Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 219: Gặp gỡ



Tại một trang viên ở nước ngoài, Allen chống tay xuống xe lăn, từ từ đứng lên, nhưng chưa đi được mấy bước thì đã ngã sấp xuống mặt đất. Hứa Nặc đứng bên cạnh thấy hắn như vậy thì hoảng hốt, muốn tiến lên đỡ hắn dậy, nhưng lại bị Allen hung dữ trừng mắt một cái. Hứa Nặc lập tức cứng người tại chỗ.

Allen vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng hai chân hắn hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển. Hắn cố gắng một lúc lâu, nhưng ngoài mồ hôi khắp người ra thì chỉ còn cơn đau đớn từ chỗ đùi lan ra toàn thân. Hứa Nặc cụp mắt, không dám nhìn hắn, nhưng trong mắt vẫn chứa đầy vẻ đau lòng.

Peter đi từ bên ngoài vào, thấy Allen như vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu, “Allen, tôi đã nói với anh rồi, trong giai đoạn này, anh chỉ có thể từ từ hồi phục. Nếu anh còn tiếp tục như vậy thì chân của anh sẽ thật sự tàn phế, kiếp này anh cũng đừng hòng đứng dậy được nữa.”

Vẻ mặt Allen vô cùng u ám, hắn lạnh lùng nhìn Hứa Nặc một cái, “Cút ra ngoài.”

Trong mắt Hứa Nặc thoáng hiện vẻ buồn bã, cô ả lủi thủi đi ra ngoài rồi khép cửa phòng lại. Peter lắc đầu, “Allen, nếu anh cứ tiếp tục không nghe lời như thế thì tôi thật sự phải bó tay đấy.”

Allen im lặng một lúc lâu rồi khàn khàn nói, “Tôi biết rồi. Nhưng trước tháng sáu, tôi nhất định phải đứng lên được.”

“Nếu anh chịu nghe lời, phối hợp với tôi để trị liệu thật tốt thì tôi còn có thể giúp anh đứng dậy được. Nhưng anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh lại nôn nóng như vậy không?”

“Đây không phải là chuyện cậu nên quan tâm.” Allen lạnh lùng trả lời, rồi đưa tay ra, “Đỡ tôi đứng dậy.”

Peter bước tới, đỡ Allen ngồi lên xe lăn rồi đưa cho hắn một cái khăn sạch để lau mồ hôi trên mặt. Sau đó, anh ta ngồi xổm xuống, xoa bóp chân cho hắn, sức lực mạnh bạo khiến Allen đau đến mức trán nổi gân xanh, “Rõ ràng là biết không thể vậy mà anh vẫn cố làm, bây giờ thì người khổ cũng chính là bản thân anh thôi.”

Allen không nói gì, nhưng thấy Peter lại tiếp tục lẩm bẩm thì lạnh lùng nói một câu: “Nếu cậu còn ồn ào thì tôi sẽ cho người cắt đầu lưỡi của cậu.”

Peter im bặt. Tuyệt đối đừng nên xem lời nói của tên này là trò đùa, hắn ta là một kẻ điên, chuyện gì cũng có thể làm.

“Lên giường nằm đi, tôi châm cứu cho anh.” Peter vừa nói vừa đỡ Allen lên giường.

Chẳng mấy chốc, trong phòng liền vang lên tiếng kêu rên, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng gào thét đau đớn của Allen.

Đến khi châm cứu xong, Peter liền thu dọn đồ đạc rời đi. Cả người Allen đều đã ướt đẫm mồ hôi, hắn nằm ở trên giường, lặng lẽ chờ cơn đau trên đùi qua đi. Nhanh thôi, sẽ nhanh thôi, Tiểu Thất, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau thôi.

***

Ngay lúc này, ở thủ đô.

Thẩm Quân Dục nhướng mày nhìn người phụ nữ trước mắt, “Tại sao em lại xuất hiện ở đây?”

Người phụ nữ mỉm cười, “Em cố ý đến tìm anh đấy. Quân Dục, chúng ta đã không gặp nhau nhiều năm như vậy rồi, anh không ngại ăn với em một bữa cơm trưa chứ?”

Thẩm Quân Dục nhún vai, đứng lên, cầm lấy áo vest, “Đương nhiên không ngại rồi. Đi thôi.”

Người phụ nữ kia đi theo sau Thẩm Quân Dục, si mê nhìn người đàn ông trước mặt. Thẩm Quân Dục, em đã trở về rồi, lần này em nhất định sẽ không buông tay anh nữa đâu.

“Trần Tố, thật không ngờ em lại về nước.” Trong phòng ăn, Thẩm Quân Dục nhìn người phụ nữ trước mắt, hòa nhã hỏi.

Trần Tố cười cười, “Ở nước ngoài mãi cũng chán, hơn nữa người quan trọng nhất của em ở đây, đương nhiên em phải về rồi.”

Thẩm Quân Dục không tiếp lời câu này mà lại hỏi, “Lần này về nước, em dự định sẽ làm gì?”

“Em vừa tiếp xúc với một công ty, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì em sẽ làm việc ở đấy.”

Thẩm Quân Dục gật đầu, “Không tồi.”

Trần Tố rất muốn hỏi Thẩm Quân Dục mấy năm qua sống có tốt không, nhưng câu hỏi đã đến môi vẫn không thể thốt nên lời, “Bao nhiêu năm không gặp, chắc là anh đã kết hôn rồi nhỉ?”

Trần Tố ra vẻ lơ đãng hỏi, nhưng đôi tay cầm dao nĩa lại siết chặt. Thẩm Quân Dục ăn xong miếng bít tết trong miệng rồi mới trả lời: “Vẫn chưa.”

Trần Tố thả lỏng tay ra, xiên một miếng bít tết đưa lên miệng, cười dịu dàng, “Cũng phải, hầu hết đàn ông đều chuyên tâm lo sự nghiệp, kết hôn muộn cũng là chuyện rất bình thường. Thật ra bây giờ em cũng đang độc thân.”

“Người nhà em có trở về không?” Thẩm Quân Dục lại hỏi sang chuyện khác lần nữa, khiến, vẻ mặt Trần Tố hơi buồn bã, “Đều về rồi ạ. Ba mẹ em còn hỏi thăm anh nữa đấy.”

“Thẩm Quân Dục, sao anh lại ở đây?” Đúng lúc này, giọng nói của Ôn Hề Dao vang lên từ trên đầu.

Thẩm Quân Dục ngẩng đầu lên, nở nụ cười, “Hề Dao, em cũng đến đây ăn à?” Nói rồi, anh lại nhìn sang người đi bên cạnh cô, là trợ lý của cô.

Ôn Hề Dao nhìn Trần Tố rồi nhanh chóng nhìn sang phía anh, trong mắt hiện vẻ rõ ràng mọi chuyện. Cô dịu dàng cười nói, “Vâng, em vốn định tìm anh cùng đi ăn trưa, nhưng thấy anh bận rộn suốt mấy ngày qua, sợ làm chậm trễ công việc của anh nên mới không gọi anh. Vị này là của khách của anh à?”

Trần Tố nghe ra cách xưng hô của Thẩm Quân Dục với Ôn Hề Dao thì nhận thấy có gì đó khác thường, cách nói chuyện của bọn họ vô cùng thân thiết. Sắc mặt cô ta hơi mất tự nhiên, nghe Ôn Hề Dao hỏi, cô ta vừa cười vừa nói, “Tôi không phải là khách của Quân Dục, tôi là bạn anh ấy, chúng tôi quen nhau từ hồi học đại học. Tôi tên là Trần Tố.”

Quân Dục? Ôn Hề Dao nhướng mày, nhìn thoáng qua vẻ mặt không hề thay đổi của Thẩm Quân Dục, “Trùng hợp quá, tôi cũng bạn của Quân Dục, tên tôi là Ôn Hề Dao. Nếu đã có duyên như vậy thì không ngại cùng ăn cơm chứ?”

Nghe thì có vẻ như Ôn Hề Dao đang trưng cầu ý kiến của Trần Tố, nhưng còn chưa đợi cô ta trả lời thì cô đã ngồi xuống ghế bên cạnh Thẩm Quân Dục, “Món bít tết của nhà hàng này rất ngon, em đã muốn đi ăn với anh từ lâu nhưng vẫn không có cơ hội, xem ra bây giờ thật vừa khéo.”

Trợ lý của Ôn Hề Dao rất biết quan sát nên đã ra về trước.

Thẩm Quân Dục dịu dàng nhìn cô, “Em muốn ăn thì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh mà, công việc có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng em.”

Dưới gầm bàn, bàn tay của Ôn Hề Dao không kìm được xoa xoa cánh tay mình. Cô thật sự không quen với một Thẩm Quân Dục thế này. Nhưng Trần Tố nghe được như thế thì vẻ mặt càng mất tự nhiên, gượng cười nói, “Ôn tiểu thư rất thân thiết với Quân Dục nhỉ?”

Ôn Hề Dao cười tủm tỉm, “Đương nhiên rồi, tuy tôi và Quân Dục quen biết chưa lâu nhưng lại nói chuyện rất hợp. Anh nói có phải không, Quân Dục?”

Thẩm Quân Dục vô cùng phối hợp gật đầu, tiện thể còn xiên một miếng bít tết trong dĩa của mình đưa đến bên môi Ôn Hề Dao, “Món bít tết này rất ngon, chẳng phải em đã muốn ăn từ lâu sao? Nếm thử xem!”

Ôn Hề Dao há miệng cắn miếng bít tết, “Đúng là ngon thật, lần sau chúng ta lại đi ăn nữa nhé?”

“Được, nghe em.” Thẩm Quân Dục cười đầy vẻ cưng chiều.

Trần Tố nuốt không nổi nữa, để dao nĩa xuống, “Quân Dục, em chợt nhớ ra lát nữa em còn có việc, em đi trước đây.”

Thẩm Quân Dục cười cười, “Ừ, đi đường cẩn thận.”

Đến lúc Trần Tố rời khỏi nhà hàng rồi, Ôn Hề Dao liền đứng lên, đi sang ngồi đối diện với Thẩm Quân Dục, vô cùng hứng thú nhìn anh, “Thật không ngờ tùy tiện đi ăn một bữa mà cũng được xem kịch hay thế này. Tổng Giám đốc Thẩm, xem ra hoa đào của anh thật sự không hề ít đâu.”

Thẩm Quân Dục thu lại ánh mắt cưng chiều, cười hòa nhã, “Nhưng cũng không nở lâu bằng hoa đào của Tổng Giám đốc Ôn.”

Ôn Hề Dao hừ một tiếng, nhìn anh với ánh mắt soi mói, “Cô gái vừa rồi trông cũng xinh đẹp đấy, sao anh lại từ chối người ta? Cho nhau một cơ hội thử xem, có thể cô ấy chính là “một nửa” của anh cũng chưa biết chừng.”

Thẩm Quân Dục nhấp một miếng rượu vang, “Tôi thấy anh Đỗ kia cũng rất si tình với Tổng Giám đốc Ôn, sao cũng không thấy Tổng Giám đốc Ôn động lòng.”

“Tổng Giám đốc Thẩm, anh như vậy thật không thú vị. Tôi chỉ tò mò thôi, anh cứ chọc ngoáy vào nỗi đau của người khác thế này không hay lắm thì phải? Huống hồ, vừa rồi tôi còn phối hợp diễn kịch với anh, giúp anh đuổi một đóa hoa đào nát đi nữa. Qua cầu rút ván, đây không phải là chuyện quân tử nên làm đâu.”

“Nói như vậy là lỗi của tôi rồi, mong Tổng Giám đốc Ôn lượng thứ.”

Thẩm Quân Dục xin lỗi thẳng thừng nhanh chóng như vậy làm Ôn Hề Dao khó mà bắt bẻ được gì nữa, “Có điều Tổng Giám đốc Thẩm cũng đã lớn tuổi, đến tuổi kết hôn rồi, sao còn chưa thấy anh có bạn gái?”

Mấy người đàn ông tầm tuổi Thẩm Quân Dục, làm gì có người nào vừa có ngoại hình, vừa có kinh tế mà không có tin đồn dính líu đến phụ nữ. Nhưng Thẩm Quân Dục lại cực kỳ trong sạch, đừng nói là hoa đào, ngay cả lá đào cũng không thấy xuất hiện ấy chứ.

“Chẳng phải Tổng Giám đốc Ôn cũng đang độc thân đấy sao, thời buổi này cũng có rất nhiều người không muốn kết hôn mà. Đâu phải ai cũng thích kết hôn sớm.”

Điều này cũng đúng, lý do này rất hợp tình hợp lý, nhưng Ôn Hề Dao vẫn cực kỳ tò mò về cuộc sống cá nhân của Thẩm Quân Dục, cô chăm chú nhìn Thẩm Quân Dục.

Thẩm Quân Dục tỏ vẻ bình tĩnh, làm như không thấy ánh mắt của cô, “Tổng Giám đốc Ôn còn có chuyện gì nữa không?”

Ôn Hề Dao nhìn xung quanh, rồi lại nhìn Thẩm Quân Dục, nhỏ giọng hỏi, “Tổng Giám đốc Thẩm, anh giữ mình trong sạch thế này là do thích sạch sẽ, hay là do phương diện khác có vấn đề vậy?”

Thẩm Quân Dục đen mặt, chắc rằng bất kỳ một người đàn ông nào bị hoài nghi về phương diện này cũng khó mà chấp nhận được. Anh thản nhiên liếc nhìn Ôn Hề Dao, “Tổng Giám đốc Ôn thật sự tò mò sao?”

Ôn Hề Dao xấu hổ, “Cũng không phải là tò mò lắm, chỉ xíu xíu chừng này thôi.” Nói rồi, cô đưa tay lên miêu tả một lượng nho nhỏ.

Thẩm Quân Dục cười khẽ, “Nếu Tổng Giám đốc Ôn đã tò mò như vậy thì không bằng thử xem rốt cuộc tôi có được hay không đi.”

Anh vốn tưởng rằng câu này sẽ làm Ôn Hề Dao sợ, không ngờ cô lại trả lời, “Được, chúng ta thử xem sao.”

Thẩm Quân Dục đang nhấp một hớp rượu, nghe vậy liền ho sặc sụa. Ôn Hề Dao cười tươi roi rói, lời cô nói buồn cười đến vậy sao?

Đợi đến khi ho xong, Thẩm Quân Dục mới nhìn Ôn Hề Dao, “Tổng Giám đốc Ôn, chuyện cười của cô chẳng buồn cười gì cả.”

Vẻ mặt Ôn Hề Dao bỗng trở nên nghiêm túc, yên lặng nhìn anh, “Thẩm Quân Dục, tôi đang nghiêm túc đấy, anh có muốn thử quen với tôi không?”

Thẩm Quân Dục nhướng mày, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cũng thu lại vẻ mặt cợt nhả, “Cô thật sự không đùa?”

“Đúng, tôi thật sự muốn nghiêm túc qua lại với anh, lấy kết hôn làm tiền đề. Anh thấy đấy, tuổi tác của chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, gia đình tôi đã rất lo lắng cho chuyện hôn nhân của tôi rồi, gia đình anh thì càng không phải nói. Tôi tự cảm thấy ngoại hình mình không tệ, tính cách tốt, năng lực ổn, gia thế của tôi cũng tương xứng với gia đình anh. Nói tóm lại, dù là so về bất cứ phương diện nào thì chúng ta đều rất xứng đôi. Vì thế... anh có muốn cân nhắc về chuyện qua lại với tôi không?”

Thẩm Quân Dục nở nụ cười, “Nếu nói như vậy thì chuyện chúng ta quen nhau quả là một ý hay.”

“Vậy có nghĩa là anh đồng ý?”

“Tôi có lý do gì để không đồng ý sao? Nhưng lúc này thì chưa được.”

Ôn Hề Dao không khỏi nhíu mày, vừa nói là đồng ý, bây giờ lại bảo chưa được, vậy là có ý gì?

“Tôi cho cô ba ngày, nếu như ba ngày sau cô vẫn không đổi ý thì chúng ta sẽ chính thức hẹn hò.” Thẩm Quân Dục nói tiếp, anh không những không có bất kỳ ác cảm nào với Ôn Hề Dao mà còn rất có thiện cảm với cô. Cảm giác này không giống như tình cảm anh dành cho Phương Đồng hay Vu Hiểu Huyên, mà lại giống của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.

Ôn Hề Dao trố mắt, sau đó gật đầu, “Được.”

Ba ngày sau, Ôn Hề Dao lại hẹn Thẩm Quân Dục đi ăn, nói cho anh biết quyết định của mình. Đêm hôm đó, Thẩm Quân Dục liền đưa Ôn Hề Dao về nhà ăn cơm, chính thức tuyên bố bọn họ đang hẹn hò. Sở Vân Dung mừng rỡ không thôi, còn kể đi kể lại cho Thẩm Thanh Lan nghe mấy lần.

Trong quán bar, Thẩm Thanh Lan và Ôn Hề Dao ngồi trước quầy bar. Thẩm Thanh Lan tò mò nhìn Ôn Hề Dao, đến mức khiến cô thấy hơi mất tự nhiên, “Sao vậy? Sao lại nhìn chị như thế?”

“Em chỉ tò mò thôi, không ngờ chị với anh trai em lại tiến triển nhanh như vậy.”

Ôn Hề Dao mỉm cười, “Chị cũng không ngờ.”

“Hai người nghiêm túc sao?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

“Đương nhiên rồi. Thanh Lan, sau này em sẽ phải gọi chị là chị dâu đấy.” Ôn Hề Dao cười tủm tỉm. Chẳng hiểu sao, chỉ cần nghĩ đến chuyện Thẩm Thanh Lan sẽ gọi mình là chị dâu, trong lòng cô liền thấy rất vui vẻ.

Thẩm Thanh Lan chìa tay đến trước mặt Ôn Hề Dao. Cô ấy liền khó hiểu nhìn cô, “Làm gì vậy?”

“Chẳng phải chị muốn đổi cách xưng hô sao, phí thay đổi đâu? Chị dù gì cũng là Tổng Giám đốc của tập đoàn quốc tế Tân Hòa, nếu như ra tay bủn xỉn thì em sẽ chê cười chị đấy.”

Ôn Hề Dao đen mặt, “Thanh Lan, chồng em không cho em tiền tiêu à?”

“Dĩ nhiên không phải rồi, chồng em đã giao toàn bộ tiền của anh ấy cho em giữ. Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, hai chuyện này không thể gộp chung với nhau được.”

Ôn Hề Dao làm bộ tức giận nhìn cô, “Em thật đúng là lòng tham không đáy mà. Hôm khác nhất định sẽ cho em một phong bì dày, được chưa.”

Thẩm Thanh Lan thu tay về, thản nhiên mỉm cười, vốn chỉ là nói đùa nên chẳng ai coi là thật.

Ôn Hề Dao nhìn xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại ở một chỗ. Cô chỉ về một phía rồi hỏi, “Kia có phải là Lý Hi Đồng không?”

Thẩm Thanh Lan nhìn theo hướng cô chỉ, liền thấy Lý Hi Đồng đang ngồi trong lòng một người đàn ông, nâng rượu cho hắn uống.

“Không ngờ sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, cô ta lại càng buông thả bản thân như thế.” Ôn Hề Dao tặc lưỡi. Cô biết người đàn ông kia, hắn là con trai chủ tịch một công ty có tiếng ở thủ đô, gia đình có chút tài sản. Nhưng thanh danh của cha hắn ta thì lại chẳng ra làm sao cả, vì việc kinh doanh mà không từ thủ đoạn nào, còn hắn thì hoàn toàn là một tên công tử bột ăn chơi trác táng, vừa trăng hoa vừa phá của.

Cô kể với Thẩm Thanh Lan, “Hai người này ở bên nhau thì không cần lo lắng chuyện ai sẽ làm hỏng thanh danh của ai rồi. Lý Hi Đồng ở bên hắn ta cũng chẳng phải là một lựa chọn thông minh.” Gã đàn ông này một khi thay lòng đổi dạ thì chắc chắn sẽ trở mặt.

Thật ra Thẩm Thanh Lan cũng nhận ra hắn ta. Đó chẳng phải Lâm Hạo, người trước đây từng đua xe thua cô rồi còn định chơi xấu đấy sao?

Có điều Lâm Hạo này cũng có chút thông minh, từ sau khi đua xe thua thì hắn ta thật sự không còn xuất hiện trước mặt cô nữa. Nếu hôm nay không gặp lại thì có lẽ Thẩm Thanh Lan cũng quên mất người này rồi.

Trong mắt Thẩm Thanh Lan hiện vẻ hứng thú, trước đây Lý Hi Đồng xem thường nhất chính là loại công tử bột chỉ biết ăn chơi như Lâm Hạo, không ngờ cuối cùng lại phải qua lại với hắn, thật thú vị.

Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua bộ trang phục hở hang của Lý Hi Đồng một lần nữa rồi dời tầm mắt đi, “Chị Hề Dao, cũng muộn rồi, chúng ta về thôi.”

Ôn Hề Dao gật đầu, rời khỏi quán bar cùng Thẩm Thanh Lan.

**

Lúc Lý Hi Đồng và Lâm Hạo về nhà thì gặp Điền Thúy Phương ở cửa tiểu khu. Điền Thúy Phương chắn trước đầu xe bọn họ, khiến cô ta buộc phải xuống xe, “Lại hết tiền?”

Điền Thúy Phương vô cùng xấu hổ, “Chuyện là... bây giờ Tiểu Lệ đang mang thai nên phải tiêu hơi nhiều tiền, em trai con lại thất nghiệp, chi tiêu trong nhà thì tốn kém.”

Lần nào cũng viện cái cớ này, Lý Hi Đồng cũng không có hứng nghe nữa, lấy một xấp tiền trong túi xách ra, vứt vào người Điền Thúy Phương, “Số tiền này đủ để các người tiêu trong một tháng. Sau này hết tiền thì gọi điện thoại chứ đừng có xuất hiện ở đây nữa, Lâm Hạo thấy sẽ không vui.”

Điền Thúy Phương cũng biết Lâm Hạo không thích bọn họ nên lập tức gật đầu, “Biết rồi, con với Lâm Hạo có ổn không?”

Vẻ mặt Lý Hi Đồng lạnh lùng, “Không liên quan đến bà, các người tự lo cho mình đi, đừng gây phiền toái cho tôi nữa là được rồi.” Nói rồi, cô ta liền xoay người bỏ đi.

Lâm Hạo bảo tài xế lái xe vào tiểu khu, không thèm liếc nhìn Điền Thúy Phương một cái. Bà ta nhìn tiểu khu xa hoa này, trong mắt tràn đầy tiếc nuối. Nếu bà ta có thể sống ở đây thì tốt quá, trong này toàn là biệt thự.

“Sau này đừng để bọn họ tới đây nữa.” Vừa đi vào nhà, Lâm Hạo đã nói ngay, giọng điệu rất không hài lòng. Nếu như không phải do thật lòng thích Lý Hi Đồng, thì hắn ta thật không muốn liếc mắt tới đám người nhà họ Lý này chút nào.

“Em biết rồi, em đã nói với bọn họ rồi.” Lý Hi Đồng nở nụ cười mê người, tay nhẹ nhàng vuốt ve lên ngực Lâm Hạo, đôi mắt quyến rũ nhìn hắn, “Chuyện lần trước anh nói sẽ giành cho em một hợp đồng quảng cáo là thật sao? Đừng nói là gạt em đấy nhé?”

Lâm Hạo nheo mắt lại, bởi vì vừa từ hộp đêm trở về nên trên người Lý Hi Đồng chỉ mặc một cái váy hai dây, để lộ vùng da trắng như tuyết. Nhất là bộ ngực mềm mại căng tròn đầy khêu gợi kia, từ góc độ của Lâm Hạo thì nhìn thấy không sót một chút nào. Ánh mắt hắn nhìn Lý Hi Đồng dần dần nóng rực, hắn đưa tay ôm lấy cô ta, “Anh có bao giờ gạt em đâu. Tiểu yêu tinh, chỉ biết dụ dỗ anh, xem ra tối qua anh chưa thỏa mãn em rồi.”

Lý Hi Đồng ôm cổ hắn, cười lẳng lơ, “Anh không thích em thế này sao?”

“Thích, thích em muốn chết. Sớm muộn gì cũng có ngày anh chết trên người em thôi.” Lâm Hạo đưa tay ôm lấy Lý Hi Đồng, ném cô ta lên giường, cởi quần áo của mình rồi nhảy bổ xuống.

Sau khi xong việc, Lý Hi Đồng nhìn Lâm Hạo đã ngủ say, lạnh lùng cười nhếch một cái. Cô ta đi ra ban công, lấy một điếu thuốc ra hút. Nhìn thành phố sáng rực ánh đèn trước mắt, rồi lại nghĩ đến cuộc sống của mình trong khoảng thời gian qua, ánh mắt cô ta rét lạnh. Nếu nhà họ Thẩm không quá tuyệt tình thì sao cô ta có thể dây dưa với tên công tử ăn chơi trác táng như Lâm Hạo này chứ? Nếu không phải tại lão già sống dai kia thì cô ta sẽ vẫn là đại tiểu thư cao quý, danh giá của nhà họ Thẩm... Một ngày nào đó, cô ta sẽ bắt bọn họ phải trả giá thật đắt, nhất là Thẩm Thanh Lan.

Hút xong một điếu thuốc, cô ta đi vào nhà tắm tắm rửa một lần nữa. Chắc chắn trên người của mình không còn chút mùi nào của Lâm Hạo, cô ta mới nằm xuống ngủ tiếp.

***

“Dì, sao dì lại tới đây?” Hạt Đậu Nhỏ vừa nhìn thấy Thẩm Thanh Lan thì mắt sáng lên, lập tức chạy tới ôm lấy chân cô.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, ngồi xổm xuống, “Không muốn dì đến sao?”

Hạt Đậu Nhỏ lắc đầu lia lịa, “Cháu nhớ gì lắm ý.” Sau đó, cậu bé mới nhìn sang Phó Hoành Dật đứng bên cạnh, “Chào dượng ạ.”

Phó Hoành Dật “ừ” một tiếng bằng giọng ấm áp.

Hôm nay Phó Hoành Dật được nghỉ, đúng lúc Thẩm Thanh Lan nhớ Hạt Đậu Nhỏ đã gọi điện thoại cho cô rất nhiều lần nhưng cô vẫn chưa đến thăm cậu bé được, bèn dứt khoát rủ anh đến đây chơi. Mặc dù ngài Phó hiếm khi có ngày nghỉ, cũng hơi ganh tị với Hạt Đậu Nhỏ, nhưng vợ đã quyết định thì anh chắc chắn sẽ không phản đối liền cùng đi đến đây.

Cô đã nói trước với Sở Vân Cẩn là sẽ dẫn Hạt Đậu Nhỏ ra ngoài chơi, nên bà cũng không nói gì thêm, “Hoành Dật, Thanh Lan, thằng nhóc này nghịch ngợm lắm, hôm nay làm phiền hai đứa rồi.”

“Hạo Hạo ngoan lắm. Dì út, chúng cháu đi đây, tối cháu sẽ đưa Hạo Hạo về.”

Sở Vân Cẩn cười gật đầu, “Tạm biệt Hạo Hạo.”

“Tạm biệt bà ngoại.” Hạt Đậu Nhỏ vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ với bà ngoại, nhưng không hề lưu luyến gì, vẻ mặt hoàn toàn hào hứng.

“Dượng, chúng ta đi đâu vậy?” Hạt Đậu Nhỏ vùi trong lòng Phó Hoành Dật, Không phải là cậu bé không muốn Thẩm Thanh Lan ôm, nhưng Phó Hoành Dật nói dì sức yếu, không bế nổi bé.

“Dẫn cháu đến khu vui chơi.” Phó Hoành Dật hiền hòa trả lời. Thật ra chỉ cần Hạt Đậu Nhỏ không giành vợ với anh thì anh luôn rất hiền hòa với cậu bé.

Hạt Đậu Nhỏ lập tức cười híp mắt, “Thật sao? Được ạ. Cháu muốn chơi thuyền hải tặc, tàu hỏa nhỏ.”

“Được, nhưng chúng ta phải giao ước trước, lúc đến khu vui chơi, cháu không được rời khỏi dượng hoặc dì, không được để dì và dượng không tìm thấy cháu, biết chưa?”

Hạt Đậu Nhỏ gật đầu, “Dượng, nếu như không tìm được dì và dượng thì cháu sẽ đi tìm chú cảnh sát.”

“Đúng rồi. Hoặc tìm đến chỗ mấy chú mặc đồng phục trong khu vui chơi cũng được.”

“Vâng, cháu biết rồi ạ, mẹ và bà ngoại đã dạy cháu rồi.” Hạt Đậu Nhỏ cười tủm tỉm.

Đến khu vui chơi, Thẩm Thanh Lan liền đi mua vé. Hôm nay là cuối tuần nên khu vui chơi rất đông. Hạt Đậu Nhỏ không muốn để Phó Hoành Dật bế nữa nên đòi xuống để tự đi, Thẩm Thanh Lan bèn dắt tay cậu bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.