Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 353



Từ khi trở về nhà, Thẩm Quân Trạch liền nhốt mình trong phòng.

Cậu ta nằm trên giường nhìn trần nhà, ngẫm lại những chuyện từ nhỏ đến lớn, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào.

Sau đó, cậu ta phát hiện hóa ra Lư Tiến Tài đã để lộ dã tâm từ rất sớm.

Có phải ba đã phát hiện ra điều này từ lâu, nên mới không giao công ty cho mình? Tỉnh táo lại, Thẩm Quân Trạch cũng hiểu vì sao Thẩm Nhượng không nói bộ mặt thật của Lư Tiến Tài cho mình biết.

Từ nhỏ, cậu ta rất thân thiết với Lư Tiến Tài, còn thân thiết hơn cả với ba.

Nếu Thẩm Nhượng nói cho cậu ta biết người đối xử với mình như ba ruột có mưu đồ xấu, muốn cướp đoạt thứ vốn thuộc về mình, thì chắc chắn cậu ta sẽ không tin, thậm chí sẽ còn làm ầm ĩ lên.

“Ba, có phải con làm ba thất vọng rồi không? Cuối cùng con vẫn không bảo vệ được tâm huyết của ba!”

Thẩm Quân Trạch lẩm bẩm.

Thẩm Quân Trạch nhốt mình ở trong phòng trọn ba ngày.

Lư Nhã Cầm gọi cậu ta ra ăn cơm cũng không ra, bà ta đành phải đặt cơm trước cửa phòng, “Quân Trạch, nếu con đói bụng thì ra ngoài lấy cơm ăn, mẹ đặt cơm trước cửa phòng con.”

Thẩm Quân Trạch không trả lời, cũng không ăn uống gì cả.

Ba ngày sau, cậu ta vịn tường bước ra ngoài.

Lư Nhã Cầm hoảng sợ hỏi: “Quân Trạch, con làm sao vậy?”

Thẩm Quân Trạch đói đến mức không thở ra hơi, “Con đói.”

Lư Nhã Cầm lập tức chạy vào phòng bếp dọn cơm cho Thẩm Quân Trạch.

Mấy ngày nay, bà ta không biết khi nào con trai sẽ ra ngoài, sợ cậu ta đói bụng, nên đã dự trữ sẵn thức ăn.

Vì vậy, lúc này không cần nấu gì cả, chỉ cần dọn ra thôi.

Thẩm Quân Trạch ăn ngấu nghiến xong mới cảm thấy có chút sức lực.

“Quân Trạch, con ăn nữa không? Trong nổi vẫn còn.”

Thẩm Quân Trạch lắc đầu, nhìn về phía Lư Nhã Cẩm với ánh mắt bình tĩnh, “Mẹ, ngày mai con sẽ đi học trở lại.”

Lư Nhã Cầm sững sờ, “Quân Trạch?”

Thẩm Quân Trạch cười cười, “Mẹ, con đã nghĩ thông suốt rồi.

Trước đây ba không giao công ty cho con, bởi vì con không đủ bản lĩnh, không chèo chống nổi công ty.

Lư Tiến Tài có thể dễ dàng đoạt mất công ty, cũng là vì con không đủ bản lĩnh.

Cho nên, học tập cho thật giỏi mới là chuyện quan trọng nhất mà con cần làm.

Đến khi con có đủ năng lực, con nhất định sẽ lấy lại công ty của ba.

Công ty là của ba cho con, con vĩnh viễn sẽ không thể để nó rơi vào tay người khác.”

Lư Nhã Cẩm rất vui khi thấy Thẩm Quân Trạch thay đổi, nhưng lại có chút bất an khi nghe lời cậu ta nói, “Quân Trạch, cậu con...”

“Mẹ, từ nay về sau Lư Tiến Tài không phải là cậu của con nữa.

Con không có người cậu như vậy, sau này mẹ đừng nhắc đến ông ta trước mặt con.”

Thẩm Quân Trạch cắt ngang lời Lư Nhã Cầm.

Lư Nhã Cẩm thở dài, “Mẹ biết rồi.”

*** Nghe Kim Ân Hi nói Thẩm Quân Trạch bắt đầu đi học trở lại, trong mắt Thẩm Thanh Lan hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Kim Ân Hi cười tủm tỉm, “An, tớ quan sát cậu ta đã ba ngày, ngày nào cậu ta cũng đi học, học xong thì về nhà, không đi một nơi nào cả, có vẻ trưởng thành hơn một chút rồi đấy.”

Thẩm Thanh Lan từ chối cho ý kiến, mới chỉ có vài ngày, chưa thể nhìn ra thật giả được.

Nếu sau này Thẩm Quần Trạch thật sự thay đổi tốt hơn, thì cô cũng không ngại giúp cậu ta lấy lại thỏa thuận quản lý cổ phần từ chỗ luật sư Tiêu, xem như là là cho chú hai một câu trả lời.

Còn bây giờ, cứ tiếp tục quan sát thôi.

“Không cần để ý đến Thẩm Quân Trạch nữa, chuyện của Kim phu nhân sao rồi?”

Kim Ân Hi nhíu mày, “Từ sau lần xuất hiện trước, Kim phu nhân không còn lộ diện nữa.

Tiếc là KING đã chết rồi, nếu không chúng ta có thể thông qua hắn để tra ra Kim phu nhân là ai.

Hắn là một trong hai người biết được khuôn mặt thật của Kim phu nhân.”

Trong mắt Thẩm Thanh Lan chợt lóe lên.

Vậy Allen chính là người còn lại biết được thân phận của Kim phu nhân rồi.

“Có điều, An, tớ không điều tra được Kim phu nhân, nhưng lại điều tra ra được một vài chuyện thú vị về Tần Nghiên.”

Thẩm Thanh Lan nhướng mày nhìn Kim Ân Hi, cô nàng đang cười ha ha, “Năm xưa, sau khi rời khỏi Nam Thành, Tần Nghiên bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Sau đó, bà ta trốn khỏi bệnh viện tâm thần, gặp được chồng trước, rồi theo chồng trước ra nước ngoài.

Những năm bọn họ sống ở nước ngoài rất bình thường.

Tớ đến bệnh viện tâm thần đó điều tra, phát hiện bệnh của bà ta đã sớm hết rồi, cũng có lẽ là tinh thần của bà ta không có vấn đề gì cả.

Nói cách khác chính là bà ta giả vờ bị tâm thần.”

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Thanh Lan hơi thay đổi.

[Tiểu Thất, trên thế giới, ngoại trừ bản thân mình thì đừng tin bất cứ kẻ nào.] Bên tại Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên văng vẳng lời nói năm xưa của Tần Mộc.

Thẩm Thanh Lan chợt nắm tay Kim Ân Hi, “Sau đó thì sao? Bà ta làm gì ở trong bệnh viện tâm thần?”

Thấy Thẩm Thanh Lan đột nhiên kích động khiến Kim Ân Hi có chút sững sờ, cô trả lời: “Bà ta ở trong bệnh viện tâm thần vài ngày thì biến mất.

Một thời gian sau, đột nhiên bà ta lại xuất hiện trong bệnh viện tâm thần đó lần nữa.

Tớ không điều tra được bà ta đi đầu trong thời gian biến mất trước đó.”

Thẩm Thanh Lan có chút thất vọng buông tay Kim Ân Hi.

Cô nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm.

“An, có phải cậu hoài nghi điều gì không?”

Kim Ân Hi hỏi, vừa rồi phản ứng của Thẩm Thanh Lan quá khác thường.

Thẩm Thanh Lan chậm rãi nói: “ n Hi, cậu cảm thấy trên thế giới này có người mẹ nào sẽ nhẫn tâm vứt con mình vào tổ chức sát thủ không?”

“Không thể nào!”

Kim Ân Hi phản bác theo bản năng, vừa dứt lời, cô liền mở to mắt nhìn Thẩm Thanh Lan, “An, cậu nghi ngờ Tần Nghiên ném Tần Mộc vào tổ chức ma quỷ đó? Nhưng vì sao chứ?”

“Có lẽ là vì trả thù.”

Thẩm Thanh Lan đáp.

“Vì trả thù Nhan An Bang nên ném con gái ruột của mình vào trong hố lửa? Điều này thật sự rất đáng sợ.

Nếu thật sự là như vậy, thì Tần Nghiên là một kẻ biến thái đến mức nào chứ? Bởi vì không chiếm được trái tim của người mình yêu, nên mới trả thù tàn nhẫn như vậy?”

Kim Ân Hi lắc đầu.

“Nếu Tần Nghiên là Kim phu nhân thì sao?”

Thẩm Thanh Lan hỏi.

Kim Ân Hi càng thêm khó hiểu, “Nếu là như thế thì càng khó giải thích.

Tần Nghiên là Kim phu nhân, Kim phu nhân đang nhắm vào cậu.

Nói cách khác, Tần Nghiên nhắm vào cậu? Điều này không hợp lý.

Nếu nói Tần Nghiên hận Nhan An Bang, do đó mới đưa Tần Mộc vào tổ chức ma quỷ, thì có thể miễn cưỡng thuyết phục được.

Còn Kim phu nhân, bà ta có thù oán gì với cậu, tại sao phải nhắm vào cậu?”

Đúng vậy, suy đoán này căn bản không hợp lý.

Thẩm Thanh Lan nhíu mày, Tần Nghiên là một ẩn số, Kim phu nhân cũng là một ẩn số, rốt cuộc bọn họ là một người hay là hai người? Rốt cuộc, có phải Tần Nghiên khiến Tần Mộc mất tích hay không? Tại sao Kim phu nhân lại nhắm vào cô? “An, tạm thời đừng suy nghĩ nhiều nữa.

Nếu cậu nghi ngờ Tần Nghiên, thì tớ sẽ điều tra theo hướng đó.

Cậu đang có thai, chuyện quan trọng nhất là dưỡng thai, đừng quá bận tâm những chuyện khác.”

Thẩm Thanh Lan cười cười, “Ngày nào tớ cũng ăn và ngủ, chẳng khác nào một người vô dụng.

Nếu còn không động não, thì tớ sẽ thật sự thành vô dụng đấy.”

“Cậu cứ yên tâm làm người vô dụng đi, có người cưng chiều, có người thương yêu, tốt biết bao.”

Kim Ân Hi duỗi người, vừa cười vừa nói.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu Tần Nghiên là Kim phu nhân, thì bà ta là một kẻ vô cùng nguy hiểm.

Cậu phải chú ý an toàn của bản thân trong lúc điều tra, an toàn là trên hết, không điều tra ra cũng không sao.”

Kim Ân Hi gật đầu, “Ừ, tớ biết rồi.

Cuộc sống hiện giờ của tớ rất tốt, tớ sẽ không lấy tính mạng của mình ra đặt cược.”

Thẩm Thanh Lan cười khẽ, “Xem ra cậu và Daniel ở bên nhau rất vui vẻ.”

“Ừ, Daniel là một người đàn ông tốt.”

Kim Ân Hi cười tủm tỉm.

Nếu có thể, có thật sự muốn ở bên Daniel cả đời.

Thấy thời gian đã không còn sớm, Kim Ân Hi đưa Thẩm Thanh Lan về nhà, sau đó đi tìm Daniel.

Gần đây, Daniel đang giúp Thẩm Thanh Lan chọn một tác phẩm để tham gia triển lãm nghệ thuật.

Tuy nó không phải là triễn lãm có quy mô lớn, nhưng dù sao cũng do họa sĩ có tiếng trong giới mới, nên không thể xem nhẹ.

“Hừ, Catherine chết tiệt, hủy hoại tranh trưng bày ở phòng triển lãm, đó là tranh của Thanh Lan nhà ta vẽ đó, đẹp biết nhường nào chứ.”

Daniel đau lòng nói, cứ nhớ đến những bức tranh táng thân trong biển lửa, anh liền cảm thấy vô cùng đau lòng.

Lúc tới đây, Kim Ân Hi thấy Daniel đang lẩm bẩm măng Catherine.

“Thanh Lan có nhiều tranh như vậy, anh chọn bừa một bức là được rồi, ở đây lẩm bẩm cái gì?”

Kim Ân Hi nói.

Daniel nhìn Kim Ân Hi, “Nhiều tranh? Ở đâu ra nhiều tranh? Bây giờ anh có không tới một phần tư tranh vẽ lúc đó.

Em không biết đấy thôi, gần đây Thanh Lan si mê vẽ ngài Phó, chỉ vẽ mỗi anh ta.

Vấn đề là, cô ấy nói muốn giữ những bức vẽ ngài Phó lại, anh muốn lấy cũng không lấy được bao nhiêu.”

Daniel lại đau lòng, cái tên phá sản Thẩm Thanh Lan này! Hiện nay, mỗi một bức tranh của cô trị giá từ một triệu tệ trở lên, vậy mà cô lại muốn vứt đống tranh đó trong xó, để mặc nó bám đầy bụi.

Kim Ân Hi nói: “Thanh Lan không muốn bán cũng dễ hiểu thôi, những bức tranh đó vẽ ngài Phó của cậu ấy, sắc đẹp của ngài Phó người thường muốn thấy là được thấy sao?”

Daniel bỗng nhiên nhìn về phía Kim Ân Hi, “Trình độ tiếng Trung của em càng ngày càng tốt nhỉ.”

Kim Ân Hi trừng Daniel, “Ý anh là ghét bỏ tiếng khẩu ngữ của em không tốt?”

Daniel xin tha, “Không dám không dám, anh đang khen em mà.

Được rồi, em lại đây xem giúp anh, nên chọn bức nào đi tham gia triển lãm nghệ thuật đây?”

Thấy Daniel nói sang chuyện khác, Kim Ân Hi không nhắc lại nữa.

Cô xem mấy bức tranh Daniel đưa, rồi chỉ bức “Hoàng Hôn”

, nói: “Chọn nó đi! Bức tranh này đẹp nhất!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.