Trong một con hẻm của thủ đô, Hứa Nặc đang đối đầu với nhóm Andrew.
Kể từ khi bị truy sát, Kim Ân Hi vẫn chú ý đến hành tung của Hứa Nặc, nên tất nhiên đã sớm phát hiện ra ả đi cùng Allen. Nhìn thấy Allen xuất hiện, nhóm Kim Ân Hi tỏ vẻ quả nhiên là như vậy.
Hai ngày trước hôn lễ, Andrew đã gọi điện thoại trao đổi với Phó Hoành Dật về vấn đề an toàn. Hôn lễ này nhất định phải được diễn ra thuận lợi.
“Mấy người tránh ra.” Hứa Nặc lạnh lùng nhìn Kim Ân Hi, nếu hỏi người cô ả hận nhất là ai thì ngoài Thẩm Thanh Lan ra, người còn lại chính là Kim Ân Hi. Hứa Nặc luôn thấy hối hận vì trước đó đã không thể giết chết cô.
Kim Ân Hi đứng tựa vào tường, vẻ mặt bình thản, nhưng cơ thể vẫn trong trạng thái đề phòng, “Ái chà, bạn bè cũ gặp lại nhau, chúng ta phải tâm sự vui vẻ chứ, sao cô vội đi thế. Hay là chúng ta tìm chỗ nào đó uống một ly đi?”
Trong đôi mắt lạnh như băng của Hứa Nặc hiện vẻ căm thù, “Lần này tôi tới đây không phải để tìm mấy người.”
“Ha ha.” Kim Ân Hi bật cười, ánh mắt rét lạnh, “Tôi biết cô muốn làm gì, muốn phá hoại hôn lễ của Thanh Lan hả? Đừng mơ mộng nữa! Về nói lại với Allen, đã là cóc ghẻ thì lo mà ngồi dưới đất đi, đừng mơ tưởng đến thiên nga làm gì.”
Tay Hứa Nặc di chuyển, Kim Ân Hi lắc đầu, “Hứa Nặc, tôi khuyên cô đừng nhúc nhích, hôm nay là ngày vui, nếu mà lấy món đồ đó ra sẽ phá hỏng không khí đấy. Chúng tôi thích hòa bình, trò chuyện một chút là được. Dù có đánh thật thì cô nghĩ cô và người đàn ông này có thể là đối thủ của tôi và Andrew sao?”
Andrew vẫn lặng thinh không nói gì, chỉ nhìn Hứa Nặc chằm chằm, nhưng vẫn luôn chú ý đến mọi động tĩnh xung quanh.
“Bốp bốp bốp.” Trong con hẻm yên tĩnh chợt vang lên tiếng vỗ tay, Allen từ một góc rẽ đi ra, trên môi còn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, “Số 11, mấy năm không gặp mà cô vẫn nghịch ngợm như vậy.”
Bị gọi là “Số 11”, ánh mắt Kim Ân Hi liền biến, mất hứng trừng mắt nhìn Allen, rồi lại đột nhiên nở nụ cười, “Huấn luyện viên, đã lâu không gặp, thấy anh vẫn còn sống, quả thật tôi vô cùng kinh ngạc và vui mừng.”
Nụ cười của Allen càng tươi hơn nhưng trong mắt lại càng rét lạnh, “Quả nhiên là người do một tay tôi dạy dỗ, nhìn thấy thầy còn biết chào hỏi lễ phép, không tệ, không tệ, coi như không uổng công sức tôi dạy bảo.”
Kim Ân Hi cười tủm tỉm, “Cảm ơn huấn luyện viên khen ngợi.” Miệng thì nói vậy, nhưng cô lại đứng thẳng hơn, nhìn Allen với ánh mắt đề phòng.
Nụ cười trên mặt Allen dần biến mất, nhìn Kim Ân Hi và Andrew, “Đã phản bội tôi một lần mà bây giờ còn muốn phản bội tôi lần thứ hai sao?”
“Huấn luyện viên nói câu này là không đúng rồi, đúng là chúng tôi đã phản bội anh, nhưng chúng tôi không định phản bội anh lần thứ hai. Bởi vì lần này, chúng ta đứng ở hai bên đối lập nhau.”
“Ha ha, số 11, quả nhiên cô ở cùng tiểu Thất lâu, cái tốt thì không học được nhưng lại học không ít tính xấu của cô ấy. Bây giờ mấy người mau tránh ra, những chuyện đã qua tôi có thể không tính toán với mấy người.”
Lời này dùng để loè trẻ con thì được, nhưng muốn lừa bọn họ, Allen nghĩ họ vẫn còn là đám trẻ ranh năm tuổi sao?
Andrew trầm giọng nói: “Allen, chúng tôi sẽ không để cho anh có cơ hội phá hoại hôn lễ này, trừ phi chúng tôi chết.”
Allen cười mỉa, “Cậu cho rằng tôi quan tâm?”
“Đương nhiên anh không để tâm rồi, nhưng Thanh Lan sẽ quan tâm. Nếu chúng tôi chết, cô ấy sẽ hận anh cả đời này. À, có lẽ anh vốn không hề bận tâm cô ấy sẽ hận anh cả đời, hoặc có thể nói, cô ấy sẽ cùng đồng quy vu tận với anh.” Andrew nói.
Trong mắt Allen hiện vẻ tức giận, quả thật hắn không hề bận tâm Thẩm Thanh Lan có hận hắn hay không, mà hắn chỉ quan tâm đến tính mạng của Thẩm Thanh Lan.
“Ha ha, không tệ không tệ, người nào người nấy đều cứng rắn cả.” Allen lại nở nụ cười, vẫy tay ra hiệu cho những người phía sau bước lên, “Bây giờ tôi không rảnh để nói chuyện phiếm với mấy người, nếu còn không tránh ra thì cũng đừng trách huấn luyện viên tôi đây không nể tình xưa nghĩa cũ.”
Andrew và Kim Ân Hi cảnh giác nhìn những người vừa đến, chuẩn bị tinh thần ứng phó bất cứ lúc nào.
Allen cũng không định giết bọn họ ngay bây giờ, giữ bọn họ lại vẫn còn có chỗ dùng.
Hai phe không ai nhường ai, xung đột là điều không thể tránh được. Vì không muốn gây thêm phiền phức, nên nhóm Andrew và Allen đều rất ăn ý, lựa chọn đánh giáp lá cà. Tuy võ nghệ của Andrew và Kim Ân Hi rất giỏi, nhưng hai tay khó địch lại bốn tay, bọn họ dần rơi vào thế yếu.
Allen đứng một bên xem, khóe miệng khẽ nhếch lên. Mặc dù mèo con hắn nuôi đã trưởng thành, nhưng hắn vẫn có thể cắt đi móng vuốt sắc bén của chúng.
Nhưng không đợi Allen bắt được bọn họ thì đã xảy ra biến cố. Một đám người đột nhiên xuất hiện, bao vây bọn họ lại, chĩa súng vào bọn họ, đám người đang đánh nhau lập tức dừng tay lại.
Đến khi Andrew thấy rõ người đến thì trong mắt hiện vẻ ngạc nhiên, rồi đi đến bên cạnh người đó.
Allen nhìn người vừa đến, đôi mắt sắc bén, “Austin, anh nhất quyết phải đối đầu với tôi?”
Austin mỉm cười, “Allen, tôi không muốn đối đầu với anh, nhưng tôi cũng sẽ không để ai phá hoại hôn lễ này.”
Allen nhìn đám người mà Austin mang tới, là vệ sĩ của một công ty vệ sĩ nổi tiếng ở nước Y. Những người này đều là lính đặc chủng đã giải ngủ, bản lĩnh thì không cần phải bàn, đương nhiên tiền thuê cũng cực kỳ cao. Mời một người đã tốn không ít rồi, bây giờ Austin lại mời nhiều người đến như vậy, chắc hẳn phải bỏ ra một cái giá rất cao.
Thật ra Austin cũng không nhận ra Allen, nhưng lần trước vô tình nghe Andrew nhắc đến, nên cố ý hỏi mới biết thân phận của Allen. Austin biết Thẩm Thanh Lan sắp kết hôn, liền gọi điện thoại hỏi Andrew, biết tin Allen rất có thể sẽ xuất hiện nên mới mời nhiều người đến như vậy.
Allen là người cố chấp, nhìn thấy những người này vẫn chưa chịu từ ý định. Hai bên lại đánh nhau lần nữa, nhưng lần này, người Austin mang tới tập trung chủ yếu vào Allen, chỉ tấn công một mình hắn. Allen từng bị thương rất nặng, nhất là hai chân, bây giờ chẳng khác gì một người tàn tật. Hứa Nặc vì bảo vệ Allen nên bị thương nặng. Những người Allen mang tới thì càng không cần phải nói đến. Rơi vào đường cùng, Hứa Nặc chỉ có thể đưa Allen rời khỏi đây trước.
Trước khi đi, Allen còn dữ tợn nhìn Austin.
“Austin, cảm ơn anh về chuyện hôm nay.” Andrew chân thành nói.
Austin mỉm cười, “Tôi không làm gì cả.”
“Bây giờ có lẽ Allen đã ghi thù anh, anh...” Andrew lo lắng nhìn Austin.
“Dù sao tôi cũng là người trong hoàng thất của nước Y, tạm thời Allen sẽ không dám làm gì tôi đâu.”
Andrew lại không nghĩ như vậy, bởi vì Allen là người có thù tất báo, “Anh vẫn nên chú ý an toàn, chuyện này chỉ trách tôi, tôi không nên làm liên luỵ đến anh. Nếu An biết, chắc chắn em ấy sẽ trách tôi.”
“Không cần để ý đâu, tôi sẽ cẩn thận. Hôn lễ của An sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Andrew gật đầu, nhìn về phía Allen vừa đi vừa kìm nén cảm giác bất an trong lòng lại.
“Chủ nhân, ngài không sao chứ?” Hứa Nặc thấy Allen mặt mũi trắng bệch thì quan tâm hỏi. Vừa rồi lúc đánh nhau, cô ả bị thương không nhẹ, trên người cũng đầy vết thương.
Ánh mắt Allen âm trầm đáng sợ, “Dẫn người bắt Thẩm Thanh Lan về đây cho tôi.” Hắn tuyệt đối không thể để Thẩm Thanh Lan kết hôn với người đàn ông đó.
“Chủ nhân, ngài bị thương rồi, chúng ta rút lui trước đã.”
“Hôm nay nhất định phải bắt người về đây cho tôi.” Allen nhìn về phía Hứa Nặc, “Nếu cô không đi thì biến khỏi đây cho tôi, sau này cũng đừng bao giờ quay lại nữa.”
Hứa Nặc cụp mắt, “Tôi biết rồi, tôi lập tức đi ngay.”
Nhưng kết quả lại khiến bọn chúng phải thất vọng, xung quanh khách sạn nơi tổ chức hôn lễ đều có người âm thầm bảo vệ, bọn chúng vừa mới tới gần đã bị phát hiện. Đi vào đã khó khăn như thế, chứ đừng nói đến chuyện bắt Thẩm Thanh Lan đi.
Không còn cách nào khác, Hứa Nặc đành phải quay về.
***
Kiệu hoa đến trước cửa khách sạn, lầu một được trang trí theo phong cách cổ điển, ở giữa trải thảm đỏ, khách mời ngồi chật kín hai bên.
Màn kiệu được vén lên, Phó Hoành Dật vươn tay ra trước mặt Thẩm Thanh Lan, trong mắt cô thấp thoáng nụ cười ấm ấp, cô đặt tay lên đó.
Những bản nhạc cổ điển tao nhã vang lên, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật từ từ tiến vào đại sảnh. Trên đầu cô đội mũ phượng có tua rua rủ xuống phía trước, khiến khuôn mặt cô như ẩn như hiện.
Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng cầm đèn lồng đi theo sau lưng Thẩm Thanh Lan.
Người chứng hôn là ông Chu Hải Minh. Hôm nay Thẩm lão gia, Phó lão gia và Chu lão gia đều mặc trang phục truyền thống.
Hai vị Thẩm, Phó lão gia ngồi vị trí đầu, thấy hai người dắt tay nhau đi vào thì trong mắt đều tràn ngập vui mừng.
Khách mời ngồi hai bên đều ngồi ngay ngắn, tất cả mọi người yên lặng nhìn cô dâu chú rể tiến vào. Chẳng biết từ lúc nào, Austin và nhóm Andrew đã vào trong, tìm một chỗ gần cửa ngồi xuống.
Chu lão gia chậm rãi mở miệng, giọng nói mạnh mẽ vang dội, “Đất nước chúng ta có lịch sử lâu đời, tam thư lục lễ quốc phong oai nghiêm, hòa bình thịnh thế sự nghiệp quang vinh hưng thịnh, phượng đỡ rồng bay lừng lẫy xưa nay. Hôm nay, quý bạn bè từ khắp nơi tụ hội về đây, Tần Tấn chuyện tốt năm thế xương… Giờ lành đã đến, mời cô dâu chú rể lạy trời đất! Lạy cha mẹ có công nuôi dưỡng.”
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật quỳ gối xuống bồ đoàn đã được chuẩn bị sẵn, quỳ lạy hai lão gia ngồi hàng đầu tiên. Hai ông cụ cười tươi như hoa chúc phúc cho cô dâu chú rể.
“Lạy cha mẹ đã có ơn dạy dỗ.”
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật chuyển hướng quỳ lạy Thẩm Khiêm và Sở Vân Dung. Thẩm Khiêm nhìn con gái quỳ trước mặt mình mà trong mắt ngân ngấn lệ.
…
Dưới sân khấu, Austin yên lặng nhìn cô gái mặc trang phục đỏ rực, khóe miệng mỉm cười nhẹ nhàng, trong mắt hiện vẻ ảm đạm. Andrew liếc anh ta, trong lòng khẽ thở dài.
Nghi thức đã hoàn thành, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật được đưa vào phòng khách sạn trên lầu đã được chuẩn bị sẵn.
Thẩm Thanh Lan ngồi trên giường, không nhịn được mà xoa xoa eo. Phó Hoành Dật đi tới giúp cô gỡ mũ phượng trên đầu xuống. Cô thở phào nhẹ nhõm rồi xoa xoa cổ, “Đột nhiên bây giờ em rất đồng cảm với phụ nữ cổ đại, trên đầu đội vàng nặng đến mấy cân mà còn phải đội từ sáng đến chiều tối nữa chứ.”
Phó Hoành Dật khẽ cười, xoa cổ giúp cô, “Nếu em mệt vậy thì ở đây ngủ một lát đi.”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Làm gì có đám cưới nào cô dâu không tham gia mà chỉ có một mình chú rể chứ.”
“Còn chịu nổi không?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, cầm tay Phó Hoành Dật, ngẩng đầu nhìn anh, “Phó Hoành Dật, em đâu phải búp bê.”
“Ừm, anh biết.” Phó Hoành Dật mỉm cười. Lúc này, Phó Tĩnh Đình đi vào, trong tay còn bê một cái khay.
“Thanh Lan, mau tới đây ăn chút gì đi, chờ lát nữa đến bữa tiệc, cháu và Hoành Dật còn phải bận rộn, sao lo ăn được. Bây giờ cháu không thể chịu đói được.”
Chịu đựng lâu như vậy, Thẩm Thanh Lan thật sự rất đói bụng, cô đi tới ngồi xuống nhìn đồ ăn Phó Tĩnh Đình bưng đến, “Cảm ơn cô.”
Phó Tĩnh Đình cười tủm tỉm, “Cảm ơn gì chứ, mau ăn đi, Hoành Dật cũng vậy tranh thủ ăn đi.”
Phó Hoành Dật không ăn, anh chờ Thẩm Thanh Lan ăn xong rồi mới ăn sạch sẽ thức ăn thừa của cô. Cô yên lặng nhìn anh ăn, ánh mắt rất dịu dàng.
Ăn xong, nhà tạo mẫu tóc và chuyên gia trang điểm đến giúp Thẩm Thanh Lan thay trang phục vì quần áo cô mặc bây giờ không tiện lắm.
Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan thay quần áo xong liền đi xuống dưới tầng. Phòng tổ chức tiệc ở tầng hai trong khách sạn đã được nhà họ Thẩm và nhà họ Phó bao trọn, có tất cả năm mươi bàn, ngay cả truyền thông tới đây cũng được chuẩn bị một bàn.
Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên cũng đã thay quần áo xong, các cô là phù dâu của Thẩm Thanh Lan, hôm nay phụ trách cản rượu cho cô. Hàn Dịch nhìn thấy Vu Hiểu Huyên, nhiều lần muốn tìm cô để nói chuyện, nhưng cô vẫn không để ý tới anh, mà chỉ quay đầu nói chuyện vui vẻ với người khác, khiến Hàn Dịch tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hôn lễ này có rất nhiều người tham dự, không chỉ có bạn bè thân thích của hai nhà, mà còn có quản lý cấp cao trong công ty của Thẩm Quân Dục, thậm chí còn có vài quan chức lãnh đạo quan trọng của nước Z cũng xuất hiện. Dù sao Thẩm lão gia và Phó lão gia từng có nhiều cống hiến quan trọng vì quốc gia. Hai đứa cháu cưng của bọn họ kết hôn, những người này chắc chắn phải nể mặt hai ông cụ rồi.
Lúc Vu Hiểu Huyên tận mắt nhìn thấy mấy nhân vật lớn mà chỉ có thể xuất hiện trên ti vi thì liền cảm thán, giữ chặt tay Phương Đồng hỏi nhỏ, “Phương Đồng, cậu đã từng gặp nhiều lãnh đạo cấp cao cùng một lúc như vậy chưa?”
“Gặp rồi, trên ti vi.”
Thẩm Thanh Lan nghe thấy hai người họ nhỏ giọng thầm thì, bèn nói nhỏ: “Đừng căng thẳng, hôm nay thân phận của bọn họ là khách mời.”
Lúc này, một người đàn ông trung niên vui vẻ đi tới, “Hoành Dật, chúc mừng chúc mừng.”
Phó Hoành Dật chạm nhẹ ly rượu với người tới, mỉm cười, “Cục trưởng Lưu, cảm ơn ông.”
Người đàn ông được gọi là cục trưởng Lưu cười híp mắt nhìn Thẩm Thanh Lan, “Chuyện lần trước, may nhờ cô Thẩm cả, à, không, bây giờ hẳn nên gọi cô là bà Phó mới đúng, lần đó nếu như không có cô thì vụ án không thể phá nhanh như vậy được.”
Trong mắt Thẩm Thanh Lan hiện vẻ thắc mắc, Phó Hoành Dật nói nhỏ vào tai cô, “Công viên vui chơi, bắt cóc trẻ em.”
Thẩm Thanh Lan ngay lập tức liền hiểu, bèn mỉm cười, “Không có gì, bất kỳ một công dân nào khi nhìn thấy chuyện bất bình như vậy cũng sẽ ra tay thôi.”
“Nếu như người nào cũng giống như bà Phó đây thì xã hội của chúng ta sẽ yên bình hơn nhiều.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười không nói gì.
Phó Hoành Dật dẫn Thẩm Thanh Lan đến cái bàn trước mặt, mời rượu lần lượt từng người một. Người ngồi ở đây không phải có quan hệ thân thiết với hai nhà thì cũng là người có thân phận cao quý.
Trong ly của Thẩm Thanh Lan là nước, nhưng trong ly của Phó Hoành Dật là rượu thật. Lúc này, phù rể và phù dâu là Vu Hiểu Huyên và Hàn Dịch không tiện uống rượu thay hai người, nên đến mấy bàn tiếp theo, Phó Hoành Dật đã cảm thấy hơi choáng váng.
Thừa dịp mọi người không chú ý, Thẩm Thanh Lan đỡ Phó Hoành Dật, hỏi nhỏ, “Phó Hoành Dật, anh vẫn ổn không?”
Phó Hoành Dật mỉm cười lắc đầu, “Không sao đâu, chỉ hơi đau đầu thôi, anh vào nhà vệ sinh trước.”
Thẩm Thanh Lan chờ Phó Hoành Dật đi rồi, nhưng vẫn không yên tâm nên đi theo. Nhưng vừa mới ra khỏi đại sảnh, cô liền gặp phải Austin, xem ra anh ta đứng đây chờ cô.
“Austin.” Thẩm Thanh Lan nhìn thấy Austin thì hơi bất ngờ.
Austin mỉm cười, “An, chúc mừng em.”
“Cảm ơn anh.”
Austin nhìn Thẩm Thanh Lan với vẻ nhớ nhung sâu sắc, nở nụ cười, đưa một cái hộp cho cô, “Đây là quà cưới mà ba nhờ anh mang đến cho em. Ông ấy nói nếu em có thời gian rảnh thì hãy đến thăm ông ấy, ông ấy rất nhớ em.”
Thẩm Thanh Lan nhận quà, “Nhờ anh chuyển lời cảm ơn của em đến công tước.”
Austin gật đầu rồi hỏi Thẩm Thanh Lan, “An, anh có thể ôm em một cái được không?”
Nhìn vào đôi mắt Austin, Thẩm Thanh Lan không thể nói “Không” được, đành phải gật đầu.
Austin nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Thanh Lan, “An, em nhất định phải hạnh phúc.”
Giọng nói anh hơi run rẩy, trái tim Thẩm Thanh Lan khẽ run lên, cô giơ tay ôm lại, rồi vỗ vỗ vào lưng anh, “Austin, anh nhất định sẽ tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình.”
Austin buông cô ra rất nhanh, rồi nhìn về phía sau cô, “Chồng em tới rồi, hình như anh đã gây phiền phức cho em rồi.”
Thẩm Thanh Lan quay người liền thấy Phó Hoành Dật đang nhìn cô chằm chằm, mỉm cười đi tới, vòng tay qua ôm eo cô, “Thanh Lan, người này là bạn của em à?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Vâng, đây là Austin là người bạn em quen trước đây, anh ấy là con trai của công tước Kent ở nước Y.”
Phó Hoành Dật bắt tay với Austin, “Chào anh, Austin, cảm ơn anh đã tới tham dự hôn lễ của tôi và Thanh Lan, vào trong uống ly rượu nhé?” Tuy anh nói như vậy, nhưng tay lại hơi dùng sức.
Austin muốn rút tay lại, nhưng thấy người đàn ông này nắm quá chặt thì bèn mỉm cười, “Thôi để lần sau, lần này tôi chỉ thay ba đến đây tặng cô ấy một món quà cưới, bây giờ phải đi ngay. Lần sau có cơ hội, tôi sẽ mời anh và An đến nước Y chơi.”
Austin nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Lan, không nói gì nữa, chỉ quay người rời đi.
Thẩm Thanh Lan hơi nhíu mày với Phó Hoành Dật, “Anh ghen sao?”
Đừng tưởng cô không nhìn thấy động tác vừa rồi của anh.
“Ừm, ghen.” Phó Hoành Dật thẳng thắn thừa nhận, đưa tay ôm eo Thẩm Thanh Lan, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên môi cô rồi thở dài, “Có vợ quyến rũ quá cũng không tốt, hoa đào quá nhiều, cắt thế nào cũng không hết.”
Thẩm Thanh Lan buồn cười nhìn anh, “Nếu để người khác biết đường đường là Phó thiếu tướng mà lại là một thùng giấm, thì hình tượng vĩ đại của anh chắc chắn sẽ sụp đổ.”
“Trong lòng người khác, anh có vĩ đại hay không không quan trọng, chỉ cần trong lòng em anh vĩ đại là được rồi.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, nhẹ nhàng nhón chân lên, hôn nhẹ vào cằm anh, “Trong lòng em anh mãi mãi vĩ đại nhất.”
Ngài Phó rất hài lòng với lời nói này của cô Thẩm, thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái tức thì. Nhưng sau khi thằng nhóc nào đó ra đời, lúc nhìn thấy cô Thẩm nhiều lần vứt anh để chạy theo thằng nhóc đó, ngài Phó nghi ngờ sâu sắc tính chân thực về câu nói này của cô Thẩm.
***
Ở một nơi khác, Hàn Dịch cuối cùng cũng không nhịn nổi thái độ ngó lơ của Vu Hiểu Huyên nữa, kéo cô vào một góc ít người qua lại, “Vu Hiểu Huyên, rốt cuộc em muốn anh làm thế nào thì mới chịu tha thứ cho anh?”
Vu Hiểu Huyên nhìn Hàn Dịch chằm chằm, cau mày, “Đây là đám cưới của Thanh Lan, chờ xong chuyện này rồi hẵng nói được không?”
Hàn Dịch nghiến răng, “Không được, bây giờ nhất định phải nói rõ ràng.” Nếu chờ hôn lễ kết thúc, anh còn có thể tìm thấy cô nữa sao?
Vu Hiểu Huyên nhún vai, “Vậy được, anh nói đi.”
“Hiểu Huyên, anh đưa máy ghi âm cho em, em đã nghe chưa?”
“Nghe rồi.”
“Vậy em cũng biết là anh nói thật, anh và cô gái kia không có bất kỳ quan hệ gì, anh cũng không làm chuyện gì có lỗi với em đúng không.”
Vu Hiểu Huyên gật đầu, “Ừm, em biết.”
Đôi mắt Hàn Dịch sáng lên, “Vậy vì cớ gì mà em lại không để ý đến anh.”
Vu Hiểu Huyên ngước lên nhìn vào mắt anh, “Hàn Dịch, em hỏi anh, đêm hôm đó tại sao anh lại say rượu ở quán bar?”
Hàn Dịch nghẹn lời, chuyện này, anh phải nói thế nào đây? Chẳng lẽ nói với cô rằng vì cô không tổ chức sinh nhật cho anh, nên anh mới hệt như ông chồng nhỏ ôm một bụng tức giận, đến quán bar tìm say quên sầu? Có đánh chết Hàn Dịch cũng không nói như vậy được.
“Hôm đó anh gặp phải chút chuyện trong công việc nên tâm trạng không tốt, vì thế mới rủ Giang Thần Hi đến Mị Sắc, ai mà ngờ lại uống say chứ.” Hàn Dịch giải thích.
Vu Hiểu Huyên nhìn Hàn Dịch chằm chằm, mãi lâu sau mới thở dài, “Hàn Dịch, không phải là em không tin anh.”
“Nếu em đã tin anh và người phụ nữ kia không có quan hệ gì, vậy tại sao em không để ý đến anh?”
Vu Hiểu Huyên do dự một lát, rồi nhớ đến lời Thẩm Thanh Lan đã từng nói với cô, “Hàn Dịch, chẳng qua em cảm thấy mình không đủ tin tưởng anh, không tin tưởng và yêu anh giống như anh đối với em.”
Hàn Dịch thở phào nhẹ nhõm, thì ra là vì chuyện này. Anh cười khẽ, “Vu Hiểu Huyên, em là đồ ngốc. Trong tình yêu không có chuyện ngang bằng hay không cả, chỉ cần em yêu anh, anh cũng yêu em là đủ rồi. Ai yêu nhiều hay ít hơn thì có sao đâu, bây giờ em không tin tưởng anh nhiều là bởi vì trước đây anh đã làm quá nhiều chuyện xấu, đó là lỗi của anh, không thể trách em được. Nhưng sau này, xin em hãy tin tưởng anh, cũng như anh tin tưởng em vậy.” Anh chăm chú nhìn Vu Hiểu Huyên, thẳng thắn nói với cô.
Vu Hiểu Huyên không biết trong lòng cô đang có cảm giác gì, nhưng nhìn Hàn Dịch, trong lòng cô lại thấy xót xa. Hàn Dịch ôm cô vào lòng, “Vu Hiểu Huyên, đừng nghĩ quá nhiều, cũng đừng nghĩ là mình không xứng với anh. Em rất tốt, vô cùng tốt, tốt hơn em nghĩ nhiều.”
Biết được khúc mắc của Vu Hiểu Huyên, Hàn Dịch lập tức hiểu ra lo lắng trong lòng cô.
Vu Hiểu Huyên vùi đầu vào lòng Hàn Dịch, rầu rĩ nói, “Hàn Dịch, có phải em làm cao quá không?” Ngay cả chính cô cũng cảm thấy mình đang làm cao.
Hàn Dịch mỉm cười dịu dàng, “Vu Hiểu Huyên, em có làm cao hơn nữa cũng chẳng sao, ai có ý kiến thì bảo người đó nói chuyện với anh. Anh sẽ nuông chiều em, cam tâm tình nguyện, nhưng chỉ có một vấn đề, sau này em không được nói đến cái gì mà rời xa anh nữa.”
“Được, chỉ cần anh không phản bội em thì em nhất định sẽ không rời khỏi anh, dù anh đuổi thì em cũng sẽ không đi đâu cả.”
Hàn Dịch nghe vậy mới phì cười, xoa tóc cô, “Cô bé ngốc này, em cướp lời thoại của anh rồi.”
Vu Hiểu Huyên mỉm cười, ôm chặt eo Hàn Dịch.
***
Hôm nay Lý Bác Minh cũng tới tham dự hôn lễ của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật. Lúc đến nơi, anh mới phát hiện chỗ ngồi của mình chung bàn với Phương Thừa Chí.
Nhìn thấy anh, Phương Đồng chỉ cần nghĩ một chút là đã biết việc này do Thẩm Thanh Lan sắp xếp.
Nhân lúc rảnh rỗi, cô bèn gọi Phương Thừa Chí và Lý Bác Minh.
“Ba mẹ, Bác Minh.”
Phó Phương Hoa đã nhìn thấy con gái từ trước, nhưng thấy cô đang bận rộn nên không tìm cô. Bây giờ Phương Đồng đến đây, thấy mặt cô đỏ ửng, bà liền quan tâm hỏi han, “Đồng Đồng, uống thuốc giải rượu chưa?”
“Con uống rồi, vừa nãy uống hơi nhiều, không sao đâu ạ.” Tửu lượng của cô cũng khá tốt, chút rượu này không đủ khiến cô say đâu.
Phương Thừa Chí múc chén canh cho con gái, “Con ăn một chút đi.”
Lý Bác Minh đứng dậy để Phương Đồng ngồi xuống ăn. Hôm nay cô bận bịu cả ngày nên vẫn chưa ăn gì cả, vừa nãy lại còn uống rượu, vì thế lúc này, cô đã đói cồn cào, bèn cảm ơn Lý Bác Minh rồi ngồi xuống uống canh.
Bàn này gồm những người có quen biết với Phương Thừa Chí, đều là đồng nghiệp của nhau, mặc dù thuộc các phòng ban khác nhau, nhưng vẫn nhận ra nhau. Hôm nay tới tham dự hôn lễ, không ít người muốn tạo mối quan hệ tốt với nhà họ Thẩm và Phó, nhưng lại không ngờ phù dâu hôm nay lại là con gái của Phương Thừa Chí.
“Thị trưởng Phương, con gái ông quen cô Thẩm sao?” Một người đàn ông trung niên hơi mập cười hỏi.
Phương Thừa Chí cười cười, “Đúng vậy, nó là bạn cùng phòng, cũng là bạn thân của Thanh Lan.”
Ý cười trong mắt người đàn ông mập càng tươi hơn, “Không ngờ con gái ông và cô Thẩm lại có quan hệ thân thiết như vậy. Cô Phương đã tốt nghiệp rồi phải không? Chắc bây giờ chức vụ rất cao nhỉ?”
Phương Đồng mỉm cười, nhưng còn chưa kịp trả lời thì Phó Phương Hoa đã nói trước, “Chưa nói tới có cao hay không, bây giờ nó đang làm trong tập đoàn Quân Lan, nhưng hiện giờ đang được công ty phái ra nước ngoài học tập, lần này trở về là để tham dự hôn lễ của Thanh Lan.”
Mọi người trên bàn liền nhìn Phương Thừa Chí với vẻ ẩn ý. Năm nay Phương Thừa Chí mới lên thủ đô nhậm chức, vốn tưởng là người không có thế lực gì, nhưng không ngờ lại có quan hệ với nhà họ Thẩm.
Mặc dù chỉ có Phương Đồng quen biết Thẩm Thanh Lan, nhưng bây giờ có ai mà không biết Thẩm Thanh Lan là cô cháu gái mà Thẩm lão gia thương yêu nhất, lại còn là con dâu của nhà họ Phó nữa chứ. Có mối quan hệ này thì tiền đồ sau này của Phương Thừa Chí cần gì lo lắng nữa?
Kết quả mà Phó Phương Hoa muốn chính là như vậy. Giới chính trị này rất phức tạp, nhất là các mối quan hệ ở thủ đô lại càng rắc rối phức tạp hơn, nếu không cẩn thận thì sẽ động vào lợi ích của người khác. Phương Thừa Chí được điều về thủ đô hơn nửa năm nay, nhưng công việc vẫn không quá thuận lợi. Nhiều người thấy ông không có người chống lưng nên không ai sẵn lòng hợp tác với ông. Cho dù Phương Thừa Chí có lòng muốn làm gì đó thì cũng khó lòng mà triển khai.
Thỉnh thoảng, thấy dáng vẻ buồn khổ của chồng, Phó Phương Hoa cũng đau lòng theo, nhưng cũng không biết giúp thế nào, dù sao bà cũng không quen biết nhân vật lớn nào cả. Bà cũng từng nghĩ đến chuyện nương nhờ quan hệ giữa Phương Đồng và Thẩm Thanh Lan để làm quen với người nhà họ Thẩm, nhưng nói thế nào thì Phương Đồng cũng không đồng ý phối hợp với bà, lại thêm chồng bà cũng tỏ ý mong Phương Đồng và Thẩm Thanh Lan có thể giữ được tình bạn thuần khiết.
Hai cha con chung một ý nghĩ như vậy, Phó Phương Hoa nói mấy lần đều chẳng lay động được gì, về sau cũng tức giận mà mặc kệ.
Phương Đồng nghe thấy lời mẹ nói thì không vui lắm, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười.
Người đàn ông mập quan sát Phương Đồng, trong mắt hiện vẻ hài lòng, “Thừa Chí, con gái của ông đã có bạn trai chưa?”
Phương Đồng nghe vậy liền cau mày, Phương Thừa Chí mỉm cười, “Có rồi, chẳng phải là thằng nhóc này sao.” Nói xong, ông chỉ chỉ vào Lý Bác Minh.
Lý Bác Minh ngồi cùng bàn với Phương Thừa Chí, ban đầu mọi người còn tưởng là người thân của nhà họ Phương, nhưng không ngờ lại là bạn trai của Phương Đồng, người đàn ông mập liền cười ha ha, “Thừa Chí, con rể tương lai của ông được đấy, định bao giờ mới có chuyện vui đây?”
“Bọn trẻ bây giờ đều thích kết hôn muộn, hơn nữa hiện giờ là thời điểm tốt nhất để chúng nó phát triển sự nghiệp, không vội.”
“Đúng vậy, cô Phương vừa tốt nghiệp không lâu, lại đang làm trong tập đoàn Quân Lan, quả thật không cần kết hôn vội như vậy, người trẻ tuổi mà, có chí tiến thủ mới tốt.”
Lý Bác Minh nghe bọn họ nói chuyện, dịu dàng nhìn Phương Đồng. Người khác trông thấy như vậy đều nghĩ là tình cảm của hai người rất tốt.
Phương Đồng vội uống cho xong bát canh, “Các chú các bác, cô, dì, cháu đi trước, mọi người ăn ngon miệng ạ.”
“Đồng Đồng, chờ đã.” Lý Bác Minh gọi cô lại, đưa cho cô một túi đồ, “Cái này dùng để giải rượu, nếu em thấy khó chịu thì đặt dưới mũi để ngửi.”
Phương Đồng cảm ơn, rồi vội vàng rời khỏi đó.
Lý Bác Minh ngồi xuống lần nữa, nhìn về phía Phương Đồng rời đi, đúng lúc trông thấy cô đang nói gì đó với Thẩm Thanh Lan.
Người đàn ông mập kia thấy thế thì mỉm cười, nói với Phương Thừa Chí, “Con gái nhà ông có quan hệ tốt với cô Thẩm như vậy, tiền đồ sau này nhất định sẽ rất xán lạn.”
Ý cười trong mắt Phương Thừa Chí hơi nhạt đi, “Giữa hai đứa chỉ là tình bạn đơn thuần thôi.”
Phó Phương Hoa nghe vậy liền nhéo mạnh vào eo Phương Thừa Chí ở dưới bàn, cười nói, “Đồng Đồng nhà chúng tôi khiêm tốn quá thôi, bình thường ở ngoài cũng không muốn để người khác biết ba nó là ai, ngay cả tôi với ba nó cũng phải đầu năm nay, lúc tới nhà Thanh Lan chơi mới biết hai đứa là bạn tốt.”
Vợ người đàn ông mập kia nghe vậy thì bĩu môi, trong mắt hiện vẻ khinh thường, nhưng cũng không nói gì. Người đàn ông mập nói tiếp: “Người trẻ tuổi khiêm tốn là chuyện tốt, xã hội bây giờ được có mấy ai còn trẻ mà như vậy. Cũng như con trai nhà tôi vậy, bây giờ vẫn đang du học nước ngoài, tôi gọi nó về đây mấy lần, nhưng nó chết sống không muốn, nhất định phải tự lực cánh sinh, tôi và mẹ nó cũng rất đau đầu.”
Mọi người cười hùa theo, anh một câu tôi một câu nói về con cái nhà mình, vì thế mà đề tài tình bạn giữa Phương Đồng và Thẩm Thanh Lan cũng được bỏ qua một bên, nhưng trong lòng mỗi người ở đây vẫn đều chú ý.
Trong tiệc rượu còn có mấy người bạn học cùng trường trước đây, bọn họ cũng nhìn thấy Phương Đồng đi về phía bàn của Phương Thừa Chí, thậm chí còn ngồi xuống ăn gì đó, nên liền suy đoán xem cô có quen biết gì với ông.
Có người biết thân phận của Phương Đồng, bèn chỉ vào Phương Thừa Chí rồi nói, “Nhìn thấy người đó không, đó chính là ba của Phương Đồng.”
Phương Thừa Chí là thị trưởng thủ đô, từng xuất hiện trên ti vi nên hiển nhiên có không ít người biết ông ấy. Bây giờ biết Phương Đồng là con gái ông, trong lòng bọn họ khiếp sợ không thôi, đồng cảm với Đinh Minh Huy, nhất là những người có quan hệ tốt với hắn và biết rõ chuyện của bọn họ.
***
Vừa rồi Phó Hoành Dật uống quá nhiều nên thấy không mấy thoải mái, ngồi nghỉ một chút thì mới cảm thấy khá hơn. Số khách mời còn lại không cần đích thân Phó Hoành Dật mời rượu, nên sau khi trở lại tiệc cưới, Hàn Dịch và Giang Thần Hi lại bắt đầu đỡ rượu thay anh. Đáng thương nhất phải là Hàn Dịch, không chỉ giúp anh đỡ rượu, mà còn phải giúp luôn cả Vu Hiểu Huyên.
Sau mấy tuần rượu, dù tửu lượng Hàn Dịch có tốt đến mấy thì cũng đã say ngà ngà. Lúc tiệc cưới kết thúc, Hàn Dịch đã say như chết, nhưng vẫn cầm tay Vu Hiểu Huyên không chịu buông. Cô không còn cách nào khác, đành phải thuê một phòng trên lầu cho anh ngủ.
Hàn Dịch không chịu buông Vu Hiểu Huyên ra, ngay cả cô muốn đi vào nhà tắm vắt khăn lau mặt cũng không chịu, cứ gọi tên cô suốt. Vu Hiểu Huyên trợn mắt, dỗ dành anh hệt như một đứa trẻ con, rồi nằm nép vào lòng anh, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tiệc cưới kết thúc, lúc Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật tiễn tất cả khách mời xong, trở lại phòng tân hôn thì đã là nửa đêm. Thẩm Thanh Lan ngồi trên sô pha, Phó Hoành Dật đi vào rót một ly nước đưa cho cô, nhưng cô lại lắc đầu. Suốt buổi tối, cô đã phải uống một bụng đầy nước, bây giờ thấy nước là muốn nôn rồi, sao còn uống nổi nữa.
Phó Hoành Dật đặt ly nước sang một bên rồi ngồi xổm xuống đối diện Thẩm Thanh Lan, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không ạ, chỉ hơi mệt một chút thôi.”
Phó Hoành Dật yên tâm, đứng dậy, “Anh đi chuẩn bị nước tắm cho em, tắm xong rồi hãy ngủ tiếp.”
Thẩm Thanh Lan ôm gối vào lòng, gật đầu. Phó Hoành Dật đi vào phòng ngủ chuẩn bị nước tắm cho cô, lúc đi ra thì thấy cô đã tựa vào ghế sô pha ngủ mất tiêu.
Phó Hoành Dật bất đắc dĩ, định bế cô dậy thì cô đã mở mắt.
Phó Hoành Dật thấy cô tỉnh thì dịu dàng nói, “Nước tắm đã chuẩn bị xong rồi, em đi tắm trước đi, quần áo anh đã để trong phòng tắm rồi đấy.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu nhưng không đứng dậy, chỉ lẳng lặng nhìn Phó Hoành Dật, “Anh bế em đi.”
Phó Hoành Dật nhướng mày, hiếm khi nhìn thấy Thẩm Thanh Lan nũng nịu với anh, sao anh lại không đồng ý cho được chứ.
“Phó Hoành Dật, có phải em nặng hơn rồi không?” Thẩm Thanh Lan đột nhiên hỏi.
“Không đâu, anh còn cảm thấy nhẹ đấy, sau này em phải ăn nhiều hơn mới được.”
“Vậy nếu sau này em ăn nhiều quá biến thành mập thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó, liệu anh có chê em xấu không?”
Phó Hoành Dật cúi đầu hôn lên môi Thẩm Thanh Lan, “Dù em có biến thành người mập nhất thế giới này thì cũng là người mập mạp xinh đẹp nhất.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì cười khẽ, “Phó Hoành Dật, cái miệng này của anh càng ngày càng ngọt.”
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Đó là do vợ anh dạy dỗ tốt.”
Đặt Thẩm Thanh Lan xuống, nhìn bồn tắm lớn, đôi mắt Phó Hoành Dật trở nên tối hơn, “Muốn anh tắm cùng em không?”
Thẩm Thanh Lan đẩy anh ra ngoài, “Anh cứ chờ em bên ngoài đi.”
Phó Hoành Dật tiếc nuối nhìn cô, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, “Thật sự không cần anh sao? Hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, anh mát xa giúp em.”
Thẩm Thanh Lan kiên quyết lắc đầu, “Thật sự không cần đâu.” Nói rồi, cô đóng cửa phòng tắm ngay trước mặt Phó Hoành Dật. Trong phòng tắm có lót tấm thảm chống trơn nên anh cũng không quá lo lắng. Nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, Phó Hoành Dật bật cười rồi đi sang phòng bên cạnh, nhanh chóng tắm rửa.