Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 150: Bức tranh của lãnh thanh thu?



Kim Ân Hi hoảng sợ nhìn Thẩm Thanh Lan, “An, trên đời này còn có cái gì mà cậu không biết không?” Người nào trong nhóm bọn họ cũng có sở trường riêng, ví dụ như cô ấy giỏi máy tính, Eden yêu thích y thuật, Sicily rành thôi miên, mà An thì hầu như cái gì cũng biết, năng lực chiến đấu cá nhân mạnh nhất trong nhóm bọn họ. Thế mà cô lại còn biết vẽ.

Thẩm Thanh Lan nghiêng đầu, hếch cằm ra vẻ trầm tư, “Hình như không có.”

Kim Ân Hi thấy Thẩm Thanh Lan nói đùa thì vẻ mặt lại càng hoảng sợ. Mới mấy năm không gặp, An hình như không còn giống trước kia mà có… hơi người hơn trước đây, hơi người, đúng, chính là hơi người.

Daniel đến rất nhanh, chuông cửa vang lên lúc Thẩm Thanh Lan và Kim Ân Hi vẫn còn đang trò chuyện.

“Thanh Lan, tác phẩm mới ở đâu?” Daniel vừa vào đã bắt đầu nhìn tới ngó lui, hoàn toàn không thấy trong nhà còn người thứ ba.

Thẩm Thanh Lan chỉ cái túi trên ghế sofa. Daniel sáng mắt lên, vội vàng lấy bức tranh bên trong ra, hoàn toàn không để ý đến Kim Ân Hi đang ngồi trên ghế sofa.

Kim Ân Hi tò mò nhìn người đàn ông ẻo lả này, hơi khó chịu vì hành vi bỏ qua mình của đối phương. Cô ấy đã nghe Thẩm Thanh Lan nói đây là người đại diện của cô.

“Thanh Lan, nếu đưa bức tranh này đi thi thì chắc chắn sẽ đoạt giải.” Daniel rất kích động, “Đợi cuộc thi kết thúc, chúng ta sẽ mang bức tranh này đi đấu giá, đến lúc đó nhất định có thể hét giá cao, giá các bức tranh khác của cô cũng sẽ tăng thêm.”

“Tôi không định bán bức tranh này.” Daniel còn chưa nói hết thì đã bị Thẩm Thanh Lan tạt một xô nước lạnh.

Vẻ mặt Daniel cứng đờ, nhìn cô với vẻ không thể tin được, “Tại sao? Thanh Lan, cô tin tôi đi, nếu bán bức tranh này thì chắc chắn sẽ hét được giá cao.”

Daniel thuyết phục, nhưng Thẩm Thanh Lan không phải là một người dễ dàng bị thuyết phục, dù anh ta có nói như thế nào thì cô cũng không thay đổi ý định.

“Thanh Lan, cô suy nghĩ kỹ đề nghị của tôi đi.” Daniel ôm tia hy vọng cuối cùng.

Thẩm Thanh Lan kiên quyết lắc đầu, “Daniel, tôi tuyệt đối không bán bức tranh này, nhưng những triển lãm tranh sau này, tôi đồng ý đưa bức tranh này ra triển lãm.”

Daniel vui vẻ ra mặt, mặc dù không có hiệu quả tốt như bán đấu giá, nhưng nếu Thẩm Thanh Lan bằng lòng triển lãm thì cũng một cách nâng cao độ nổi tiếng.

“Quyết định vậy đi.” Mặt mày Daniel rạng rỡ, “Có điều, nếu muốn tham gia cuộc thi thì phải dời triển lãm tranh đã định vào Tết âm lịch lại, đến khi kết thúc cuộc thi mới mở lại.”

“Anh quyết định là được rồi.” Thẩm Thanh Lan không có ý kiến, thậm chí có làm triển lãm tranh hay không chẳng có vấn đề.

Daniel cẩn thận cầm bức tranh đi rồi mới nhận ra trong phòng còn có một người khác, “Ủa, cô là ai? Sao cô lại ở đây?”

Kim Ân Hi ngoáy ngoáy tai, “Tôi vẫn luôn ở đây mà, với lại, tôi sống ở đây.” Cô ấy nói tiếng Trung rất lưu loát, Daniel không hề phát hiện cô ấy không phải là người Trung Quốc.

“Cô ấy là bạn tôi, Kim Ân Hi.” Thẩm Thanh Lan giới thiệu.

Kim Ân Hi cười tủm tỉm, đưa tay ra, “Chào anh, tôi là Kim Ân Hi, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

“Chào… chào cô.” Daniel lắp bắp. Nhìn vào đôi mắt to tròn sáng ngời của Kim Ân Hi, anh ta đột nhiên cảm thấy tim đập hơi nhanh.

Nhìn ẻo lả vậy mà cũng biết ngại, ánh mắt Kim Ân Hi càng hiện vẻ hứng thú. Cô ấy bắt tay Daniel, thấy anh ta lại đỏ mặt thì bật cười.

“À… Thanh Lan, tôi còn có việc, tôi đi trước.” Daniel càng xấu hổ hơn, nói xong liền cầm bức tranh, tông cửa bỏ chạy.

Kim Ân Hi cười to hơn, thậm chí còn cười lăn cả ra ghế sofa.

“Ha ha, An, người đại diện này của cậu thú vị thật.”

Thẩm Thanh Lan bình thản nhìn cô ấy, “Không tệ là được, anh ấy là người đại diện, cũng là bạn của tôi, cậu có chừng mực một chút.”

Cô buộc phải cảnh cáo cô ấy, đừng thấy Kim Ân Hi trông loli đáng yêu trước mặt cô mà lầm, thật ra tính cách cô ấy rất xấu xa, rất thích trêu chọc người khác. Ngoại trừ cô thì những người còn lại đều từng bị cô ấy trêu chọc, không có ai ngoại lệ.

Còn Thẩm Thanh Lan không phải là chưa từng bị Kim Ân Hi trêu chọc, mà là cô ấy không thành công, lại còn bị cô dạy dỗ mấy lần, sau đó liền rút kinh nghiệm

Kim Ân Hi gật đầu, “Biết rồi, tôi đảm bảo không trêu chọc anh ta.” Thấy Thẩm Thanh Lan không tin, cô ấy duỗi ba ngón tay, “Xin thề với trời.”

“Nếu để tôi biết thì cậu lập tức rời khỏi đây đấy.” Thẩm Thanh Lan hạ một đòn nặng tay.

Kim Ân Hi không ngờ lại bị Thẩm Thanh Lan nhìn thấu, “Được rồi, được rồi, biết rồi mà.”

Kết quả là chưa được hai ngày, Thẩm Thanh Lan đã nhận được điện thoại của Daniel, giọng anh ta rất nghiêm túc, “Thanh Lan.”

“Sao thế, Daniel?” Hai ngày nay, Thẩm Thanh Lan vẫn ở Thượng Nhã Uyển làm bạn với Kim Ân Hi.

“Trên thị trường rò rỉ mấy bức tranh được cho là của Lãnh Thanh Thu, tôi cố ý đi mua một bức thì phát hiện rất giống phong cách vẽ của cô, có thể nói là giống như thật, nếu không biết cô thì quả thật sẽ bị lừa.”

Thẩm Thanh Lan và Kim Ân Hi nhìn nhau. Cô mở loa ngoài nên cô ấy cũng nghe thấy lời Daniel nói.

“Tôi đã sai người đi điều tra rồi, nhưng không tra được người vẽ. Cô có muốn tôi đứng ra làm sáng tỏ chuyện mấy bức tranh đó không phải do cô vẽ không?” Daniel nói.

Ai cũng biết Daniel là người đại diện của Lãnh Thanh Thu, các tác phẩm của Lãnh Thanh Thu đều từ tay Daniel mà ra, chỉ cần anh ta đứng ra nói những tác phẩm đó không phải của cô, thì chẳng cần biết người đó là ai, mọi người sẽ không tin nữa, cũng sẽ không có ai đi mua mấy bức tranh giả đó.

Thẩm Thanh Lan im lặng một lát rồi nói: “Tạm thời không cần, đối phương dùng hết tâm tư để bắt chước tôi, chắc là còn chiêu tiếp, chúng ta cứ án binh bất động đã.”

“Được, nhưng mà Thanh Lan, sao người đó lại muốn bắt chước cô? Chẳng lẽ là mượn cơ hội để xuất đầu lộ diện?” Daniel suy đoán.

“Dù mục đích là gì thì chúng ta cứ yên lặng theo dõi tình hình là được rồi.”

“Vậy được, Thanh Lan, ngày mai tôi phải ra nước ngoài một chuyến, đưa bức tranh của cô tham gia triển lãm, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Biết rồi.”

Cúp điện thoại, Kim Ân Hi xáp lại, “An, có cần tôi giúp cậu điều tra một chút không?”

“Bây giờ chưa cần.” Thẩm Thanh Lan không để bụng chuyện này.

Kim Ân Hi nhún vai, thấy hơi vô vị.

“An, cậu định sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì?”

“Bây giờ vẫn chưa nghĩ ra, khi nào cậu trở về?”

“An, tôi vừa mới tới không lâu, sao cậu cứ vội đuổi tôi đi thế?” Kim Ân Hi đáng thương nhìn Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan thờ ơ.

“An, hay là cậu tốt nghiệp xong thì làm nghiên cứu sinh đi, vừa hay làm bạn với tôi.” Kim Ân Hi vứt bỏ vấn đề kia, hào hứng nói.

“Không được.”

Kim Ân Hi bĩu môi, “Cũng đúng, đối với cậu thì chương trình học đại học chỉ là một bữa ăn sáng, có học cao hơn cũng chẳng khác gì.” Nếu không phải là cần một lý do để đến tìm Thẩm Thanh Lan thì Kim Ân Hi đã chẳng muốn học đại học gì đó. Mấy cái người được gọi là thầy kia, không biết là bọn họ dạy cô hay là cô ấy dạy nữa.

“Nếu cậu không có chuyện gì thì trở về sớm một chút, tôi đi trước.” Thẩm Thanh Lan thu dọn đồ đạc, khoác ba lô lên rồi đi rất tiêu sái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.