Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 290: Trở lại chốn cũ



Vừa dứt lời, Thẩm Thanh Lan và Phó lão gia đều nhìn Phó Hoành Dật chằm chằm.

Nét mặt Phó Hoành Dật rất nghiêm túc, không hề có vẻ là đang nói đùa, “Hoành Dật, cháu nói nghiêm túc chứ?” Phỏ lão gia hỏi.

“Ông nội, chuyện này sao cháu có thể đem ra đùa được?”

Phó lão gia nghe vậy thì rất vui, “Điểu về đây cũng tốt, vừa gần nhà, lại tiện chăm sóc cho Thanh Lan và đứa bé.” Hơn nữa trong quân khu thủ đô còn có người nhà của chúng ta, nếu Thẩm Thanh Lan muốn theo quân cũng dễ giải quyết hơn.”

Thẩm Thanh Lan lặng thinh, chỉ nhìn Phó Hoành Dật một lúc lâu.

Đến khi về đến phòng, chỉ còn lại hai người, cô mới mở lời: “Phó Hoành Dật, nếu là vì em, thì anh không cần phải làm vậy, em có thể tự bảo vệ mình, cũng có thể chăm sóc tốt cho con chúng ta.”

Phó Hoành Dật mỉm cười, “Vấn đề này không phải anh mới nghĩ đến, mà đã nghĩ từ rất lâu rồi, chỉ chưa nói với em mà thôi.” Dù vậy nhưng biểu cảm trên mặt Thẩm Thanh Lan vẫn không thả lỏng, anh vuốt ve chân mày đang nhíu chặt của cô, “Thanh Lan, không cần để gánh nặng này trong lòng, anh đã suy nghĩ rất nhiều lần mới đưa ra quyết định. Anh không phủ nhận em chính là một trong những nguyên nhân trong đó, nhưng chủ yếu là vì tuổi của anh càng lúc càng lớn, thời gian qua anh đã sống vì chính mình, vì lý tưởng của bản thân. Bây giờ anh muốn lui về sau, ở bên em và ông nội, và cả con của chúng ta nữa. Anh muốn ở bên em đến già, nhìn con chúng ta trưởng thành. Anh không muốn con của chúng ta giống như anh lúc nhỏ, ấn tượng về ba chỉ dừng lại là người trong tấm hình và trong miệng người nhà.”

Thẩm Thanh Lan ngạc nhiên, nhìn Phó Hoành Dật chăm chú, trong mắt tràn đầy dịu dàng. Cô cảm động, ôm lấy hồng anh, “Phó Hoành Dật, cảm ơn anh.”

Phó Hoành bật cười khẽ, “Lại nói mấy câu ngốc nghếch rồi, lần trước anh đã nói rồi kia mà, nếu lại nói cảm ơn anh, thì anh sẽ trừng phạt em đấy.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ừm, anh phạt đi! Anh muốn phạt cái gì thì phạt cái đó.”

Phó Hoành Dật Vỗ nhẹ vào mông cô, “Em ấy à, chính là ỷ vào việc anh không thể bắt nạt em.”

Sáng sớm hôm sau, Phó Hoành Dật đã kéo Thẩm Thanh Lan dậy, một tay anh nắm tay Thẩm Thanh Lan, còn tay kia thì cầm một cái túi nhỏ.

“Phó Hoành Dật, mới sáng sớm mà anh muốn dẫn em đi đâu?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

Phó Hoành Dật mỉm cười, nhét Thẩm Thanh Lan vào xe, “Đến nơi em sẽ biết, hơi xa một chút, em ăn sáng trước đi.” Nói rồi đưa cho cô hộp thức ăn giữ nhiệt, trong đó có bánh bao, còn có trứng gà và cháo.

Phó Hoành Dật lái xe rất vững, cho dù Thẩm Thanh Lan ngồi ăn trên xe cũng không thấy xóc nảy, sau khi cô ăn hết toàn bộ thức ăn rồi mới nhìn anh, “Anh muốn dẫn em đến thị trấn phải không?”

Phó Hoành Dật gật đầu, “Ừ, lần trước muốn dẫn em đi tắm suối nước nóng, nhưng lúc đó lại không thích hợp. Bây giờ em mang thai được ba tháng rồi, anh cũng đã hỏi qua bác sĩ, bác sĩ cũng nói là có thể ngâm suối nước nóng được rồi.”

Đã biết là sẽ đi đâu, Thẩm Thanh Lan cũng không vội, cố hạ ghế ra sau một chút, rồi nhắm mắt ngủ.

Vốn chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng Thẩm Thanh Lan đã đánh giá thấp con sâu ngủ của mình, rất nhanh sau đó cô đã ngủ thiếp đi. Phó Hoành Dật dừng xe, cởi áo khoác đắp lên người cô.

Lúc Thẩm Thanh Lan tỉnh lại thì đã đến nơi. Phó Hoành Dật đậu xe trước cửa khu nghỉ mát suối nước nóng. Cô bước xuống xe, lúc này mới phát hiện khu nghỉ mát đã được sửa chữa, trông khang trang hơn trước kia nhiều.

Thẩm Quân Dục đã ký hợp đồng với người dân ở đây để phát triển thành khu du lịch. Có tập đoàn quân Lan đầu tư và được truyền thông tuyên truyền, suối nước nóng ở đây đã nổi tiếng hơn nhiều. Bây giờ trong thị trấn vô cùng tấp nập, trước cửa khu nghỉ mát còn có rất nhiều xe ô tô đang đỗ.

Nếu ở đây đã do tập đoàn quân Lan đầu tư, vậy khi Thẩm Thanh Lan đến đây, tất nhiên là có sẵn phòng riêng.

Phó Hoành Dật gọi một cú điện thoại, một người có vẻ là quản lý xuất hiện ngay trước cửa, “Anh Phó, cố Thẩm, hai người đã tới rồi. Căn phòng đã được chuẩn bị xong cả rồi, tôi dẫn hai người qua đó ngay.”

Thẩm Thanh Lan nói cảm ơn, rồi cùng Phó Hoành Dật đi theo sau.

“Giám đốc Thẩm đích thân gọi điện thoại đến giữ lại phòng cho hai người, nếu cần gì thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.” Quản lý nói xong, xác định bọn họ không còn việc gì nữa thì rời đi.

“Không ngờ chỉ mới hai tháng, mà ở đây đã thay đổi nhiều đến thế.” Cho dù là trang thiết bị hay thái độ phục vụ của nhân viên trong khu nghỉ mát đều đạt chất lượng cao,

Phó Hoành Dật rót một tách trà cho Thẩm Thanh Lan, “Từ trước đến giờ, Quân Dục vẫn luôn rất giỏi trong lĩnh vực kinh doanh. Chút nữa dẫn em đi tham quan trong thị trấn, chỗ đó mới có nhiều thay đổi.”

Phó Hoành Dật nói vậy khiến Thẩm Thanh Lan cảm thấy hứng thú, dù sao chuyện này cũng do cô thúc đẩy, nghĩ tới đây, tự nhiên có muốn đi ngay, “Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi.”

Phó Hoành Dật giữ cổ lại, “Đừng vội, nghỉ ngơi một lát đi, trên đường tới đây anh đã nói với chị Hứa là trưa nay đến nhà chị ấy ăn cơm rồi.”

Thì ra anh đã sắp xếp xong cả rồi, Thẩm Thanh Lan nghe vậy, cũng không vội nữa, ngồi xuống từ từ uống nước, lúc trên xe cổ đã được một giấc nên bây giờ tinh thần rất tốt.

Không biết vận may hôm nay của họ là tốt hay xấu, vừa ra cửa thì tuyết đã rơi. Thẩm Thanh Lan đưa tay hứng tuyết, rồi quay đầu nhìn Phó Hoành Dật đầy vui vẻ, “Phó Hoành Dật, năm nay là năm đầu tiên chúng ta cùng nhau ngắm tuyết rơi đó.”

Phó Hoành Dật cũng nghĩ vậy, năm nay tuyết đầu mùa ở thủ đô rơi sớm hơn. Lúc đó anh còn ở trong quân khu, không thể cùng Thẩm Thanh Lan ngắm được, mấy hôm về đây thì tuyết không rơi nữa, thế mà hôm nay lại gặp được.

Phó Hoành Dật lại gần cầm tay cô, dịu dàng nói, “Em thích tuyết sao?”

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không thích lắm, nhưng em thích cùng anh ngắm tuyết rơi.”

Phó Hoành Dật cười dịu dàng, đeo khăn quàng cổ và đội mũ lên cho cô xong mới dẫn cô vào trong trấn.

Cánh đồng lúa trong thị trấn đã được thu hoạch, chỉ còn lại khoảng đất trống, trên đó còn có rất nhiều nhà kính. Cô từng nghe Thẩm Quân Dục nói, anh định lấy một phần mảnh đất trong thị trấn làm nông trường, để du khách được trải nghiệm thú vui khi làm nhà nông, còn một phần thì giữ lại tiếp tục trồng lúa, những nhà kính này đều chuẩn bị làm nông trường.

Trong trận mở rất nhiều cửa hàng, ngoại trừ một phần là cửa hàng bày bán hàng thủ công mỹ nghệ, thì đa số đều là quán ăn. Trong trấn còn xuất hiện rất nhiều gương mặt lạ.

Lúc Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đến nhà chị Hứa, bé Hai đã chạy vào nhà thông báo cho mẹ cậu biết, “Mẹ, chú và dì xinh đẹp đến rồi.”

Chị Hứa ló đầu ra nhìn rồi cười rộ lên, “Hai em đến thật đúng giờ, chị vừa định kêu bé Hai đi gọi hai em đấy, cơm vừa nấu xong, ăn nóng sẽ ngon hơn.”

Thẩm Thanh Lan vào nhà, lúc này mới phát hiện lầu một nhà chị Hứa đã được làm thông với nhau, trong phòng khách bày mấy cái bàn, trên một cái bàn trong đó đã dọn sẵn cơm.

“Mau ngồi đi, bây giờ trời đã lạnh, mau ăn kẻo nguội mất.” Chị Hứa nói.

Thẩm Thanh Lan nhìn mấy bàn bên cạnh, “Chị Hứa, tại sao không thấy khách đến ăn?” Trên đường tới đây, Thẩm Thanh Lan thấy mấy nhà dân đều mở quán ăn giống nhà chị Hứa, nhưng đa phần đều có khách, dựa theo tay nghề của chị ấy thì phải có nhiều khách mới đúng.

Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan, cô liền hiểu ngay, trong mắt hiện vẻ ảo não, mọi người đều nói mang thai một lần ngốc ba năm, lời này không sai tí nào, cô mới mang thai được ba tháng mà đầu óc đã choáng váng rồi.

Tất nhiên chị Hứa đã đóng cửa để chuẩn bị để tiếp đãi bọn họ rồi.

Ngồi xuống bàn ăn, Thẩm Thanh Lan mời chị Hứa và bé Hai cùng nhau ăn cơm.

Lúc trước Thẩm Thanh Lan từng ở đây mấy ngày, nên cũng thân với hai người họ, còn chị Hứa lại là người nhiệt tình, cũng không khách sáo gì nữa.

“Chị Hứa, sao không thấy anh Hứa đâu vậy.” Thẩm Thanh Lan hỏi. Chị Hứa cười đáp, “Anh ấy vào thành phố mua thức ăn rồi. Trời càng ngày càng lạnh, nên bây giờ phải chuẩn bị thêm nhiều cải thảo và khoai tây. Về sau, tuyết có rơi lớn hơn nữa thì nhà chị cũng có đủ thức ăn.”

“Đã lâu rồi hai em không đến, có phải thấy thị trấn thay đổi rất nhiều đúng không?”

Phó Hoành Dật đáp, “Đúng vậy, sắp không nhận ra rồi.” Bề ngoài thì thị trấn không khác mấy so với lúc trước, vẫn giữ kiến trúc như ban đầu, nhưng bên trong thì lại thay đổi rất nhiều.

“Không chỉ vậy đâu, hiện giờ trong trận còn có rất nhiều thanh niên lúc trước đi làm ăn xa, nay đều trở về cả, giúp đỡ người nhà làm nông và mở quán ăn. Tuy hiện giờ vẫn mới ở giai đoạn khởi đầu, nhưng mỗi nhà đều kiếm được chút tiền, cuộc sống cũng đầy đủ hơn, làm gì còn ai muốn đi bôn ba chứ.” Lúc chị Hứa nói trên mặt tràn đầy vui mừng.

Khi Thẩm Thanh Lan biết được thị trấn thay đổi thế này, trong lòng cũng vui hơn, “Chị Hứa, cuộc sống trong nhà chị cũng tốt hơn nhiều chứ?”

“Ừm, còn phải cảm ơn Giám đốc Thẩm, nếu không nhờ cậu ấy, thì sao nhà chị lại có thể có những tháng ngày sống thoải mái đến vậy được. Giám đốc Thẩm nói chờ ở đây sửa sang lại hết, thì nhất định nơi đây sẽ trở thành một thị trấn du lịch nổi tiếng.”

Thẩm Thanh Lan không hề nghi ngờ về điều này, lúc trước, khi cô nhìn thấy mảnh đất có kiến trúc đặc sắc ở phía Nam thì đã mường tượng được con đường phát triển của nơi đây rồi. Nếu người ở đây biết tận dụng nguồn tài nguyên mà cha ông để lại, thì nhất định sẽ thu hút được rất nhiều khách du lịch. Bây giờ Thẩm Quân Dục chỉ biến suy nghĩ của cô thành thật mà thôi.

Chị Hứa cũng không biết Thẩm Thanh Lan chính là em gái ruột của Thẩm Quân Dục, còn khen ngợi anh trước mặt cô một hồi lâu.

“Đúng rồi em gái, lần này hai em tới đây tắm suối nước nóng hả?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Đúng vậy ạ, không ngờ ở đây lại thay đổi nhiều thế, lúc vừa đến còn tưởng là mình đến nhầm chỗ nữa chứ.”

Chị Hứa nghe vậy thì che miệng cười, “Bây giờ người tới đây tắm suối nước nóng còn nhiều hơn trước đây, đều nhờ Giám đốc Thẩm đã tích cực quảng cáo. Chị còn nhìn thấy quảng cáo về thị trấn trên ti vi đấy, trong đó còn có một cô gái rất xinh đẹp.”

Thẩm Thanh Lan biết cô gái mà chị Hứa nói, lúc quay quảng cáo cho thị trấn, Vu Hiểu Huyên đã kể cô nghe rồi, thậm chí cô còn được xem cả bản gốc.

“Lúc cô gái đó đến đây cũng tới nhà chị ăn cơm, đừng thấy cô gái đó ốm tong ốm teo, không ngờ lại rất ham ăn đấy, một bữa mà có thể ăn được hơn hai bát cơm đó.”

Trong mắt Thẩm Thanh Lan tràn đầy nụ cười, nếu để Vu Hiểu Huyên nghe thấy lời này, chắc chắn cô nàng sẽ khóc thét lên ấy chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.