Ngô Thiến vừa trở về đã hệt như một chó điên, bây giờ còn cướp điện thoại của Phương Đồng, cho dù cô có tốt tính đến mấy cũng không chịu được.
“Không phải việc của cậu.”
Lúc nhận được điện thoại của Phương Đồng, Thẩm Thanh Lan vẫn còn hơi buồn bực. Vừa rồi họ còn đang tán gẫu trên WeChat, sao đột nhiên cô ấy lại gọi điện thoại? Dù thắc mắc nhưng cô vẫn bắt máy.
Nghe thấy tiếng cãi cọ của Phương Đồng và Ngô Thiến ở đầu dây bên kia, mắt Thẩm Thanh Lan chợt lóe lên.
“Thẩm Thanh Lan, cô cố ý phải không?” Giọng nói chất vấn của Ngô Thiến vang lên trong điện thoại.
Thẩm Thanh Lan thầm nghĩ, “Quả nhiên“.
“Hôm qua rõ ràng cô có thể nói rõ với tôi, vậy mà lại cố tình chỉ nói một nửa. Cô chính là cố ý muốn thấy tôi thành trò cười, đúng không?” Ngô Thiến gào vào điện thoại, trút hết sự bất mãn và oán hận trong lòng mình.
Nếu tối hôm qua Thẩm Thanh Lan nói rõ ra, hoặc dẫn cô ta đi, thì cô ta đã không đến mức bị Chu Lượng...
Nhưng Thẩm Thanh Lan biết rõ hai người kia có vấn đề mà vẫn để cô ta lại một mình trong quán rượu, việc này quả thật là thấy chết không cứu.
“Hôm qua tôi đã nhắc nhở cậu, là chính cậu không tin.” Thẩm Thanh Lan dửng dưng nói.
“Cô như vậy mà là nhắc nhở sao? Cô rõ ràng là xem tôi làm trò cười. Có phải cô muốn cười nhạo tôi mù mắt, quen một người đàn ông như vậy không? Tôi bây giờ đã như cô mong muốn rồi, có phải cô vui sướng lắm không?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan trở nên lạnh lẽo. Lúc này, cô đang ngồi ngoài ban công, ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh biếc, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười giễu cợt. Ân Hi nói rất đúng, làm người quả nhiên không thể quá tốt bụng.
“Cậu và tôi không có bất kỳ quan hệ gì. Cậu có tốt lành hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi không cần xem trò cười của cậu, cũng không cảm thấy cậu có trò cười gì đáng để tôi xem. Ngô Thiến, đừng coi tình cảm của người khác như điều đương nhiên.”
Thẩm Thanh Lan cúp điện thoại, Ngô Thiến gào lên với cái điện thoại đã bị ngắt, “Thẩm Thanh Lan, cô là một con đàn bà ác độc, cô sẽ không được chết tử tế.”
Phương Đồng thừa cơ giật điện thoại lại, “Ngô Thiến, cậu phát điên cái gì thế hả?”
Ngô Thiến cười lạnh nhìn Phương Đồng, “Tôi phát điên thì cũng là bị Thẩm Thanh Lan ép. Cậu cũng nên cẩn thận một chút, coi chừng một ngày nào đó bị Thẩm Thanh Lan bán đứng cũng không biết.”
Nói rồi Ngô Thiến liền rời khỏi phòng ngủ. Phương Đồng cũng không thèm hỏi cô ta đi đâu. Qua lời nói của Ngô Thiến vừa rồi, cô cũng lờ mờ đoán được chút lý do.
Cô gọi lại cho Thẩm Thanh Lan, thế nhưng cô ấy lại không bắt máy. Phương Đồng suy nghĩ một chút rồi gửi một tin nhắn cho Đinh Minh Huy, hủy cuộc hẹn chiều nay, sau đó bắt xe đến nhà Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhìn thấy Phương Đồng còn hơi ngạc nhiên, hỏi, “Sao cậu lại tới đây?”
Phương Đồng nhìn cô, “Cậu không sao chứ?” Mấy lời Ngô Thiến nói trong điện thoại thật sự rất khó nghe. Phương Đồng thấy lo cho Thẩm Thanh Lan.
“Tớ thì có chuyện gì được chứ?” Thẩm Thanh Lan trả lời, Ngô Thiến còn chưa có sức ảnh hưởng lớn đến vậy với cô. Dù sao trong mắt Thẩm Thanh Lan, cô ta cũng chỉ là một người bình thường không hề quan trọng.
Thẩm Thanh Lan hoàn toàn đã quên rằng, người có thể hủy hoại thứ gì đó thường cũng là một nhân vật bình thường như vậy. Cô lúc này hoàn toàn không hề hay biết rằng chính cái người bình thường mà cô không hề quan tâm này, lại gây ra cho cô biết bao phiền toái vào một ngày trong tương lai, chỉ vì mang lòng oán hận cô.
Phương Đồng vào nhà, “Không sao là tốt rồi. Ngô Thiến bị làm sao thế? Hôm nay vừa về đã phát điên rồi.”
Thẩm Thanh Lan có thể đoán được tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng những chuyện thế này không cần thiết phải nói ra, tránh cho ô uế tai của bạn tốt.
“Ai biết.”
Phương Đồng thấy Thẩm Thanh Lan không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi thêm nữa, nói sang chuyện khác, “Ba tớ đã nhận được lệnh thuyên chuyển rồi, cuối năm ông ấy sẽ trở về Bắc Kinh.”
“Chúc mừng.” Với năng lực của Phương Vĩ Sơn, được điều về Bắc Kinh chỉ là chuyện sớm hay muộn, vì thế Thẩm Thanh Lan cũng không thấy bất ngờ về chuyện này.
Phương Đồng cũng rất vui. Cô và mẹ sống ở Bắc Kinh, chỉ có một mình ba cô ở thành phố Lâm. Dù ở đó cũng không xa Bắc Kinh lắm, chỉ mất khoảng ba tiếng lái xe, nhưng họ vẫn không thể sống chung với nhau. Bây giờ ba được điều về Bắc Kinh, sống cùng mẹ con cô nên Phương Đồng tất nhiên rất vui vẻ.
“Tớ định chờ đến cuối năm, sau khi ba trở lại thì tớ sẽ dẫn Đinh Minh Huy về nhà.” Phương Đồng nói.
Thẩm Thanh Lan nhìn cô ấy, “Đã suy nghĩ kỹ rồi sao?”
“Ừ, Minh Huy nói anh ấy đã được ở lại tập đoàn Quân Lan, chỉ cần tốt nghiệp là sẽ có thể trở thành nhân viên chính thức. Tập đoàn Quân Lan dù gì cũng là công ty lớn. Có công việc này rồi, Minh Huy đến nhà tớ cũng sẽ tự tin hơn. Với lại, sang năm tốt nghiệp rồi, anh ấy muốn sau khi tốt nghiệp sẽ đính hôn ngay.”
Không ngờ hai người họ đã nói đến chuyện cưới xin rồi! Thẩm Thanh Lan ngạc nhiên nhìn cô ấy. Trước đây cô nàng này còn nói tuyệt đối sẽ không kết hôn trước năm hai mươi sáu tuổi.
“Anh ta đã biết chuyện gia đình cậu chưa?”
“Tớ vẫn chưa nói cho anh ấy biết. Bây giờ cũng sắp đến cuối năm rồi, đến lúc đó tớ sẽ nói cho anh ấy biết.” Phương Đồng cười tươi rói, mỗi lần nhắc tới Đinh Minh Huy, cô ấy liền có tinh thần hơn cả trăm lần.
Thẩm Thanh Lan khẽ cười, không nói gì.
“Đúng rồi, Thanh Lan, ngày mai cậu có bận gì không?” Phương Đồng hỏi.
“Sao thế?”
“Vu Hiểu Huyên nói trưa mai cậu ấy rảnh, muốn hẹn chúng ta đi ăn cơm.”
“Được.”
***
Trưa hôm sau, Thẩm Thanh Lan lái xe chở Phương Đồng đến Thánh Huyên.
Cô gọi điện cho Vu Hiểu Huyên, cô ấy nói sẽ lập tức xuống ngay.
“Chị dâu, sao chị lại ở đây?” Hàn Dịch xuất hiện bên cạnh xe, chào hỏi Thẩm Thanh Lan.
Chiếc xe này là Hàn Dịch tặng cho Phó Hoành Dật, bây giờ anh ở trong quân đội, dĩ nhiên là không phải anh ngồi trên xe. Mà người được lái xe của anh thì chỉ có thể là Thẩm Thanh Lan, thế nên Hàn Dịch mới qua xem thử, quả nhiên là cô.
“Đợi bạn.” Thẩm Thanh Lan vẫn nói chuyện ngắn gọn như trước đây.
Hàn Dịch đảo mắt một vòng liền biết cô đang đợi ai, lại nhìn ra sau xe Thẩm Thanh Lan thì liền trông thấy Phương Đồng, “Hey, chào người đẹp.”
Anh ta cười tươi rói, đôi mắt đào hoa sáng rực. Phương Đồng nhìn thấy mà chói cả mắt, không hề giấu sự kinh ngạc vì vẻ đẹp trai của anh ta.
Hàn Dịch đã quen với những ánh mắt thế này từ lâu, chẳng qua thấy cô gái này hoàn hồn rất nhanh, anh ta không hứng thú nữa.
“Chào anh.” Phương Đồng lịch sự chào hỏi.
“Thanh Lan.” Vu Hiểu Huyên vừa ra khỏi cửa công ty đã nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, liền gọi to chạy đến.
Hàn Dịch thấy cô hấp ta hấp tấp thì chỉ biết lắc đầu. Chẳng phải Lynda đang huấn luyện cô ấy à? Sao cô vẫn lanh chanh hấp tấp thế này? Dáng vẻ thục nữ của cô ấy đâu rồi?
Vì Hàn Dịch đến chào hỏi nên Thẩm Thanh Lan đã xuống xe, lúc này đang tựa trên cửa xe, vì thế Vu Hiểu Huyên mới có thể thấy cô nhanh như vậy.
“Thanh Lan, tớ gặp được cậu rồi. Mấy ngày không gặp, cậu có nhớ tớ không?” Vu Hiểu Huyên nhào qua.
Thẩm Thanh Lan lúc này tất nhiên không thể nhanh chóng tránh né, đành phải duỗi tay ra ngăn Vu Hiểu Huyên lại.
“Chú ý hình tượng một chút.” Thẩm Thanh Lan nhắc nhở. Mặc dù bây giờ Vu Hiểu Huyên vẫn chưa nổi tiếng, nhưng ít nhiều gì vẫn là một nghệ sĩ, phải chú ý hình tượng trước công chúng.
Vu Hiểu Huyên le lưỡi, trông vô cùng dí dỏm đáng yêu.
Hàn Dịch khẽ bật cười. Lúc này Vu Hiểu Huyên mới nhận ra ở đây còn có một người ngoài nữa. Sau khi thấy rõ người đó là ai, đôi mắt lưỡi liềm của Vu Hiểu Huyên liền mở to, “Ông chủ, sao anh lại ở đây?”
Cô là nghệ sĩ của Thánh Huyên nên dĩ nhiên là biết Hàn Dịch.