“Người thì không sao, nhưng tranh bị cháy hết rồi.”
Thẩm Thanh Lan nghe thấy không ai bị sao, trong lòng cũng yên tâm hơn, cô cúp điện thoại, nói với Phó lão gia một tiếng, rồi cùng Phó Hoành Dật đến phòng triển lãm.
Lúc bọn họ đến nơi, ở đó còn có một chiếc xe cứu hỏa, Daniel đứng ở chỗ mấy bức tranh bị cháy, sắc mặt tối thui, nhìn thấy Thẩm Thanh Lan đến liền đi tới trước mặt cô, “Sao cô lại đến đây?”
“Ở đây xảy ra chuyện lớn như vậy, sao tôi có thể không đến được, đang yên đang lành thì sao lại cháy chứ?” Lúc nãy Daniel gọi điện thoại cho cô, nói phòng triển lãm bốc cháy, tất cả tranh đều bị thiêu rụi.
“Cô thấy rồi đó, cảnh sát còn đang điều tra nguyên nhân vụ cháy.” Daniel nhỏ giọng nói, nhưng trong lòng anh lại cho rằng, thời tiết như vậy, làm sao có thể tự dưng bốc cháy được.
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật nhìn nhau, cũng có suy nghĩ như Daniel.
Lần này là triển lãm tranh cá nhân của Thẩm Thanh Lan, cho nên trong đó toàn bộ đều trưng bày tác phẩm của cô, vừa bốc cháy, tất cả tranh trong đó đều thành tro bụi.
“Thanh Lan, thật lòng xin lỗi, tranh của cô bị cháy hết rồi.” Daniel áy náy nói, những bức tranh này đều là tuyệt phẩm, bây giờ bị cháy, không tức mới là lạ.
Thẩm Thanh Lan thì lại không tức giận như Daniel, thậm chí nét mặt vẫn rất bình tĩnh, “Chỉ là mấy bức tranh thôi mà, cháy rồi thì vẽ lại, chỉ cần không ai bị thương là tốt rồi. Đã báo cảnh sát chưa?”
Daniel gật đầu, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không báo cảnh sát được.
Daniel ở thủ đô bao nhiêu năm nay, tổ chức triển lãm tranh ở đây cũng mấy năm rồi, nhưng đều không bị sao cả, thế mà đến lượt Thẩm Thanh Lan thì bị cháy. Nếu nói không nhằm vào cô, có đánh chết anh cũng không tin.
Trận hỏa hoạn rất lớn, camera giám sát cũng không còn, cảnh sát chỉ điều tra được phòng triển lãm bị tạt xăng, chứng minh được nguyên nhân là do có người cố ý phóng hỏa, ngoài ra không tìm được chứng cứ nào khác.
Daniel rất nóng nảy, anh không đau lòng vì phòng triển lãm bị cháy, mà là vì tranh của Thẩm Thanh Lan bị cháy. Phải biết rằng để vẽ được một tác phẩm xuất sắc, thì người họa sĩ không chỉ phải bỏ công, mà còn phải có tâm trạng và cảm hứng. Dù là cùng một người vẽ, có vẽ lại giống y như bức cũ thì cảm giác cũng không giống được.
“Đừng để tôi biết là ai làm, nếu không... Tôi tuyệt đối sẽ làm cô ta đẹp mắt.”
Thật ra trong lòng anh đã có đối tượng nghi ngờ, nhưng tạm thời vẫn chưa có bằng chứng mà thôi.
Còn Thẩm Thanh Lan lại rất bình tĩnh, tuy cô cũng thấy tiếc mấy bức tranh đó, nhưng không đến mức tức giận như Daniel, người không biết còn tưởng là tranh của anh ta bị cháy ấy chứ.
Daniel thấy dáng vẻ bình tĩnh của Thẩm Thanh Lan thì vô cùng phiền não, “Bà cố của tôi ơi, bây giờ là lúc nào rồi, cô còn có tâm trạng pha trà ư?”
Thẩm Thanh Lan đưa tách trà cho Phó Hoành Dật, sau đó lại rót thêm một tách cho Daniel, “Daniel, ngồi xuống uống tách trà hạ hỏa đi, những thứ đó chỉ là vật chất, sao quan trọng bằng tính mạng con người, hỏa hoạn lớn vậy mà không có nhân viên bị thương, đã là một chuyện đáng ăn mừng rồi.”
Có thể người phóng hỏa cũng sợ gây ra phiền phức không cần thiết, nên đã phóng hỏa vào lúc sáng sớm, khi đó trời còn chưa sáng hẳn, trong phòng triển lãm không có ai, hơn nữa do bị tạt xăng, nên lửa bùng lên rất nhanh. Nếu như không phải buổi tối vẫn có nhân viên trong phòng làm việc ở tầng trên, thì có khi phòng triển lãm đã bị thiêu rụi thành tro bụi rồi, mặc dù bây giờ cũng không khác đống đổ nát là mấy.
Thấy tâm trạng bình tĩnh của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật, Daniel dần tỉnh táo lại, ngồi xuống uống ngụm trà, “Đúng là hoàng đế không vội mà thái giám đã vội.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Nếu đối phương đã nhằm vào tôi thì chắc chắn sẽ không chỉ để yên như vậy, lần này không bắt được người thì lần sau còn có cơ hội. Hơn nữa, chúng ta cũng không phải là quả hồng mềm, không lẽ lại không thể đánh trả ư?”
Daniel vỗ tay cười ha ha, “Đây mới là Thẩm Thanh Lan mà tôi biết chứ, có thù tất báo. Cô nói đúng, nếu đã nhằm vào mình, chúng ta đánh trả cũng là chuyện bình thường.”
Daniel đảo mắt, rõ ràng đang nghĩ đến chuyện xấu rồi.
“Thanh Lan, cô còn nhớ họa sĩ Jonathan mà lần trước chúng ta gặp ở thành phố Sydney không?” Daniel bỗng nhiên hỏi.
Tất nhiên Thẩm Thanh Lan nhớ, “Sao vậy?”
“Frank vẫn luôn yêu thích anh ta, còn muốn nâng đỡ nữa, nhưng lâu nay Jonathan vẫn là một người vô danh, cố không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Thẩm Thanh Lan không thấy có gì lạ, dựa vào tính tình ghen tị, cộng với thế lực gia tộc của người nào đó, Jonathan nổi tiếng được mới là lạ đó.
Thẩm Thanh Lan đoán không sai, Frank có lòng muốn nâng đỡ Jonathan, nhưng vẫn có người âm thầm gây sự, mỗi lần đến trường hợp quan trọng lại xảy ra vấn đề. Nhiều lần như vậy, dù Frank có ngốc đến mấy cũng hiểu ra.
Ông đã ngầm cảnh cáo Catherine rất nhiều lần, thế mà cô ta vẫn làm theo ý mình, không hề biết kiềm chế, lại thêm ba cô ta lại là người bạn già của ông, lúc còn trẻ đã nợ người ta một ân tình, rồi thêm vào mấy nguyên nhân sâu xa, nên đành để mặc cô ta mà từ bỏ suy nghĩ nâng đỡ Jonathan.
“Frank lăng xê người ta nhưng không nổi, không có nghĩa là Daniel tôi làm không được. Ông ta yêu quý cô học sinh vô dụng của mình, nhưng tôi thì không, tôi muốn cho người phụ nữ đáng chết đó thấy được, đã chọc đến Daniel tôi, thì mọi chuyện không dễ giải quyết như vậy đâu.” Daniel căm tức nói.
Thẩm Thanh Lan không phản đối cách làm của anh ta. Người ta đã ức hiếp tới cửa rồi, cô còn có thể ngồi chờ chết sao.
Giao mọi chuyện về vụ triển lãm cho trợ lý mình xử lý, hôm sau Daniel liền đi thành phố Sydney ngay.
Lúc Thẩm Thanh Lan nhận được điện thoại của Catherine cũng không bất ngờ lắm, “Cô Thẩm, tôi nghe Daniel nói phòng triển lãm bốc cháy, tranh của cô đều bị cháy cả, cô không sao chứ?”
Khóe miệng Thẩm Thanh Lan nhếch lên, “Cảm ơn cổ Catherine đã quan tâm, tôi rất ổn.”
“Cô Thẩm, chúng ta là bạn bè, tôi cũng rất thích cô, nếu cô có việc cần tôi giúp thì cứ nói.” Về mặt Thẩm Thanh Lan lạnh lẽo, mặc dù nói chuyện qua điện thoại, nhưng cô vẫn cảm giác được vẻ hả hê trong giọng nói của cô ta.
“Cảm ơn cổ Catherine đã quan tâm, tôi rất ổn, cũng không cần có giúp, chỉ có mấy bức tranh thôi mà, nếu lúc trước tôi vẽ được thì bây giờ cũng có thể vẽ lại lần nữa.”
Thẩm Thanh Lan nói nhẹ như mây gió, khiến Catherine nghe mà tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Cô Thẩm, nói thì dễ rồi, chúng ta là hoạ sĩ thì thứ quan trọng nhất chính là cảm hứng. Nếu lỡ như cô không vẽ lại được tuyệt phẩm của chính mình thì rất đáng tiếc đó.”
Trong mắt Thẩm Thanh Lan hiện vẻ rét lạnh. Catherine khiến cô thấy rất phiền, thật ra trước giờ cô và cô ta không có thù hận gì lớn, nếu không phải nhờ chuyến đi đến thành phố Sydney lần trước, thì Catherinee là ai cô còn chẳng biết ấy chứ.
Thẩm Thanh Lan bình thản nói “Không cần cô Catherine quan tâm đến những chuyện này.” Dứt lời liền cúp điện thoại, cau mày.
Phó Hoành Dật thấy cô nhíu mày, vừa cười vừa nói, “Chỉ là một người không quan trọng thôi mà, cô ta không đáng để em mất hứng.”
Thẩm Thanh Lan lườm anh, lý do tại sao Catherine cứ nhằm vào cố, Phó Hoảnh Dật chính là một trong số những nguyên nhân khiến cô ta làm vậy.
Bị vợ giận chó đánh mèo, ngài Phó thấy mình rất vô tội, bèn vội vàng dập lửa, vừa bóp vai cho Thẩm Thanh Lan vừa nóia: “Lần cháy này có liên quan đến người phụ nữ đó?”
“Ừm, 90% là do cô ta sai người làm.” Thật ra, Thẩm Thanh Lan cũng không tức giận lắm, lại thấy ngài Phó chủ động nịnh bợ, tất nhiên là bỏ qua.
Trong mắt Phó Hoành Dật hiện vẻ rét lạnh, tác phẩm trong triển lãm tranh lần này của Thẩm Thanh Lan được sáng tác trong lúc bọn họ đi hưởng tuần trăng mật, trong đó đều là kỷ niệm đẹp của hai người, lúc đầu anh còn định sau này sẽ cất kỹ, ai ngờ lại bị thiêu sạch.
“Chuyện này giao cho anh xử lý, em không cần bận tâm nhiều.” Phó Hoành Dật chậm rãi nói, bây giờ Thẩm Thanh Lan còn mang thai, anh không muốn cô phải phải suy nghĩ nhiều.
“Anh muốn làm gì?”
“Chuyện này em không cần để ý, anh tất nhiên sẽ không làm mấy chuyện phạm pháp.”
Thẩm Thanh Lan thấy cũng đúng, cô nói sang chuyện khác, “Hai tháng sau anh mới lại về phải không?” Lần này Phó Hoành Dật về nhà gần một tuần, cô nghĩ là anh đã gộp số ngày nghỉ phép hai tháng sắp tới lại để dùng rồi.
Phó Hoành Dật gật đầu, “Ừm, sau khi về anh sẽ báo cáo với cấp trên. Nếu như thuận lợi, sang năm anh sẽ được thuyên chuyển về quân khu thủ đô, khi đó cùng gần tới ngày sinh dự tính của em, đến lúc đó anh cũng tiện chăm sóc cho em và con.”
Nói đến chuyện này, trong lòng Thẩm Thanh Lan vẫn còn do dự, “Phó Hoành Dật, anh đừng vội vàng quyết định như vậy, em hy vọng anh có thể nghiêm túc suy nghĩ lại lần nữa. Em thật sự có thể tự chăm sóc tốt cho em và con mà. Hơn nữa trong nhà còn có mẹ em, ông nội và dì nữa, anh yên tâm đi.”
Phó Hoành Dật cười, chuyện này anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi, Thẩm Thanh Lan có thể vì lý tưởng của anh, tình nguyện là người phụ nữ đứng sau, thì anh cũng có thể vì cô mà thay đổi lý tưởng của mình, trong một gia đình không thể cứ để một người nỗ lực.
“Anh tự biết rõ chuyện này, đây là do anh cam tâm tình nguyện, anh muốn tự tay chăm sóc cho em, cả lúc em ở cữ nữa.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy, nhất thời không biết nói gì, “Nếu ông nói nghe anh nói vậy, anh đoán thử xem ấn tượng về em trong lòng ông liệu có giảm xuống không?
“Không đời nào.” Phó Hoành Dật trả lời chắc nịch, “Bây giờ trong lòng ống nội em chính là cháu ruột, còn anh chỉ nhặt được thôi.” Đúng là thế mà, cùng lắm ông nội chỉ mắng anh không có tiền đồ thôi.
“Anh đang ghen tị đấy hả?” Thẩm Thanh Lan cảm thấy hình như có ngửi được mùi chua nồng nặc trong không khí.
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Anh còn ước gì ông nội tốt với em hơn nữa ấy chứ.” Nếu lỡ như anh gặp chuyện gì bất trắc, thì còn có người thay anh che chở cho cô.