Ngày hôm sau, Sở Vân Dung đưa về nhạc hội cho Thẩm Thanh Lan, là vé VIP, hơn nữa lại là bốn vé.
Sở Vân Dung giải thích: “Vé này do một học trò của mẹ tặng, mẹ không có hứng thú xem, mà anh con và Hề Dao cũng không thích.
Con xem bạn của con, có ai muốn đi thì tặng.
Nếu không...
Vứt đi thì lãng phí lắm.”
Thẩm Thanh Lan suy nghĩ một chút.
Vu Hiểu Huyền chung tình với ăn uống, Kim n Hi yêu thích các dạng số hiệu, Eden cuồng y học, mấy người khác thì không ở trong nước, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn Phương Đồng.
Hôm qua cô ấy vừa về nước, không biết có hứng thú với âm nhạc hay không.
Cô gọi điện thoại cho Phương Đông, người nghe lại là Lý Bác Minh: “Đồng Đồng đang tắm.”
Thẩm Thanh Lan nói lại chuyện vé xem nhạc hội, Lý Bác Minh đồng ý: “Được, ngày mai tôi và Đồng Đồng sẽ đi xem.
Cảm ơn cô Thẩm.”
“Không cần khách sáo như vậy, gọi tên tôi là được rồi.”
Nghe chồng của bạn thân gọi mình là cô Thẩm, cảm giác này thật sự là lạ.
Phương Đông từ trong phòng tắm đi ra, Lý Bác Minh kể lại cho cô nghe, “Hay quá, em có mua quà cho con của Thanh Lan, tiện thể đi lấy vé luôn.
Đó là nhạc hội chính thức hả anh? Có cần mặc lễ phục không?”
Lý Bác Minh đã hỏi thăm rồi, đây là nhạc hội chính thức cấp cao ở trong nước, “Lễ phục anh đặt cho em đã đưa tới rồi, ngày mai em cứ chọn một bộ mặc là được.”
“Vậy cũng được.
Lần này em trở về có mua vài thứ cho ba và dì Quý, bao giờ anh về thì nhớ mang theo.”
Mối quan hệ giữa Lý Bác Minh và mẹ kế không thân thiết, nhưng cũng không xấu, nên lúc mua quà Phương Đông cũng không quên chuẩn bị thêm một phần cho bà ấy.
“Em có mua cho ba mẹ em không?”
Lý Bác Minh hỏi.
“Ba mẹ em không thiếu gì cả, không cần mua.”
Phương Đông thoải mái nói.
“Vậy tạm thời chưa vội tặng quà cho ba anh, đợi lần sau em có mua cho ba mẹ em thì tặng một lượt.”
Lý Bác Minh nói.
Phương Đồng không hiểu tại sao, “Có liên quan gì đâu? Ba mẹ em sẽ không để ý.”
Tất nhiên Lý Bác Minh biết Phương Thừa Chí và Phó Phương Hoa không phải là người chấp nhặt, nhưng có một số việc phải giữ cân bằng.
Phương Đồng rất tốt với người nhà của anh, ngày lễ, Tết chưa từng quên tặng quà, nhưng lại thường xuyên quên tặng quà cho nhà mẹ đẻ.
Một lần, hai lần không sao, nhưng quá nhiều lần sẽ bị người ta nói con gái gả đi như tát nước, sẽ làm cha mẹ cô chua xót.
Những chuyện có thể tránh, Lý Bác Minh sẽ giúp Phương Đông tránh.
Phương Đông là người thông minh, có thể lúc đầu không hiểu lời nói của Lý Bác Minh, nhưng ngẫm lại liên hiểu.
Cô cười cười, leo lên giường, hôn lên mặt Lý Bác Minh, “Chồng ơi, cảm ơn anh.”
Cô rất may mắn vì trước đây đã dũng cảm chọn Lý Bác Minh, người đàn ông ấm áp này đã chọn cách mưa dầm thấm lâu làm dịu lòng của cô.
*** Nhà Thẩm Quân Trạch và Lư Nhã Cẩm.
Lư Nhã Cẩm nhìn Lư Tiến Tài đang gây khó dễ, “Anh, em không đồng ý, đâu phải anh không biết quan hệ giữa Quân Trạch và nhà họ Thẩm không tốt, anh bảo Quân Trạch đi cầu xin nhà họ Thẩm, chẳng phải là làm khó nó sao? Hơn nữa, công ty của Quân Trạch đã nằm trong tay anh rồi, anh còn gì không thỏa mãn?”
“Em nói gì vậy? Công ty vĩnh viễn là của Quân Trạch, anh chỉ giúp nó trông nom một thời gian thôi.
Đợi nó tốt nghiệp, có năng lực, anh sẽ giao công ty lại.
Bây giờ công ty gặp phiền phức, mà Quân Trạch là người thừa kế của công ty, nó phải có trách nhiệm cống hiến cho công ty.”
Lư Tiến Tài nói một cách đương nhiên, hoàn toàn quên mất chuyện ông ta giành công ty, đuổi Thẩm Quân Trạch ra khỏi nhà.
“Ông còn có mặt mũi nào tới nhà tôi nói những lời này?”
Giọng nói của Thẩm Quân Trạch từ cửa truyền vào.
Gần đây, công ty của Lư Tiến Tài nhắm trúng một mảnh đất, đây vốn là một chuyện tốt, nào ngờ Giám đốc tài vụ của công ty tham ô công quỹ.
Bây giờ, người không tìm được, mà số tiền đó đã được chuyển ra nước ngoài, còn cụ thể chuyển đi đâu thì không rõ, đến giờ còn chưa thu hồi lại được.
Vì vậy, tiền vốn của công ty bị chặt đứt, Lư Tiến Tài không muốn vừa nhận công ty đã phải bán cho người khác, nên mới muốn Thẩm Quần Trạch ra mặt.
Người nhà họ Thẩm không thích ông ta, cũng không thích Lư Nhã Cầm.
Mặc dù nói là họ không thích Thẩm Quân Trạch, nhưng dù sao trong người cậu ta cũng chảy dòng máu nhà họ Thẩm, lại còn là con trai duy nhất của Thẩm Nhượng, người nhà họ Thẩm sẽ không mặc kệ cậu ta.
“Ha ha, Quân Trạch đã về, lâu rồi không thấy cháu đến thăm cậu, cậu gọi điện thoại cháu cũng không nghe, có phải còn giận cậu không?”
Lư Tiến Tài ra vẻ yêu thương Thẩm Quân Trạch, chẳng khác gì trước đây.
Thẩm Quân Trạch chợt nhớ tới ánh mắt mà Thẩm Thanh Lan nhìn mình, thờ ơ, khinh thường.
Bây giờ ngẫm lại, lúc cậu ta bị Lư Tiến Tài xem thường, có phải là cô đã nhìn ra bộ mặt thật của công ta.
Dựa vào thái độ của cậu ta đối với Thẩm lão gia, những chuyện cậu ta đã làm, cô không nói với mình cũng là chuyện bình thường.
Thẩm Quân Trạch cười giễu, “Bây giờ tôi đã không còn giá trị lợi dụng, không cần người có địa vị cao như ông cúi người trước người như tôi.”
Lư Tiến Tài tỏ vẻ không tán thành nhìn cậu ta, “Cháu nói gì vậy, cậu là hạng người như thế sao? Cháu là cháu ngoại của cậu, cháu ngoại duy nhất, sao cậu có thể bỏ mặc cháu? Cậu chỉ quan tâm cháu, hoàn toàn không có chuyện lợi dụng.”
Thẩm Quân Trạch nghe vậy, chỉ cảm thấy vô cùng dối trá, không hiểu tại sao Lư Tiến Tài có thể nói những lời đó được.
Tại sao ban đầu cậu ta lại bị lão ta tẩy não, nói cái gì mà lão ta là người yêu thương mình nhất chứ? Thẩm Quân Trạch cười nhạt, “Lư Tiến Tài, ông không thấy chột dạ sao? Tôi là cháu ngoại duy nhất của ông, nhưng ông lại nhòm ngó độ ba tôi để lại cho tôi, cướp công ty từ trong tay tôi, bây giờ còn dám nói với tôi là quan tâm tôi, không lợi dụng tôi? Rốt cuộc hôm nay ông tới đây làm gì? Đừng nói là đến thăm tôi, Thẩm Quân Trạch trước kia sẽ tin, nhưng Thẩm Quân Trạch bấy giờ sẽ không.”
Trước khi đến, Lư Tiến Tài đã đoán được thái độ của Thẩm Quân Trạch sẽ không dễ nói chuyện như trước đây.
Bây giờ ông ta thật sự không dám tin, người đột nhiên sáng suốt này là người cháu trai từng nghe lời ông ta răm rắp, quả thật là hai người hoàn toàn khác nhau, nói thay da đổi thịt cũng không nói quá.
“Quân Trạch, thế là cháu vẫn đang giận cậu rồi.
Nếu cháu không tin thành ý của cậu, thì có thể quay lại công ty đi làm.”
“Ha ha, trở về công ty để bị cô lập sao? Người trong công ty đều bị ông mua chuộc, tôi quay về có ích gì? Nếu ông thật sự muốn thể hiện thành ý thì đơn giản lắm, ông ra khỏi công ty, ngay trong hôm nay!”
Khuôn mặt Lư Tiến Tài cứng đờ, “Quân Trạch, bây giờ công ty như rắn mất đầu, nếu cậu đi thì công ty sẽ sụp đổ, tâm huyết của cha con sẽ bị hủy.”
Lời nói ra vẻ chân thành tha thiết khiến dạ dày Thẩm Quân Trạch cuộn lên.
Thẩm Quân Trạch phẩy tay, ý bảo Lư Tiến Tài đừng nói nữa, “Mặc kệ mục đích của ông là gì, không cần phải nói nữa.
Ông đi đi, tôi không muốn gặp ông.”
Trong mắt Lư Tiến Tài hiện lên vẻ tức giận.
Đúng là không biết điều, rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt.
Ông ta nhìn thoáng qua Lư Nhã Cẩm, ý bảo bà ta nói chuyện thay mình vài câu, nhưng bà ta lại lúng túng nhìn sang chỗ khác.
“Quân Trạch, nếu cháu vẫn còn giận thì cậu đi trước đây.
Khi nào còn bớt giận, nhớ tới nhà cậu chơi.”
Lư Tiến Tài mềm mỏng nói.
Thẩm Quân Trạch nhìn xuống đất, không biết là nghe hay là không nghe.
Sau khi Lư Tiến Tài đi rồi, cậu ta mới hỏi Lư Nhã Cầm: “Mẹ, ông ta tìm mẹ làm gì?”
Lư Nhã Cầm lắc đầu, “Không có gì, chỉ tới thăm mẹ thôi.
Con ăn cơm chưa? Chưa ăn thì mẹ đi nấu.”
Thẩm Quân Trạch nhìn Lư Nhã Cầm, “Mẹ, mẹ nói thật với con đi, con không tin mục đích của ông ta chỉ đơn giản như vậy.”
Khuôn mặt cậu rất âm trầm khiến Lư Nhã Cẩm sợ run.
Kể từ khi biết Lư Tiến Tài có vợ con, tính tình con trai bà ta trở nên khó nắm bắt.
Lư Nhã Cẩm do dự một chút rồi vẫn kể lại mục đích của Lư Tiến Tài, Thẩm Quân Trạch cười ha ha, “Con biết ngay ông ta tới đây là không có chuyện gì tốt mà, thì ra là muốn lợi dụng nốt chút giá trị cuối cùng của con.
Mẹ, lần sau ông ta còn đến, mẹ hãy nói với ông ta là đừng mơ mộng nữa, con và nhà họ Thẩm không có bất cứ quan hệ nào, con cũng không phải là cháu trai nhà họ Thẩm.”
Nhà họ Thẩm có đứa cháu trai như cậu ta đúng là sỉ nhục.
Cha cậu ta bỏ nhà ra đi hơn hai mươi năm, nói nhà họ Thẩm không có đứa cháu như cậu ta cũng chẳng có gì sai.
Nghĩ như vậy, trong lòng Thẩm Quân Trạch thoáng khổ sở.
Lư Nhã Cầm suýt bật khóc, “Quân Trạch, con đừng nói vậy, con nói vậy chẳng khác nào muốn giết mẹ.”
Thẩm Quân Trạch lạnh nhạt nói: “Mẹ, con nói vậy không phải là trách mẹ.
Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, sau này cách xa Lư Tiến Tài một chút.
Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ lấy lại công ty của ba.
Con muốn chứng minh cho bọn họ thấy, con là con trai của Thẩm Nhượng, sẽ không khiến ba mất mặt.”
Lư Nhã Cầm nhìn cánh cửa phòng đóng lại, ngồi trên ghế sô pha, nước mắt liền rơi.
Bà ta ôm ảnh chụp Thẩm Nhượng, khẽ nỉ non: “A Nhượng, rốt cuộc em phải làm thế nào đây?”