Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 154: Môn đăng hộ đối có quan trọng không? (3)



Lúc còn trẻ, Phương Thừa Chí đã từng về nông thôn làm thanh niên trí thức. Vào thời đại đó, đâu đâu cũng có mấy đứa trẻ như thế. Mấy thiếu nam thiếu nữ sớm chiều ở chung nên đã nảy sinh tình cảm với nhau, rất nhiều người về nông thôn làm thanh niên trí thức, gặp được “tình yêu”, rồi kết hôn. Nhưng sau khi trở về thành phố thì lại rất nhiều đôi ly hôn, là vì lý do gì?

Không phải vì không có tình cảm, mà do thói quen sinh hoạt, tư tưởng quan niệm khác biệt quá nhiều. Sau khi cảm xúc mạnh mẽ trôi qua, tình yêu dần bị củi gạo mắm muối thay thế. Sống cùng nhau sẽ càng hay va chạm thói quen sinh hoạt hơn, có thể là vì những gì trải qua từ bé, hoàn cảnh sống không giống nhau, dẫn đến thói quen sinh hoạt và quan niệm khác nhau, nên trong quá trình va chạm sẽ khó tránh khỏi xảy ra mâu thuẫn. Một khi cái mâu thuẫn này không cách nào giải quyết được thì hai người sẽ bắt đầu cãi vã. Một lần có thể không sao, hai lần cũng không quan trọng, vậy ba lần, năm lần, mười lần thì sao? Tình cảm nhiều đến mấy cũng không chịu được việc ngày càng hao mòn vì cãi vã, có rất nhiều người đã vì vậy mà đi đến bước cuối cùng.

Đây đều là những chuyện mà Phương Thừa Chí tận mắt nhìn thấy. Ông không muốn thấy con gái rượu của mình đi đường vòng.

Rõ ràng môn đăng hộ đối có hơi phong kiến bảo thủ, nhưng cũng không phải là không đúng. Hai người có môi trường sống không khác nhau lắm thì khi sống cùng nhau thật sự sẽ ít xung đột hơn những người có điều kiện chênh lệch nhau quá nhiều. Nhất là trong trường hợp của bọn họ lúc này, điều kiện của Phương Đồng tốt hơn đối phương quá nhiều.

“Đồng Đồng, ba đã từng gặp rất nhiều người vì một số xung đột, mâu thuẫn nhỏ dẫn đến cãi nhau túi bụi, cuối cùng thì ly hôn. Con là con gái của ba, ba không muốn con phải đi đường vòng.”

Phương Thừa Chí nói rất chân thành. Phương Đồng im lặng, sau đó nhìn ba rồi nói, “Ba, con thừa nhận ba nói đúng, nhưng nếu có mâu thuẫn thì có thể giải thích, hai người ngồi xuống giải thích tử tế với nhau thì có vấn đề gì không thể giải quyết được chứ?”

“Đồng Đồng, chẳng lẽ ba mẹ lại hại con ư? Mẹ cũng không nói nhà đối phương nhất định phải có nhiều tiền, nhưng điều kiện gia đình đối phương phải tốt hơn một chút, không chênh lệch với nhà chúng ta quá nhiều, như thế mẹ sẽ không phản đối. Nhưng điều kiện nhà bọn họ thế này, mẹ không đồng ý.”

Phương Đồng nóng nảy, “Mẹ, mẹ chưa từng gặp anh ấy, sao có thể dễ dàng từ chối người ta như vậy? Làm thế là không công bằng với anh ấy.”

“Công bằng? Cái gì là công bằng? Đồng Đồng, có phải bình thường ba mẹ bảo vệ con quá tốt nên mới khiến con ngây thơ như thế? Thế giới này đâu có cái gì gọi là công bằng. Nếu thằng bé có thể lập tức mua một căn nhà của riêng mình ở Bắc Kinh thì mẹ tuyệt đối sẽ không nói hai lời.”

“Mẹ, mẹ đây là ghét nghèo thích giàu.” Sắc mặt Phương Đồng khó coi, hét vào mặt Phó Phương Hoa. Mẹ thế này khiến cô chỉ cảm thấy lạ lẫm, “Ba, ba xem mẹ kìa, đâu ra người như vậy chứ?”

Phương Thừa Chí nhìn sắc mặt khó coi của con gái, lại nhìn vẻ tức giận trong mắt vợ, biểu cảm của ông nghiêm túc, “Đồng Đồng, con không thể ăn nói với mẹ như vậy, chưa nói đến việc mẹ nói đúng hay sai nhưng thái độ của con có vấn đề. Đây là thái độ của con với người lớn hả?”

Mặt Phương Đồng cứng đờ, cũng ý thức được vừa rồi cô thật sự quá đáng. Mẹ thương yêu cô như vậy, nhưng cô lại hét vào mặt mẹ. Nghĩ vậy, cô thấy rất áy náy, bèn cúi đầu nhận lỗi, “Mẹ, con xin lỗi.”

Phó Phương Hoa không vui, nhưng cô là con gái của bà, có thể làm thế nào được, đành thở dài, “Đồng Đồng, con cũng đừng trách mẹ không nói lý. Chuyện gì ba mẹ cũng có thể chiều con, nhưng chuyện này liên quan đến hạnh phúc sau này của con, mẹ tuyệt đối không cho phép con liều lĩnh như vậy. Ngoan ngoãn nghe lời mẹ, tìm cơ hội thích hợp nói rõ ràng với thằng bé kia, sau đó gặp con trai của chú Lý một lần. Nếu con không thích con trai chú Lý cũng không sao, mẹ biết rất nhiều con trai của đồng nghiệp, trong đó có mấy đứa cũng không tệ...”

“Mẹ, đừng nói nữa.” Phương Đồng ngắt lời Phó Phương Hoa, “Con sẽ không chia tay anh ấy! Con yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu con. Con muốn sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với anh ấy.”

“Vớ vẩn!” Phó Phương Hoa giận dữ mắng, nhìn đứa con gái cứng đầu, “Phương Đồng, mẹ nói không đồng ý chính là không đồng ý. Con muốn kết hôn với nó? Được thôi, nhưng con sẽ không còn là con gái của nhà họ Phương chúng ta nữa.”

Phương Đồng nhìn Phó Phương Hoa với vẻ không dám tin. Phương Thừa Chí vội đứng dậy làm dịu cơn tức của vợ, “Con gái còn nhỏ, có gì chúng ta từ từ nói với nó, nó sẽ hiểu thôi.”

“Từ từ? Chẳng phải em đang từ từ nói với nó sao, nhưng nó có nghe không? Động chút là kết hôn kết hôn, con đã từng hỏi người ta có đồng ý kết hôn với con hay không chưa? Người nhà người ta chấp nhận con không? Mẹ và ba con có đồng ý không?”

Phương Đồng từ nhỏ đã là một đứa trẻ rất nghe lời, nhất là mấy năm trước, sau khi chồng bà bị điều đến thành phố Lâm làm việc, phần lớn thời gian đều là hai mẹ con họ sống nương tựa lẫn nhau nên tình cảm mẹ con cực kỳ tốt. Phương Đồng vẫn luôn là áo bông nhỏ tri kỷ của bà. Phó Phương Hoa yêu thương Phương Đồng hơn bất cứ ai. Hôm nay bà thật sự đã bị Phương Đồng chọc tức điên lên rồi, bằng không thì đã chẳng nói ra mấy lời như vậy.

Thấy khuôn mặt tái nhợt không thể tin được của con gái, trong lòng Phó Phương Hoa âm ỉ hối hận vì lời nói quá đáng của mình, định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói.

Phương Thừa Chí vỗ vào tay vợ, rồi đi đến bên cạnh con gái, “Đồng Đồng, vừa rồi chỉ là mẹ con tức giận quá nên hơi nặng lời một chút thôi, nhưng cũng không hoàn toàn là sai. Có lẽ thằng bé đó rất ưu tú, có lẽ chưa đến mấy năm nữa, nó đã có thể dựa vào năng lực của bản thân để mua một căn nhà ở Bắc Kinh. Nhưng bây giờ thì chắc chắn không được. Nếu con ở bên nó, vậy mấy năm đầu các con phải tiết kiệm tiền mua nhà, cuộc sống sẽ không thoải mái như con bây giờ.”

Phương Thừa Chí phân tích kỹ lưỡng những điều lợi và hại cho con gái, “Con là đứa con duy nhất của ba mẹ, nhà mình nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống cũng chẳng ai bằng mình. Con từ nhỏ chưa từng chịu khổ cực gì, cũng chưa phải ưu sầu vì tiền, bình thường con muốn mua cái gì, cũng không cần cân nhắc đến vấn đề tiền bạc, ba mẹ đều sẽ mua cho con. Nhưng nếu như con định ở cùng với thằng bé đó thì sẽ không còn như bây giờ nữa. Con phải tự kiếm tiền nuôi sống mình. Vì muốn mua nhà, con thấy thứ gì yêu thích cũng phải nhịn. Người khác nghỉ ngơi có thể đi du lịch, ăn tiệc, còn các con thì nhất định phải ăn bớt lại. Những chuyện này con đã nghĩ đến chưa?”

Phương Đồng im lặng, cô thật sự chưa từng nghĩ đến mấy vấn đề này. Cô nghĩ lúc ở cùng Đinh Minh Huy, tuy bọn họ không mua nổi nhà, nhưng bọn họ sẽ thuê nhà, còn những gì mà ba nói, cô hoàn toàn không nghĩ tới.

“Ba mẹ chỉ có một đứa con là con, tất cả những gì trong nhà đều sẽ cho con. Con có thể nói các con kết hôn thì nhà mình sẽ mua nhà, ba mẹ cũng không có ý kiến về vấn đề này, nhà chúng ta cũng thừa sức làm việc này, nhưng nhà bọn họ có đồng ý không? Cho dù nhà bọn họ đồng ý đi chăng nữa, thì thằng bé sẽ nghĩ thế nào? Người ta sẽ nói nó là phượng hoàng nam, ban đầu có lẽ nó sẽ không để ý, nhưng về lâu dài thì sao? Đồng Đồng, lòng người đều sẽ thay đổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.