Trần Tê và Vệ Gia sống một cuộc sống thoải mái trong hai ngày. Thôi Đình không chịu được tới cửa quấy rầy đôi uyên ương, buộc Vệ Gia phải quay lại làm việc. Trần Tê bay đến Bắc Kinh để tham gia một buổi đọc kịch bản của bộ phim mới.
Nhờ có đoạn video "cẩu huyết" do Giang Hải Thụ tung ra mà mặt nạ lạnh lùng của Trần Tê trong lòng công chúng đã bị phá vỡ, ở bảng xếp hạng nữ thần trên trang web còn vượt qua 20 cái tên để đứng đầu, lần đầu tiên Trần Tê nhận được kịch bản phim mẹ chồng nàng dâu.
Là một nữ diễn viên chuyên nghiệp, Trần Tê cảm thấy mình có thể đảm nhận bất kỳ vai diễn nào, nhưng người đại diện hiện tại của cô và Ada đều thuyết phục cô hãy trân trọng sự nghiệp trẻ hóa của mình.
Trần Tê đã nhận bộ phim bom tấn cổ trang do Lê Dương đạo diễn, đóng vai nữ thứ 3 trong phim. Buổi học kịch bản kết thúc, đạo diễn Lê mời cô và vài người bạn cũ đến một nhà hàng tư nhân rất nổi tiếng ăn tối. Đầu bếp chuẩn bị thực đơn trong ngày, gia vị được sử dụng rất cẩn thận, còn nói rằng những gì bọn họ đang ăn là hương vị nguyên bản của nguyên liệu. Trần Tê vừa ăn vừa nghĩ, thật ra cái này cũng giống với phong cách của Vệ Gia - người phụ trách chiếc muỗng có quyền quyết định, thích ăn gì thì ăn, không thích thì cút. Ăn nhạt là để khỏe mạnh, cho nhiều dầu muối là vì thiên vị khẩu vị của cô.
Thấy Trần Tê ăn uống lơ đãng, đạo diễn Lê còn tưởng cô không vui vì bị áp phiên nên an ủi: "Yên tâm đi! Vai diễn này phù hợp với ngươi, ta sẽ khiến ngươi diễn thật sự xuất sắc!"
"Đó là đạo diễn nói, tôi nhớ kỹ." Trần Tê nhướng mày cười nói.
Cô đang ở trong vòng danh lợi đương nhiên sẽ để ý đến giá trị con người. Bị áp phiên thức buồn bực, không được ngồi hàng đầu trong show, tham gia sự kiện thì đụng hàng với nữ diễn viên khác, bị chèn ép trên tin thức báo chí... Tất cả đều làm người phát hoả. Nhưng khi nghĩ đến mối quan hệ với Vệ Gia, tâm trí cô lại thay đổi. Bộ phim lần trước kia không có thời gian cùng anh xem hết, sườn heo anh nấu lúc nào cũng hơi cứng, lần sau phải hầm lâu hơn, còn bí đao hầm tôm khô nữa, cái này không phải hải sản, cần phải nói rõ ràng!
Bà Tống luôn nói gene của bà không hoàn toàn hòa nhập với giáo sư Trần khiến nhân cách của Trần Tê bị chia rẽ. Trần Tê cảm thấy mình không giống họ chút nào, có lẽ cô sinh ra đã là một người rất thô t ục, bởi vậy ở một nơi toàn người dân bình thường, cô như cá gặp nước.
Chiếc nhẫn có dấu cộng kia được đeo trên tay liền quên nó có tồn tại, không phải trường hợp đặc biệt thì cô sẽ không tháo nó ra; cô ghét cây son dưỡng môi đã cắt còn được Vệ Gia gắn lại, nhưng cô lại sử dụng nó trước mặt các đồng nghiệp của mình. Trần Tê đã theo đuổi và đấu tranh trong nhiều năm trước khi thừa nhận rằng cô không có mục tiêu hay ước mơ nào. Làm việc chăm chỉ để không phải làm việc nếu cô không muốn làm việc trong tương lai, cô đã nếm đủ các thứ mới mẻ nhưng vẫn mong được trở về ăn tối với Vệ Gia, ngủ gác chân lên người anh mỗi đêm.
Trong bộ phim mới của đạo diễn Lê, vai diễn của Trần Tê không nhiều, công việc kết thúc trước Tết m lịch, cô nhàn nhã trở lại ngõ Kim Quang vào dịp năm mới. Đêm đó, Trần Tê mệt rã rời, Vệ Gia vẫn dựa vào đầu giường để xem ca phẫu thuật mổ sọ và tẩy giun của con chó trên máy tính xách tay.
Trong mắt Trần Tê, bác sĩ thú y là một trong những nghề rắc rối nhất trên thế giới. Bác sĩ bình thường chỉ cần hiểu rõ con người, bác sĩ thú y phổ thông có thể xử lý tất cả các loại động vật, cần điều trị các đối tượng không biết nói về tiêu chảy, ninh xương, chăn nuôi, đỡ đẻ, tẩy giun, phòng dịch, xét nghiệm... và nhân tiện an ủi những con vật cưng phát cuồng và làm rõ tình trạng cho chủ nhân. Sau giờ làm, anh còn phải đọc sách, nghe giảng và cập nhật kiến thức chuyên môn. Tuy nhiên trong mắt những khách hàng bình thường, bọn họ chẳng khác gì tiệm tóc Tony.
"Đẹp sao?" Cô hỏi Vệ Gia.
"Không sao đâu." Vệ Gia đưa tay xoa xoa vành tai cô. Trần Tê có ảo tưởng rằng anh muốn thăm dò não của cô để tìm ký sinh trùng từ đó.
"Khi anh đỡ đẻ cho động vật, anh cảm thấy thế nào khi nhìn thấy sự ra đời của một sinh mệnh bé nhỏ?"
"Rất bẩn, đôi khi đẫm máu."
"Anh thật vô cảm... Vậy thì hãy nói cho em biết về việc triệt sản động vật, cụ thể làm như thế nào!"
"Cái này thích hợp với em sao?" Vệ Gia cười nắm lấy bàn tay đang mò mẫm của Trần Tê, "Ngày mai anh dẫn em đi làm nhé?"
Anh đóng máy tính lại, cùng cô nằm xuống, bình thường trước khi đi ngủ cô sẽ đọc kịch bản một lúc, chờ anh tắt đèn.
"Bộ phim tiếp theo là khi nào?"
"Tạm thời không có sắp xếp, sau khi sinh xong sẽ nói... Em có thai rồi."
Cô quay lưng về phía anh nhẹ nhàng nói, nhưng rõ ràng cô cảm thấy cánh tay đang ôm mình trở nên cứng đờ.
Vệ Gia ngồi dậy: "Em nói là thật?"
"Đã hơn hai tháng rồi, là lần trước ấy."
Vệ Gia im lặng. Trách anh lú lẫn, sau khi tính toán sơ bộ, anh cảm thấy ngày đó không sao cả. Nếu khoảng thời gian an toàn đáng tin cậy, dân số trên trái đất chắc chắn không phải là con số hiện tại. Trần Tê không hề ngạc nhiên trước phản ứng của anh. Vệ Gia luôn nói rõ rằng mình không muốn có con.Cô biết Vệ Gia, cô chen vào hàng rào của anh, bị đè nặng bởi tình cảm, anh chấp nhận cô như một phần của mình, anh có thể làm bất cứ điều gì cho cô. Hôn nhân là chuyện của hai người nhưng có con đồng nghĩa với việc phải sống một cuộc đời ổn định. Đây là một gánh nặng không thể chịu nổi đối với một người đã dành nửa cuộc đời mình để sống vì người khác.
Vệ Gia ngồi bên giường ngẩn người một lúc, không muốn quấy rầy cô, ngay cả đèn cũng không bật. Trần Tê buổi tối mới về đến nhà, trên máy bay ngủ không ngon lại lăn lộn một vòng mới đi ngủ, hiện tại cô buồn ngủ đến mở mắt cũng không được. Biết phản ứng của Vệ Gia chắc chắn không phải là niềm vui của một người sắp làm cha, cô vẫn đắp chăn ngủ thiếp đi, mơ hồ ngửi thấy mùi khói từ ban công bay vào. Chỉ trong chốc lát, anh lại sặc điếu thuốc.
Khi Trần Tê thức dậy vào ngày hôm sau, nửa còn lại của chiếc chăn đã lạnh. Cô mặc quần áo và đi tìm Vệ Gia đang ở trong bếp. Kết quả của việc cả đêm không ngủ là thớt đầy thịt và rau.
"Không phải ngày kia mới ăn Tết sao?"
"Ngày thường thì không cần ăn cơm?"
Trần Tê đem mặt dán ở lưng Vệ Gia nói: "Gia Gia, em nghĩ kỹ rồi. Em cũng không có hứng thú sinh con. Bởi vì là con của anh, em có chút tò mò không biết lớn lên nó sẽ có hình dáng như thế nào, chỉ thế mà thôi. Nhưng thôi, không muốn thì em cũng không muốn, chúng ta cũng không cần. Con xấu xí thì thật tai họa!"
"Sáng sớm đừng có nói lung tung." Vệ Gia quay đầu nghiêm mặt nói: "Tối hôm qua anh vứt hết thuốc lá ở nhà đi rồi, bắt đầu từ hôm nay, phương pháp ăn uống kiêng khem cực đoan của em nhất định phải thay đổi, anh cũng sẽ chú ý tới việc này ở nơi làm việc... Đáng lẽ em nên nói với anh ngay khi phát hiện ra mình có thai, còn để đến 3 tháng, trở về còn nói chuyện một hồi."
Trần Tê xua tay: "Được rồi, tha cho lỗ tai em đi! Đừng nói với em tất cả chỗ này là bữa sáng hôm nay!"
Vẻ mặt Vệ Gia cũng có chút khó xử, anh lau khô tay, ôm lấy cô nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ đối xử tốt với hai người."
"Đánh rắm!" Trần Tê đẩy anh ra, "Em cùng con sẽ đối tốt với anh, anh ngoan ngoãn chờ hưởng phúc đi."
"Đừng cả ngày nói bậy đánh rắm, không tốt giáo dục tiền sản."
"Con chúng ta bất khả xâm phạm với tất cả các thứ độc hại."
...
Trong thời gian mang thai, Trần Tê không tham gia đóng phim mà tham gia một số sự kiện kinh doanh trước khi lộ bụng bầu, tham dự lễ trao giải của liên hoan phim, dẫm lên giày cao gót tranh tài với các nữ diễn viên khác. Cô là một người không ngừng nghỉ, ngoài việc tiếp tục tập thể dục và tập yoga, đấu tranh với chế độ ăn uống khoa học do Vệ Gia sắp xếp, cô còn tìm được thú vui mới.
Trần Tê đã dùng mũ trùm đầu để ghi lại một số video review nước hoa và đăng chúng lên Internet, ban đầu chỉ là để giết thời gian, không ngờ cô có độ nhạy cảm cao với mùi, phân tích các thành phần hóa học và cách diễn đạt ngôn ngữ lưu loát và hăng hái, không bao lâu đã có người hâm mộ theo dõi cô và liên tục cập nhật. Cô mân mê kho nước hoa của mình, thỉnh thoảng lại tung ra một loạt đánh giá mới, nghĩ cái gì và nói cái gì, lập trường rất chủ quan, dần dần cô trở nên nổi tiếng trên một ứng dụng mua hàng. Bởi vì hình nền trong video của cô rất bình thường nhưng nước hoa trong bộ sưu tập của cô toàn là hàng chất lượng rất cao, được người hâm mộ đặt biệt danh là "chị gái nước hoa xóm nghèo", còn có nhãn hiệu hợp tác tìm tới cửa.
Trần Tê tự hào tuyên bố: "Trong tương lai, em sẽ không đóng phim nữa và có thể kiếm sống bằng khứu giác của mình."
"Làm chó phát hiện m@ túy sao?" Vệ Gia vừa nói xong liền bị gối đập vào mặt.
Vị bác sĩ thú y ngốc nghếch này không thể tin được đoạn video ngắn của Trần Tê ngày càng chuyên nghiệp và đạo diễn Giang Hải Thụ đã đóng góp rất nhiều. Liên quan đến việc Trần Tê mang thai, cảm xúc của Giang Hải Thụ liên tục dao động giữa vui mừng và mất mát. Thật tuyệt khi cô ấy và anh Gia có con. Nhưng khi họ có đứa con máu thịt của mình, đứa con riêng là cậu chẳng phải càng nực cười sao? Trần Tê đắm chìm trong sự nghiệp với nước hoa của cô, không để ý đến những cảm xúc vụn vặt của Giang Hải Thụ, tập trung vào việc vắt kiệt sức lao động của cậu, khiến cậu phải dành thời gian rảnh để chỉnh sửa video của cô trong năm cuối trung học căng thẳng của mình. Chỉnh sửa không tốt còn bị quở trách một trận.
"Anh cả như cha, cậu sẽ sớm trưởng thành, cần phải học cách làm tròn bổn phận của mình cho gia đình. Ở tuổi này, anh Gia của cậu đã quản lý tốt trường đua ngựa." Trần Tê lời nói thấm thía nói với Giang Hải Thụ.
"Không phải mẹ nói đó là trang trại ngựa bỏ đi sao?" Giang Hải Thụ ngoài miệng nói lại nhưng trong lòng lại bị hai chữ "anh cả" làm cho ấm áp, hận không thể lập tức cõng em của mình trên lưng gánh vác việc của gia đình. Những vần thơ ca ngợi anh cả trào dâng trong lòng, cậu cũng quyết tâm chuẩn bị một tập thơ và tranh cho em bé, ghi lại những khoảnh khắc của em trai (gái) trước khi chào đời.
"Mẹ yên tâm đi. Con sẽ học hỏi từ anh Gia, sau này cứ yên tâm giao em trai em gái cho con!"
Trần Tê không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào về những lời hoa mỹ của Giang Hải Thụ, với cô, nó giống như đánh rắm, cậu chỉ là một công cụ để biên tập phim. Vệ Gia lạnh lùng nhìn màn trình diễn của bọn họ. Chuyện con cái khiến Giang Hải Thụ nhọc lòng tạm thời chưa cần nhắc, một lúc gọi "mẹ" lúc lại gọi "anh" khiến người khác giận sôi người, sau này lại còn "em trai" "em gái" quả thật nghe không xuôi.
"Đổi xưng hô đi!" Anh đề nghị, "Cậu có thể gọi tôi là chú, hoặc bằng tên của tôi."
Trái tim của Giang Hải Thụ phập phồng, cậu nhìn chằm chằm vào Vệ Gia và gọi: "Cha!"
Vệ Gia mặt không cảm xúc nói: "Quên đi, ban đầu gọi thế nào giờ gọi như thế."
Giang Hải Thụ đến gặp Vưu Thanh Phân trong viện dưỡng lão và kể cho bà nghe về điều đó, Vưu Thanh Phân đã cười như quạ. Bà không bao giờ đề cập đến việc trở lại ngõ Kim Quang, Vệ Gia thường xuyên hỏi bác sĩ về tình trạng thể chất của bà ấy. Người thường đến trò chuyện với Vưu Thanh Phân là Giang Hải Thụ, người đã lớn lên bên cạnh người già từ khi còn nhỏ. Chủ đề già trẻ lớn bé thường xoay quanh những lời nói và việc làm kỳ lạ của Trần Tê và Vệ Gia. Nếu Vưu Thanh Phân nói quá gay gắt, Giang Hải Thụ sẽ tức giận và quay lại sau một tuần.
Vưu Thanh Phân cũng nghe tin về việc mang thai từ Giang Hải Thụ. Bà ngây người ngồi trên xe lăn, thật lâu sau mới thở dài: "Cha của Gia Gia... sẽ rất vui."
Hai tuần sau, Vưu Thanh Phân qua đời trong viện dưỡng lão. Linh hồn giống như ngọn nến của bà bị mắc kẹt trong cơ thể gỗ mục, có lẽ việc rời đi cũng không phải là điều bất hạnh. Giang Hải Thụ đã khóc không kiểm soát. Vệ Gia đã lo liệu cái chết của Vưu Thanh Phân một cách bình tĩnh và đúng mực, phóng sinh "hồng bọt nước" như bà đã giao phó, tro cốt cũng rải xuống sông. Những di vật quý giá của bà đều được cất giữ trong một chiếc túi vải nhỏ ôm sát người, bên trong có một thỏi son, một chiếc nhẫn kim cương đã vỡ, còn lại là tất cả những loại thuốc lẽ ra bà nên uống. Vệ Gia sững sờ nhìn các loại thuốc trong giây lát, đem chuyện này nói với Trần Tê. Trần Tê ôm lấy anh. Họ xử lý thuốc, để son môi và chiếc nhẫn đi cùng bà.
Bà Tống tỏ ra bình tĩnh hơn về việc sắp lên chức bà ngoại nhưng lại có chút cảm giác "không muốn cho thiên hạ nhìn tóc bạc".
Trần Tê oán trách nói: "Mẹ là mẹ ruột của con sao? Mẹ căn bản không quan tâm con!"
Bà Tống nói: "Một Vệ Gia không đủ để chăm sóc con như tổ tông còn sống sao? Đừng trách mẹ không nhắc nhở con, con nên chú ý kiểm soát cân nặng khi mang thai. Sinh con thì dễ nắn hình thì khó! Khi đứa trẻ sinh ra nếu mẹ vẫn còn, nhớ mang nó cho mẹ xem. Tốt nhất nó nên giống người nhà của mẹ hơn chứ không phải khuôn mặt như chiếc quan tài của cha con..."
Trần Tê trợn mắt nhìn điện thoại: "Lời nói của mẹ quả thực không có đạo lý. Con của con mà, nếu nó không giống con thì nó nên giống Vệ Gia. Mẹ đang vui vẻ kiểu gì vậy?"
Nhưng Vệ Gia cũng nói đứa trẻ giống người nhà cô là chuyện tốt, dù rằng không liên quan gì đến họ Trần của cô.
Trần Tê nói đùa, "Sao anh không đổi tên thành "Trần Vệ Hảo" luôn đi!"
Vệ Gia cười nói: "Cái tên này cùng "Trần Vệ Thương" sẽ là anh em cùng thế hệ, anh có chút khó tiếp thu."
Sau khi biết tin về Vệ Nhạc, bà Tống và Vệ Gia đã có một cuộc trò chuyện xuyên đại dương kéo dài hàng giờ đồng hồ. Trần Tê hỏi họ đang nói về chuyện gì, bà Tống nói: "Hỏi nhiều như vậy làm gì? Rảnh! Cuối cùng ta có thể an tâm nhắm mắt." Vệ Gia dừng một lúc rồi cười lấy lệ qua đi, Trần Tê tức giận, anh mới chạm sau đầu cô, bình tĩnh nói: "Đều đã qua."
Không lâu sau, họ nhận được điện thoại của Mã Tiểu Hữu, nói rằng một người trung gian tìm anh muốn làm thủ tục sang tên cửa hàng mặt tiền trên phố, anh cho rằng mình gặp phải kẻ lừa đảo, nhưng công chứng viên lại nói với anh rằng căn nhà kia chính thức thuộc về hắn. Đồng thời, Nhạc Nhạc cũng nhận được một lá thư viết tay có chữ ký của "chị Minh Minh", trong đó chỉ có những lời xin lỗi. Mã Tiểu Hữu xem chút không rõ, Vệ Nhạc càng là người hỏi cũng không biết. Anh biết chuyện này nhất định có liên quan đến Vệ Gia và Trần Tê, một mực khẳng định anh trai và chị dâu bình thường đều trợ cấp đầy đủ cho hai vợ chồng trẻ rồi, hơn nữa anh còn có tay chân để nuôi gia đình nên món quà lớn như vậy khiến anh cảm thấy khiếp sợ.
Vệ Gia cũng cảm thấy việc Mã Tiểu Hữu và Vệ Nhạc nhận những món quà này không ổn. Nhưng Tống Minh Minh cũng không nói nhảm với anh, bà nói tiền không phải cho anh, còn bảo anh không cần mẹ vợ. Trần Tê đã suy nghĩ điều đó cả đêm rồi nói với Vệ Gia rằng đừng động vào chuyện này. Bà Tống mấy năm nay chưa bao giờ chủ động nhắc tới Vệ Nhạc, nhưng từ miệng Ngô Tư Trình, Trần Tê biết bà chưa bao giờ buông được chuyện này, Vệ Nhạc đi lạc dù chỉ một lần đã ảnh hưởng đến sự lựa chọn giữa sống và chết của Tống Minh Minh.
"Kệ bà ấy đi." Trần Tê nói với Vệ Gia.
Thường Ngọc đã khóc sướt mướt và đến gặp Trần Tê, nói rằng Xuyên Tử đang có một khoảng thời gian tồi tệ trong tù. Anh ta đã quen với quần áo sang trọng và thức ăn ngon, từ một ngôi sao lớn rơi xuống tù nhân, anh không thể vượt qua rào cản trong lòng, những người bên trong cũng coi anh ta như một con khỉ. Chính thức vào tù chưa đầy nửa năm, anh ta đã mấy lần đánh nhau ở trong, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không những không có hy vọng được giảm án mà còn phải chịu nhiều đau khổ hơn. Xuyên Tử nghe lời Trần Tê nhất, Thường Ngọc hy vọng Trần Tê nể tình cảm trong quá khứ mà khuyên nhủ anh.
Trần Tê nghĩ, cô đã chịu đủ với Tôn Kiến Xuyên rồi, chút tình cảm đó đã bị anh ta vắt kiệt. Khi Vệ Gia bị anh ta liên lụy lần thứ hai, Trần Tê đã xẻo chút tình cảm với hắn xuống rồi.
"Em muốn đi thì anh có thể đi cùng em." Vệ Gia nói.
Trần Tê tà ác liếc anh một cái: "Em cho anh một tấm bảng viết " Vị thánh Gia Gia" bên trên được không? Anh một chút cũng không hận hắn?"
Vệ Gia rời sự chú ý khỏi cuốn sách chuyên nghiệp và nói: "Chưa nói đến thích nhưng cũng không đến nỗi hận. Hầu hết mọi thứ về anh đều do anh tự quyết định... Nếu không có Tôn Kiến Xuyên, làm sao anh biết em?"
"Vậy là em vẫn còn nợ anh ta một món quà mai mối?"
Trần Tê cuối cùng đã đến thăm Tôn Kiến Xuyên trong tù. Thật không ngờ anh ta bình tĩnh hơn tưởng tượng, sắc mặt của cũng còn tốt. Họ trò chuyện vài câu qua cửa kính, Tôn Kiến Xuyên nói rằng khi anh mới vào, tâm trạng của anh rất dao động, dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, anh đã hiểu ra rất nhiều và quen với cuộc sống bên trong.Việc anh phải làm bây giờ là cố gắng ra ngoài càng sớm càng tốt.
"Tê Tê, cảm ơn em còn theo anh, còn vì anh mà chuẩn bị, anh không có mặt mũi nào gặp em." Hắn nhỏ giọng nói.
Trần Tê kinh ngạc: "Tôi chẳng làm gì cả!"
"Nhưng..." Tôn Kiến Xuyên cũng cảm thấy bối rối. Sau khi anh vào, chỉ có Thường Ngọc đến gặp anh, không có gì ngoài khóc. Nhưng thỉnh thoảng có người gửi cho anh những thứ dưới danh nghĩa Thường Ngọc, không nhiều không ít, tất cả những thứ anh cần. Quản giáo và giáo viên hướng dẫn trong khu vực nhà tù cũng nói gia đình anh không cần biếu thuốc lá, điều này không đúng quy định, bọn họ sẽ tùy theo tình hình thực tế chiếu cố anh. Thường Ngọc là một bà nội trợ chỉ biết quanh quẩn bên chồng, bà ấy không thể làm những việc này.
"Là chị Nghiên." Trần Tê suy nghĩ một lúc, trong lòng hiểu rõ.
Sau khi Đoạn Nghiên Phi từ chức, cho dù cô có phản bội lại Tôn Kiến Xuyên, Tôn Kiến Xuyên vẫn trả cho cô một khoản bồi thường hậu hĩnh. Anh cũng chủ động chuyển nhượng miễn phí một phần quyền sở hữu của mình cho cô trong tòa nhà văn phòng mà họ cùng sở hữu. Đây là tất cả để trả ơn những năm tháng mà Đoạn Nghiên Phi đã cùng anh trải qua.
Khi bản án của Tôn Kiến Xuyên được ấn định, Đoạn Nghiên Phi đã từng hướng Trần Tê mắng anh ta ngốc nghếch vụng về, mắng xong liền khóc. Trần Tê nói vài câu liền cúp điện thoại, là ân oán giữa bọn họ, cùng cô có quan hệ gì chứ?
"Chị Nghiên đối với anh không tệ, chỉ tiếc là anh không yêu chị ấy." Tôn Kiến Xuyên mất mát nói, "Tê Tê, anh chỉ từng yêu em."
"Thật sự yêu tôi sao? Xuyên Tử, anh có thể tưởng tượng chúng ta ngủ cùng nhau không? Kỳ quái quá."
"Anh không xấu xa như em nghĩ đâu..."
"Đó không phải là chuyện không đứng đắn gì. Nhưng anh yêu tôi, anh đã làm được gì cho tôi chứ? Biết tôi nghĩ gì không? D*c vọng, thấu hiểu, trả giá... Những thứ này đều không có, anh chỉ là dựa dẫm vào tôi theo thói quen. Tôi và mẹ anh có gì khác biệt chứ? Chỉ là trẻ hơn và mạnh mẽ hơn bà ấy, nhưng tôi không thiếu đứa trẻ này."
Khi thời hạn thăm tù hết, Trần Tê đứng dậy. Cô đang mang thai ở tháng thứ sáu, tay chân vẫn còn mảnh khảnh, nếu không chú ý thì sẽ không thấy rõ bụng.
Tôn Kiến Xuyên lúc này mới tỉnh lại, khiếp sợ nói: "Em có con? Là của Vệ Gia sao?"
"Vớ vẩn! Há miệng to như vậy, gió sặc chết anh!"
"Tê Tê, em và Vệ Gia ở bên nhau. Anh đã cố gắng để tìm Nhạc Nhạc, điều này có thể triệt tiêu hết phần em chán ghét anh không? Chỉ cần em đừng không để ý đến anh là được!"
"Tôi sẽ xem xét, chờ anh ra rồi nói."
"Vậy anh có thể làm cha nuôi của con em không?" Tôn Kiến Xuyên nhìn thấy hừng đông, sắc mặt vui vẻ, "Thầy dạy cũng được!"
Trần Tê đỡ eo nói: "Cút đi!"
Vệ Gia đang đợi cô bên ngoài nhà giam. Anh đã lấy được bằng lái xe. Chiếc siêu xe màu xanh lá cây rực rỡ của Trần Tê đã được bán cho Thôi Đình, hôm nay anh ấy lái một chiếc "bánh mì" đã qua sử dụng dùng để đưa đón thú cưng, trên thân xe có dán quảng cáo cho phòng khám.
Người phụ nữ vừa vào thăm tù nhân xong tâm trạng không tồi, vừa lên xe đã hôn lên mặt tài xế một cái "bẹp". Vệ Gia lau nước miếng: "Người không biết còn tưởng rằng em từ trong đó đi ra."
"Em cuối cùng cũng hiểu vì sao em không thể hận tên khốn Tôn Kiến Xuyên kia, bởi vì em so với anh ta còn sống tốt hơn!" Trần Tê đắc ý nói.
Tranh chấp tài sản thừa kế của Giang Thao đã kết thúc, Trần Tê giữ phần của Giang Hải Thụ, bản thân cô cũng tự thoát khỏi nợ nần, mặc dù trả hết tương đương với việc ra khỏi nhà, nhưng điều đó không thành vấn đề! Cô còn trẻ, có năng lực tay chân, được yêu thương đảm bảo, có tự tin là có tất cả.
Vệ Gia cũng đang cân nhắc nhận lời mời của một bệnh viện thú cưng ở Bắc Kinh, mở lại phòng khám sau khi ổn định cuộc sống. Giang Hải Thụ cũng nói sẽ cố gắng tranh đua đến Bắc Kinh học đại học. Vệ Gia nói rằng việc ở lại ngõ Kim Quang không phải là kế lâu dài cho sự nghiệp của Trần Tê, chưa kể đến chuyện con cái cũng cần suy tính - những con vật nhỏ ở Bắc Kinh cũng cần anh ấy! Thôi Đình tức giận đến chết trong khi Trần Tê thì bình tĩnh nắm chắc phần thắng. Cô phải thừa nhận rằng sự tự nguyện đi cùng cô của Vệ Gia đã vượt qua mọi lời yêu thương.
"Tốt như vậy sao?"
"Đương nhiên. Nhìn em này - có xe có nhà, không cha không mẹ, có chó lẫn mèo, vừa xinh đẹp lại khỏe mạnh, thật tuyệt vời! Chỉ là chiếc nhẫn hơi khó coi một chút."
"Lần tới em mua một chiếc nhẫn có viên đá quý lớn, chúng ta đổi."
Vệ Gia khởi động xe với nụ cười nhàn nhạt và đôi mắt ôn hòa, giống như một người đàn ông dắt ngựa trên thảo nguyên, người phụ nữ và đứa con của anh ta đang ngồi trên đó.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Vào quán mì đầu ngõ đi!"
Trần Tê vẻ mặt chờ mong, Vệ Gia bình thản xuất hiện kẽ nứt. Khi mang thai được bốn tháng, cô nảy sinh một sở thích kỳ lạ, thích mùi tỏi sống—không ăn mà chỉ ngửi. Nhưng Vệ Gia, người không kén chọn thức ăn lại không đụng đến tỏi, anh rất ít dùng tỏi làm gia vị nấu ăn. Trần tê thường đúng giờ ăn đến quán mì đầu ngõ Tây Bắc xem vợ chồng ông chủ bóc tỏi, xem gần như cả buổi chiều, như thể cô đã nhìn thoáng qua những bí ẩn của vũ trụ.
Hai vợ chồng trong tiệm mì đều là người thật thà, họ biết cô là người nhà của bác sĩ Vệ của phòng khám thú y, nghe loáng thoáng cô là người nổi tiếng, bị cô nhìn chăm chú đến mức nổi da gà. Cô không ăn mì, bê một chiếc ghế đẩu cho cô ấy thì cô nói đứng có lợi cho sức khỏe, thỉnh thoảng còn co duỗi chân một cách nguy hiểm, còn rất lịch sự hỏi cô ấy có làm phiền họ không. Một ngày nọ, khi Vệ Gia tan làm, chủ tiệm mì đưa cho anh một túi tỏi.
"Đừng đi." Vệ Gia từ hàng sau lấy ra một chiếc hộp kín. Trần Tê mở nắp ra, bên trong hộp là những tép tỏi mới bóc, mỗi tép đều trắng nõn và căng mọng, không còn vỏ.
Cô say sưa hít một hơi thật sâu: "Em gái nhỏ bóc tỏi thật là hoàn hảo."
"Mùi thôi mà, lột cho thật hoàn hảo là đạo lý gì?" Vệ Gia nhăn mũi, mặt mày nhíu lại, "Chỉ có thể lột như thế này thôi, anh còn phải tạm dừng một chút đấy!"
Trần Tê cười nói.
Có một số việc rõ ràng không có đạo lý, nhưng bọn họ đã đem những điều tốt nhất đều dành cho đối phương.