Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 297: Ngài phó lại ghen



Peter bất đắc dĩ lắc đầu, Allen đúng là một kẻ nghiện bị ngược. Rõ ràng có thể mạnh bạo cướp đoạt, làm vua một vùng, nhưng cứ lại sắm vai một tình thánh phiền lòng. Bây giờ ngay cả khuyên anh ta cũng lười khuyên, thôi thì kệ anh hắn thích làm gì thì làm, đợi đến khi cái chân hắn bị tàn phế hẳn ắt phải tỉnh ngộ

thôi.

Dọc đường đi, Allen vẫn giữ im lặng, vuốt ve miếng ngọc bội trên tay, chỉ khi nào nhìn tới nó ánh mắt với mềm mại hơn.

“Allen, miếng ngọc bội trên tay anh từ đâu mà có vậy, cho tôi mượn xem một chút đi” Từ lâu Peter đã biết trên tay Allen có một miếng ngọc, vô cùng quý báu, nhưng anh ta chưa từng được nhìn kỹ.

Allen lạnh lùng nhìn anh ta rồi đeo miếng ngọc bội lên cổ mình, ngay vị trí trái tim.

Peter bĩu môi, “Xem bộ dạng hẹp hòi của anh kìa. Có điều, Allen, đừng trách tôi không nhắc nhở anh nhé, bây giờ chân của anh không thể chịu được kiểu giày vò thế này của anh đầu. Nếu anh không muốn nó thật sự tàn phế thì tốt nhất là mau rời khỏi đây đi”

Allen im lặng, một lúc lâu sau mới trả lời, “Biết rồi, ngày mai sẽ trở về”

Peter ngạc nhiên nhướng mày, sao lần này lại nghe lời thế: Quan trọng nhất là tên biến thái Allen này vượt một quãng đường xa ngàn dặm như vậy mà thật sự không làm gì, chỉ nhìn người ta một cái rồi đi sao?

Anh ta còn tưởng rằng lần này Allen đến thủ đô là để bắt Thẩm Thanh Lan về. Kết quả người này chỉ thật sự nhìn một cái, đúng là chuyện không thể tin nổi.

Không phải Allen không muốn bắt Thẩm Thanh Lan về, nhưng hắn hiểu quá tính tình của cô, dù có bắt về thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể là cá chết lưới rách. Mà hắn lại không nỡ làm tổn thương cô, dù bây giờ cô đã kết hôn, trong mình còn đang mang thai đứa con của người đàn ông khác.

Tiểu Thất, rốt cuộc anh phải làm sao với em đây? Allen nhắm mắt lại, che giấu nỗi đau đớn trong mắt.

Khi Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật về đến nhà thì người nhà họ Thẩm và Cố Bác Văn đã có mặt, thậm chí có còn bất ngờ gặp được một người ở đây.

“Hạo Hạo” Thẩm Thanh Lan gọi cậu bé, có điều lúc này Hạt Đậu Nhỏ lại không chạy tới chỗ cô như trước nữa mà chỉ ngẩng đầu gọi cô một tiếng: “Dì?

Thẩm Thanh Lan khẽ nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh Hạt Đậu Nhỏ, “Hạo Hạo làm sao vậy, không vui à?”

Hạt Đậu Nhỏ gật đầu rồi ủ rũ cúi gằm mặt, trông rất buồn bã. Thẩm Thanh Lan dịu dàng hỏi: “Có thể nói cho dù biết đã xảy ra chuyện gì không? Sao Hạo Hạo lại không vui?”

Hạt Đậu Nhỏ ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thanh Lan, “Dì, mẹ cháu có bạn trai, nhưng người đó không phải là chủ Giang”

Thẩm Thanh Lan ngạc nhiên, “Cháu nghe ai nói vậy?”

“Chính miệng mẹ cháu nói với cháu, mẹ còn đưa cháu đến nhà bạn trai mẹ dùng cơm rồi. Dì ơi, cháu không thích người đó, cháu chỉ thích chú Giang thôi.”

“Vì sao cháu lại không thích chú kia, chú ấy không tốt sao?”

Hạt Đậu Nhỏ lắc đầu, “Không phải không tốt, cháu chỉ cảm thấy chú ấy không thích cháu. Tuy chú ấy giả vờ đối xử tốt với cháu ở trước mặt mẹ, nhưng cháu vẫn có thể cảm nhận được chú ấy không thật lòng thích cháu”

Người ta hay nói cảm giác của trẻ con là nhạy bén nhất, do vậy Thẩm Thanh Lan rất tin tưởng vào lời nói của Hạt Đậu Nhỏ. Xem ra chuyện giữa Bùi Nhất Ninh và Giang Thần Hi không thành rồi. Trước đó cô còn tưởng hai người này sẽ có thể có chút tiến triển.

“Cháu có nói với mẹ là cháu không thích chú ấy chưa?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

“Cháu đã nói với mẹ, cháu còn nói chú kia không thích cháu, nhưng mẹ lại không tin”

Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì lập tức hiểu ra, có lẽ Bùi Nhất Ninh cho rằng Hạt Đậu Nhỏ vì thích Giang Thần Hi nên mới cố ý nói vậy.

“Hơn nữa đã lâu rồi cháu không được gặp chú Giang. Dì ơi, dì nói xem có phải là mẹ cháu và chú Giang đã chia tay rồi không?”

Thẩm Thanh Lan chẳng biết trả lời thế nào. Theo như cô biết thì Giang Thần Hi và Bùi Nhất Ninh chưa từng hẹn hò thì làm sao có thể nói là chia tay.

“Dì ơi, cháu thật sự rất thích chú Giang. Cháu muốn chú Giang làm ba cháu” Giọng nói của Hạt Đậu Nhỏ đã có chút nghẹn ngào.

Thẩm Thanh Lan ôm cơ thể nhỏ nhắn của cậu bé vào lòng, khẽ nói, “Hạo Hạo, dù chủ Giang có tốt hơn nữa và được cháu quý mến, nhưng nếu mẹ cháu không thích thì cũng vô ích. Giống như cháu thích kẹo mút, rất thích ăn nó, nhưng người khác chưa chắc đã thích, vì vậy chúng ta không thể ép người khác ăn được, đúng không?”

Hạt Đậu Nhỏ cúi đầu không nói gì nhưng dường như tâm trạng đã khá hơn. Cậu bé dụi dụi khóe mắt, lau mấy giọt nước mắt đi, “Dì, cháu biết rồi. Chú Giang chính là kẹo mút, cháu thích ăn, nhưng mà mẹ cháu lại không thích, mẹ cháu thích ăn một loại kẹo khác. Tuy cháu không thích ăn loại kẹo này, nhưng cháu không thể bắt mẹ cũng không được ăn, có phải không ạ?”

Ừm, trên lý thuyết chính là như thế, có điểu Thẩm Thanh Lan vẫn thấy có chỗ nào đó sai sai.

“Ừ, cho nên Hạo Hạo à, chúng ta phải hiểu cho mẹ, không thể dỗi mẹ biết không?”

Hạt Đậu Nhỏ hơi đỏ mặt, ngại ngùng nói, “Dì à, cháu biết rồi, về nhà cháu sẽ xin lỗi mẹ”

Hai ngày qua, Bùi Nhất Ninh cũng đang phát cáu vì chuyện này. Lần trước khi gặp Giang Thần Hi, cô suy đi nghĩ lại vẫn thấy hơi lo lắng, trùng hợp lúc này có người theo đuổi cô, là một đồng nghiệp trong công ty, cũng biết rõ hoàn cảnh gia đình cô, vì vậy cô đã đồng ý.

Cô vốn định trước tiên để con trai và người đàn ông này gặp mặt một lần, nếu hai người hòa thuận thì cô sẽ tiếp tục gặp gỡ, còn nếu hai người không hợp, thì cô sẽ không làm lỡ thời gian của người ta.

Thế nhưng không ngờ Hạt Đậu Nhỏ lại phản ứng dữ dội như vậy, khi trở về thì liền nói với cô là không thích người ta, còn nói người nọ không tốt bằng chú Giang. Tóm lại là thằng bé không thích điểm nào cả, nói đến nỗi Bùi Nhất Ninh phát bực, hiếm khi lớn tiếng mắng Hạt Đậu Nhỏ vài câu. Nhưng sau khi mắng xong thì cô lập tức thấy hối hận. Đứa con này vì là con ngoài giá thú nên cô luôn cảm thấy có lỗi với thằng bé, chưa bao giờ nỡ đánh mắng, vậy mà lần này lại vì một người ngoài mà to tiếng với con trai. Trong lòng Bùi Nhất Ninh vô cùng hối hận.

Có điều lần này Hạt Đậu Nhỏ lại thật sự giận, ngay cả người mẹ bé yêu thương nhất mà bé cũng không thèm để ý đến. Vì thế mấy ngày nay hai mẹ con đều không vui.

Đúng lúc hôm nay Sở Vân Dung đến nhà họ Bùi, Hạt Đậu Nhỏ liền nói muốn đến nhà họ Thẩm thăm Thẩm Thanh Lan và em trai nhỏ, cho nên bà dẫn cậu bé đến đây.

Thẩm Thanh Lan xoa xoa mái tóc mềm mại của Hạt Đậu Nhỏ, dịu dàng nói, “Biết sai mà sửa mới là bé ngoan. Sau này có chuyện gì thì phải từ từ nói với mẹ, không được nổi giận với mẹ, càng không được không để ý đến mẹ, biết chưa?”

Hạt Đậu Nhỏ ngoan ngoãn gật đầu rồi nhìn bụng Thẩm Thanh Lan, hỏi, “Dì ơi, em trai có khỏe không ạ?”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Em trai rất khỏe”

“Dì ơi, em trai lớn chưa? Vì sao cháu chưa nhìn thấy em ấy?” Hạt Đậu Nhỏ tò mò hỏi. Bà ngoại đã nói với bé, em trai ở trong bụng của dì sẽ từ từ lớn lên, bụng của dì cũng sẽ trở nên rất lớn.

Thẩm Thanh Lan nghe mà bật cười, “Vì bây giờ em trai còn nhỏ, đến khi nào em trai lớn hơn chút nữa thì bụng di mới lớn”

Lúc Phó Hoành Dật đi tới thì nghe bà xã đang thảo luận về đứa bé trong bụng cô với một thằng nhóc con, thậm chí còn để Hạt Đậu Nhỏ sờ lên bụng mình. Anh thấy bàn tay bé nhỏ của nhóc con kia đặt trên bụng bà xã mình mà sắc mặt sa sầm.

Thấy vậy, Thẩm Thanh Lan cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, chỉ là một đứa bé, còn cách lớp áo dày vậy mà người đàn ông này cũng ghen. Cô rất hoài nghi rằng nếu mình sinh ra một đứa con trai thì có phải sau này ngay cả với con trai anh cũng ghen không.

Mà thực tế chứng minh rằng suy nghĩ của cô Thẩm không sai chút nào. Sau khi Phó Manh Bảo ra đời, ngài Phó và con trai mình đã có những cuộc chiến tranh giành tình cảm rất dữ dội.

“Dượng” Hạt Đậu Nhỏ thấy Phó Hoành Dật bèn gọi một tiếng, sau đó leo lên người anh, “Dượng, bụng dì đã lớn hơn rồi kìa, em trai cũng đã lớn hơn rồi” Cậu bé rất phấn khích. Trong dòng họ, cậu là đứa cháu duy nhất, lại không có anh chị em. Sau khi đi nhà trẻ, cậu thấy rất nhiều bạn bè có anh chị hoặc em trai em gái nên từ lâu đã rất muốn có một đứa em.

Phó Hoành Dật đỡ lấy thắt lưng cậu bé để tránh cậu bé bị ngã, “Làm sao cháu biết đó là em trai?” Cậu bé Hạt Đậu Nhỏ rất cố chấp với giới tính của đứa bé trong bụng Thẩm Thanh Lan, ngay từ đầu đã gọi là em trai.

“Chắc chắn là em trai mà. Cháu thật sự cảm thấy trong bụng dì chính là em trai. Cháu còn mơ thấy em trai nữa

đấy.”

Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì bật cười, đôi khi những lời nói vô tư của trẻ con thật sự khiến người lớn phải bật cười.

Mặc dù hôm nay tổ chức sinh nhật cho Phó Hoành Dật, nhưng nhà họ Phó không định tổ chức lớn mà hại nhà chỉ tụ tập lại cùng nhau ăn một bữa cơm là xong.

“Bác Văn, anh và Tĩnh Đình định tổ chức hôn lễ lần nữa hả?” Lúc ăn cơm, Sở Vân Dung hỏi Cố Bác Văn.

Cố Bác Văn ôn hòa đáp, “Tôi và Tĩnh Đình đã bàn bạc, sẽ không làm lễ cưới nữa, đợi sau khi chân tôi khỏi, chúng tôi sẽ mời bạn bè thân thích dùng một bữa cơm”

Đây là ý của Phó Tĩnh Đình, bà đã gần 50 tuổi, tổ chức hôn lễ lần nữa không phải rất mất mặt sao, do vậy cuối cùng đã quyết định không tổ chức hôn lễ nữa mà chỉ mời mọi người một bữa cơm coi như thông báo cho họ biết.

“Như vậy cũng tốt, thấy anh và Tĩnh Đình tái hợp, mọi người cũng rất vui mừng” Sở Vân Dung cười nói.

Cố Bác Văn và Phó Tĩnh Đình liếc nhìn nhau, đáy mắt cả hai chan chứa niềm hạnh phúc và xúc động.

Buổi tối, Bùi Nhất Ninh tới đón Hạt Đậu Nhỏ về thì nghe thấy con trai xin lỗi mình. Chờ sau khi cậu bé ngủ, cô ấy liền gọi điện cho Thẩm Thanh Lan, trong giọng nói chứa vẻ cảm kích.

“Thanh Lan, cảm ơn em, nếu không chị thật sự không biết đứa trẻ này còn dỗi chị đến bao giờ nữa”

“Chị, có gì đâu. Hạo Hạo là một đứa bé hiểu chuyện, em đã trò chuyện với bé, thằng bé thật sự không thích bạn trai mới của chị, không phải bởi vì Giang Thần Hi, mà bởi vì thằng bé cảm thấy người kia không thích mình. Người ta nói trực giác của trẻ con rất nhạy bén, Hạo Hạo lại là một đứa bé nhạy cảm. Chị họ, em khuyên chị nên suy nghĩ kỹ lời Hạo Hạo nói”

“Được, chỉ biết rồi. Cảm ơn em, Thanh Lan”

Cúp điện thoại, Bùi Nhất Ninh nhìn con trai đang ngủ say rồi khẽ thở dài. Cô cũng biết Giang Thần Hi rất tốt, bất kể là với cô hay là với Hạo Hạo. Nhưng cũng chính vì anh quá tốt, cô mới càng không thể ở bên anh.

“Hạo Hạo, chắc con không biết mẹ yêu con đến nhường nào đâu” Bùi Nhất Ninh thì thầm rồi cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.