Nhan Tịch dần ngủ yên, nhưng mày vẫn nhíu chặt như cũ, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Doug nói nhỏ bên tại rồi nắm lấy tay cô mãi cho đến lúc cô ngủ yên.
Thấy Nhan Tịch đã bình tĩnh, Doug nhẹ nhàng rút tay mình ra, đi tới ban công gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan đã ngủ, người đọc tin nhắn là Phó Hoành Dật.
Anh nhìn nội dung, suy nghĩ một chút rồi gửi một địa chỉ trang web cho Doug chứ không đánh thức Thẩm Thanh Lan.
Doug đọc nội dung thì hiểu rõ sao bỗng dưng Nhan Tịch lại như thế.
Anh quay lại phòng ngủ, thấy Nhan Tịch ngủ cũng khá yên nên định đi, nhưng chỉ vừa tới cửa lại nghe cô nức nở.
Anh đi tới bên giường mới thấy cô như đang gặp ác mộng, khóc như một chú mèo con không người giúp đỡ.
Dường như lúc này, anh thấy tim mình thắt lại, ngay sau đó anh thở dài rồi ngồi xuống giường, nắm lấy tay cô.
“Nhan Tịch, anh ở đây, em đừng sợ, em là một người dũng cảm, đừng quay đầu lại, anh chờ em ở phía trước.”
Giọng nói anh dịu dàng, trầm ấm như biển rộng, dùng cơn sóng nhẹ nhàng ôm Nhan Tịch vào lồng ngực ấm áp của mình.
Sáng hôm sau, Nhan Tịch vừa tỉnh đã thấy Doug ngồi trên sàn nhà, đầu tựa vào mép giường, mà tay mình còn bị anh nắm chặt.
Cô muốn gọi anh nhưng cổ họng cứ như bị dao cắt, vô cùng đau rát.
Cô rút tay lại thì anh tỉnh dậy.
“Nhan Tịch, em thấy sao rồi?”
Doug nhẹ nhàng hỏi.
“Nước”
Nhan Tịch nói nhưng giọng rất nhỏ, vậy mà Doug vẫn nghe rõ.
Anh đứng lên rót cho cô một ly nước, đỡ cô dậy rồi đút cố uống hết nửa ly.
Nhan Tịch uống xong mới thấy cổ họng dễ chịu hơn một chút, cô nhìn Doug, “Cảm ơn anh, sao anh lại ở trong nhà em?”
“Hôm qua anh gọi điện thoại cho em, em quên rồi?”
Nhan Tịch cau mày nhớ lại, nhưng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về việc đó, cô hơi xấu hổ nói: “Xin lỗi.”
Doug cười, “Chúng ta là bạn bè, một mình ở nước ngoài đều phải tự chăm sóc bản thân, anh quan tâm em một chút là chuyện nên làm”
Mặt Nhan Tịch vẫn còn hơi nhợt nhạt, Doug nhìn cô rồi như vô tình hỏi thăm, “Hôm qua em nói mớ cả đêm, mơ thấy cái gì à?”
Nhan Tịch ngây người, “Hôm qua em nói mớ sao?”
Doug gật đầu, “Nói nhiều lắm, nhưng giọng em nhỏ quá nên anh nghe không rõ”
“Em không nhớ nữa”
Nhan Tịch hoang mang lắc đầu.
Doug nhìn ánh mắt cô, ánh mắt trong suốt không giống như nói dối thì hơi yên tâm.
Chỉ cần Nhân Tịch không có dấu hiệu khôi phục ký ức là tốt, người có bệnh giống như cô, nếu khôi phục trí nhớ thì rất khó nói bệnh tình sẽ chuyển biến như thế nào, có thể cả đời này cô sẽ không thể khống chế được mà chôn mình trong quá khứ đau khổ đó.
“Quên rồi thì đừng nghĩ nữa, nhìn em khó chịu như thế thì chắc là ác mộng, quên cũng tốt.
Em mới tỉnh lại, để anh nhờ Phỉ Dung nấu cho em chút cháo”
Doug nói.
Nhan Tịch cũng không quá băn khoăn về mấy chuyện trong mơ lắm, đã một ngày một đêm cô chưa ăn gì, bây giờ bụng cũng đã đói.
Doug xuống dưới tầng, lúc đi lên có bưng một ly sữa, “Em uống sữa trước, lót dạ đã”
Nhan Tịch cẩm ly sữa, uống được một nửa thì để xuống, cả người cô rất mệt mỏi, đầu vẫn còn choáng váng.
Doug thấy tâm trạng cô không tốt, cũng không cố tìm chuyện để nói với cô, chỉ cầm một quyển sách ở đầu giường Nhan Tịch rồi ngồi đọc.
Nhan Tịch nằm trong chăn im lặng nhìn, bất giác cũng ngủ thiếp đi, hơi thở cô ổn định, vẻ mặt yên tĩnh, hình như ngủ rất ngon.
Doug chờ nửa tiếng, thấy cô đã ngủ say rồi mới đi, anh còn phải tìm hiểu một số việc.
Anh gọi cho Thẩm Thanh Lan, Thẩm Thanh Lan nghe anh kể thì tim như thắt lại, “Doug, liệu Nhan Tịch có nhớ lại không?”
Doug nghiêm túc nói, “Bây giờ thì chưa có dấu hiệu, nhưng khó mà đảm bảo sau này sẽ không.
Chuyện nhà Nhan Tịch tôi đã biết, chuyện ba mẹ đã gây ra một cú sốc đối với cô ấy, cô ấy rất đau lòng.
Nó đã kích thích thần kinh vốn nhạy cảm của cô ấy”
“Ý anh là, chỉ cần Nhân Tịch lại bị kích thích thì có thể sẽ nhớ lại?”
Thẩm Thanh Lan hỏi, giọng nói cô điềm tĩnh nhưng lại vô cùng lạnh lùng.
“Đúng vậy.”
“Được, tôi biết rồi.
Về phần Nhân Tịch tôi rất mong anh có thể quan tâm nhiều hơn, chuyện bên này tôi sẽ nghĩ cách”
Thẩm Thanh Lan nói, vừa cúp điện thoại thì cứ gọi ngay cho Nhan Thịnh Vũ.
“Thẩm Thanh Lan?”
Giọng của Nhan Thịnh Vũ uể oải.
Anh đã thức cả đêm, vốn định hôm nay đến Sydney chăm sóc Nhan Tịch, nhưng bên này lại có việc nên bây giờ vẫn chưa đi được.
“Mẹ anh đâu?”
Thẩm Thanh Lan hỏi thẳng, cô muốn gọi cho Triệu Giai Khanh nhưng lại không có cách liên lạc.
Nhan Thịnh Vũ sửng sốt, “Cô tìm mẹ tôi?”
“Đúng, anh ở cùng bà ấy không? Nếu không thì nói cho tôi biết cách liên lạc với bà ấy”
Bây giờ đúng là Nhan Thịnh Vũ không ở chung với Triệu Giai Khanh, anh đọc một dãy số, Thẩm Thanh Lan nghe xong liền cúp điện thoại.
Triệu Giai Khanh nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Lan thì ngạc nhiên, nhưng nghe cô nói thì sắc mặt liền biến, “Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nói cho tôi.
Cô Thẩm, chuyện trước đây...
xin lỗi cô”
Thẩm Thanh Lan ngây người, không biết bà đang nói gì.
Triệu Giai Khanh cũng không giải thích gì mà cúp điện thoại luôn.
Xế chiều hôm đó, Nhan Tịch lại bắt đầu sốt cao.
Doug vừa định đưa cô đến bệnh viện thì Nhan Tịch kéo áo anh lại, đáng thương nhìn anh, “Em không muốn đến bệnh viện”
Doug vừa nhìn thấy ánh mắt cô thì tim liền mềm nhũn, giọng điệu dỗ dành, “Được, chúng ta không đến bệnh viện, mời bác sĩ tới nhà xem bệnh được không?”
Nhan Tịch gật đầu, “Được.”
Doug gọi cho một bác sĩ là một người bạn của mình.
Lát sau bác sĩ đã tới, kể cho Nhan Tịch liều thuốc hạ sốt, cô uống xong nhưng cũng không thấy bớt sốt chút nào.
Đến lúc này sao Doug còn không hiểu, bệnh này của cô là do tâm lý.
Chờ Nhan Tịch hơi tỉnh, Doug bình tĩnh nhìn cô, “Nhan Tịch, em có tâm sự gì đúng không? Nếu có gì không vui, em có thể nói với anh”
Nhan Tịch lắc đầu, cố không muốn nói chuyện ba mẹ mình.
Doug chủ động nắm lấy tay cô, “Nhan Tịch, em không cần mạnh mẽ như vậy.
Có những chuyện không nên tự ôm lấy trong lòng.
Nếu em cứ dằn vặt vì chuyện ba mẹ mình, em đúng là một cô gái ngu ngốc”
Nhan Tịch nhìn anh, “Anh biết?”
Doug gật đầu, “Em muốn nói cho anh biết suy nghĩ của em không?”
Nhan Tịch im lặng một lúc rồi chậm rãi lên tiếng, Doug yên lặng nghe cô nói, không cắt ngang, mãi đến khi Nhan Tịch nói xong anh mới nói: “Nhan Tịch, không phải em làm liên lụy ba mẹ em.
Bọn họ chọn ly hôn hay không, có lẽ em là một lý do, nhưng không phải nguyên nhân chính.
Em không cần tự trách như vậy Nhan Tịch buồn bã, “Doug, anh nói xem, hai người không yêu nhau sao lại miễn cưỡng sống với nhau, còn giả và tình cảm trước mặt người khác? Em chưa từng nghĩ tới hạnh phúc của mình lại là giả dối, em sống trong một thế giới giả dối.
Em cứ nghĩ đến chuyện ba em phản bội mẹ, có tình nhân ở ngoài, nhưng mẹ em lại nhẫn nhịn mà sống nhiều năm như thế.
Em không thể tưởng tượng được làm sao mẹ em có thể chịu được cuộc sống như thế.
Có phải nếu sức khỏe em tốt hơn, thì ba mẹ em sẽ không đày đọa bản thân không?”
“Nhan Tịch, nhìn vào mắt anh này.
Là mẹ em nói vì em mà họ không ly hôn sao?”
Doug nói, Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn anh.
“Không, là em đoán”
Nhan Tịch lắc đầu.
Trong lòng cô mơ hồ có cảm giác, ba mẹ vì cô nên bây giờ mới ầm ĩ như vậy.
“Nhan Tịch, em quá nhạy cảm, chuyện của ba mẹ em trở thành như vậy không chỉ vì em.
Bây giờ quan hệ bọn họ rạn nứt hơn là vì chính bản thân họ, em cứ suy đoán như vậy chỉ khiến mình khó chịu hơn.
Nếu ba mẹ em biết, chắc chắn cũng sẽ buồn”
Nước mắt Nhan Tịch cứ vậy mà rơi xuống, tay cô ôm ngực, “Nhưng Doug, tim em đau quá.
Trong đầu em có một giọng nói bảo rằng tất cả đều do em, ba mẹ vì em nên mới cãi nhau như thế, em vốn không nên sống trên đời này.”
Tâm trạng Nhan Tịch rất kích động.
Doug ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cố, “Nhan Tịch, đây không phải lỗi của em, em nghĩ vậy là không đúng.”
Giọng nói của anh chui vào tai Nhan Tịch nhưng lại không bước vào lòng cô.
Cô khóc, trong đầu hiện lên cảnh ba cố đánh mẹ ngay trước mặt cô, cảnh này vừa xa lạ lại vừa chân thật.
Doug cũng yên lặng, nhẹ nhàng vỗ lưng Nhan Tịch, chờ cô giải tỏa tâm trạng, trong đầu đang không ngừng phấn tích nguyên nhân vì sao Nhan Tịch phản ứng như vậy và tìm cách ứng phó.
Vất vả lắm anh mới kéo được Nhan Tịch lên từ vực sâu.
Anh không muốn lần nữa lại nhìn thấy cô gái vừa tuyệt vọng lại sợ hãi kia.
Nhan Tịch khóc rất lâu, từ gào khóc thành nức nở, cuối cùng lại yên tĩnh.
Cô lặng người dựa vào lòng Doug, tay trước nắm lấy áo anh giống như ỷ lại.
Thấy cô im lặng, Doug dịu dàng nói: “Nhan Tịch, chờ em hết bệnh thì đi giải sầu với anh đi?”
Giọng Nhan Tịch nức nở, “Đi đâu?”
“Châu u, đi khắp châu u”
Nhan Tịch không đáp, khóc một hồi nên cô đã thấm mệt.
Bệnh của cô vốn chuyển biến thất thường, lại chất chưa nhiều tâm sự như thế, vừa giải tỏa tâm trạng thì cả người cũng buông lỏng, bất giác liền ngủ thiếp đi.
Doug đặt Nhan Tịch lên giường, tay cố nắm lấy áo anh không buông, anh bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt nhìn cô đầy thương tiếc và dịu dàng mà ngay cả chính anh cũng không phát hiện.