Mật Ngọt Chết Ruồi - Null_pointer

Chương 16: Khoe khoang



Từ cửa thang máy đến hội trường bữa tiệc cần phải đi qua một khu vườn và một đài phun nước lộ thiên, Vân Tước không để người phục vụ đi theo, đi bộ một vòng thăm dò toàn bộ bố cục khu vườn trên mây này.

Biện pháp an ninh tại đây rất chặt chẽ, không chỉ trang bị rất nhiều camera, còn có rất nhiều bảo vệ với kỹ năng phi thường ẩn giấu trong bóng tối, cửa ra vào được trang bị công tắc điện và thiết bị hồng ngoại, nếu xảy ra bất kỳ bất thường nào, người gây chuyện tám chín mươi phần trăm không thể trốn thoát. Vân Tước thậm chí còn nghĩ, tất cả những thứ này có lẽ không chỉ để phòng ngừa người gây rối, toàn bộ phong cách trang hoàng này có thể sánh ngang với nhà giam.

Tổ chức yến tiệc trong nhà giam à?

Các khách mời đều lục tục vào bàn, Vân Tước cũng ngừng dạo chơi bên ngoài. Nơi này làm cậu cảm giác cực kỳ không thoải mái, cậu cần phải nhanh chóng tìm được Văn Cữu, thí nghiệm cho xong công năng của phần mềm rồi lập tức rời đi.

Có vẻ như không chỉ có một con đường dẫn tới phòng tiệc, Vân Tước thấy các vị khách phía trước đều được người phục vụ trước cửa đưa tới những phòng khác nhau, nhưng đến lúc tới lượt cậu, người xung quanh đều lặng đi trong chớp mắt, thái độ của người phục vụ không khác gì so với nhân viên tiếp tân lầu dưới, chẳng qua phản ứng nhanh nhạy hơn, sự kinh ngạc ngắn ngủi qua đi liền hỏi cậu như xác nhận: "Quý ngài không mang người đồng hành cùng dự tiệc sao?"

Vân Tước nhận ra người không mang người đồng hành theo có thể đều có thân phận rất đặc biệt, hôm nay cậu đúng là không nên quá phô trương, nhưng trong thời gian quá ngắn cậu cũng không thể tạm thời tìm được ai, cho nên chỉ cười cười: "Không có."

Người phục vụ gật gật đầu, thái độ với cậu càng thêm lễ phép, hơi hơi cong người dẫn cậu đi vào bên trong, cuối cùng ngừng trước một cánh cửa được trang hoàng lộng lẫy, đẩy cửa ra cho cậu.

"Chúc ngài có một buổi tối vui vẻ."

Trong và ngoài cửa như là hai thế giới khác nhau, Vân Tước đứng trước cửa, tiếng nhạc du dương hòa với tiếng cười đùa ồn ào của các vị khách nghe vô cùng chói tai, trong không khí hỗn tạp hương rượu cùng các loại thức ăn, chẳng qua tác dụng của chúng ở nơi đây không phải dành cho việc ăn uống. Đám người trước đó còn ăn mặc chải chuốt bảnh bao, giờ hơn nửa số người đều trong trạng thái quần áo lộn xộn, trên người bị dây da, xiềng xích quấn quanh, tứ chi bị buộc cùng một bộ với dây thừng trên cổ, một đầu khác của dây thừng bị nắm trong tay một người quần áo chỉnh tề, như tượng trưng cho quyền sở hữu vật phẩm, có người thậm chí là tứ chi chạm đất, xương cùng và trên đầu đeo trang sức lông xù xù như một con thú, bò bốn chân trên mặt đất như một con vật đúng nghĩa...

Vân Tước gần như muốn ngay lập tức xoay người bỏ đi.

Đây nào phải tiệc tối, rõ ràng là ngày hội triển lãm những "thú cưng" của các chủ nhân.

Tuy rằng không phải cậu chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy, trước đây khi chấp hành nhiệm vụ, trong số các khách hàng cũ của cậu hoặc là các mục tiêu cũng không thiếu người có đam mê tìm kiếm cái lạ, hoặc là vì gãi đúng chỗ ngứa, hoặc là vì tạo cơ hội tiếp cận, nói không hề phóng đại, toàn bộ những gì dơ bẩn ô uế nhất trên hành tinh này cậu đều đã trải qua hết. Có người muốn giết cậu, không chỉ vì cậu có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của họ bất kỳ lúc nào, quan trọng hơn là đôi mắt đã nhìn thấy quá nhiều bí mật của cậu.

Không một ai muốn chia sẻ bí mật của mình, bao gồm bản thân Vân Tước.

Trước đây cậu chỉ lấy tiền làm việc, những thứ còn lại hoàn toàn không quan tâm. Cậu không để bụng những thứ đồ chơi quỳ rạp trên mặt đất nhằm kéo dài hơi tàn có tâm trạng như thế nào, cũng không để bụng những người đáng thương bị tra tấn đến chết có cảm giác ra sao, cậu đã nhìn thấy sự căm ghét, cầu xin, thậm chí biết ơn trong ánh mắt của bọn họ đối với cậu, chẳng qua mấy thứ này không liên quan gì đến cậu, từ đầu tới đuôi đều cậu chỉ là một người ngoài cuộc thờ ơ lạnh nhạt mà thôi.

Cho đến khi cậu gặp được Văn Cữu.

Cậu vì mạng sống mà từ bỏ toàn bộ nhân phẩm của bản thân.

Cậu không nhịn được nhớ tới chiếc vòng điện tử lạnh băng còn tròng trên cổ cậu. Nếu Văn Cữu có mặt ở khung cảnh như thế này, vậy có nghĩa là một ngày nào đó cậu cũng sẽ như thứ chó chết trần truồng quỳ rạp trên mặt đất, trong cơ thể nhét đầy những thứ có hình dạng khiến người ta buồn nôn, dạng hai chân cho người xung quanh chiêm ngưỡng bộ phận sinh dục dị dạng của cậu, giữa tiếng cười nhạo và nhục mạ còn có thể run rẩy bắn nước...

Tiếng cười vang và tiếng tán thưởng reo hò xung quanh làm Vân Tước không phân biệt được đâu hiện thực, trạng thái căng thẳng quá dữ dội làm cậu khó thở, trước mắt là ảo ảnh mờ nhạt hình bông tuyết hỗn loạn, tiếng cười đùa ồn ào bên tai biến thành từng tiếng "ong ong", cậu như không nghe thấy bất kỳ thứ gì, lại như sắp bị điếc vì tiếng động chói tai này.

"Cậu không sao chứ?"

Một bàn tay ấm áp đột nhiên nắm lấy cánh tay cậu, lúc này Vân Tước mới bàng hoàng nhận ra suýt chút nữa mình đã mất khống chế mà ngã xuống. Thiết bị đầu cuối thông minh mang trên tay đang hơi rung lên, đây có nghĩa là Văn Cữu vừa mới kiểm tra vị trí của cậu.

Vân Tước đứng thẳng người lui một bước về sau, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã kiểm soát tâm trạng trở lại, nửa khuôn mặt lộ ra dưới lớp mặt nạ trừ việc sắc mặt còn hơi tái ra, độ cong khóe miệng không khác trước đó lấy một ly.

Cậu ngẩng đầu nhìn về khuôn mặt cũng đeo mặt nạ trước mặt, trong giọng nói mang theo vài phần tha thiết muốn làm thân, tựa như tất cả những người muốn lân la làm quen với Văn Cữu: "Văn tiên sinh, cảm ơn."

"Nếu khó chịu có thể qua bên kia nghỉ ngơi một lát."

Tại nơi như thế này có người biết hắn cũng không có gì lạ, Văn Cữu có vẻ không để trong lòng mấy, cũng không quan tâm tới cậu, ánh mắt đã sớm dời đi, một mình đi tới ban công bên ngoài phòng tiệc.

Vân Tước rũ mắt nhìn thoáng qua giao diện trên thiết bị đầu cuối, cất bước theo chân Văn Cữu.

Xem ra hiệu quả món đồ chơi của Bit không tệ lắm, Văn Cữu không nhận ra cậu. Nhưng để an toàn hơn, cậu vẫn phải làm một bước xác minh cuối cùng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.