Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 356



Tuy Nhan Thịnh Vũ không nói rõ, nhưng là đứa trẻ mình tự tay nuôi lớn, Triệu Giai Khanh chỉ cần nhìn qua là hiểu được anh đang nghĩ gì, nhưng làm sao Triệu Giai Khanh có thể nói cho anh biết được, rằng cha anh vì muốn trả thù mẹ anh mà đẩy con gái ruột của mình vào hố lửa.

Lúc trước bà còn trách Thẩm Thanh Lan, cho rằng vì cô nên Nhan Tịch mới gặp phải bi kịch như vậy, ai ngờ người đứng sau tất cả là Nhan An Bang: Triệu Giai Khanh cũng không muốn tin đây là sự thật, nhưng kết quả điều tra rõ ràng trước mặt, bà không thể không tin.

Nhà họ Nhan.

Tần Nghiên nấu cho Nhan An Bang một tô mì, màn hình điện thoại bà ta sáng lên, bà ta vờ như không thấy, đợi Nhan An Bang lên tầng rồi mới cầm điện thoại vào nhà tắm, đóng kỹ cửa rồi mới gọi lại cho số vừa rồi.

“Phu nhân, kế hoạch rất thuận lợi, Triệu Giai Khanh không hề nghi ngờ, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

Tần Nghiên cười, hai mắt phát sáng, “Chuyện còn lại cứ để Nhan An Bang và Triệu Giai Khanh chó cắn chó đi, nhà họ Thẩm yên ổn cũng lâu rồi, để bọn họ nhộn nhịp một chút, Thẩm phu nhân vẫn nghĩ con gái mất tích là do lỗi của bà ta nên tinh thần bà ta không ổn định, thật đáng thương, chúng ta nên nói sự thật cho bà ta biết.”

“Tôi biết rồi, tôi đi thu xếp ngay”

“Chờ đã, để tôi tự làm, các người làm tốt chuyện sau này là được.”

“Dạ, phu nhân”

Cúp điện thoại, Tần Nghiên cười đến để tiện, Thẩm Thanh Lan, đừng nói tôi không thương cô, để cho cô một năm yên ổn là đã quá nhân từ rồi.

Ai bảo con gái tôi lại thích cô như thế, thích đến mức có thể chết vì cô, đúng là ngu xuẩn.

** * Thủ đô.

Giao thừa năm nay, từ sáng sớm Thẩm Thanh Lan đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, là tiếng mấy đứa trẻ nhà khác đang chơi đùa, cổ đứng dậy thì thấy Phó Hoành Dật đã chuẩn bị bàn chải và kem đánh răng giúp cô.

Thẩm Thanh Lan cười, hai ngày nay, chân của Phó Hoành Dật đã hồi phục kha khá, có thể tự mình đẩy bánh xe lăn và lên xuống giường, nhưng bình thường Phó Hoành Dật tỉnh là cô cũng tỉnh, vậy mà hôm nay lại không nghe được chút tiếng động nào, cũng do tối qua Phó Hoành Dật quậy quá muộn, đến khuya mới ngủ được.

Cô hơi ảo não, nhanh chóng rửa mặt.

“Thanh Lan, mau tới ăn điểm tâm, hôm nay dì nấu phá lấu, ngon lắm đấy”

Dì Triệu thấy Thẩm Thanh Lan thì hố.

Thẩm Thanh Lan cười, “Dì Triệu nấu phá lấu lúc nào cũng ngon”

Di Triệu múc một bát phá lấu nóng hổi đặt trước mặt Thẩm Thanh Lan, “Cháu thích thì ăn nhiều chút, trong nồi vẫn còn, Hoành Dệt và lão gia không thích món này, dì nấu mì cho hai người họ rồi, nếu cháu muốn ăn thì dì lấy một ít cho “Thôi ạ, cháu ăn cái này là đủ rồi ạ, không ăn nổi mì nữa đâu, ông nội và Hoành Dật đâu ạ gì?”

“Từ sáng đã không thấy hai người rồi, không biết đi đâu nữa, con yên tâm, Tiểu Lưu cũng đi theo mà”

Dì Triệu nói, Tiểu Lưu là người Phó Hoành Dệt mời tới trước đây, vì lúc trước trong nhà xảy ra chút chuyện nên xin nghỉ, hai ngày trước mới trở lại.

Phó Hoành Dật thấy bà chịu khó làm việc, rất để tâm chăm sóc Thẩm Thanh Lan nên cũng không định đổi người.

“Thanh Lan, cháu cứ ăn đi, ăn rồi để bát trên bàn, lát nữa dì dọn, dì đi nhào cho bột nở ra đã”

Dì Triệu nói.

Thẩm Thanh Lan gật đầu.

Thẩm Thanh Lan vừa ăn xong thì Thẩm Quân Dục tới, Thẩm Thanh Lan thấy trên vai anh có dính tuyết nên hỏi, “Bên ngoài có tuyết ạ?”

Thẩm Quân Dục gật đầu, “Khá nặng hạt, nên anh đến đón mấy đứa”

Chưa nói Phó Hoành Dật, bây giờ cũng không thể để Thẩm Thanh Lan xảy ra chuyện gì.

Thẩm Quân Dục thấy Thẩm Thanh Lan đang ăn gì đó, hai mắt sáng lên đi vào nhà bếp, “Di Triệu, dì làm phá lấu à? Còn không dì?”

Dì Triệu cười, “Còn còn, ở trong nồi đó, tự mình lúc đi”

Thẩm Quân Dục không khách sáo, tự lấy bát múc phá lấu, vừa ăn vừa giơ ngón cái, “Dì Triệu, phá lấu dì làm là chính gốc nhất, ngay cả tay nghề đầu bếp nhà hàng năm sao cũng không bằng di đâu.”

Dì Triệu cười đến nheo mắt, “Miệng cháu thật là ngọt, đầu bếp nhà hàng năm sao làm gì nấu mấy món vặt này? Hai nhà cũng chỉ có cháu với Thanh Lan thích ăn, Hoành Dật và Tiểu Dương không thích”

“Là do bọn họ không biết thưởng thức”

Ăn xong một chén phá lấu nóng hổi, Thẩm Quân Dục thấy cả người ấm hẳn lên, bây giờ mới nhận ra là không thấy Phó Hoành Dật và Phó lão gia.

“Ông nội và Hoành Dật đi đầu từ sớm rồi, em dậy thì đã không thấy ai”

Thẩm Thanh Lan nói.

Mà hai người được nhớ đến đó đang ở trong nghĩa trang, tối qua Phó lão gia nằm mơ, mơ thấy con trai và con dâu đã mất nhiều năm của mình, sớm hôm nay dậy định đến thăm hai người, vừa lúc lại gặp Phó Hoành Dật mới dậy nên hai người cùng nhau đến đây.

Phó Hoành Dật cả năm không ở nhà, ngay cả ông nội còn ít thấy chứ nói gì đến thăm ba mẹ.

Phó lão gia nhìn ảnh chụp con trai và con dâu trên bia mộ, ông nói: “Lâu rồi ông không mơ thấy ba mẹ cháu, lần mơ trước cũng đã một năm rồi, thời gian trôi mau thật, mới một năm mà cháu đã cưới vợ, lại sắp làm cha”

Phó Hoành Dật được vệ sĩ của ông đẩy tới, anh nhìn bia mộ lại nghe ông nói, anh cười: “Ông nội, chuyện đã qua rồi, chắt của ông lại sắp chào đời, ông cũng đừng ở mãi trong quá khứ đau thương.

Nếu ba mẹ cháu mà biết nhiều năm vậy rồi mà ông vẫn chưa yên lòng, chắc sẽ buồn lắm”

Phó lão gia thở dài, “Ông đã sớm yên lòng rồi, ông cháu cũng là người đi ra từ chiến trường, chẳng lẽ giác ngộ thấp vậy sao?”

Phó Hoành bật cười nhẹ, “Vậy ông còn đau buồn cái gì?”

Phó lão gia trừng mắt, “Còn không cho ông thỉnh thoảng thương xuân buồn thu sao?”

“Không hợp với ông đâu.”

Phó lão gia tức đến dựng rấu, “Cháu toàn chọc tức ông, may mà còn có Thanh Lan, hơn nữa con bé còn rất hiểu chuyện.

Cháu cưới được nó đúng phúc tám đời”

Phó Hoành Dật thấy ông mình khôi phục sức sống, chỉ cười không nói gì, khi nãy ông nội đau lòng như thế, Phó Hoành Dật còn lo ông sẽ chịu kích động, nửa năm qua sức khỏe ông không tốt, tốt nhất là tâm trạng đừng nên bị kích động.

Bị Phó Hoành Dật chen vào, chút bi thương mới xuất hiện trong lòng Phó lão gia cũng mất tiêu, ông nhìn bia mộ một lúc rồi khoát tay, “Được rồi được rồi, bây giờ ba mẹ cháu cũng thấy cháu rồi, chúng ta đừng đứng đây nữa, Thanh Lan không biết chúng ta tới đây, về sớm chút để nó khỏi lo.”

Phó Hoành Dật im lặng, từ sáng anh đã định nói với Thẩm Thanh Lan một tiếng, ông nội lại nói không cẩn, đừng quấy rầy giấc cô, bây giờ liền lo lắng.

Trên đường về, Phó Hoành Dật gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan.

“Hoành Dật và Phó lão gia sắp về?”

Thấy Thẩm Thanh Lan cúp điện thoại, Thẩm Quân Dục hỏi.

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Dạ, nói là về thẳng nhà, nói là chúng ta cứ đi trước”

“Vậy đi thôi, sáng ra ông nội đã nhắc em rồi”

Thẩm Quân Dục nói, thấy Thẩm Thanh Lan chỉ mặc một chiếc áo lông để khoác ngoài, Thẩm Quân Dục liền liếc có một cái, tỏ vẻ phật ý “Bên ngoài lạnh vậy, em mặc thế này sao đủ ấm.”

Vừa nói vừa lấy khăn quàng cổ của mình xuống quấn quanh cổ cổ, thấy cô bị bọc kín mới vừa lòng.

Thẩm Thanh Lan cầm lặng nhìn mình bị bọc thành quả cầu, “Anh, em nóng”

Nhiệt độ cơ thể phụ nữ có thai vốn hơi cao, hơn nữa bên trong cô mặc cũng không ít, không cần quàng khăn cũng không lạnh.

“Nóng vẫn tốt hơn bị bệnh, bây giờ em rất quý giá.

Ngoan, quấn khăn cho tốt, chúng ta tới nhà là cởi ra ngay”

Thẩm Quân Dục dùng giọng điệu dỗ con nít nói, trán Thẩm Thanh Lan đầy vạch đen.

“Anh, năm nay em hai mươi hai tuổi rồi, mai là qua hai mươi ba rồi.”

Thẩm Quân Dục gật, “Ừ, anh trai biết, em sắp làm mẹ, là người lớn, nhưng mà...

Lan Lan, anh rất muốn nghĩ năm nay em mới năm tuổi”

“Anh, có phải anh già dặn quá rồi không?”

Nghe ra ý trêu chọc của cô, Thẩm Quân Dục cười tự giễu, “Chắc là già thật rồi.

Lan Lan, cứ nhìn đứa bé trong bụng em ngày càng lớn, anh thật thấy mình già rồi”

“Vậy anh nhanh cưới chị Hồ Dao đi, rồi sinh con, như thế anh mới không có thời gian than mình già”

Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nói.

Thẩm Quân Dục cười, cùng Thẩm Thanh Lan đi về phía nhà họ Thẩm.

Nhưng vừa tới cửa đã thấy Thẩm Quân Trạch đứng trong mưa tuyết, cũng không biết đứng bao lâu rồi mà trên người toàn là tuyết.

Trên tay cậu ta cầm vài túi quà, thấy hai người đi qua, cậu ta áy náy nói: “Em...

hôm nay đến đưa quà mừng năm mới cho ông nội”

“Cậu..”

Thẩm Quân Dục vừa nói thì Thẩm Quân Trạch đã đặt mấy túi quà xuống đất, “Em sẽ không vào, mấy cái này phiền anh đưa cho ông nội giùm em.

Gửi lời chúc ông năm mới vui vẻ, sức khỏe an khang giúp em”

Nói xong liền bỏ chạy.

Thẩm Quân Dục cau mày nhìn đống đồ dưới đất, Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nói, “Cầm vào đi anh, dù sao cũng là đưa cho ông”

Thẩm Quân Dục không quá để tâm đến chuyện Thẩm Quân Trạch, dĩ nhiên không biết vì sao cậu ta lại thay đổi.

Thẩm Thanh Lan thì tuy biết nhưng cũng không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.