Đêm khuya yên tĩnh. Bỗng chợt một tiếng hét vang lên, khiến tôi tỉnh giấc.
Khi tôi mặc xong áo khoác, xuống dưới phòng khách đã thấy cô em gái “yêu quý” Lâm Thanh Nguyệt của mình ngồi khóc thút thít trên ghế sofa. Ba mẹ tôi ngồi một bên với vẻ mặt xanh lét, còn bên kia là bạn trai tôi - Ngụy Hứa.
Thấy tôi tới, cô ta trưng ra vẻ mặt tiểu bạch thỏ, mắt đỏ hoe, miệng mếu máo, tỏ vẻ đáng thương trốn sau lưng tôi.
Tôi nhíu mày nhìn cô em gái “yêu quý” đang mặc bộ đồ ngủ của mình, trong lòng đã đoán được đại khái.
Lúc này, ba mẹ luôn thiên vị của tôi cũng lên tiếng:
"Mày xem mày đã mang ai về cái nhà này? Để người ta đánh em gái của mày.”
Tôi quay đầu nhìn sang Ngụy Hứa bên cạnh, dáng vẻ yếu ớt của anh giống như vừa bị bắt nạt hơn.
“ Anh đánh em ý à?”
Ngụy Hứa vô tội chớp chớp mắt, sau đó gật đầu.
Thấy vậy, ba mẹ tôi lập tức mắng chửi, không cần quan tâm sự việc thế nào.
Thật giống hồi nhỏ... Cho dù Lâm Thanh Nguyệt có bắt nạt tôi thế nào, cho dù thủ đoạn cô ta sử dụng lộ liễu bao nhiêu thì ba mẹ tôi vẫn nhắm mắt làm ngơ mà bênh vực cô ta.
"Hừ... Đúng là vật họp theo loài, học không tốt, bạn trai cũng chỉ như vậy…"
"Hai người nói cái gì? "
Ngụy Hứa im lặng đột nhiên lạnh lùng lên tiếng. Cho dù trước đó ba mẹ tôi có nói anh ấy thế nào, anh cũng không lên tiếng cho đến khi họ chỉ tay vào mặt tôi.
"Mày là ai mà ở đây nói chuyện?"
Ngụy Hứa sắc mặt trầm xuống, anh tiến lên một bước, giận đến mức sắp nổ tung, thì bị tôi nắm tay giữ lại.
Tôi lắc đầu với anh, anh ủy khuất lui về phía sau.
"Chuyện gì cũng cần phải biết nguyên nhân, con không tin Ngụy Hứa lại vô cớ đánh người, hơn nữa đây là lần đầu tiên anh ấy đến nhà mình, còn không biết Lâm Thanh Nguyệt, tại sao phải đánh em gái?"
"Mày không thấy hắn uống rượu phát điên sao, mày là cái đồ bạch nhãn lang, cái đồ khuỷu tay hướng ra ngoài, em gái mày bị đánh mà mày còn nói giúp người ngoài!"
Dù cuộc cãi vã có gay gắt đến mấy thì từ đầu đến cuối, Lâm Thanh Nguyệt vẫn giữ im lặng.
"Nói cho em biết, tại sao anh lại đánh em ấy?"
Tôi liếc nhìn Ngụy Hứa, ra hiệu anh nói tất cả sự thật, không cần giữ thể diện cho ai cả.
"Tối nay anh có uống thêm vài ly, cảm thấy mệt nên lên ngủ từ rất sớm. Khi anh đang mơ màng thì thấy một bóng người xuất hiện. Cô ta vén chăn, định lên giường, anh giật mình tưởng có trộm. Anh không biết cô ta là ai."
Sau khi nghe Ngụy Hứa nói, Lâm Thanh Nguyệt ngừng khóc.
Sắc mặt của ba mẹ tôi thì lúc đỏ lúc trắng, ba tôi quay qua nhìn Lâm Thanh Nguyệt, chỉ thấy cô ta quay mặt đi đầy ngượng ngùng.
"Anh nói nhảm! Rõ ràng là…"
"Rõ ràng gì?"
Đối mặt với câu hỏi dồn dập của tôi, Lâm Thanh Nhạc bắt đầu nói năng bừa bãi, một lúc lâu sau thì run rẩy nói không nên lời.
"Rõ ràng là nửa đêm tôi dậy đi uống nước, xong anh ta kéo tôi vào phòng ngủ, hơn nữa anh ta… còn định h ã m h i ế p tôi..."
Cô ta vừa nói vừa khóc, không hề cảm thấy xấu hổ khi đổi trắng thay đen.
Nhìn cô ta rơi nước mắt, mẹ tôi đi qua, đau lòng ôm Lâm Thanh Nguyệt, hai mẹ con ôm nhau khóc.
"Nửa đêm dậy uống nước? Vậy sao cô mặc đồ ngủ của tôi? Còn lén lút trong nhà…"
Lâm Thanh Nguyệt không ngờ tôi để ý, trước đây tôi sẽ nuốt giận, rồi im lặng bỏ qua, vì ba mẹ thiên vị cô ta nên cô ta vô cùng ngang bướng.
"Lâm Thanh Mạn, đây là nhà của tôi! Tôi muốn đi đâu làm gì, chị quản được tôi sao?"
Tôi nhìn lại ba mẹ mình, họ đều gật gù đồng ý với lời nói của Lâm Thanh Nguyệt.
"Ngụy Hứa, chúng ta đi thôi."
Tôi quay người, nắm tay Ngụy Hứa bước ra ngoài.
Tôi không muốn ở trong cái nhà này thêm một phút nào nữa.
2.
"Dừng lại"
"Mày như vậy mà lại tin người ngoài, ngay cả em gái ruột của mày mà mày cũng không tin?"
Mẹ tôi bước tới, nắm lấy tay tôi, với đôi mắt đỏ hoe, nhưng mà không phải vì tôi.. mà vì đứa con gái nhỏ của mẹ.
"Tại sao lại không? Ba mẹ thử hỏi ai còn có niềm tin với người luôn nói dối, vu khống cho mình lúc nhỏ, nịnh nọt, tìm mọi cách để lấy lòng người lớn không?"
"Chát!!"
Tôi đau đớn che mặt, trong miệng tràn ngập vị máu, má trái sưng tấy, cứng ngắc nhìn họ.
"Được, được, nếu đã như vậy, thì gọi cảnh sát đi."
Ngụy Hứa đau lòng nhìn tôi, cảnh tượng vừa rồi diễn ra quá nhanh, anh muốn đỡ cho tôi cũng không kịp.
"Mẹ…"
Lúc này, Lâm Thanh Nguyệt ngăn mẹ tôi lại.
"Chị hiếm khi về nhà, tuy rằng đây không phải lần đầu tiên chị ấy dẫn bạn trai về nhà, nhưng mà con cũng không muốn làm phiền tới cảnh sát, cho nên quên đi…"
Nói một cách ngắn gọn, cô đã hoàn toàn xóa bỏ vấn đề, không những thế mặc nhiên biến mình thành nạn nhân.
"Bỏ qua cái tính toán vụng về của cô đi, cô thật sự cho rằng mọi người đều không có đầu óc, không có mắt sao?"
"Mà tôi Ngụy Hứa, chính là mối tình đầu của Mạn Mạn, bớt bịa chuyện nói xấu bạn gái tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô vì tội phỉ báng."
Khóe miệng Ngụy Hứa hơi nhếch lên, trên mặt mặc dù mang theo ý cười, nhưng không khí lại lạnh như băng. Nhìn dáng vẻ hung dữ của anh, thật giống như gà mẹ đang bảo vệ đàn con của mình, tôi không khỏi bật cười.
Lâm Thanh Nguyệt đỏ mắt, nắm lấy tay mẹ tôi định đi về phía trước và lắc đầu với đôi mắt ngấn lệ.
"Hãy nhìn em gái con đi. Mẹ thực sự thất vọng về con. Với tư cách làm chị, con thực sự làm mất mặt nhà họ Lâm chúng ta!"
Sau khi để lại những lời này, người mẹ yêu quý của tôi quay lại, vòng tay ôm lấy Lâm Thanh Nguyệt, thương xót kiểm tra vết thương cho cô ta.
"Lão Lâm, mau gọi xe đi bệnh viện, có đứa con gái ác độc như vậy thật là xui xẻo…"
Vừa nói, bà vừa vào nhà lấy đồ, ba tôi thì vội vàng gọi xe.
Tôi quay người bảo Ngụy Hứa vào phòng thu dọn đồ đạc, lúc này phòng khách chỉ còn tôi và Lâm Thanh Nguyệt.
Lâm Thanh Nguyệt yếu đuối ngồi trên ghế sofa, vết thương của cô ta không nghiêm trọng, chỉ bị trầy xước nhẹ do bị Ngụy Hứa đẩy xuống khỏi giường.
Tôi rất ít khi trở về ngôi “nhà” này, nếu như không phải lần này định gả cho Ngụy Hứa, tôi cũng không muốn trở về để chịu tội.
Ngụy Hứa nhanh chóng lấy đồ, và tôi kéo anh đi mà không quay đầu lại.
Trên đường về, anh trực tiếp lái xe đến bệnh viện ở trung tâm thành phố.
Dù tôi liên tục nhấn mạnh rằng cái tát đó không đau nhưng anh vẫn cố chấp đưa tôi đến bệnh viện.
Ngụy Hứa rất ít khi mất bình tĩnh, bình thường chuyện gì cũng dễ nói chuyện, nhưng một khi đã tức giận thì haizz...
"Em không sao, nhưng mà em có lỗi với anh..., lần đầu anh tới nhà em, lại gặp phải chuyện như thế…"
Tôi đau khổ ôm mặt anh, khó trách Lâm Thanh Nguyệt không ngần ngại dùng mọi cách quyến rũ anh, khuôn mặt đẹp trai như này phụ nữ nào không yêu cơ chứ?
Người nãy giờ vẫn ủ rũ, sau khi nghe những lời tôi nói, sắc mặt Ngụy Hứa liền tươi tỉnh, cười vui vẻ.
3.
Vốn tưởng rằng trò hề này sẽ kết thúc tại đây, nhưng Lâm Thanh Nguyệt đã làm quá lên, đưa giấy chứng nhận thương tích gọi điện cho tôi yêu cầu Ngụy Hứa phải trả tiền, nếu không sẽ bị kiện vì tội quấy rối t ì n h d ụ c.
Tôi cúp điện thoại, mở máy tính để kiểm tra lại camera giám sát trong phòng ngủ.
Trong hồ sơ giám sát, Lâm Thanh Nguyệt lẻn vào phòng tôi lúc nửa đêm, đầu tiên đưa tay chạm lên mặt Ngụy Hứa, sau đó kéo chăn lên và leo lên giường.
Sau đó bị Ngụy Hứa giật mình tỉnh dậy và đẩy xuống.
Không những thế, khi thấy sự việc bị bại lộ, cô ta còn cố chấp leo lên lại, ôm Ngụy Hứa và bắt đầu kích động, Ngụy Hứa liền “ đánh” cô ta.
Bị quấy rối ư…
Em gái “yêu quý “ của tôi thật điên rồ!
Sau khi sao chép video, tôi bắt taxi tới bệnh viện.
Lâm Thanh Nguyệt thẫn thờ nhìn sự xuất hiện đột ngột của tôi, ngay lập tức tỏ ra ốm yếu.
Tôi ngây người nhìn hành động của “gia đình” mình, khỏi nói nó kinh tởm đến mức nào.
"Lâm Thanh Mạn, ta không quan tâm con ghét ra đình này đến mức nào, nhưng bây giờ em gái con đã bị đánh, nhà họ Ngụy nhất định phải trả số tiền này!"
"Nếu không đừng trách chúng ta làm lớn chuyện này!"
Hah... nhìn đi, người mẹ ngang ngược này, người cha tức giận? Họ là ai, có thực sự phải là ba mẹ của tôi không...
Hai người họ đều đang tìm kiếm cái gọi là “ công lý” cô em gái của tôi, giống như hồi tôi còn nhỏ.
Rõ ràng tôi là người đứng đầu trong kỳ thi, nhưng họ chỉ khen ngợi cô em gái có học lực trung bình, thậm chí yêu cầu tôi phải dạy thêm cho cô ta.
Tôi vẫn nhớ lời mẹ tôi khi ấy: "Nếu em con không vào được Đại học, thì mày cũng đừng mơ đi học nữa!"
Tôi luôn chỉ là kẻ dư thừa trong gia đình này, họ đã thiên vị cô ta ngay từ khi tôi và Lâm Thanh Nguyệt được sinh ra.
"Ba mẹ muốn bao nhiêu?"
Bà Lâm liếc xéo chồng mình, rồi nhìn vẻ mặt của Lâm Thanh Nguyệt, chậm rãi nói:
"Năm mươi vạn"
Tôi chợt bật cười thành tiếng, ba người trong phòng nhìn tôi khó hiểu.
Vài năm trước, Lâm Thanh Nguyệt muốn mua một chiếc ô tô nhưng cô ta thiếu năm mươi vạn nhân dân tệ, lúc đó mẹ đã gọi và đòi tôi năm mươi vạn để mua xe cho cô ta.
Tất nhiên tôi sẽ không ngu ngốc đến mức đưa tiền, bởi nơi đó là nơi bắt nguồn mọi điều tồi tệ của cuộc đời tôi mà.
"Tại sao chị lại cười?"
Lâm Thanh Nguyệt cau mày, nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt cô ta tràn đầy sự ghen ghét đối với tôi.
Tôi cũng không biết tại sao em gái mình từ khi sinh ra đã không thích tôi, luôn chống đối tôi.
Cô ta tranh giành mọi thứ với tôi, thậm chí muốn chiếm hết tình yêu thương của ba mẹ.
Dường như bao năm qua, sự nuông chiều của ba mẹ đã khiến cô ta ảo tưởng, muốn làm gì thì làm.
"Nếu con không đưa thì sao?"
"Lâm Thanh Mạn! Mày là con gái của ai?"
Mẹ mắng tôi, Lâm Thanh Nguyệt đỏ mắt sắp khóc, ba tôi định xông lên đánh tôi, nhưng giây sau cửa phòng bị đẩy ra.
Ngụy Hứa đứng ở cửa, mặc âu phục, đi giày da.
Cặp kính gọng bạc khiến anh thêm phần lịch lãm và sang trọng, gương mặt anh u ám, mím chặt môi, bước tới ôm tôi vào lòng.
"Năm trăm nghìn, từ hôm nay trở đi, nếu lại làm phiền Mạn Mạn, chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa."
Ngụy Hứa lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, luật sư riêng đi theo phía sau đưa ra bản thỏa thuận.
Mắt ba mẹ tôi lập tức sáng lên khi nhìn thấy tiền, nhưng Lâm Thanh Nguyệt thì đỏ mặt nhìn chằm chằm vào Ngụy Hứa.
Ah! Vẫn mơ tưởng.
"A Hứa, anh đi ra xe chờ em được không."
Tôi dịu dàng nhìn anh, Ngụy Hứa nhìn tôi có chút lo lắng, nhưng vẫn ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
"Lâm Thanh Mạn, mày giữ tấm thẻ là có ý gì? Mau đưa cho em gái mày ngay!"
Vừa dứt lời, mẹ tôi định tiến lên cướp lấy tấm thẻ, tôi lấy USB từ trong túi của mình ra.
"Con quên nói cho mọi người biết, từ khi Lâm Thanh Nguyệt luôn thích lục lọi đồ đạc trong phòng của con, con đã lắp camera giám sát."
"Đây là toàn bộ những gì đã xảy ra đêm hôm đó."
"Hmmm.. Tôi đã nhìn thấy và quả thực phải nói, em gái, em rất gan dạ đó"
Tôi ngước mắt lên nhìn Lâm Thanh Nguyệt, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, lồ ng ngực kịch liệt phập phồng, hai tay túm chặt lấy chăn.
Ba mẹ tôi nhất thời không rõ chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn Lâm Thanh Nguyệt.
"Đây là Lâm gia, vì sao… tại sao chị dám lắp camera theo dõi…"
Lâm Thanh Nguyệt đang run rẩy và không thể nói nên lời, tôi tiến lại gần cô ta với một nụ cười thật tươi và đặt USB vào tay cô ta.
Tôi cúi xuống, ghé sát vào tai cô ta thì thầm: “ Nếu em gái không muốn ba mẹ thấy mình như vậy thì liệu mà làm đi”
Tôi đứng thẳng dậy, cười chúc Lâm Thanh Nguyệt giữ gìn thân thể, sớm ngày hồi phục rồi xoay người đi dưới cái nhìn của ba người bọn họ.
Sau khi tôi rời đi, Lâm Thanh Nguyệt nắm chặt USB trong tay, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ba mẹ, hai người cũng thấy rồi đấy."
"Lâm Thanh Mạn đã leo lên cành cao làm phượng hoàng rồi, con không biết chị ta ghi hận rồi sẽ trả thù con trong tương lai như thế nào nữa!"
"Mà cho dù chị ta có giàu, chị ta cũng sẽ không quan tâm đ ến nhà chúng ta. đâu! Năm mươi vạn với nhà họ Ngụy có là gì? Vậy mà chị ta nhất định không chịu đưa!"
"Nếu như.. con có thể gả vào Ngụy gia, con nhất định sẽ giúp nhà họ Lâm thật tốt."
"Mẹ, con rất thích Ngụy Hứa, cầu xin mẹ hãy giúp con..."
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt của Lâm Thanh Nguyệt, cô ta trông thật đáng thương.
Người mẹ yêu cô ta như chính mạng sống của mình làm sao có thể chịu được bộ dạng đau khổ của con gái.
Lập tức gật đầu đầu ý, thương xót vươn tay lau nước mắt cho Lâm Thanh Nguyệt.
Tôi không biết Lâm Thanh Nguyệt đang có kế hoạch gì trong đầu, nhưng cô ta có vẻ quyết tâm giành chức bà Ngụy này đây.