*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Không thể nào! Trước khi chúng tôi rời khỏi nơi đó, n Hi đã hủy tất cả tư liệu rồi, dù có muốn tìm cũng tìm không được, sao có thể còn được?”
Vừa nói xong, Eden lại im lặng.
Chẳng những có, mà còn đến tận tay Thẩm Khiêm rồi.
“Làm sao bây giờ, thái độ của ba An như thế nào?”
Eden hỏi.
“Ông ấy là ba ruột của Thanh Lan, sẽ không làm gì cô ấy.
Hôm nay tôi đến tìm anh, là muốn nhờ anh giúp tôi xem điều tra xem ai gửi lá thư đó.”
Phó Hoành Dật nói.
Eden im lặng một lúc mới trả lời: “Trên thế giới này, chỉ có một người biết thân phận, thậm chí còn có tư liệu của An.”
Hai người đều biết người này là ai.
Bởi vì như vậy nên Phó Hoành Dật mới cần nhóm Eden giúp đỡ.
Bây giờ chân của anh còn chưa hồi phục, có nhiều chuyện muốn làm cũng khó mà thực hiện.
“Chuyện này cứ để tôi lo, tôi sẽ nghĩ cách điều tra.
Còn về ba của An...”
“Anh cứ yên tâm.”
Eden hoàn toàn không yên tâm, người như bọn họ rất khó tin tưởng một ai đó.
Ngay cả bọn họ cũng phải trải qua nhiều năm thử thách sống chết, mới dần dần tích lũy sự tin tưởng.
Thêm một người biết thân phận của Thẩm Thanh Lan là thêm một phần nguy hiểm.
Huống hồ, n Hi từng điều tra Thẩm Khiêm, ông là một người đặt danh dự của gia tộc lên trên hết.
Nhưng Eden tin lời của Phó Hoành Dật, vì bọn họ biết anh đối xử như với Thẩm Thanh Lan thế nào.
“Trước đây, An đã từng nói thân phận của mình với Nhan An Bang.
Bây giờ, có người gửi tài liệu của cô ấy cho Thẩm Khiêm.
Có khi nào hai người này có liên quan đến nhau không?”
Eden bỗng nhớ lại chuyện Kim n Hi và Thẩm Thanh Lan đến thành phố Nam tìm Nhan An Bang.
Khuôn mặt Phó Hoành Dật cứng lại, “Anh nói Thanh Lan nói thân phận của mình cho Nhan An Bang biết?”
Eden gật đầu, kể lại chuyện đã xảy ra cho Phó Hoành Dật nghe.
Ánh mắt anh sâu thẳm hệt như vực sâu không thấy đáy.
“Nhan An Bang không có tài liệu chi tiết như vậy, có lẽ chuyện này là do Allen làm.”
Phó Hoành Dật trầm giọng nói.
Nếu không có những tấm hình kia thì có thể là Nhan An Bang làm, bởi những tấm hình đó không hề dễ tìm.
Mười ngày trước, tại một trang viên nào đó ở nước Y.
Allen không ở đây, hắn ta đã đến thủ đô.
Hứa Nặc lặng lẽ mở cửa địa lao, nhìn người phụ nữ bị giam ở bên trong, “Bà tìm tôi?”
Tần Nghiên cẩn thận quan sát Hứa Nặc, sau đó gật đầu, ra vẻ vui mừng nói: “Nhìn sắc mặt của con là biết gần đây con khá ổn, vậy thì mẹ cũng yên tâm rồi.”
Thấy Tần Nghiên lại bắt đầu diễn bài mẹ hiền, Hứa Nặc liền xoay người đi.
Tần Nghiên liền gọi lại: “Đợi đã!”
Hứa Nặc dừng bước, “Nếu bà muốn tôi thả bà thì tốt nhất là đừng nói, vì tôi sẽ không làm vậy.”
Tần Nghiên cười khẽ, “Con đúng là trung thành với Allen, Allen bảo con làm gì thì con làm cái đó.
Hứa Nặc, có phải con đã quên mẹ là mẹ của con, mẹ là người dẫn con ra khỏi cô nhi viện, đưa con tới đây nuôi không? Nếu không có mẹ thì con có ngày hôm nay sao?”
Hứa Nặc xoay người, lẳng lặng nhìn Tần Nghiên, “Tôi nên cảm ơn bà sao? Nếu không có bà, có lẽ tôi sẽ trưởng thành trong cô nhi viện, bởi vì không có bằng cấp nên sẽ vào club nào đó xin việc làm, sống cuộc sống khó khăn do không có công việc tốt.
Cũng có lẽ tôi sẽ được một gia đình khác nhận nuôi, sống khỏe mạnh trong một gia đình hoàn chỉnh.
Dù là tình huống nào thì ít nhất cũng tốt hơn bây giờ.
Bây giờ tôi là gì? Là một người vĩnh viễn sống trong bóng tối, tay nhuốm đầy máu tươi, cho dù dùng cá tính mạng để gột rửa cũng không rửa sạch.”
Vẻ mặt Tần Nghiên hơi thay đổi, “Nhưng con đã gặp được Allen.”
“Đúng vậy, tôi gặp Allen.
Nhưng ai có thể nói Allen là may mắn hay là bất hạnh của cuộc đời tôi? Tần Nghiên, bà là mẹ nuôi của tôi, cũng chính là người đẩy tôi vào hố lửa ma quỷ này.
Trên thế giới này, ngoại trừ Thẩm Thanh Lan ra thì bà là người mà tôi hận nhất, hận không thể lăng trì lóc xương bà.”
Nghe Hứa Nặc nói như thế, Tần Nghiên chẳng những không sợ hãi mà còn nở nụ cười, “Không hổ là con gái của mẹ, cuối cùng cũng xòe móng vuốt nhỏ ra rồi.
Không tệ, như vậy rất tốt.
Nếu con có thể làm như lời con nói thì càng tốt hơn.
Hứa Nặc, nhớ lời mẹ nói, nếu lòng dạ phụ nữ không đủ ác độc thì bất cứ ai cũng có thể ức hiếp.”
Vẻ mặt Hứa Nặc không hề thay đổi, chẳng biết là có để tâm lời Tần Nghiên nói hay không.
Nhưng Tần Nghiên cũng không quan tâm, “Hôm nay mẹ tìm con không phải để ôn lại chuyện xưa.
Hứa Nặc, con hận Thẩm Thanh Lan, mẹ cho con một cơ hội hủy diệt cô ta, con có muốn không?”
Con có muốn không? Lời nói mê hoặc như đến từ địa ngục ma quỷ, khiến cho ánh mắt Hứa Nặc hơi thay đổi.
Cái tên Thẩm Thanh Lan là danh từ vô cùng đau đớn trong thế giới của Hứa Nặc.
Nếu không có sự tồn tại của cô ta, thì ả đã chẳng đau khổ vì yêu thâm Allen.
“Bà muốn làm gì?”
Hứa Nặc khàn giọng nói.
Trong mắt Tần Nghiên hiện lên vẻ thỏa mãn.
Bà ta biết Hứa Nặc sẽ không bỏ qua cơ hội này, “Con biết Mị không?”
Đương nhiên là Hứa Nặc biết, Mị là truyền kỳ của căn cứ ma quỷ, cũng là điều cấm kỵ của căn cứ ma quỷ.
Ả nhìn về phía Tần Nghiên, “Thấm Thanh Lan là Mị?”
“Ồ, còn chưa ngu lắm.
Chuyện con cần làm rất đơn giản, chính là lan truyền thân phận của Mị ra.
Đến lúc đó, không cần con tự mình ra tay, người trong giới sẽ khiến cho Thẩm Thanh Lan ốc còn không mang nổi mình ốc.”
Hứa Nặc im lặng, vẻ mặt do dự.
Tần Nghiên giễu cợt, đúng là ngu hết thuốc chữa Bà ta đã nói dễ hiểu như vậy rồi mà còn phải băn khoăn suy nghĩ, “Mẹ đã cho con cơ hội, con hãy suy nghĩ xem có làm hay không.
Mẹ có thể khẳng định, chỉ cần Thẩm Thanh Lan chưa chết thì Allen sẽ không quên cô ta.
Còn con ở trong mắt Allen chỉ là một cái bóng không có cảm giác tồn tại.”
Ánh mắt Hứa Nặc chợt biến, hiển nhiên là động lòng với đề nghị của Tần Nghiên.
Nhưng ngay lập tức ở lại tỉnh táo, ánh mắt trở nên lạnh lùng, “Nếu thân phận của Thẩm Thanh Lan bị phơi bày thì chắc chắn Allen sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Một khi kẻ thù tới tiêu diệt Thẩm Thanh Lan thì Allen cũng không thể tránh được.
Tôi muốn Thẩm Thanh Lan chết, nhưng không muốn Allen vì vậy mà bị thương.
Hơn nữa, nếu Allen biết tôi làm chuyện này thì nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi.
Rốt cuộc bà muốn Thẩm Thanh Lan chết hay là Allen chết?”
Đương nhiên là Tần Nghiên không muốn Allen chết.
Hắn là đứa con duy nhất của Carl, cũng là người duy nhất còn nhớ đến Carl ngoài bà ta.
Sao bà ta có thể cam lòng để Allen chết? Tám năm trước, bà ta đã phải tốn rất nhiều công sức mới cứu được Allen.
“Hứa Nặc, con biết vì sao Allen không thích con không? Không phải là vì con không xinh đẹp, cũng không phải là vì con không đủ năng lực, mà là vì con không đủ quyết đoán, làm việc gì cũng sợ bóng sợ gió, lo lắng quá nhiều.”
Thấy vẻ mặt Hứa Nặc thay đổi, Tần Nghiên chậm rãi nói tiếp: “Có điều, mẹ hiểu con mà.
Con nói cũng đúng, nếu thân phận của Thẩm Thanh Lan bị phơi bày thì Allen cũng sẽ bị liên lụy.
Vậy thì làm cách khác đơn giản hơn.
Con hãy tiết lộ thân phận của Thẩm Thanh Lan cho người nhà họ Thẩm biết.
Mẹ của cô ta bị bệnh tâm thần, chịu không nổi kích thích, nếu bà ta biết con gái mình là sát thủ thì chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Cha của cô ta, một người đặt danh dự của gia tộc lên trên hết, nhất định sẽ lựa chọn bỏ rơi cô ta.
Chồng của cô ta càng đơn giản hơn, một quân nhân không thể chấp nhận một người vợ như vậy.
Con thấy đấy, chỉ cần cô ta bị lộ, thì mọi chuyện sẽ thú vị biết bao.”
Thú vị trong miệng Tần Nghiên chính là Thẩm Thanh Lan không còn đất dung thân ở thủ đô.
Cô sẽ trở thành một người bị vứt bỏ, một kẻ đáng thương.
Nghĩ tới đây, Hứa Nặc liền hưng phấn.
“Không có chứng cứ, bọn họ sẽ không tin tôi.”
Hứa Nặc nói.
Ngay cả ả cũng không biết thân phận của Thẩm Thanh Lan, có thể thấy được Allen đã bảo vệ rất kỹ, hủy bỏ tất cả tài liệu liên quan đến Thấm Thanh Lan.
“Ai nói không có chứng cứ? Chứng cứ ở trong két sắt phòng ngủ của Allen.”
Hứa Nặc khiếp sợ nhìn về phía Tần Nghiên, sau đó nhanh chóng hồi hồn, nghi ngờ hỏi: “Sao bà biết chuyện này?”
Tần Nghiên cười cười, bên cạnh bà ta có người của Allen, lẽ nào bên cạnh Allen không có người của bà ta? “Con không cần biết, chỉ cần biết rằng gửi tài liệu đó cho nhà họ Thẩm, vạch trần thân phận của Thẩm Thanh Lan, để cô ta mất tất cả thì con có thể thấy dáng vẻ tuyệt vọng khổ sở của cô ta.”
Tần Nghiện lạnh nhạt nói.
Ánh mắt Hứa Nặc lóe lên, “Mật mã két sắt là gì?”
Tần Nghiên cười nhạt, “Nếu mẹ nói cho con biết mật mã, thì cần con làm gì nữa?”
Bà ta tìm người rồi lấy tài liệu gửi luôn cho nhà họ Thẩm có phải đã xong rồi không? Hứa Nặc mím môi, “Tôi biết rồi, tôi sẽ lấy được tài liệu.”
Dứt lời, ả xoay người đi.
Ở biết Tần Nghiên đang lợi dụng mình, nhưng chỉ cần có thể khiến cho Thẩm Thanh Lan không dễ chịu thì ả cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.
“Chờ đã, Hứa Nặc.”
Tần Nghiên gọi ả lại, “Mẹ giúp con một chuyện lớn như vậy, lẽ nào con không nên có qua có lại sao?”
Hứa Nặc dừng bước, nhưng không xoay người lại, “Tôi sẽ không thả bà, tôi sẽ không làm trái lệnh của Allen.”
Ánh mắt Tần Nghiện lạnh đi, “Hứa Nặc, mẹ là mẹ nuôi của con.”
“Đúng vậy, tôi chưa từng phủ nhận, cho nên tôi sẽ cho người đưa cơm với các món phong phú một chút, tuyệt đối sẽ không bạc đãi bà.”
Hứa Nặc bỏ đi, ánh mắt Tần Nghiên hung dữ nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, ánh mắt như chìm trong nọc độc.
Hứa Nặc ở trong phòng khách chần chừ một lúc lâu, thỉnh thoảng lại nhìn lên lầu, do dự chưa hành động.
Peter đi vào, thấy Hứa Nặc như thế bèn hỏi: “Hứa Nặc, cô ở đây một mình làm gì?”
Hứa Nặc nhìn thoáng qua Peter, không nói gì mà xoay người đi ra ngoài.
Peter nhún nhún vai, nhưng cũng không để tâm, nói với quản gia: “Ha ha, quản gia, tôi vào phòng Allen lấy đồ, ông có cần đi cùng tôi không?”
Quản gia gật đầu.
Lúc Allen không ở đây, không ai được phép vào phòng hắn ta.
Dù là lúc quét dọn vệ sinh cũng phải có hai người đứng trông.
Peter bĩu môi, Allen quá đa nghi, đáng đời không có bạn bè.
Peter cầm quyển sách trên bàn lên, mấy ngày trước anh quên nó ở đây.
Trước khi ra ngoài, anh liếc qua cửa sổ.
Thấy Hứa Nặc ở dưới lầu, hình như đang hái hoa, anh ta chào hỏi ả, nhưng chỉ đổi lại được ánh mắt lạnh như băng.
“Quản gia, ông nói xem, Allen lạnh lùng còn chưa đủ sao, cần gì phải huấn luyện ra một đám người lạnh lùng như thế? Chẳng có kẻ nào là giống người cả.”
Peter oán giận với quản gia, nhưng quản gia không đáp lời, chỉ như một cái cọc gỗ vậy.
Peter thở dài, “Tôi đã quên ông cũng là một tảng băng, trong cả cái tòa thành này, không là người điên thì cũng là kẻ ngốc, chỉ có tôi là người bình thường.
Ôi, không biết tại sao lúc đầu tôi lại lên thuyền của Allen nữa.”
Anh ta vừa đi vừa lải nhải.
Quản gia theo anh ta ra khỏi phòng, không quên khóa kỹ cửa, sau đó giao chìa khóa cho Peter.
Trong phòng Allen có hai lớp bảo vệ.
Lúc có hắn ta ở đây, trong phòng sẽ không có lớp bảo vệ nào, chỉ giống như phòng ngủ bình thường.
Nhưng lúc hắn ta không ở đây thì hệ thống bảo vệ sẽ lập tức khởi động.
Ngoại trừ dùng vân tay của hắn ta thì chỉ có thể dùng hai chìa khóa để đi vào.
Ba giờ sáng, Hứa Nặc thức dậy, thay quần áo màu đen gọn gàng tiến hành động, sau đó ả lặng lẽ mở cửa sổ nhảy ra ngoài.
Lúc này, bên ngoài tòa thành không có người.
Ở sống ở đây đã lâu, nên biết chỗ nào có camera, chỗ nào là góc chết.
Ả băng qua rất nhanh, né tránh tất cả camera, rồi tới cửa sổ phòng Allen.
Phòng Allen ở lầu ba, ả ngẩng đầu nhìn căn phòng, lấy móc câu ra rồi tung lên ban công.
Hứa Nặc giống như một con khỉ linh hoạt, nhanh chóng leo lên ban công, cửa ban công khóa trái từ bên trong.
Á gỡ kẹp tóc trên đầu, rút một thanh sắt mỏng ra, xoay vài cái là mở được khóa.
Mấy hôm trước, cửa ban công bị Allen đập vỡ.
Tuy đã được thay, nhưng lại không chắc chắn như cánh cửa cũ, cũng không dùng bất cứ công nghệ cao nào để bảo vệ, chỉ ngăn được người bình thường, chứ không ngăn được ả.
Hứa Nặc vào phòng, quan sát khắp xung quanh một lượt rồi ả thấy một góc.
Ả rất quen thuộc cách sắp xếp căn phòng của Allen, chỉ có hai chỗ có thể đặt két sắt mà không bị người ta phát hiện.
Hứa Nặc tiến về phía góc đông bắc, ngước mắt nhìn tranh vẽ trên tường.
Bức tranh đó là do Thẩm Thanh Lan vẽ, Allen mua về từ một hội đấu giá.
Nó vẫn luôn được treo ở chỗ này, Allen không cho phép bất cứ ai chạm vào.