Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 140: Vô tình gặp phải thẩm hi đồng



Mọi người ăn cơm tối ở nhà họ Thẩm. Thẩm Hi Đồng gọi điện thoại về nhà báo buổi tối có hẹn đi ăn với bạn nên không về. Sở Vân Dung cũng không hỏi gì nhiều, còn Thẩm Khiêm thì lại về nhà ngay trước bữa tối.

Thấy Thẩm Khiêm về, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc. Sở Vân Dung nhìn thấy chồng thì rất vui mừng, “A Khiêm, sao hôm nay anh về mà không gọi điện báo trước?”

Thẩm Khiêm cười dịu dàng. Mặc dù làm quân nhân nhiều năm nhưng ông vẫn ôn hòa như một công tử. Thật ra thì tính tình của Thẩm Quân Dục giống ông hơn, có điều anh ta chỉ có vẻ ngoài ôn hoà, còn bản chất lại giống một thương nhân gian xảo.

“Ba.” Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan đồng thanh chào. Thẩm Khiêm cười đáp lại.

“Chú Phó.” Thẩm Khiêm chào Phó lão gia một tiếng bằng giọng điệu tôn kính, sau đó mới chào hỏi Thẩm lão gia.

“Ăn cơm trước đã.” Thẩm lão gia nói.

Cả nhà ngồi xuống ăn cơm, Thẩm Khiêm lúc này mới nhận ra Thẩm Quân Dục và Thẩm Hi Đồng đều không có mặt, “Quân Dục và Hi Đồng đâu?”

“Tối nay Quân Dục tăng ca, Hi Đồng thì nói buổi tối có hẹn đi ăn với bạn nên không về.” Sở Vân Dung đáp.

***

Trong phòng VIP của Mị Sắc.

Thẩm đại công tử nghe nói tăng ca lúc này lại đang chơi mạt chược với mấy người bạn.

“Ài, tôi bảo này, em gái anh đúng thật là lợi hại, chớp mắt đã chế ngự được tên điên đó, oách thật.” Hàn Dịch ném một quân bài ra, vừa cười vừa nói. Sau khi xem hết mấy tin trên thời sự và trên mạng, anh ta quả thật phải nhìn Thẩm Thanh Lan bằng con mắt khác xưa. Không hổ là người do đích thân Thẩm lão gia dạy dỗ, thân thủ thật lanh lẹ.

Vẻ mặt Thẩm Quân Dục thối hoắc, liếc Hàn Dịch một cái, lạnh lùng nói, “Cậu không nói thì cũng chẳng ai bảo cậu câm đâu.”

Hàn Dịch ngơ ngác nhìn anh, “Hôm nay anh làm sao thế? Ăn nhầm thuốc nổ à?”

Thẩm Quân Dục lại không nói gì.

Hai anh em Cố Dương và Cố Khải cũng ở đây. Giang Thần Hi ngày mai có giờ lên lớp nên không tới.

Cố Dương và Cố Khải vẫn không nói gì, nhất là Cố Dương vốn lắm lời mà hôm nay lại nói ít đến đáng thương. Hàn Dịch đụng phải Thẩm Quân Dục đóng cửa không tiếp khách, đưa mắt nhìn Cố Dương ở phía đối diện mới phát hiện hình như cậu ta đêm nay rất im lặng.

“Tiểu Dương, hôm nay cậu cũng không được bình thường.”

Cố Dương “oh” một tiếng, “Sao tôi lại không bình thường chứ? Tôi rất ổn.”

Hàn Dịch lắc đầu, “Không đúng, nếu như thường ngày thì trong phòng nhất định sẽ toàn là tiếng cậu. Hôm nay sao lại im lặng như vậy? Đây vốn không phải tác phong của cậu.”

“Đừng nói như tôi là một tên nói lắm như vậy.” Cố Dương trợn mắt.

Hàn Dịch: “...” Chẳng lẽ cậu không phải vậy sao?

Thật ra không chỉ một mình Cố Dương, mà ngay cả Cố Khải cũng vậy. Từ lúc bọn họ xem tin tức hôm nay mới biết thì ra Phó Hoành Dật đã trở về. Tuy rằng trong video chủ yếu là quay Thẩm Thanh Lan, chỉ thấy sườn mặt của anh nhưng Cố Dương và Cố Khải vẫn nhận ra.

Nghĩ đến chuyện lần trước đã kéo Thẩm Thanh Lan đi đua xe, còn chọc phải đám người Thạch Phong, đánh nhau một trận, bọn họ vô cùng chột dạ trong lòng. Có điều Cố Khải bình thường hay lạnh mặt, cũng không nói nhiều nên Hàn Dịch mới không nhận ra sự khác thường của anh ta.

Nếu Phó Hoành Dật biết bọn họ kéo Thẩm Thanh Lan đi làm những việc đó thì anh sẽ lột da bọn họ mất. Bọn họ còn lòng dạ nào mà ca ngợi sự tích anh dũng của cô nữa? Huống chi, trong trận đua xe lần trước, bọn họ đã biết rõ được năng lực của Thẩm Thanh Lan.

Cả ngày hai người đều thấp thỏm không yên, muốn biết Phó Hoành Dật đã hay chuyện chưa, nhưng lại không dám gọi điện thoại dò hỏi, vì sợ anh vốn chưa biết, nếu làm thế thì lại thành không đánh mà khai rồi.

“Cậu thật sự không sao chứ?” Hàn Dịch hoài nghi, cứ luôn cảm thấy Cố Dương đêm nay là lạ.

“Tôi thì có chuyện gì được?” Cố Dương lại trợn mắt, quăng ra một quân bài ra.

“Ù rồi.” Giọng Thẩm Quân Dục vang lên. Vẻ mặt Cố Dương cứng đờ, nhìn ván bài mới thấy mình đã để Thẩm Quân Dục ù toàn hàng.

Hàn Dịch giương ánh mắt “Còn nói không sao nữa chứ” cậu ta.

Đánh được hai ván, tâm trạng của Thẩm Quân Dục vẫn không hề tốt lên, nhất là khi còn có hai tên cứ thấp tha thấp thỏm lúc đánh. Anh đẩy bài qua một bên, nói, “Không chơi nữa.”

Anh rút một điếu thuốc trong túi ra, bắt đầu nhả khói, khuôn mặt chìm trong làn khói thuốc, lúc ẩn lúc hiện.

Hàn Dịch cảm thấy đề nghị đánh bài đêm nay chính là một quyết định sai lầm nên cũng không có tâm trạng đánh tiếp. Anh ta cũng như Thẩm Quân Dục, lấy một điếu thuốc ra, đưa lên miệng ngậm, nhưng lại không châm lửa.

Thẩm Quân Dục hút hết một điếu thuốc rồi đi ra ngoài, nói là đi vệ sinh. Hàn Dịch nhìn về phía phòng vệ sinh ngay trong phòng, cười cười không nói gì.

“Xem ra Thẩm đại công tử của chúng ta đã nảy mầm xuân rồi.” Hàn Dịch cứ cho rằng Thẩm Quân Dục đêm nay bất thường là vì cô gái nào đó. Quả thật cũng đúng là thế, chỉ có điều không phải chuyện như anh ta nghĩ thôi.

Gia quy nhà họ Thẩm rất nghiêm, mặc dù đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, cũng có không ít giai nhân mỹ nữ theo đuổi, nhưng Thẩm Quân Dục chưa từng có scandal với bất kỳ cô gái nào, không không có bất cứ cô gái nào xuất hiện bên cạnh anh.

Lúc này trong đầu của Cố Dương và Cố Khải chỉ nghĩ đến chuyện rốt cuộc Phó Hoành Dật đã biết chuyện kia chưa, đâu còn tâm trí mà nghĩ nhiều như Hàn Dịch. Hàn Dịch độc thoại một lúc, cảm thấy thật vô vị nên cũng đứng dậy ra khỏi phòng. Tầng dưới chính là quầy bar, anh ta xuống uống một ly rượu.

***

Ở quầy bar tầng dưới, Vu Hiểu Huyên hôm nay hiếm khi được rảnh rỗi nên muốn đến đây chơi. Cô ấy vốn định gọi cả Thẩm Thanh Lan đi cùng, nhưng nghĩ đến Phó Hoành Dật đã về, vợ chồng son nhà người ta khó khăn lắm mới gặp nhau một lần nên cũng không tiện quấy rầy. Vu Hiểu Huyên bèn gọi điện thoại cho Phương Đồng, kết quả là cô nàng lại đang hẹn hò với bạn trai.

Vu Hiểu Huyên cũng không muốn đi với người khác, đành một mình đến quán bar, đang uống rượu thì lại xui xẻo gặp phải Thẩm Hi Đồng.

Thẩm Hi Đồng và mấy người bạn ăn cơm xong, có người đề nghị đến quán bar nên mọi người lại đến đây. Cô ta hiện tại đã về nước, cũng định phát triển trong nước nên tất nhiên phải qua lại với mấy thiên kim công tử ở Bắc Kinh, dù sao đây cũng đều là mạng lưới quan hệ của cô ta.

Cô ta có thân phận người nhà họ Thẩm làm chỗ dựa. Mặc kệ có phải ruột thịt hay không, mọi người đều sẽ nể mặt nhà họ Thẩm, cho cô ta chút mặt mũi.

Thẩm Hi Đồng vừa đi vào đã nhìn thấy Vu Hiểu Huyên ngồi bên quầy bar. Nhớ lại lần trước ở Đại viện, Thẩm Thanh Lan đã sỉ nhục cô ta ngay trước mặt bọn họ, cô ta đảo mắt, đi về phía Vu Hiểu Huyên.

“Đây chẳng phải là bạn của em gái tôi đó sao? Tên là gì ấy nhỉ?” Cô ta nghiêng đầu, làm như đang cố gắng nhớ lại, “Xin lỗi, trí nhớ của tôi không được tốt lắm, đều không thể nhớ tên những người không cùng đẳng cấp.”

Cô ta vừa nói xong, ba bốn người đi cùng cô ta đều hiểu ra là cô gái này có quan hệ không tốt với Thẩm Hi Đồng, hơn nữa xuất thân còn không cao.

Bọn họ đều là những cậu ấm cô chiêu nhà quan chức hoặc thương gia ở Bắc Kinh, thân phận kém hơn Thẩm Hi Đồng nên dĩ nhiên luôn nghe lời cô ta răm rắp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.