Lúc Eden trở lại văn phòng thì thấy Annie đang chờ trước cửa, trên tay còn cầm một cái hộp giữ nhiệt, “Eden, phẫu thuật kết thúc rồi à? Mệt lắm đúng không? Em đã chuẩn bị cơm cho anh rồi, em nhờ dì giúp việc trong nhà đặc biệt làm cho anh đấy, anh có muốn ăn chút không?”
Eden lạnh nhạt nhìn cô một cái, không nhận lấy mà xoay người vào phòng.
Annie liền đi vào theo, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, “Eden, em đã dặn người ta nấu canh bồi bổ cho anh đấy, anh nếm thử đi.”
Cô mở nắp hộp ra, mùi thơm thức ăn liền lan tỏa trong phòng.
Eden tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, không hề để ý tới Annie.
“Eden, anh phẫu thuật lâu như thế, chắc cũng đói bụng rồi, anh ăn một chút gì trước đi, chờ ăn no rồi ngủ tiếp, nếu không sẽ đau dạ dày.”
Eden vẫn nhắm mắt lại không nói lời nào.
Annie bày thức ăn ra bàn, sau đó kéo tay áo anh, “Eden, ăn cơm đi.”
Cuối cùng Eden cũng chịu mở mắt ra nhìn cô, “Ra ngoài.”
Annie không đi, cô đã quen với sự lạnh nhạt của Eden đối với mình, “Em nhìn anh ăn cơm xong rồi mới đi.”
Sợ Eden không tin, cô còn đưa tay lên thề, “Em hứa, chỉ cần anh ăn cơm xong, em sẽ đi khỏi đây ngay.”
“Thật sự không đi?”
Eden hỏi lại.
“Anh ăn cơm đi, đây đều là do em cố ý bảo đầu bếp làm đấy.”
Cô còn đích thân vào phòng bếp giám sát.
Eden im lặng nhìn cô, rồi đứng dậy cởi áo blue muốn bỏ đi.
Annie cản lại, “Anh đừng đi, được, em sẽ đi ngay, anh nhớ ăn hết cơm đấy.”
Annie nói xong liền đi, Eden nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn một lát, rồi lắc đầu gọi y tá vào, chỉ vào thức ăn trên bàn nói, “Mấy cổ cẩm đi ăn đi, vẫn còn sạch sẽ, chưa đụng vào.”
Y ta ngạc nhiên hỏi anh, “Bác sĩ Eden, cho chúng tôi hết sao?”
Eden cười nhã nhặn, “Ừm, muốn ăn thì lấy đi, nếu không muốn ăn thì vứt giúp tôi.”
Eden nói xong liền thản nhiên rời đi, y tá nhìn thức ăn phong phú trên bàn, trong lòng lặng lẽ thắp một ngọn nến cho Annie.
Xem ra lại có một người trao nhầm trái tim thiếu nữ rồi.
Sau khi Eden ra khỏi bệnh viện liền về căn nhà ở thủ đô, tắm xong rồi đi ngủ.
Đến tối, Eden tỉnh dậy, ăn một gói mì ăn liền, sau đó đến bệnh viện, nhìn vào phòng Phó Hoành Dật, thấy hai người còn đang ngủ nên không đi vào quấy rầy.
Anh cũng không phải là nhân viên chính thức của bệnh viện nên không cần bận tâm đến những chuyện còn lại ở đây, quay về văn phòng thay quần áo, rồi đến quán bar.
Một mình anh ngồi ở quầy bar, lẳng lặng uống rượu.
Anh rất ít khi uống rượu, nhưng đôi khi cũng uống một ly, quầy bar ồn ào náo nhiệt không hề ảnh hưởng đến anh.
“Này, anh đẹp trai, đi một mình sao? Có muốn mời tôi uống một ly không?”
Một cô gái dựa vào quầy bar mỉm cười nhìn Eden, phóng điện về phía anh.
Eden mỉm cười, “Bạn của tôi sắp đến rồi.”
Người đẹp kia bĩu môi, “Vậy thì tiếc quá, lần sau có duyên chúng ta gặp lại.”
Eden không tiếp lời, người đẹp kia liền nhún vai rời đi.
Người pha chế đặt một ly cocktail trước mặt Eden, “Đây là của cô gái kia mời anh.”
Anh ta chỉ về một hướng.
Eden nhìn sang, thì thấy một cô gái tóc dài nâng ly rượu về phía anh.
Eden nâng ly rượu lên, uống một ngụm.
Cô gái kia thấy thế thì mỉm cười, đi về phía Eden.
“Anh đẹp trai.”
Eden nhìn mỹ nữ cười khẽ, ra hiệu cho người pha chế pha thêm một ly, đặt trước mặt cô ta, “Xin mời.”
Người đẹp kia khoác tay lên vai Eden, “Anh đẹp trai, trong nhà tôi có rất nhiều rượu ngon, muốn cùng tôi nếm thử không?”
Trên người cô ta thoang thoảng mùi nước hoa, không quá nồng, rất dễ chịu.
Eden cười khẽ, cầm tay cô gái, nhưng còn chưa mở miệng, một cái tay đã vươn ra đập lên tay cô ta, gạt ra, “Ái chà, móng vuốt của ai đây, để ở đâu đấy?”
Eden nhíu mày nhìn cô gái đang khoác cánh tay mình để tuyên bố chủ quyền, “Cô theo dõi tôi?”
Annie hừ lạnh, nhỏ giọng nói, “Anh đừng nói gì cả, chuyện của chúng ta lát nữa sẽ nói sau.”
Dứt lời, cô nhìn sang cô gái kia, “Tôi nói này cô, trên mặt cô trét mấy cần phấn vậy? Sao còn có can đảm đứng đây dọa người? Cô không biết cô cười một tiếng, phấn trên mặt phấn liền rơi lả tả xuống à.
Cô tự nhìn dưới đất kia kìa, màu trắng của phấn đấy.”
Cô gái kia tức đến mức toàn thân run rẩy, nhất là cánh tay vừa bị Annie dừng sức đập lên đã sưng đỏ, “Cô là ai?”
Annie ôm chặt cánh tay Eden, đắc ý nhìn cô ta, “Cô nói thử xem tôi là ai?”
Cô gái kia lại hỏi Eden, “Anh đẹp trai, cô ta là bạn của anh?”
Eden gật đầu, cô gái kia liền hừ một tiếng, “Còn tưởng là trai đẹp, không ngờ lại là thằng ngu.”
Dứt lời, cô ta toan bỏ đi, nhưng vừa đi được hai bước lại quay về cầm lấy ly rượu mà người pha chế vừa mang ra.
Annie cười đắc ý nhìn bóng lưng cô gái kia nổi giận đùng đùng bỏ đi.
“Bây giờ có thể buông ra được chưa?”
Eden lạnh nhạt nói.
Annie thả tay ra, bật cười, “Eden, em biết anh có cảm giác với em mà.”
Eden không nói gì, cứ như không rõ vì sao cô ta lại tự tin như thế.
Còn Annie thì rất vui vẻ, “Lúc nãy chính miệng anh đã thừa nhận em chính là bạn gái của anh.”
“Cô nghe nhầm rồi, tôi nói là bạn.
Cô vẫn chưa trả lời tôi, cổ theo dõi tôi?”
“Không, nếu em nói đây là trùng hợp anh có tin không? Em cũng đến quán bar này uống rượu, vừa đi vào thì nhìn thấy anh làm chuyện có lỗi với em, em nên là người tức giận mới đúng chứ.”
Annie hừ một cái, thở phì phò, tên đàn ông chết tiệt này, đối xử với cô thì lạnh như băng, còn đối với mấy cô gái khác thì cười tủm tỉm.
Chờ cô có được anh, nhất định sẽ bắt anh quỳ trên vỏ sầu riêng.
“Giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, hai từ có lỗi này từ đâu mà ra?”
Eden lạnh lùng hỏi.
“Chẳng phải vừa rồi anh thừa nhận chúng ta là quan hệ bạn trai bạn gái sao? Trước đó không có, bây giờ có.”
“Tôi nói là bạn bè.”
Eden nhấn mạnh.
“Giữa bạn trai bạn gái và bạn bè không phải chỉ kém một chữ à? Có sao đâu, đều giống nhau thôi.
Bây giờ anh là bạn em, tương lai sẽ là bạn trai của em, sớm muộn gì cũng phải, sớm một ngày còn hơn chậm một ngày.”