Annie bỗng nhiên kêu to, khiến Ôn Hể Dao giật nảy mình, “Sao vậy?”
“Dừng xe mau lên!”
Nét mặt Annie rất sốt ruột.
Ôn Hệ Dao nghĩ cô có chuyện gì gấp nên vội vàng dừng xe, táp xe vào lề đường.
Annie xuống xe liền chạy về một hướng, nhưng chạy được nửa đường thì dừng lại, “Rõ ràng là vừa mới thấy mà, sao mới chớp mắt đã không thấy người đầu.
Đồ khốn này, anh cố ý tránh em đúng không?”
Annie tức giận dậm chân, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đi xung quanh tìm thử, không thấy người muốn gặp thì đành hậm hực quay trở lại xe.
Ôn Hề Dạo nhìn cô, “Cậu nhìn thấy ai vậy, sao lại tức giận thế?”
Annie lắc đầu, “Lúc nãy nhìn lầm, đi thôi.”
Ôn Hề Dạo lái xe rời đi, hai người đến nhà hàng mà Annie nói, nhưng cô lại không chú tâm ăn cơm, không cần nghĩ cũng biết chắc có liên quan tới người vừa rồi.
Rời khỏi nhà hàng, Ôn Hề Dao hỏi, “Muốn đi tản bộ không?”
Annie lắc đầu, rồi lại gật đầu, “Đi, ăn cơm xong đương nhiên phải đi dạo để tiêu cơm.”
** * Lúc Kim n Hi và Eden tới bệnh viện thì Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đang ăn cơm trưa.
Cơm là do di Lưu nấu rồi đưa tới.
Ngày mai anh phải thực hiện ca phẫu thuật thứ ba, nên hôm nay phải nằm viện trước để chuẩn bị.
Ca phẫu thuật lần này quan trọng hơn rất nhiều, tất nhiên độ khó cũng cao hơn.
Theo lời Eden nói, lần này liên quan đến mức độ hồi phục chân của anh, hay nói cách khác, chân của anh có thể bình phục được như trước hay không đều dựa vào ca phẫu thuật ngày mai có thành công hay không.
“An, tớ đến thăm cậu này.”
Kim n Hi đi vào, cô và Phó Hoành Dật đã gặp mặt nhiều lần, anh cũng đã biết thân phận của bọn họ, nên hai bên không cần kiêng kỵ gì nữa.
Thẩm Thanh Lan vừa định thu dọn đồ đạc, Kim n Hi đã chủ động tiến lên giúp cô dọn xong, “Được rồi, cậu cứ vác cái bụng lớn ngồi yên một chỗ đi, để tớ giúp cậu là được rồi.”
Eden kiểm tra cho Phó Hoành Dật lần nữa, “Ừm, tình trạng không tệ lắm, chắc chắn ca phẫu thuật ngày mai không gặp vấn đề gì.
Tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, sáng sớm ngày mai bắt đầu.”
Phó Hoành Dật chân thành cảm ơn Eden.
Mặc dù anh ta thích Thẩm Thanh Lan, nhưng ánh mắt rất trong sáng, giấu kín phần tình cảm này vào đáy lòng, lấy thân phận bạn bè ở bên cô, thậm chí còn vì cô mà cố hết sức cứu giúp người cô yêu.
Chính sự vô tư và thâm tình này xứng đáng để anh tôn trọng, là một người đáng để kết bạn.
Eden mỉm cười, “Không cần khách sáo như vậy.
Anh là chồng của An, tất nhiên cũng là bạn của tôi.
Khi bạn bè cần, tôi nhất định sẽ giúp.
Tuy tôi không dám bảo đảm có thể khiến chân của anh hồi phục một trăm phần trăm như trước kia, nhưng chín mươi phần trăm thì chắc chắn, cho nên anh đừng quá lo lắng.”
“Được vậy đã là tốt lắm rồi.”
Phó Hoành Dật nói.
Từ lúc bị thương trong rừng mưa, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý là chân sẽ tàn phế rồi.
Dù sao thì lúc đó, chân anh đã hoàn toàn không có cảm giác.
Về sau những chuyên gia kia cũng đã nói, chân của anh chẳng khác gì tàn phế, không thể khôi phục được như trước nữa.
Cũng vì thế, lãnh đạo cấp trên mới đồng ý để Phó Hoành Dật rời khỏi đội tiên phong.
Lúc trước, Phó Hoành Dật nhờ Eden che giấu tình hình hồi phục chân của anh cũng là vì có thể thuận lợi rời khỏi đội tiên phong.
Sau khi Eden xác định tình trạng cơ thể của Phó Hoành Dật không có vấn đề gì rồi mới rời đi vì anh còn phải chuẩn bị mọi thứ cho ca phẫu thuật.
Kim n Hi dọn dẹp xong thì ngồi một bên nhìn Thẩm Thanh Lan, vẻ mặt do dự.
Cô thấy vậy thì thản nhiên nói, “Cậu muốn nói gì thì nói đi.”
“An, chúng ta thật sự không điều tra Tần Nghiền nữa hả?”
Từ khi bà ta rời khỏi Nam Thành, đến nay vẫn không tìm thấy tung tích, khiến Kim n Hi không cam lòng.
Chuyện này đồng nghĩa với việc để bà ta rời đi dưới mí mắt CÔ.
Thẩm Thanh Lan vẫn bình thản, “Không cần, bà ta đã có bản lĩnh bỏ đi một cách im hơi lặng tiếng thì đương nhiên là rất tự tin về khả năng ẩn náu của mình.
Nếu tiếp tục điều tra cũng chẳng còn ý nghĩa gì, chỉ tốn thời gian mà thôi.”
Kim n Hi cũng biết là vậy, nhưng vẫn không cam lòng.
“Tình hình ở Nam Thành sao rồi?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
Kim n Hi biết cô đang hỏi về nhà họ Nhan, “Triệu Giai Khanh chết quá đột ngột, Nhan Thịnh Vũ đưa thi thể đi khám nghiệm, nhưng vẫn chưa có kết quả.
Nhưng Nhan Tịch thì không ổn lắm, em ấy ngất xỉu ngay ở bệnh viện, đến nay vẫn nằm trong đó.
Nhan Thịnh Vũ sợ em ấy xảy ra chuyện, nên ngồi trong em ấy một bước cũng không rời.”
Mới ngắn ngủi một tháng, Nhan Tịch đã ngã bệnh hai lần.
Thẩm Thanh Lan không khỏi lo lắng về tình trạng sức khỏe của cô ấy.
Phó Hoành Dật nhìn thấu tâm tư của cô, nắm chặt tay cổ.
Thẩm Thanh Lan cũng nắm chặt tay anh.
“Nhan An Bang đâu?”
Phó Hoành Dật hỏi.
“Vì không tìm thấy Tần Nghiến, Nhan An Bang chờ đủ bốn mươi tám tiếng liền đi báo án, nhưng cảnh sát cũng không tìm thấy manh mối nào.
Có người nói cho ông ta biết Triệu Giai Khanh qua đời, nên ông ta tới bệnh viện nhìn mặt bà ấy lần cuối.
Nhưng Nhan Thịnh Vũ không cho.
Còn Nhan Tịch, vừa thấy ông ta đã kích động, nên ông ta đành phải ra về.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan rét lạnh.
Tới tận bây giờ mà cái tên Nhan An Bang này vẫn nhớ mãi không quên Tần Nghiền như vậy.
“ n Hi, chờ sau khi có kết quả khám nghiệm thi thể của Triệu Giai Khanh, cậu điều tra thêm, để xem Tần Nghiên có sai người ra tay không.
Nếu có thì tốt bụng đến nhắc nhở Nhan tham mưu trưởng của chúng ta một chút, để ông ta thấy rõ bộ mặt thật của người mà ông ta yêu.”
Giọng điệu của cổ rất lạnh lùng, Kim n Hi gật đầu, “Cậu cứ yên tâm, tớ vẫn luôn để ý đến chuyện này.
Đúng rồi, hôm qua tớ nghe Daniel nói tháng Bảy này tranh của cậu sẽ được trưng bày tại triển lãm ở Sydney, cậu có bay qua đó không?”
Hai ngày trước Daniel đã nói với Thẩm Thanh Lan qua điện thoại, “Ừm, tớ không đi.”
Tuy tháng Bảy đã qua ngày ở cữ, nhưng con còn quá nhỏ, hơn nữa chân của Phó Hoành Dật cũng không bình phục nhanh vậy, cô không yên tâm xa hai người họ.
Chút danh tiếng này đầu thể so với người thân, cho nên Thẩm Thanh Lan có thể nhẹ nhàng từ bỏ.
Kim n Hi tát nhiên cũng đoán trước được kết quả sẽ là thế này.
Thẩm Thanh Lan là người đầu tiên cô từng gặp mà không coi trọng danh tiếng.
Lần trước vốn có một cơ hội rất tốt, nhưng lại bị Thẩm Thanh Lan tặng cho người tên Jonathan kia.
Cô biết Thẩm Thanh Lan và Daniel muốn nâng Jonathan nổi tiếng để khiến cô ả Catherine kia đẹp mặt.
Nhưng bây giờ, có thể nói là trong giới họa sĩ, Catherine đã thân bại danh liệt, làm như vậy cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Cơ hội đó xem như không đưa cho Jonathan cũng không sao, nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn tặng cho anh ta.
Bởi vì việc này, người bên ngoài còn tưởng giữa Daniel và Thẩm Thanh Lan có mâu thuẫn.
Người đại diện Daniel mấy năm nay đều chỉ chuyên tâm vào nâng đỡ Thẩm Thanh Lan, nay lại bắt đầu nỗ lực PR tác phẩm của người khác.
Thậm chí có người còn suy đoán bởi vì Thẩm Thanh Lan càng ngày càng nổi tiếng, giá trị bản thân cũng tăng gấp đối, nên bắt đầu coi thường Daniel, muốn tự bay một mình.
Đối với chuyện này, có người thắc mắc, cũng có người cười trên nỗi đau của người khác, và nhiều người thì ngồi xem trò vui.
Mà hai nhân vật chính lại không thèm bận tâm đến vấn đề này, mặc cho người ngoài suy đoán, mãi cho đến khi có tin tức Thẩm Thanh Lan sắp ra mắt tác phẩm mới để tham gia triển lãm nghệ thuật ở Sydney lan ra.
Tác phẩm lần này rất khác những tác phẩm trước đây của Thẩm Thanh Lan.
Đây là một tác phẩm lớn theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, rất dài, rất rộng, đây là một dự án rất tốt thời gian và công sức.
Ngay cả Daniel cũng không được biết trước về nội dung bức tranh.
Thẩm Thanh Lan chỉ nói sẽ hoàn thành trước buổi triển lãm.
Còn Phó Hoành Dật đã được nhìn thấy bức tranh này, dù sao lúc Thẩm Thanh Lan vẽ tranh anh luôn ở bên cạnh cô, lúc đưa màu vẽ, đôi khi sẽ góp ý điều chỉnh về màu sắc.
Nhìn cô vẽ tranh, anh càng nhạy cảm về màu sắc hơn, khiến cô càng hài lòng với màu sắc mà anh điều chỉnh.
Sau khi Ôn Hề Dao và Annie đến gần bệnh viện, cô mới phát hiện đây chính là bệnh viện mà Phó Hoành Dật đang nằm.
Hèn gì lúc Annie nói địa chỉ, cô đã cảm thấy đường Kim Cảng hơi quen, bây giờ nhìn thấy bệnh viện mới nhận ra, con đường này chính là nằm ở phía đối diện cổng sau bệnh viện.
Nếu đã tới đây thì tất nhiên Ôn Hệ Dao cũng muốn vào thăm một chút, rẽ vào một chỗ gần đó mua trái cây, rồi đi mua thêm bó hoa tươi.
“Hề Dao, cậu muốn đi thăm ai sao?”
Annie tò mò hỏi.
“Em rể chồng chưa cưới của tớ đang nằm viện này, bây giờ tớ vào thăm cậu ấy.”
Annie không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy, “Vậy tớ đi với cậu, dù sao bây giờ tớ cũng không có chuyện gì để làm.”
“Chẳng phải cậu muốn đi gặp trai đẹp sao?”
Vừa rời khỏi nhà hàng, cha của cô nàng đã gọi điện thoại đến, nói đã sắp xếp một buổi ra mắt.
“Bây giờ tớ làm gì có tâm trạng.”
Annie nói, trong đầu cô chỉ toàn là hình bóng vừa nhìn thấy trên đường.
Nếu không phải người đó cho cô vào danh sách đen thì cô thật muốn gọi điện thoại tra hỏi xem người phụ nữ mà cô nhìn thấy lúc nãy là ai.
“HỂ Dao, nếu một người đàn ông không thèm để ý đến cậu, đối xử lạnh lùng với cậu, nhưng lại vừa nói vừa cười với một người phụ nữ khác, cậu nói xem tại sao chứ?”
Annie chợt hỏi.
Ôn Hề Dao dừng bước, “Còn có lý do gì nữa chứ, nếu người đàn ông đó không ghét người phụ nữ này thì cũng là vì anh ta thích người phụ nữ kia, kết quả cuối cùng đều là anh ta không thích một người phụ nữ nào đó.”
Vẻ mặt Annie tối sầm.
Ôn Hệ Dao nhìn cô, “Annie, anh bác sĩ đó đã có người mình thích rồi hả?”
Annie lắc đầu, “Tớ không biết, lúc tớ biết anh ấy thì tớ đã từng hỏi y tá trong bệnh viện, y tá bảo chưa từng nghe nói là anh ấy kết hôn, cũng không thấy có bạn gái, cho nên tớ đoán có thể là anh ấy còn độc thân.”
Ôn Hề Dao ốm trán, “Cậu đoán?”
“Cho dù anh ấy có bạn gái thì thế nào, chỉ cần anh ấy còn chưa kết hôn thì tớ vẫn còn cơ hội.
Chẳng phải có người đã từng nói, chỉ có không chăm chỉ cày cuốc, chứ không có góc tường nào không đổ.”
“Annie, cậu từng nói sẽ không qua lại với người đã có vợ?”
Annie nhún vai, “Đúng vậy, bây giờ tớ vẫn không có ý định đó.
Nhưng anh ấy không đeo nhẫn, chứng tỏ vẫn chưa kết hôn, không tính là người có vợ.”
Ôn Hề Dao cũng lười nói chuyện với cô, “Nhưng cậu nhớ chú ý một chút, nếu là người có vợ thì nên từ bỏ sớm đi, miễn cho hai người hại mình.”
“Yên tâm, yên tâm, mặc dù tớ thích trai đẹp, nhưng tớ vẫn là người có nguyên tắc.”
Đang nói chuyện thì đã đến phòng bệnh của Phó Hoành Dật.
Ôn Hề Dao đã gọi điện thoại báo trước, nên Thẩm Thanh Lan biết cô sắp qua đây, nhưng vẫn hơi bất ngờ khi thấy người đi cùng cô.
Cô đã từng gặp cô gái này, ở trong bữa tiệc cuối năm của Tập đoàn quân Lan, là bạn của Ôn Hề Dao.
“Chị H.
Dao, sao hôm nay chị lại tới đây?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
Ôn Hề Dao cười, để hoa và trái cây sang một bên, “Chị đi ăn cơm với bạn ở gần đây, nhớ Hoành Dật đang nằm trong bệnh viện này, nên qua thăm một chút.”
“Cô Thẩm, rất vui được gặp lại cô.”
Annie nói.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Cô Annie, chào cô.”
“An, táo hôm nay ngọt thật đấy.”
Giọng Kim n Hi truyền đến từ trong toilet, sau đó cô xuất hiện trong phòng, nhìn thấy người đang đứng trong phòng thì hơi nhíu mày.
Annie cũng nhìn Kim n Hi, hai mắt mở to, ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh Kim n Hi, “Là cô, cô ở đây, vậy cô có biết anh ấy ở đâu không?”
Kim n Hi hờ hững lắc đầu, “Tôi không quen anh ấy, không biết.”
Annie nhìn cô chằm chằm, “Anh ấy hay dùng cô làm bia đỡ đạn thì sao cô không quen anh ấy được chứ? Nhất định có biết anh ấy ở đâu đúng không? Cô nói cho tôi biết anh ấy ở đâu, tôi tìm anh ấy lâu lắm rồi.”
“Nếu cô đã nói tôi chỉ là bia đỡ đạn thì anh ấy đi đâu làm sao tôi biết được?”
Nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, Thẩm Thanh Lan thắc mắc nhìn Ôn Hồ Dao.
Chỉ thấy cô lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Cô chỉ biết Annie đang tìm một người, người đó làm bác sĩ, xem ra cô gái này biết anh bác sĩ đó.
Nhớ lại vấn đề mà Annie đã hỏi trên đường tới đây, chắc người cô ấy nói chính là người phụ nữ này? Không, cô nhat day về đây, đi p Annie vẫn truy hỏi Kim n Hi đến cùng, “Không, cổ nhất định biết anh ấy ở đâu, tôi xin cô hãy nói tôi biết.
Tôi rất thích anh ấy, tôi theo anh ấy từ nước M tới nước Y, rồi từ nước Ý về đây, đi một vòng như vậy cũng chỉ để gặp anh ấy.
Tôi biết giữa cô và anh ấy không phải quan hệ bạn trai bạn gái.
Tôi cũng không phải là muốn thế nào, chỉ muốn gặp anh ấy một chút thôi, tôi thật sự rất nhớ anh ấy.”
Nếu thái độ của Annie vẫn ương ngạnh, Kim n Hi sẽ kiên quyết không trả lời cô.
Nhưng cô đã xuống nước như thế, khiến cô thấy cũng đáng thương.
Do vậy liền mềm lòng, thở dài nói: “Anh ấy không thích cô, cô cần gì phải theo anh ấy tới tận đây.”
Annie cười khổ, “Tôi biết, nhưng tôi rất thích anh ấy, không nhìn thấy anh ấy thì tôi lại càng nhớ hơn.
Bây giờ anh ấy không thích tôi cũng không sao, một ngày nào đó tôi sẽ khiến anh ấy thích tôi.”
Annie vừa dứt lời thì một người đi vào, mắt Annie phát sáng, chạy tới, “Cuối cùng em cũng tìm được anh!”