“Dì, cháu muốn chơi trò kia.” Hạt Đậu Nhỏ chỉ vào một đoàn xe đang chạy rồi nói.
Thẩm Thanh Lan nhìn sang thì thấy tấm biển cảnh báo, bèn trả lời: “Cháu còn quá nhỏ, bây giờ vẫn chưa thể chơi trò đó, chừng nào cháu lớn mới được chơi.”
Hạt Đậu Nhỏ hơi thất vọng, “Cháu đã lớn rồi mà.”
“Bây giờ cháu còn chưa đủ lớn, phải lớn hơn nữa cơ.” Nói xong, Thẩm Thanh Lan chỉ đến vòng xoay ngựa gỗ cách đó không xa, “Chúng ta đến chơi trò kia đi.”
Hạt Đậu Nhỏ có chút không vui, “Đó là trò chơi của đám con gái mà.”
Thẩm Thanh Lan: “...”
Phó Hoành Dật nhìn dáng vẻ khó xử của Thẩm Thanh Lan, trong mắt anh hiện ý cười, liền bị Thẩm Thanh Lan tức giận lườm một cái. Anh ngồi xổm xuống, ôm lấy Hạt Đậu Nhỏ dỗ dành: “Không phải cháu nói muốn chơi thuyền hải tặc sao? Đi, chúng ta đi chơi thuyền hải tặc.”
Hạt Đậu Nhỏ vừa nghe vậy liền vui vẻ, ôm cổ Phó Hoành Dật, ngay cả người dì cậu bé yêu nhất cũng quên béng luôn, vươn hai ngón tay mập mạp ra: “Cháu muốn chơi hai lần.”
“Được.”
“Vậy ba lần được chứ?”
“Được.”
Thẩm Thanh Lan theo sau hai người họ, khóe mắt nhìn thấy cách đó không xa, có một người mẹ dẫn theo một cậu bé đang ngồi nghỉ trên ghế. Bé trai ngồi xổm dưới đất, trong tay cầm một chiếc xe lửa đồ chơi, cậu bé không lớn lắm, tầm tuổi Hạt Đậu Nhỏ. Còn người mẹ trẻ thì đang cúi đầu bấm điện thoại di động.
Thẩm Thanh Lan chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi.
Công viên trò chơi có thuyền hải tặc thiết kế riêng cho những bé tầm tuổi Hạt Đậu Nhỏ. Nhìn thấy thuyền hải tặc, Hạt Đậu Nhỏ vô cùng vui vẻ, kéo tay Thẩm Thanh Lan nói, “Dì, chúng ta lên đó chơi đi.”
Thẩm Thanh Lan nhìn thuyền hải tặc mini, quả thật không muốn lên đó chút nào. Cô bèn nhìn sang Phó Hoành Dật, anh liền ôm Hạt Đậu Nhỏ nói, “Dì cháu không thích chơi trò này, dượng chơi với cháu nhé.”
Hạt Đậu Nhỏ hết nhìn Thẩm Thanh Lan rồi lại nhìn thuyền hải tặc một cái, cuối cùng vẫn gật đầu, “Dì, dì ở đây chờ bọn cháu nhé, cháu và dượng đi chơi đây.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười gật đầu rồi cầm lấy ba lô nhỏ của Hạt Đậu Nhỏ.
Khi Phó Hoành Dật đưa Hạt Đậu Nhỏ xuống thuyền hải tặc đã là nửa tiếng sau, Hạt Đậu Nhỏ chơi đến nỗi mặt mày đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi.
Thẩm Thanh Lan lấy khăn trong túi ra lau mồ hôi cho Hạt Đậu Nhỏ, “Uống ngụm nước trước đã, nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta lại chơi những trò khác nhé.”
Thấy Hạt Đậu Nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, Thẩm Thanh Lan lại lấy một chai nước trong túi ra, đưa cho Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật nhận lấy uống một ngụm, đây là lần đầu tiên anh dẫn một đứa bé đi chơi, còn mệt hơn huấn luyện đám tân binh kia cả một ngày nữa. Trong lòng anh không khỏi mừng thầm vì bọn họ còn chưa có ý định sinh con sớm như vậy.
“Mẹ, con muốn chơi trò đụng xe.” Ở bên cạnh, một cậu bé nắm lấy tay mẹ, nhẹ giọng nói. Hạt Đậu Nhỏ nghe thế liền nhìn sang Thẩm Thanh Lan bằng ánh mắt lấp lánh mong đợi, “Dì.”
“Dì biết rồi, đợi lát nữa đi nhé.”
Hạt Đậu Nhỏ mặt mày hớn hở, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật dẫn Hạt Đậu Nhỏ đi chơi trò xe điện đụng, Phó Hoành Dật và Hạt Đậu Nhỏ một chiếc, còn Thẩm Thanh Lan một mình một chiếc.
Từ sau năm chín tuổi, Phó Hoành Dật đã không còn tới khu vui chơi nữa. Thẩm Thanh Lan lại càng không cần phải nói, trong trí nhớ của cô thì đây là lần đầu tiên cô đến khu vui chơi trẻ em. Thế là từ ban đầu còn hơi mất tự nhiên, sau khi bị xe của Phó Hoành Dật đụng mạnh một cái, Thẩm Thanh Lan cũng bắt đầu nổi lòng háo thắng, chơi quên trời đất như một đứa trẻ.
“Dì ơi, trò đụng xe này chơi vui quá! Lần sau chúng ta chơi nữa nhé, được không ạ?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, mặt tươi cười rạng rỡ, “Được.”
Phó Hoành Dật nhìn hai người nói nói cười cười, ánh mắt ngập tràn ấm áp.
“Dượng, cháu còn muốn ngồi tàu hỏa nhỏ nữa.” Hạt Đậu Nhỏ kéo ống quần Phó Hoành Dật, chỉ vào trò tàu hỏa nhỏ nói.
Phó Hoành Dật cam chịu, ôm cậu bé lên lên, “Anh dẫn thằng bé đi chơi trò tàu hỏa, em tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi đi.”
Hôm nay nắng hơi gắt, Phó Hoành Dật chỉ về phía một băng ghế ở ngay dưới tán cây. Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Hai người đi đi, em ở đây chờ.”
Thẩm Thanh Lan ngồi xuống băng ghế, lấy điện thoại di động ra lướt Wechat. Ngoại trừ Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng ra, mọi người trong Wechat của cô đều không có động tĩnh gì nhiều. Phương Đồng vừa thất tình nên tâm trạng vẫn rất sa sút. Hai ngày trước, Thẩm Thanh Lan đã gặp Phương Đồng, tuy cô ấy tỏ ra không sao cả, nhưng nét âu sầu trong mắt thì lại không thể che giấu được. Có điều, trông cô đã khá hơn trước rất nhiều rồi. Những chuyện thế này phải để cô ấytự đối mặt, dù là bạn bè thì cô cũng không thể can thiệp quá nhiều.
Vu Hiểu Huyên vẫn đang quay phim với Andrew, nhưng dạo này cô lại không ở trong nước. Bọn họ phải sang nước Y quay vài phân cảnh ở nước ngoài. Sicily cũng đã quay về, Eden thì ở lại thủ đô, vào một viện nghiên cứu y học, tiếp tục nghiên cứu những thứ kỳ lạ cổ quái của anh ta, rất ít khi liên lạc với Thẩm Thanh Lan.
Sau khi trò chuyện với Vu Hiểu Huyên vài câu xong, Thẩm Thanh Lan vừa để điện thoại di động xuống liền thấy một người phụ nữ lo lắng kêu to, “Đậu Đậu, con đang ở đâu? Đậu Đậu.”
Cô liền nhận ra đây chính là người mẹ trẻ nghịch điện thoại khi nãy.
“Cho hỏi... cô có thấy một đứa bé mặc áo thun sọc trắng đen, quần jeans màu tối không?” Người mẹ trẻ kia kéo một người qua đường lại, khoa tay múa chân, “Thằng bé cao khoảng chừng này, để kiểu đầu đinh đấy.”
Người nọ lắc đầu, tỏ ý không thấy. Đây là khu vui chơi nên có rất nhiều trẻ con, đâu ai chú ý tới một đứa bé như thế chứ.
Người mẹ trẻ lo phát khóc, cô vừa xem điện thoại di động một lúc thì đã không thấy con trai đâu,.
“Đậu Đậu, con đang ở đâu, mau về đây đi.” Giọng nói của người phụ nữ đã nghẹn ngào.
Thẩm Thanh Lan đứng lên, đi tới nói, “Thay vì ở đây lo lắng thì chi bằng chị đi tìm nhân viên hỗ trợ của khu vui chơi tìm giúp xem đứa bé đi đâu rồi.”
Góc nào trong khu vui chơi cũng có camera giám sát, tìm một đứa bé là chuyện không khó.
Người mẹ trẻ như bừng tỉnh từ cơn mê, cảm kích nhìn Thẩm Thanh Lan, “Cảm ơn, cảm ơn. Bây giờ tôi sẽ lập tức đi ngay.”
Chẳng mấy chốc, trên loa phát thanh đã phát thông báo tìm trẻ lạc. Thẩm Thanh Lan thấy có nhân viên của khu vui chơi cũng đang giúp tìm kiếm đứa bé.
Nhưng chỉ một lát sau, Thẩm Thanh Lan lại gặp được người mẹ trẻ kia. Hình như cô ấy đang khóc, miệng vẫn không ngừng gọi tên con trai mình, “Đậu Đậu, Đậu Đậu con đang ở đâu?”
Xem ra đến giờ, người phụ nữ này vẫn chưa tìm được đứa bé.
“Cô có nhìn thấy con trai tôi đâu không?” Người mẹ trẻ nhìn thấy Thẩm Thanh Lan thì liền sốt ruột hỏi thăm.
“Chị vẫn chưa tìm thấy con sao?”
“Vẫn chưa, tôi đã tìm rất nhiều chỗ, nhân viên cũng giúp tìm, nhưng vẫn không thấy Đậu Đậu đâu.” Giọng của người phụ nữ đã khản đặc.
“Trong khu vui chơi này có rất nhiều camera giám sát, chị tìm nhân viên yêu cầu kiểm tra camera thử xem rốt cuộc cậu bé đang ở đâu.”
“Được được được, tôi lập tức đi ngay.” Nói rồi, người phụ nữ hấp tấp chạy đi.
Thẩm Thanh Lan suy nghĩ một chút rồi gửi cho Phó Hoành Dật một tin nhắn, sau đó cũng đi theo.
Nhân viên rất phối hợp, làm theo các yêu cầu của người mẹ trẻ, mở video giám sát lên. Thẩm Thanh Lan lướt nhìn nhanh trên màn hình giám sát rồi chợt dừng lại ở một góc nào đó trên màn hình.
Trên màn hình là đứa bé trước đó cô nhìn thấy. Cậu bé mặc áo thun sọc trắng đen, quần jeans màu tối, đang ngồi xổm dưới đất chơi tàu hỏa nhỏ. Tàu hỏa đồ chơi chạy bằng điện chạy đi xa, cậu bé đuổi theo, sau đó rời khỏi tầm mắt của người mẹ trẻ. Còn người mẹ trẻ thì vẫn đang cúi đầu nghịch điện thoại di động, hoàn toàn không hề phát hiện ra cậu bé đã chạy đi.
Cậu bé tên Đậu Đậu kia đuổi theo tàu hỏa nhỏ tới một chỗ trống đằng xa. Sau đó, có vẻ như cậu bé muốn đi vệ sinh nên chạy vào nhà vệ sinh gần đó, lúc đi ra hình như không tìm được đường về nên lại ngơ ngác nhìn xung quanh.
Nhìn một lúc, có lẽ do không tìm được mẹ mình, cuối cùng cậu bé cũng sợ hãi, vừa đi vừa khóc gọi mẹ. Bỗng nhiên, một người đàn ông mặc đồ đen đi đến chỗ cậu bé, không biết hắn đã nói gì mà cậu bé liền đi theo hắn.
Người đàn ông kia đội mũ nên camera không quay được mặt của hắn. Thẩm Thanh Lan chỉ vào hình ảnh của người đàn ông kia trên màn hình, “Chị có quen người đàn ông này không?”
Người mẹ trẻ lắc đầu, “Tôi không biết hắn ta.”
Căn cứ vào video giám sát, người đàn ông này đã dẫn Đậu Đậu đi về phía cổng khu vui chơi. Lúc ra tới cổng thì Đậu Đậu lại bắt đầu quấy khóc, người đàn ông kia liền bế Đậu Đậu rồi lấy một cái khăn tay ra lau nước mắt cho cậu bé, sau đó Đậu Đậu liền gục lên vai người đàn ông kia ngủ. Xem đến đây, mọi người đều hiểu ra rằng cậu bé này đã gặp phải bọn buôn người.
Người mẹ trẻ bủn rủn tay chân, ngã khuỵu xuống đất, sắc mặt tái nhợt. Nhân viên của khu vui chơi cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, bèn lập tức gọi điện thoại cho cấp trên, sau đó lại gọi điện thoại báo cảnh sát.
Thẩm Thanh Lan bước lên lấy điều khiển để chỉnh đến camera ở cổng khu vui chơi, liền thấy người đàn ông kia lên một chiếc xe con màu đen. Sau khi nhìn thoáng qua biển số xe, Thẩm Thanh Lan liền rời khỏi phòng giám sát, những người ở đây hoàn toàn không phát hiện cô đã rời đi.
Thẩm Thanh Lan đi về phía bãi đỗ xe rồi lấy điện thoại ra gọi cho Kim Ân Hi, “Ân Hi, bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Ở nhà.” Kim Ân Hi đang ngủ mơ màng nên trả lời theo bản năng.
“Vậy bây giờ mở máy vi tính lên đi, tớ muốn nhờ cậu tra giúp lộ trình của một chiếc xe, càng nhanh càng tốt.”
“Ngay bây giờ sao?”
“Ngay lập tức.” Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Thanh Lan khiến đầu óc mơ màng của Kim Ân Hi ngay lập tức tỉnh táo lại. Cô nhảy xuống giường.
“Biển số, loại xe?”
Thẩm Thanh Lan cung cấp thông tin, ngón tay của Kim Ân Hi lướt nhanh trên bàn phím. Chỉ một lát sau, cô liền nói, “Hướng Bắc, đi về phía đường Tân Hoa.”
Thẩm Thanh Lan đạp chân ga, chiếc xe liền lao vút đi. Người qua đường chỉ nhìn thấy một chiếc xe chạy như bay trên đường, vượt lên trước hết xe này đến xe khác, để lại tiếng mắng chửi phía sau. Nhưng Thẩm Thanh Lan lại như không nghe thấy.
“An, có gì bất thường sao?”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan vừa chăm chú vừa lạnh lẽo, “Trên xe có một đứa bé bị bắt cóc.”
Kim Ân Hi lập tức hiểu ra. Thẩm Thanh Lan hận nhất là bọn buôn người, vì chính bản thân cô và thậm chí là rất nhiều người đều bị bọn buôn người bán vào tổ chức kia.
“An, chiếc xe kia dừng lại rồi, có hai người đàn ông vừa bước xuống xe. Một trong hai tên kia đang bế một đứa bé, tên còn lại lên một chiếc xe khác, đi về phía Thành Tây, đường Vĩnh An.”
Trong tai nghe Bluetooth, giọng nói của Kim Ân Hi truyền đến. Thẩm Thanh Lan nhanh chóng rẽ trái, suýt đâm sầm vào và một chiếc xe tải lớn đang chạy tới.
Tiếng còi xe cảnh sát nhanh chóng vang lên từ phía sau, cảnh sát giao thông ra hiệu dừng xe, nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn làm như không nghe thấy. Lúc này đây, đầu óc cô toàn là hình ảnh của chính mình năm đó khi bị bọn buôn người bắt cóc. Trong căn phòng tối tăm chật hẹp và đầy mùi hôi hám, một cậu bé đã cho cô cái bánh bao và hứa sẽ luôn ở bên cạnh cô, giúp cô trốn thoát, nhưng cô đã không bao giờ được gặp lại cậu nữa; một bé gái thương tích đầy mình, nằm dưới đất như một con búp bê vải rách nát; máu đỏ lênh láng và cánh tay bị chặt đứt của một bé gái dưới đất...
Thẩm Thanh Lan nhắm nghiền mắt, xua những hình ảnh trong đầu mình đi, ánh mắt cô lại càng lạnh lẽo hơn.
***
Khi Phó Hoành Dật dắt Hạt Đậu Nhỏ trở lại thì không thấy Thẩm Thanh Lan đâu nữa. Anh tưởng cô đi vệ sinh nên đứng ở đó đợi, nhưng một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng của cô đâu. Lấy điện thoại di động ra, Phó Hoành Dật mới nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Thanh Lan. Mặt anh liền biến sắc, anh lập tức gọi điện thoại cho cô, nhưng điện thoại lại báo máy bận.
“Dì cháu đi lạc rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm dì cháu.”
Phó Hoành Dật bế Hạt Đậu Nhỏ, đi thẳng đến phòng giám sát, Thẩm Thanh Lan nói cô đang ở đấy. Có điều, khi đến phòng giám sát, Phó Hoành Dật chỉ nhìn thấy một người phụ nữ đang khóc đến sắp ngất đi và một người mặc đồng phục cảnh sát, chứ không thấy bóng dáng Thẩm Thanh Lan đâu.
Nhận thấy điều bất thường, Phó Hoành Dật liền kéo một viên cảnh sát lại hỏi, “Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Viên cảnh sát nhìn Phó Hoành Dật, “Anh là ba của đứa trẻ sao?”
Phó Hoành Dật không rõ câu hỏi của viên cảnh sát, nhưng vẫn lắc đầu nói, “Không phải.”
Viên cảnh sát vừa nghe đối phương nói không phải liền bảo Phó Hoành Dật ra ngoài, đến khi thấy Phó Hoành Dật lấy chứng nhận sĩ quan ra thì lập tức nghiêm túc chào, “Chào sĩ quan.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Viên cảnh sát chỉ vào người phụ nữ dưới đất, trả lời, “Con trai của cô ấy bị người ta bắt cóc.”
Nói đoạn, viên cảnh sát giải thích sơ lược sự việc rồi lắc đầu, “Cũng do người mẹ này quá cẩu thả, cắm đầu nghịch điện thoại, để đứa bé đi xa cũng không biết, bây giờ khóc lóc thì có ích gì.”
Người mẹ trẻ vẫn đang khóc lóc, Phó Hoành Dật cau mày nhìn người phụ nữ. Hạt Đậu Nhỏ kéo áo anh, anh liền nhìn cậu bé thì thấy cậu bé chỉ vào một bóng người trên màn hình giám sát, “Dượng ơi, cháu thấy dì.”
Phó Hoành Dật quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Thẩm Thanh Lan lên một chiếc xe rồi lái đi, thời gian là vào nửa tiếng trước, đứa bé kia đã bị bắt cóc hơn hai tiếng.
Anh lập tức hiểu ra Thẩm Thanh Lan muốn làm gì.
“Cảnh sát đã bắt đầu hành động chưa?” Phó Hoành Dật hỏi viên cảnh sát.
“Đã bắt đầu lần theo dấu vết của chiếc xe kia, nhưng bây giờ vẫn chưa có tin tức.” Dù sao thời gian cũng đã trôi qua khá lâu, nếu tốc độ của bọn bắt cóc nhanh thì có thể bây giờ đã ra khỏi thủ đô rồi, lúc đó thì việc tìm kiếm sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Phó Hoành Dật nghe vậy liền lấy điện thoại ra gọi đến một đại đội cảnh sát giao thông, nói rõ thân phận của mình rồi hỏi, “Xe việt dã màu đen, biển số XXXXXX hiện đang ở đâu?”
Đội trưởng của đại đội cảnh sát giao thông lúc này cũng đang sứt đầu mẻ trán. Vừa có vụ án bắt cóc trẻ em đang cần bọn họ phối hợp, lần theo dấu vết chiếc xe của bọn tội phạm thì lại có người gọi điện thoại báo án rằng có người đua xe trên đường, suýt gây ra tai nạn giao thông. Nhận được điện thoại của Phó Hoành Dật, nghe được loại xe và biển số xe anh vừa nói, anh ta liền xác định đó chính là chiếc xe đang phóng quá tốc độ kia.
“Ngài Phó, người lái chiếc xe đó là gì của anh?” Đội trưởng đại đội cảnh sát giao thông cũng rất đau đầu, cứ tưởng người trên xe là tên công tử nào đó, không ngờ lại còn có quan hệ thân thích với Phó Hoành Dật.
“Người trên xe là vợ tôi, cô ấy đang đang đuổi theo chiếc xe bắt cóc đứa bé kia. Các anh hãy đuổi theo hướng đi của cô ấy.”
“Ngài Phó, không đúng rồi, dựa theo kết quả truy tìm của chúng tôi thì xe của bọn buôn người đang đi về hướng Bắc, còn vợ anh hiện đang đi về hướng Thành Tây.” Đội trưởng đội cảnh sát giao thông cũng không kịp thắc mắc chuyện Phó Hoành Dật có vợ từ bao giờ, vội hỏi anh.
“Tin hay không tùy các anh, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì các anh có gánh nổi hậu quả không?” Phó Hoành Dật không muốn phí lời với bọn họ. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Thẩm Thanh Lan đang đuổi theo bọn buôn người đó, mà có thể bọn chúng còn có vũ khí, thì anh lại không thể yên tâm được. Nếu không phải còn có Hạt Đậu Nhỏ ở đây thì anh đã lập tức đuổi theo Thẩm Thanh Lan rồi.
Đội trưởng đội cảnh sát giao thông thấy giọng Phó Hoành Dật nghiêm túc như vậy thì sao còn dám lên tiếng lý luận nữa, vội vàng giao điện thoại cho cục trưởng cục cảnh sát ở bên cạnh.
“Được, tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ bày chướng ngại vật trên đoạn đường đó ngay. Vâng, ngài yên tâm, lực lượng cảnh sát sẽ đuổi theo, bảo đảm an toàn của bọn họ.”
Cúp điện thoại, Phó Hoành Dật đang định rời khỏi phòng giám sát thì thấy một người đàn ông từ bên ngoài xông vào, lao đến tát người phụ nữ đang ngồi khóc thút thít một cái, “Có mỗi một thằng bé mà cô cũng không trông được, còn có mặt mũi ở đây khóc lóc sao?”
Người phụ nữ bị tát lệch cả mặt nhưng vẫn không dám phản kháng. Có lẽ do quá tức giận nên người đàn ông đó lại đá người phụ nữ một cái, “Nếu Đậu Đậu có chuyện gì thì cô cũng đừng mong sống yên.”
Hắn ta mắng chửi hùng hổ, còn người phụ nữ kia chỉ biết khóc. Thấy hắn lại giơ tay lên định tiếp tục đánh người phụ nữ, Phó Hoành Dật liền giữ tay hắn lại, “Bây giờ điều quan trọng nhất là tìm con trai của anh về, chứ không phải đứng đây đánh mắng vợ mình.”
Gã đàn ông kia bị người khác ngăn cản thì định chửi ầm lên. Nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Phó Hoành Dật, hắn ta đành sửa lời, “Tôi dạy vợ tôi, liên quan gì đến anh.”
Phó Hoành Dật lạnh lùng nhìn hắn, sau đó buông hắn ra, đi thẳng ra ngoài. Bây giờ anh không rảnh để lãng phí thời gian ở đây.
Phó Hoành Dật vừa ra khỏi cổng khu vui chơi thì đã có xe chờ anh ở đó. Anh lên xe, Hạt Đậu Nhỏ vùi vào lòng anh, “Dượng, con của cái dì kia bị người xấu bắt đi rồi sao?”
Phó Hoành Dật gật đầu, “Sau này cho dù có đi lạc người nhà thì cháu cũng không được đi theo người lạ, biết chưa?”
Hạt Đậu Nhỏ sợ hãi, nhớ Bùi Nhất Ninh đã từng nói với cậu bé rằng nếu bị người xấu bắt đi thì sẽ không bao giờ được gặp lại ba mẹ mình nữa.
“Dượng ơi, vậy bạn ấy còn có thể gặp lại ba mẹ bạn ấy không?” Hạt Đậu Nhỏ níu lấy áo Phó Hoành Dật hỏi.
Phó Hoành Dật ôm chặt cậu bé, “Có.”
Phó Hoành Dật về nhà họ Bùi để giao Hạt Đậu Nhỏ cho Sở Vân Cẩn trước.
Sở Vân Cẩn không thấy Thẩm Thanh Lan nên hỏi, “Hoành Dật, có chuyện gì sao? Thanh Lan đâu?”
“Dì út, chuyện này cháu sẽ giải thích với dì sau. Cháu còn có việc gấp, cháu đi trước đây.” Phó Hoành Dật lập tức rời đi. Sở Vân Cẩn gọi với theo, nhưng thấy anh đã lên xe nên đành thôi.
Phó Hoành Dật lái xe chạy về hướng Thành Bắc.
Dọc đường đi, bọn buôn người đã đổi xe và hướng đi nhiều lần, mánh khoé rất thành thạo, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên gây án. Nhớ lại những vụ án trẻ em mất tích trước đó, Thẩm Thanh Lan chợt hoài nghi liệu đây có phải là cùng một nhóm người thực hiện.
Kim Ân Hi luôn túc trực để thông báo từng động tĩnh của bọn buôn người, “An, bây giờ tớ đến đó giúp cậu nhé. Lỡ đám người đó đông, cậu lại tay không tấc sắt, tớ sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm.”
“Không cần, cậu cứ báo vị trí cho tớ biết là được rồi.” Thẩm Thanh Lan từ chối. Cô tin, qua một thời gian dài như vậy, chắc chắn Phó Hoành Dật đã biết chuyện này rồi. Với năng lực của anh thì tìm được cô hoàn toàn không phải là chuyện khó khăn gì.
Kim Ân Hi tiếp tục thông báo vị trí của bọn buôn người. Thẩm Thanh Lan đang dần rút ngắn cự ly với bọn chúng.
“An, bây giờ bọn chúng cách cậu chưa đến một km, cậu muốn chỉ cứu đứa bé kia hay muốn tiếp tục theo dõi bọn chúng đến hang ổ?”
Thẩm Thanh Lan suy nghĩ một chút rồi đáp, “Tớ muốn bắt gọn một mẻ.”
Vậy là muốn theo dõi đến cùng, dù sao những kẻ này cũng là bọn buôn người chứ không phải cướp. Bọn chúng bắt cóc trẻ em là để bán đi nên tạm thời đứa bé sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
“Bây giờ tớ sẽ liên hệ với Phó Hoành Dật trước. Cậu tiếp tục lần theo dấu vết của bọn chúng, có chuyện gì phải lập tức liên hệ với tớ.”
“Được.”
Nhưng cô vừa định cúp máy thì Kim Ân Hi bỗng nói, “An, đợi đã, bọn chúng vừa rẽ trái với tốc độ cực nhanh rồi. Ở đó không có camera, tớ không thể biết bọn chúng đi theo hướng nào.”
Thẩm Thanh Lan sa sầm mặt, nhấn ga tăng tốc độ nhanh hơn, “Tớ biết rồi, tớ đã thấy con đường kia rồi, chuyện còn lại cứ để tớ lo.”
Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Lan gọi cho Phó Hoành Dật một cuộc, “Phó Hoành Dật, hiện giờ anh đang ở đâu?”
Phó Hoành Dật nói vị trí của mình, có vẻ vẫn còn cách vị trí của cô khoảng nửa tiếng.
“Phó Hoành Dật, em có một kế hoạch.”
Thẩm Thanh Lan nói kế hoạch của mình cho anh nghe, “Phó Hoành Dật, anh cảm thấy thế nào?”
Cô đã thấy rào chắn cảnh sát bày trên giao lộ ở ngay phía trước, mà chiếc xe kia đang ở trong dòng xe chờ kiểm tra.
“Thanh Lan, anh có thể bảo cảnh sát phối hợp với em, nhưng em nhất định phải hứa với anh rằng em sẽ bảo đảm an toàn của mình.”
“Được, em hứa với anh.”
Phó Hoành Dật nghe cô đồng ý, dặn thêm vài câu rồi mới gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát.
“Ngài Phó, như vậy có mạo hiểm quá hay không, lỡ như đám người kia có ý giết người...” Dù sao đứa bé vẫn còn đang ở trong tay của bọn chúng.
Phó Hoành Dật bình tĩnh phân tích thiệt hơn, “Chúng rõ ràng là một băng nhóm tội phạm, nên dù có bắt được mấy tên này thì cũng vẫn còn những tên khác. Nếu lần này không thể khiến bọn chúng sa lưới toàn bộ thì có thể sau này sẽ còn nhiều đứa bé bị làm hại hơn. Xem cách gây án thành thạo của bọn chúng thì nếu tiếp tục lần theo dấu vết, không chừng còn có thể tìm được nhiều đứa bé bị mất tích hơn nữa.”
Cục trưởng cục cảnh sát im lặng lắng nghe. Ông ta biết nếu như chuyện này thành công thì sẽ lập được công lớn, biết đâu năm nay ông ta còn có thể thăng chức. Nhưng nếu hôm nay đứa bé kia xảy ra chuyện gì thì sự nghiệp cả đời của ông ta có thể sẽ kết thúc ở đây. Chuyện này chẳng khác gì một canh bạc.
“Được, ngài Phó, bây giờ tôi sẽ lập tức gọi điện thoại để cảnh sát giao thông trên đường phối hợp. Nhưng hiện tại bọn họ đã ra khỏi thủ đô, tôi cần phải liên lạc với lực lượng cảnh sát của những tỉnh khác để phối hợp với chúng ta.” Cục trưởng cục cảnh sát khó xử nói.
Phó Hoành Dật lập tức hiểu ra, “Tôi sẽ bảo bọn họ phối hợp hết sức.”