Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 263: Có rồi!



Giọng nói của một người phụ nữ từ trong máy ghi âm vang lên, Vu Hiểu Huyên rất muốn ấn nút dừng, nhưng vẫn cố nghe hết đoạn ghi âm này.

Mặt Vu Hiểu Huyên đẫm nước mắt, cô không biết mình đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy lòng đau âm ỉ. Cô nhắm hai mắt lại, cầm điện thoại lên định gọi cho Hàn Dịch, nhưng cuối cùng vẫn không gọi. Cô thừa nhận, giờ phút này, cô bỗng trở nên nhát gan.

***

Một trang viên nào đó ở nước ngoài.

“Allen, Hứa Nặc đã ở bên ngoài mấy ngày rồi, anh không định cho cô ta vào sao?” Peter đi vào phòng khách, nói với Allen đang đọc báo.

Allen như không nghe thấy tiếng của Peter, hắn chăm chú nhìn tờ báo, ánh mắt không chút gợn sóng.

Peter ngồi xuống ghế sô pha, “Chậc chậc, Allen, anh là người máu lạnh nhất mà tôi từng gặp đấy. Dù gì Hứa Nặc cũng do một tay anh dạy dỗ, anh tốn biết bao nhiêu tâm huyết cho cô ta, vậy mà anh nói không cần là không cần?”

Allen vẫn không có phản ứng gì.

Peter khoanh tay trước ngực, tiếp tục nói: “Tôi thấy Hứa Nặc thật lòng với anh. Đừng nói là anh không nhìn ra tình cảm của cô ta đấy nhé. Người như anh, thật sự rất khó có được người phụ nữ nào yêu anh thật lòng như vậy. Anh không suy nghĩ một chút sao?”

Cuối cùng Allen cũng ngẩng đầu nhìn Peter, “Anh rảnh lắm sao?” Giọng điệu lạnh lẽo, trong mắt chứa sự giận dữ, nhưng Peter lại thấy sâu trong đó là đau đớn dày đặc.

“Allen, anh làm sao vậy?” Peter nhìn tờ báo trong tay Allen liền hiểu ra, “Allen, nếu biết có một ngày thế này, sao anh không cướp Thẩm Thanh Lan về? Nếu sợ cô ta chạy trốn thì anh có thể cắt đứt chân cô ta, để cô ta mãi mãi ở bên cạnh anh.”

Allen chằm chằm Peter với ánh mắt dữ tợn, “Anh dám động cô ấy thử xem, tôi bảo đảm ngay cả cơ hội đi gặp thượng đế anh cũng không có.”

Peter nhún vai, “Tôi chỉ đề nghị thôi, anh đừng để bụng.” Hở cái là đòi cho người ta đi gặp thượng đế, đây quả thực không phải là một thói quen tốt.

“Có điều, Allen, tính tình Hứa Nặc ngang bướng. Nếu anh không cho cô ta vào thì e rằng cô ta sẽ đợi suốt ở bên ngoài.”

“Cứ để cô ta đợi đi.” Allen lạnh lùng nói, hắn không cần một con chó không biết nghe lời.

Hứa Nặc đợi ở bên ngoài đã rất lâu, ánh nắng mặt trời chiếu vào người ả, trên trán đổ đầy mồ hôi, mồ hôi chảy vào mắt, khiến ả không mở mắt ra được, nhưng ả vẫn không nhúc nhích.

Từ lần bị mẹ nuôi mang đi, ả chưa từng gặp lại Allen. Ả nhớ Allen điên cuồng, nên mới chạy tới đây. Ả biết Allen sẽ không giữ ả lại, nhưng ả vẫn muốn thử.

Nhưng lần chờ đợi này, chính là chờ đợi ròng rã mấy ngày.

Một người đàn ông mặc áo đen từ trong trang viên đi ra nhìn Hứa Nặc, lạnh giọng nói: “Ông chủ gọi cô vào.”

Trong mắt Hứa Nặc đầy vẻ mừng rỡ, ả không thể tin nổi những gì mình vừa nghe được.

Theo người đàn ông đi vào, thấy cảnh vật quen thuộc, Hứa Nặc suýt chút nữa đã khóc như mưa. Đây là nơi ả quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, mới một thời gian ngắn không ở đây mà ả đã vô cùng nhớ nơi này.

Ả đi từng bước tiến lại gần người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, đứng cách hắn một mét, gọi: “Chủ nhân.”

Allen không hề nhìn cô ả mà vứt vài tấm ảnh lên bàn, Hứa Nặc cầm lên nhìn, là ảnh chụp Andrew, Sicily, Eden và Kim Ân Hi.

“Cho cô ba ngày, chỉ cần một người trong số đó bị thương nặng thì cô có thể quay lại bên cạnh tôi. Nhớ kỹ, là bị thương nặng, chứ không phải là chết.” Allen nói với giọng điệu rất lạnh lùng, giọng nói khàn khàn rơi vào tai Hứa Nặc cứ như tiếng của trời, đôi mắt Hứa Nặc lóe lên ánh sáng rực rỡ.

“Chỉ cần bị thương nặng là được. Trong vòng ba ngày, tôi không nghe được tin tức bọn họ bị thương thì sau này cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Hứa Nặc chăm chú nhìn Allen lần nữa, rồi xoay người ra ngoài.

Ánh mắt Allen vẫn còn dừng trên tờ báo, trên đó là tin tức về hôn lễ của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật. Khóe môi Allen nở nụ cười lạnh,“Tiểu Thất, anh sẽ không trơ mắt nhìn em gả cho người khác.”

***

Trong một rừng rậm ở Bắc Mỹ, Kim Ân Hi cắt đuôi được đám người đang bám theo sau, hung hăng mắng: “Hứa Nặc khốn kiếp! Hứa Nặc chết tiệt! Tốt nhất là mày hãy cầu nguyện không rơi vào tay của bà. Nếu không, bà đây sẽ cho mày biết vì sao hoa lại hồng!”

Kim Ân Hi thở hổn hển trốn sau một gốc cây to, cành lá xum xuê. Cách đó không xa, đám người kia quay ngược lại. Cô vội nín thở, dán chặt người vào thân cây, giấu kín mình sau tầng lá cây. Một bóng người chạy lại phía gốc cây, Kim Ân Hi nhìn chằm chằm hắn, chuẩn bị sẵn tư thế, có thể găm con dao vào mục tiêu bất cứ lúc nào.

Bóng người đó không nhìn lên trên, mà chạy vút qua gốc cây, tới chỗ đám người đang chờ phía trước. Bóng người đi tới, nói: “Không thấy người phụ nữ đó nữa, có lẽ đã chạy thoát rồi.”

Đứng ở trong đám người là Hứa Nặc. Sắc mặt ả lạnh lẽo, “Cô ta không thể chạy nhanh như vậy được, nhất định vẫn còn ở gần đây. Tìm cho tôi!”

Đám người tản ra tìm, Hứa Nặc đi sau cùng, ả nhìn xung quanh, không phát hiện bất cứ điều gì khác thường. Ả nhíu mày, vẻ mặt bất mãn, chọn một hướng rồi chạy đi.

Thấy đám người đã đi hết, Kim Ân Hi thở dài một hơi. Có điều, cô vừa mới thả lỏng thì lông tơ khắp người lại dựng đứng cả lên. Cô nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất, rồi nhìn lên trên cây.

Chỗ cô vừa ngồi, có một con mãng xà rất lớn đang lè cái lưỡi đỏ lòm. Nếu cô không phản ứng nhanh thì bây giờ cái đầu của cô đã ở trong miệng mãng xà rồi.

Kim Ân Hi và mãng xà bốn mắt nhìn nhau, biết nó không thấy cô, nhưng cô vẫn cảm thấy đau đầu. Không phải là cô không thể giết nó, nhưng nếu giết nó thì sẽ phải tốn rất nhiều sức lực, lại còn gây ra động tĩnh lớn. Nếu làm đám người đó quay lại thì cô có muốn khóc cũng không được.

Suy nghĩ một chút, Kim Ân Hi quyết định “Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách“. Dáng người linh hoạt xuyên qua rừng rậm, giống như là đi trên mặt đất bằng phẳng.

Cảm nhận được con mồi của mình đã chạy, nhưng mãng xà vẫn không đuổi theo mà tiếp tục quấn quanh thân cây. Kim Ân Hi nhìn ra sau, thầm cảm thán vận may của mình cũng không đến nỗi nào.

Chạy được một đoạn, xác định đã bỏ xa đám người kia thì Kim Ân Hi mới tìm một chỗ gần đó nghỉ ngơi, cô lấy một quả dại trong túi ra ăn, quả này là cô thuận tay hái trên đường chạy trốn.

Cô không lo nó có độc, đối với bọn họ mà nói, rừng rậm này giống như vườn hoa sau nhà, cây nào có độc, cây nào không có độc, quả nào có thể ăn, quả nào không thể ăn, bọn họ biết rất rõ.

Kim Ân Hi không ngờ mình lại bị Hứa Nặc truy sát một lần nữa. Chuyện này phải kể từ hai ngày trước.

Một tuần trước, Kim Ân Hi muốn chuẩn bị một phần quà kết hôn cho Thẩm Thanh Lan. Cô biết ở nước M có một đại hội đấu giá, nên mua vé máy bay đi nước M.

Hai ngày trước, cô vừa mới bước ra khỏi đại hội đấu giá, liền phát hiện mình bị theo dõi. Cô vốn chỉ đoán là bọn lưu manh, nhưng rồi lại nhanh chóng nhận ra không phải như vậy. Bởi vì bước chân của bọn theo dõi cô rất nhẹ, rõ ràng là có chút bản lĩnh.

Lúc này, Kim Ân Hi bước nhanh hơn nhưng vừa đã được mấy bước, Hứa Nặc liền xuất hiện ở trước mặt cô. Thấy cô ả, Kim Ân Hi còn có gì mà không hiểu nữa, thù mới hận cũ gộp vào làm một, hai bên nhanh chóng đánh nhau. Bọn họ có nhiều người, Kim Ân Hi chỉ có một mình. Giải quyết được ba người rồi, Kim Ân Hi tìm cơ hội chạy trốn. Cô vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho Sicily. Sicily cũng theo cô đến nước M, nhưng đêm nay cô ấy không đến đại hội đấu giá cùng cô.

Thật không ngờ, bên Sicily cũng đang gặp phiền phức. Không còn cách nào khác, Kim Ân Hi chỉ có thể dựa vào chính mình. Một bên chạy, một bên đuổi, sau đó chạy tới rừng rậm này.

Lãng phí một ngày một đêm trong rừng rậm với bọn Hứa Nặc, Kim Ân Hi mới cắt đuôi được chúng. Vừa ra khỏi rừng rậm, liên lạc với Sicily, cô lại nghe được tin Andrew bị thương nặng.

Kim Ân Hi lập tức biến sắc, vội mua vé máy bay bay tới nước Y.

Thấy Sicily đang ngồi trong hành lang bệnh viện, Kim Ân Hi uể oải hỏi: “Sicily, Andrew thế nào rồi?”

Sicily lắc đầu không nói lời nào, trên mặt là vẻ đau khổ không che giấu được. Lòng Kim Ân Hi trầm xuống. Sau đó, Sicily quay mặt vào góc khuất, nháy mắt mấy cái với Kim Ân Hi. Cô lập tức hiểu ra, nhưng vẻ mặt lại càng thêm nặng nề.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Andrew được người ta đẩy ra, trên người cắm đầy dây rợ, vải băng kín người. Sicily nhào tới nhìn Andrew, nước mắt dàn giụa.

Khóe môi Kim Ân Hi giật giật, bày ra vẻ mặt lo lắng, cùng Sicily đi vào phòng bệnh.

Đến khi nhân viên y tế đã ra ngoài hết, Sicily lập tức lau nước mắt, đập lên người Andrew đang bị băng bó như xác ướp, “Được rồi, đừng giả vờ nữa.”

“Ôi, em nhẹ tay chút. Cô gái ác độc này!” Andrew mở mắt ra, ngồi bật dậy, không hề giống người bị thương nặng.

Sicily lườm anh, “Giả vờ thành quen rồi đúng không, có muốn em đấm cho một cú nữa không?” Vừa nói, cô vừa giơ nắm đấm lên.

Andrew mỉm cười, “Không cần, anh chỉ đùa một chút thôi mà.”

Sicily hừ lạnh.

Kim Ân Hi kéo một cái ghế đến, ngồi xuống, “Nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Còn không phải là do tên điên Allen kia sao?” Sicily căm hận nói, “Hôm trước, tớ phát hiện có người theo dõi mình. Lúc cậu gọi điện thoại cho tớ là tớ đang đùa bỡn với đám rệp đó. Tớ định giải quyết cho nhanh, rồi qua đó giúp cậu. Nhưng sau đó Andrew nói cũng gặp chuyện tương tự, cho nên tớ giải quyết xong bọn họ thì liền đi tìm anh ấy.”

Kim Ân Hi không nhịn được lườm Sicily. Chị gái à, là tôi nhờ chị cứu tôi trước, ấy thế mà chị bỏ gần tìm xa, đi cứu người đàn ông của chị trước. Chị khinh tôi không có đàn ông, đúng không?

Andrew nói tiếp, “Sau hôm gặp Sicily, bọn anh bị tai nạn giao thông. Anh liền tương kế tựu kế đến bệnh viện.”

“Vậy là anh cố ý tung tin mình bị thương nặng ra ngoài?”

“Ừ, anh thấy bọn họ chỉ muốn khiến chúng ta bị thương, chứ không phải muốn lấy mạng chúng ta, nên anh đoán Allen muốn lấy chúng ta ra uy hiếp ai đó.”

Allen bắt bọn họ uy hiếp ai, đây là chuyện quá rõ ràng.

“Allen muốn ngăn cản hôn lễ của An.” Kim Ân Hi nghiến răng nói. Allen là một tên tâm thần, năm xưa An chỉ mới bao nhiêu tuổi chứ, thế mà đã bị hắn để ý rồi.

“Nguy rồi, em chưa nói với An là Andrew giả vờ bị thương.” Sicily vỗ đầu một cái, vừa rồi cô chỉ lo diễn kịch, quên chuyện phải báo với An một tiếng.

Chắc chắn tin tức Andrew bị thương nằm viện đã truyền tới chỗ An rồi, có lẽ Allen cũng đã đi tìm An.

“Chúng ta phải tin tưởng An, nhất định là em ấy sẽ có cách đối phó với Allen. Hơn nữa, người đàn ông của An cũng không phải đồ bỏ đi, ngay cả KING cũng bại trong tay anh ta mà. An ở bên anh ta, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Andrew tỉnh táo nói.

Kim Ân Hi không nói gì, cũng bởi vì có người đàn ông đó tồn tại, nên càng dễ dàng kích thích Allen. Allen đã mê muội An rồi. Nếu không phải lần này An muốn kết hôn với Phó Hoành Dật, thì Allen sẽ không gây sự như vậy.

“Andrew, anh đừng quá trông chờ vào người đàn ông của An. Bây giờ có lẽ anh ta không ở bên cạnh cậu ấy. Khi An xảy ra chuyện, anh ta có muốn trở về cũng không kịp.” Kim Ân Hi nói. Cô ở thủ đô lâu như vậy, đương nhiên là biết phần lớn thời gian Phó Hoành Dật đều ở trong quân đội.

“Anh tin tưởng ánh mắt của An.” Andrew nói. Người đàn ông có thể khiến An yêu đâu thể là một người vô dụng.

Ở thủ đô, Thẩm Thanh Lan đã biết tin tức Andrew bị thương nặng, là Allen tự mình gọi điện thoại nói cho cô biết.

“Tiểu Thất, em thích món quà tân hôn này không?” Giọng Allen khàn đặc khó nghe, giống như cưa điện cưa kim loại.

Trên màn hình điện thoại của Thẩm Thanh Lan là ảnh chụp Andrew bị người ta đẩy từ trong phòng bệnh ra, toàn thân cắm đầy dây rợ, băng bó như một xác ướp.

Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nói: “Allen, nói mục đích của anh đi.”

“Tiểu Thất, em luôn là một người thông minh, sao bây giờ lại giả ngốc thế? Yêu cầu của anh rất đơn giản, hủy bỏ hôn lễ. Chỉ cần em không lấy Phó Hoành Dật, không ở bên cạnh anh ta nữa, thì anh sẽ tha cho bọn họ.”

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói, giọng điệu không hề có cảm xúc.

Allen đang ôm một con mèo, nhẹ nhàng vuốt lông nó, “Tiểu Thất, em nên biết hậu quả khi không nghe lời anh. Anh có thể bắt bọn em một lần, tất nhiên là sẽ có lần thứ hai. Nhưng mà Tiểu Thất à, anh không còn kiên nhẫn chơi đùa với em nữa rồi. Anh cho em ba ngày, chỉ cần em hủy bỏ hôn lễ thì trò chơi này sẽ kết thúc.”

Thẩm Thanh Lan không trả lời mà cúp điện thoại luôn. Cô suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Kim Ân Hi. Khi đó, Kim Ân Hi đang ở trong phòng bệnh, bàn bạc với nhóm Andrew còn chưa có kết quả thì Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại đến.

“An, cậu đừng lo lắng, Andrew không bị thương, bọn mình đang lừa Allen thôi.” Điện thoại mới vừa kết nối, Kim Ân Hi đã nói trước. Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại vào lúc này, tức là cô đã biết chuyện của Andrew.

“Thật sự không bị thương?” Thẩm Thanh Lan hỏi lại.

“Ừ, cậu có muốn tự mình nói vài câu với Andrew không?”

“Ừ. Cậu đưa điện thoại cho Andrew đi.” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói.

Kim Ân Hi im lặng nhìn điện thoại, cô trở nên không đáng tin từ lúc nào vậy?

Andrew cầm điện thoại nói chuyện với Thẩm Thanh Lan, “An, mặc kệ Allen nói điều kiện gì thì em cũng không được đồng ý. Hắn ta đã không còn mạnh như xưa, mà chúng ta cũng không còn yếu như xưa nữa. Bây giờ, Allen muốn đối phó chúng ta cũng không dễ đâu.”

Cứ xem chuyện lần này là thấy, Allen chẳng những không thể làm bọn họ bị thương, mà còn thiệt hại mấy người.

Thẩm Thanh Lan “ừ” một tiếng, dặn dò bọn họ cẩn thận rồi cúp điện thoại. Cô vứt điện thoại qua một bên, dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra, trong mắt cô hiện lên vẻ kiên định.

***

“Hiểu Huyên, đây là bánh bao chiên em thích nhất. Em ăn thử đi.” Hàn Dịch cười híp mắt, đặt một hộp bánh bao chiên trước mặt Vu Hiểu Huyên.

Vu Hiểu Huyên không nhìn bánh bao chiên, mà tiếp tục trang điểm,“Gần đây em đang giảm cân, không ăn thịt.”

Hàn Dịch mở hộp bánh bao chiên ra, mùi thơm hấp dẫn bay ra khắp phòng trang điểm, “Anh mua bánh bao chiên không thịt, không ảnh hưởng tới việc em giảm cân đâu.”

“Bánh bao chiên bằng dầu, thuộc loại thực phẩm có nhiều calo, em không ăn.”

“Sáng nay anh xếp hàng rất lâu mới mua được, em ăn đi, ăn một cái thôi cũng được.”

Vu Hiểu Huyên thở dài, nói với Hàn Dịch: “Hàn Dịch, anh về đi. Anh cứ như vậy sẽ ảnh hưởng tới công việc của em.”

“Hiểu Huyên, em còn giận anh?”

“Em không giận anh, em chỉ muốn chuyên tâm làm việc.”

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vu Hiểu Huyên, Hàn Dịch đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Anh nắm vai cô, ánh mắt hơi giận dữ, “Em muốn chia tay với anh? Vu Hiểu Huyên, anh nói cho em biết, em có thể cáu kỉnh với anh, có thể giận dỗi anh, nhưng em không được chia tay. Em dẹp ý nghĩ đó đi! Có chết anh cũng không đồng ý chia tay!”

Thấy Hàn Dịch kích động như vậy, Vu Hiểu Huyên lại hơi đau đầu, “Hàn Dịch, em không chia tay với anh. Có vài việc em nghĩ chưa thông, anh hãy cho em thời gian suy nghĩ, được không?”

Hàn Dịch sửng sốt, Vu Hiểu Huyên của trước kia sẽ giương nanh múa vuốt, còn Vu Hiểu Huyên của bây giờ lại quá bình tĩnh, khiến cho anh không biết phải làm sao.

“Hàn Dịch, em phải làm việc rồi.” Vu Hiểu Huyên nhìn ra cửa, trợ lý đang đợi ở đó.

Hàn Dịch buông tay, “Buổi tối anh đến đón em.”

Vu Hiểu Huyên không nói gì, xem như là ngầm đồng ý. Từ sau khi nghe đoạn ghi âm đó, cô liền phát hiện mình không đủ tin tưởng Hàn Dịch nên mới bị người phụ nữ đó chia rẽ. Có lẽ, tận sâu trong đáy lòng cô vẫn không tin công tử đào hoa Hàn Dịch sẽ thay đổi chăng?

Hàn Dịch ủ rũ không thôi, mấy ngày qua, anh đã làm hết mọi cách rồi, nhưng Vu Hiểu Huyên vẫn đối xử với anh như vậy. Mặc dù cô không nói chia tay, nhưng mối quan hệ của bọn họ như đã bị đóng băng.

Rời khỏi Thánh Huyên, Hàn Dịch đến tập đoàn Hàn Thị. Trong thời gian này, bầu không khí trong Hàn Thị rất căng thẳng, ông chủ Hàn Dịch không còn tươi cười nữa, cả ngày mặt mày đăm đăm, khiến tất cả quản lý lớn nhỏ trong tập đoàn đều nơm nớp lo sợ. Dù sao thì tầng lớp quản lý bọn họ cũng tiếp xúc với Hàn Dịch nhiều hơn nhân viên bình thường.

Trong lòng Hàn Dịch không thoải mái nên anh cũng không nương tay với đầu sỏ đã gây ra chuyện này.

Vì Hạ Phỉ cắm sừng Hàn Chính Sơn nên ông ta đã đệ đơn ly hôn. Nhưng cô ta lại nhất quyết không đồng ý. Vớ vẩn, nếu đồng ý thì cô ta sẽ trắng tay còn gì.

Cô ta đã cầu xin Hàn Chính Sơn tha thứ, nhưng lại không được bước vào cửa nhà họ Hàn vì ông ta không muốn gặp cô ta. Sau mấy lần như vậy, cuối cùng cô ta cũng phải đồng ý ly hôn với điều kiện Hàn Chính Sơn phải chia một nửa tài sản cho cô ta.

Tài sản của Hàn Chính Sơn chính là số tiền bán cổ phần của Hàn Thị. Còn những thứ khác đều là của Hàn Dịch, bao gồm cả căn nhà ông ta đang ở.

Hàn Chính Sơn dĩ nhiên là không đồng ý, ông ta muốn Hạ Phi tay trắng ra khỏi nhà, đây cũng là ý của Hàn Dịch. Gài bẫy anh mà còn muốn sống yên ổn? Trên đời này, không có chuyện dễ dàng như vậy đâu.

Tình nhân của Hạ Phỉ là một người đàn ông đã có vợ con. Nhưng ông ta đã đưa vợ con mình ra nước ngoài từ lâu. Bây giờ, vợ ông ta còn chưa biết chuyện chồng mình làm. Vì thế, Hàn Dịch rất có lòng tốt báo cho vợ ông ta biết.

Người phụ nữ đó rất dữ dằn, ngay khi biết tin bà ta lập tức bay về nước, đánh Hạ Phỉ một trận ra trò. Cảnh hai người phụ nữ đánh nhau rất đáng sợ, Hạ Phỉ bị đánh đến bầm dập, quần áo bị xé rách te tua.

Chuyện này xảy ra ngay trước mặt Hàn Chính Sơn, nhưng ông ta không hề có ý giúp Hạ Phỉ. Cô ta thấy thế thì càng sống chết không chịu ly hôn.

Nói ra thì Hàn Chính Sơn cũng là một kẻ lòng dạ ác độc. Thấy Hạ Phỉ không chịu ly hôn, ông ta liền đưa cô ta đi chơi trò đổi vợ, dửng dưng nhìn cô ta nằm dưới thân người đàn ông khác xin tha thứ.

Sau đó, Hạ Phỉ không chịu nổi nữa nên đã ký đơn ly hôn. Ngoại trừ bộ đồ mặc trên người, cô ta không lấy được bất cứ thứ gì khác, đến như thế nào thì đi như thế ấy.

Nghe nói, sau khi rời khỏi nhà họ Hàn, cô ta đi tìm người đàn ông kia, muốn ông ta ly hôn, rồi quay lại với cô ta. Nhưng người đàn ông đó và vợ đã ra nước ngoài, nên cô ta không biết đi đâu mà tìm. Sau đó, không ai biết cô ta đi đâu, cũng không ai gặp cô ta ở thủ đô nữa.

***

Sau ngày nhận được điện thoại của Allen, Thẩm Thanh Lan thức trắng cả đêm, suy nghĩ mãi lâu mà vẫn không biết nên làm gì bây giờ.

Tuy Andrew nói bọn họ không sao, nhưng Thẩm Thanh Lan không muốn đẩy bọn họ vào hoàn cảnh nguy hiểm. Hơn nữa, Allen là một người nói được làm được. Nếu cô không đồng ý với điều kiện của hắn thì hắn sẽ lại ra tay với bọn họ. Lần này còn không xảy ra chuyện gì, nhưng ai dám chắc những lần sau thì sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, cách tốt nhất là… Allen phải chết.

Có tiếng gõ cửa vang lên, giọng dì Triệu truyền đến: “Thanh Lan, cháu dậy chưa?”

“Cháu dậy rồi ạ.”

“Dì nấu bữa sáng xong rồi, xuống ăn đi cháu.”

Thẩm Thanh Lan đáp “vâng”, rồi đứng dậy xuống lầu ăn sáng.

“Sáng nay dì nấu cháo cá, Thanh Lan muốn ăn không?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, sáng sớm ra cô không đói, ăn cháo cũng được.

Dì Triệu vào phòng bếp múc cháo cho Thẩm Thanh Lan.

“Thanh Lan, trông cháu không khỏe lắm, hôm qua ngủ không ngon sao?” Phó Tĩnh Đình hỏi Thẩm Thanh Lan, Phó lão gia cũng nhìn cô với ánh mắt quan tâm.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Nửa đêm hôm qua cháu gặp ác mộng, thức dậy rồi không ngủ tiếp được nữa.”

“Ác mộng không phải là thật, cháu đừng suy nghĩ nhiều. Lát nữa ăn sáng xong cháu đi ngủ thêm một giấc đi.” Phó lão gia nói.

Thẩm Thanh Lan gật đầu. Lúc này, dì Triệu bưng một tô cháo cá đặt trước mặt Thẩm Thanh Lan. Cô vừa định ăn thì lại chợt bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh, Phó Tĩnh Đình lo lắng chạy theo.

“Sao vậy?” Phó lão gia cũng đi tới xem Thẩm Thanh Lan, vẻ mặt đầy lo lắng.

Thẩm Thanh Lan nôn hết ra mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Thấy cả nhà đều nhìn mình với vẻ lo lắng, cô cười cười, “Ông nội, cô, cháu không sao. Do tối qua ngủ không ngon nên dạ dày không khỏe thôi.”

“Chẳng lẽ là vì mùi tanh của cháo cá? Không phải mà, dì đã nếm thử rồi, đâu có tanh.” Dì Triệu lẩm bẩm.

“Dì Triệu, không phải là do cháo cá tanh đâu, là do cháu không nghỉ ngơi tốt. Dạ dày của cháu không khỏe, chỉ cần ngủ không ngon là sẽ khó chịu.”

Quay lại bàn ăn, Thẩm Thanh Lan đang định ăn cháo thì lại chạy vào nhà vệ sinh. Phó lão gia lo lắng nhìn theo cô.

Còn Phó Tĩnh Đình như đã khẳng định được suy đoán của mình, trong mắt hiện vẻ vui mừng.

“Ba, Thanh Lan không sao đâu, ba đừng lo lắng.”

“Ói đến như vậy rồi còn nói không sao. Tiểu Triệu, gọi tài xế đưa Thanh Lan đến bệnh viện.”

“Vâng, tôi đi ngay.” Dì Triệu lập tức đến phòng khách gọi điện thoại. Phó Tĩnh Đình không cản, đúng là cần đến bệnh viện để xác nhận suy đoán của bà.

Thẩm Thanh Lan thấy thoải mái hơn thì mới đi ra ngoài nói, “Ông nội, không cần đến bệnh viện đâu ạ, cháu nghỉ một lát sẽ khỏe thôi.”

“Không được, phải đến bệnh viện. Thanh Lan, sức khỏe là quan trọng nhất, dù là bệnh nhẹ cũng không được xem thường, biết chưa?”

“Đúng vậy, Thanh Lan, chúng ta đến bệnh viện khám, ít nhất thì cũng yên tâm hơn.” Phó Tĩnh Đình cũng khuyên.

Thẩm Thanh Lan đành chịu thua, cùng Phó Tĩnh Đình đến bệnh viện. Phó lão gia lo lắng nên cũng đi theo, bỏ luôn cả bữa sáng.

Đến bệnh viện, Phó Tĩnh Đình không dẫn Thẩm Thanh Lan đến khoa dạ dày mà đến khoa phụ sản.

“Tĩnh Đình, con có nhầm không? Dạ dày Thanh Lan không khỏe, con dẫn con bé đến đây làm gì?” Phó lão gia thấy bảng chỉ dẫn thì hỏi.

“Không nhầm đâu ạ. Ba ở đây đợi một lát, con dẫn Thanh Lan vào trong.”

Bà vừa dứt lời, Phó lão gia và Thẩm Thanh Lan liền nhìn xuống bụng của cô.

Phó lão gia mừng rỡ, nhìn Thẩm Thanh Lan cứ như nhìn một bảo bối cực kỳ quý giá.

“Ba, ba đừng kích động, con chỉ đoán thôi mà. Bây giờ để Thanh Lan vào khám đã.”

Phó lão gia tỉnh táo lại, gật đầu, “Đúng đúng, đi khám trước đã. Thanh Lan, cháu vào khám đi, đừng khẩn trương, có ông và cô ở đây rồi.”

Thẩm Thanh Lan rất muốn nói cô không khẩn trương, nhưng thấy dáng vẻ của ông, cuối cùng cô vẫn không nói gì.

Thẩm Thanh Lan vào trong khám, Phó lão gia đi tới đi lui trong hành lang, Phó Tĩnh Đình nhìn mà choáng váng, “Ba, ba đừng đi nữa, ba ngồi chờ một lát đi.”

“Aizz, ba hồi hộp mà.” Trước đây, khi con dâu sinh Phó Hoành Dật, ông cũng không căng thẳng như thế.

Ông hỏi Phó Tĩnh Đình, “Thanh Lan có… thật sao?”

Phó Tĩnh Đình cười nói: “Con không dám chắc, những cũng tám chín phần rồi.” Sáng nay thấy Thanh Lan như vậy, bà chợt nhớ tới lúc mang thai Cố Dương, cứ ngửi mùi cá là bà muốn nôn.

Tay nghề dì Triệu rất tốt, nấu cháo cá không tanh, nhưng mũi của phụ nữ mang thai nhạy hơn mũi của người thường rất nhiều, chỉ một chút mùi cũng buồn nôn rồi.

Đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy Thẩm Thanh Lan đi ra, Phó Tĩnh Đình không còn dám chắc nữa. Chẳng lẽ con bé không mang thai, mà là dạ dày có vấn đề thật? Nhưng nếu thế thì cũng phải ra rồi chứ.

Đợi thêm một lát nữa, lúc Phó Tĩnh Đình không nhịn được muốn đi vào xem thì Thẩm Thanh Lan đã đi ra.

Thấy sắc mặt của Thẩm Thanh Lan vẫn bình thường, Phó lão gia liền thất vọng, nhưng ông vẫn lại vỗ vai Thẩm Thanh Lan, an ủi: “Thanh Lan, không có thai cũng không sao, cháu và Hoành Dật còn trẻ, sau này còn rất nhiều cơ hội.”

Phó Tĩnh Đình cũng an ủi cô: “Đúng vậy, Thanh Lan, cháu và Hoành Dật còn trẻ, không vội. Cũng do cô làm quá lên, cháu đừng buồn, lát nữa chúng ta đến khoa dạ dày khám.”

Nghe Phó lão gia và Phó Tĩnh Đình thay nhau an ủi, Thẩm Thanh Lan không biết nên khóc hay nên cười, dứt khoát đưa kết quả khám bệnh cho Phó Tĩnh Đình.

Phó Tĩnh Đình xem xong, liền ngẩn người ra, mở to mắt nhìn chằm chằm chữ trên tờ giấy, chỉ sợ mình nhìn lầm. Phó lão gia lo lắng hỏi: “Tĩnh Đình, Thanh Lan làm sao vậy? Con mau nói đi!”

Thấy Phó Tĩnh Đình vẫn không có phản ứng gì, Phó lão gia sốt ruột giật kết quả xét nghiệm xem, “Có cái gì thì mau nói đi xem nào…”

Câu nói tiếp theo nghẹn lại trong cổ họng, Phó lão gia mở to mắt, ngẩn người hệt như Phó Tĩnh Đình.

Thẩm Thanh Lan không ngờ hai người bất ngờ đến thế. Thấy bọn họ cứ ngẩn người mãi như vậy, cô bèn gọi: “Ông nội, cô!”

Phó Tĩnh Đình và Phó lão gia vẫn không có phản ứng gì. Sáng nay Thẩm Thanh Lan không ăn sáng, đến khám bệnh lại mất thêm cả buổi nên bây giờ thấy hơi đói. Cô xoa bụng, nhỏ giọng nói: “Ông nội, cô, cháu đói rồi, chúng ta về nhà thôi.”

“À, ừ, đói bụng.” Phó lão gia vô thức trả lời, rồi bỗng nhiên hồi hồn, “Thanh Lan, cháu đói rồi à? Mau, chúng ta mau về nhà, ông sẽ gọi điện thoại bảo dì Triệu nấu món ngon cho cháu.”

Nhớ lại lúc sáng Thẩm Thanh Lan ngửi mùi cháo cá là nôn, ông lại nói thêm: “Hừm, không thể nấu cá.”

Phó lão gia vừa đi vừa gọi điện thoại về nhà, “Tiểu Triệu, mọi người về nhà ngay đây, cô nấu vài món cho Thanh Lan, thanh đạm thôi, nhưng mà phải đầy đủ chất dinh dưỡng mới được. Thanh Lan muốn ăn gì hả? Để tôi hỏi con bé. Thanh Lan, cháu có thèm món gì không? Ông bảo dì Triệu nấu cho cháu.”

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Ông nội, không cần phiền phức như vậy đâu, nấu cho cháu một bát cháo trứng muối thịt nạc là được rồi.”

“Vậy đâu có được, cháo không có dinh dưỡng gì cả.” Phó lão gia nói, cũng không hỏi ý kiến của Thẩm Thanh Lan nữa mà nói thẳng với dì Triệu, “Tiểu Triệu, cô cứ nấu theo khẩu vị bình thường của Thanh Lan là được. Ừ, nấu cho phụ nữ có thai ăn ấy.”

Cúp điện thoại, Phó lão gia nhìn cái bụng của Thẩm Thanh Lan bằng ánh mắt nóng rực, sáng long lanh.

Phó Tĩnh Đình bình tĩnh hơn ông nhiều, nhớ lại khi nãy Thẩm Thanh Lan ở trong phòng khám rất lâu, bèn dịu dàng hỏi: “Thanh Lan, bác sĩ nói thế nào?”

Phó lão gia vỗ đầu một cái, “Đúng đúng đúng, bác sĩ nói như thế nào?”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Bác sĩ nói tất cả đều tốt, nhưng vì thai còn nhỏ nên chưa nhìn được gì. Bác sĩ đề nghị cháu đến khi thai lớn hơn một chút thì đến kiểm tra lại.”

Phó lão gia gật đầu hùa theo, “Đúng, đúng. Nếu lúc đó Hoành Dật không có ở nhà thì để cô hoặc ông đi cùng cháu, đều được cả.”

Phó Tĩnh Đình cũng nói: “Đúng vậy, đến lúc đó cô đi cùng cháu.”

Nghe hai người nói, Thẩm Thanh Lan mới nhớ mình chưa nói chuyện có thai với Phó Hoành Dật. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tĩnh Đình và Phó lão gia, “Ông nội, cô, tạm thời chưa vội nói chuyện cháu có thai cho Hoành Dật biết được không? Cháu muốn đợi anh ấy trở về rồi tự mình nói.”

“Được, theo ý cháu đi.” Phó lão gia cười tủm tỉm. Bây giờ dù Thẩm Thanh Lan có muốn cả bầu trời sao, thì ông cũng nghĩ cách lấy xuống cho con bé.

“Ba, chúng ta về trước đi, ở đây là bệnh viện, không khí không tốt.” Phó Tĩnh Đình nói.

Phó lão gia gật đầu liên tục, “Đúng đúng đúng, chúng ta mau về thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.