Lư Nhã Cẩm lúng túng gọi, “Hôm nay thím đến tìm cháu là để bàn bạc với cháu.”
Thẩm Thanh Lan để đũa xuống, đi vào phòng khách.
Trên bàn cơm chỉ còn một mình Phó Hoành Dật, anh cũng chẳng còn tâm trạng ăn cơm nữa.
Trong phòng khách, Thẩm Thanh Lan nhìn Lư Nhã Cầm đang lúng túng, hỏi: “Thím hai, thím nói đi, tìm cháu có việc gì?”
Lư Nhã Cẩm do dự nói: “Thanh Lan, thím không thấy Quấn Trạch, thím có thể nhờ cháu tìm nó được không?”
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Thím hai, Thẩm Quần Trạch là người trưởng thành, đi đâu ở đâu là tự do của cậu ta, cháu không có quyền can thiệp.
Hơn nữa, thím cũng biết rồi đấy, quan hệ giữa cháu và cậu ta không tốt, thím nhờ cháu đi tìm người, hình như không thích hợp lắm.”
Lư Nhã Cầm buồn bã nói: “Thím hai cũng biết mình làm khó cháu, nhưng thím không còn cách nào nữa, thím không quen biết ai ở thủ đô cả, nên mới tới đây tìm cháu.
Trước kia là Quân Trạch sai, thím vốn không có mặt mũi tới tìm cháu.
Nhưng thím...”
Thẩm Thanh Lan cảm thấy Lư Nhã Cầm là một người rất thú vị, ngoài miệng nói áy náy, nhưng lúc cần nhờ thì vẫn sẽ tới tới lui lui nhờ vả, mà ngay cả lý do lần nào cũng giống nhau.
Thẩm Thanh Lan có chút ngạc nhiên, có phải vì bà ta không quen biết ai ở thủ đô, nên mới nhiều lần đến tìm cô? Phó Hoành Dật đẩy xe lăn đi tới, nghe những lời của Lư Nhã Cầm, thì trầm giọng nói: “Thím hai, Thanh Lan đang có thai năm tháng, thời tiết bên ngoài lại như vậy, mà thủ đô cũng không phải là nhỏ, thím bảo cô ấy đi đâu tìm Thẩm Quân Trạch? Thím thương xót con trai mình, cháu cũng thương xót vợ cháu.”
Phó Hoành Dật nói một cách thẳng thừng, không hề nể mặt Lư Nhã Cầm.
Sắc mặt bà ta lúc trắng lúc xanh, nói: “Thanh Lan quen biết nhiều người ở thủ đô, thím muốn...”
“Dù là như vậy, thì Thanh Lan cũng không có nghĩa vụ giúp thím tìm người.
Thẩm Quân Trạch đã là một người trưởng thành, chẳng lẽ không biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm?”
Phó Hoành Dật rất bất mãn Thẩm Quần Trạch, anh còn nhớ rõ chuyện Thẩm Thanh Lan vì ai mà suýt chút nữa thì sảy thai.
Lúc đó, anh không tán thành việc Thẩm Quân Dục thu mua Thẩm Thị, là vì muốn cho Thẩm Quân Trạch một bài học đau hơn, chứ không phải để làm người hầu cho Thẩm Quân Trạch, để hai người này hễ có chuyện liền tìm bọn họ xin giúp đỡ.
Thẩm Thanh Lan không phản đối, xem như là ngầm đồng ý với lời nói của Phó Hoành Dật, “Thím hai, chắc là Thẩm Quân Trạch đi ra ngoài chơi, vài ngày nữa cậu ta sẽ quay về thôi.”
Lư Nhã Cầm có nỗi khổ mà không biết trút vào đầu.
Bà ta muốn nói lần này khác, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng của Phó Hoành Dật, bà ta không thể nói thành lời, đành phải đứng dậy nói: “Vậy thím về trước, xin lỗi vì đã làm phiền hai cháu.”
Lưng của Lư Nhã Cầm hơi cong, giống như công gánh nặng ngàn cân, cả người toát lên vẻ cô tịch.
Ánh mắt của Thẩm Thanh Lan chợt lóe lên, nhưng vẫn không nói gì.
Đợi Lư Nhã Cầm đi rồi, cô mới nhìn Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật bất đắc dĩ nhìn cô, “Anh biết rồi, anh sẽ hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, quả nhiên người hiểu cổ nhất vẫn là Phó Hoành Dật, “Chỉ cần xác định cậu ta không gặp chuyện gì nguy hiểm gì đến tính mạng là được, không cần phải quan tâm nhiều.”
Phó Hoành Dật gật đầu, “Ừ, anh biết rồi.”
Lúc này, Thẩm Quân Trạch đang mượn rượu giải sầu trong quán bar.
Trong thời gian này, công ty rơi vào tay Lư Tiến Tài, cậu ta nghĩ đủ cách để lấy lại.
Thậm chí, cậu ta còn chạy đến nước M tìm luật sư Tiều, nhưng luật sư Tiêu không đồng ý giúp đỡ.
Ông ấy nói chỉ khi nào Thẩm Thanh Lan tự mình ra mặt, thì ông ấy mới giao thỏa thuận đại diện cổ phần ra.
Cậu ta cũng từng đi tìm các cổ đông của công ty, tiếc là đám cổ đông đã bị Lư Tiến Tài mua chuộc, ngoài miệng thì ai cũng hứa suông, nhưng sau cùng lại chẳng một ai thật lòng giúp đỡ cậu ta.
Cậu ta vốn định đi cầu xin Lư Tiến Tài một lần cuối cùng, bởi vì ông ta không có con, mà trước kia lại đối xử với cậu ta không tệ, sau này ông ta còn phải nhờ cậy mình nuôi dưỡng khi về già.
Có điều, cậu ta không thể ngờ người mở cửa là một người phụ nữ, Lư Tiến Tài đang chơi đùa cùng một đứa bé trên ghế sô pha, đứa bé gọi ông ta là ba.
Lúc đó, Thẩm Quân Trạch mới biết Lư Tiến Tài không chỉ có con, mà còn có những hai đứa.
Ông ta trăm phương nghìn kế cướp Thẩm Thị để cho con của mình.
Từ sau khi về nước, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, cha qua đời, cậu ta bị cả nhà họ Thẩm ghét bỏ, cậu ta từ người thừa kế của Thẩm Thị biến thành một kẻ trắng tay.
Bây giờ, chỉ một con chó trên đường cũng chán ghét cậu ta.
Thẩm Quân Trạch cười bị ai, nhớ lại trước khi Thẩm Nhượng mất, ông nghĩ hết cách gửi gắm cậu ta cho Thẩm Thanh Lan dạy dỗ, thì trong lòng đắng chát còn hơn ăn khổ qua, “Ba, có phải ba đã sớm biết bộ mặt thật của cậu...
Lư Tiến Tài không? Nếu ba đã biết thì sao ba không sớm nói với con?”
Thẩm Quân Trạch uống một ngụm rượu, bởi vì uống quá mau nên bị sặc, nước mắt giàn giụa, ho khan một lúc lâu mới dừng lại.
Cậu ta nhìn lên trần nhà, nỉ non: “Con xin lỗi, con sai rồi.”
Phó Hoành Dật gọi điện thoại cho một người bạn, đến ngày hôm sau, người bạn đó gọi lại báo tình hình của Thẩm Quân Trạch.
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Mua say ở quán bar?”
Phó Hoành Dật gật đầu, “Có người nói tối nào cậu ta cũng đến đó uống say như chết.”
Thẩm Thanh Lan cười một tiếng, “Cũng chỉ có đến thế là cùng.”
Thấy Thẩm Thanh Lan không có ý lo chuyện bao đồng, cô cũng chẳng hơi đâu mà quản Thẩm Quân Trạch, Phó Hoành Dật nói: “Anh đã cho người gửi địa chỉ cho thím hai rồi, chuyện còn lại không cần chúng ta phải bận tâm.”
“Vâng, em biết rồi, em cũng không có ý định thu dọn mớ rối rắm của cậu ta.”
Lư Nhã Cầm biết con trai ở quán bar liền lập tức chạy tới.
Lúc đó quán bar vẫn chưa mở cửa, nên bà ta đành phải đứng đợi ở ngoài.
Màn đêm buông xuống, Thẩm Quân Trạch đúng giờ xuất hiện ở cửa quán bar, Lư Nhã Cầm vội chạy lại ôm Thẩm Quân Trạch, “Quân Trạch, mau về nhà với mẹ.”
Mấy ngày nay, Thẩm Quân Trạch không ăn uống đàng hoàng, chỉ biết uống rượu, nên cơ thể tiều tụy rất nhiều.
Bị Lư Nhã Cầm ôm, cậu ta lùi ra sau mấy bước, vừa đứng vững liền đẩy bà ta ra, buồn bực nói: “Mẹ làm gì vậy?”
Lư Nhã Cầm sững sờ vì bị con trai rống, “Quân Trạch, là mẹ đây mà!”
“Con biết mẹ là mẹ, mẹ tìm con làm gì?”
Cả người Thẩm Quân Trạch đầy mùi rượu, quần áo nhăn nhúm, cằm lún phún râu, quầng mắt thâm đen, nhìn không giống một cậu nhóc mười chín tuổi, mà càng giống một ông già lọm khọm hơn.
Lư Nhã Cẩm vô cùng đau lòng khi thấy con trai mình như vậy, “Quần Trạch, trở về với mẹ đi con, con đừng như vậy nữa.”
Thẩm Quân Trạch cười ha ha, “Như vậy là thế nào? Mẹ, con trở về để làm gì? Con có thể làm được gì?”
“Con trở về ngủ một giấc thật ngon, sau đó đi học, không cần quan tâm đến chuyện của công ty nữa, cứ xem như chưa từng có công ty đi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, con hãy tìm một công việc ổn định, chỉ cần con yên phận, chắc chắn cậu con sẽ không bỏ mặc mẹ con mình.”
Thẩm Quân Trạch nhìn người mẹ còn ngây thơ hơn cả mình, thì bỗng nhiên cất tiếng cười to, khiến Lư Nhã Cẩm hoảng sợ.
Bà ta chỉ có một đứa con trai, nếu Thẩm Quân Trạch nổi điên thì bà ta cũng không sống nổi nữa.
“Quân Trạch, con làm sao vậy? Con đừng làm mẹ sợ mà! Quấn Trạch!”
Thẩm Quân Trạch ngừng cười, nhìn chằm chằm Lư Nhã Cầm, khiến bà ta càng thêm hoảng sợ, “Quân Trạch, con sao vậy?”
Thẩm Quần Trạch nói: “Mẹ, mẹ nói xem, liệu trước khi mất ba có hối hận vì đã cưới mẹ không?”
Lư Nhã Cẩm sững sờ, không hiểu ý của Thẩm Quần Trạch, cậu ta mỉm cười, “Nếu con là ba, con nhất định sẽ hối hận vì đã cưới mẹ, bởi mẹ đã sinh ra một đứa con trai như con.
Bây giờ con đã hiểu tại sao ông nội không thích con rồi.
Không phải vì con là do mẹ sinh, mà là vì con không có một chút nào giống người nhà họ Thẩm cả.
Con chính là thằng ngu không hơn không kém, không phân biệt được tốt xấu, con thành ra thế này là đáng đời.”
Thẩm Quân Trạch bỗng nhiên giơ tay lên tự tát mình, không hề nương tay, từng tiếng “chát”
vang lên như dao khoét vào lòng Lư Nhã Cẩm.
“Quân Trạch, con đừng đánh mình nữa, có chuyện gì thì nói với mẹ được không?”
Lư Nhã Cầm muốn ngăn cản hành vi tự ngược đãi mình của Thẩm Quần Trạch, nhưng sức lực của bà ta không đủ để can ngăn.
“Mẹ, bây giờ con chỉ muốn chết cho xong, mẹ mặc kệ con được không?”
Khuôn mặt Thẩm Quân Trạch dữ tợn, tâm trạng vô cùng kích động.
Lư Nhã Cẩm ôm chặt con trai, “Quân Trạch, con đừng nói những lời ngốc nghếch nữa, con cứ như vậy thì mẹ biết sống sao đây.
Ba con đã qua đời rồi, mẹ chỉ còn có một mình con thôi.”
Thẩm Quân Trạch để mặc Lư Nhã Cầm ôm mình, cậu ta buông rũ hai tay xuống, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con hối hận.”
Cơ thể Lư Nhã Cầm run lên, buông Thẩm Quân Trạch ra, kinh ngạc gọi: “Quân Trạch?”
“Mẹ, con hối hận.
Con nên nghe lời ba, trên thế giới này, chỉ có ba mới thật lòng yêu con.
Vậy mà con còn hiểu lầm ba, khiến ba đến chết cũng không yên lòng.
Mẹ, ba có một đứa con trai như con, xem như ba gặp phải vận đen tám đời rồi.”
Giọng điệu của cậu ta vô cùng suy sụp.
Lòng Lư Nhã Cầm đau đớn từng cơn, “Quân Trạch, con nói như vậy chẳng khác nào khoét tâm can mẹ.”
Nước mắt Thẩm Quân Trạch rơi đầy mặt, “Mẹ, con hối hận, con biết sai rồi, con thật sự biết sai rồi, nhưng không kịp nữa rồi.”
Lư Nhã Cẩm cũng khóc, “Quân Trạch, là mẹ sai, là mẹ không tốt, mẹ không dạy được con thành người tài giỏi, tất cả đều là lỗi của mẹ.
Mẹ xin con đừng dằn vặt mẹ bằng cách này nữa, mẹ chịu không nổi, thật sự chịu không nổi.”