Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 237: Tiểu thất, em có nhớ tôi không?



“Thẩm Thanh Lan, anh yêu em. Em có bằng lòng lấy anh không?”

Những chuyện trước đây lần lượt hiện lên trong đầu Thẩm Thanh Lan, những hình ảnh đan xen nhau lướt qua, cuối cùng là ánh mắt dịu dàng của Phó Hoành Dật.

Cổ họng của Thẩm Thanh Lan nghèn nghẹn, cô cúi đầu, nhìn vào mắt Phó Hoành Dật, “Anh sẽ luôn ở bên em, bất kể gặp chuyện gì cũng sẽ không rời xa em chứ?”

Phó Hoành Dật vẫn cười dịu dàng, “Ừ, anh sẽ luôn ở bên em, bất kể gặp chuyện gì cũng sẽ không rời xa em. Dù cho em rời xa anh, anh cũng sẽ đi khắp chân trời góc bể để tìm em về.”

Hốc mắt Thẩm Thanh Lan cay cay, cô nở nụ cười, gật đầu dưới ánh mắt chờ mong của mọi người. Cô đặt tay vào lòng bàn tay anh, “Phó Hoành Dật, em đồng ý lấy anh, làm vợ anh, cùng già đi với anh.”

Vẻ dịu dàng lan tỏa trong mắt Phó Hoành Dật, từ từ lan ra cả khuôn mặt anh. Anh đứng lên, cúi đầu hôn lên đôi môi cô.

Tiếng vỗ tay vang khắp không trung, ngay cả hai ông cụ lúc này cũng vui vẻ ra mặt. Tuy tối nay là tiệc sinh nhật của Thẩm Thanh Lan, nhưng quan trọng nhất là Phó Hoành Dật đã nói với bọn họ rằng muốn nhân dịp này để cầu hôn Thẩm Thanh Lan. Vì thế, khách mời lần này chỉ toàn là người thân và bạn bè.

Thẩm lão gia cầm mic, ánh đèn liền rọi về phía ông, “Cảm ơn mọi người vì đã đến tham dự. Hôm nay, ngoại trừ là tiệc sinh nhật cháu gái Thanh Lan của tôi, còn đồng thời là tiệc đính hôn của con bé và Phó Hoành Dật. Ông đã nhìn cả hai đứa lớn lên, ông rất yên lòng khi giao cháu gái ông cho Hoành Dật. Chỉ mong cháu có thể đối xử tốt với cháu gái của ông, khiến nó hạnh phúc cả đời.”

Phó Hoành Dật trịnh trọng gật đầu, “Ông nội yên tâm, cháu nhất định sẽ làm được.”

Thẩm lão gia cười vui mừng, đưa mic cho Phó lão gia.

“Tôi cũng không nói thêm gì nữa, ý của lão Thẩm cũng chính là của tôi. Chỉ mong hai đứa có thể hòa thuận bên nhau.”

Tiếng vỗ tay rào rào lại vang lên. Trong lời chúc phúc của mọi người, Thẩm Thanh Lan nhắm mắt lại, lần đầu tiên chân thành cầu nguyện trước ánh nến, rồi cùng Phó Hoành Dật cắt bánh ngọt, hoàn thành nghi thức.

Đèn trong phòng bật sáng, âm nhạc vang lên. Phó Hoành Dật dắt tay Thẩm Thanh Lan, lướt vào giữa sàn khiêu vũ.

Trong điệu nhảy nhẹ nhàng, Thẩm Thanh Lan hỏi Phó Hoành Dật, “Anh đã sắp xếp chuyện tối nay từ trước đúng không?”

Thẩm Thanh Lan chợt nhớ đến lời Bùi Ninh Nhất nói. Có lẽ mọi người đã biết trước việc anh muốn làm, chỉ có cô không hay biết gì mà thôi.

“Thích không?” Phó Hoành Dật hỏi lại.

“Rất thích, cũng rất bất ngờ.” Rõ ràng bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi. Về mặt pháp luật mà nói bọn họ đã là vợ chồng rồi.

Phó Hoành Dật mỉm cười, “Thứ người khác có thì em cũng phải có. Thứ người khác không có, anh cũng sẽ cho em.”

“Phó Hoành Dật, tối nay anh ăn mật sao?” Nếu anh còn nói nữa, Thẩm Thanh Lan sợ mình sẽ rơi nước mắt mất, rõ ràng cô đâu phải người dễ xúc động như vậy.

“Ừ, cơ hội như vậy cũng đâu có được mấy lần.” Phó Hoành Dật gật đầu phụ họa. Anh không phải là người khéo miệng, vì anh thích dùng hành động để chứng minh hơn.

“Phó Hoành Dật, cảm ơn anh.” Cảm ơn anh đã cho em sự lãng mạn này, đáng để em trân trọng cả đời.

“Không ngờ đội trưởng bình thường trông nghiêm khắc là thế mà lúc sến súa cũng ra dáng đấy nhỉ? Tôi phải học hỏi một chút mới được, biết đâu ngày nào đó sẽ thoát kiếp đơn thân.” Mạnh Lương sờ cằm, cười tủm tỉm.

Tiền Phi lườm Mạnh Lương một cái, “Đội trường chỉ cần gương mặt là đã có thể tự thoát kiếp độc thân rồi. Nhưng nếu là cậu, cho dù cậu có cả xe tải lời âu yếm thì người ta cũng không thèm để ý đâu.”

Mạnh Lương tức giận, thụi khuỷu tay vào ngực Tiền Phi, “Cái tội công kích vẻ ngoài này.”

“Đệch, thằng nhóc cậu thụi mạnh vậy, muốn giết người à?” Mặt Tiền Phi cực kỳ nhăn nhó, vừa nhìn đã biết giả vờ.

Mục Liên Thành nhìn hai người đang trêu nhau, từ tốn nói, “Hôm nay là lễ đính hôn của đội trưởng, nếu hai người cứ quậy phá, đến lúc về căn cứ bị đội trưởng chỉnh thì đừng trách tôi không nhắc.”

Hai người kia liền đàng hoàng trở lại. Tiền Phi đảo mắt tìm một vòng, tiếc nuối, “Tôi còn tưởng đêm nay có rất nhiều người đẹp chứ, cuối cùng tuy người đẹp thì có đấy nhưng đều là hoa đã có chủ rồi, ài...”

Mạnh Lương gật đầu đồng cảm.

“Ái chà, ông xã của An ngày thường nghiêm nghị vậy mà cũng rất lãng mạn đấy chứ.” Kim Ân Hi hào hứng nhìn quanh, nói xong mới nhớ ra Eden còn đang ở đây, nhìn lướt qua thấy ánh mắt buồn bã của anh ta liền im lặng lúng túng gãi đầu.

Tuy rằng bi thương, nhưng Eden vẫn cười rất tươi, “Ân Hi, trước kia cô đã từng thấy An cười hạnh phúc như vậy chưa?”

Kim Ân Hi lắc đầu. Eden vẫn mỉm cười, “Tôi cũng chưa, bây giờ An rất hạnh phúc, chúng ta nên chúc phúc cho cô ấy.”

“Ừm, cùng nhau chúc phúc.”

“Ông xã An đúng là đẹp trai quá, thế mới là đàn ông chứ!” Sicily vừa tựa vào lòng Andrew khiêu vũ, vừa nói.

Sắc mặt Andrew hơi đen, nghiến răng, “Chẳng lẽ anh không đẹp trai? Anh không phải đàn ông?”

“Đẹp thì có đẹp, nhưng giờ em phát hiện đàn ông phương Đông càng đẹp hơn.” Giọng Sicily đượm vẻ tiếc nuối.

Mặt Andrew càng đen hơn, nhéo eo Sicily. Cô gái này đúng là muốn bị chỉnh mà, tối nay về xem anh xử lý cô thế nào.

Sicily cười, “Đùa anh chút thôi thế mà anh lại tưởng thật, đúng là hẹp hòi.”

“Nếu anh khen người phụ nữ khác đẹp hơn trước mặt em, thì em có vui không?”

“Anh dám!” Sicily giận dỗi, rồi bỗng cười một cái, nhưng trong mắt lại đầy lo lắng, “Andrew, anh nói xem liệu chúng ta sẽ mãi hạnh phúc thế này chứ?”

Andrew ngẩn ra, nghiêm túc gật đầu, “Ừ.”

“Đồng Đồng, một mình em ở đây làm gì?” Lý Bác Minh đi đến, hỏi Phương Đồng đang ngẩn người. Anh nhìn cô, trong mắt đượm chút nhớ thương khó nhận ra. Đã một thời gian anh không gặp Phương Đồng rồi, từ lúc nhận ra cô trốn tránh mình thì Lý Bác Minh đã cố gắng không tìm cô nữa.

Phương Đồng hoàn hồn, mỉm cười nói, “Em chỉ đang nghĩ chuyện công việc thôi.”

“Giờ không phải lúc làm việc, em nên thả lỏng một chút.”

Phương Đồng không tiếp lời, bây giờ công việc là chuyện duy nhất cô muốn làm tốt, “Sao hôm nay anh lại đến đây?”

“Hàn Dịch mời anh đến, dù sao tối cũng không có gì làm nên anh đi cùng, không ngờ em cũng ở đây.” Lý Bác Minh giải thích, nhưng thật ra anh biết quan hệ giữa Phương Đồng và Thẩm Thanh Lan, biết thế nào cô cũng đến nên mới nhận lời.

“Thanh Lan là bạn tốt của em, sinh nhật cô ấy em nhất định phải tới rồi.”

“Gặp được là duyên phận, không biết anh có vinh hạnh mời vị tiểu thư xinh đẹp này khiêu vũ một bài không?”

Phương Đồng nhìn bàn tay to rõ khớp xương trước mặt, nghĩ một chút rồi đặt tay lên.

Ở góc khác, Vu Hiểu Huyên thấy cảnh này thì cười khẽ, quay sang nói với Hàn Dịch, “Hàn Dịch, bỗng nhiên em cảm thấy bây giờ thật hạnh phúc.”

Thấy bạn tốt hạnh phúc, cô cũng có người yêu, cảm giác thật hạnh phúc, cô sẽ trân trọng nó. Nếu ba mẹ thấy cô như thế thì chắc cũng sẽ vui vẻ.

“Chúng ta cũng sẽ hạnh phúc như vậy.” Hàn Dịch nói bên tai cô.

Vu Hiểu Huyên khẽ gật đầu.

“Nhất Ninh, đã lâu không gặp.” Giang Thần Hi đi đến gần Bùi Nhất Ninh chào hỏi. Bùi Nhất Ninh nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, quay đầu lại thấy Giang Thần Hi thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, “Thần Hi, đã lâu không gặp.”

Giang Thần Hi cười dịu dàng, “Quả thật là lâu rồi, từ sau khi tốt nghiệp chúng ta vẫn chưa gặp lại nhau.”

“Mấy năm nay em bận việc suốt nên rất ít khi ở thủ đô. Anh thì sao, bây giờ vẫn làm ở đây à?”

Giang Thần Hi gật đầu, “Ừ, làm giảng viên ở Đại học A.”

Bùi Nhất Ninh và Giang Thần Hi là bạn thời đại học, tuy không cùng lớp nhưng đều là người ở thủ đô, sau này quen nhau qua một buổi giao lưu nên quan hệ giữa hai người không tệ, cũng coi như bạn bè, thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm.

Nhưng chuyện Bùi Nhất Ninh chưa kết hôn đã mang thai đã gây ồn ào một khoảng thời gian. Cô đành đi khỏi thủ đô, đến nơi khác làm việc, đổi hết phương thức liên lạc, nên Giang Thần Hi mới mất liên lạc với cô.

Giang Thần Hi nhìn sang Hạt Đậu Nhỏ đang đứng ăn bên cạnh, “Đây là con em sao?”

“Vâng, là con em, Bùi Hạo.”

Giang Thần Hi ngồi xổm xuống, “Chào cháu, Bùi Hạo.”

“Chào chú ạ.” Hạt Đậu Nhỏ rất lễ phép, lại không sợ người lạ.

“Cháu mấy tuổi rồi.”

Hạt Đậu Nhỏ xoè ra ba ngón tay mập mạp, “Ba tuổi ạ.”

Giang Thần Hi trò chuyện với Hạt Đậu Nhỏ, Bùi Nhất Ninh đứng bên cạnh nhìn chăm chú. Đến lúc anh đi rồi, Hạt Đậu Nhỏ mới kéo kéo góc váy của mẹ, Bùi Nhất Ninh thấy vậy thì ngồi xổm xuống, “Mẹ ơi, chú vừa nãy là ba ạ?”

Bùi Nhất Ninh ngẩn ra, “Sao con hỏi vậy?”

“Con thích chú ấy, chú ấy là ba ạ?”

Bùi Nhất Ninh lắc đầu, “Chú ấy chỉ là bạn của mẹ thôi.”

Hạt Đậu Nhỏ hơi thất vọng, “Vậy ba con ở đâu?”

Đây là lần đầu Hạt Đậu Nhỏ hỏi về ba, Bùi Nhất Ninh bỗng không biết trả lời thế nào, chỉ nhìn vào đôi mắt có ánh nước của Hạt Đậu Nhỏ, “Ba con đang ở một nơi rất xa.”

“Vậy ba có về nữa không ạ?”

Mắt Bùi Nhất Ninh tối sầm lại, “Mẹ cũng không biết.” Người đàn ông kia có lẽ cả đời cũng không quay lại.

Hạt Đậu Nhỏ không nhìn thấy ánh mắt của cô, nhoài lên vai Bùi Nhất Ninh, “Mẹ, nếu ba không trở lại, con có thể để chú hồi nãy làm ba con được không?”

Bùi Nhất Ninh đang định trả lời con trai thì đèn phòng chợt vụt tắt, âm nhạc cũng ngừng, trong phòng tiệc tối tới mức xoè tay không thấy năm ngón. Lúc mọi người đang tưởng là cúp điện, trong không khí bỗng lan ra làn hương thơm nhàn nhạt, là hương hoa hồng.

Sau đó, đèn liền sáng lên, mọi người mới thấy trong phòng có vài máy bay không người lái đang thả xuống từng đợt cánh hoa hồng, hương thơm từ đó mà ra.

“Đây là anh sắp xếp à?” Thẩm Thanh Lan nhíu mày.

Ai ngờ Phó Hoành Dật lại lắc đầu, “Không phải, anh không biết là còn có tiết mục này.”

Không hiểu sao tim Thẩm Thanh Lan trở nên nặng trĩu. Lúc cô đang mơ hồ cảm thấy bất an thì tầm mắt cô bỗng ngừng lại, khiếp sợ nhìn về phía cửa.

Người đàn ông mặc bộ comple đứng dưới ánh đèn, gương mặt tàn độc lại ánh lên nụ cười dịu dàng với Thẩm Thanh Lan. Đi theo sau hắn vài bước là Hứa Nặc.

Đồng tử của Sicily rụt lại, lui ra sau vài bước. Andrew liền kéo cô vào lòng. Tuy anh không đến nỗi như Sicily, nhưng sâu trong mắt vẫn có vẻ sợ hãi.

“Xoảng.” Kim Ân Hi đang uống nước, nhìn thấy người vừa xuất hiện thì nước trong miệng đều phun lên màn hình máy tính, chiếc ly trong tay rơi xuống đất, vỡ tan. Eden đứng phắt lên, sợ hãi nhìn người trên màn hình.

Thẩm Thanh Lan hoàn hồn, nụ cười trên mặt cũng biến mất, cô nhìn Allen, vẻ mặt lạnh lùng không để lộ cảm xúc.

Cả phòng yên tĩnh nhìn người vừa tới.

Allen hơi nhếch môi cười đi qua bọn họ, đến trước trước mặt Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, đã lâu không gặp.” Ánh mắt hắn không hề che giấu vẻ nhớ nhung, say mê và cố chấp.

Thì ra người quen! Mọi người thầm thở phào một hơi, nhưng chỉ có những ai biết Allen thì vẫn căng thẳng.

Người nhà họ Thẩm biến sắc khi nhìn thấy Hứa Nặc đi theo sau Allen. Cô ả này từng giả mạo Lãnh Thanh Thu. Dù hôm nay ả đã trang điểm, nhiều người từng gặp cũng không nhận ra ả, nhưng người họ Thẩm chỉ nhìn một cái là biết ngay. Thẩm Quân Dục sắc mặt lạnh lẽo nhìn ả ta, nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt nhìn Allen cũng không có cảm tình.

Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan không chút thay đổi. Phó Hoành Dật thấy Allen thì mặt sa sầm, cùng là đàn ông, anh chỉ nhìn là hiểu tình cảm trong mắt Allen.

“Lan Lan, vị này là ai?” Thẩm Quân Dục đi tới cười hỏi, nhưng ý lạnh trong mắt không hề che giấu.

“Tôi là bạn của Thanh Lan, nghe nói hôm nay sinh nhật em ấy nên đến chúc mừng.” Allen lên tiếng, giọng nói tuy khàn khàn khó nghe nhưng lại dịu dàng lưu luyến. Nhưng khi nhìn thấy nhẫn trên tay Thẩm Thanh Lan thì trong mắt hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn. Hắn nhìn Phó Hoành Dật rồi lập tức quay sang Thẩm Thanh Lan, “Phải không, Thanh Lan?”

Mắt Thẩm Thanh Lan tối sầm lại, thốt lên một chữ, “Phải.”

Allen chậm rãi nở nụ cười, vẻ ngoài của hắn rất ma mị, khác với kiểu đẹp lưỡng tính như Hàn Dịch, lúc hắn cười rộ lên tự nhiên khiến người ta phát lạnh, “Thanh Lan, vài năm không gặp, em vẫn xinh đẹp đáng yêu như trước.”

Được người ta khen xinh đẹp đáng yêu nhưng Thẩm Thanh Lan lại không chút vui vẻ. Cô nhìn Hứa Nặc phía sau Allen, miệng hơi cong lên, “Cô Hứa, lại gặp rồi.”

Hứa Nặc cười, “Chào cô Thẩm.”

“Cô gái này trông quen mặt quá.” Thẩm Quân Dục lạnh lùng nói.

Allen cười khẽ, “Trước đây từng đùa với Thanh Lan một chút. Hứa Nặc, xin lỗi cô Thẩm đi.”

Hứa Nặc nghe vậy thì ánh mắt hơi ảm đạm, nhưng làm việc nhanh gọn dứt khoát, “Cô Thẩm, lúc trước giả mạo thân phận Lãnh Thanh Thu là tôi không đúng, mong cô bỏ qua cho.”

Bọn họ nói không nhỏ, những người khác đều nghe thấy, bọn họ cũng quan sát Hứa Nặc. Chuyện trước kia ồn ào một hồi, rất nhiều người ở đây đều từng gặp cô ta, nhưng hôm nay ả trang điểm không giống trước, phần lớn bọn họ không nhận ra ả.

Hứa Nặc không quan tâm ánh mắt của họ, chỉ nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Lan, ngoài miệng nói xin lỗi nhưng ánh mắt thì đầy khiêu khích.

Ả tin Thẩm Thanh Lan chắc chắn biết chuyện ả đuổi giết Kim Ân Hi. Không ngờ bây giờ gặp lại mà Thẩm Thanh Lan vẫn có thể giữ được tỉnh táo. Trong lòng ả cũng tò mò, Thẩm Thanh Lan rõ ràng là thiên kim tiểu thư nhà họ Thẩm, nhưng lại quen biết Allen, hơn nữa có vẻ quan hệ còn không đơn giản. Với lại trong đêm truy sát Kim Ân Hi, người đàn ông xuất hiện lúc sau còn cầm theo vũ khí. Chuyện này thú vị thật, Thẩm Thanh Lan làm bạn với người như thế thì bản thân là loại người nào? Một người lạnh lùng tàn nhẫn như Allen, ngay cả máu cũng lạnh, nhưng lại đặt người phụ nữ này trong tim.

Thẩm Thanh Lan dĩ nhiên không ngờ Allen lại không nói thân phận của cô cho Hứa Nặc.

“Trò đùa của quý ngài đây không vui chút nào.” Phó Hoành Dật bình tĩnh nói, giọng điệu thản nhiên, nhưng ai cũng nghe ra anh đang khó chịu.

Allen vốn cố tình làm ngơ Phó Hoành Dật, bây giờ nghe anh nói vậy thì nụ cười trên mặt hơi cứng lại. Thấy anh đứng bên cạnh Thẩm Thanh Lan, hắn chỉ hận không thể băm vằm anh ra nghìn mảnh, “Tôi nghĩ Thanh Lan không để bụng trò đùa này của tôi đâu, phải không Than Lan?” Hai chữ cuối đầy dịu dàng, cứ như sợ người khác không biết hắn thích Thẩm Thanh Lan.

Biểu cảm Thẩm Thanh Lan vẫn không đổi, nhưng ánh mắt lại lạnh dần, yên lặng nhìn Allen, từ tốn nói, “Tôi để bụng.”

Allen cười như đang nhìn một đứa bé cáu kỉnh, lắc đầu, bất đắc dĩ nói, “Được rồi, là tôi đùa quá trớn, tôi xin lỗi. Hôm nay là sinh nhật em, tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho em một món quà.”

Nói rồi, Allen lấy ra một hộp nhỏ từ túi áo, đưa cho Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, sinh nhật vui vẻ!”

Thẩm Thanh Lan không nhận, “Tôi nhận tấm lòng, quà thì không cần, giờ anh có thể đi rồi.”

Allen nghe vậy, rốt cuộc không giữ được nụ cười trên môi nữa, “Thanh Lan, đây là tôi đặc biệt chuẩn bị cho em, em không mở ra xem thử sao?” Hắn nhấn mạnh hai chữ đặc biệt, khiến sắc mặt Hứa Nặc đang đứng cúi đầu phía sau lại càng ảm đạm.

Thẩm Thanh Lan đưa tay cầm lấy hộp, nhưng không mở ra, “Quà tôi đã nhận, anh đi được rồi.”

Allen thấy Thẩm Thanh Lan nhận quà, cười nhún vai, “Được rồi, xem ra Thanh Lan không thích tôi xuất hiện ở đây. Không sao, lúc khác chúng ta lại trò chuyện riêng.” Nói rồi, hắn nhìn Phó Hoành Dật vẫn đứng bên cạnh Thẩm Thanh Lan không rời, sau đó xoay người bỏ đi.

Ánh mắt Hứa Nặc thâm sâu nhìn Thẩm Thanh Lan một cái rồi theo sau.

Ra khỏi phòng tiệc, đi qua khúc rẽ, sắc mặt Allen lập tức tái nhợt, chân nhũn ra khuỵu xuống, tay chống lên mặt đất. Hứa Nặc hốt hoảng, vội vàng đi lên muốn nâng hắn dậy, nhưng còn chưa chạm vào đã bị hắn đẩy ra, “Cút.”

Hứa Nặc luống cuống đứng bên cạnh. Allen muốn tự mình đứng lên, nhưng hai chân đau thấu xương khiến hắn mất hết sức lực, cố gắng vài lần vẫn không được.

Hứa Nặc muốn giúp hắn, nhưng Allen lại không cho ả chạm vào, ả chỉ có thể đứng bên cạnh, trơ mắt nhìn hắn đau đớn.

Cuối cùng vẫn là do Peter lo lắng cho Allen nên đến theo, anh ta thấy cảnh này liền đưa hắn đi.

“Đã nói với anh rồi, anh không thể chịu đựng quá lâu được, phải nhanh chóng đi ra, anh nấn ná ở đó làm gì chứ.” Peter mắng hắn.

Sắc mặt Allen vẫn u ám, không nói lời nào, vất vả lắm mới gặp được Thẩm Thanh Lan, làm sao hắn cam lòng mà đi.

***

Đó chỉ là một đoạn nhạc đệm trong bữa tiệc, sau khi Allen bỏ đi, phòng tiệc lại ồn ào náo nhiệt như trước, dù mọi người tò mò về thân phận Allen nhưng người cũng đã đi rồi, dĩ nhiên bọn họ lại chú ý tới bữa tiệc hơn.

Thẩm Thanh Lan cầm hộp nhỏ trong tay, rũ mắt, không biết đang nghĩ gì, Phó Hoành Dật thì nhìn cô, “Thanh Lan.” Anh nhỏ giọng gọi.

Thẩm Thanh Lan mới hoàn hồn, thấy Phó Hoành Dật và Thẩm Quân Dục đều đang nhìn mình.

“Lan Lan, người vừa rồi là ai?” Thẩm Quân Dục nhíu mày, Sự xuất hiện của Allen mang đến cho anh một cảm giác rất không tốt, người đàn ông này quá âm trầm.

“Chỉ là một người quen cũ, có chút ân oán với hắn.” Thẩm Thanh Lan nói, cũng không muốn giải thích. Phó Hoành Dật và Thẩm Quân Dục đều là người thông minh, biết nơi này không nên hỏi nên cũng không nói nhiều. Có điều, thời gian tiếp đó Thẩm Thanh Lan vẫn không yên lòng. Tuy cô che giấu rất tốt nhưng Phó Hoành Dật vẫn nhận ra.

Ánh mắt anh híp lại, chẳng biết vì sao anh cảm giác người tên Allen đó liên quan tới những ký ức mà Thẩm Thanh Lan không muốn nhắc lại.

Cho dù Allen đã đi rồi, nhưng vẫn khiến nhóm Andrew hoảng sợ. Trước đó họ vẫn đang đoán già đoán non xem Allen còn sống hay đã chết, thậm chí gần đây bọn họ đã gần như khẳng định Allen vẫn còn sống, nhưng tận mắt thấy hắn đứng trước mặt thì nỗi lo lắng lại nặng nề hơn bất cứ lúc nào.

“Andrew, hắn còn sống! Chắc chắn hắn sẽ không buông tha cho chúng ta. Làm sao đây?” Sicily nắm chặt vào áo trước ngực Andrew, nhỏ giọng run run hỏi.

Andrew cười, nhưng trong mắt lại u ám, nhẹ nhàng ôm Sicily, “Hắn không chết thì chúng ta chết, nếu chúng ta muốn sống, vậy thì... Sicily, chúng ta đều là những người đã từng chết biết bao nhiêu lần, còn sợ chút chuyện đó sao?”

Sicily dần bình tĩnh lại, nghĩ ngợi rồi gật đầu. Đúng vậy, chuyện này không còn cách nào để cứu vãn.

Nhìn Thẩm Thanh Lan đang trò chuyện với người khác, Sicily liền bật cười. Đúng là nhàn hạ quá lâu khiến cô mất hết can đảm. Chẳng phải chỉ là Allen thôi sao, trước đây cô có thể làm biết bao nhiệm vụ, sống sót qua những đợt huấn luyện sinh tử đó, bây giờ còn sợ cái gì.

Cô vén tóc mình, nhoẻn miệng cười, chỉ chớp mắt đã lại thành Sicily phong tình vạn chủng. Thấy cô đã hiểu ra, Andrew cũng cười cười, kéo Sicily lướt vào sàn nhảy.

“Eden, trận chiến của chúng ta đã bắt đầu rồi.” Kim Ân Hi cười, sau khi tỉnh táo lại từ sợ hãi lúc đầu, bây giờ trong mắt đều là vẻ hưng phấn.

Eden dịu dàng cười, gật đầu phụ họa. “Ừm, trò chơi bắt đầu rồi. Tôi nghĩ lần này, thắng lợi sẽ vẫn là của chúng ta.”

“Ha ha. Đúng, chiến thắng chắc chắn là của chúng ta.” Kim Ân Hi cười, đảo mắt rồi chỉ vào màn hình đã dừng lại, “Eden, lần trước là ả truy sát tôi, chúng ta bắt đầu từ ả đi. Suy cho cùng thì Allen vẫn là huấn luyện viên của chúng ta, nếu đã tốt nghiệp rồi thì phải cho hắn thấy kết quả học tập chứ, anh nghĩ thế nào?”

“Ý hay. Nói không chừng chúng ta còn có thể tặng Allen một món quà lớn.”

***

“Chị, em tới muộn.” Lúc bữa tiệc đã diễn ra được một nửa, Nhan Tịch mới vội vàng đến. Chắc là chạy tới nên gương mặt thở hổn hển vẫn còn đỏ bừng, cô bé mặc một bộ lễ phục dài tới đầu gối.

“Sao lại chạy vội vậy?” Thẩm Thanh Lan nhíu mày. Nhan Tịch bị hen suyễn nặng, không thể hoạt động mạnh.

Thẩm Thanh Lan nhìn về phía sau cô ấy, đã thấy người đi cùng cô ấy là Nhan Thịnh Vũ. Hai ngày trước, cô đã gửi tin nhắn cho anh ta, nhưng mấy ngày nữa là đến kỳ thi đại học rồi, hôm nay không thấy Nhan Tịch nên cô cứ nghĩ cô ấy sẽ không tới.

Nhan Tịch dần hồi sức, lè lưỡi, “Đều tại anh em đấy, bảo anh ấy đi sớm một chút thì anh ấy lại nói vẫn tới kịp, cuối cùng vẫn bị muộn mất.”

Nhan Thịnh Vũ tới gần, nghe em gái mình nói vậy thì bất đắc dĩ, “Nếu không phải em để quên quà ở nhà thì chúng ta cũng không cần phải quay về lấy, đến muộn là tại ai hả?”

Nhan Tịch không nói gì nữa, hai ngày nay cô liều chết làm cho hết bài tập vì muốn tham dự tiệc sinh nhật Thẩm Thanh Lan, ai ngờ hôm nay lại ngủ quên nên làm gì cũng vội, lúc ra cửa còn quên không mang theo quà sinh nhật cho Thẩm Thanh Lan.

Nhan Thịnh Vũ cười, đưa quà trong tay cho Thẩm Thanh Lan, “Bạn học Thẩm, sinh nhật vui vẻ.”

Thẩm Thanh Lan nhận quà rồi đưa cho Phó Hoành Dật, khách sáo nói, “Cảm ơn.”

Trong mắt Nhan Thịnh Vũ hiện vẻ buồn bã. Thời gian qua, anh vẫn không liên lạc với Thẩm Thanh Lan vì muốn từ bỏ tình cảm của mình với cô. Anh vốn nghĩ mình sẽ làm được, ai ngờ nhìn thấy cô mới biết, hóa ra cô đã chiếm trọn lòng mình rồi.

“Chị, đồ ăn ở đâu thế, em đói rồi.” Nhan Tịch xoa bụng cau mày, hôm nay cô còn chưa ăn gì đấy.

Thẩm Thanh Lan cười, bản chất tham ăn của Nhan Tịch đúng là chỗ nào cũng dùng được, làm cô lại nhớ tới Vu Hiểu Huyên. Cô nhìn quanh, thấy Vu Hiểu Huyên đang đứng trong góc với Hàn Dịch bèn dẫn Nhan Tịch đi tới đó.

“Hiểu Huyên.”

Vu Hiểu Huyên nghe thấy có người gọi cô, quay đầu lại thì trông thấy Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra tớ rồi hả? Tớ còn tưởng trong mắt của cậu chỉ có mỗi ngài Phó nhà cậu thôi chứ.” Ngoài miệng thì phàn nàn, nhưng ánh mắt cô vẫn tràn ngập niềm vui.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười. Thấy Vu Hiểu Huyên bây giờ lại có thể mở miệng nói đùa như trước thì cô mới yên tâm hẳn, bèn chỉ Nhan Tịch: “Giới thiệu bạn mới cho cậu, đây là Nhan Tịch.”

Không đợi Thẩm Thanh Lan giới thiệu về mình, Nhan Tịch mỉm cười nói trước: “Em biết chị, chị là Vu Hiểu Huyên, là bạn thân của chị Thanh Lan.”

Trước đây Vu Hiểu Huyên đã từng nghe Thẩm Thanh Lan nhắc đến Nhan Tịch, cuối cùng hôm nay cũng được gặp người thật rồi. Cô liền nở nụ cười tươi: “Hì hì, em có thể gọi là chị Hiểu Huyên.”

“Chị Hiểu Huyên, lần đầu gặp mặt, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Tính cách Vu Hiểu Huyên vốn hoạt bát, mặc dù gần đây gặp phải biến cố lớn khiến cô trở nên trầm tính hơn nhiều, đồng thời cũng trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng chung quy tính cách vẫn không thay đổi. Nói chuyện vui vẻ với Nhan Tịch một lúc, hai người quyết định cùng nhau đồng hành đến khu ăn uống.

Hàn Dịch đứng ở gần đó, nhìn Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch mỗi người cầm một khay, vừa nhai nhóp nhép trong miệng vừa gắp thức ăn bỏ vào trong khay, thì không nhịn được bật cười.

Sau khi Phó Hoành Dật cầu hôn thành công, hai ông cụ trong nhà đã rời đi trước. Sở Vân Dung và nhóm Sở Vân Cẩn cũng đã về. Bây giờ chỉ còn lại một vài người trẻ tuổi.

“Chị dâu, người đàn ông vừa nãy là ai vậy?” Hàn Dịch nhớ đến Allen, bèn hỏi.

“Một người trước đây tôi quen.”

Thấy Thẩm Thanh Lan không muốn nói nhiều vì vậy Hàn Dịch cũng không hỏi nữa, bèn đổi chủ đề: “Đám cưới của chị và Hoành Dật sẽ tổ chức vào tháng chín đúng không?”

Vừa nhắc đến chuyện này, Thẩm Thanh Lan liền mỉm cười, trả lời: “Ừm, ngày mùng tháng chín.”

Ngày này được hai vị lão gia quyết định, mang ý nghĩa bên nhau đời đời kiếp kiếp.

“Phong cách Trung Quốc hay Tây?”

“Phong cách Trung Quốc.”

“Anh và Hiểu Huyên thì sao, có tính toán gì chưa?”

Thẩm Thanh Lan nhìn Vu Hiểu Huyên đang ngồi ăn một cách sung sướng bên cạnh Nhan Tịch, kế bên cô ấy còn có Hạt Đậu Nhỏ. Cô không thấy Bùi Nhất Ninh, chẳng biết chị ấy đi đâu rồi.

“Sự nghiệp của Hiểu Huyên đang ở giai đoạn phát triển, tôi tính năm sau mới cầu hôn cô ấy. Ước mơ của cô ấy là trở thành một diễn viên nổi tiếng tầm cỡ quốc tế, tôi muốn sánh bước cùng cô ấy hoàn thành nguyện vọng này.” Hàn Dịch nói, trong mắt đọng lại vẻ dịu dàng âu yếm.

“Bây giờ anh chính là người thân duy nhất của Hiểu Huyên trên thế giới này, tôi hy vọng anh có thể chăm sóc cho cậu ấy thật tốt.”

Hàn Dịch trịnh trọng gật đầu, đáp lại: “Tôi nhất định sẽ.”

“Thanh Lan, có người tìm em.” Phó Hoành Dật đi đến, nói nhỏ vào tai Thẩm Thanh Lan. Nhìn về hướng Phó Hoành Dật ra hiệu, Thẩm Thanh Lan liền trông thấy Tần Nghiên.

Cô lại nhìn về phía khu ăn uống, thấy Nhan Tịch không chú ý đến sự có mặt của Tần Nghiên thì mới đi về phía bà ta.

“Cô Thẩm, tôi không mời mà tới, xin hãy thứ lỗi.” Tần Nghiên xin lỗi nói.

Thẩm Thanh Lan không trả lời.

“Cô Thẩm, đây là một chút quà mọn mà tôi chuẩn bị cho cô, hy vọng cô có thể nhận lấy, chúc cô đính hôn vui vẻ.” Tần Nghiên đưa cho Thẩm Thanh Lan một cái túi nhỏ.

Thẩm Thanh Lan nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn.”

“Chồng tôi đang chờ ở ngoài, tôi không ở đây thêm nữa, đi trước nhé.” Tần Nghiên nói rồi liền nhanh chóng rời đi.

Nhìn theo bóng lưng đang dần biến bất, Thẩm Thanh Lan cau mày nghi ngờ. Cô không tài nào hiểu nổi người phụ nữ tên Tần Nghiên này.

Bữa tiệc kết thúc, Thẩm Thanh Lan vừa cùng Phó Hoành Dật về đến nhà thì liền vào phòng tắm rửa. Còn anh thì ngồi trong phòng để sắp xếp lại quà tặng nhận được hôm nay.

Anh không mở quà mà chỉ phân loại hộp lớn hộp nhỏ. Chờ Thẩm Thanh Lan tắm xong xuôi rồi, anh mới đi tắm.

Thẩm Thanh Lan nhìn số quà tặng được đặt gọn gàng dưới đất. Sau khi mò mẫm trong một đống hộp và túi quà, cô tìm thấy hộp quà của Allen.

Cô mở hộp ra. Khi nhấy món quà được đặt bên trong, sắc mặt Thẩm Thanh Lan trầm xuống. Đó là một chiếc trâm cài trước ngực được chạm trổ thành hình bông hoa Mạn châu sa bằng đá hồng ngọc, được đẽo gọt giống y hệt biểu tượng của tổ chức. Mặt sau của trâm ngọc được khắc con số “7” - danh hiệu trước đây của cô.

Allen, anh đang muốn nhắc nhở về quá khứ của tôi đấy sao? Mắt cô hiện lên một tia chết chóc.

Ra khỏi phòng tắm, Phó Hoành Dật nhìn thấy Thẩm Thanh Lan đang đứng ở ban công hóng gió, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ, tóc vẫn ướt, bèn nhíu mày nói: “Sao em không lau khô tóc mà đã đứng ngoài này hóng gió?”

Thẩm Thanh Lan chìm trong hàng tá những suy nghĩ, hoàn toàn quên mất việc sấy tóc. Nghe Phó Hoành Dật nói vậy, cô ngượng ngùng cười cười: “Em quên mất.”

“Em thật là.” Phó Hoành Dật bất đắc dĩ xoay người vào phòng tắm lấy khăn, sau đó giúp Thẩm Thanh Lan lau khô tóc.

“Phó Hoành Dật, sao anh không hỏi em người đàn ông xuất hiện vào tối hôm nay là ai?” Cảm nhận bàn tay to lớn của anh đang xuyên qua từng lọn tóc, Thẩm Thanh Lan nhỏ giọng hỏi.

Phó Hoành Dật cười cười, thoải mái hỏi lại: “Người đó làm em không vui?”

Thẩm Thanh Lan hơi giật mình, gật gật đầu. “Vâng.”

“Vậy thì em không cần phải nghĩ đến anh ta nữa. Chuyện quan trọng nhất của em bây giờ là ở bên cạnh anh. Buổi tập huấn sẽ sớm kết thúc, tháng sau anh sẽ về căn cứ, khoảng thời gian đó anh không thể về nhà. Ngày mai em đến quân khu ở với anh một tháng đi.”

“Được.” Thẩm Thanh Lan đồng ý.

Sau khi lau khô tóc, Phó Hoành Dật cầm khăn đi giặt sạch sẽ rồi lên giường ôm Thẩm Thanh Lan vào lòng. Cô cũng xoay người, chủ động hôn lên môi anh.

Nếu vợ đã có ý mời gọi thì Phó Hoành Dật nhất định sẽ phối hợp cùng cô. Anh lật người lại, cả hai chìm vào nụ hôn sâu…

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật bắt đầu đi thẳng đến quân khu ở thủ đô.

“Cảm ơn vì có anh ở bên em.” Trước khi xuất phát, Thẩm Thanh Lan đăng một trạng thái lên weibo, đính kèm một hình ảnh chụp cảnh bàn tay của một nam và một nữ đan chặt vào nhau.

Dạo đầu năm, Thẩm Thanh Lan đã tạo một tài khoản trên weibo theo yêu cầu của Daniel. Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, số lượng fan hâm mộ của cô đã lên đến năm triệu người. Vừa đăng xong dòng trạng thái vào sáng nay, mục bình luận bên dưới liền sôi trào, tất cả đều là lời chúc phúc đến Thẩm Thanh Lan.

Cũng trong ngày hôm đó, các tờ báo và tạp chí ở thủ đô đều đăng tin về lễ đính hôn của hai người. Thẩm Thanh Lan trở thành hotsearch đứng đầu được tìm kiếm trên mạng xã hội.

Nhờ tin đính hôn, số lượng người hâm mộ trên weibo tăng vọt lên tám triệu người, tốc độ thu hút fan thật khiến người khác kinh ngạc.

“A a a, không ngờ Thanh Lan nhà ta lại tình như cái bình trên weibo thế này.” Đang ngồi trên bàn ăn bữa sáng, Vu Hiểu Huyên vừa ăn vừa lướt weibo. Nhìn thấy dòng trạng thái của Thẩm Thanh Lan, cô nhịn không được hét ầm lên.

Tiếng hét của cô làm Hàn Dịch giật nảy người, vội đáp: “Chúng ta cũng có thể tình cảm như cô ấy mà.”

Nói rồi, anh lấy điện thoại di động ra định tự sướng. Vu Hiểu Huyên đẩy đầu anh ra. “Ai muốn tình tình cảm cảm với anh, nếu muốn làm thế thì em sẽ làm với Thanh Lan nhà em.”

Vu Hiểu Huyên ở chung nhà với Hàn Dịch nhưng hai người không ngủ chung phòng.

Vu Hiểu Huyên gõ vài cái, bình luận trên weibo của Thẩm Thanh Lan hiện lên một dòng chữ: “Người tớ yêu nhất, nhất định phải hạnh phúc đấy.”

Phương Đồng vừa đọc trạng thái trên weibo vừa cười dịu dàng. Lúc bước xuống xe, Đinh Minh Huy tình cờ nhìn thấy nụ cười của cô nên hơi hốt hoảng, bước nhanh hơn vài bước.

“Đồng Đồng.” Nhìn thấy hắn ta, nụ cười trên môi Phương Đồng liền biến mất. Mặt cô không để lộ cảm xúc, bước nhanh về phía trước.

Đinh Minh Huy đuổi theo, kéo tay Phương Đồng. “Đồng Đồng, chúng ta cần nói chuyện.”

“Tôi sắp muộn rồi.” Phương Đồng nói một câu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

“Chỉ năm phút thôi, năm phút là được rồi.” Đinh Minh Huy hạ thấp giọng nói.

Phương Đồng nghĩ ngợi một lúc rồi đi theo Đinh Minh Huy đến một góc hẻo lánh, nói: “Anh chỉ còn bốn phút.”

“Đồng Đồng, tại sao em lại lạnh lùng với anh như thế?” Đinh Minh Huy đau lòng nói.

“Nếu anh hỏi về vấn đề này thì tôi phải đi trước, tôi bận lắm.”

“Phương Đồng. Chờ anh ba năm, chỉ ba năm thôi được không? Ba năm sau, anh và em sẽ kết hôn.”

Phương Đồng dừng chân lại, bật cười thành tiếng như thể vừa nghe được một chuyện hài: “Ha ha ha, ha ha ha ha ha.”

“Phương Đồng, anh nghiêm túc đấy.”

Phương Đồng ngừng cười, nhìn Đinh Minh Huy chăm chú, thẳng thừng nói: “Đinh Minh Huy, có phải anh quên rồi không? Tháng sau anh sẽ kết hôn với cô quản lý giỏi giang của anh đấy. Cần tôi nhắc thêm một lần nữa không?”

Đinh Minh Huy nhìn cô, “Đồng Đồng, người anh yêu là em, mãi mãi là em, người anh muốn cưới cũng chính là em. Đồng Đồng, anh không nỡ chia tay với em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.