Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 222: Một lưới bắt gọn! Khách không mời mà đến



“Oa oa, cháu muốn về nhà, cháu muốn mẹ, cháu muốn về nhà.” Một cô bé òa khóc, những đứa bé khác cũng khóc theo.

Thẩm Thanh Lan nhìn bọn trẻ thút thít thì mặt mày luống cuống. Cô bất lực nhìn sang Phó Hoành Dật, anh bèn kéo cô ra khỏi phòng rồi để cảnh sát vào bế từng đứa trẻ ra, đứa cuối cùng được bế ra chính là Đậu Đậu vẫn còn ngủ mê man.

“Ngài Phó, tạm thời chúng tôi chưa biết tình hình của mấy đứa trẻ nên cần phải đưa bọn trẻ về trước, sau đó sẽ nghĩ cách liên lạc với người nhà của mấy đứa.” Cục trưởng cục cảnh sát tỉnh Lâm nói với Phó Hoành Dật.

“Chúng tôi biết ba mẹ đứa trẻ này là ai, có thể giao thằng bé cho chúng tôi được không?” Thẩm Thanh Lan chỉ tay vào Đậu Đậu, hỏi.

Cục trưởng cục cảnh sát biết cô gái này đã phối hợp với bọn họ để phá được đường dây bắt cóc buôn bán trẻ em quy mô lớn này, nên ông ấy vô cùng khách sáo với Thẩm Thanh Lan, “Đương nhiên là được rồi, nhưng chúng tôi phải ghi tên trước đã.”

“Đứa trẻ này chắc đã bị đánh thuốc mê nên đến giờ vẫn chưa tỉnh. Trước tiên phải đưa nó đến bệnh viện kiểm tra chút đã.” Thẩm Thanh Lan đề nghị.

Cục trưởng cục cảnh sát gật đầu đồng ý.

Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan đi ra cuối cùng. Trước khi đi, cô còn dừng lại nhìn căn phòng đã giam bọn trẻ một lúc, sau đó mới đi theo Phó Hoành Dật.

Chuyện sau đó không còn liên quan nhiều đến bọn họ nữa. Sau khi đưa Đậu Đậu đến bệnh viện kiểm tra, biết thằng bé chỉ bị cho uống một ít thuốc ngủ, sáng mai sẽ ổn, Thẩm Thanh Lan liền yên tâm, nhờ cảnh sát gọi điện thoại liên lạc với ba mẹ Đậu Đậu.

Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật ngồi chờ đến tận lúc ba mẹ Đậu Đậu đến. Thấy trên mặt người mẹ trẻ có dấu bàn tay, mí mắt có vết bầm tím, Thẩm Thanh Lan liền nhìn sang ba Đậu Đậu bằng ánh mắt lạnh tanh.

“Cảm ơn, hôm nay thật sự vô cùng cảm ơn các anh.” Người mẹ trẻ ôm chặt đứa con vừa tìm lại được của mình, không ngừng cúi đầu cảm ơn với cảnh sát.

Cảnh sát chỉ về phía Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan rồi nói gì đó. Người mẹ trẻ liền đi tới, cúi gập người với bọn họ, “Cảm ơn anh chị đã giúp tôi tìm con trai, cảm ơn.”

Thẩm Thanh Lan bước lên đỡ người phụ nữ dậy, “Được rồi, tôi xin nhận tấm lòng biết ơn của cô, bây giờ cũng muộn rồi, mau đưa con trai về nhà đi.”

Người mẹ trẻ nhận ra Thẩm Thanh Lan là cô gái đã giúp mình ở khu vui chơi thì vẻ mặt càng cảm kích hơn.

“Sau này đi ra ngoài nhớ trông chừng con trai cho kỹ, đừng chỉ lo nghịch điện thoại nữa. Có những nỗi uất ức có thể nhịn, nhưng một vài chuyện lại không thể nhịn được. Nếu chính cô cũng không tự yêu lấy bản thân mình thì người khác dựa vào đâu mà phải yêu quý cô chứ?” Trước khi đi, Thẩm Thanh Lan đã thấp giọng nói với người phụ nữ đó một câu, chỉ để mình người phụ nữ đó nghe được.

Người phụ nữ khẽ giật mình, nước mắt tự nhiên chảy xuống, áp mặt mình vào người Đậu Đậu rồi lặng lẽ khóc.

Trên đường về, Phó Hoành Dật lái xe, Thẩm Thanh Lan vẫn không nói gì. Anh nghiêng đầu nhìn cô, “Sao thế? Có phải hôm nay thấy mấy đứa bé đó như vậy nên tâm trạng tồi tệ không?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Anh biết không Phó Hoành Dật? Hồi bé em cũng bị người ta bắt đi như thế. Gã đàn ông đó dùng một cái khăn để bịt miệng em lại, em liền ngủ thiếp đi. Đến khi em tỉnh lại thì đã thấy mình đang bị nhốt trong một căn phòng tối có rất nhiều đứa trẻ khác nữa. Mấy đứa trẻ đó đều bị bọn buôn người bắt về. Sau khi tỉnh lại, em đã rất sợ hãi, đã khóc rất nhiều. Em nghĩ chắc ba mẹ sẽ tới cứu em thôi, nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn không tới…”

Lúc Thẩm Thanh Lan kể lại quá khứ bị bắt cóc đó, giọng điệu của cô rất bình tĩnh, cứ như đang kể lại chuyện của người khác. Nhưng trong mắt cô lại ẩn chưa nỗi đau thương tột cùng. Chẳng biết Phó Hoành Dật đã dừng xe ở ven đường từ lúc nào, anh tháo dây an toàn ra rồi ôm cô vào lòng, “Những chuyện đó đều đã qua rồi, không nên suy nghĩ nữa.”

Thẩm Thanh Lan vùi vào lòng Phó Hoành Dật, giọng buồn buồn, “Phó Hoành Dật, em không phải là người tốt, em đã từng…” Là một sát thủ.

Bốn chữ cuối cùng đã bị nụ hôn đột ngột của Phó Hoành Dật nuốt trọn.

Nụ hôn của anh rất dịu dàng, trấn an cô, làm tâm trạng căng thẳng của cô dần dần bình tĩnh trở lại. Phó Hoành Dật buông cô ra, nhìn vào mắt cô, “Anh không cần biết em đã từng trải qua chuyện gì, từng là người như thế nào trong quá khứ, anh chỉ biết bây giờ và cả sau này, em sẽ vẫn là người vợ duy nhất của anh.”

Thẩm Thanh Lan lẳng lặng nhìn Phó Hoành Dật, ánh mắt khẽ run, “Phó Hoành Dật, nếu quá khứ của em đối lập với chức trách quân nhân của anh thì sao?”

Tim Phó Hoành Dật khẽ run lên, anh khẽ thở dài trong lòng, nhìn vào ánh mắt ẩn chứa nỗi sợ hãi của cô, “Thanh Lan, đó chẳng qua chỉ là quá khứ của em, là cuộc sống mà em không được lựa chọn. Anh vẫn luôn biết tận sâu trong lòng em là đức tính thiện lương và dễ mềm lòng. Thanh Lan, hãy tin anh, và cũng hãy tin tưởng chính mình.”

Nước mắt cô lặng lẽ rơi, mắt Phó Hoành Dật đầy vẻ đau lòng. Anh đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô. Đây là lần thứ hai anh thấy cô khóc, lần đầu là ở trong rừng mưa. Anh có thể mơ hồ đoán được thân phận trong quá khứ của Thẩm Thanh Lan, nhưng anh cũng chưa từng nói với cô, thân là một quân nhân của bộ đội đặc chủng, đôi tay anh cũng không hề sạch sẽ như cô tưởng.

Anh có tín ngưỡng và trách nhiệm của mình, nhưng tất cả đều sẽ không mâu thuẫn với chuyện yêu cô, bảo vệ cô. Có lẽ sẽ có người nói anh ích kỷ, nhưng là một người đàn ông, nếu ngay cả người phụ nữ mình yêu thương cũng không bảo vệ được, thì anh còn có thể nói gì đến việc bảo vệ người khác, bảo vệ quốc gia nữa?

“Thanh Lan, đừng khóc, thấy nước mắt của em, anh sẽ đau lòng.” Phó Hoành Dật dịu dàng nói, rồi áp bàn tay thô ráp của mình vào mặt cô, mang đến cảm giác ngưa ngứa.

Thẩm Thanh Lan yên lặng nhìn Phó Hoành Dật, “Phó Hoành Dật, cảm ơn anh.” Thật sự cảm ơn ông trời đã để cho em gặp được anh.

“Ngốc, anh là chồng em, là người ở bên em cả đời này, em đừng bao giờ nói cảm ơn với anh.”

Thẩm Thanh Lan cong môi nhìn Phó Hoành Dật, cả hai cùng nở nụ cười.

“Đồng hồ trên tay anh có gì đặc biệt thế?” Phó Hoành Dật giơ cổ tay lên, đưa đồng hồ đeo tay đến trước mặt Thẩm Thanh Lan.

“Trong chiếc đồng hồ này có thiết bị theo dõi cỡ nhỏ, cùng một đôi với đồng hồ trên tay em. Chỉ cần em bật công tắc thì chúng có thể hiện lên vị trí của nhau trong phạm vi nhất định.” Thẩm Thanh Lan giải thích, không định giấu diếm anh bất kỳ điều gì.

“Phạm vi nhất định là bao xa?”

“Trong vòng hai trăm mét có thể định vị chuẩn xác, trong vòng một km thì chỉ có thể đoán sơ bộ thôi, vượt qua một km thì sẽ mất tác dụng. Chức năng lớn nhất của nó là có thể tránh được máy dò, rất an toàn, vì thế phạm vi không lớn.” Thật ra phạm vi hai trăm mét đã là nhiều rồi.

“Sao em có được thứ này? Nó giống với thiết bị định vị mà bạn em đã chế tạo sao?”

“Vâng, cô ấy rất thích nghiên cứu mấy thứ này nên hay chế tạo mấy thứ kỳ lạ. Không phải em muốn theo dõi anh đâu, chỉ là…”

Phó Hoành Dật cười khẽ, “Anh biết, anh sẽ luôn đeo nó.”

Thẩm Thanh Lan nhìn anh một lúc lâu, không nói gì, nhưng trong mắt đong đầy ý cười.

Phải mãi đến một tuần sau, báo chí mới đưa tin về vụ án bắt cóc buôn bán trẻ em. Cảnh sát căn cứ vào manh mối mà mấy người kia cung cấp, thăm dò kỹ càng, thuận lợi tìm được hang ổ của đám người này, bắt được một ổ tội phạm hơn một trăm tên, cứu được hơn năm mươi đứa trẻ bị bắt cóc, thậm chí còn cứu được rất nhiều đứa trẻ đã bị bán đi. Hiện cảnh sát đang tiến hành lấy khẩu cung đám tội phạm này ngay tại căn cứ của chúng.

Tin tức vừa đưa ra lập tức gây chấn động cả nước, bản tin còn biểu dương hành động cứu người của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật, nhưng không đề cập đến tên họ và ngoại hình của hai người.

Lúc Thẩm lão gia thấy tin tức này cũng không hề liên tưởng đến cháu gái mình. Mãi đến khi Cục trưởng cục cảnh sát đích thân gọi điện đến tỏ ý cảm ơn thì ông mới biết được.

Thế là lúc Thẩm Thanh Lan về nhà họ Thẩm ăn cơm thì bị Thẩm lão gia gọi vào thư phòng.

“Ông nội, sao thế ạ?” Thấy ông chỉ quan sát cô mà không nói lời nào, Thẩm Thanh Lan bèn hỏi.

“Có bị thương không?” Thẩm lão gia ôn hòa hỏi.

Thẩm Thanh Lan chưa kịp hiểu gì thì Thẩm lão gia đã nói ra hai chữ “bản tin”, Thẩm Thanh Lan lập tức hiểu ra, bèn lắc đầu, “Ông nội, cháu không sao, cháu chỉ phụ trách theo dõi bọn chúng thôi.”

“Cháu ấy, gặp nguy hiểm là luôn lao vào, quên hết an toàn của bản thân rồi có phải không?” Thẩm lão gia trách cứ, nhưng giọng điệu lại không hề nặng nề.

“Ông nội, đích thân ông đã dạy võ cho cháu mà ông vẫn chưa yên tâm về cháu sao?”

Thẩm lão gia bất đắc dĩ cười cười, căn dặn, “Nhưng lần sau tuyệt đối không được manh động như vậy nữa, biết chưa?”

“Cái gì?! Thẩm Thanh Lan, em lại đi mạo hiểm nữa hả?” Thẩm Quân Dục đi lên gọi bọn họ xuống ăn cơm, nghe vậy liền nổi đóa.

“La hét cái gì hả? Coi chừng bị mẹ cháu nghe được đấy.” Thẩm lão gia quát ngay.

Những lần điều trị tâm lý đã dần mang lại hiệu quả, nhưng Sở Vân Dung hiện giờ không chịu được kích động, ai mà biết nếu bà biết tin thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ.

Thẩm Quân Dục liền im bặt, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan thì lại bốc lửa, “Thẩm Thanh Lan, rốt cuộc em có biết bọn chúng đều là bọn buôn người liều mạng hay không? Em lấy trứng chọi đá với bọn chúng, có nghĩ tới an nguy của mình hay không? Lần trước anh đã nói với em thế nào? Em xem lời anh nói đều như gió thoảng bên tai đúng không?”

“Anh, có Hoành Dật đi cùng với em mà. Từ đầu đến cuối em không hề đánh nhau với bọn chúng.” Thẩm Thanh Lan giải thích.

Thẩm Quân Dục nghi ngờ nhìn cô, “Thật chứ?”

“Thật.” Thẩm Thanh Lan nói chắc nịch, nhưng không nói về chuyện mình đua xe trên đường cái. Phía cảnh sát giao thông cũng không nói gì, mặc dù trên mạng có chia sẻ một đoạn video, nhưng vì có người ra mặt nên đã bị gỡ xuống.

Thẩm Quân Dục mới yên tâm, anh tin với thân thủ của Phó Hoành Dật thì đối phó với mấy tên buôn người chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.

“Vậy thì tốt! Nhớ đấy, sau này mà có chuyện nguy hiểm như thế em phải giao cho Phó Hoành Dật, cậu ta là đàn ông.” Thẩm Quân Dục nói rất tự nhiên, hoàn toàn quên mất Phó Hoành Dật là người anh em đã cùng lớn lên với mình.

“Ông nội, ngày kia là ngày giỗ của bà nội, cháu muốn đi thăm bà.” Thẩm Thanh Lan thấp giọng nói.

Vẻ mặt của Thẩm lão gia và Thẩm Quân Dục hơi thay đổi. Thẩm lão gia gật gật đầu, “Ừ, đi đi, ông sẽ cùng đi với cháu.”

Vì Lý Hi Đồng đã ra khỏi dàn nhạc, nên Sở Vân Dung lại bắt đầu bận túi bụi, sáng hôm nay đã bay ra nước ngoài. Vì thế chỉ có Thẩm Quân Dục, Thẩm Thanh Lan và Thẩm lão gia đến viếng thăm Thẩm lão phu nhân.

Mộ phần của Thẩm lão phu nhân nằm trong một khu nghĩa trang ở phía nam thành phố. Nơi này nằm bên sườn núi, đối diện là sông, phong thủy rất tốt. Từ chỗ bia mộ của Thẩm lão phu nhân có thể trông thấy một cánh đồng hoa nhỏ dưới chân núi, phong cảnh rất đẹp, lại được quét dọn thường xuyên nên rất sạch sẽ.

Thẩm Thanh Lan cầm một bó hoa dành dành mà cô đã phải tìm khắp các tiệm hoa trong thành phố mới mua được. Cô đặt hoa tươi xuống trước mộ Thẩm lão phu nhân, nhìn bà lão cười hiền từ trên bia mộ mà hơi thất thần.

“Bà nội, cháu tới thăm bà đây.” Thẩm Thanh Lan nhẹ giọng lên tiếng, khóe miệng hơi mỉm cười.

Thẩm Quân Dục và Thẩm lão gia vẫn im lặng đứng bên cạnh cô nãy giờ. Thẩm Thanh Lan nói xong cũng im lặng.

“Các cháu đi xuống trước đi, ông ở đây trò chuyện với bà ấy một lát.” Thẩm lão gia nhìn bia mộ của vợ, nói.

Thẩm Quân Dục và Thẩm Thanh Lan nhìn nhau rồi im lặng đi xuống núi.

Thẩm lão gia ngồi xuống trước bia mộ Thẩm lão phu nhân, cẩn thận dùng ống tay áo lau sạch bia, “Bà xã, tôi tới thăm bà đây. Bà ở dưới đó một mình vẫn ổn chứ? Gần đây trong nhà xảy ra chút việc, Lý Hi Đồng đã đi rồi, không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Thẩm chúng ta nữa…”

Thẩm lão gia bình thản kể lại những chuyện xảy ra gần đây, trong mắt ngập tràn nỗi nhớ mong, “Bà xã à, Lan Lan bây giờ rất tốt, rất hạnh phúc, bà không cần lo lắng cho nó. Quan hệ của nó và Vân Dung cũng đã khá hơn nhiều rồi, bây giờ Vân Dung càng lúc càng ra dáng một người mẹ…”

Gió thổi tới làm một chiếc lá rơi xuống, vừa khéo rơi xuống bia mộ của Thẩm lão phu nhân. Thẩm lão gia nhặt chiếc lá ra, “Bà xã à, sau khi bà đi, tôi chẳng có ai để trò chuyện cùng cả.”

***

Thẩm Thanh Lan và Thẩm Quân Dục chờ Thẩm lão gia dưới chân núi. Ông cụ khỏe mạnh nên đi từ trên núi xuống cũng không thành vấn đề, hai anh em không mấy lo lắng.

“Anh, chuyện của anh và chị Hề Dao sao rồi?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

Thẩm Quân Dục cười một tiếng với cô, “Em bắt đầu quan tâm đến chuyện của anh từ khi nào vậy?”

“Không được phép hỏi sao?”

Thẩm Quân Dục cười cười, nhớ tới Ôn Hề Dao, trong mắt ánh lên ý cười, “Anh với cô ấy rất tốt. Cô ấy là một cô gái tốt.”

“Vậy anh có thích chị ấy không?” Thẩm Thanh Lan thăm dò nhìn Thẩm Quân Dục. Anh bèn giơ tay xoa xoa đầu cô, buồn cười nói, “Nếu anh không thích cô ấy thì sao lại qua lại với cô ấy chứ?”

“Em còn tưởng anh sẽ thích Phương Đồng.” Dù sao thì lúc trước Thẩm Quân Dục cũng đối xử với Phương Đồng hơi khác biệt.

Thẩm Quân Dục không nói gì mà nhìn cô, “Cô ấy là bạn của em, anh vẫn luôn xem cô ấy như em gái. Nói ra thì đúng là cũng có chút khác biệt, có lẽ là do yêu ai thì yêu cả đường đi lối về chăng.”

Thẩm Thanh Lan không nói gì chỉ gật đầu, anh nói gì thì là cái đó.

“Đúng rồi, dạo này Phương Đồng ở công ty vẫn ổn chứ?”

“Cũng không tệ lắm, rất nghiêm túc với công việc. Dạo trước trong công ty có đồn đại một chút về cô ấy với anh, tạo nên chút ảnh hưởng không tốt, nhưng cô ấy vẫn không hề từ bỏ, mà ngược lại còn cho anh thấy được ưu điểm của bản thân. Cô ấy là người có năng lực, có điều vẫn cần phải rèn luyện thêm.”

Thẩm Quân Dục cũng không có ý giấu giếm Thẩm Thanh Lan, kể hết biểu hiện của Phương Đồng trong công ty, “Chỉ là không đủ dứt khoát trong tình cảm thôi, nghe nói bạn trai cô ấy bắt cá hai tay?”

“Anh cũng để ý đến mấy chuyện hóng hớt này sao?” Thẩm Thanh Lan trêu ghẹo anh.

Thẩm Quân Dục tức giận liếc cô một cái, “Vì ai mà anh mới để ý như thế hả.”

“Trong công việc, Phương Đồng biểu hiện thế nào thì anh cứ sắp xếp thế ấy, anh không cần bận tâm đến em.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói. Dù là Hiểu Huyên hay là Phương Đồng thì cô cũng không chủ trương giúp đỡ ai quá mức. Cuộc sống là của riêng bọn họ, nên đi thế nào phải do bọn họ tự lựa chọn.

Thẩm Quân Dục gật đầu, tỏ ý đã hiểu, “Dù sao thì em cũng là cổ đông lớn của công ty, em thật sự định buông tay mặc kệ công ty sao?”

“Em có thể chuyển hết toàn bộ cổ phần trong tay cho anh. Hoặc là chờ khi nào anh và chị Dao kết hôn, em sẽ chuyển cổ phần của mình cho chị ấy xem như là quà tân hôn.”

Thẩm Quân Dục bó tay, người khác chỉ ước gì được nắm quyền lớn, còn cô em gái này thì ngược lại, anh lắc đầu, “Biết rồi, em là cái đồ lười biếng.”

Đúng lúc này, Thẩm lão gia đi xuống tới nơi nên hai người không tiếp tục nói chuyện nữa.

Cũng vào lúc này, nhà họ Thẩm có một vị khách không mời mà đến.

“Chiếc xe này là của ai vậy?” Thẩm Quân Dục nhìn chiếc xe lạ đang đậu ngoài cửa, thắc mắc hỏi.

“Nhà có khách.” Thẩm Thanh Lan nói rồi mở cửa xuống xe, đi vào nhà cùng Thẩm lão gia.

“Chị Tống, có khách tới nhà à?”

“Vâng…” Chị Tống nhìn Thẩm lão gia, muốn nói nhưng lại thôi, “Lão gia vào nhà xem thì biết ạ.”

Thẩm Thanh Lan thắc mắc nhìn chị Tống. Xưa nay, chị ấy chưa bao giờ là người chậm chạp, sao hôm nay cứ nói chuyện ấp a ấp úng như vậy. Cô bèn đi theo Thẩm lão gia vào nhà. Nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách, nụ cười trên mặt Thẩm lão gia lập tức biến mất.

“Mày đến đây làm gì?” Thẩm lão gia giận dữ thét lên, ông luôn là người ôn hòa, rất ít khi tức giận thế này. Thẩm Thanh Lan không khỏi nhìn về người đang ngồi trong phòng khách.

Khách đến là hai nam một nữ, chắc là một gia đình ba người. Trong đó, người đàn ông trung niên có gương mặt hơi giống với ba cô. Liên tưởng đến những gì cô biết về nhà họ Thẩm, trong lòng Thẩm Thanh Lan đã lờ mờ đoán ra.

“Ba.” Người đàn ông trung niên lên tiếng, chứng minh suy đoán trong lòng Thẩm Thanh Lan.

“Đừng gọi tao là ba, tao không phải là ba mày! Mày cút ra ngoài cho tao!” Thẩm lão gia chỉ ra cửa, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Thẩm Thanh Lan vội vàng chạy đến, “Ông nội, đừng kích động, bác sĩ nói ông không được tức giận.”

Mấy ngày trước, Thẩm lão gia đi khám thì bị chẩn đoán cao huyết áp nhẹ, bác sĩ đã nói rằng không được để lão gia quá kích động. Thẩm Quân Dục vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng thét giận dữ của lão gia, bèn bước nhanh hơn. Lúc nhìn thấy người trong phòng khách, anh vẫn còn nghi hoặc đôi chút. Mãi cho đến khi người đàn ông kia mở miệng gọi Thẩm lão gia, anh mới lập tức nhớ ra người đàn ông này chính là người chú hai đã bỏ nhà đi nhiều năm - Thẩm Nhượng.

Năm đó, khi Thẩm Nhượng rời khỏi nhà họ Thẩm thì Thẩm Thanh Lan vẫn chưa ra đời, ngay cả Thẩm Quân Dục cũng còn rất nhỏ, nên trí nhớ của anh về ông ấy hầu như cũng mơ hồ.

“Ba, con chỉ muốn về thăm ba và mẹ một chút, hai người vẫn khỏe chứ?” Thẩm Nhượng luống cuống nói. Rời khỏi nhà nhiều năm như thế, người mà ông thấy hổ thẹn nhất chính là ba mẹ của mình.

Hơi thở của Thẩm lão gia vừa bình thường trở lại thì ngay lập tức dồn dập vì câu nói này của Thẩm Nhượng, “Mẹ mày đã chết từ lâu rồi! Mày quay về để thăm cái gì? Tro cốt sao?”

Thẩm Nhượng khó tin nhìn Thẩm lão gia. Người phụ nữ ngồi trên ghế sô-pha đã bắt đầu hoảng loạn từ lúc Thẩm lão gia vừa vào cửa. Năm đó, Thẩm Nhượng đã vì bà mà rời khỏi nhà họ Thẩm, thậm chí hơn hai mươi năm qua cũng chưa từng trở lại. Lúc nghe Thẩm lão gia nói câu này, ánh mắt của bà ấy hết sức kinh hãi.

“Ba, ba nói gì? Ba nói mẹ con mất rồi ư?” Giọng Thẩm Nhượng run rẩy.

Thẩm lão gia lạnh lùng nhìn ông.

“Ba, ba nói cho con biết đi, rốt cuộc mẹ bị làm sao?” Thẩm Nhượng không tin, sức khỏe của mẹ ông luôn luôn khỏe mạnh, sao nói mất là mất được chứ.

Thế nhưng, ông lại quên rằng mình đã rời khỏi nhà họ Thẩm hơn hai mươi năm, sao còn giống trước đây được nữa?

Thẩm lão gia chỉ ra cửa chính, “Thẩm Nhượng, mày đã không còn là người của nhà họ Thẩm từ lâu rồi, Nhà họ Thẩm chúng tao không có bất cứ quan hệ gì với mày. Bây giờ mày hãy đưa vợ con của mày cút ra ngoài cho tao.”

“Ba, cho dù con không còn là người của nhà họ Thẩm nữa thì con vẫn là con của mẹ. Ba nói cho con biết là mẹ đang ở đâu, để con đi thăm mẹ một chút được không?” Thẩm Nhượng cầu xin.

Thẩm lão gia lạnh lùng nhìn ông ấy không nói câu nào, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Thẩm Quân Dục lên tiếng, “Chú hai. Dạo này sức khỏe của ông nội không tốt, cô chú hãy về trước đi.”

Thẩm lão gia cắt ngang lời Thẩm Quân Dục, “Ai cho cháu gọi nó là chú hai, nó không phải chú hai của cháu.”

“Ông già này, ông làm sao thế hả? Ba tôi đưa chúng tôi về đây để thăm ông, ông chấp nhận là được rồi, còn ở đây già mồm cái gì hả?” Cậu trai im lặng nãy giờ chợt lên tiếng, nhưng vừa mở miệng thì sắc mặt của những người ở đây đều lập tức thay đổi.

Người phụ nữ ngồi trên ghế sô-pha liền tỏ ra lúng túng khó xử, sắc mặt của Thẩm lão gia thì tái xanh, “Giỏi, giỏi lắm! Thẩm Nhượng, mày dạy con giỏi thật đấy, quả nhiên là gia giáo.”

Người phụ nữ kia kéo cậu thanh niên một, “Mau xin lỗi ông nội con đi.”

Cậu trai kia lại tỏ ra ngang bướng, “Ông ta vừa mới nói ba con không phải con của ông ta mà. Vậy thì đương nhiên ông ta cũng không phải ông nội của con. Hơn nữa con đâu có nói sai, dựa vào cái gì mà con phải xin lỗi.”

“Thẩm Quân Trạch, xin lỗi ngay.” Thẩm Nhượng nghiêm mặt quát.

Thẩm Quân Trạch thấy ba mình nổi giận thì không cam lòng, xin lỗi Thẩm lão gia bằng giọng điệu lấy lệ. Ánh mắt Thẩm Thanh Lan hơi lạnh đi.

“Ba, ba đừng nóng giận, thằng nhóc Quân Trạch này bị chúng con chiều hư từ bé, không hiểu chuyện nặng nhẹ, ba đừng so đo với nó.” Người phụ nữ lấy lòng.

“Trên không nghiêm, dưới ắt loạn.” Thẩm lão gia nói một câu, không thèm nhìn bà ấy lấy một cái. Nếu không vì người phụ nữ này thì đứa con trai ưu tú nhất của ông cũng đã chẳng bỏ nhà đi nhiều năm không về như vậy, thậm chí ngay cả khi mẹ qua đời cũng không về gặp mặt lần cuối.

“Ba.” Thẩm Nhượng gọi ông, nhưng không nói gì. Từ lúc quyết định trở về thì ông ấy đã dự tính đến trường hợp này, chỉ duy nhất một điều không ngờ là mẹ mình đã qua đời.

“Lan Lan, ông mệt rồi, đỡ ông lên tầng nghỉ ngơi đi.” Thẩm lão gia lên tiếng.

Thẩm Thanh Lan bước lên đỡ Thẩm lão gia lên lầu, trước khi đi còn liếc nhìn gia đình Thẩm Nhượng.

Trước khi trở lại, cô đã từng điều tra tư liệu của nhà họ Thẩm, nên cũng biết rõ cô còn có một người chú hai. Nhưng trên tư liệu chỉ viết hơn hai mươi năm trước, người chú hai này đã vì một người phụ nữ mà cắt đứt quan hệ với gia đình, rời khỏi nhà họ Thẩm, từ đó bặt vô âm tính.

“Ông nội, ông vẫn ổn chứ ạ?” Thấy sắc mặt Thẩm lão gia khó coi, Thẩm Thanh Lan lo lắng hỏi.

Thẩm lão gia xua xua tay, “Cháu đi lấy cho ông viên thuốc ở đằng kia.”

Thẩm Thanh Lan cầm lấy thuốc xem qua, là thuốc hạ huyết áp của Thẩm lão gia, cô đổ ra hai viên, “Đây ạ, ông nội.”

Thẩm lão gia uống thuốc, ngồi một lát, sắc mặt mới bình thường trở lại, “Được rồi, ông không sao, không cần lo lắng, vừa rồi chỉ là ông quá kích động thôi.”

Thấy Thẩm Thanh Lan lo lắng nhìn ông, Thẩm lão gia bèn nở nụ cười hiền hòa.

“Ông nội, ông nghỉ ngơi cho khỏe đi, cháu xuống dưới một lát.”

Thẩm lão gia gật đầu rồi nằm xuống giường.

Dưới tầng, gia đình Thẩm Nhượng vẫn chưa đi. Thẩm Quân Dục đang tiếp chuyện bọn họ.

“Cháu là Quân Dục phải không, bao nhiêu năm không gặp, cháu đã lớn thế này rồi.” Thẩm Nhượng nhìn Thẩm Quân Dục với ánh mắt vô cùng xúc động.

Thẩm Quân Dục mỉm cười, “Chú hai cũng không thay đổi gì nhiều.”

“Sao lại không chứ? Chú đã già rồi, ngay cả tóc cũng bạc nhiều rồi.” Nói rồi, ông ấy nhìn Thẩm Quân Dục, muốn nói lại thôi.

“Chú hai muốn hỏi chuyện bà nội ạ?” Thẩm Quân Dục chủ động mở lời.

“Bà nội cháu, bà ấy…”

“Bà mất vào tháng tám năm ngoái, bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”

Lòng Thẩm Nhượng đau đớn, “Sao lại thế? Sao chú không nhận được tin tức gì cả?”

“Chú có từng quan tâm đến tin tức của nhà họ Thẩm không?” Giọng nói du dương của Thẩm Thanh Lan vọng xuống từ trên cầu thang. Chẳng mấy chốc, bóng dáng mảnh khảnh của cô liền xuất hiện trong phòng khách. Cô đảo mắt nhìn qua gia đình Thẩm Nhượng một lượt.

Sắc mặt Thẩm Nhượng trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, không hề nghe thấy Thẩm Thanh Lan nói gì. Nhưng Thẩm Quân Trạch thì lại nhìn Thẩm Thanh Lan bằng ánh mắt khó chịu, “Cô là ai, đây là chuyện của nhà họ Thẩm chúng tôi. Cô là người ngoài thì ở đây nhiều lời cái gì hả!” Cậu ta nghĩ Thẩm Thanh Lan chắc là bạn gái hoặc là vợ của Thẩm Quân Dục.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười. Nụ cười của cô rất đẹp, nhưng lại rất lạnh lẽo, “Tôi là con gái của Thẩm Khiêm, cậu nói xem rốt cuộc ai mới là người ngoài?”

“Ồ, hóa ra chị là con gái út của bác cả. Ba tôi là chú hai của chị, chị nói chuyện với người lớn như thế sao? Rốt cuộc chị có biết tôn trọng người khác không vậy?”

Thẩm Quân Dục sầm mặt, nhưng anh chưa kịp lên tiếng thì người phụ nữ kia đã kéo cậu ta lại, nháy mắt với cậu ta, không cho phép cậu ta nói, “Chuyện đó... ý của Quân Trạch không phải vậy đâu. Nó mới vừa từ nước ngoài về nên chưa quen với tình hình trong nước, các cháu đừng so đo với nó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.