“Ừ, ban đầu định như thế, nhưng sau khi đến đây thì tôi phát hiện ra phong cảnh nơi này rất đẹp.
Hơn nữa bạn tôi cũng mời tôi làm việc ở phòng tư vấn tâm lý, tôi cũng đã đồng ý”
Gạt bỏ chuyện gia đình qua một bên, Nhan Tịch rất tò mò về Doug, “Anh thường xuyên thế này sao?”
Doug khó hiểu nhìn cô, “Cái gì?”
“Anh thường xuyên dừng chân lại ở một nước như thế này sao?”
Doug gật đầu, “Ừ, tôi rất thích du lịch, thỉnh thoảng gặp được một thành phố đẹp, tôi sẽ ở lại đó một thời gian.
Khi nào chán rồi, tôi lại đến một thành phố khác.”
“Vậy anh đã đến những nơi nào rồi?”
“Rất nhiều...”
Doug kể cho Nhan Tịch nghe về những chuyến du lịch của mình, đều là những chuyện thú vị, khiến cổ thỉnh thoảng lại vui vẻ mà cười to.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt cổ, ánh mắt anh cũng đầy ý cười.
“Doug, tôi chợt phát hiện so với anh thì cuộc sống của tôi thật là vô vị.
Chắc anh không biết đâu, từ nhỏ sức khỏe của tôi đã không tốt, ba mẹ tôi hoàn toàn không cho tôi ra ngoài chơi.
Sau khi lớn lên cũng vậy, cứ sợ tôi xảy ra chuyện.
Lần này tôi có thể ra nước ngoài du học cũng là vì tôi bị bệnh, bỏ lỡ kỳ thi đại học trong nước Nhan Tịch cảm thấy rất xấu hổ.
Doug khẽ mỉm cười, “Mỗi người đều có một cách sống riêng.
Cuộc sống của cô chưa chắc đã không tốt, ít nhất có vẫn luôn được sống cùng ba mẹ và có cả anh trai.
Dù có xảy ra chuyện gì thì bọn họ vẫn sẽ ở bên cạnh cô, quan tâm yêu thương cô.
Như vậy là hạnh phúc lắm rồi.
Nhan Tịch thấy cũng đúng, “Doug, tôi phát hiện ra anh thật biết cách trò chuyện.
Nói chuyện với anh thật thoải mái, mà theo cách nói của nước Z chúng tôi chính là như tắm trong gió xuân vậy.”
“Đây là nghề nghiệp của tôi mà, nếu tôi không biết cách ăn nói thì sẽ dọa khách của tôi chạy hết mất.
Vậy chẳng phải tôi sẽ chết đói sao?”
Nhan Tịch bật cười thành tiếng.
“Nhan Tịch, không ngờ lại gặp em ở đây, thật trùng hợp”
Nghe giọng nói quen quen, Nhan Tịch liên quay đầu lại nhìn, thì ra là Tưởng Triết Hàm, “Là anh à.”
Tưởng Triết Hàm thật sự rất vui mừng vì gặp được Nhan Tịch.
Anh đã gọi cho Nhan Tịch rất nhiều lần, muốn hẹn cô cùng ăn một bữa cơm hoặc cùng đi xem phim, nhưng cô chưa một lần nhận lời, thậm chí sau đó điện thoại cũng không gọi được.
Nhan Tịch nhìn thấy Tưởng Triết Hàm thì hơi ngại ngùng, dù sao cô cũng đã từng từ chối người ta.
Cô không phải là một người khó chung đụng, nhưng lại không thích tiếp xúc với người khác phái.
Ngay cả bản thân cô cũng không hiểu vì sao, chỉ cần người khác phái đến gần thì trong lòng liền thấy hoảng sợ.
“Nhan Tịch, gần đây em rất bận sao? Bình thường tôi không gặp được em”
Nhan Tịch cười gượng, “Ừ, rất bận, điện thoại của tôi cũng thường phải tắt nguồn”
Tất nhiên Tưởng Triết Hàm biết đây chỉ là cái cớ.
Nhưng người ta đã giải thích thì chính là cho mình một bậc thang rồi, người thông minh đều sẽ bước xuống bậc thang chứ không ép hỏi nguyên do.
Như vậy sẽ chỉ khiến người khác thấy phiền chán.
“Vị này là bạn của em à?”
Tưởng Triết Hàm nhìn sang Doug, dò hỏi.
“Ừ là bạn của tôi”
Nhan Tịch gật đầu đáp, nhưng không có ý định giới thiệu hai người với nhau.
Ánh mắt Tưởng Triết Hàm hơi sầm xuống.
Anh ta có thể cảm nhận rất rõ Nhan Tịch bài cự tuyệt tiếp xúc với mình, bèn khẽ cười, “Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa.
Hôm nào chúng ta liên lạc nhé, Nhan Tịch”
“Được.”
Doug thấy dáng vẻ không tập trung của cô thì tò mò hỏi, “Nhan Tịch, sao vậy?”
Nhan Tịch nhìn Doug không nói gì khiến anh vô cùng khó hiểu, “Nhan Tịch?”
Nhan Tịch lấy lại tinh thần, nói lí nhí, “Doug, anh là bác sĩ tâm lý phải không?”
Doug gật đầu, Nhan Tịch nói tiếp, “Vậy hôm nào tôi có thể đến chỗ anh khám bệnh không? Tôi thấy rất có thể mình có bệnh thật”
Doug bật cười, “Tại sao lại cảm thấy như vậy?”
“Bây giờ anh vẫn chưa phải là bác sĩ của tôi, tôi không thể nói cho anh biết được.
Lần sau tôi đến tìm anh khám bệnh thì sẽ nói với anh”
Nói xong, Nhan Tịch còn chớp chớp mắt.
Doug thấy mà chỉ biết cười, “Được, nếu cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.
Tôi sẽ giảm giá cho cô.”
Nhan Tịch bật cười vui vẻ.
Doug đưa Nhan Tịch đến trước cổng trường, cô muốn vào phòng ngủ lấy đồ, “Doug, anh về trước đi.
Tôi lấy đồ xong sẽ tự mình về nhà”
“Dù sao chiều nay tôi cũng rảnh, tôi sẽ đưa cô về nhà”
Nhan Tịch cũng không khách sáo với anh nữa: “Vậy anh chở tôi năm phút nhé.
Tôi sẽ quay lại ngay”
Doug kéo tay cô, “Không phải cô bị hen sao? Đừng vội, tôi sẽ ở đây chờ cô.”
“Ừ, tôi biết rồi”
Tuy nói vậy, nhưng vừa xuống xe thì Nhan Tịch đã chạy ù đi.
Doug bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười.
Nhan Tịch vừa đi đến dưới tầng phòng ngủ của mình thì thấy một người phụ nữ kéo một nữ sinh lại hỏi, “Chào cháu, xin hỏi cháu có biết bạn Nhan Tịch chuyên ngành thiết kế thời trang đang ở đâu không?”
Nhan Tịch nghe thấy tên mình thì dừng bước, nhìn về phía người phụ nữ kia.
Đó là một người phụ nữ trung niên, tuy nhìn thì khoảng hơn ba mươi, nhưng vì chăm sóc tốt nên không thể nhìn ra tuổi thật.
“Tôi chính là Nhan Tịch.
Bà tìm tôi sao?”
Nhan Tịch dùng ngôn ngữ nước Z để trả lời.
Người phụ nữ kia quay lại, thấy Nhan Tịch thì vô cùng vui mừng, “Nhan Tịch, cuối cùng cũng gặp được cháu rồi, dì rất nhớ cháu”
Nói xong, bà ta liên tiến tới muốn ôm chầm lấy cô.
Nhan Tịch lùi về sau một bước, vẻ mặt để phòng nhìn bà ta.
Người phụ nữ kia khựng lại, ngại ngùng nhìn Nhan Tịch, “Nhan Tịch, cháu không nhận ra dì sao?”
Nhan Tịch hơi sửng sốt, thấy ánh mắt bà ta hơi buồn bã thì cảm thấy hơi ngại ngùng, cười nói, “Xin hỏi, trước kia chúng ta có quen biết sao?”
Người phụ nữ thấy Nhan Tịch thật sự không nhận ra mình thì tỏ vẻ đau lòng, rũ tay xuống, “Di là Tần Nghiên, là bạn của ba cháu”
Tần Nghiên? Nhan Tịch lẩm nhẩm cái tên này trong miệng.
Hình như cô đã từng nghe thấy cái tên này, nhưng lại không sao nhớ ra được.
Cô ngại ngùng nói, “Rất xin lỗi, tôi không nhớ đã từng gặp bà ở đầu cả”
Tần Nghiên mỉm cười hiền dịu, “Không sao, trước kia chúng ta cũng gặp nhau không nhiều.
Lại không gặp mặt một thời gian dài, cháu không nhớ ra dì cũng là chuyện bình thường.
Dì nghe ba cháu nói cháu đang học ở đây, đúng lúc đi đến đây có chuyện nên tiện đường ghé thăm cháu”
“Bà rất thân với ba tôi sao?”
Tần Nghiền gật đầu, “Ừ, dì và ba cháu đã quen biết hơn hai mươi năm.
Có điều, dù không ở Nam Thành quanh năm, nên cháu không biết gì cũng là chuyện bình thường”
Mấy ngày nay Tần Nghiền bị đau họng, giọng hơi khàn khàn, nên Nhân Tịch không nhận ra giọng nói này chính là giọng mình nghe thấy trong điện thoại ngày hôm đó, cũng chính là giọng của người phụ nữ trong giấc mơ.
“Vậy chắc bà cũng quen biết mẹ tôi phải không?”
Tần Nghiên gật đầu, “Đúng vậy, dì và mẹ cháu rất thân quen.
Nhan Tịch, lâu rồi dì không được gặp cháu, có thể để dì ôm cháu một cái không?”
Ánh mắt Nhan Tịch chợt thay đổi, bước chân vô thức lùi ra sau, đến khi nhận ra hình như bản thân mình đã phản ứng hơi quá, cô hơi lúng túng.
Tần Nghiên khẽ mỉm cười, thu tay về một cách tự nhiên, “Vậy dì có thể mời cháu ăn một bữa cơm không? Sáng mai dì phải rời khỏi đây rồi, không biết bao giờ mới gặp lại”
“Rất xin lỗi, hôm nay tôi đã có hẹn với bạn đi tham gia một hoạt động.
Anh ấy đang chờ tôi ở cổng trường”
Tần Nghiên tỏ ra thất vọng, “Tiếc quá, vậy chỉ có thể hẹn vào lần sau.
Cháu cho dì cách liên lạc nhé, chuyện này có thể chứ?”
Đã từ chối người ta hai lần nến Nhan Tịch cũng ngại từ chối đến lần ba.
Cô đọc số điện thoại của mình cho Tần Nghiên, sau đó không vào phòng ngủ nữa mà rời đi ngay.
Doug thấy hai tay Nhan Tịch không lấy gì cả thì thắc mắc hỏi cô, “Chẳng phải nói đi lấy đồ sao?”
Nhạn Tịch gãi đầu, “Hình như tôi nhớ nhầm.
Đồ không có ở phòng ngủ, chắc tôi đã để ở nhà rồi”
“Vậy tôi đưa cô về nhà, trở về rồi tìm kỹ lại xem”
Suốt đường đi, Nhan Tịch luôn im lặng.
Doug nhìn sang, thấy cô nhăn mặt nhíu mày thì nhẹ giọng hỏi, “Món đồ kia rất quan trọng sao?”
Nhan Tịch ngây người, “Cái gì cơ?”
“Tôi hỏi món đồ cô muốn tìm rất quan trọng với cô sao? Không tìm thấy thì ủ rũ như vậy.”
Nhan Tịch do dự nói, “Không phải gì chuyện này.
Doug, anh nói xem người bình thường có bao giờ gặp tình huống thế này không? Anh gặp một người nói đã gặp anh rất nhiều lần, thậm chí còn rất hiểu về anh, nhưng anh lại không có chút ấn tượng gì về người đó cả”
Ánh mắt Doug chợt thay đổi, anh làm như vô tình hỏi, “Cô vừa gặp ai vậy? “Là một người phụ nữ trung niên xa lạ.
Bà ta nói mình là bạn của ba tôi, vừa gặp đã nói rất nhớ tôi, nhưng tôi lại không quen biết bà ta”
Doug không biết người mà Nhan Tịch nói là ai.
“Cô có biết tên bà ấy không? Hay là lát nữa về nhà thì hỏi ba cô xem sao?”
“Bà ta nói mình tên Tần Nghiên”
Doug ghi nhớ cái tên này, sau đó nhìn sang Nhan Tịch, “Nếu cô không biết thì có lẽ là do không hay gặp mặt người bạn đó.
Đừng suy nghĩ nhiều quá”
Nhan Tịch thấy cũng phải.
Sau khi đưa Nhan Tịch về nhà, Doug liền gọi điện thoại cho Eden, nhưng không ai bắt máy, bèn gọi cho Thẩm Thanh Lan.
“Anh nói Tần Nghiên đến tìm Nhan Tịch?”
“Đúng vậy, tôi chưa gặp bà ta, là Nhan Tịch nói với tôi.”
“Tần Nghiên tìm Nhan Tịch làm gì?”
Nhan An Bang đã ly hôn với Triệu Giai Khanh, bây giờ Triệu Giai Khanh đã đưa Nhan Tịch ra nước ngoài sinh sống.
Cho dù Tần Nghiên muốn nối lại tình xưa với Nhan An Bang cũng không cần lo Nhan Tịch cản trở bọn họ nữa.
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm”
“Tôi vẫn phải cảm ơn anh, Doug”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Doug, Thẩm Thanh Lan vẫn cau mày suy nghĩ mục đích Tần Nghiên đến tìm Nhan Tịch là gì.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã không thể nhìn thấu người phụ nữ tên Tần Nghiên này.