Eden nhìn người đang chạy về phía mình, trong mắt hiện vẻ ngạc nhiên, rồi nghiêng người sang một bên, tránh cái ôm của Annie.
Cô ôm hụt liền u oán nhìn anh, “Đã lâu không thấy anh, đến khi gặp mặt muốn ôm một cái cũng không được sao?”
Eden lạnh nhạt, “Tại sao cô lại ở đây?”
Annie cười tủm tỉm, “Cái này gọi là duyên phận đấy! Em cùng bạn em đi thăm bệnh mà cũng gặp được anh, chứng tỏ duyên phận của chúng ta rất sâu đúng không?”
Eden không trả lời, chỉ hỏi, “Bây giờ đã gặp rồi, có thể đi được chưa?”
Annie buồn bực, “Em vừa gặp được anh, thế mà anh đã đuổi em đi.
Anh ghét em đến vậy sao?”
Eden nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt, “Những lời cần nói tôi đã sớm nói với cô rồi.
Tôi nghĩ tôi đã thể hiện rất rõ ràng.”
Annie cắn môi, đúng vậy, sao có thể không rõ ràng được chứ? Anh bình thản từ chối, sau đó cho số điện thoại của cô vào danh sách đen, còn tìm một cô gái đến nói là bạn gái mình, rồi chạy sang nước khác.
Để tránh mặt cô, xem ra Eden bỏ rất nhiều công sức.
Thẩm Thanh Lan thích thú nhìn cảnh tượng này.
Phó Hoành Dật thấy dáng vẻ bà tám hiếm gặp của cô thì mỉm cười bất đắc dĩ.
Eden đi vòng qua người Annie, lại nói chuyện nhã nhặn như trước, “Thanh Lan, tối nay em về đi, có anh ở lại bệnh viện là được rồi.”
“Không cần, ngày mai anh là người thực hiện ca phẫu thuật, phải có đủ tinh thần và sức khỏe, ở đây em sẽ lo liệu được.”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, nhìn Annie đang buồn rầu, rồi nháy mắt với Eden.
Eden hiểu ý cô, trong lòng càng buồn hơn, đành mỉm cười nói, “Vậy anh sẽ nhờ người chuyển một cái giường sang đây cho em.”
Từ lúc Eden đi vào, Ôn Hệ Dao vẫn giữ im lặng, âm thầm quan sát người đàn ông này.
Bây giờ cô đã tin lời Annie nói, anh ta thật sự không thích cô ấy, chỉ cần nhìn vào mắt anh ta đã thấy rõ điều này.
“Chào anh, tôi là Ôn Hệ Dao, chị dâu tương lai của Thanh Lan.”
Ôn Hề Dao chủ động giới thiệu.
Cô đã gặp bác sĩ Eden qua hai ca phẫu thuật lần trước, cũng từng nghe Thẩm Quân Dục nhắc đến cái tên này rất nhiều lần, nhưng đến hôm nay mới chính thức làm quen.
Eden mỉm cười nhã nhặn, “Chào cổ On.”
Ôn Hề Dao cũng không thắc mắc vì sao đối phương lại biết mình, dù sao thì trước đó hai người đã chạm mặt nhau mấy lần.
Eden chỉ định đến bảo Thẩm Thanh Lan về nhà nghỉ ngơi, thấy cô không muốn thì cũng không thuyết phục nữa, xong chuyện liền chuẩn bị ra về.
Eden vừa đi, Annie liền đuổi theo.
Ôn Hề Dao tò mò hỏi Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, bác sĩ Eden có bạn gái chưa?”
Thẩm Thanh Lan chưa kịp trả lời thì Kim n Hi đã mở miệng trước, “Eden không có bạn gái, cũng chưa kết hôn, nhưng anh ấy đã có người mình thích.
Chị nên khuyên người bạn đó của chị, để cô ấy từ bỏ đi, đừng lãng phí thời gian vì Eden nữa.”
Cô nói lời này chỉ vì muốn tốt cho Annie, mấy người họ đều biết rõ tâm tư của Eden thế nào.
Tình cảm nhiều năm như vậy, không phải chỉ cần nói buông xuống là có thể làm được.
Đừng thấy bây giờ ánh mắt của Eden khi đối mặt với Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật rất bình thản, chẳng qua là anh ấy đã đè nén tình cảm đó ở trong đáy lòng mà thôi.
Ôn Hề Dao cũng khó xử, “Chuyện của Annie, tôi không quản được.”
Vậy thì không còn cách nào khác, chuyện này cứ để Eden và Annie tự giải quyết thôi.
Ôn Hồ Dao ở thêm một chút rồi đi.
Trưa nay cô trốn việc để đến đây, buổi chiều còn có một cuộc họp phải chủ trì, nên không thể ở bên ngoài lâu được, gọi điện thoại cho Annie thì cô ấy lại bảo cô cứ về trước.
Vất vả lắm cô mới tìm được Eden, đương nhiên không thể dễ dàng rời đi như vậy.
Sau khi Ôn Hệ Dao đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người Thẩm Thanh Lan, Phó Hoành Dật và Kim n Hi.
Thẩm Thanh Lan cuối cùng cũng hỏi, “Giữa Annie và Eden đã xảy ra chuyện gì?”
Kim n Hi dựa sang bên cạnh gặm táo, “Có một lần Annie đến bệnh viện khám bệnh, bác sĩ khám cho cô nàng vừa khéo là Eden.
Cô nàng này liền bị anh ấy chinh phục, sống chết muốn ở bên anh ấy.
Cậu cũng biết rồi đấy, Eden rất nghiêm túc trong vấn đề tình cảm, tất nhiên không đón nhận cổ ta nên đã từ chối.
Nhưng cô gái đó rất kiên trì, cho dù bị từ chối cũng không từ bỏ Eden, theo đuổi anh ấy khắp nơi.”
Khi đó ở nước Ý, đúng lúc cô có việc tìm Eden, thì nhìn thấy Annie đang bám theo anh.
Để khiến cô ta hết hy vọng nên anh mới nói cô là bạn gái mình, còn nói mình thích kiểu phụ nữ dễ thương giống như Kim n Hi.
Thẩm Thanh Lan nghe xong thì nói một câu, “Tớ lại cảm thấy Annie được đấy chứ.”
Tính tình Eden quá nội tâm và bị động, tính cách của cô gái kia lại cởi mở chủ động, hai người vừa khéo bổ sung cho nhau.
“May là cậu không nói trước mặt Eden.”
Nếu không, Eden sẽ đau lòng lắm đấy.
Đương nhiên, Thẩm Thanh Lan sẽ không nói những lời này ngay trước mặt Eden, cô không ngu ngốc đến mức đó.
Cô nhìn Phó Hoành Dật, “Em sẽ nhờ dì Lưu đem hai bộ quần áo tới đây.”
Phó Hoành Dật lắc đầu, “Ở đây không cần em lo nữa, anh chỉ ngủ ở đây một giấc, sáng sớm ngày mai phải vào phòng phẫu thuật, nên không có chuyện gì đâu.
Anh cũng không cần ai chăm sóc, nếu anh muốn làm gì thì sẽ tìm y tá giúp.
Em về nghỉ ngơi đi.”
Điều kiện ở đây không thể tốt bằng ở nhà được, Phó Hoành Dật không muốn cô ở lại đây chịu khổ.
Thẩm Thanh Lan vẫn kiên trì, nhưng nhìn vào ánh mắt lo lắng của Phó Hoành Dật thì cuối cùng cũng gật đầu, “Được, sáng mai em và ông nội sẽ đến đây.
Lát nữa em sẽ tìm một người hộ lý cho anh.”
Phó Hoành Dật không từ chối.
Thẩm Thanh Lan ở lại đến chín giờ tối, Phó Hoành Dật phải thúc giục thêm mấy lần mới chịu rời khỏi bệnh viện.
Kim n Hi phụ trách đưa cô về nhà.
“Ngài Phó nhà cậu quả thật rất quan tâm đến cậu.”
Trên đường về, Kim n Hi đùa giỡn.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Daniel không đối xử tốt với cậu?”
“Nếu anh ấy dám không tốt với tớ, hừ hừ.”
Kim n Hi giơ nắm đấm lên.
“Anh ấy chỉ là một người bình thường, không đánh lại cậu đâu, cậu đừng bạo lực gia đình đấy.”
“Ha ha, Sao tớ nỡ dùng bạo lực với anh ấy chứ, vừa rồi tớ chỉ thuận miệng nói đùa thôi.”
Chở Thẩm Thanh Lan về nhà an toàn, Kim n Hi mới đi về.
Thẩm Thanh Lan vừa vào nhà đã thấy Phó lão gia vẫn đang chờ cổ trong phòng khách, “Ông nội, đã muộn thế này rồi, sau này ông đừng chờ cháu nữa, cứ đi nghỉ ngơi trước.”
Phó lão gia mỉm cười ấm áp, “Ông già rồi, giấc ngủ cũng ít đi.
Ông đầu có chờ cháu, đang xem ti vi mà.”
Thẩm Thanh Lan cũng không vạch trần ông, “Bây giờ khuya lắm rồi, ông ngủ sớm một chút đi ạ, không được thức đêm xem ti vi, không tốt cho mắt đầu.”
Phó lão gia cười tủm tỉm, đứng dậy, “Ông đi ngủ đây.
Thanh Lan, cháu cũng ngủ sớm đi.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười gật đầu.
*** Hôm sau, trời vừa sáng Thẩm Thanh Lan đã thức dậy, đưa tay sờ sang bên cạnh, cảm thấy lạnh lẽo mới nhớ ra Phó Hoành Dật đang ở trong bệnh viện.
Cô sờ bụng mình thì thầm, “Mẹ vừa tỉnh dậy đã nhớ ba, có phải con cũng nhớ ba giống mẹ không?”
Cái bụng vẫn yên lặng, không có động tĩnh gì.
Gương mặt Thẩm Thanh Lan dịu dàng.
Cô nằm trên giường thêm một lát cho tỉnh táo rồi mới rời giường.
Ăn sáng xong, Thẩm Thanh Lan và Phó lão gia liền xuất phát, lúc đến bệnh viện, Eden đang kiểm tra lần cuối cho Phó Hoành Dật.
Thẩm Thanh Lan và Phó lão gia ngồi ngoài hành lang, khi cô nhìn thấy dòng chữ “Đang phẫu thuật”
sáng đèn thì đôi mắt rất yên tĩnh, nhưng trong tay lại ươn ướt mồ hôi.
Mặc dù Eden nói ca phẫu thuật lần này không nguy hiểm, nhưng lại rất quan trọng với Phó Hoành Dật.
Anh là một người đàn ông mạnh mẽ, lại là quân nhân xuất sắc, nếu chân của anh không thể bình phục hoàn toàn, Thẩm Thanh Lan nghĩ, đó sẽ là điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời anh.
“Thanh Lan, cháu đừng lo.
Hoành Dật là đàn ông, chút chuyện này nó vẫn gánh vác được.”
Phó lão gia an ủi.
“Ông nội, cháu hơi lo.”
Thẩm Thanh Lan không phủ nhận nỗi lo lắng trong lòng mình.
Phó lão gia nói tiếp, “Hiện giờ chân của Hoành Dật đã hồi phục vượt xa dự tính ban đầu.
Bác sĩ Eden cũng nói không có vấn đề gì lớn.”
Thẩm Thanh Lan hiển nhiên hiểu điều đó, cô mỉm cười hỏi lại, “Ông nội, ông không lo lắng sao?”
Sao Phó lão gia không lo lắng được chứ, dù gì Phó Hoành Dật cũng là cháu trai duy nhất của ông.
Nhưng ông là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, từng chứng kiến rất nhiều chuyện, do vậy cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Thời gian phẫu thuật kéo dài đằng đẵng, lần này còn lâu hơn lần trước rất nhiều, Thẩm Thanh Lan hơi sốt ruột.
Lúc Thẩm Quân Dục đến, Thẩm Thanh Lan vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.
Phó Hoành Dật đã vào đó hơn ba tiếng rồi.
Thẩm Quân Dục cầm mấy hộp giữ nhiệt, “Ông Phú, Lan Lan, hai người ăn cơm trước đi.”
Thẩm Thanh Lan biết bây giờ mình không thể chịu đói được, cho dù không đói bụng thì cũng phải ăn cơm.
Thẩm Quân Dục nhìn em gái, im lặng không nói lời nào, cũng không biết nói gì an ủi mà chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh hai người.
Chờ đến khi cửa phòng phẫu thuật được mở ra đã là bốn tiếng sau.
Eden từ bên trong bước ra, vẻ mặt rất mệt mỏi.
Phẫu thuật gần tám tiếng, ngay cả anh cũng cảm thấy rất mệt.
“Thanh Lan, ca phẫu thuật rất thành công, chờ đến ngày mai khám xong là có thể xác định tình trạng hồi phục.”
Thẩm Thanh Lan liền yên tâm, mỉm cười nói, “Em sẽ không nói cảm ơn đầu, anh mau đi nghỉ ngơi đi.”
Đã không còn chuyện của mình, Eden gật đầu liền rời đi.
Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật được đẩy ra ngoài thì thoáng hoảng hốt.
Đây là lần thứ tư cô nhìn thấy anh được đẩy ra từ phòng phẫu thuật.
Cô không biết trước đây, cảnh tượng thế này đã xuất hiện bao nhiêu lần, nhưng từ những vết sẹo trên người anh thì có thể đoán được, trong quá trình thi hành nhiệm vụ anh từng bị thương nặng không chỉ một lần.
Thuốc mê vẫn còn tác dụng, Phó Hoành Dật đang ngủ.
Thẩm Thanh Lan ngồi bên giường lẳng lặng nhìn anh.
Lúc Phó lão gia xác định Phó Hoành Dật không sao mới đi về.
Ông đã chín mươi tuổi rồi, không thể khỏe bằng người trẻ tuổi được, ngồi chờ tám tiếng thân thể của ông sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Thẩm Thanh Lan vẫn ngồi trong phòng bệnh cùng Phó Hoành Dật, mãi cho đến khi anh tỉnh lại.