Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 359



“Đừng đi, đừng để em một mình”

Doug gỡ tay Nhan Tịch ra nhưng cô lại càng nắm chặt, nức nở giọng gọi.

Anh nghĩ cô đã tỉnh, nhưng quay lại nhìn thì cô vẫn đang ngủ.

Chẳng còn cách nào khác, anh chỉ đành ngồi xuống, tựa vào giường nghỉ ngơi giống hôm qua.

Nửa đêm, Doug bị Nhan Tịch đánh thức, cô đứng dậy muốn uống nước nhưng không ngờ anh còn ở đây, nhìn anh co chân tựa vào mép giường ngủ, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khác lạ, len lỏi như dòng nước ấm.

Cô và Doug quen biết nhau chưa bao lâu, cũng không qua lại nhiều, nhưng lúc cổ bệnh, Doug lại chăm sóc cô tận tình như vậy, lúc trước tâm trạng cô không tốt, anh sẽ kiên trì khuyên nhủ cô.

Nhất thời, Nhan Tịch không hình dung được cảm giác trong lòng mình.

Nghe thấy tiếng động, Doug liên tỉnh dậy, đối diện với ánh mắt Nhan Tịch, thầy cô cười áy náy, “Xin lỗi, làm anh tỉnh rồi”

Doug định đứng dậy nhưng chấn tể rần, anh vỗ vỗ hai chân của mình, chờ nó dịu lại rồi mới đứng lên, “Không sao, em không ngủ à?”

“Em chỉ muốn uống nước”

Nhan Tịch nói.

Doug đứng dậy rót cho Nhan Tịch một ly nước, Nhan Tịch ngây người nhìn ly nước, Doug cười, “Không phải muốn uống nước sao?”

Nhan Tịch cầm lấy ly, “Doug, cảm ơn anh”

Cảm ơn anh đã giúp em như vậy.

Doug cười, thấy Nhan Tịch đã khá hơn, nhiệt độ cũng không còn cao nữa mới yên tâm, anh nói: “Chúng ta là bạn bè, không cần khách sáo.

Vậy bây giờ em đã không sao thì anh đi về đây”

Nhan Tịch nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn hai giờ sáng, “Nếu không, tối nay anh ở nhà em nghỉ ngơi trước đi.

Bên cạnh là phòng khách, giờ cũng muộn rồi, anh đi về không tiện lắm”

Doug nghĩ một lát rồi gật đầu, “Ừ, vậy làm phiền em, em nghỉ ngơi sớm đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa”

Nhan Tịch gật đầu, “Được, em biết rồi, anh mau đi nghỉ đi”

Doug thấy cô nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi rồi mới ra khỏi phòng.

Nhan Tịch mở mắt ra, tay nhẹ nhàng đặt lên ngực, khóe miệng hơi cong lên, nhắm mắt lại ngủ thật say.

Sáng hôm sau, lúc Nhan Tịch tỉnh dậy thì Doug đã đi rồi, biết anh đã rời khỏi, trong mắt cổ có chút mất mát.

* Thủ đô, nhà họ Phó.

Thẩm Thanh Lan biết tình trạng gần đây của Nhan Tịch thì rất lo lắng, Phó Hoành Dật thấy cô cứ cau mày nên nói: “Thanh Lan, chuyện của Nhân Tịch đã có Doug ở đó, sẽ không sao đâu? “Em biết, nhưng vẫn không yên tâm.”

Thẩm Thanh Lan đang nói thì Doug gọi điện đến kể sơ qua về tình hình Nhan Tịch.

Cô nghe xong mới dám thở phào.

Thấy vẻ mặt cô đã thả lỏng, Phó Hoành Dật biết Nhan Tịch đã không sao, cười nói: “Bây giờ yên tâm rồi nhé.

Qua đây”

Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan nghi hoặc nhìn anh, nhưng vẫn đi tới cạnh anh, Phó Hoành Dật lấy ra một hộp gì đó như thuốc mỡ, “Đây là gì vậy?”

Phó Hoành Dật chỉ giường, “Ngồi xuống”

Thẩm Thanh Lan ngồi xuống, Phó Hoành Dệt vén áo cô lên, lộ ra cái bụng trơn bóng.

Anh lấy thuốc mỡ ra xoa lên lòng bàn tay rồi thoa lên bụng cô.

Cô nhìn anh, “Anh làm gì vậy?”

Phó Hoành Dật bất đắc dĩ nhìn cô rồi giải thích, “Cái này để xóa vết rạn lúc mang thai.

Anh đã hỏi bác sĩ rồi, không có hại cho đứa bé và phụ nữ có thai.”

“Thật ra em không để ý đầu”

Thẩm Thanh Lan mím môi, chỉ có vài vết rạn hơi dài thôi mà.

“Nhưng anh để ý, anh không muốn em có một chút nếp nhăn nào, kể cả trên bụng cũng không được.”

Không có người phụ nữ nào lại không để ý đến vẻ ngoài của mình.

Thẩm Thanh Lan cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp, nhìn Phó Hoành Dật chăm chú bôi thuốc cho cô, nhẹ nhàng nói: “Phó Hoành Dật, anh nói xem có phải kiếp trước em giải cứu cả ngân hà không?”

Phó Hoành Dật ngẩng đầu nhìn cô, “Em không có đầu, người giải cứu cả ngân hà là anh kìa”

Thẩm Thanh Lan cười, sau khi Phí Hoành Dật thoa thuốc cho cô xong, thì bắt đầu việc cố định mỗi ngày là nói chuyện với đứa con trong bụng.

Mỗi lần như thế, ánh mắt anh sẽ đặc biệt dịu dàng.

“Thanh Lan, qua mùng tám chúng ta chụp một bộ ảnh chân dung nhé?”

Trò chuyện với bảo bối trong bụng cô xong, Phó Hoành Dật nói.

Thẩm Thanh Lan nhìn anh, Phó Hoành Dật và cổ đều không phải người thích chụp hình, ảnh của hai người rất ít, còn ảnh chụp chung, ngoài ảnh cưới công bố ra ngoài thì lại càng ít đến đáng thương, nhất là Phó Hoành Dật.

Phó Hoành Dật dịu dàng nói, “Người ta nói, ngoại trừ lúc làm cô dâu, thì người phụ nữ đẹp nhất là khi làm mẹ.

Anh muốn ghi lại từng khoảnh khắc xinh đẹp trong cuộc đời em, đợi đến khi hai ta già rồi, cùng nhau ngồi ngắm trời chiều, nằm trên ghế xích đu, lật album, cùng ôn lại những chuyện hồi còn trẻ”

“Phó Hoành Dật, anh thế này, có một cảm giác...

đáng yêu đến lạ kỳ.”

Thẩm Thanh Lan phì cười, Phó Hoành Dật lườm cô, cô lại càng cười tươi hơn.

Câu đó nếu là Vu Hiểu Huyên nói thì cô tuyệt đối không thấy lạ, nhưng nếu là anh nói...

Ừm, được rồi, anh đã chạm trúng huyệt cười của cô.

Phó Hoành Dật bất đắc dĩ nhìn Thẩm Thanh Lan, lúc nói chuyện tình cảm thế này chẳng phải nên cảm động sao, sao bà xã mình lại phản ứng...

đặc biệt vậy.

Thẩm Thanh Lan cười đủ rồi mới ngừng lại nhìn Phó Hoành Dật, đôi mắt trong trẻo giờ lại càng long lanh, “Chờ vài ngày nữa rồi chúng ta đi chụp ảnh, một nhà ba người”

Bây giờ Phó Hoành Dật đã rời khỏi bộ đội tiên phong, cho dù chụp ảnh cũng không ảnh hưởng gì.

Quan trọng là KING chết rồi, không còn kẻ suốt ngày theo dõi bọn họ nữa, cũng xem như bọn họ đã giải quyết được một con dao cứ treo trên đầu mình.

Mùng hai Tết, Thẩm Quân Dục bay đến thành phố Hải, anh đã đính hôn với Ôn Hề Dao, năm hết Tết đến tất nhiên là nên đến hỏi thăm nhà họ Ôn.

Ôn Tư Hãn đến đón, Thẩm Quân Dục không thấy Ôn Hệ Dao, Ôn Tư Hãn giải thích, “Hôm qua có thân thích tới chơi, Hề Dao uống hơi nhiều, sáng nay còn chưa dậy”

Thẩm Quân Dục vừa nghe liền hỏi, “Uống nhiều lắm à? Có sao không ạ?”

“Không sao, chỉ nhiều hơn bình thường chút thôi, ngủ một giấc là khỏe ấy mà.

Con nhóc đó, tối hôm qua uống say mà còn lẩm bẩm là hôm nay phải dậy sớm đến sân bay đón cậu, cứ kéo lấy áo tôi bảo nhớ gọi nó dậy.

Sáng sớm tôi thấy nó ngủ ngon quá nên không nỡ gọi”

Trong mắt Thẩm Quân Dục hiện lên ý cười, “Cứ để cô ấy ngủ đi ạ, bình thường làm việc mệt như thế, hiếm khi được nghỉ thì nên nghỉ ngơi thật tốt.”

*
Nhà họ Ôn.

Ôn Hề Dao mở mắt ra đã là mười giờ sáng, cô bật dậy khỏi giường, vội vàng mặc quần áo rồi chạy ngay xuống tầng.

Bà Ôn thấy cô vội vội vàng vàng thì hỏi, “Hề Dao, con đi đâu vậy?”

“Mẹ, con đi đón Quân Dục, trễ mất rồi, không phải tối qua con dặn mẹ gọi con dậy à, sao sáng nay mẹ không gọi con?”

Bà Ôn kẻo cố lại, “Anh cả con đi rồi, vừa sáng đã đi, đảm bảo sẽ dẫn Thẩm Quân Dục về cho con.”

Ôn Hệ Dao quay đầu lại, “Anh cả đi ạ?”

“Ừ, lúc sáng anh con định gọi con, nhưng thấy con ngủ ngon quá nên nó tự mình đi rồi.”

“Anh cũng thật là, gọi đi chung không được à?”

Ôn Hệ Dao hừ nhẹ.

“Người ta nói con gái hướng ra ngoài, quả không sai mà, em xem em còn chưa gả cho người ta mà tim đã bay tới chỗ nào rồi? Đúng lúc Ôn Tư Hiển vừa đi vào, nghe Ôn Hồ Dao nói thì trêu ghẹo.

Ôn Hề Dao liếc, “Anh, anh nói ai đó?”

“Anh có nói em đâu, em xem lại bộ dạng của mình đi, như vậy mà đòi đi đón người ta, không sợ dọa Quân Dục chạy mất à?”

Nghe vậy, Ôn Hề Dao cúi đầu nhìn mình, lúc này mới nhớ vừa rồi vì nóng vội mà cô còn chưa rửa mặt, đánh răng, tóc cũng bù xù, cô a lên một tiếng rồi phóng lên tầng.

Ôn Tư Hiền lắc đầu nhìn, nói với bà Ôn, “Mẹ, đứa con gái này mẹ nuôi uổng rồi.”

Bà Ôn trừng mắt nhìn anh, “Nói bậy bạ gì đó?”

Lúc Ôn Hệ Dao xuống thì đã thay một bộ đồ khác, cũng trang điểm vô cùng nhẹ nhàng, Ôn Tư Hiền thấy lại nói, “Chậc chậc chậc, quả nhiên con gái đẹp nhờ trang điểm”

Bây giờ Ôn Hệ Dao chỉ muốn gặp Thẩm Quân Dục, tâm trạng cũng tốt mà cười tủm tỉm, “Sau này anh gặp được người anh thích, anh cũng vậy thôi.”

Ôn Tư Hiền cười ha ha, “Anh trai em là đàn ông, anh đây mới không chất chít như phụ nữ.”

Ôn Hề Dao hừ nhẹ, nhìn bà Ôn, “Mẹ, Quân Dục thích ăn sườn non kho, mẹ nói dì giúp việc làm chưa?”

Bà Ôn cười, “Rồi, đã chuẩn bị từ sáng rồi”

Ôn Hề Dao mỉm cười hài lòng, nhìn một vòng lại không thấy Ôn Bính Xuyên, “Ba đâu ạ?”

“Ba con luyện chữ trong phòng sạch rồi, mẹ phải lên gọi ông ấy xuống đã, anh cả con với Quân Dục cũng sắp tới”

Bà Ôn nói rồi đứng dậy đi lên tầng.

Ôn Hề Dao ngồi xuống, Ôn Tư Hiền nhìn cô tới mức cô khó hiểu, “Anh hai, anh cứ nhìn em làm gì? Trên mặt em có hoa à?”

“Hoa thì không có, anh chỉ muốn coi thử có phải em gái mình bị đánh tráo không? Chỉ là một người đàn ông thôi mà, em coi vẻ mặt tình yêu phơi phới của mình xem, có còn là em gái cao quý lạnh lùng giỏi giang của anh không?”

Ôn Hề Dao khinh thường, “Anh hai, có biết nói chuyện không vậy, cái gì mà tình yêu phơi phới chứ, có ai lại nói em gái mình như anh không? Hơn nữa, em lạnh lùng bao giờ, em lúc nào cũng rất thân thiện không biết à?”

Ôn Tư Hiển cười, “Rồi rồi rồi, em thân thiện, em thân thiện nhất.”

Đang nói, bên ngoài có tiếng ô tô, Ôn Hệ Dao đứng dậy, “Anh cả về rồi”

Cô đi ra mở cửa, lúc nhìn thấy người đang đứng trước cửa thì nụ cười của cô liền biến mất, “Tại sao lại là anh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.