Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 363



Hôn lễ được cử hành tại một nhà thờ lớn nổi tiếng ở thủ đô, khách tới dự khá đông, ngoại trừ họ hàng hai bên gia đình, còn có bạn bè và đồng nghiệp của Lý Bác Minh với Phương Đông, đồng nghiệp của Phương Thừa Chí và cả đối tác làm ăn của nhà họ Lý.

Vừa tới nơi, Thẩm Thanh Lan liền gọi điện thoại cho Phó Hoành Dật, ngay sau đó đã thấy anh đứng ở cửa.

Lúc Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật cùng bước vào, mọi người cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ có đồng nghiệp của Phương Thừa Chỉ là hơi ngạc nhiên, nhưng họ đều là người làm chính trị, hơn nữa lại còn ở thủ đô nên tất nhiên là nhận ra hai người này.

Phương Thừa Chí đích thân đứng lên tiếp đón Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan, “Không ngờ anh Phó sẽ đến dự, đây đúng là vinh hạnh của con gái tôi”

Phó Hoành Dật chỉ mỉm cười, còn Thẩm Thanh Lan nhẹ giọng nói, “Chú đừng khách sáo như vậy, hôm nay chúng cháu chỉ là bạn của Phương Đồng thôi.”

Phương Thừa Chí càng cười tươi hơn rồi đưa Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật tới hàng ghế đầu.

Lần trước, sau khi tham dự hôn lễ của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật, công việc của ông đã thuận lợi hơn rất nhiều, những kế hoạch ông đề xuất cuối cùng cũng được thực hiện, nhìn chung công việc đã có chuyển biến tốt, cũng đã đạt được một số thành tích nhất định.

Cho nên, mấy tháng qua mặc dù Phương Thừa Chí khá bận rộn nhưng tinh thần lại rất tốt.

Hôm nay biết Thẩm Thanh Lan sẽ đến dự, trong lòng ông thấy rất cảm kích, nhưng không ngờ ngay cả Phó Hoành Dật cũng đến, có thể nói đã rất nể mặt ông.

Phương Đồng đang ở trong phòng nghỉ phía sau, hôn lễ sắp tiến hành nên Phương Thừa Chí chỉ nói với họ vài câu rồi rời đi.

Phó Hoành Dật ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Lan, nắm tay cô.

Tiếng nhạc vang lên, Phương Đồng khoác tay Phương Thừa Chí đi ra, ánh mắt nhìn về phía Lý Bác Minh, trên môi nở nụ cười tươi.

Hôn lễ diễn ra vô cùng thuận lợi, Vu Hiểu Huyền ngồi cạnh Thẩm Thanh Lan còn nói, “Tớ còn tưởng rằng Đinh Minh Huy sẽ tới phá đám nữa chứ.”

Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan liếc sang cổ, may mà Vu Hiểu Huyền nói nhỏ nên chỉ có có nghe thấy, chứ nếu để người khác nghe được chắc sẽ tưởng Vu Hiểu Huyền tới đây quấy rối mất.

Vu Hiểu Huyên lè lưỡi, “Có điều, hắn không đến chứng tỏ hắn cũng biết điều, bằng không, hừ hừ...”

Thẩm Thanh Lan thì không ngạc nhiên về điều này, cho dù Đinh Minh Huy có muốn tới thì Lưu Tuệ cũng sẽ không cho hắn đi.

Lưu Tuệ kia hoàn toàn có cách trị được Đinh Minh Huy.

Thời gian trước, anh ta còn ẩmi đòi ly hôn, nhưng tới bây giờ vẫn chưa thành công đấy thôi.

Tiệc cưới tổ chức ở khách sạn, nên sau khi nghi thức kết thúc, khách khứa liền di chuyển đến đó.

Khi Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật về nhà thì trời đã gần tối, bọn họ một người là bệnh nhân, một người là phụ nữ có thai nên không ai uống rượu, nhưng trong tiệc cưới cứ hết người này đến người khác mượn cớ tới bắt chuyện để lôi kéo quan hệ nến hai người có hơi mệt mỏi.

Trong bữa tiệc, Thẩm Thanh Lan không ăn được nhiều nên sau khi trở về Phó Hoành Dật liền nấu chút đồ ăn cho cô.

“Ăn xong thì lên phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay em không ngủ trưa rồi”

Phó Hoành Dật vừa nhìn Thẩm Thanh Lan ăn, vừa nói.

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Hôm qua em liên lạc với Eden, anh ấy nói nửa tháng nữa sẽ trở về, đến lúc đó sẽ tiến hành phẫu thuật lần thứ ba cho anh.”

Phó Hoành Dật lại không quá để tâm tới chuyện phẫu thuật của mình, khoảng thời gian này chân anh đã có cảm giác, tuy vẫn chưa thể đứng lên nhưng việc phục hồi cảm giác chứng tỏ vết thương của anh đã có chuyển biến tốt.

“Ừ”

Phó Hoành Dật thản nhiên đáp, rồi gắp một miếng cá bỏ vào bát của Thẩm Thanh Lan.

Cô nhìn sang anh hỏi, “Hình như anh không mấy quan tâm tới vết thương của mình à?”

Phó Hoành Dật ngẩng đầu lên từ sự nghiệp lựa xương cá vĩ đại của mình, nhìn Thẩm Thanh Lan, “Có à?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Có”

Phó Hoành Dật cười, hờ hững nói, “Chẳng phải trước đó Eden đã nói chân anh có thể bình phục được sao, cậu ấy là người em tin tưởng, tất nhiên anh cũng sẽ tin tưởng, nếu đã như vậy thì còn có gì để lo lắng nữa, chỉ là một cuộc phẫu thuật thôi mà”

Thẩm Thanh Lan suy đi nghĩ lại rồi thấy cũng có lý, cô lắc đầu, xem ra là mình đã quá lo lắng rồi.

* Thẩm Quân Dục vào Ôn Hề Dao trở về vào đầu tuần, khi trở lại, Ôn Hệ Dao mang cho Thẩm Thanh Lan rất nhiều đồ ăn.

Cô nhìn đống đồ ăn trước mặt, quả là có hơi bất đắc dĩ, “Chị H.

Dao, nhiều thế này em ăn không hết”

“Mấy món này đều do mẹ chị chuẩn bị, là đặc sản ở thành phố Hải đấy, em ăn không hết thì có thể tặng bạn bè.

Hơn nữa, ngày mười sáu quán trà của em khai trương rồi, mang đi làm quà cho nhân viên cũng được.”

Quán trà của Thẩm Thanh Lan không nhiều nhân viên, có mang mấy thứ này đi làm quà cũng không hết.

“Chị có muốn giữ lại một ít không?”

Ôn Hề Dao lắc đầu, “Thôi, từ nhỏ chị đã lớn lên ở đấy, mấy món này chị đã ngán từ lâu rồi, hơn nữa...”

Cô dừng một lúc rồi lấy tay xoa xoa chỗ thịt bên hông mình, “Mới có một năm mà eo chị đã to thế này rồi, chị là người sắp mặc áo cưới đấy, bây giờ không giảm cân, đến lúc đó mếu mặc không vừa váy cưới thì sẽ trở thành trò cười mất.”

Ánh mắt cô ai oán, năm nay buông thả quá, để mình phát tướng đến thế này.

Sau đó, cô nhìn sang Thẩm Thanh Lan, đáy mắt không hề che giấu sự ngưỡng mộ, “Thanh Lan, chị thấy bình thường em cũng ăn không ít, sao có thai rồi mà ngoại trừ phần bụng lớn ra thì những chỗ khác đều không có thịt thừa vậy?”

Nói xong càng thấy bị ai cho chính mình.

“Thật ra em cũng có thịt thừa đấy”

Có điều chỗ thừa thịt, ừ, theo như lời Phó Hoành Dật nói thì bây giờ một tay không nắm hết.

Trước sự thay đổi này của Thẩm Thanh Lan, anh thật sự thỏa mãn đến không thể thỏa mãn hơn.

Tầm mắt Ôn Hề Dao rơi xuống trước ngực Thẩm Thanh Lan, rồi gật đầu, càng cảm thấy ngưỡng mộ hơn, “Ừ, đúng là có thịt thừa.”

Thẩm Thanh Lan câm nín.

Bỗng nhiên Ôn Hề Dao nhích tới gần Thẩm Thanh Lan, nhỏ giọng nói, “Với số đo hiện tại của em, chắc ngài Phó nhà em vô cùng, ừm, hài lòng nhỉ?”

Thẩm Thanh Lan hơi xấu hổ, không ngờ Ôn Hề Dao lại thẳng thắn thế này.

Có điều, cổ Thẩm vẫn là cô Thẩm, chỉ trong chớp mắt cô lại khôi phục vẻ tự nhiên, thản nhiên nói: “Phụ nữ và con gái quả nhiên là không giống nhau.”

Chỉ một câu đã khiến Ôn Hề Dao vốn muốn trêu ghẹo người khác liền bị phản đòn, mặt cô lập tức đỏ ửng, ngay cả lỗ tại cũng đỏ, vỗ nhẹ Thẩm Thanh Lan, “Em thật là lẻo mép”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Em nói thật mà”

Ôn Hề Dao vội đổi đề tài, “Ngày dự sinh của em là đầu tháng Năm đúng không?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vâng, bác sĩ nói là ngày mùng 8 tháng 5 “Đó là thời điểm tốt đấy, em sẽ ở cữ trong tháng đầu hè.

Mẹ chị nói phụ nữ ở cữ không thể ra gió, cũng không được tắm rửa, nếu như ở cữ vào mùa hè sẽ thật sự rất khổ đấy”

Trước đó Sở Vân Dung cũng nói với cô như vậy, Thẩm Thanh Lan hơi đau đầu với phong tục ở cữ này, không thể ra gió, không thể tắm rửa, không thể thế này, không thể thế kia, thật sự quá nhiều điều cần kiêng kỵ.

Bây giờ Thẩm Thanh Lan chỉ cần nghĩ tới những điều đó là đã thấy lo lắng không thôi.

“Chị H.

Dao, hôn lễ của chị và anh em chuẩn bị đến đâu rồi?”

Thẩm Thanh Lan không muốn nghĩ tới vấn đề đau đầu đó nữa nên dứt khoát đổi đề tài.

“Sau Tết Nguyên Đán, mẹ chị sẽ tới thủ đô bàn bạc chuyện hôn lễ với mẹ em”

Ôn Hệ Dao trả lời, lễ cưới của cô và Thẩm Quân Dục là vào ngày 28 tháng 3, Từ đây tới ngày đó còn khoảng hai tháng, lễ phục và hội trường tổ chức hôn lễ đã chuẩn bị xong, trong hai tháng tới hoàn toàn có thể chuẩn bị kịp những thứ còn lại.

“Chị và anh em vẫn chưa chụp ảnh cưới phải không?”

“Ừ, bọn chỉ định chờ đến khi thời tiết ấm hơn thì sẽ chụp”

Ôn Hệ Dao trả lời, cô vốn muốn chụp một bộ ảnh cưới dưới nước, nhưng lần trước biết Thẩm Quân Dục không biết bơi nên đã từ bỏ ý định.

“Em nói chị mới nhớ, Thanh Lan, em xem giúp chị mấy mẫu thiệp mời này đi”

Ôn Hệ Dao vỗ đầu một cái, cuối cùng cũng nhớ ra lý do chính mà hôm nay mình đến tìm Thẩm Thanh Lan.

Cô lấy một chồng thiệp trong túi xách ra, “Em xem thử xem thiệp nào đẹp, mẹ chị gửi cho chị một xấp, chị nhìn mà hoa cả mắt”

Thẩm Thanh Lan cầm mấy xấp thiệp lên nhìn, rồi rút mấy tấm ra, “Em thấy mấy kiểu này khá đẹp”

Ôn Hệ Dao cầm lấy xem, “Được, vậy chọn mấy tấm này, ngày mai chị sẽ đưa cho anh em xem để anh ấy chọn”

Nhắc tới Thẩm Quân Dục, Thẩm Thanh Lan mới phát hiện hôm nay anh ấy không đến cùng Ôn Hề Dao, “Anh em đâu rồi?”

Ôn Hề Dao lắc đầu, “Chị cũng không biết, từ sáng đến giờ chị vẫn chưa gặp anh ấy, gọi điện thoại thì anh ấy cũng ra vẻ thần thần bí bí, không biết đang làm gì nữa”

Thẩm Thanh Lan nghĩ, gần đây không có sinh nhật ai nên cô cũng không nghĩ ra Thẩm Quân Dục đang bận chuyện gì.

Mà lúc này, Thẩm Quân Dục đang ở hồ bơi, đi cùng với anh là Hàn Dịch.

Thẩm Quân Dục thay đồ bơi rồi đứng bên hồ, rề rà không xuống nước, Hàn Dịch đã bơi xong một vòng mà Thẩm Quân Dục vẫn đứng bên hồ.

Hàn Dịch ngoi lên khỏi mặt nước, “Tôi nói này Thẩm Quân Dục, rốt cuộc cậu có muốn học bơi không? Cậu không xuống nước, cứ đứng trên bờ nhìn một đêm là có thể biết bơi sao?”

Thẩm Quân Dục liếc anh, “Tôi cứ nghĩ cậu đến là để dạy tôi”

Hàn Dịch nhún vai, “Tôi cũng muốn dạy nhưng cậu không xuống thì tôi dạy thế nào được?”

“Anh hai à, bể bơi này nông như vậy, dù cậu xuống cũng không chết đuối được đầu”

Thấy Thẩm Quân Dục chau mày nhìn mặt nước chằm chằm, Hàn Dịch đỡ chán.

Ai mà ngờ, đường đường là Chủ tịch tập đoàn Quần Lan lại là một con vịt cạn sợ nước chứ.

Thẩm Quân Dục không phải sợ nước bẩm sinh mà là khi còn bé đã xảy ra một chuyện, nhắc tới mới nhớ, chuyện này còn liên quan tới Thẩm Thanh Lan.”

Đó là vào năm Thẩm Thanh Lan bốn tuổi, lúc ấy Thẩm Quân Dục mười hai tuổi, đang ở độ tuổi ham chơi.

Khi đó trong Đại Viện có một cái bể bơi rất lớn, mùa hè mấy bé trai trong Đại Viện rất thích đến bể bơi này chơi, tất nhiên Thẩm Quân Dục cũng không ngoại lệ.

Mỗi ngày sau khi tan học là anh liền cùng mấy đứa trẻ tới bể bơi.

Khi còn bé, Thẩm Thanh Lan rất thích bám anh trai mình, Thẩm Quân Dục cũng vui lòng dẫn em gái đi theo, mọi chuyện vẫn tốt đẹp, nhưng không ngờ rằng ngày hôm đó lại xảy ra chuyện.

Hôm ấy, Thẩm Quân Dục dẫn Thanh Lan đi chơi, bởi vì người lớn đã căn dặn rằng Thanh Lan còn nhỏ không thể bơi nên Thẩm Quân Dục dẫn em gái đến xích đu gần bể bơi chơi.

Mấy đứa bé trong Đại Viện thấy Thẩm Quân Dục liền đến rủ anh tới bơi cùng, anh cũng muốn bơi nhưng thấy em gái bé nhỏ lại hơi do dự, xoắn xít hồi lâu mới nói với Thẩm Thanh Lan, “Lan Lan, anh đi bơi một lúc nhé, em ở đây đợi anh có được không?”

Cô đang cầm búp bê chơi rất say sưa nên ngoan ngoãn gật đầu, Thẩm Quân Dục yên tâm, vui vẻ theo đám bạn đi chơi.

Thẩm Thanh Lan chơi chán ngẩng đầu lên thì không thấy anh trai đầu, loáng thoáng nghe tiếng nổ đùa của Thẩm Quân Dục và đám bạn, cô liền đi về phía hồ bơi, dáng người nhỏ bé đứng bên bờ hồ, nhìn thấy anh mình nên lớn tiếng gọi nhưng Thẩm Quân Dục không nghe thấy.

Thẩm Thanh Lan lại tới gần hơn, nhưng anh vẫn không nghe thấy, vì thế cô đến sát mép hồ bơi rồi bị trượt chân, ngã vào trong bể bơi.

Lúc đó không ai phát hiện, đến khi Thẩm Thanh Lan ngã vào nước một lúc lâu mới có người nhìn thấy rồi nói với Thẩm Quân Dục.

Anh hoảng hốt vội vàng bơi qua vớt Thẩm Thanh Lan lên bờ.

Khi đó sắc mặt Thẩm Thanh Lan đã trắng bệch, may mà có người lớn đi ngang qua, kịp thời đưa Thẩm Thanh Lan vào bệnh viện nên mới không xảy ra chuyện lớn.

Chuyện này xảy ra khi Thẩm Thanh Lan còn rất nhỏ nên cô đã quên từ lâu, thậm chí không hề bị ám ảnh gì.

Nhưng ngược lại, Thẩm Quân Dục lại nhớ rất rõ hình ảnh khi em gái chìm vào trong nước, mắt nhắm chặt, cả người lạnh lẽo.

Sau đó, Thẩm Quân Dục bị Thẩm lão gia đánh một trận ra trò, nhưng anh không nên tiếng nào, cắn răng chịu roi da của Thẩm lão gia, sau đó trông coi em gái một bước cũng không rời.

Khi Thẩm Thanh Lan khỏi hẳn thì Thẩm Quân Dục không còn tới bể bơi kia và cũng không bơi lội nữa.

Hàn Dịch không biết chuyện này, anh quen biết Thẩm Quân Dục khi hai người học cấp hai, lúc đó Thẩm Thanh Lan đã mất tích, tính tình Thẩm Quân Dục cũng trở nên trầm ổn hơn nhiều, hoàn toàn không giống một học sinh trung học.

“Thẩm Quân Dục, cậu có phải là đàn ông không, nếu là đàn ông thì dứt khoát một chút đi”

Hàn Dịch kêu lên, sau đó thừa dịp Thẩm Quân Dục không chú ý túm lấy chân anh kéo anh xuống nước.

Thẩm Quân Dục không kịp chuẩn bị nên bị uống vài ngụm nước, khó khăn lắm mới đứng vững, dữ tợn trừng mắt với Hàn Dịch, “Cậu muốn giết người à”

Hàn Dịch ngượng ngùng, vừa rồi anh cũng chẳng nghĩ nhiều đến thế, chỉ định kéo Thẩm Quân Dục xuống nước.

Anh nhìn Thẩm Quân Dục, “Tôi thấy cậu xuống nước cũng đâu sợ hãi gì, sao vừa rồi đứng lâu như vậy mà không chịu xuống?”

Sắc mặt Thẩm Quân Dục cứng đờ, nói anh sợ nước, chi bằng nói anh mỗi lần muốn xuống nước thì trong đầu liền hiện lên hình ảnh Thẩm Thanh Lan chìm trong nước, quan trọng nhất là Thẩm Thanh Lan bị đuối nước cũng do anh không chăm sóc cô cẩn thận, vì vậy trong lòng anh rất áy náy với em gái mình.

Thẩm Quân Dục thản nhiên nhìn Hàn Dịch, “Không phải muốn dạy tôi sao? Vậy bắt đầu đi.”

Hàn Dịch liếc anh, ông lớn này nhờ người ta giúp đỡ mà cứ tỏ thái độ thế này, thật muốn bóp chết anh.

“Dạy, dạy ngay đây, nhưng mà Thẩm Quân Dục, tôi rất tò mò, mấy năm qua cậu chưa từng muốn học bơi sao hiện tại lại đột nhiên muốn học vậy?”

Thẩm Quân Dục không trả lời, anh không thể nói với Hàn Dịch rằng vì lần trước ở thành phố Hải nhìn thấy Ôn Hề Dao thích thú lặn nên muốn học bơi để sau này cùng cô xuống nước ngắm cảnh dưới đáy biển.

Thẩm Quân Dục và Hàn Dịch bơi lội trong hồ bơi cả ngày, lúc ra về điều Thẩm Quân Dục nhận được là nét mặt ghét bỏ của Hàn Dịch.

Dừng lời của Hàn Dịch mà nói thì chính là, Thẩm Quân Dục đã làm uổng phí thân hình hoàn hảo hơn cả vận động viên của mình.

Mặt mày Thẩm Quân Dục lạnh tanh, rõ ràng tâm trạng rất không tốt, “Buổi tối đến Mị Sắc, gọi cả bọn Thần Hi và Cố Dương nữa”

“Còn Hoành Dật thì sao?”

Hàn Dịch vừa hỏi liền nhận ra mình lỡ mồm, hiện tại Phố Hoành Dật luôn ở nhà dưỡng thương, rất ít đi ra ngoài.

“Được, tôi sẽ gọi điện thoại cho bọn họ, hai ngày trước tôi đã muốn hẹn mọi người rồi.”

Hàn Dịch nói, hai ngày trước anh vừa về thủ đô, cuối năm vừa rồi sau khi Vu Hiểu Huyên làm việc xong thì Hàn Dịch liền đưa cô ra nước ngoài du lịch, ngay cả Tết cũng không về.

Ba mẹ của Vu Hiểu Huyên đã mất, quan hệ của anh và ba mình cũng vì Hạ Phỉ mà bế tắc, bây giờ đã hoàn toàn không về nhà cũ nữa chứ đừng nói là cùng Hàn Chính Sơn đón Tết, nếu hai người đã ghét nhau như vậy thì chi bằng cách xa nhau ra thì hơn.

*
Mị Sắc.

Khi Thẩm Quân Dục và Hàn Dịch đến thì Cố Dương và Cố Khải đã có mặt, tầm mắt của Thẩm Quân Dục rơi trên người Giang Thần Hi đang ngồi trong góc uống rượu một mình.

Hàn Dịch nhíu mày nhìn sang Cố Dương, cậu ta nhún vai tỏ ý mình cũng không biết, từ đầu đến giờ Giang Thần Hi đã vậy, cứ không nói không rằng mà chỉ ngồi một chỗ uống rượu.

Thẩm Quân Dục thì lại biết một chút, Giang Thần Hi thích Bùi Nhất Ninh nhưng bị cô ấy từ chối, thậm chí ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho cậu ta, chắc Giang Thần Hi đang phiền muộn vì chuyện này.

Mấy người đàn ông tụ tập, ngoài uống rượu và đánh bài ra thì cũng chẳng biết làm gì, Thẩm Quân Dục đoạt ly rượu trong tay Giang Thần Hi, “Được rồi, đừng uống nữa, bây giờ Nhất Ninh vẫn độc thân mà, nếu cậu thích nó thì cứ tiếp tục theo đuổi là được chứ gì? Giang Thần Hi cười khổ, “Có tác dụng sao, cố ấy hoàn toàn không yêu tôi, thậm chí ngay cả thích cũng không? Bùi Nhất Ninh đã nói thẳng như vậy anh còn có thể tiếp tục được sao? “Trở ngại lớn nhất giữa cậu và Nhất Ninh không phải là vì hai người không có tình cảm mà là vì Hạo Hạo và ba mẹ của cậu.”

Thẩm Quân Dục chỉ rõ vấn đề.

Giang Thần Hi ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi có thể coi Hạo Hạo như con trai ruột của mình mà”

“Vậy ba mẹ của cậu thì sao?”

Thẩm Quân Dục hỏi, theo hiểu biết của anh thì nhà họ Giang là dòng dõi nho học điển hình, ba mẹ cậu ta tất nhiên đều là thành phần trí thức cao, nhưng ba cậu ta rất cố chấp và bảo thủ.

Muốn ông chấp nhận một người phụ nữ đã có con làm con dâu tuyệt đối là một điều rất khó khăn.

Giang Thần Hi trầm mặc, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói, “Chỗ ba tôi tôi có thể thuyết phục, tôi tin ba tôi sẽ có thể hiểu được sự lựa chọn của tôi”

Về chuyện này Thẩm Quân Dục không được lạc quan như cậu ta, nếu ba của cậu ta dễ dàng bị thuyết phục thì anh tin chắc Bùi Nhất Ninh đã không lựa chọn từ bỏ.

“Thần Hi, nếu cậu có thể thuyết phục ba mẹ cậu chấp nhận Hạo Hạo trước thì cậu và Nhất Ninh mới có thể ở bên nhau được”

Thẩm Quân Dục nói.

Giang Thần Hi lại trầm ngâm, Thẩm Quân Dục vỗ vỗ vai cậu ta, “Cậu hãy thử cân nhắc lời nói của tôi đi.

Cậu không nhận ra tình cảm Nhất Ninh dành cho cậu, nhưng người ngoài cuộc chúng tôi có thể thấy rất rõ”

“Tôi về trước đây”

Giang Thần Hi đứng lên, cầm lấy áo khoác liền đi.

Cố Dương nhìn sang Thẩm Quân Dục, “Anh nói gì với anh ấy vậy?”

Thẩm Quân Dục cười nói, “Không phải nói muốn đánh bài sao? Vừa đủ bốn người một bàn, nào, đến đi.”

Cố Khải lập tức lấy mạt chược ra, bốn người liên ngồi xuống chia bài.

*** Ngày hôm sau, Giang Thần Hi đến nhà họ Bùi, Bùi Nhất Ninh thấy anh thì cau mày, nhưng anh thì mỉm cười, “Hôm nay anh đến đây không phải để tìm em mà là tìm Hạo Hạo, anh đã hứa với thằng bé là sẽ dẫn thằng bé ra ngoài chơi”

“Tối qua người gọi điện thoại cho Hạo Hạo là anh à?”

Bùi Nhất Ninh lập tức hiểu ra, tối hôm qua sau khi Hạt Đậu Nhỏ nhận một cuộc điện thoại thì vô cùng hưng phấn, đến nửa đêm vẫn chưa chịu ngủ.

Bùi Nhất Ninh hỏi thằng nhóc là ai gọi đến nhưng Hạt Đậu Nhỏ liều chết không nói, còn nói đó là bí mật.

“Ừ, anh đã hứa với thằng bé lâu rồi, nhưng dạo này cứ bận suốt, hai ngày nay rảnh nên anh muốn dẫn thằng bé đi chơi, em sẽ không phản đối chứ?”

Thật ra Bùi Nhất Ninh cũng muốn phản đối, nhưng khuôn mặt vui mừng của con trai liền hiện lên trước mắt, Hạt Đậu Nhỏ là đứa bé cởi mở nhưng rất ít khi hào hứng vui vẻ đến vậy, có thể thấy bé cực kỳ thích Giang Thần Hi.

Bùi Nhất Ninh suy nghĩ một lúc rồi nói, “Vậy hôm nay phiền anh chăm sóc Hạo Hạo nhé, em có việc nên không đi với hai người được”

Giang Thần Hi cũng không định rủ Bùi Nhất Ninh theo nền gật đầu, “Yên tâm đi, anh nhất định sẽ chăm sóc Hạo Hạo thật cẩn thận, nhưng Hạo Hạo đầu rồi?”

Bùi Nhất Ninh bất đắc dĩ mỉm cười, “Tối qua thằng bé phấn khích quá nên ngủ muộn, bây giờ vẫn còn đang ngủ, anh vào phòng khách đợi một lúc, em đi gọi nói dậy Giang Thần Hi vào nhà, đây không phải là lần đầu tiên anh đến nhà họ Bùi, nhìn thấy Sở Vân Cẩn, anh mỉm cười chào hỏi, “Chào dì”

“Thần Hi tới đấy à, ngồi đi cháu, để dì bảo người pha trà”

Sở Văn Cẩn thấy Giang Thần Hi thì rất vui.

Giang Thần Hi xua tay, “Dì đừng khách sáo, cháu đến đón Hạo Hạo rồi sẽ đi ngay ấy mà.”

Hạt Đậu Nhỏ đang ngủ ngon thì bị Bùi Nhất Ninh kéo dậy nên mặt mày bí xị, Bùi Nhất Ninh nói, “Không phải con và chú Giang có cuộc hẹn vào sáng nay sao, bây giờ chú ấy đã đến rồi kìa, nếu con còn không chịu rời giường, để người ta về thì con đừng khóc nhé? Mắt Hạt Đậu Nhỏ lập tức sáng lên, “Chú Giang tới rồi sao mẹ?”

Có được câu trả lời chắc chắn của Bùi Nhất Ninh, cậu bé liền xuống giường, không đợi cô thúc giục đã tự đi vào nhà tắm, “Mẹ, mẹ giúp con lấy kem đánh răng đi, con muốn đánh răng Bùi Nhất Ninh mỉm cười đứng dậy đi theo con trai vào nhà tắm.

“Chú Giang Hạt Đậu Nhỏ chạy xuống từ tầng trên rồi lập tức chạy tới chỗ Giang Thần Hi, anh ôm lấy cậu bé, “Hạo Hạo có nhớ chú không?”

Hạt Đậu Nhỏ gật đầu thật mạnh, “Nhớ, chú Giang, hôm nay chú đến để dẫn cháu ra ngoài chơi sao?”

“Ừ, chẳng phải tối qua chú đã nói rồi sao? Hôm nay muốn đi đâu chơi nào?”

“Cháu đã suy nghĩ rồi, cháu muốn đi công viên giải trí”

Giang Thần Hi nhìn sang Sở Vận Cẩn và Bùi Nhất Ninh, “Di, Nhất Ninh, vậy cháu đi đây.”

Bùi Nhất Ninh đưa ba lô của Hạt Đậu Nhỏ cho anh, bên trong là đồ đạc của cậu bé, “Được.”

Sở Vân Cần nhìn thấy cảnh Hạt Đậu Nhỏ và Giang Thần Hi cười cười nói nói rời đi, bà nói: “Ít khi thấy Hạo Hạo vui vẻ như vậy, hẳn là rất thích Thần Hi, nếu Thần Hi là ba của Hạo Hạo thì tốt biết mấy.”

Bùi Nhất Ninh hơi biến sắc, “Mẹ”

Sở Vân Cẩn liền nói, “Được rồi được rồi, mẹ không nói nữa, đây là chuyện của con, con tự lo đi, mẹ chỉ nói vậy thôi.

Hôm nay thời tiết tốt, mẹ đi lấy chăn ra phơi nắng đây”

Giang Thần Hi dẫn Hạt Đậu Nhỏ đến công viên giải trí chơi cả ngày, đến khi cậu nhóc mệt lả, hai người mới ra khỏi đó.

“Hạo Hạo, có muốn đến nhà chú Giang chơi không? Ra khỏi công viên giải trí, Giang Thần Hi liền quay sang hỏi Hạt Đậu Nhỏ đang lim dim dựa trên vai anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.