Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 239: Xảy ra chuyện



Nhớ đến quá khứ, Thẩm Thanh Lan hơi thất thần.

“Thanh Lan, bọn mình về thôi. Tớ thấy càng đi càng thêm buồn.” Vu Hiểu Huyên khịt khịt mũi, tâm trạng của cô hơi chùng xuống.

Phương Đồng vỗ vỗ vai cô ấy, “Bọn mình đều sống ở thủ đô, sau này có dịp lại hẹn nhau về đây, vẫn còn nhiều dịp mà, buồn gì chứ.”

Vu Hiểu Huyên liếc cô một cái, “Làm sao giống nhau được, có đến đây đi chăng nữa thì bọn mình đâu còn là sinh viên nữa chứ.”

“Biết đâu lễ kỷ niệm ngày thành lập trường vào năm sau, cậu lại đại diện cho sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp trở về trường, như thế càng đẳng cấp ấy chứ.”

Phương Đồng an ủi cô ấy. Vu Hiểu Huyên nhoẻn miệng cười, “Chính xác, chuyện này thì biết đâu được đấy, ha ha.”

Ba người vừa cười nói vừa đi bộ về ký túc xá. Khi đến nơi, họ thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng chỗ giường Ngô Thiến, sắp xếp đồ đạc. Tóc bà hơi bạc, nếp nhăn trên mặt rất sâu, làn da đen sạm, trông có lẽ là người thường xuyên dầm mưa dãi nắng.

“Đó là mẹ của Ngô Thiến.” Phương Đồng nói nhỏ vào tai hai người.

“Các cháu là bạn cùng phòng của Ngô Thiến phải không? Cô là mẹ của nó. Cô đến dọn hành lý cho nó, không biết có phiền mấy cháu không?” Mẹ của Ngô Thiến thấy họ vào thì bèn nói, gương mặt tang thương của bà miễn cưỡng nở một nụ cười.

Phương Đồng cười cười trả lời: “Không phiền đâu ạ, cô cứ tự nhiên sắp xếp. Bọn cháu cũng dọn hành lý đây ạ.”

Mẹ Ngô Thiến cười, nếp nhăn trên mặt co rúm lại một chỗ, nhưng trông rất thân thiết, “Trước đây Ngô Thiến thường kể về ba cháu. Nó nói các cháu chăm sóc nó rất nhiều. Cô thay nó cảm ơn các cháu, nếu con gái cô không…” Nói đến đây, mắt của mẹ Ngô Thiến đỏ au. Bà lấy tay gạt lệ, đôi tay thoăn thoắt nhét đồ vào túi rồi kéo khóa. “Cô dọn xong xuôi rồi, cô đi trước nhé.”

“Chào cô ạ.” Ba người mở miệng, nhìn theo bóng lưng của bà.

Thẩm Thanh Lan hỏi Phương Đồng: “Ngô Thiến sao thế?”

“Cậu ấy vay tiền ở ngoài trường, đám người cho vay đến trường đòi, còn nói cậu ấy mang thai. Nhà trường gọi Ngô Thiến lên xác minh, sau đó thì cậu ấy bị đuổi học.”

“Vậy tại sao mẹ của cậu ấy lại ở đây?” Vu Hiểu Huyên nghi ngờ.

“Sau khi bị đuổi học, Ngô Thiến liền mất tích. Đám cho vay không tìm thấy cậu ấy, nhưng bằng cách nào đó lại tìm được cách liên lạc với nhà của cậu ấy. Mẹ Ngô Thiến mới lên thủ đô mấy ngày trước, nghe nói là phải mượn người thân rất nhiều tiền để trả nợ cho Ngô Thiến. Cô ấy đi tìm Ngô Thiến mấy ngày liền nhưng không tìm thấy, nên hôm nay mới đến dọn hành lý, chắc là sẽ về quê.”

Hôm nay, lúc Phương Đồng đến ký túc xá cô tình cờ nghe phòng cách vách nói về chuyện này. Sau đó, mẹ của Ngô Thiến đến. Cô không muốn gặp mẹ của Ngô Thiến vì cảm thấy khó chịu trong lòng, bèn chạy đến cổng trường chờ Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên đến.

Vì Vu Hiểu Huyên đang bận phát triển sự nghiệp nên gần như không hề biết chuyện này, nghe vậy thì thổn thức: “Không ngờ Ngô Thiến lại biến thành như vậy. Nếu không quen người đàn ông đó thì có lẽ bây giờ cậu ấy đã tốt nghiệp. Dù không có một cuộc sống đầy đủ, nhưng tối thiểu cậu ấy cũng có thể tìm một công việc để tự nuôi sống bản thân, sau đó lấy một người nào đó, có thể sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều. Cậu ấy bỏ trốn, để lại một mớ bòng bong cho cha mẹ như thế, Ngô Thiến ích kỷ quá.”

Phương Đồng cũng nghĩ vậy, gật đầu nói: “Người đáng thương nhất vẫn là cha mẹ của cậu ấy. Vất vả nuôi Ngô Thiếm học đại học danh tiếng, nhưng đến lúc gần tốt nghiệp, tưởng rằng bao cực khổ sắp qua đi thì Ngô Thiến lại làm như thế. Cha mẹ nào mà chẳng đau lòng.”

Thẩm Thanh Lan nhớ về lần cuối gặp mặt Ngô Thiến, cô ta muốn mượn cô hai trăm nghìn NDT, thì ra đó là nguyên nhân cô ta vay tiền. Cô lắc đầu, nói: “Đường là do mình tự chọn, mặc dù điểm xuất phát không thể tự chọn được, nhưng quá trình thì mỗi người phải tự biết nắm giữ trong lòng bàn tay của mình. Cô ấy đã chọn con đường đó thì phải biết trả giá cho lựa chọn của mình.”

Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên im lặng, cùng gật đầu.

Đồ của Thẩm Thanh Lan không nhiều nên cô nhanh chóng dọn xong hành lý. Người có đồ đạc nhiều nhất là Phương Đồng, cô đã xếp ba cái va li những vẫn chưa xong. Nhìn số lượng va li đáng ngạc nhiên ấy, Vu Hiểu Huyên tặc lưỡi cảm thán: “Phương Đồng này, cậu chuyển nguyên nhà cậu đến đây đấy hả? Nói thật, tớ hơi tò mò đấy, sao cậu có thể nhét đống đồ đạc trong ba cái va li của cậu vào căn phòng chật hẹp này vậy?”

Phương Đồng đang đè lên va li, cố gắng kéo khóa, nói: “Cậu biết cái gì, đây gọi là hưởng thụ cuộc sống.”

“Vâng vâng vâng, Phương đại tiểu thư. Xin hỏi ngài dọn xong chưa, chúng ta nên đi được rồi, chiều nay tớ có một buổi họp báo đấy.”

“Xong ngay đây, mà sao cậu không đến giúp tớ đi.”

Vu Hiểu Huyên bèn ngồi xổm xuống, cùng Thẩm Thanh Lan giúp Phương Đồng sắp xếp đồ đạc gọn gàng. May mà Thẩm Thanh Lan lái xe tới, nếu không thì chỉ với một chiếc xe của Phương Đồng thì sẽ không thể nào chứa nổi số lượng hành lý của cô. Trước cổng trường, ba người tình cờ gặp thầy giáo chủ nhiệm Trương Lâm.

“Hôm nay đến dọn hành lý à?” Thấy ba người, Trương Lâm lên tiếng hỏi.

Tình cờ gặp mặt nên Thẩm Thanh Lan mời Trương Lâm ăn bữa trưa. Trương Lâm nghĩ các cô cũng sắp tối nghiệp rồi nên không từ chối.

Sau khi ăn cơm trưa, Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên chở đồ đạc của Phương Đồng về nhà cô ấy. Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, là Kim Ân Hi gọi đến. Cô nhấn nút nhận cuộc gọi, vừa nghe được hai câu vì đã biến sắc, cúp điện thoại, nói: “Vu Hiểu Huyên, tớ có chút việc. Cậu về nhà một mình được không?”

Vu Hiểu Huyên gật đầu: “Được chứ. Cậu bận gì thì đi trước đi. Tớ chở đồ về nhà rồi cũng đến công ty. Chị Linda đang chờ tớ.”

Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan vẫy tay chào cô rồi lái xe rời đi.

***

“Sao mọi người bắt được cô ta?” Đi vào biệt thự, nhìn Hứa Nặc đang bị trói gô trong phòng khách, Thẩm Thanh Lan hỏi.

Trong cuộc gọi vừa rồi, Kim Ân Hi nói với cô rằng bọn họ phát hiện tung tích của Hứa Nặc, sau đó đã bắt ả về.

Hai mắt Hứa Nặc vẫn nhắm, vẫn còn đang hôn mê. Thẩm Thanh Lan đánh giá ả một chút, thấy vết thương trên mặt ả thì nhìn về phía Kim Ân Hi. Cô vội xua tay, nói: “Không phải tớ làm, vết thương của tớ còn chưa khỏi nữa mà. Kẻ cầm đầu kia kìa.”

Kim Ân Hi chỉ vào Sicily đang ăn lê, nhưng cô ấy lại tỏ ra vô tội: “Chị tưởng là người Allen dạy bảo cẩn thận thì sẽ vô cùng lợi hại, nên đánh hết khả năng mình. Ai ngờ cô ta yếu ớt như vậy, mới mấy chiêu đã ngất xỉu.”

Kim Ân Hi đen mặt. Bà chị của tôi ơi, khả năng của bà chị chỉ thua mỗi mình An thôi, bà chị dồn hết sức lực thì mấy người có thể đánh lại chứ?

“An, lần trước là cô ta định giết tớ, thù này tớ phải báo, đừng có ngăn tớ đấy.” Kim Ân Hi tuyên bố trước tiên.

“Tùy cậu.” Thẩm Thanh Lan không hề có ý định ngăn cản, cô cũng không ưa Hứa Nặc lâu rồi.

“Há há, An, tớ biết là cậu sẽ không ngăn cản tớ mà. Tớ nói cho cậu biết, tớ chuẩn bị một vài thứ tốt cho bà chị này, bảo đảm cô ta suốt đời khó quên. Nếu moi được tin tức về Allen từ miệng cô ta thì càng tốt.”

“Khó lắm.” Thẩm Thanh Lan nói toạc ra, điều cơ bản của những người trong tổ chức kia chính là giữ kín miệng.

Kim Ân Hi cũng chỉ thuận miệng nói chứ không hề mang chút hy vọng nào trong lòng. Cô cầm cổ áo của Hứa Nặc, kéo ả lên, dù trông ả gầy nhom nhưng không hề nhẹ chút nào. “Sicily, đến giúp một tay với. Cô ả này ăn gì mà nặng như đá, nặng muốn chết tôi rồi.”

Sicily ném phần lõi lê còn lại vào thùng rác, phủi phủi tay đứng dậy, sau đó giúp Kim Ân Hi khiêng Hứa Nặc vào một căn phòng trên lầu. Thẩm Thanh Lan đi vào trước, nhấn một nơi nào đó ở trên vách tường, ở giữa tường lập tức xuất hiện một cánh cửa và những bậc thang, đi dọc theo cầu thang sẽ đến được một căn phòng bí mật. Căn phòng này rất lớn, chia làm hai khu vực, một khu bày những thiết bị chữa bệnh cùng với chai lọ linh tinh, một khu khác trưng bày đủ thứ dụng cụ tra tấn.

Căn phòng bí mật này do Eden thiết kế để phục vụ cho mục đích nghiên cứu. Vốn dĩ nó chỉ nhằm nghiên cứu y học, nhưng vài hôm trước, Kim Ân Hi đã bổ sung thêm một khu vực chứa dụng cụ tra tấn để dành riêng cho Hứa Nặc, còn cùng Sicily chuẩn bị cho cô ta thật nhiều “bé yêu”.

“An, cậu thấy thế nào, nơi này không tệ đúng không? Tớ nói cho cậu nghe, mấy ngày nay tớ và Sicily phí không ít thời gian để làm ra mấy thứ này đấy. Tớ cố tình tham khảo sách ‘Mãn Thanh thập đại cực hình’ nhưng vẫn cảm thấy không phù hợp lắm, riêng cái trò đâm châm vào người nghe không tệ chút nào, cho nên tớ định sẽ thử lên người cô ta xem sao.”

Kim Ân Hi nói vô cùng hưng phấn. Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua dụng cụ mà cô ấy chuẩn bị, nhắc nhở: “Đừng giết chết cô ta vội.” Giữ Hứa Nặc lại còn coa nhiều lợi ích.

“Yên tâm yên tâm, cô ta định giết tớ, nhưng tớ rất tốt bụng, chắc chắn sẽ không tàn nhẫn như vậy, hở một tí là giết người.”

Gương mặt Sicily cũng đầy hưng phấn, phối hợp nhịp nhàng với Kim Ân Hi từ việc đỡ Hứa Nặc lên ghế, trói ả lại, sau đó tạt một thùng nước lên Hứa Nặc. Nước lạnh kích thích thần kinh của ả, khiến ả tỉnh lại.

Ánh mắt của Hứa Nặc hơi mơ màng, thấy rõ ba người trước mặt, ánh mắt của ả vẫn không mảy may thay đổi.

Kim Ân Hi sờ cằm, nhìn vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của Hứa Nặc, cười hí hửng: “Ái chà, cô Hứa, chúng ta lại gặp nhau rồi. Đây là lần thứ hai cô nằm trong tay tôi đấy. Cô nói thử xem, hai ta có duyên quá đấy chứ.”

Hứa Nặc dời mắt sang chỗ khác, không nhìn Kim Ân Hi. Ngoại trừ lúc ban đầu, ả theo bản năng đánh giá tình hình xung quanh thì bây giờ ả chỉ im thin thít.

Ả biết lần này là do ả chủ quan. Kể từ ngày nói chuyện với người phụ nữ đó, Hứa Nặc đã trăn trở suốt hai ngày trời, cuối cùng vẫn quyết định làm theo lời đề nghị của bà ta.

Nhưng khi đến trường tìm Ngô Thiến, ả mới biết Ngô Thiến đã không ở đó nữa. Hôm nay Hứa Nặc vừa mới tìm được cô ta, đồng thời giải thích rõ chuyện này cho cô ta biết, nhưng khi quay về lại gặp phải Kim Ân Hi và Sicily.

“Lần trước cô định giết tôi, có phải là do tên biến thái chết tiệt Allen sai khiến cô không?” Kim Ân Hi bóp cằm ả, buộc ả ngẩng đầu lên.

Hứa Nặc lạnh lùng nhìn cô, không nói lời nào.

Kim Ân Hi cười tủm tỉm, trông không để tâm lắm, chỉ những dụng cụ đang bày xung quanh rồi dịu gilngj nói: “Không nói cũng không sao cả, tôi chuẩn bị cho cô rất nhiều quà gặp mặt, cô sẽ thích cho mà xem.”

Nghe thế, gương mặt của Hứa Nặc vẫn không thay đổi. Kim Ân Hi cũng không thèm để ý. Nếu chỉ nghe vài câu hù dọa như thế mà ả đã thay đổi sắc mặt, thì Kim Ân Hi sẽ nghi ngờ không biết liệu Hứa Nặc có thật sự là được Allen huấn luyện hay không.

Sicily cầm một cây roi, giơ tay lên, ngay lập tức roi quật vào người Hứa Nặc, một tiếng “chát” to rõ ràng, Hứa Nặc hơi cau mày, nhưng không hề kêu lên một tiếng. Sicily hừ lạnh, càng đánh càng mạnh hơn trước.

“Hứa Nặc, mau khai ra kế hoạch của Allen, chúng tôi sẽ cân nhắc thả cô đi.”

Nhưng Hứa Nặc không nói lời nào.

Đứng một lát, Thẩm Thanh Lan nhận thấy Hứa Nặc không hề phối hợp chút nào. Ngay lúc đó, Phó Hoành Dật gọi đến, cô dứt khoát bước ra ngoài.

Kim Ân Hi và Sicily liếc nhau, mỉm cười.

Thẩm Thanh Lan không thích làm nhục người khác, nên Kim Ân Hi và Sicily không dám ra tay quá nặng nề trước mặt cô. Nhưng bây giờ Thẩm Thanh Lan đã ra ngoài, bọn họ sẽ “hầu hạ” cô Hứa này thật tốt.

Thấy nụ cười của hai người họ, ánh mắt Hứa Nặc hơi thay đổi, nhưng ả không hề cầu xin tha thứ. Không lâu sau, tiếng la hét đau khổ của Hứa Nặc vang vọng khắp phòng.

Khi Eden trở về, Hứa Nặc đã bị tra tấn đến mức không thể nói được lời nào, chỉ có thể thở hồng hộc.

Kim Ân Hi ngồi xổm trước mặt Hứa Nặc. “Cô bảo vệ Allen như thế để làm gì? Hắn chỉ là một tên biến thái, một tên tâm thần, cần phải bị diệt trừ. Hơn nữa, hắn còn là một kẻ máu lạnh, đối xử với thuộc hạ như đối xử với một con súc vật. Cô nhìn đi, bọn tôi bắt cô đã một ngày một đêm rồi, nhưng hắn ta có tới cứu cô không? Dù cho cô có chết trước mặt hắn thì hắn cũng không chớp mắt một cái nào. Cô bảo vệ hắn như thế để làm gì cơ chứ?”

“Rốt cuộc các người là ai?” Cuối cùng, Hứa Nặc cũng nói một câu đầu tiên.

Kim Ân Hi cười tủm tỉm, trả lời: “Bọn tôi là kẻ thù của Allen, có một mối thù không chết thì mãi mãi không hết được. Tên biến thái đó là người mà ai cũng muốn đập. Chắc chắn cô cũng phải chịu rất nhiều khổ sở khi làm thuộc hạ của hắn nhỉ. Cô có muốn nhập bọn với bọn tôi, cùng nhau đuổi giết hắn không?”

“Cũng!?” Hứa Nặc nhạy bén bắt được một thông tin quan trọng. “Các cô là người do Allen huấn luyện ra?”

Trong mắt của Kim Ân Hi lộ ra một chút buồn bực. Sicily bước lên, đá vào người Hứa Nặc. “Nói nhảm ít thôi! Tôi hỏi cô, Allen muốn làm gì?”

Mắt của Hứa Nặc lóe lên một tia sáng, nhưng ả vẫn không nói gì cả.

“Cứng đầu đấy, bà đây rất thích mấy đứa cứng như cưng.” Sicily cười rất xinh đẹp.

Ở một nơi khác.

Không gặp Hứa Nặc suốt hai ngày, Peter cảm thấy hơi là lạ, hỏi: “Allen, Hứa Nặc đâu rồi?”

Allen không trả lời. Giờ phút này, gương mặt của hắn vô cùng âm trầm. Tâm trạng hắn cả hai ngày nay vốn dĩ đã không tốt rồi. Lý do là vì Thẩm Thanh Lan đến sống ở quân khu.

Peter chỉ thuận miệng hỏi một câu. Thấy hắn không trả lời, anh ta cũng không hỏi nữa.

***

Trải qua ba ngày thi đại học cam go, cuối cùng thì Nhan Tịch cũng được giải phóng. Nhớ lại những ngày tháng học hành đen tối của cấp 3, cô cảm thấy máu trong người mình như sôi sục trở lại. Đầu tiên, cô gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan, nhưng lại gọi không được.

Nhan Tịch nghĩ ngợi một lúc, rồi quyết định gọi điện thoại cho Vu Hiểu Huyên. May mắn là hôm nay Vu Hiểu Huyên nghỉ ngơi ở nhà. Nghe lời đề nghị của Nhan Tịch, cô vụt dậy khỏi giường, nói: “Ok, chị biết một quán ăn rất ngon trong một con hẻm ở khu Vĩnh Hòa, phía bắc thành phố.”

Nhan Tịch hớn hở nói: “Chị Hiểu Huyên, chúng ta gặp nhau ở đường Tân Hoa nhé.”

Vu Hiểu Huyên đồng ý. Cô nhanh chóng vệ sinh, thay quần áo, trang điểm với tốc độ nhanh nhất có thể rồi ra ngoài.

Khi đến điểm hẹn, Nhan Tịch đã ở đó. Cô ấy đeo ba lô đứng ở ven đường, cúi đầu nhìn điện thoại.

Vu Hiểu Huyên dừng xe lại, gọi: “Nhan Tịch.”

Nhan Tịch ngẩng đầu, thấy là Vu Hiểu Huyên, cô lên xe ngồi, hỏi: “Chị Hiểu Huyên, quán ăn đó xa không?”

“Không xa lắm, nhưng nó nằm trong một con hẻm nhỏ, xe không vào được.”

Khoảng mười phút sau, xe dừng lại trước đầu hẻm. Vu Hiểu Huyên xuống xe, dẫn Nhan Tịch vào hẻm.

Nơi này là khu phía Bắc của thủ đô, khác khu Tứ Hợp Viện ở phía Nam. Tình trạng thu nhập của người dân khá thấp, lại còn có đủ mọi loại người tốt xấu ở đây…

Nhan Tịch đi bên cạnh Vu Hiểu Huyên. Một lúc sau, Vu Hiểu Huyên dẫn cô đến một quán ăn nhỏ. Diện tích quán không đến 30 mét vuông, bao gồm cả nhà bếp. Số bàn ăn trong tiệm không đến mười bàn.

Vì bây giờ không phải là giờ ăn cơm, nên không có nhiều người đến ăn. Tính cả Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch thì tổng cộng có ba bàn là có khách. Bà chủ cửa hàng đang quét dọn vệ sinh, thấy có khách đến, bà nhiệt tình mời chào bọn họ ngồi xuống.

Những người khách ở hai bàn còn lại đưa mắt nhìn bọn Vu Hiểu Huyên. Thật sự mà nói, cách ăn mặc của hai cô không hợp với quán ăn nhỏ này. Vu Hiểu Huyên không thèm để ý ánh mắt của bọn họ mà tự nhiên ngồi xuống.

“Bà chủ, cho hai bát phá lấu, một phần gan xào, một phần lòng xào.” Vu Hiểu Huyên quen thuộc gọi món.

“Được được, chờ một lát.” Bà chủ đáp, sau đó đi vào bếp.

Từ trước đến nay Nhan Tịch chưa bao giờ đến những chỗ như thế này. Trong vài phút đầu, cô không tự nhiên cho lắm. Nhìn thoáng qua những vệt dầu mỡ còn đọng lại trên bàn, cô cảm thấy hơi khó thích ứng.

Vu Hiểu Huyên rút một tờ khăn giấy đưa cho Nhan Tịch.

“Chị Hiểu Huyên, sao chị tìm được chỗ này vậy?” Nhan Tịch vừa hỏi nhỏ, vừa lau những vết dầu mỡ trên bàn.

“Có một lần chị quay phim ở gần đây, nhân viên trong đoàn giới thiệu chỗ này cho chị. Đừng thấy bên ngoài quán sơ sài mà lầm, món phá lấu ở đây cực kỳ ngon đấy, không một quán nào ở thủ đô ngon như ở đây đâu.”

“Phá lấu là gì?” Nhan Tịch hỏi. Cô đã từng ăn rất nhiều món ngon, nhưng phần lớn là ăn ở nhà hàng hay khách sạn cao cấp, ở đó không hề có món phá lấu này.

“Một món ăn vặt truyền thống của thủ đô. Chắc là em chưa từng ăn rồi.” Vu Hiểu Huyên tỏ vẻ đắc ý. Có thể nói, món phá lấu ở đây là ngon nhất trong những quán trong thủ đô mà cô từng ăn.

Nhan Tịch lắc đầu. Quả thật cô chưa ăn lần nào. Thậm chí, đây là lần đầu tiên cô nghe tên món ăn này. Dù cô từng học ở thủ đô, nhưng cũng chỉ học cấp ba mà thôi. Từ nhỏ cô đã sống ở Nam Thành, vì thân thế và điều kiện gia đình rất tốt, nên người trong nhà không cho phép cô ăn ở những quán nhỏ ven đường. Họ sợ thức ăn không hợp vệ sinh, dễ dàng gây bệnh cho cô.

Bà chủ bày món ăn lên bàn. Nhan Tịch ngửi mùi hương của tô phá lấu trước mặt. Thơm quá! Nhìn mấy miếng vừa giống thịt vừa không giống thịt, cô hỏi: “Chị Hiểu Huyên, đây là cái gì vậy?”

“Phổi heo và lòng heo. Em yên tâm đi, chủ quán làm sạch lắm.” Vu Hiểu Huyên trả lời.

Sắc mặt của Nhan Tịch cứng đờ. Cô tròn xoe mắt nói: “Lòng heo…” Là cái mà cô đang nghĩ đến đấy hả?

Vu Hiểu Huyên gật đầu. Sau đó, cô bắt đầu ăn lia lịa, mặt mày vô cùng thỏa mãn. Thấy Nhan Tịch vẫn chần chừ, cô nói: “Nhan Tịch, ngon lắm đấy, em cứ nếm thử đi. Ai da, chỉ là nội tạng heo thôi mà, em cứ tưởng tượng em đang ăn gan ngỗng của Pháp đi, cũng đều là nội tạng cả thôi.”

Nhan Tịch bị Vu Hiểu Huyên thuyết phục. Cô cầm đũa gắp thử một miếng bỏ vào miệng nhai nhai. Hai mắt cô bỗng sáng bừng lên: “Món này ngon quá!”

“Ngon lắm đúng không? Chị đã giới thiệu thì nhất định không sai đi đâu được!” Vu Hiểu Huyên cười tủm tỉm.

Món gan xào và lòng xào được mang lên. “Thử hai món này luôn đi. Mặc dù gan xào và lòng xào ở đây không ngon bằng phố ăn vặt ở đường Hộ Quốc Tự, nhưng vẫn ngon hơn những quán ăn bình thường khác.”

Nhan Tịch không do dự nữa, cô gắp một đũa bỏ vào miệng, gật đầu liên tục, “Ngon thật đấy! Chị Hiểu Huyên, sau này em sẽ theo chị xông pha giang hồ.”

Ăn xong, cả hai người đều mang cái bụng tròn vo bước ra ngoài. Nhan Tịch vỗ vỗ bụng của mình, ợ một cái, nói: “Hức, no quá! Không ngờ món này vừa ngon vừa rẻ như vậy.”

“Lần sau chị dẫn em đến khu Hộ Quốc Tự. Ở đó có một phố ăn vặt bán nhiều món lắm, bảo đảm ăn một lần, em sẽ muốn đi thêm lần nữa.”

“Ok! Sau khi đỗ Đại học B, em sẽ có rất nhiều thời gian. Em chắc chắn sẽ ăn sạch tất cả các món ăn vặt ở thủ đô này.” Nhan Tịch cười tươi rói. Thi đại học xong, cô có so đáp án, phát hiện thành tích của mình cũng không tệ lắm, chắc là sẽ đỗ Đại học B. Do đó, tâm trạng mấy ngày nay của cô rất tốt.

Triệu Giai Khanh đã từ nước ngoài trở về. Đi du lịch mấy tháng, tâm trạng của bà cũng dịu đi rất nhiều. Thấy con gái vừa thi xong, bà đã đề nghị con gái ra ngoài chơi với bạn bè.

“Ngoài đồ ăn vặt ra thì thủ đô còn có rất nhiều món ăn ngon. Đợi lúc nào rãnh rỗi, chị sẽ lên một danh sách cho em, để em đi ăn cùng bạn học hoặc là bạn bè gì đấy. Đây sẽ là danh sách tổng hợp những món chị ăn từ nhỏ đến lớn, người khác chị không cho đâu đấy.”

Nhắc đến món ngon, hai thành viên thuộc hiệp hội ăn hàng xuyên lục địa trò chuyện vô cùng vui vẻ.

“Ngô Thiến?” Mới ra đến đầu hẻm, nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, Vu Hiểu Huyên do dự rồi gọi một tiếng.

Bóng lưng trước mặt xoay người lại, chính là Ngô Thiến đã lâu không gặp. Bộ dạng của cô ta khá chật vật, mặc bộ quần áo cũ mèm, một vài chỗ còn lấm tấm bẩn. Đầu tóc rối bời như một ổ rơm khô, thậm chí còn bóng lên vì đổ dầu, giống như đã lâu lắm rồi chưa gội đầu vậy. Gương mặt vàng như nghệ, giống như một người không ăn đủ chất dinh dưỡng trong một thời gian dài. Vành mắt thâm đen, rõ ràng là thiếu ngủ.

Suýt chút nữa Vu Hiểu Huyên không nhận ra được Ngô Thiến. Trước kia, khi cô ta còn chưa quen Trần Kình Thiên, mặc dù điều kiện sinh hoạt không đầy đủ, nhưng nhìn cô ta vẫn sạch sẽ gọn gàng. Còn cô gái trước mặt này, hai từ lôi thôi cũng không đủ để hình dung dáng vẻ lúc này của cô ta.

“Ngô Thiến, là cậu đấy sao? Tại sao cậu lại ở đây?” Vu Hiểu Huyên hỏi.

Thấy Vu Hiểu Huyên, Ngô Thiến hơi ngạc nhiên. Mắt cô ta lóe lên một tia sáng, nhưng biến mất ngay lập tức. Cô ta nói với sắc mặt chết lặng, “Mắc mớ gì đến cô.” Nói xong, cô ta bỏ đi.

Vu Hiểu Huyên bỗng nhớ đến bộ dáng lau nước mắt của mẹ của Ngô Thiến khi nhắc đến tên con gái. Cô hỏi: “Ngô Thiến, cậu có biết mẹ của cậu đang tìm cậu không?”

Ngô Thiến dừng bước.

Vu Hiểu Huyên tiếp tục: “Mẹ của cậu mượn rất nhiều tiền giúp cậu trả số nợ vay nặng lãi đó. Bà ấy cũng đã tìm cậu rất lâu, nhưng vẫn không tìm được cậu. Hai ngày trước, bà ấy về quê rồi.”

Toàn thân Ngô Thiến cứng đờ, đứng đưa lưng về phía Vu Hiểu Huyên. Cô ta biết bản thân mình ích kỷ, nhưng cũng chỉ vì cô ta bị ép mà thôi. Nếu như cô không bỏ trốn, đám người đó sẽ đánh chết cô ta, hoặc là bắt buộc cô ta bán dâm.

Dạo gần đây, cuộc sống của cô ta cũng không hề dễ chịu gì, cả ngày chỉ biết trốn chui trốn lủi. Vì trong người không có nhiều tiền, nên cô ta không thể thuê một phòng trọ tốt, chỉ có thể thuê một chỗ ngủ trong tầng hầm, có giá mười tệ. Mỗi ngày, cô ta hết ăn mì tôm, thì cũng chỉ ăn mì tôm. Cô ta không thể ra ngoài tìm việc, bởi vì sợ đám người đó sẽ tìm được mình.

Vì sống sót, cô ta bán hết những thứ đáng giá để đổi lấy tiền. Bây giờ, trên người cô ta chỉ còn lại giấy tờ tùy thân, ngay cả điện thoại di động cũng không có. Do đó, cô ta không hề biết mẹ đến thủ đô tìm mình khắp mọi nơi.

Hai ngày trước, nếu không phải Hứa Nặc đến tìm cô ta, thì e rằng cô ta vẫn còn tiếp tục trốn dưới tầng hầm không dám ra ngoài. Hôm nay, cô ta định ra ngoài mua một bộ quần áo mới, rồi tắm rửa thay đồ, sau đó đi tìm Vu Hiểu Huyên hay Phương Đồng. Không ngờ, vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp Vu Hiểu Huyên.

“Vu Hiểu Huyên, cậu xem như không gặp tớ đi. Đời này của tớ xem như hết rồi. Nếu cậu gặp mẹ của tớ thì xin giúp tớ nói với bà ấy một câu, bảo bà ấy hãy xem như tớ đã chết đi, xem như chưa từng sinh ra tớ. Đời này, tớ có lỗi với bà ấy, kiếp sau tớ sẽ trả.”

Ngô Thiến nói nhỏ, giọng điệu khàn khàn, mang theo chút nghẹn ngào.

“Ngô Thiến, cậu còn trẻ, nếu cậu biết sai mà sửa thì không bao giờ là muộn cả. Gia đình của cậu đang đợi cậu quay về.” Vu Hiểu Huyên lại gần Ngô Thiến, khuyên nhủ cô ta.

Vu Hiểu Huyên không biết chuyện Ngô Thiến đến mượn tiền Thẩm Thanh Lan. Từ trước đến nay, cô đều không thích Ngô Thiến, bởi vì cô cảm thấy tính tình Ngô Thiến không tốt lắm. Có điều, thấy bộ dáng của cô ta lúc này, cô vẫn cảm thấy mềm lòng.

“Tớ còn có hy vọng thật sao?” Ngô Thiến tự giễu.

“Có chứ, chỉ cần cậu không bỏ cuộc là được.”

Ánh mắt của Ngô Thiến sáng lên, nhưng lại nhanh chóng tối sầm. “Câu này chỉ để lừa người khác thôi, tớ biết cậu đang an ủi tớ, tớ đã bị đuổi học, không có bằng tốt nghiệp. Cho dù tớ có đi xin việc làm, thì cũng sẽ không có ai thuê một đứa không có bằng cấp như tớ đâu.”

“Ngô Thiến, cậu đừng nghĩ bi quan như vậy. Nếu chính bản thân cậu bỏ cuộc thì cuộc đời của cậu sẽ thật sự kết thúc. Cậu nên nghĩ cho cha mẹ của cậu chứ.”

Nhắc đến cha mẹ, mắt Ngô Thiến lại đỏ lên, nước mắt lăn dài trên má. “Tớ có lỗi với họ.”

“Ngô Thiến, cậu tỉnh lại đi! Dù không có bằng tốt nghiệp thì cậu cũng có thể tìm một việc làm để nuôi sống bản thân mình mà. Mẹ cậu đã trả hết nợ cho đám người cho vay nặng lãi rồi, bọn họ sẽ không đến tìm cậu nữa đâu. Bây giờ cậu chỉ cần làm việc thật chăm chỉ, cuộc sống của cậu sẽ sớm tốt hơn thôi.”

Ngô Thiến lắc đầu, nói: “Không tốt hơn được đâu, bây giờ tớ không có một đồng, chỗ ở cũng không có, tớ sắp sống không nổi nữa rồi.”

Nghe vậy, Vu Hiểu Huyên rút một vài tờ tiền trong ví ra, đưa cho Ngô Thiến. Cô nói: “Hôm nay tớ không mang theo nhiều tiền, cậu cầm trước nhiêu đây đi. Cậu cố kiếm được một công việc bao ăn ở, chắc là số tiền này đã đủ cho cậu sống cho đến khi tìm được việc.”

Số tiền không nhiều, khoảng trên dưới một nghìn tệ. Ngô Thiến không nhận, nói: “Không cần đâu.”

Vu Hiểu Huyên nhét tiền vào trong lòng của Ngô Thiến: “Đừng cố chấp như vậy, sống sót mới là điều quan trọng nhất.”

Ngô Thiến siết chặt mấy tờ tiền, cúi đầu, nói nhỏ: “Cảm ơn Hiểu Huyên! Cảm ơn cậu!”

Vu Hiểu Huyên cười cười: “Cậu phải tỉnh táo lại, rồi sống cho thật tốt. Chúng tớ đi trước nhé.”

“Chờ một chút.” Ngô Thiến gọi cô. “Hiểu Huyên, tớ có một vật cần trả lại cho Thẩm Thanh Lan, là tớ trộm của cậu ấy.”

Vu Hiểu Huyển hỏi: “Cái gì vậy?”

“Một vật nhỏ thôi, nhưng tớ thấy Thẩm Thanh Lan rất quý nó, chắc là nó rất quan trọng với cậu ấy. Lúc trước tớ cảm thấy tức giận vì cậu ấy đã giấu thân phận của mình, nên tớ đã trộm nó. Bây giờ, cậu giúp tớ đưa lại cho cậu ấy đi. Đồng thời giúp tớ nói một tiếng xin lỗi.”

Vu Hiểu Huyên hơi ngờ vực, nhưng vẫn gật đầu: “Được thôi, cậu đưa vật đó cho tớ đi.”

“Tớ cất vật đó ở gần đây thôi. Cậu có thể đi cùng tớ về lấy không?”

Vu Hiểu Huyên nghĩ ngợi một lúc rồi đồng ý. Cô nhìn về phía Nhan Tịch, nói: “Em lên xe chờ chị được không?”

Nhan Tịch lắc đầu: “Để em đi chung với chị.”

Ngô Thiến định phản đối, nhưng lại không nói gì cả. Sau đó, cô ta im lặng dẫn hai người đi vào sâu trong con hẻm nhỏ.

“Đây chính là chỗ ở hiện tại của cậu?” Vu Hiểu Huyên nhíu mày nhìn tầng hầm vừa bẩn thỉu vừa ẩm ướt trước mặt, lại còn thoang thoảng mùi quái lạ.

Căn phòng rất nhỏ, chỉ đủ để đặt một chiếc giường. Ba người cùng đứng trong phòng càng làm cho không gian trở nên vô cùng chật hẹp.

Ngô Thiến luống cuống xoa xoa tay, “Ừm, tớ không có tiền, không thuê nổi phòng tốt, chỗ này là rẻ nhất rồi.”

Cô ta không lấy đồ ngay mà rót hai chén nước cho Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch, “Phòng tớ không có ly, các cậu uống tạm đi. Yên tâm, hai cái chén này tớ rửa sạch lắm, không dơ đâu.”

Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch không nhận lấy chén. Ngô Thiến cúi đầu, ảm đạm nói: “Được rồi, hai cậu không uống thì thôi, chờ tớ một chút, tớ lấy vật đó đưa cho các cậu.”

Hai người thấy thế thì cầm chén uống một hớp nhỏ, mùi vị nước hơi là lạ. Uống xong một hớp, hai người không uống nữa, chỉ cầm chén trên tay.

Ngô Thiến thấy hai người đã uống nước rồi, mỉm cười nói: “Các cậu đợi một chút, tớ đi tìm vật đó.”

Nói xong, cô ta bắt đầu lục lọi đồ đạc, “Chỗ ở của tớ hơi lộn xộn, nên tớ không nhớ để nó ở đâu nữa.”

“Không sao, cậu từ từ tìm, bọn tớ không vội.” Vu Hiểu Huyên nói.

Nhưng đã năm, sáu phút trôi qua mà Ngô Thiến vẫn không tìm ra. Vẻ mặt cô ta vội vàng gấp gáp, cô ta thốt lên: “Tớ nhớ tớ để nó ở đây, nhưng sao giờ không thấy tăm hơi đâu nhỉ. Vu Hiểu Huyên, cậu gắng đợi thêm chút nữa, tớ chắc chắn sẽ tìm ra.”

Vu Hiểu Huyên lại không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, nhưng không khí âm u và ẩm ướt ở đây khiến cô hơi váng đầu. Đang nghĩ ngợi mông lung, đột nhiên cô thấy cơ thể Nhan Tịch mềm nhũn ngã xuống đất. Vu Hiểu Huyên giật mình, vội vàng đỡ Nhan Tịch, nhưng rồi trước mắt cô cũng tối sầm lại, ngất xỉu.

Ngô Thiến dừng lại động tác lục lọi của mình, đứng dậy nhìn hai người dưới đất, nói: “Hai người đừng trách tôi, có trách thì trách Thẩm Thanh Lan ấy. Cô ta đã liên lụy đến hai người.”

Cô ta sờ một nghìn tệ mà Vu Hiểu Huyên cho cô ta trong túi, nhìn Vu Hiểu Huyên với vẻ phức tạp: “Vu Hiểu Huyên, xin lỗi.”

Cô ta khoá cửa phòng lại, rồi cầm một mẩu giấy đi ra ngoài. Cô ta cần tìm bốt điện thoại công cộng.

Ngô Thiến đã thả một viên thuốc mà Hứa Nặc bỏ vào trong nước uống. Hứa Nặc còn đưa cho cô năm mươi nghìn tệ, yêu cầu cô ta bắt cóc bạn của Thẩm Thanh Lan, Vu Hiểu Huyên hoặc Phương Đồng đều được.

Sau đó, cô ta cần giao người bắt cóc được cho một người đàn ông. Mẩu giấy cô ta đang cầm trên tay có ghi phương thức liên lạc của người đàn ông đó.

Cô ta gọi theo dãy số ghi trên mẩu giấy. Sau khi nói rõ tình hình hiện tại, đối phương chỉ dặn cô ta trông coi người cẩn thận, đêm nay sẽ đến dẫn người đi rồi cúp máy.

Cô ta trở về tầng hầm, thấy Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch vẫn đang bất tỉnh thì bèn lục soát người bọn họ một lần. Vu Hiểu Huyên đã đưa hết tiền mặt cho cô ta, nhưng cô ta vẫn tìm được năm trăm tệ trong người Nhan Tịch.

Ngô Thiến lấy điện thoại của hai người ra tắt nguồn, rồi quẳng vào thùng rác.

Cô ta không biết hiệu lực của thuốc này sẽ kéo dài trong bao lâu, đành cầm hai ly nước của bọn họ rồi đổ hết vào miệng hai người.

Trời dần tối, người đàn ông cô ta đã gọi trước đó vẫn chưa đến. Ngô Thiến hơi lo lắng, đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Lúc cô ta đang đứng ngồi không yên, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Cô ta vui mừng ra mở cửa, liền thấy hai khuôn mặt đàn ông ngoại quốc.

“Hai người là ai?” Ngô Thiến cảnh giác hỏi.

Một người đàn ông đậm nét Á Đông đi ra từ sau lưng hai người kia, nhìn thoáng qua hai người đang nằm dưới đất, sau đó lấy một tấm ảnh trong túi ra để đối chiếu, xong xuôi mới mỉm cười: “Làm tốt lắm.”

Nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc, sự đề phòng của Ngô Thiến giảm xuống. Ba người cùng đi vào trong phòng. Hai người đàn ông phương Tây bế Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch ra ngoài.

“Chờ đã. Anh có thể nói cho tôi biết các anh định mang họ đi đâu hay định làm gì họ được không?” Trong lòng Ngô Thiến dâng lên một nỗi bất an vô cùng mãnh liệt. Hứa Nặc nói muốn cho Thẩm Thanh Lan một bài học, nhưng Thẩm Thanh Lan quá giỏi võ, bắt cô ta không dễ chút nào, nên sẽ ra tay từ bạn cô ta, bắt bạn của cô ta làm mổi nhử.

Nhưng khi thấy ba người đàn ông kia, trực giác của Ngô Thiến mách bảo rằng nếu hai người đó bị mang đi thì chắc chắn sẽ không gặp chuyện gì tốt. Cô ta hơi hối hận.

Người đàn ông Á Đông vóc người thấp bé nhìn Ngô Thiến, rồi ném một xấp tiền xuống đất, nói: “Chuyện này không đến lượt cô lo, cầm tiền rồi cút đi.”

Ngô Thiến không chạy đến nhặt tiền, mà chạy đến ngăn trước mặt những người đó, “Tôi hối hận rồi, tôi không làm vụ này nữa, các anh không thể mang người đi, các anh mau cút đi.”

Người đàn ông kia nở nụ cười tàn nhẫn: “Mang hay không cũng không phải quyền của cô, mau tránh ra.”

Ngô Thiến không nhường đường. Bắt gặp ánh mắt đầy chết chóc của người đàn ông kia, cơ thể cô ta run bần bật, nhưng cô ta vẫn cố gắng chắn ngay cửa: “Các anh để người lại, nếu không tôi sẽ hét lên.”

Cô ta nhìn thoáng qua Vu Hiểu Huyên vẫn đang bất tỉnh. Vu Hiểu Huyên, coi như tôi trả ơn cho một nghìn tệ của cô.

Sự hung ác lóe lên trong mắt người đàn ông, hắn ta rút một thứ từ bên hông ra. Ngô Thiến giật mình quay người định bỏ chạy, nhưng vừa chạy hai bước, cơ thể cô ta ngã xuống đất.

“Đi mau.” Người đàn ông kia quát lên, ba người nhanh chóng rời đi.

Dưới tầng hầm, Ngô Thiến nằm trên mặt đất, mắt cô ta trợn trừng, gương mặt vẫn còn vương lại vẻ hoảng sợ, máu lênh láng dưới cơ thể của cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.