Trần Tê ngủ trưa, mãi đến khi Đoạn Yến Phi gõ cửa, mới tỉnh lại.
Đoạn Yến Phi mang hạt dẻ rang đường mới nướng đến chia cho cô, còn tặng cô một món đồ mua ở chợ trong thị trấn.
Trần Tê nghĩ thông suốt, sự mất mát và bất hạnh của cô về bản chất không liên quan gì đến Đoạn Yến Phi.
Gạt bỏ thái độ thù địch khó giải thích được, cô phát hiện Đoạn Yến Phi thực ra là một người tốt, tính tình thân thiện và chân thành, lớn hơn bọn họ một chút, đối nhân xử thế cũng chín chắn hơn, khó trách mọi người đều đối xử tốt với cô như vậy.
Trần Tê mời Đoạn Yến Phi ngồi trong phòng.
Đoạn Yến Phi vừa bước vào liền nhìn quanh một lượt nói: "Đây là lần đầu tiên chị vào phòng của Vệ Gia, thực sự rất sạch sẽ.
Nó không giống nơi Nhạc Nhạc ở.
Sáng nay chị còn nhặt từ trong túi con thú bông hai viên kẹo."
Thấy Trần Tê nhướng mày, cô kinh ngạc nói: "Em không biết đây là phòng Vệ Gia?"
"Anh ta không nói với em." Trần Tê nói.
Trên thực tế, đúng như Đoạn Yến Phi nói, căn phòng này đã được dọn dẹp quá sạch sẽ, ga trải giường và chăn ga gối đệm đã được thay đổi, trong phòng không có vật dụng cá nhân rõ ràng.
Trần Tê đêm qua trằn trọc không ngủ được, lục lọi khắp nơi, tìm thấy quần áo hàng ngày của Vệ Gia trong một chiếc hộp ở góc tủ, bên trong có mấy cuốn sách, ngoại trừ tài liệu ôn tập năm thứ ba trung học chính là cuốn sách "Hữu cơ" mà cô gửi tới.
Nhân tiện, trên bàn làm việc cạnh bậu cửa sổ có một chậu cây xanh nhỏ, được cắt tỉa rất độc đáo, Trần Tê nhìn kỹ thì ra là một củ khoai lang đã mọc mầm, cái này cùng với đĩa cà rốt với lê hai năm trước thật giống nhau, rất có phong cách Vệ Gia.
Phòng của anh cũng không có gì đặc biệt, cũng không phải là cô chưa từng ở qua, Trần Tê âm thầm nghĩ.
"Hạt dẻ rang đường chị lấy ở đâu vậy?" Hai cô gái vừa ăn vừa ngồi trò chuyện, Trần Tê nhớ tới bên ngoài quảng trường không có người bán món này.
"Đó là do đầu bếp của nhà hàng trong trang trại đưa cho chị.
Chính là thanh niên gầy gò với mái tóc màu vàng.
Trong đoàn đưa dâu hôm nay cũng có hắn.
Xuyên Tử ngồi xe máy hắn, em quên à?"
Trần Tê nhớ tới trong đoàn đưa dâu quả thật có mấy người trẻ tuổi, nhưng cô không phân biệt được là ai: "Hoa cũng là anh đầu bếp đưa tới sao?" Tay cô bận bóc hạt dẻ, hếch cằm theo hướng của Đoạn Yến Phi.
"Em thấy sao?" Đoạn Yến Phi vui vẻ vuốt ve đóa hoa đỏ trên tóc cô, "Thấy đẹp không?"
Bông hoa màu đỏ to bằng nắm tay, ai không nhìn thấy hẳn là mù.
Trần Tê ẩn ý nói: "Có thể khiến chị cài lên tóc, bông hoa này nhất định không tầm thường."
"Đừng nghĩ bông hoa này là giả.
Thoạt nhìn có vẻ mộc mạc, nhưng đó là lời khen của một dũng sĩ dành cho chị đó! Chị đến cuộc thi bắn cung lúc em đang ngủ.
Cuộc thi này và cuộc đua ngựa ngày mai là hoạt động đặc biệt của lễ hội du lịch.
Chàng trai đoạt giải quán quân ăn mặc như một người chăn gia súc từ đồng cỏ gần đó, mặc trang phục dân tộc, những mũi tên của anh ta rất chính xác.
Em có biết không, khi chị chuẩn bị rời đi ngay lúc giải thưởng được trao, anh ta đột nhiên chạy đến và đưa bông hoa này tặng chị, còn khen chị đẹp hơn hoa."
"Oa, người đẹp!" Trần Tê ngậm một hạt dẻ trong miệng nói: "Anh trai bắn cung đó đẹp trai không?"
Đoàn Yến Phi hai gò má hơi ửng đỏ, ánh mắt sáng ngời: "Rất có sức sống, làn da ngăm đen, mắt trong veo, vóc người cao lớn cường tráng, cơ bắp tràn đầy."
"Sau đó?"
"Sau đó chúng tôi nói chuyện một lúc, anh ấy muốn số điện thoại của chị.
Chị hỏi anh ấy năm nay bao nhiêu tuổi, nhưng anh ấy mới 19 tuổi, kết quả chị gái này thật không thể chịu đựng được nữa, vì vậy chỉ có thể khoe với em thôi.
Nếu em lúc đấy cũng ở đó, bông hoa này không chừng dành cho em rồi."
Trần Tê cười và xua tay, nói: "Mối quan hệ của em với người khác giới kém hơn nhiều so với chị, nếu không thì tại sao những người theo đuổi chị mỗi năm có thể tạo thành mười hai cung hoàng đạo, của em chỉ có 2,5.
Trong đó 0,5 kia chia tay trong vòng chưa đầy ba tháng."
"Em nha, điều kiện của em thật sự quá tốt.
Đàn ông trong lòng tính toán cảm thấy không có hi vọng, cho nên không dám nói ra.
Lần đầu tiên chị gặp em, chị cùng với em họ nói nhỏ em thật giống kiểu nữ thứ trong bộ phim truyền hình Hàn Quốc."
"Có vẻ đặc biệt ác độc?"
"Dù sao chính là kiểu vừa đẹp vừa không dễ chọc, giống kiểu tự nhiên sẽ đi tới hếch cằm nói:"Nam chính là của tôi, cút ra khỏi thế giới của hắn đi!"
Trần Tê bắt chước cảnh tượng mà Đoạn Yến Phi mô tả trong đầu, cô cảm thấy không có chút nào không ổn.
Nếu cô trông giống nữ thứ thì ai là nam chính? Nhân vật như Vệ Gia tốt nhất là nam thứ.
Đoạn Yến Phi tiếp tục nói: "Lúc đầu bọn chị vũng rất ngại nói chuyện với em.
Em có còn nhớ ngày hôm đó chị và em họ nhất quyết cưỡi ngựa mặc váy để chụp một bức ảnh đẹp không,đùi của chúng tôi bị thương.
Ít nhiều thì em đã dạy chị một mẹo nhỏ, bọn chị ngày hôm sau cưỡi ngựa mới không chật vật.
Khi đó chị cảm thấy cô gái này không giống với những gì mình nghĩ."
"Ý chị là em đã dạy chị buộc miếng băng vệ sinh lên đùi?"
"Ừ, rất hữu ích.
Ai dùng rồi sẽ biết!"
Trần Tê cười cười, nếu không phải Đoàn Yến Phi nhắc tới, cô đã quên mất.
Khi cô tình cờ nói điều này bên đống lửa trại, cô ấy có ý bảo họ đừng quấy rầy Vệ Gia và tránh xa anh ta ra.
"Khi nữ thứ xuất hiện ở hiện trường, chuyện tốt đều là của nữ chính.
Nhìn đi, mấu chốt của tình tiết đã xảy ra.
Nữ thứ ngủ say trong phòng, nữ chính có hoa và hạt dẻ." Tình bạn của cô gái chỉ cần cùng chia sẻ những lời đàm tiếu và bí mật là đủ rồi, Trần Tê tự nhiên nói đùa với Đoạn Yến Phi.
"Có muốn chị Yến dạy cho em một chút kinh nghiệm."
"Tốt nha!"
Đoạn Yến Phi vốn dĩ muốn cùng Trần Tê trêu chọc chơi đùa, Trần Tê lại nói cô dịch mông ra, đem một đống hạt dẻ vừa mới gọt sạch sẽ vào trong lòng bàn tay cô.
"Muốn hỏi cái gì đây?"
"Chị nói - có phải con trai sẽ không thích những cô gái hùng hổ dọa người không?"
"Chuyện này phải xem là ai." Đoạn Yến Phi vui vẻ nhận hối lộ, "Em nói là dạng con trai như nào?"
"Loại phổ thông đi." Trần Tê mơ hồ nói: "Chị có thể lấy mấy người chúng ta quen biết làm ví dụ."
"Được rồi! Nói chuyện Xuyên Tử trước đi, đừng nhìn cậu ấy lung tung nhảy nhót, trong xương cốt vẫn còn là một đứa trẻ,cậu ấy cần người làm chỗ dựa, cho nên một cô gái mạnh mẽ càng thích hợp với cậu ấy hơn.
Lại một ví dụ nữa là anh Dương..."
"Làm ơn đó, anh Dương đừng phân tích nữa! Con gái lớn của anh ấy đang học cấp ba, lấy mấy thanh niên chưa lập gia đình làm ví dụ thì tốt hơn.
Đầu bếp của trang trại cũng bỏ qua.
Anh ấy không cho em đường hạt dẻ rang đường."
"Vậy thì người duy nhất mà tất cả chúng ta đều biết là...!Vệ Gia, chị không chắc về Vệ Gia lắm."
"Chị là người có mười hai cung hoàng đạo trong tay, một tay cầm hạt dẻ rang đường, trên đầu đội một đóa hoa màu đỏ, không thể nói là không biết!"
"Phân tích Vệ Gia làm gì chứ.
Nếu là chị, chị sẽ không bao giờ tìm một người bạn trai như cậu ấy."
"Vệ Gia thì sao chứ?"
Trần Tê đã bị sốc khi biết rằng kẻ thù tưởng tượng trước đây của cô ấy thực sự coi thường Vệ Gia, cảm giác muốn bảo vệ đứa con tự nhiên nảy sinh.
Cô không thể nghe người khác nói nửa câu không phải về anh, mặc dù trong lòng mắng anh vô số lần, cô cũng hạ quyết tâm sau này sẽ cùng anh vạch rõ ràng ranh giới..