Lúc ở quán bar, cô ta cho rằng nếu Thẩm Thanh Lan nói rõ ràng, hoặc dẫn cô ta đi thì cô ta đã chẳng bị… Trần Kình Thiên cũng sẽ không chê cô ta bẩn, bọn họ sẽ không chia tay, và cô ta càng không phải lượn quanh giữa đám đàn ông như vậy.
Trong mắt Thẩm Thanh Lan ánh lên vẻ lạnh lùng chế giễu. Nhìn đi, đây chính là nhân tính, xấu xí tới mức khiến người ta buồn nôn.
“Tôi cảm thấy xót xa thay ba mẹ cô.” Thẩm Thanh Lan từ tốn nói một câu.
Bây giờ, Ngô Thiến ghét nhất có người nhắc tới ba mẹ và gia đình cô ta. Sắc mặt cô ta tái nhợt, nhưng nghĩ đến hai trăm nghìn, cũng chỉ có một mình Thẩm Thanh Lan có thể chi ra số tiền đó, cô ta lại nhịn thêm một chút, ăn nói khép nép: “Thẩm Thanh Lan, tốt xấu gì chúng ta cũng học cùng một trường, lại là bạn cùng phòng ba năm, cô thật sự không cho tôi vay hai trăm nghìn sao?”
Thẩm Thanh Lan dừng bước, nhìn Ngô Thiến với ánh mắt lạnh nhạt, “Tôi nói rồi, nếu thật sự là cha mẹ cô cần gấp số tiền này thì tôi có thể cho mượn, nhưng có sao? Ngô Thiến, đừng nói dối. Tôi không phải kẻ ngu ngốc, mà cô cũng đừng tự cho là mình thông minh.”
Thẩm Thanh Lan không nói gì nữa, xoay người đi. Ngô Thiến nhìn bóng lưng cô, gương mặt tuyệt vọng, còn có vẻ hận thù sâu sắc.
Từ sau lần gặp Thẩm Thanh Lan và người đàn ông đó ở trung tâm thương mại, Trịnh Phong liền bỏ cô ta. Ngô Thiến không để tâm lắm, cô ta có thể tìm được Trịnh Phong thứ nhất, thì cũng sẽ tìm được Trịnh Phong thứ hai, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Cô ta tiếp tục làm nhân viên tiếp rượu, lượn lờ giữa đám đàn ông, duy trì mối quan hệ mập mờ với bọn họ, mặc dù những người này không hào phóng như Trịnh Phong, nhưng cộng cả đám lại thì cũng được một khoản thu nhập kha khá.
Có điều, tiệc vui chóng tàn, cô ta bị vợ của một người đàn ông bắt gian tại trận. Vợ ông ta mang người đến đánh cô ta một trận, sau đó tuyên bố chuyện của cô ta ra ngoài, khiến cô ta mang tiếng xấu trong cái giới nhỏ hẹp đó. Những người đàn ông còn lại biết cô ta còn dây dưa với những người đàn ông khác nữa trong lúc đang qua lại với họ thì liền không liên lạc nữa, ngay cả hộp đêm cũng sa thải cô ta.
Vốn tưởng rằng đổi một hộp đêm khác là được, nhưng hình như cô ta đã đắc tội với ai đó, nên những hộp đêm có đẳng cấp đều không nhận cô ta, còn hộp đêm cấp thấp thì cô ta chẳng thèm cho vào mắt. Không đến hộp đêm, quán bar thì trong những người cô ta biết không có tên đàn ông nào có tiền. Vì vậy, sau một khoảng thời gian, cuộc sống của cô ta trở nên túng thiếu.
Cô ta xin tiền trong nhà, nhưng nhà cô ta vốn không có điều kiện, lại còn phải nuôi một đứa em trai thì lấy đâu ra nhiều tiền cho cô ta tiêu xài? Số tiền ba mẹ cô ta gửi lên còn không đủ mua một cái túi xách.
Lúc cô ta đang suy nghĩ có nên đi hộp đêm cấp thấp không thì lại tình cờ nghe nói có thể đến Hiệu Viên vay tiền, điều kiện vay thấp, nhận tiền nhanh. Cô ta hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng đi vay, không nhiều lắm, chỉ có năm mươi nghìn, hẹn nửa tháng sau trả.
Có tiền rồi, Ngô Thiến đến trung tâm mua sắm tiêu xài hoang phí một lượt, sau đó ăn vận thật xinh đẹp, đến một hộp đêm nào đó ở thủ đô. Thấy quản lý tươi cười chào đón mình, Ngô Thiến cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lần này cô ta khá may mắn, câu được một người đàn ông. Hai người qua lại cả tuần, nào ngờ người đàn ông đó lại là trai bao, không chỉ không có tiền mà còn cần cô ta nuôi sống. Ngô Thiến trong cơn tức giận đã vứt bỏ người đàn ông đó, nhưng năm mươi nghìn mới vay nay chỉ còn lại một ít, cô ta lại phải đi vay thêm tiền.
Quả cầu tuyết càng đắp càng lớn, đến khi tính lại thì Ngô Thiến đã vay đến 120 nghìn, mà đã sắp tới hạn trả tiền. Bần cùng bất đắc dĩ, cô ta đi tìm người cho vay tiền xin khất lại vài ngày, nào ngờ người đó nói tiền gốc và tiền lãi tổng cộng là 200 nghìn khiến Ngô Thiến trợn tròn mắt.
Cô ta cố gắng nói lý với bên cho vay, kết quả là những người đó nói sẽ cầm giấy vay nợ đến trường tìm thầy giáo của cô ta. Ngô Thiến hoảng sợ, cô ta sắp tốt nghiệp rồi, nếu để trường học biết thì nhất định cô ta sẽ bị đuổi học.
Ngô Thiến đành vay tiền những người xung quanh, nhưng cô ta không quen biết người có tiền, ngoại trừ những người đàn ông qua lại với cô ta. Thậm chí cô ta còn đi tìm Trần Kình Thiên, nhưng hắn lại nhìn cô ta như thứ rác rưởi, nói những lời ác độc vô tình, không còn nhớ chút tình cảm nào lúc trước.
“Ngô Thiến, nếu là trước đây, cô xin tôi giúp thì tôi nhất định sẽ giúp, nhưng bây giờ…” Trần Kình Thiên nhìn Ngô Thiến từ trên xuống dưới một lượt, “Cô đã qua tay không biết bao nhiêu đàn ông, bẩn như thế, tôi sợ lây bệnh. Cô vẫn nên đi tìm những người khác thân mật đi.”
Nhớ đến sắc mặt Trần Kình Thiên lúc đó, Ngô Thiến cảm thấy lòng mình vô cùng đau đớn. Chân cô ta mềm nhũn, ngã phịch xuống đất, vẻ mặt tuyệt vọng mà dữ tợn.
“Cô cầu xin cô ta còn không bằng cầu xin tôi, tôi có thể giúp cô.” Một giọng nữ lạnh lùng u ám vang lên sau lưng Ngô Thiến.
Ngô Thiến giật mình quay đầu lại, liền thấy một người phụ nữ tóc dài đứng dựa người lên tường, nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy hứng thú.
Ở đây là góc khuất của khu hành chính, bình thường có rất ít người tới, cũng rất vắng vẻ. Hôm nay, là do Ngô Thiến thấy có người đăng bài trên wechat thì mới biết Thẩm Thanh Lan tới trường học, sau đó cô ta bèn đứng ở đây đợi. Nhưng người này là ai, chuyện vừa nãy đã thấy được bao nhiêu?
“Đừng căng thẳng như vậy, tôi không phải kẻ địch của cô.” Người phụ nữ kia đứng thẳng lên, cười cười. Cô ả nhìn Ngô Thiến từ trên cao xuống, ánh mắt không chút cảm xúc, “Tôi có thể giúp cô, tôi sẽ cho hai trăm nghìn mà cô muốn.”
Ngô Thiến nhìn cô ả bằng ánh mắt phòng bị, tuy người phụ nữ này đang cười nhưng Ngô Thiến vẫn vô thức sợ người phụ nữ đó, rất muốn trốn đi. Nhưng sức hấp dẫn của hai trăm nghìn quá lớn, mà ngày mai đã là hạn cuối cùng, nếu vẫn không có số tiền này thì cô ta không thể sống ở thủ đô được nữa. Cô ta không muốn trở lại cái thôn nghèo nàn lạc hậu đó nữa, không muốn cả đời cũng như mẹ cô ta, kiếm ăn trong đất, dầm mưa dãi nắng, khổ cực quanh năm suốt tháng mà người nhà chỉ đủ ăn.
Thấy được mặt phồn hoa của thế giới này rồi, Ngô Thiến cực kỳ muốn ở lại đây, sống một cuộc sống cơm áo không lo như Thẩm Thanh Lan.
“Điều kiện gì?” Ngô Thiến không từ chối nổi, cô ta biết nếu người phụ nữ này đã mở lời thì phải có điều kiện.
Người phụ nữ cười hài lòng, ngồi xổm xuống nhìn Ngô Thiến, “Tôi cho cô tiền, điều kiện là giúp tôi làm một việc, nhưng bây giờ tôi còn chưa thể nói việc đó là chuyện gì, sau này tôi sẽ nói cho cô biết, có điều... đừng nghĩ cầm tiền mà không làm việc. Nếu cô dám lật lọng, thì tôi có cả trăm cách để khiến cô hối hận, cô không tin thì có thể thử.”
Giọng nói của người phụ nữ đó rất nhẹ nhàng, có thể nói là dịu dàng. Nhưng lại khiến Ngô Thiến rùng mình, “Chuyện giết người phóng hỏa tôi không làm.”
Cô ta cần tiền, nhưng sẽ không vì chút tiền đó mà đền luôn cái mạng của mình.
Người phụ nữ giễu cợt, “Chỉ bằng cô mà đòi giết người phóng hỏa?”
Ngô Thiến không tức giận, mà còn thở phào một hơi. Chỉ cần không phải giết người phóng hỏa là được, cô ta không làm chuyện phạm pháp, nhưng cô ta chỉ là một nhân vật nhỏ, có thể làm được gì đây?
Người phụ nữ mỉm cười, vỗ vai Ngô Thiến, “Yên tâm đi, có chuyện cô sẽ làm được.”
“Khi nào tôi lấy được tiền?” Ngô Thiến hỏi, nghĩa là cô ta đã đồng ý với đề nghị này rồi. Mặc kệ người phụ nữ này muốn làm gì, chỉ cần không phạm pháp thì cô ta sẽ không sợ.
Người phụ nữ hài lòng đứng dậy nói: “Ngày mai trong thẻ của cô sẽ có thêm hai trăm nghìn.”
Người phụ nữ nói xong liền đi mất, lại còn đi rất nhanh. Khuôn mặt Ngô Thiến đầy vẻ mù mờ, không hiểu tại sao chuyện lại đến mức này. Tới lúc không còn thấy bóng dáng người phụ nữ nữa, Ngô Thiến mới chợt nhớ đối phương không có số tài khoản của cô ta.
Nhưng sáng sớm hôm sau, Ngô Thiến lại cảm thấy kinh ngạc khi nhận được tin nhắn báo trong thẻ có thêm hai trăm nghìn. Cô ta muốn liên lạc với người phụ nữ đó, nhưng lại không có cách liên lạc với đối phương. Mà sau khi chuyển tiền xong, người phụ nữ đó cũng không tới tìm cô ta. Ngô Thiến thấp thỏm vượt qua một ngày, rốt cục không nhịn được rút tiền trong thẻ ra đem trả bọn cho vay tiền.
Lúc người phụ nữ đó đến tìm Ngô Thiến đã là chuyện của một tháng sau, nhưng đương nhiên, đó là chuyện sau này.
Thẩm Thanh Lan ra khỏi trường học, trong lòng vẫn còn nhớ tới chuyện Phó Hoành Dật đau đầu. Cô gọi điện thoại cho Eden, hỏi thuốc trị đau đầu, sau đó đến tiệm thuốc mua thuốc rồi quay về Đại Viện.
“Cháu muốn đi thăm Hoành Dật?” Phó lão gia hỏi cô.
“Ông nội, không được ạ?” Thẩm Thanh Lan nhíu mày, cô biết không thể tùy ý vào quân đội thăm người nên mới về Đại Viện hỏi Phó lão gia trước.
Phó lão gia cười tủm tỉm, “Cháu là vợ Hoành Dật, cháu đi thăm chồng thì có gì là không được.” Ban đầu Phó Hoành Dật ở trong quân đội đặc chủng, rất ít người được biết, chứ đừng nói là cho người ngoài vào. Nhưng bây giờ anh đang ở quân khu thủ đô, chỉ cần Phó lão gia muốn, dù là không thể vào thì ông cũng sẽ có cách để Thẩm Thanh Lan vào được.
“Tối qua anh ấy gọi điện thoại cho cháu, nói bệnh đau đầu tái phát, cháu hơi lo lắng.” Thẩm Thanh Lan nói thẳng, không sợ Phó lão gia trêu chọc.
Phó lão gia càng thêm hài lòng, “Vậy càng phải đi, bây giờ ông sẽ bảo Tiểu Triệu hầm canh thiên ma, canh này chữa đau đầu rất tốt. Cháu lấy vài bộ đồ, ở cùng Hoành Dật vài ngày, để xem cuộc sống của nó như thế nào.”
Phó lão gia tính toán xong xuôi, bảo Thẩm Thanh Lan ở trong quân đội vài ngày bồi dưỡng tình cảm với cháu trai mình, nếu có thể nhân cơ hội này mà tạo ra một chắt trai thì càng tốt hơn. Ông tất nhiên biết trong quân đội có nơi ở dành cho người nhà, với quân hàm của Phó Hoành Dật thì chắc chắn là có.
Thẩm Thanh Lan vốn định đến thăm Phó Hoành Dật một lúc là được rồi. Nhưng cô cũng không phản đối đề nghị của Phó lão gia, thậm chí trong lòng còn có chút mong đợi.
Dì Triệu đã nghe cuộc trò chuyện của Thẩm Thanh Lan và Phó lão gia, bèn cười tủm tỉm vào nhà bếp hầm canh. Trước đây, lúc Phó Hoành Dật về nhà thỉnh thoảng cũng bị đau đầu, nên trong nhà vẫn còn thiên ma, cũng không phải chuẩn bị gì nhiều.
Thẩm Thanh Lan lên tầng dọn quần áo và đồ dùng hằng ngày, nếu định ở vài ngày, thì phải mang quần áo theo để thay.
Phó lão gia gọi điện thoại cho một người từng là cấp dưới của ông trong quân đội, trò chuyện đôi câu, rồi cười híp mắt cúp điện thoại, vuốt râu, đi lại trong phòng khách, miệng khẽ ngâm nga, tâm trạng vô cùng tốt.
Thẩm Thanh Lan ăn cơm trưa cùng Phó lão gia. Cô vốn định tự lái xe đi, nhưng Phó lão gia nói xe bên ngoài rất khó mà vào được quân khu, bảo cô cứ yên tâm đợi, sẽ có xe đến đón.
Quả nhiên không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ ô tô, Thẩm Thanh Lan ra ngoài liền thấy một chiếc xe việt dã quân dụng đỗ ở cửa.
Một người đàn ông trẻ tuổi, nói đúng hơn là một cậu trai trẻ mặc quân trang bước xuống xe, vẫn còn nét trẻ con trên mặt, xem ra tuổi không lớn lắm.
“Chào thủ trưởng.” cậu trai đó nghiêm chào Phó lão gia theo nghi thức quân đội.
Phó lão gia cười tủm tỉm, “Chào cháu, còn phiền cháu đi một chuyến thế này, cực khổ rồi.”
“Không hề cực khổ, thủ trưởng khách khí rồi.”
“Ông nội, cháu đi trước.” Thẩm Thanh Lan một tay xách va li, một tay cầm hộp giữ nhiệt đựng canh thiên ma do dì Triệu hầm cho Phó Hoành Dật.
Cậu trai kia rất tinh ý, giúp Thẩm Thanh Lan bỏ va li vào trong cốp xe. Lúc thấy rõ khuôn mặt tuyệt đẹp của Thẩm Thanh Lan, cậu ta ngây người mất một lúc, sau đó liền nhìn sang chỗ khác, khuôn mặt phiếm hồng, cũng may mà da cậu ta ngăm đen nên người khác không nhìn ra.
Cậu trai kia biết đây là người nhà của thủ trưởng Phó mới tới, cậu ta chỉ hơi bất ngờ vì người này còn quá trẻ, mà lại còn rất xinh đẹp nữa.
Không thể trách cậu trai này không biết Thẩm Thanh Lan, cuộc sống trong quân đội khác với cuộc sống bên ngoài, tin tức truyền đi chậm. Hơn nữa, ngày thường bọn họ còn phải thực hiện huấn luyện nên cũng không có nhiều thời gian mà quan tâm những tin tức này.
Thẩm Thanh Lan ngồi ở phía sau nhìn ngoài cửa sổ xe, cô không phải là một người thích nói chuyện, nên dọc đường đi đều giữ im lặng, cậu trai kia dù có muốn nói, cũng không dám nói.
Xe càng chạy càng vào nơi hẻo lánh, Thẩm Thanh Lan nhẩm tính, bọn họ rời khỏi khu vực thành thị đã gần một tiếng rồi. Không ngờ quân khu thủ đô lại ở một nơi xa thế này, nhưng phải nói khung cảnh nơi đây thật sự rất tốt, xung quanh tràn ngập màu xanh của cây cối, bầu không khí hết sức mát mẻ.
Ngoài cửa có cảnh vệ, ai nấy đều cầm súng thật đạn thật. Thấy có xe tới, bọn họ ra hiệu dừng xe, cậu trai lái xe hạ cửa sổ xe xuống. Cảnh vệ biết cậu ta, bèn nhìn sang Thẩm Thanh Lan ngồi phía sau.
“Cô ấy là người nhà của thủ trưởng Phó, tới quân khu thăm thủ trưởng, đã báo cáo với bên trên rồi.” Cậu ta nói.
Mặc dù không nói rõ tên Phó Hoành Dật, nhưng mấy cảnh vệ ở đây đều biết thủ trưởng Phó là ai. Bọn họ lập tức nhìn về phía Thẩm Thanh Lan bằng ánh mắt sùng bái, tò mò.
Thủ trưởng Phó mặc dù chỉ ở quân khu của bọn họ để tuyển chọn và huấn luyện tân binh, nhưng bọn họ đã nghe rất nhiều tin đồn về vị thủ trưởng này, còn cả sự tích về quân hàm trên vai anh.
“Chào chị dâu.” Cảnh vệ chào Thẩm Thanh Lan theo nghi thức quân đội rồi nhanh chóng cho xe chạy qua. Cậu tài xế lái xe vào quân khu, không lâu sau thì dừng lại.
Lúc Thẩm Thanh Lan đang thấy lạ thì đã nhìn thấy Phó Hoành Dật đang đứng trước xe nhìn cô, khuôn mặt tươi rói.
Cô hơi ngẩn người, mở cửa xuống xe. Cậu tài xế cũng xuống xe theo, xách va li ra đưa cho Phó Hoành Dật, anh bèn cảm ơn cậu ta.
Đến khi cậu ta lái xe đi rồi, Phó Hoành Dật mới hỏi Thẩm Thanh Lan: “Sao bỗng nhiên lại tới đây?”
Anh vừa nhận được điện thoại của cảnh vệ ở cổng báo Thẩm Thanh Lan đã đến, liền vội giao lại việc huấn luyện cho Mục Liên Thành rồi chạy tới, đồng thời cũng hiểu ra ánh mắt mập mờ của lãnh đạo quân khu vào hai tiếng trước là có ý gì.
Đây là lần đầu tiên người trong quân khu thấy một Phó Hoành Dật luôn chững chạc lại chạy hấp tấp với nụ cười mừng rỡ trên môi như vậy.
“Ông nội bảo em đến đưa canh thiên ma cho anh.” Thẩm Thanh Lan đưa hộp giữ nhiệt cho Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật mỉm cười, cúi đầu ghé vào tai cô, “Chỉ là ông nội bảo thôi sao? Chẳng lẽ em không nhớ anh?”
Hơi thở ấm áp phả vào tai Thẩm Thanh Lan, cô hơi tránh ra, ảo não nói: “Phó Hoành Dật, đây là quân khu.”
Phó Hoành Dật không đùa cô nữa, anh nắm tay cô, bất chấp ánh mắt tò mò xung quanh. Thẩm Thanh Lan hơi khựng lại, nhưng cũng không giãy ra, chỉ bình tĩnh đi theo Phó Hoành Dật về phòng anh. Cứ coi như cô mù nên không thấy được ánh mắt xung quanh đi.
“Anh ở đây sao?” Thẩm Thanh Lan đánh giá căn phòng gồm một phòng ngủ và một phòng khách trước mặt. Trong phòng có đầy đủ đồ dùng gia đình, trong nhà bếp còn có đủ bát đũa, thiết bị nấu ăn.
“Anh vừa chuyển vào một tiếng trước.” Phó Hoành Dật bỏ va li của Thẩm Thanh Lan vào phòng ngủ.
Thẩm Thanh Lan hiểu ngay, anh cố ý chuẩn bị cho cô, “Có phải em gây phiền phức cho anh rồi không?”
“Không đâu, phòng này vốn là chuẩn bị cho anh.” Trước kia anh chỉ có một mình nên ở trong ký túc xá cũng không sao.
“Canh này do dì Triệu mới hầm, còn nóng đấy, anh mau uống đi.” Thẩm Thanh Lan lấy một cái bát trong nhà bếp ra, đổ canh vào bát rồi đưa cho Phó Hoành Dật. Anh uống cạn một hơi, sau đó đi rửa bát.
“Em ăn với ông nội rồi mới đến.” Thẩm Thanh Lan vừa trả lời vừa đi vào phòng ngủ, cô cần sắp xếp lại quần áo và đồ dùng hằng ngày.
Va li của cô đặt trong tủ quần áo, trong tủ trống không, chẳng có đồ gì cả, nhưng rất sạch sẽ, rõ ràng là đã được quét dọn rồi.
“Quần áo của anh đâu?” Thẩm Thanh Lan ngẩng đầu hỏi Phó Hoành Dật.
“Ở trong ký túc xá, lát nữa em đi lấy cùng anh nhé?”
“Vâng.” Thẩm Thanh Lan xếp từng bộ quần áo vào một bên tủ, còn một nửa thì để lại cho Phó Hoành Dật.
Lúc theo Phó Hoành Dật ra ngoài, cô bắt gặp một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, tướng mạo rất bình thường ở ngoài cửa, “Hoành Dật, đây là vợ em à?” Người phụ nữ cười sang sảng, tuy đang đánh giá Thẩm Thanh Lan nhưng ánh mắt không hề khiến người ta khó chịu.
Phó Hoành Dật chào một tiếng “chị dâu”, sau đó giới thiệu Thanh Lan, “Đây là vợ của thủ trưởng Chương, em gọi chị dâu là được rồi. Chị dâu, đây là vợ em, Thẩm Thanh Lan.”
Thẩm Thanh Lan chào chị ấy: “Chị dâu.”
Chị Chương cười tủm tỉm kéo tay Thẩm Thanh Lan, “Chị thấy em trên ti vi rồi, võ công không tệ, lại có tài vẽ nữa, Hoành Dật thật có phúc mới cưới được em.”
Chồng chị ấy từng là cấp dưới của Phó lão gia nên chị ấy không xa lạ gì với nhà họ Phó và nhà họ Thẩm. Hơn nữa, chồng chị ấy lại có quan hệ rất tốt với Phó Hoành Dật, vì thế bọn họ đã biết chuyện anh và Thẩm Thanh Lan kết hôn dù nhà họ Thẩm gia và nhà họ Phó chưa công bố ra ngoài.
Phó Hoành Dật nở nụ cười nhã nhặn, cũng không phản bác lời chị Chương. Còn Thẩm Thanh Lan lại hơi mất tự nhiên khi bị người lạ nắm tay, cô không quen với sự nhiệt tình của người khác, nhưng cuối cùng vẫn không rút tay ra.
Chị Chương hỏi, “Em định ở đây một thời gian sao?”
Thẩm Thanh Lan do dự nhìn Phó Hoành Dật, thấy anh gật đầu, “Chị dâu, vợ em vừa tới, còn nhiều chuyện không hiểu. Ngày thường phải nhờ chị dâu chỉ bảo một chút rồi.”
“Có gì đâu mà nhờ? Bình thường chị chỉ giặt quần áo, nấu cơm, chăm sóc con cái mà thôi, đâu còn làm gì khác. Nếu em dâu không ngại chị nhiều lời thì có thể lên trò chuyện với chị. Nhà chị ở trên tầng, lúc nào rảnh thì lên chơi.” Chị Chương cười sang sảng, chị ấy theo quân, còn chồng thì bận rộn chuyện trong quân đội nên buổi tối mới về nhà, vì thế ban ngày chị ấy cũng rảnh rỗi.
Thẩm Thanh Lan cười gật đầu, “Cảm ơn chị dâu.”
Chị Chương xua tay, “Chút chuyện nhỏ thôi, có gì mà cảm ơn. Chị phải đi đón con đây, không nói chuyện với hai em nữa, tối nay lên nhà chị ăn cơm, nếm thử tay nghề của chị.”
“Hoành Dật, tối nay nhớ dẫn vợ em tới nhà chị ăn đấy.” Sợ Thẩm Thanh Lan ngại không đến, chị Chương còn dặn Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật cười đồng ý. Thấy chị Chương đi rồi, Thẩm Thanh Lan nhẹ giọng hỏi: “Người ở đây đều… nhiệt tình như thế sao?”
“Chị Chương là người Đông Bắc, bình thường rất nhiệt tình, tốt tính. Nếu em thấy chán thì có thể đến tìm chị Chương trò chuyện.” Phó Hoành Dật biết Thẩm Thanh Lan không có nhiều bạn lắm, anh chỉ mới gặp được hai người là Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, hai người đến phòng ký túc xá của Phó Hoành Dật lấy đồ. Dọc đường đi, bọn họ lại nhận được thêm nhiều ánh mắt nữa. Thật sự là do bên cạnh Phó Hoành Dật quá ít bóng hồng, thậm chí có thể nói là không có, vì thế lần này Thẩm Thanh Lan tới mới làm mọi người tò mò như vậy.
Hiếm lắm lúc trước mới truyền ra tin tức bác sĩ Khương thích đội trưởng Phó, mọi người đều tỏ ý tác hợp cho hai người này. Ai ngờ bây giờ Phó Hoành Dật lại dẫn một người phụ nữ tới, có vẻ quan hệ còn không phải ở mức bình thường. Mấy người không thấy Phó Hoành Dật vẫn luôn nắm tay con nhà người ta sao?
Có điều cô gái này đẹp hơn bác sĩ Khương nhiều, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì cô gái này đã bỏ xa bác sĩ Khương cả một con đường. Thảo nào đội trưởng Phó không thích bác sĩ Khương, hóa ra là trong nhà người ta đã có giai nhân làm bạn rồi.
Mọi người cười mờ ám, cũng có người nhận ra Thẩm Thanh Lan, nhưng chỉ có vài người mà thôi. Hơn nữa, còn có Phó Hoành Dật ở đó, nên chẳng ai dám tới chào hỏi, nhiều nhất cũng chỉ đứng từ xa chào theo nghi thức quân đội.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan bình tĩnh, nhưng bị người khác nhìn ngó cứ như khỉ trong lồng, cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. May mà đã tới ký túc xá, Thẩm Thanh Lan thở phào nhẹ nhõm.
Phó Hoành Dật cười khẽ, “Thì ra còn có chuyện em không làm được.”
Thẩm Thanh Lan lườm anh một cái. Là do ai chứ?
“Anh ở đây sao?” Thẩm Thanh Lan nhìn xung quanh, căn phòng có diện tích rất nhỏ, khoảng mười mấy mét vuông, bên trong có một cái giường, một cái bàn, một chiếc ghế dài, một tủ quần áo và một phòng vệ sinh, tất cả được quét dọn rất sạch sẽ.
Thẩm Thanh Lan đi vào phòng vệ sinh, thấy dưới đất có một cái thau đựng đồ của Phó Hoành Dật thì liền cười cười nhìn anh.
Phó Hoành Dật đỡ trán, tối hôm qua đau đầu quá nên anh tắm xong liền đi ngủ, để đồ ở đó định tối nay về giặt, ai ngờ Thẩm Thanh Lan lại tới. Bị cô nhìn như vậy, anh cũng thấy hơi xấu hổ, bình thường anh tuyệt đối là một người rất sạch sẽ.
Thẩm Thanh Lan xắn tay áo lên định giặt quần áo, Phó Hoành Dật kéo cô lại, “Để đấy anh giặt, nước này lạnh lắm.” Mặc dù bây giờ đã là mùa xuân nhưng nước vẫn còn rất lạnh.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Phó Hoành Dật, em đâu phải làm từ thủy tinh.” Đâu đến mức động vào là vỡ.
Phó Hoành Dật không cản nữa, đứng tựa vào cửa nhà vệ sinh nhìn Thẩm Thanh Lan ngồi xổm giặt quần áo, trên môi nở nụ cười dịu dàng.
“Hoành Dật, buộc tóc giúp em đi.” Thẩm Thanh Lan chợt nói, tóc của cô cứ rũ xuống mắt nên rất bất tiện.
Phó Hoành Dật đứng thẳng người, “Dây chun ở đâu?”
Thẩm Thanh Lan đứng lên, hơi nghiêng người, “Trong túi quần bên phải.” Sáng nay lúc dọn đồ, cô thuận tay bỏ dây chun vào túi quần.
Phó Hoành Dật thò tay vào túi quần của Thẩm Thanh Lan, khó tránh khỏi chạm vào da thịt trên đùi cô. Mặc dù cách một lớp vải nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng ra được làn da mềm mại bên dưới.
Bàn tay Phó Hoành Dật hơi nóng, Thẩm Thanh Lan có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ đó, bèn khẽ gọi: “Phó Hoành Dật.”
Phó Hoành Dật mất tập trung “ừ” một tiếng, trong đầu đều là hình ảnh không thích hợp với trẻ con, Thẩm Thanh Lan chỉ nhìn một cái đã biết anh đang nghĩ gì.
Phó Hoành Dật lấy dây chun ra, rầu rĩ nhìn tóc Thẩm Thanh Lan, “Buộc như thế nào?”
Anh chưa từng buộc tóc cho phái nữ.
“Cứ buộc lên là được.” Thẩm Thanh Lan phối hợp xoay người lại để tiện cho Phó Hoành Dật buộc tóc.
Phó Hoành Dật hơi cau mày, vẫn cảm thấy không biết làm thế nào. Thẩm Thanh Lan đợi một lát vẫn không thấy anh buộc tóc, bèn xoay người lại, liền thấy dáng vẻ nhíu mày trầm tư cầm dây chun của anh, cứ như đang suy nghĩ chuyện lớn gì vậy.
“Được rồi, để em tự làm.” Thẩm Thanh Lan rửa tay, định tự mình buộc, cái người này rõ ràng là không buộc được rồi.
“Không sao, để anh.” Phó Hoành Dật lại nóng lòng muốn thử, hiếm khi vợ nhờ chuyện gì, cũng nên cho anh cơ hội thể hiện chứ.
Thẩm Thanh Lan xoay người lần nữa.
Phó Hoành Dật để dây chun lên bồn rửa mặt rồi lấy tay vén tóc Thẩm Thanh Lan. Tóc cô rất mềm mại, lại óng ánh, sờ lên cứ có cảm giác như đang vuốt những sợi tơ.
Phó Hoành Dật vén tóc cô sang một bên thì lại có vài sợi tóc rũ xuống. Anh bèn một tay nắm tóc, tay kia vén những sợi tóc đó lên, sau đó lấy dây chun buộc vào.
Vừa thả tay ra thì dây chun đã rơi xuống.
Phó Hoành Dật: “…”
Thẩm Thanh Lan: “…”
“Thôi vậy, để tự em làm.” Thẩm Thanh Lan cúi người nhặt dây chun lên, nhanh chóng buộc tóc. Phó Hoành Dật vẫn nhìn chằm chằm động tác của cô, “Để anh thử lại lần nữa.”
Thẩm Thanh Lan câm nín nhìn anh, tóc cô đã buộc xong rồi mà. Nhưng cô vẫn làm theo ý anh, gỡ dây chun ra để anh buộc lại.
Phó Hoành Dật học cách buộc tóc của Thẩm Thanh Lan. Để đề phòng nó lại tuột ra, anh còn cố ý buộc thêm vài vòng.
“Ái!” Thẩm Thanh Lan kêu lên, dây chun xoắn vào tóc, lại bị Phó Hoành Dật siết chặt nên rất đau.
Phó Hoành Dật khẩn trương, “Sao thế? Anh làm em đau à?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, nhưng lại quên tóc vẫn còn trong tay Phó Hoành Dật nên lại bị kéo thêm cái nữa, khiến cô nhíu mày, “Không sao.”
Vẻ mặt Phó Hoành Dật cảm thấy có chút thất bại, “Thôi vậy, em tự mình buộc đi, anh sợ lại làm em đau.”
Thẩm Thanh Lan gỡ dây chun ra, vài sợi tóc rơi xuống mặt đất. Hừm… thật ra không phải vài sợi, mà là rất nhiều sợi.
Phó Hoành Dật ủ rũ nhìn bàn tay của mình. Trước đây anh cảm thấy bàn tay này có thể làm được rất nhiều việc, sao bây giờ ngay cả buộc tóc cũng không thành.
Thẩm Thanh Lan buộc tóc xong liền nhìn người nào đó đang ảo não, “Hoành Dật, em muốn uống nước.”
Phó Hoành Dật hoàn hồn, lập tức đi lấy nước cho cô. Nhưng trong phòng không có nước ấm, anh bèn nói với Thẩm Thanh Lan một tiếng rồi xuống tầng lấy nước.
“Hoành Dật, anh có ở đây không?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ, Thẩm Thanh Lan nhận ra đây là giọng hôm qua cô nghe được trong lúc nói chuyện điện thoại với Phó Hoành Dật.
Mắt Thẩm Thanh Lan chợt lóe lên, cô đứng dậy đi mở cửa. Khương Văn Tĩnh nhìn thấy người bên trong thì vẻ mặt hơi quái đản.
“Chào cô, tôi tìm Phó Hoành Dật, anh ấy có ở đây không?” Khương Văn Tĩnh cười lịch sự.
“Không có, anh ấy đi lấy nước uống rồi, cô chờ một lát.”
“À.” Khương Văn Tĩnh lúng ta lúng túng cầm hộp thuốc giảm đau.
Nghe nói Phó Hoành Dật dẫn một người phụ nữ tới, hình như là vợ anh, Khương Văn Tĩnh liền hoảng hốt cầm hộp thuốc tới đây tìm Phó Hoành Dật. Cô ta muốn xem thử người phụ nữ anh chọn là người thế nào.
Kết quả là người phụ nữ xa lạ ra mở cửa. Cô ta nhớ đến chuyện Phó Hoành Dật nói anh đã kết hôn, vậy thân phận của người này cũng dễ đoán rồi. Chỉ là không ngờ, vợ anh vừa trẻ vừa đẹp như vậy.
Trước khi gặp Thẩm Thanh Lan, Khương Văn Tĩnh rất có tự tin với ngoại hình của mình. Nhưng khi gặp Thẩm Thanh Lan rồi, cô ta bỗng nhiên cảm thấy nếu cô ta là đàn ông thì cũng sẽ chọn một người như Thẩm Thanh Lan.
“Cô tìm Hoành Dật có chuyện gì không? Nếu không quan trọng lắm thì có thể nhắn lại cho tôi, tôi là vợ anh ấy.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói, ánh mắt dửng dưng.
Rõ ràng là một ánh mắt không có bất cứ cảm xúc nào nhưng lại làm cho Khương Văn Tĩnh cảm thấy chật vật, “Tôi… tôi tới đưa thuốc giảm đau cho anh ấy. Nếu anh ấy thấy đau đầu thì uống một viên. Anh ấy không có ở đây, tôi gửi thuốc lại cho cô vậy.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Khương Văn Tĩnh nói một câu rồi xoay người đi, bước chân gấp gáp.
“Ai vừa tới vậy?” Phó Hoành Dật vừa về, chỉ thấy một góc áo của Khương Văn Tĩnh.
Thẩm Thanh Lan giơ hộp thuốc trước mặt Phó Hoành Dật, cười cười, “Hoa đào của anh.”
Phó Hoành Dật liền hiểu, bèn cười nhạt, “Vậy phu nhân đã cắt đóa hoa đào đó hay chưa?”
“Em đâu dám, nếu cắt hỏng thì anh sẽ oán em mất.” Thẩm Thanh Lan đùa anh.
Phó Hoành Dật đặt nước ấm lên bàn, lấy hộp thuốc trên tay Thẩm Thanh Lan bỏ qua một bên, sau đó ôm eo cô, cúi đầu nói: “Anh là một cái cây trong vườn của vợ, chỉ thuộc về một mình vợ, nếu người khác dám mơ ước thì vợ cứ lấy kéo cắt đi. Anh tuyệt đối không nói lời nào.”
Thẩm Thanh Lan bật cười, Phó Hoành Dật cúi đầu hôn lên môi cô.
Đã mấy ngày không gặp nhau, từ giây phút gặp lại Thẩm Thanh Lan, Phó Hoành Dật đã muốn làm như vậy, chỉ là không có cơ hội. Bây giờ được như ý, sao anh phải kiềm chế nữa?
Chẳng biết từ lúc nào, bọn họ đã ở trên giường, áo khoác của Thẩm Thanh Lan rơi dưới đất, áo sơ mi bung vài nút, để lộ làn da trắng như tuyết.
Áo lót của cô bị cởi ra, Phó Hoành Dật vùi đầu vào cổ cô, cảm giác ẩm ướt tê tê trên cổ khiến cả người cô như có dòng điện chạy qua.
Thẩm Thanh Lan rên lên một tiếng, Phó Hoành Dật càng cảm thấy thân thể căng cứng hơn. Anh kéo tay Thẩm Thanh Lan đặt lên lưng quần mình, ý tứ rất rõ ràng.
“Phựt!” Cúc quần được cởi ra, Phó Hoành Dật đang định tiến một bước thì lại nghe tiếng gõ cửa đùng đùng vang lên.
“Chị dâu, anh, hai người có ở bên trong không?” Giọng Cố Dương vang lên ngoài cửa. Khuôn mặt Phó Hoành Dật tối sầm, trên trán nổi gân xanh. Chưa có lúc nào mà anh lại hận không thể đạp thằng nhóc ngoài cửa kia ra ngoài như thế.
Mà Phó Hoành Dật tuyệt đối không ngờ đến, một ngày nào đó trong tương lai, anh không chỉ một lần trải qua chuyện tương tự như ngày hôm nay, làm cho anh vô cùng hối hận khi đã sinh ra thằng nhóc thối tha nào đó.
Thẩm Thanh Lan hoàn hồn, vội nhìn ra cửa rồi lại nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn của Phó Hoành Dật, bật cười thành tiếng. Cô đã có thể tưởng tượng được tương lai bi thảm của Cố Dương rồi.
Cố Dương còn chưa biết mình đã phá hoại chuyện tốt của anh mình, vẫn tiếp tục ở bên ngoài gõ cửa, “Anh, em nghe nói chị dâu tới, có thật không?”
Bị cắt ngang vào giây phút quan trọng nhất, tâm trạng của Phó Hoành Dật cực kỳ muốn giết người. Anh đứng dậy chỉnh sửa quần áo cho Thẩm Thanh Lan, vẻ mặt tối sầm lại, cả người toát ra hơi lạnh.
Thẩm Thanh Lan nâng mặt anh, hôn lên môi anh một cái, “Được rồi, đừng tức giận nữa, tối nay chúng ta tiếp tục.”
Tâm trạng của Phó Hoành Dật vẫn không tốt lên được, thấy quần áo Thẩm Thanh Lan đã ngay ngắn thì mới đi mở cửa.
Cố Dương trông thấy ánh mắt lạnh như băng của Phó Hoành Dật thì rùng mình một cái, “Anh… anh…”
Sao anh lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt đó? Cậu ta sợ lắm đấy.