Eden lạnh mặt, rút tay ra khỏi tay cô, “Tôi đã có người mình thích, nhưng người đó không phải cô.”
Annie nghe vậy thì sững sờ, nhưng rồi bật cười, “Anh đang nói đến cô gái lần trước bị anh bắt đến làm bia đỡ đạn hả? Đừng đùa nữa, theo em thấy thì có thể hai người rất thân thiết, nhưng chắc chắn không phải kiểu quan hệ yêu đương.
Cho dù hai người có thích nhau, thì cũng không phải kiểu thích giữa nam và nữ.
Trừ khi anh nói cho em biết có cô gái đó là ai, nếu không em sẽ không tin.
Cô nhìn Eden, chờ anh nói ra một cái tên.
Eden mím môi, không nói gì.
Annie liền mỉm cười trêu chọc, “Em biết ngay là anh lừa em mà, anh không hề có người mình thích.
Eden, em biết bây giờ anh không thích em, nhưng đó là vì anh còn chưa biết nhiều mặt tốt của em.
Chờ anh biết rồi, anh nhất định sẽ thích em.
Em rất có lòng tin về điều này.”
“Tùy cô, nhưng sau này không được bám theo tôi nữa.
Tôi không thích phụ nữ lúc nào cũng đi theo mình.”
Eden nói.
Annie còn muốn đi theo.
Eden lạnh nhạt nhìn cô, rồi cầm áo khoác rời đi.
Annie dừng bước, vừa cúi đầu thì nhìn thấy dưới sàn nhà có một tấm ảnh.
Cô nhặt lên xem, trong đó có năm người, ngoại trừ cô gái bị Eden dùng làm bia đỡ đạn, còn có Thẩm Thanh Lan vừa gặp hôm nay, siêu mẫu quốc tế Sicily và siêu sao quốc tế Andrew.
Thẩm Thanh Lan trong bức hình rất trẻ trung, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Annie nhíu mày, chẳng lẽ mấy người này quen biết nhau từ lâu rồi? Nhưng nếu Eden đã mang theo bên mình, chứng tỏ rất quan trọng với anh ấy.
Annie ngẫm nghĩ rồi bỏ tấm hình vào túi xách, định hôm nào trả lại.
Đây chẳng phải là một cái cớ chính đáng để đi tìm anh sao? Đúng là một lý do khiến anh không thể từ chối được.
Nghĩ vậy, cô liền phấn khởi, chút buồn phiền vừa mới bị anh từ chối liền biển.
Người pha chế đặt một lý có màu xanh lam xuống trước mặt cô ta, “Thưa cô, rượu của cô đây.”
Annie khẽ nhấp một ngụm, đôi mắt sáng lấp lánh.
Vừa nghĩ đến Eden, trong lòng cô liền ngọt ngào.
Ngay cả chính cô cũng không biết, trên đời này sao lại có một người đàn ông hoàn mỹ như anh chứ.
“Chào cô, đi một mình?”
Giọng nói của một người đàn ông vang lên bến tại Annie.
Cô liền rùng mình, vô thức nghiêng sang một bên, nhìn người bắt chuyện với mình rồi chau mày, “Đi ra chỗ khác.”
Người đàn ông không đi một mình mà đến cùng hai người khác.
Cả đám cười hì hì nhìn Annie, “Uống rượu một mình rất buồn, chi bằng uống cùng chúng tôi.
Ba anh em chúng tôi bảo đảm sẽ uống cùng tiểu thư() đến vui vẻ.”
() Bến Trung hay dùng từ tiểu thư để chỉ những cô gái lẳng lơ hoặc hành nghề mại dâm.
“Anh mới là tiểu thư, cả nhà anh mới là tiểu thư.
Mau cút khỏi chỗ bản tiểu thư, bản tiểu thư không hứng thú chơi đùa với mấy người.”
Annie mất kiên nhẫn, cô cũng được xem là khách quen ở quán bar, cũng từng gặp nhiều người như vậy, nên cũng có kinh nghiệm ứng phó.
Quán bar cao cấp như chỗ này, đàn ông và phụ nữ thường đến đây săn mồi.
Nếu đã có thể tới đây, thì điều kiện cũng không tệ.
Cô đã nói vậy thì người ta biết điều liền rời đi.
Nhưng mấy người hôm nay Annie gặp phải xem như ngoại lệ.
Nghe cô nói, bọn họ không những không đi, mà còn vây lấy cô, vẻ mặt khả ố ngắm nhìn cô, trong mắt hiện vẻ thèm thuồng, “Cô bé, không được nói chuyện hung dữ như thế, phải nói năng nhỏ nhẹ mới đáng yêu.”
Annie hừ lạnh, khoanh tay, “Nhỏ nhẹ: Chị đây ghét nhất chính là nhỏ nhẹ, mau cút xéo, không thì chị đây sẽ kêu người tới.”
Nhưng mấy gã kia nghe vậy không những không sợ mà càng cười toe toét, “Em kêu đi, em xem xem có ai để ý đến em không.”
Annie nhìn xung quanh, có rất nhiều người đều đang nhìn bọn họ, trông thấy ánh mắt của cô, liền dời mắt sang chỗ khác.
Cô thầm mắng một tiếng, đứng dậy định đi.
Một gã đàn ông trong đó kéo cô lại.”
Người đẹp, muốn đi đâu thế?”
Annie lạnh lùng nhìn bọn chúng, “Bỏ ra!”
Gã đàn ông kia không buông, nhìn vào ngực của Annie, vô thức nuốt nước miếng.
Trông thấy ánh mắt của gã, nét mặt cô càng lạnh hơn, giấy tay ra khỏi tay gã, nhưng hắn nắm quá chặt.
“Người đẹp, đừng vùng vẫy nữa, uống một ly với bọn anh đi.”
Nói xong, gã định kéo Annie đi thẳng vào bên trong.
Người xung quanh đều nhìn, nhưng không ai nói một câu nào.
Annie thấy vậy trong lòng liền rét lạnh.
“A!”
Chợt, gã đàn ông cầm cổ tay Annie bỗng nhiên hét to một tiếng, rồi buông tay ra.
Annie còn chưa kịp hoàn hồn thì Eden đã kéo cô ra sau lưng anh.
Nhìn bờ vai cao lớn trước mặt, đôi mắt cô liền phát sáng.
“Tao cảnh cáo mày, bớt xen vào chuyện của người khác đi.”
Gã đàn ông kia lạnh lùng nói, ôm cổ tay mình, vẻ mặt dữ tợn.
Hai người đàn ông còn lại thấy thế liền vây lấy Eden, tỏ vẻ muốn đánh nhau.
“Cô ấy là bạn tôi, mấy người ức hiếp cô ấy, tất nhiên tôi không thể không xen vào.”
“Mày nói bạn thì là bạn sao? Tao nói cô ấy là bạn gái tạo, chúng tao đang cãi nhau thì sao?”
Gã đàn ông kia khinh thường nói.
Vẻ mặt Annie lạnh lùng, “Chỉ bằng ngoại hình xấu xí này của mày mà tao lại thích được hả? Đúng là nói dối không chớp mắt!”
Lời này đúng là châm dầu vào lửa.
Eden quay đầu nhìn Annie.
Cô lè lưỡi, biết mình lỡ lời, tính tình cố ương ngạnh, điển hình của một cô chiều, từ nhỏ đến lớn chưa chịu chút thiệt thòi nào, bây giờ thấy có người khiếu khích, tất nhiên sẽ không để yên.
“Con đàn bà thối, mày chửi ai đấy?”
Gã đàn ông khinh miệt, hung dữ trừng Annie.
Cô liền trừng lại, so ai mắt to hơn hả, mắt của chị đây còn lớn hơn mày nhiều đấy.
Eden đứng dịch sang bên cạnh, chặn tầm mắt gã ta.
“Bây giờ chúng tôi phải đi, mời mấy người tránh ra.”
Eden bình tĩnh nói, vững vàng bảo vệ Annie sau lưng.
Gã đàn ông cười lạnh, “Muốn đi? Được thôi, để cô gái này uống mấy ly với anh em chúng tao.
Rồi chúng tao sẽ để hai đứa mày đi, không thì đừng mơ rời khỏi chỗ này.”
Ánh mắt Eden rét lạnh, bình thường trong anh là người có tình tình nhã nhặn nhất trong nhóm, nhưng thật ra anh là người máu lạnh nhất.
Vẻ mặt của Annie càng nguội lạnh, cô lấy điện thoại ra muốn gọi cho ba mình, nhưng bị một người trong đó nhìn thấy, hắn ta liền đưa tay giật lấy điện thoại.
Eden thấy thế thì giơ chân đá trúng cánh tay của gã đó, điện thoại bay ra.
Anh đưa tay bắt lấy rồi trả cho Annie.
Hai gã còn lại nhìn thấy cảnh này thì nhìn nhau, rồi giơ nắm đấm về phía Eden.
Annie la lên, “Eden cẩn thận!”
Eden liếc mắt, nghiêng người, giơ chân đạp một cú.
Một gã liền bay ra ngoài, và mạnh vào cái bàn bên cạnh, ly thủy tinh trên bàn vỡ tan tành.
Gã nằm dưới đất ho khan dữ dội.
Annie há hốc mồm, thấy Eden chỉ mới dùng ba đấm hai đá đã giải quyết xong ba người thì sự sùng bái trong lòng càng như nước sông tràn bờ để.
++ + Thẩm Thanh Lan đi ra từ đồn cảnh sát, ánh mắt tĩnh lặng.
Nhưng Eden thì chán nản, đánh nhau rồi bị đưa vào đồn cảnh sát thì không đáng sợ, đáng sợ nhất là chuyện này lại bị cô biết.
Thấy cổ vác một cái bụng lớn, hơn nữa đêm còn chạy đến sở cảnh sát bảo lãnh cho mình, anh lườm Annie, đều do cô gái này gây họa.
Annie thấy vậy thì chẳng hiểu ra làm sao, không biết người này đang tức cái gì.
Cô cảm kích nói với Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, tối nay thật sự cảm ơn cô, nếu không nhờ cô thì không chừng ngày mai tôi sẽ bị ba cấm túc rồi.”
Trong quán bar, không biết ai đã báo cảnh sát, sau đó bọn họ liền bị đưa tới đồn cảnh sát.
Annie và Eden đều không sao, người gặp chuyện chính là ba gã kia, bị anh đánh đến mức mặt mày bầm dập, vừa tới đồn cảnh sát đã tố cáo cổ và anh.
Đồn cảnh sát yêu cầu người nhà tới nộp tiền bảo lãnh.
Eden gọi điện thoại cho Kim n Hi, nhưng điện thoại cố ấy lại tắt máy.
Anh định đợi đến khi trời sáng lại gọi cho cô ấy lần nữa, ai ngờ sở cảnh sát lại gọi cho Thẩm Thanh Lan, bởi vì người liên lạc cuối cùng trong điện thoại của anh là cô.
“Không sao, nhưng tại sao hai người lại vào đó?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
Annie kể lại mọi chuyện, “Chuyện này không thể trách Eden được, là bọn chúng gây chuyện trước.
Nếu không phải bọn chúng tự tìm phiền phức thì bản tiểu thư đây cũng chẳng thèm đánh bọn chúng đâu.”
Thẩm Thanh Lan nghe xong thì như cười như không nhìn Eden.
Anh yên lặng nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào cổ.
“Muộn rồi, anh đưa em về trước.”
Eden đề nghị.
Thẩm Thanh Lan đi đón xe tới đây, cũng may ở đây gần bệnh viện nên dễ đón xe.
Eden đưa cô đến bệnh viện xong thì định đưa Annie về nhà, “Nhà cô ở đâu?”
Annie đã mơ màng buồn ngủ rồi, đêm nay mệt mỏi đến khuya, bây giờ ngay cả mắt cũng không mở nổi.
Nghe Eden hỏi, Annie lắc đầu, “Em không thể về nhà được.”
Đã khuya rồi, nếu có về nhà mà bị ba bắt gặp là thảm luôn.
Cô bèn đảo mắt nhìn Eden, “Hay là em đến nhà anh ta túc một đêm.”
“Nhà tôi không có chỗ cho cô ngủ.”
“Không sao, em có thể ngủ trên ghế sô pha, hoặc ngủ dưới đất cũng được.”
“Một là đọc địa chỉ cho tôi biết, không thì xuống xe ngay.”
Eden lạnh lùng nói.
Tối nay để Thẩm Thanh Lan nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, khiến anh rất buồn bực.
Annie nhìn anh, vẻ mặt đáng thương “Giờ cũng gần sáng rồi, anh nhẫn tâm vứt em giữa đường sao? Ngộ nhỡ gặp lưu manh thì em phải làm thế nào? Dáng dấp dung mạo của em đẹp thế này, vừa mới thoát khỏi ổ sói, anh nhẫn tầm nhìn em lại rơi vào miệng cọp sao? Eden không hề bị thuyết phục, “Đọc địa chỉ hoặc xuống xe, chọn một trong hai.”
Annie bĩu môi, “Thôi được rồi được rồi, không đến thì không đến.
Nhưng bây giờ em thật sự không thể về nhà được, dọc đường anh thấy chỗ nào có khách sạn thì cho em xuống, em tự thuê phòng ở.”
Eden khởi động xe.
Annie liếc trộm Eden, thấy anh định đưa cô đến khách sạn thì buồn bực.
Lúc ở trong quán bar còn che chở cô, bây giờ lại không ngó ngàng tới.
Rốt cuộc là ai đã nói lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy bể: Theo cô thấy, phải nói là lòng của đàn ông còn sâu hơn đáy biển mới đúng, hơn nữa còn giỏi thay đổi.
Annie nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trong xe rất yên tĩnh, Eden nghe được không sót một chữ, nhưng vẫn chuyên tâm lái xe.
Annie sụt sùi lấy một bức ảnh trong túi ra, dữ dằn đưa đến trước mặt anh, “Đồ của anh đây, trả lại cho anh.”
Eden thản nhiên liếc một cái, lúc nhìn thấy rõ ánh mắt lập tức thay đổi.
Anh dừng xe, cầm bức ảnh xem thật kỹ, rồi hỏi Annie, “Cô lấy tấm hình này ở đâu?”
Annie trông thấy ánh mắt của Eden thì mặt sa sầm xuống, “Đừng có nhìn em bằng ánh mắt đó.
Tấm hình này là do em nhặt được, không phải lấy của anh.”
Sau khi Eden rời khỏi quán bar, lúc dừng đèn xanh đèn đỏ, vô thức đưa tay sờ túi áo thì phát hiện không thấy tấm hình đầu, lúc đó mới biết có thể bức ảnh bị mất trong quán bar, nên quay lại tìm, sau đó mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế.
“Cảm ơn.”
Eden nói rồi cất kỹ bức ảnh, lần này còn cố ý để vào túi áo trước ngực.
Annie thấy cảnh này thì ánh mắt hơi tối lại, “Tấm hình này rất quan trọng với anh sao?”
Eden im lặng.
Annie tưởng anh không trả lời, ai ngờ anh đột nhiên nói, “Ừm, rất quan trọng.”
Tấm ảnh này là bức ảnh chụp chung duy nhất của bọn họ, cũng là bức ảnh duy nhất của anh và Thẩm Thanh Lan.
Lúc chụp tấm ảnh này, bọn họ vừa thoát khỏi tổ chức kia, lấy lại được tự do.
Quãng thời gian đó là thời gian bọn họ vui sướng nhất, cũng là lúc Eden nhìn thấy Thẩm Thanh Lan cười vui vẻ nhất.
Mấy năm trôi qua, khi anh và Thẩm Thanh Lan ngăn cách hai nơi, tuân thủ lời hứa của mình, không đi tìm cô, không quấy rầy cuộc sống của cô.
Vào những lúc thấy nhớ cố, tấm hình này nguồn an ủi duy nhất của anh.
“Anh và Thanh Lan đã quen biết nhau từ trước a?”
Trên tấm ảnh, Thẩm Thanh Lan còn rất trẻ, không giống chụp trong hai năm gần đây.
Eden không bất ngờ khi cô nhận ra Thẩm Thanh Lan, “Ừm, tôi quen biết cô ấy rất lâu rồi.”
“Hai người quen nhau thế nào?”
“Vào thời điểm nên quen thì quen thôi.”
Annie hơi mất hứng, “Eden, anh biết điều anh khiến em phát điên nhất là gì không? Chính là nói chuyện chỉ thích nói một nửa.
Anh không thể nói rõ ràng một lần sao?”
“Về sau bớt đến quán bar một mình đi.”
Haizz, sao chủ để lại thay đổi nhanh như vậy? Annie im lặng suy nghĩ, đôi mắt chợt sáng lên, vẻ mặt mong đợi hỏi Eden, “Anh quan tâm em hả? Eden, thật ra tối nay anh quay lại quán bar là để tìm em đúng không?”
Eden bật cười, “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn đi tìm bức ảnh thôi.
Đến khách sạn rồi, xuống xe đi.”
Annie không xuống xe mà nhìn chằm chằm vào Eden, “Nếu anh quay lại tìm bức ảnh, vậy vì sao vừa rồi anh lại bảo vệ em như thế?”