Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 209: Đuổi ra khỏi nhà họ thẩm



Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan nghiêm túc quan sát Sở Vân Dung. Từ lúc trở lại nhà họ Thẩm, hình như cô và Sở Vân Dung chưa từng ở chung với nhau như mẹ con ruột. Trong mắt của người mẹ này, luôn có sự sợ hãi, còn có sự lúng túng không biết phải làm thế nào.

Bà muốn đối xử tốt với mình, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, nên cuối cùng trở nên luống cuống như vậy sao? Thẩm Thanh Lan quả thực không hiểu được.

Cô cầm chìa khóa mở chiếc rương ra, lúc thấy đồ bên trong thì hơi sững sờ.

Rất nhiều ký ức đã bị quên lãng bỗng nhiên sống lại, cô cầm chiếc váy búp bê Barbie màu xanh lên.

“Mẹ, con mặc váy này đẹp không ạ?” Cô bé ngồi trên ghế đẩu, mẹ bé ngồi sau lưng chải đầu cho cô bé. Cô bé nhìn nhìn chiếc váy mới của mình rồi hỏi mẹ.

Mẹ bé mỉm cười dịu dàng, giữ nhẹ đầu bé lại, để bé đừng nhúc nhích, tránh bị đau, “Đẹp, Thanh Lan là bảo bối đẹp nhất trên thế giới, mặc cái gì cũng đẹp.”

“Anh Phó cũng sẽ thích con mặc thế này chứ mẹ?” Bé gái ngoẹo cổ quay đầu lại, mở to đôi mắt đen nhánh.

“Sẽ thích! Có điều, bây giờ anh Phó không có ở nhà, anh Phó đã ra nước ngoài rồi, đến Tết mới về được.”

“Bao giờ mới đến Tết hả mẹ?”

“Bây giờ là tháng ba, đợi đến khi tuyết rơi là đến Tết rồi.”

“Vậy hôm nay con mặc váy mới đi tìm Tiểu Mập chơi, hôm trước cậu ấy nói con xấu đấy.”

Mẹ cười gật đầu, “Được, lát nữa mẹ đưa con đi học. Tiểu Mập thấy con, nhất định sẽ khen con xinh đẹp. Hôm nay mẹ sẽ cài nơ bướm cho con.” Nói xong, liền cài chiếc kẹp tóc nơ bướm màu xanh nhạt lên đầu cô bé, cô bé lắc lắc đầu, cánh bướm đung đưa lên xuống.

Thẩm Thanh Lan đặt chiếc váy búp bê Barbie xuống, cầm một quyển album ảnh lên. Thật ra, cô đã quên mất hình ảnh khi bé của mình rồi, mặc dù Thẩm lão thái cũng có album ảnh, nhưng cô chưa từng mở ra xem.

Lật từng trang từng trang, Thẩm Thanh Lan xem rất chăm chú, sắc mặt bình thản, nhưng cảm xúc trong mắt lại rất phức tạp. Cô không hiểu được cảm xúc của Sở Vân Dung, vì trong lúc bà đang tìm cô, thì cô đã ở trong căn cứ huấn luyện ma quỷ rồi.

Ký ức khi còn bé ở nhà họ Thẩm sau này dần dần biết mất, Thẩm Thanh Lan chỉ còn nhớ những chuyện sau khi bị bắt cóc.

Cô nhớ rõ cảm giác sợ hãi khi ở trong tay bọn người bắt cóc, cảm giác tuyệt vọng trong lúc chờ đợi ba đến cứu, cảm giác sợ hãi khi thấy cô bé kia bị người ta mổ xẻ.

Cô nhớ rõ cảm giác đau rát khi bị roi da quất lên người; cảm giác nghẹt thở vì không biết bơi mà bị đẩy xuống nước, rồi suýt chút nữa bị chết chìm; cô nhớ rõ xúc cảm của từng lỗ chân lông khi chạm vào dòng máu đỏ tươi nóng hổi, còn có sự lạnh lẽo của nước mưa trong rừng mưa nhiệt đới.

Trong lúc cô cần tình thương và sự che chở của người mẹ, Sở Vân Dung không ở bên cạnh cô. Đến lúc bà tìm được cô, cô đã tới tuổi không còn đòi hỏi tình thương của mẹ nữa rồi.

Album ảnh thức tỉnh những ký ức đã ngủ say trong cô. Cô nhìn Sở Vân Dung, đáy mắt là nhàn nhạt một tia đau thương.

“Có phải giữa chúng ta luôn thiếu một chút duyên phận, cho nên mới không ngừng bỏ lỡ?” Thẩm Thanh Lan nhỏ giọng nỉ non một câu, rất nhanh thì biến mất trong không khí.

Cô nắm tay Sở Vân Dung, tay bà lạnh lẽo giống như tay cô, đầu ngón tay có một lớp chai mỏng, ngón tay thon dài rất đẹp, mặc dù bà đã hơn năm mươi tuổi, nhưng da tay vẫn còn nhẵn mịn như thời trẻ. Đây là đôi bàn tay của nghệ sĩ dương cầm.

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan dừng ở cổ tay trái của Sở Vân Dung, nơi đó có một dấu vết mờ mờ, hình như là vết dao, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được. Cô nhớ Thẩm Khiêm từng nói chuyện tự sát của Sở Vân Dung, đáy lòng của cô cảm thấy xót xa.

“Mẹ.” Thẩm Thanh Lan nhỏ giọng gọi bên tai Sở Vân Dung. Đây là lần đầu tiên sau khi trở lại nhà họ Thẩm, cô gọi Sở Vân Dung thân thiết như vậy.

“Ba, để Lan Lan một mình ở đó không sao chứ?” Tại nhà họ Thẩm, Thẩm Quân Dục rất lo cho Thẩm Thanh Lan đang một mình ở bệnh viện.

“Quân Dục, Thanh Lan đã lớn rồi, con bé kiên cường hơn chúng ta nghĩ nhiều.” Thẩm Khiêm nói.

Thẩm Quân Dục im lặng, anh ấy đương nhiên biết rõ điều này. Có điều… Anh ấy hỏi Thẩm Khiêm, “Ba, nếu ba đã quyết định giấu cả nhà thì tại sao bây giờ lại lựa chọn nói ra?”

Nếu đã giấu hơn 10 năm thì sao bây giờ lại không tiếp tục giấu nữa mà nói ra?

Mắt Thẩm Khiêm lạnh lại, “Bởi vì ba không muốn mẹ con tiếp tục bị hiểu lầm nữa, cũng hy vọng mẹ con mau hết bệnh. Quân Dục, mấy năm nay mẹ con sống rất khổ sở. Người ngoài đều hâm mộ cuộc sống của bà ấy, có một người chồng chung thủy yêu thương, lại có những đứa con ưu tú. Nhưng có ai biết, một vị phu nhân thế gia khiến người ta hâm mộ này lại là một bệnh nhân tâm thần, phải uống thuốc quanh năm mới có thể ổn định?”

“Đáng lẽ ra con không nên giấu giếm chuyện này.” Thẩm lão gia nhìn con trai bằng ánh mắt không đồng tình. Vì chuyện Sở Vân Dung thiên vị Thẩm Hi Đồng mà Thẩm lão gia và Thẩm lão thái luôn trách bà. Bây giờ nghĩ lại, chuyện này quả thật không thể trách một mình bà được.

“Chuyện này là do con nghĩ không chu toàn.” Thẩm Khiêm thừa nhận một cách dứt khoát.

“Để chuyện của Vân Dung qua một bên trước đi. Con thấy sao về chuyện của Thẩm Hi Đồng?” Thẩm lão gia nói quyết định ngày hôm nay của mình cho Thẩm Khiêm, sau đó hỏi.

Thẩm Khiêm nhìn thoáng qua Phó Hoành Dật nãy giờ vẫn chưa nói lời nào. Ông suy nghĩ một chút, rồi nói: “Ba, nếu Thẩm Hi Đồng đã dọn ra ngoài thì chuyện này cứ từ từ thôi. Bây giờ Thanh Lan cũng là một người nổi tiếng, thanh danh của con bé rất quan trọng. Vì Thẩm Hi Đồng làm sai nên dư luận mới có thể đứng về phía chúng ta, nhưng nếu bây giờ chúng ta tỏ rõ thái độ của mình, thì người ta sẽ nghĩ chúng ta bỏ đá xuống giếng, mà Thanh Lan lại là người nhà họ Thẩm, mọi người sẽ quay lại chỉ trích con bé.”

Thẩm lão gia nghe lọt tai những lời này, tất nhiên là ông phải suy nghĩ thật kỹ những chuyện liên quan đến Thẩm Thanh Lan. Suy nghĩ một chút, ông gật đầu, “Đã như vậy, thì cứ để đó đã. Nhưng cha mẹ người ta đã tìm đến cửa, đừng để người ta nói chúng ta giữ con gái nhà người ta không thả. Con chọn một thời gian, dẫn Thẩm Hi Đồng đi đổi lại họ.”

“Vâng.” Thẩm Khiêm không có ý kiến gì.

Phó Hoành Dật vẫn không lên tiếng. Anh nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ ăn tối, thì đứng lên nói: “Ông nội, ba, con đi đưa cơm cho Thanh Lan.”

Thẩm Khiêm gật đầu, “Đợi lát nữa ba đi chung với con, sau đó con và Thanh Lan về trước, ba ở đó trông mẹ con.”

“Ba, để con đi cho, có con trông mẹ là được rồi.” Thẩm Quân Dục nói.

Thẩm Khiêm xua tay, gần đây ông rất bận, không có thời gian trò chuyện với Sở Vân Dung. Tranh thủ dịp này, ông muốn trò chuyện với bà ấy nhiều hơn.

Lúc Phó Hoành Dật và Thẩm Khiêm đến bệnh viện, Thẩm Thanh Lan vẫn còn ngồi trong phòng bệnh, cô nhìn Sở Vân Dung, không biết đang suy nghĩ gì.

“Thanh Lan, tới đây ăn cơm.” Phó Hoành Dật gọi Thẩm Thanh Lan. Cô đứng lên, tới ăn cơm. Thẩm Khiêm ngồi bên giường nhìn vợ mình, thở dài một hơi.

Vân Dung, có phải ngay từ đầu tôi đã làm sai rồi không?

Thẩm Thanh Lan yên lặng ăn cơm, Phó Hoành Dật ngồi bên cạnh nhìn cô. Lúc cô ăn xong, hai người cùng nhau về nhà. Có điều, khi đang đợi thang máy, Thẩm Thanh Lan phát hiện mình để quên túi xách trong phòng bệnh. Phó Hoành Dật đi lấy túi xách cho cô, cô đứng ở đó chờ anh, không ngờ gặp phải Thẩm Hi Đồng.

Thẩm Hi Đồng cũng không ngờ mình lại gặp Thẩm Thanh Lan ở đây, cô ta hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

Thẩm Thanh Lan nhìn Thẩm Hi Đồng, trên trán cô ta quấn băng gạc, trên mặt còn có vết máu bầm. Cô ta bị đánh?

Thẩm Hi Đồng thấy Thẩm Thanh Lan quan sát mình từ trên xuống dưới, thì chợt nhớ tới bộ dáng chật vật lúc này của mình, “Cô nhìn cái gì? Thẩm Thanh Lan, thấy tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm, cô vui lắm phải không? Cuối cùng cô cũng được như ý rồi.”

Thẩm Thanh Lan tỏ vẻ không hiểu ra sao nhìn Thẩm Hi Đồng. Nhiều khi, cô thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của cô ta. Trong mắt cô, Thẩm Hi Đồng có ở nhà họ Thẩm hay không cũng chẳng có gì khác nhau cả, một người qua đường mà thôi, chỉ cần cô ta không chạm đến vảy ngược của cô, cô thậm chí có thể cho phép cô ta nhảy nhót trước mặt cô cả đời.

Tiếc là Thẩm Hi Đồng không hiểu được điểm này, “Thẩm Thanh Lan, tôi biết chuyện trên mạng là do cô làm, mặc dù tôi không có chứng cứ, nhưng tôi biết chắc là cô làm, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

Ở đây là phòng bệnh cao cấp, không có nhiều người, nên cuộc đối thoại của bọn họ cũng không gây sự chú ý của người khác.

“Thẩm Hi Đồng, dáng vẻ của cô bây giờ chẳng khác gì chó điên cắn bậy người.” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói, khiến cho Thẩm Hi Đồng đen mặt.

“Thẩm Thanh Lan!” Thẩm Hi Đồng nghiến răng.

Thẩm Thanh Lan tiến lên một bước, Thẩm Hi Đồng theo bản năng lùi ra sau một bước. Sự sợ hãi của cô ta với Thẩm Thanh Lan từ sau lần đó vẫn chưa biến mất.

“Thẩm Hi Đồng, làm người phải học cách chấp nhận bị dạy dỗ. Nếu cô không học được, thì tôi sẽ tiếp tục dạy cô, dạy đến khi nào cô học được mới thôi.” Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nói.

Cả người Thẩm Hi Đồng run lên, “Cô muốn làm gì?”

Thẩm Thanh Lan hơi cong môi, “Cô sẽ biết ngay thôi.” Tư vị ngã từ trên cao xuống vẫn chưa xong đâu, tôi sẽ khiến cho cô từ từ mất đi tất cả, làm cho cô hiểu ra, ngàn vạn lần không nên ham muốn đồ không thuộc về mình.

“Thẩm Thanh Lan.” Thẩm Hi Đồng đang định hỏi cho rõ ràng, câu nói vừa nãy làm cô ta cảm thấy rất không yên lòng. Có điều, cô ta chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, bèn vội vã bỏ đi.

Cô ta không muốn Phó Hoành Dật nhìn thấy dáng vẻ chật vật lúc này của mình.

“Đi thôi.” Thật ra, Phó Hoành Dật đã thấy Thẩm Hi Đồng, nhưng anh chỉ nhìn lướt qua là thu lại ánh mắt ngay, anh không có chút hứng thú gì về lý do người phụ nữ này xuất hiện ở đây.

“Phó Hoành Dật, anh có cảm thấy em máu lạnh quá không?” Trên đường về, Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.