Trong số đó, có một cô gái tóc xoăn khinh bỉ nhìn Vu Hiểu Huyên một cái rồi nói, “Hi Đồng, mắt đứa em gái kia của cậu rốt cuộc là bị làm sao mà lại đi kết bạn với hạng người người thấp kém này vậy? Nó không sợ hạ thấp thân phận của nó à?”
Vẻ mặt Thẩm Hi Đồng hình như hơi mất tự nhiên, “Cậu cũng đừng nói vậy, em gái tớ... dù sao cũng không lớn lên ở Bắc Kinh, sau này về nhà cũng không có bạn bè, khó khăn lắm mới quen được vài người, tất nhiên là sẽ thân thiết rồi.”
“Vậy cũng đâu thể gặp ai cũng kết bạn được chứ? Cậu về nhà nhớ khuyên em gái cậu vài câu đi, bảo nó kết bạn thì phải tìm hiểu kỹ thân phận của đối phương, dù chỉ kết bạn cũng phải để ý chuyện môn đăng hộ đối.” Cô gái tóc xoăn ám chỉ.
Vu Hiểu Huyên vốn không muốn để ý đến bọn họ, nhưng bọn họ càng nói càng khó nghe. Cuối cùng, cô không nhịn được nữa, đặt mạnh ly rượu trong tay xuống quầy bar, trừng mắt nói với cô gái tóc xoăn, “Thân phận của tôi thế nào thì mắc mớ gì đến mấy người? Nếu rảnh quá thì sao không tự coi lại mình đi? Cũng chỉ là con chó theo đuôi người ta thôi, còn không biết xấu hổ mà nói người khác.”
Sau đó lại trừng mắt với Thẩm Hi Đồng, “Còn cô nữa, cũng không coi lại thân phận của mình đi! Chỉ là con nuôi của nhà họ Thẩm mà cũng dám nói xấu sau lưng Thanh Lan. Nếu mấy câu nói hôm nay bị nhà họ Thẩm nghe được thì cái thân phận của cô cũng không cần đến nữa đâu.”
Cô gái tóc xoăn bị Vu Hiểu Huyên mắng đến sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng, sau đó chuyển sang đen kịt. Nét mặt của Thẩm Hi Đồng cũng rất khó coi. Cô ta không ngờ hôm nay không có Thẩm Thanh Lan ở đây mà con nhỏ chết tiệt này vẫn còn dám phách lối như vậy.
Nhưng hình tượng của Thẩm Hi Đồng ở bên ngoài luôn rất tốt. Dù lúc này trong lòng đã muốn lao lên xé xác Vu Hiểu Huyên, song cô ta vẫn không thể hiện ra mặt, mà lại nghẹn ngào nói, “Chị biết vì mẹ thương chị hơn nên Thanh Lan vẫn rất ghét chị. Em là bạn của Thanh Lan, nên không thích chị cũng phải, nhưng xin em cũng nên chú ý cách ăn nói một chút. Chị không có ý nói xấu Thanh Lan mà chỉ có ý tốt, muốn qua đây chào hỏi em mà thôi.”
Cô gái tóc xoăn thấy Thẩm Hi Đồng phải xuống nước giải thích như vậy thì cơn tức liền bùng lên, “Mày là cái thá gì chứ? Chỉ là một đứa nghèo hèn thấp kém mà cũng dám phách lối mắng chửi người khác vậy sao? Còn mắng tao là chó? Hôm nay tao sẽ dạy cho mày biết cái gì gọi là gia giáo.”
Cô gái tóc xoăn vừa mắng vừa xông đến định đánh Vu Hiểu Huyên, nhưng Vu Hiểu Huyên sao lại có thể đứng yên được? Trước khi cái tát của cô gái tóc xoăn giáng xuống thì cô đã tát lên mặt cô ta một cái.
Cô gái tóc xoăn không ngờ Vu Hiểu Huyên dám đánh trả, nhìn Vu Hiểu Huyển với vẻ mặt không dám tin. Cô ta từ nhỏ đến lớn luôn là cục cưng trong lòng người nhà, đừng nói là bị đánh, đến cả mắng cô ta cũng chưa bị bao giờ. Hôm nay lại chịu thiệt thòi như vậy, sao cô ta có thể bỏ qua.
Thẩm Hi Đồng đứng bên cạnh, thấy cô gái tóc xoăn bị đánh liền tỏ ra hoảng sợ, “Viện Viện, cậu không sao chứ.”
Cô gái được gọi là Viện Viện đẩy Thẩm Hi Đồng ra. Cô ta ban đầu chỉ muốn xả giận thay Thẩm Hi Đồng, nhưng bây giờ lại bị Vu Hiểu Huyên đánh đến nổi đóa, “Hi Đồng, cậu tránh ra, hôm nay nếu tớ không dạy cho con này một trận thì tớ không mang tên Lâm Viện nữa.”
Thẩm Hi Đồng bị đẩy qua một bên thì tỏ ra vô cùng lo lắng, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ đắc ý.
Thấy hai người họ sắp đánh nhau, Thẩm Hi Đồng lo lắng nhìn hai người đàn ông đi cùng cô ta, “Các anh mau đi khuyên cậu ấy đi, đừng để bọn họ đánh nhau, lỡ bị thương thì phải làm sao.”
Một người đàn ông trong đó phất tay, tỏ ý lực bất tòng tâm, “Hai người họ đều phụ nữ. Phụ nữ đánh nhau, đàn ông xen vào thì còn ra thể thống gì nữa.”
Người đàn ông đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng ý, vẻ mặt chỉ muốn xem kịch vui.
Thật ra hai người họ đều nhìn ra là Vu Hiểu Huyên đã uống say, vừa rồi khi cô đứng lên đánh Lâm Viện thì bước chân hơi loạng choạng, hơn nữa nếu không phải do Lâm Viện không đề phòng thì cô vốn không đánh Lâm Viện được. Biết Lâm Viện sẽ không chịu thiệt, bọn họ cần gì phải đứng ra.
Thẩm Hi Đồng cũng biết vậy, chẳng qua muốn làm màu một chút thôi. Thấy hai người họ không tiến lên thì cô ta cũng chỉ đứng tại chỗ kêu lên, “Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động tay động chân.” Cô ta không thèm động đậy, ánh mắt nhìn Vu Hiểu Huyên còn có chút hả hê.
Vu Hiểu Huyên thấy Lâm Viện muốn đánh mình thì định tránh đi, nhưng lại thấy đầu hơi váng. Thấy cái tát kia sắp giáng xuống, cô nhắm chặt hai mắt lại.
Sự đau đớn như trong dự đoán không ập đến. Cô từ từ mở mắt, lại thấy một bàn tay chẳng biết từ đâu đưa ra, nắm chặt cổ tay Lâm Viện. Nhìn theo cánh tay đó, cô liền thấy gương mặt yêu nghiệt hại nước hại dân của Hàn Dịch.
Hàn Dịch cười như không cười nhìn Lâm Viện, “Là con gái thì tốt nhất đừng nên động tay động chân, coi chừng sau này không ai thèm lấy đấy.”
Mặt Lâm Viện đỏ bừng lên. Cô ta dĩ nhiên đã nhận ra đây là một trong sáu thiếu gia Bắc Kinh - Hàn Dịch.
Hàn Dịch buông cổ tay cô ta ra. Lâm Viện ngượng ngùng hạ tay xuống, không ra tay nữa, thế nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất khó coi, “Hàn thiếu, anh quen biết con nhỏ nghèo hèn này sao?”
Hàn Dịch nhìn sang “con nhỏ nghèo hèn” Vu Hiểu Huyên, thấy cô không ngừng xoa huyệt thái dương, dĩ nhiên là dáng vẻ say rượu không thoải mái. Trong mắt anh chợt lóe lên vẻ không vui rồi vụt tắt, không để ai thấy được.
“Biết.”
“Không biết.”
Giọng nói của Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên đồng thanh vang lên, người trước là Hàn Dịch, còn người sau là Vu Hiểu Huyên.
Hàn Dịch tối sầm mặt lại, trừng mắt nhìn Vu Hiểu Huyên. Cái con bé chết tiệt không có lương tâm này, anh vừa mới giúp cô, cầu còn chưa qua hết mà đã bắt đầu rút ván rồi.
Vu Hiểu Huyên không cam lòng chịu yếu thế trừng ngược lại anh, để cái tên ẻo lả này bắt gặp ở đây, thật là xui xẻo.
Hàn Dịch thân là ông chủ của Vu Hiểu Huyên, cô không hay gặp gỡ Hàn Dịch, vốn cũng không nên chống đối anh như vậy. Nhưng dạo trước vừa xảy ra một việc, khiến cho Vu Hiểu Huyên vừa thấy Hàn Dịch thì liền phát cáu.
***
Một tuần trước, vì trong thời gian huấn luyện Vu Hiểu Huyên đã cố gắng chịu khó và có biểu hiện tốt khiến cho Lynda rất hài lòng, nên đã cho cô ấy nghỉ làm một ngày, bảo cô nghỉ ngơi một chút. Vu Hiểu Huyên lâu rồi chưa về nhà, vì vậy liền về thăm ba mẹ. Cả nhà hiếm khi được đoàn tụ, ba Vu quyết định vung tiền một bữa, dẫn con gái và vợ đến nhà hàng, bao một phòng riêng.
Giữa bữa cơm, Vu Hiểu Huyên đột nhiên muốn đi vệ sinh, lúc trở về đi ngang qua một phòng riêng thì nghe bên trong truyền ra tiếng khóc của một cô gái, lại thấy cửa phòng không khóa kín, nên cô đã tò mò hé mắt nhìn vào trong.
Sau đó cô nhìn thấy Hàn Dịch mặc đồ vest phẳng phiu ngồi trên ghế, dáng vẻ như một đại gia. Còn trước mặt anh lại là một cô gái đang khóc như mưa. Cô ấy đưa lưng về phía cô nên cô không thấy rõ khuôn mặt cô ấy, nhưng từ dáng hình và tư thế lưng lả lướt kia thì có thể tưởng tượng ra ngoại hình cũng sẽ không tệ.
“Dịch, đứa bé này thật sự là của anh mà, anh đừng vứt bỏ nó được không?” Cô gái khẽ nói bằng giọng điệu khẩn cầu tha thiết.
Hàn Dịch lạnh mặt trả lời, “Đừng để tôi nói lại lần nữa, lập tức đến bệnh viện bỏ nó đi.”