Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công

Chương 61: Thôi xong đời gái rồi



Ngụy Giang Thiên phì cười chỉ sang bên kia đường. "Xe bên kia."

Tâm Đan quay lại, nhìn thấy trước cửa nhà hàng lớn có xe của anh. Đúng là anh vừa từ nhà hàng bước ra thật, cô đột nhiên nhớ tới một câu nói từng xem trên mạng. Cuộc đời không phải phim ảnh, không có quá nhiều lần không hẹn mà gặp như vậy.

Cô bước chân định băng qua đường lớn nào ngờ anh phía sau kéo lại. "Đi chậm thôi, qua đường không cần phải bán mạng."

Anh nắm lấy tay cô dẫn qua đường, cô cũng không nói gì mặc kệ anh muốn dẫn thì dẫn. Không biết từ bao giờ, mọi động chạm thân thể từ phía anh đối với cô lại bình thường cứ như thể chuyện đương nhiên như vậy. Trùng hợp lúc này, có một cậu bé cũng được một người đàn ông khác dắt qua lộ, cậu bé nhỏ tuổi ngước lên nói. "Chú ơi, chị kia lớn rồi còn phải nhờ người khác dắt qua đường kìa."

Người đàn ông nắm tay thằng bé nói nhỏ. "Đừng nói bậy."

"Cháu đâu có nói bậy, lớn như vậy rồi vẫn không biết qua đường..."

Tâm Đan thật sự vừa giận vừa buồn cười, cô giãy tay ra phụng phịu nói. "Thật không ngờ có ngày em còn thua cả một thằng nhóc."

Lúc này tiếng kèn xe ở đâu phát tới làm Tâm Đan giật cả mình nhảy lên túm lấy tay anh. Ngụy Giang Thiên bị bộ dáng như mèo nhỏ sợ chết của cô làm cho không biết phải nên xử sự thế nào cho phải, anh đan năm ngón tay và tay cô rồi tiếp tục qua lộ, kèm theo đó là một câu nói phát ra một cách hờ hững. "Em thì lớn hơn ai mà so sánh?"

Tâm Đan chợt nhận ra, không ngờ tới ngoài Dương Nam Phương, Gia Vi, Nguyễn Trọng Hy ra còn có một người thích đấu khẩu nói móc cô nữa đó chính là thầy Ngụy mà cô xem là vô cùng cao quý. Nếu không bị ràng buộc bởi thân phận thầy trò cần tôn sư trọng đạo thì cô nhất định sẽ cay cú đáp lại từ lâu rồi. Nhưng Tâm Đan lại muốn tỏ ra mình là người thánh thiện không chấp nhặt đàn ông, hơn nữa còn là đàn ông đẹp trai thì tốt nhất cô nên cho qua chuyện, cô mỉm cười, nhìn bóng lưng cao lớn đi phía trước nói. "Chú!"

Lúc này cả hai người cũng vừa đi tới chiếc BMW trắng của anh, bóng lưng của Ngụy Giang Thiên hơi khựng lại, anh kéo cô vào lề tránh xe rồi khó tin hỏi. "Em vừa gọi cái gì thế?"

"Chú!" Tâm Đan thoải mái lập lại. "Luận bối phận, con nít gọi thầy một tiếng chú cũng đâu có sai."

"Gì chứ?" Lần đầu tiên trong đời Ngụy Giang Thiên có cảm giác khó thở, không phải vì lý do gì khác mà là vì thở không thông. Anh mím môi, nghiêm mặt hỏi. "Em gọi Nguyễn Trọng Hy là gì?"

Tâm Đan chớp mắt. "Buồn thì chú vui thì anh, lúc giận quá thì gọi luôn cả hai."

Anh im lặng nhìn cô một hai giây rồi thở dài. "Lên xe."

Anh quay lưng lấy điều khiển mở xe, đèn xe lóe lên một cái làm Tâm Đan giật cả mình. Cô đi qua ghế phụ mở cửa tự nhiên ngồi vào trong. "Đi ngắm hoàng hôn thôi chú ơi."

Cô vừa cài dây an toàn vừa hí hửng nói, nào ngờ hình như cô nghe được một tiếng nghiến răng nào đó lúc còn chưa cài xong dây an toàn thì xe đã lao đi. Giữa con đường đông đúc thế này xe chạy với vận tốc không quá nhanh nhưng cũng đủ làm Tâm Đan hụt mất mấy nhịp tim quý giá. Cô nắm chặt dây an toàn rồi nói. "Chú à, chú chạy chậm một chút được không vậy? Chú nói chú và Nguyễn Trọng Hy không phải ruột thịt nhưng lại thích tốc độ y như nhau ấy, định bán mạng à? Cháu không muốn đây là buổi ngắm hoàng hôn cuối cùng của cuộc đời 19 tuổi đâu."

"Em câm miệng cho tôi."

Tâm Đan giật cả mình, đây là lần đầu tiên cô thấy thầy Ngụy quát người. Nhất thời sợ tới mức thức thời im phăng phắt, nào ngờ chưa được hai phút, khi xe dừng đèn đỏ, anh quay sang hỏi. "Em nói Nguyễn Trọng Hy? Cậu ấy cũng từng cho em thưởng thức tốc độ à?"

"Em phải câm miệng!" Cô hờn dỗi nói.

"Xì." Anh nhìn ra cửa xe, bật cười một tiếng rồi nói. "Cho phép nói."

Cô hừ một cái rồi đáp. "Nguyễn Trọng Hy có lần nổi cơn gì đấy kéo em đi trường đua phóng xe như vũ bão, thật là, nhắc đến là dọa người á..."

Lời còn chưa nói hết, lần này vừa đúng lúc đè xanh, chiếc xe đột nhiên lao qua ngã tư, tiến vào quốc lộ cao tốc.

Không ngờ tới ở một thành thị từ con hẻm nhỏ nhất cũng nhuốm đầy phong cách hiện đại như Bách Nhật mà cũng tồn tại một nơi yên tĩnh thế này.

Đó là một bờ hồ nằm ở ngoại ô thành phố, từ trung tâm đi một đoạn khoảng hơn nửa tiếng là tới nơi. Mặt hồ êm ả thỉnh thoảng lại có tiếng vịt kêu, nhìn lại thì thấy cả đàn vịt trắng toát đang đi lại thoải mái trên mặt nước. Nơi này nhìn quanh cũng không có lấy một tòa cao ốc nào vì vậy chắc hẳn là dịp 30 tết có rất nhiều người chen chúc ở đây để xem pháo bông.

"Thật không ngờ, còn có nơi thanh tịnh như vậy?"

Cô chạy lên phía trước, tựa người vào thanh vịn chắn trên bờ hồ rồi nhìn ra phía xa. Nắng vàng nhạt rọi lên gương mặt nhỏ nhắn làm vụ lên trong đôi mắt màu xám tro một tia sáng sinh động, anh đứng bên cạnh, nhìn một lúc lại cảm thấy say mê, vô tình hỏi. "Em thích ở nơi náo nhiệt như Bách Nhật, hay là sự thanh tịnh của chỗ này?"

Tâm Đan mím môi ngẫm nghĩ. "Vẫn là ở nơi yên tĩnh thế này hơn, lúc còn nhỏ ở trong vô nhi viện em cứ muốn trốn ra ngoài một lần để nhìn ngắm thế giới xem nó rộng lớn thế nào, phồn hoa thế nào. Em nhớ có lần em trốn đi cả hai ngày không mò được đường về, toàn thể nhân lực trong cô nhi viện bủa ra khắp thành phố tìm em, cuối cùng đồn cảnh sát gọi tới họ mới tìm được em. Sau này khi ra ngoài rồi mới thấy, náo nhiệt chẳng bằng một góc của sự tĩnh lặng."

"Em cũng nghịch thật, sau đó thì sao?"

"Sau đó? Sau đó thì bị mấy dì lôi về đập cho một trận nhớ đời luôn." Ngẫm nghĩ lại lần đó, dì An Bình đã lo tới mức vừa khóc vừa đánh vào mông cô. Từ lúc vào cô nhi viện tới giờ dì ấy là người thương cô nhất vì vậy khi làm cho dì ấy khóc đến mức như vậy cô lại cảm thấy vô cùng có lỗi, bị đánh tới mức da thịt đỏ hết cả lên mà vẫn kiên quyết không chạy khoanh đứng một chỗ. Năm đó cô mười tuổi.

Suy cho cùng từ khi cô vào cô nhi viện tới tận bây giờ, người thật lòng rơi lệ vì cô cũng chỉ có một mình dì An Bình. Nhắc lại thấy nhớ, nếu có dịp cô sẽ về thành Cát An tìm dì ấy, có điều bộ dáng này chắc cũng chẳng ai nhận ra cô là Thanh Nhã.

"Tôi thấy cô nhi viện nào giữ em, chỗ đó đúng là kiếp trước đã tạo nghiệp lớn." Anh mỉa mai mang theo ý hài hước nói.

Tâm Đan cười một tiếng rồi bày ra vẻ mặt không hài lòng lườm anh. "Em ở cô nhi viện là đứa trẻ tiên phong nhất trong mấy trò bày đầu đấy. Có lần em rủ bọn nhóc mới vào lấy chăn choàng lên người, đóng giả nương nương rồi cắm đũa lên đầu làm trâm cài tóc, lụ khụ một tay nhét viên kẹo đậu vào miệng, tay kia thì tự đút nước cho mình, miệng còn nói:Hoàng thượng, ngài thật ác với nô tì..., sau đó gục sang một bên ho ra máu... Tự biên tự diễn một hồi oán phụ thâm cung, cũng hơi khùng thật nhưng vì chơi vui quá nên cứ hai ngày lại làm một vở..."

Ngụy Giang Thiên cười một tiếng, lắc đầu tỏ vẻ hết cách.

Nào có ai tự hào khoe mấy trò thần kinh của mình lúc nhỏ ra như cô vậy chứ?

Đúng là thần kinh.

Tâm Đan lừ mắt nhìn sang. "Nè, chẳng có ai kể chuyện sẵn cho thầy cười đâu đấy. Kể em nghe đi, lúc nhỏ thầy có từng chơi mấy trò đó không?"

"Không." Anh đáp, thầy cô không tin thì thêm vào. "Từ nhỏ tính tình khá lập dị, không thích chơi mấy trò chơi mà những người cùng trang lứa ưa chơi. Nếu nói có chuyện gì buồn cười thì... có lẽ là một lần, cô giáo giữ trẻ lớp mầm đã thành khẩn khuyên bảo mẹ tôi nên đưa tôi đi khám tâm lý. Cô ấy nghi ngờ tôi bị chứng tự kỷ vì trong lớp cũng chẳng chơi đùa cùng ai."

Tâm Đan nhíu mày, khó tin lên tiếng. "Thật không ngờ, từ nhỏ đã khó gần rồi à?"

Anh chỉ cười, không nói gì thêm.

Lúc này vừa hay cũng là lúc hoàng hôn bắt đầu buông xuống, phía xa chân trời in đậm một mảng màu cam, mặt trời cũng dần hạ thấp xuống. Tâm Đan không biết đỉnh núi tít phía xa kia là núi gì, cô hỏi thì anh trả lời đó là núi Vọng Ước, còn hồ này cũng là hồ Vọng Ước. Mặt trời tựa như lòng đỏ của trứng gà, chính vì khung cảnh yên bình đẹp đẽ này mà cô đã nhìn chằm chằm cho tới khi một bàn tay che mắt cô lại Tâm Đan mới sững sờ vài giây sau đó bàn tay đó kéo cô một cái, chẳng mấy chốc lưng cô đã tựa vào một ức tường thành có hơi ấm và tiếng tim đập vững chãi.

"Đừng có nhìn vào mặt trời lâu quá, hại mắt đấy."

Mắt cô bị che đi nhưng tai vẫn còn dùng tốt, có lẽ anh đang đứng phía sau cúi người, sát bên tai cô nói chuyện vì vậy cô cảm nhận được hơi thở nóng rẫy của anh. Tay đang che mắt cô từ từ hạ xuống, nhưng khoảng cách của hai người trước sau vẫn không đổi, lưng vẫn dán chặt vào ngực anh như vậy.

Cả hai im lặng, hoàng hôn cứ như thể phù xuống. Ánh nắng yếu ớt lúc chiều tà càng làm không gian thêm phần mơ mộng, hương lúa ở đâu đó phảng phất xung quanh, tiếng lá cây xào xạt lắng động giữa không gian thanh tĩnh.

Giờ phút này, cô thật sự có một chút mong muốn khó hiểu. Mong rằng thời gian sẽ ngừng lại vài giây, sau đó lại nhớ tới hình như nữ chính trong phim hàn vì muốn ở cạnh nam chính thêm một lúc thì thế nào cũng có mấy câu thoại nội tâm kiểu này. Mặt cô đỏ ửng, lắc đầu nguầy nguậy sao bản thân lại có thể có suy nghĩ này chứ?

Tự nhiên cô lắc đầu mạnh như vậy làm mất lọn tóc đen cùng phất phơ lung tung, một lọn lại vô tình lướt qua môi anh để lại trên đó hương thơm của dầu gội dịu nhẹ.

Máu trong người Ngụy Giang Thiên tựa như sôi sục, anh nhíu mày, huyết áp có lẽ đã tăng lên vài số vì hành động vô thức này của cô. Miệng lưỡi trở nên khô khốc, bàn tay lại có một ý định muốn véo nhẹ vào eo cô một cái, giơ lên gần chạm vào rồi lại rụt về. Anh hít sâu một hơi, dùng chút lý trí cuối cùng của mình, âm thầm nới lỏng khoảng cách của hai người ra một chút.

Vốn dĩ chỉ định gần gũi một chút, nào ngờ con nha đầu này lại là độc dược khiến anh suýt chút mất luôn cả sự tự chủ mà bản thân trước giờ luôn lấy làm kiêu hãnh.

Anh lầm bầm một câu theo phản xạ: Nha đầu chết tiệt.

Tâm Đan quay lại, chớp mắt hỏi. "Hả? Thầy mắng ai vậy?"

"Không có." Anh lui ra sau thêm một bước, cảm thấy hương thơm thanh ngát trên người cô vẫn như thuốc phiện vẫn quanh mũi mình, sự mềm mại của lọn tóc kia lại cơ hồ vẫn còn dán chặt trên môi mình. Đương nhiên, chỉ là tưởng tượng nhưng càng tưởng tượng hai mắt anh lại càng tối sầm.

Tâm Đan biết anh đang bực bội nhưng cô cũng không quản anh bực chuyện gì, liên tục múa mồm về khung cảnh hoàng hôn trước mắt. Cô giống như thiên sứ đứng cạnh bờ hồ, còn ánh vàng nhạt của chiều ta chính là linh khí vây quanh cô, nhuộm sự thuần khiết và mong manh kì lạ. Còn Ngụy Giang Thiên lúc này không khác gì một con sói xám, yên tĩnh đứng phía sau thu từng chút từng chút một từ ánh mắt cho đến nụ cười của Tâm Đan vào tầm mắt.

"Tâm Đan!" Anh gọi tên cô đột ngột, giọng nói cũng trở nên mơ hồ.

"Dạ?" Cô quay lại.

Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, khẽ nhíu mày hỏi. "Em, em cứ để mặc kệ người khác chạm vào người em như vậy sao?"

"Hả?" Cô ngây ra một lúc, không hiểu lời anh nói.

"Ý tôi, ý tôi là nếu có một người đàn ông tới nắm tay em rồi ôm em, em cũng không phản ứng gì à?"

"Đương nhiên là phải phản ứng rồi."

Ngụy Giang Thiên im lặng, ban đầu thoạt hài lòng với câu trả lời của cô, song cô lại thêm vào một câu. "Một người đàn ông xa lạ tự dưng đến ôm em rồi nắm tay nữa thì chắc chắn anh ta bị thần kinh, với tư cách là một bác sĩ tương lai, lương y phải như từ mẫu em nên nhín chút thời gian dẫn anh ta vào khoa thần kinh. Còn nếu quen biết thì có sao đâu?"

Ánh mắt anh nặng nề đi vài phần, trán cũng trải dài ba vạch đen.

Cái gì gọi là có sao đâu?

Tâm Đan quan sát thấy sắc mặt anh không tốt liền ra vẻ hiểu chuyện lên tiếng. "Em biết người lớn tuổi không quen với mấy cách sống kiểu này, nhưng em trước giờ vẫn vậy chứ sao? Dương Nam Phương và cả Nguyễn Trọng Hy, họ gặp em người thì nắm tay người thì khoác vai có khi còn lôi kéo qua lại cũng bình thường thôi. Thế hệ trẻ bọn em không có rườm rà mấy cái quy củ đâu, lúc em còn trong cô nhi viện, đến năm mười tuổi rồi mà vẫn phải tắm chung với đám con trai, có ai cấm cản đâu."

Người lớn tuổi? Thế hệ trẻ bọn em không rườm rà? Đến chín tuổi vẫn tắm cùng với con trai? Bình thường?

Sự hài lòng vừa rồi của Ngụy Giang Thiên bay đi đâu mất, sắc mặt anh chuyển lạnh còn hơn cả băng tuyết làm Tâm Đan giật cả mình, không biết có phải là do trời dần chuyển sang buổi tối nên ánh sáng có chút không rõ ràng hay không mà sao cô lại thấy thầy Ngụy đột nhiên trở nên đáng sợ thế này?

Sau một lúc anh quay người bỏ đi, Tâm Đan phản ứng kịp thời chạy lò tò theo sau anh. "Thầy Ngụy, đi đâu vậy? Em nói sai cái gì hả? Không đúng, em nói đúng mà, đâu có sai?"

Anh càng nghe càng tức đến mức nổ đom đóm, nha đầu chết tiệt.

Ngụy Giang Thiên mở cửa ghế lái ngồi ào, cửa xe đóng lại cũng không hề nhẹ chút nào.

Tâm Đan thấy vậy thì lật đật chạy vòng qua định mở cửa bên kia nào ngờ tay còn chưa chạm vào cửa ghế lái phụ thì chiếc xe trắng đã nổ động cơ chưa đầy hai giây phi đi mất tiêu. Tâm Đan đứng lại, ngẩng người nhìn xung quanh, đây là ngoại ô? Không có taxi, cô bị mù đường....Về thế nào đây?

Cô gọi khàn cả giọng, nhưng xe đã đi rất xa. Thật không ngờ, thầy Ngụy lại có thể bỏ rơi cô ở nơi hoang vắng này... hình tượng idol trong lòng Tâm Đan giảm thêm năm điểm. Cô ngồi chồm hỗm xuống đất lấy điện thoại ra xem, hóa ra nơi này không có sóng, thôi xong đời gái rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.