*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tần Nghiên thật sự thất vọng với đứa con nuôi này.
Trong lòng bà ta đã nhiều lần hoài nghi rằng có phải lúc trước đầu mình bị úng nước nên mới chọn một đứa như thế không? Chỉ đi trộm chút đồ mà lại còn để Allen phát hiện.
Thật ra thì chuyện này không thể trách Hứa Nặc.
Ai bảo Allen biến thái như thế, ở dưới tủ còn đè một sợi tóc, ánh sáng lờ mờ từ đèn pin khiến Hứa Nặc không thể chú ý tới sợi tóc nhỏ xíu như vậy được.
Allen mở tủ ra không thấy sợi tóc rơi xuống, dĩ nhiên liền biết có người đã động vào.
Mà người làm và thuộc hạ trong nhà đều không phát hiện có gì lạ, cả hệ thống cảnh báo của pháo đài cũng không kêu, thậm chí không một ai biết, dĩ nhiên người đó phải hết sức quen thuộc với kết cấu và cách bố trí của pháo đài.
Đó cũng là lý do Allen để quản gia điều tra toàn bộ người trong pháo đài trước.
Quản gia đứng bên cạnh Allen, cúi đầu nói nhỏ, “Tay chân Hứa Nặc nếu không được chữa, sau này dù được chữa cũng sẽ để lại di chứng, có cần tìm người khám một chút không ạ?”
Ánh mắt Allen lạnh lẽo, “Mặc kệ cô ta, nếu để tôi biết ai dám giúp cô ta, tôi sẽ khiến hắn chịu cùng kết cục với Hứa Nặc.
Nhớ cho kỹ, đem cơm cho cô ta, không được để cô ta chết đói.”
ở đàn bà này dám nhiều lần làm trái lệnh của hắn, thậm chí còn gài bẫy hắn, cho dù là tự tay hắn bồi dưỡng thì hắn cũng không thể dễ dàng tha thứ được.
Quản gia đáp lại rồi lui ra ngoài.
Đã đói bụng hai ngày, Hứa Nặc cũng cố ăn một chút.
Dù ả không muốn ăn thì quản gia cũng sai người nhét vào miệng ả.
“Quản gia, ông bảo anh ta giết tôi đi.”
Hứa Nặc nói.
Quản gia nhìn ả từ trên cao, “Lúc cô làm chuyện này thì đáng ra nên nghĩ tới hậu quả.”
Ánh mắt Hứa Nặc tĩnh mịch, dĩ nhiên ả biết hậu quả, nhưng lời nói của Tần Nghiên quá mức dụ dỗ, ả không thể ngăn mình được, “Thẩm Thanh Lan đầu, cô ta sao rồi?”
Đây là chuyện duy nhất mà hiện giờ ả muốn biết.
Quản gia im lặng đồng cảm nhìn ả, nhưng Hứa Nặc cũng hiểu được ý của ông ta.
Ở bật cười ha ha, cười đến chảy nước mắt.
Bản thân ả đã phải trả một cái giá lớn và đau đớn như thế, vậy mà lại không thể khiến Thẩm Thanh Lan chịu chút tổn hại nào.
Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà tốt với cô ta như vậy? Thế giới này thật quá bất công.
Quản gia im lặng nhìn Hứa Nặc, trong hầm giam chỉ có quản gia, Hứa Nặc và Tần Nghiên.
Từ sau khi quản gia phản bội, đây là lần đầu tiên Tần Nghiên nhìn thấy ông ta.
Ánh mắt bà ta nhìn quản gia như muốn ăn thịt người, nhưng vẫn im lặng đứng đó, mãi cho đến khi quản gia đình đi thì bà ta mới lên tiếng gọi lại.
Ánh mắt quản gia không chút dao động nhìn Tần Nghiên, “Phu nhân”
Cùng một cách gọi, cùng một người, nhưng Tần Nghiên nghe lại thấy vô cùng châm biếm.
Bà ta lạnh lùng nhìn quản gia, “Ông là người mà Carl để lại cho tôi.
Bao năm qua, tôi đối xử với ông cũng không tệ, sao ông lại giúp đỡ Allen?”
Quản gia im lặng một lúc lâu rồi nói, “Tôi là người mà phu nhân Kellen để lại cho thiếu gia.”
Nghe vậy, bất giác Tần Nghiên liền khiếp sợ, sau đó lại bật cười.
Có lẽ ngay cả Carl cũng không biết, người vợ nhìn có vẻ dịu dàng nết na lại cài người ở cạnh mình.
Quản gia nhìn lướt qua Tần Nghiên rồi đi ra ngoài.
*** Thời gian trôi rất mau, chớp mắt đã tới cuối tháng ba, chỉ còn ba ngày nữa là đám cưới của Thẩm Quân Dục và ôn Hề Dao diễn ra.
Đám cưới càng tới gần, Ôn Hề Dao lại càng căng thẳng, Thẩm Thanh Lan nhìn bộ dạng hồi hộp của cô thì trêu ghẹo, “Chị Hồ Dao, chỉ là đám cưới thôi mà, chị hồi hộp gì chứ?”
Nhớ ngày Thẩm Thanh Lan kết hôn, Ôn Hề Dao cũng chọc cô như thế, lúc đó Ôn Hề Dao nói thế nào nhỉ? Ôn Hề Dao cũng nhớ lại mình lúc trước, cười khổ, “Em cứ chọc chị đi, nhưng chị thật sự rất hồi hộp, Thanh Lan, em có cách nào để bớt hồi hộp không?”
Thẩm Thanh Lan bất lực nhìn chị, “Phụ nữ kết hôn đều hồi hộp.”
Ôn Hề Dao nghĩ lại cũng phải, cười nói, “Thật ra chị chưa từng nghĩ mình lại kết hôn sớm như vậy.
Trước đây chị còn cho rằng sau 30 mình mới nghĩ đến chuyện kết hôn.”
“Là vì chị gặp được người thích hợp.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Hai người ngồi nói chuyện phiếm.
Ôn Hề Dao vốn căng thẳng, nhưng lúc tạm biệt Thẩm Thanh Lan thì tinh thần đã thoải mái hơn nhiều, xe Ôn Hề Dao vừa chạy đến dưới tiểu khu mình ở thì thấy một dáng người quen thuộc.
Sắc mặt cô lập tức lạnh đi, rất muốn làm như không phát hiện, nhưng Đỗ Nam đã đứng trước xe cô, trừ phi cán qua người hắn, nếu không thì không đi qua được.
Ôn Hề Dạo hạ cửa kính xe xuống, “Tránh ra.”
Đỗ Nam thâm tình nhìn cô, “Hề Dao, anh chỉ muốn đến đây thăm em một chút.”
“Giờ gặp rồi, có thể đi chưa?”
Ôn Hề Dao lạnh lùng nói.
“Hề Dao, em xuống xe mình nói chuyện chút được không? Sẽ không tốn nhiều thời gian của em đâu, chỉ mười phút thôi.”
Đỗ Nam van xin.
“Tôi không nghĩ giữa chúng ta còn có chuyện gì để nói, anh đi đi.”
Vẻ mặt Đỗ Nam chua xót, “Hề Dao, dù sao chúng ta cũng cùng nhau lớn lên, em hà tất phải tuyệt tình với anh vậy? Anh biết mình đã làm tổn thương em, cho dù nói gì đi nữa cũng không bù đắp được.
Nhưng mà Hề Dao, tình cảm của anh dành cho em đều là thật lòng, xin em hãy tin anh.”
Hình ảnh Đỗ Nam bây giờ so với bộ dạng hăng hái trước đây đúng là một trời một vực.
Ôn Hề Dao biết Ôn Thị đang chèn ép Đỗ Thị, nhưng cô chưa từng lên tiếng nói rằng sẽ bỏ qua.
Cô không phải thánh mẫu, không làm được chuyện cười rồi ban ân huệ với người gây tổn thương đến mình.
“Đỗ Nam, tránh ra, tôi phải về nhà.”
Đỗ Nam vẫn không tránh, hôm nay hắn nhất định phải nói rõ với ôn Hề Dao.
Ôn Hề Dao thấy hắn không chịu tránh thì nói, “Đỗ Nam, nếu anh không tránh ra, có tin tôi cán xe qua người anh không?”
Đỗ Nam vẫn không chịu nhường.
Vẻ mặt Ôn Hề Dao hung dữ, cô đạp chân ga.
Xe cách Đỗ Nam ngày càng gần, lúc chỉ còn vài centimet là đụng trúng thì đột nhiên ngừng lại.
Ôn Hề Dao tức tới tới mức thở không ra hơi, cô xuống xe, “Đỗ Nam, rốt cuộc anh muốn gì?”
Đỗ Nam dịu dàng nhìn cô, “Hề Dao, anh biết em không phải hoàn toàn không quan tâm anh mà.”
Ôn Hề Dao đen mặt, cô cũng đâu phải kẻ giết người, chẳng lẽ lại thật sự cán chết anh ta sao? “Đừng nói vớ vẩn nữa.”
Đỗ Nam nhìn cô, cầu xin, “Hề Dao, em thật sự muốn lấy Thẩm Quân Dục sao? Không lấy không được sao?”
Hắn cũng là một người kiêu ngạo, nhưng đứng trước Ôn Hề Dao, hắn chưa từng kiêu ngạo.
Trước mặt cô, hắn thậm chí còn không cần tôn nghiêm, chỉ cần Ôn Hề Dao chịu nhìn hắn một cái.
Không biết nghĩ tới chuyện gì mà ánh mắt Ôn Hề Dao dịu đi một chút.
Cô nhìn Đỗ Nam, thở dài, “Đỗ Nam, tôi không thích anh, tôi tin là trước giờ anh vẫn biết, cần gì lừa mình dối người? Ngày kia là đám cưới của tôi, có thể lấy Thẩm Quân Dục, tôi rất hạnh phúc, anh có hiểu ý tôi không?”
Dĩ nhiên Đỗ Nam hiểu, nhưng hắn thà rằng mình không hiểu, “Hề Dao, trước giờ em luôn tàn nhẫn với anh như thế.
Sao em nhẫn tâm như vậy?”
Ôn Hề Dao chưa bao giờ cảm thấy mình tàn nhẫn.
Cô là người dứt khoát, rõ ràng, trong chuyện tình cảm cũng vậy.
Bà Đỗ chỉ trích có sao không sớm nói cô không thích Đỗ Nam mà cứ cưỡi lừa tìm ngựa.
Nhưng bà đâu biết nhiều năm trước, lần đầu tiên Đỗ Nam thổ lộ với cô, cô đã từ chối hắn rõ ràng, thậm chí không cho hắn chút hy vọng nào.
Cẩn thận nghĩ lại, cũng từ lúc đó, Ôn Hề Dao dần dần xa cách Đỗ Nam.
Trước đó, quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt, Đỗ Nam giống như bạn nam thân thiết của cô.
Nhưng tình bạn đó đã biến chất, hoặc là nói, trước giờ Đỗ Nam chưa từng dùng tình bạn để đối xử với cô, chỉ có cô ngốc, không hiểu được tâm tư của Đỗ Nam, lúc hiểu ra thì tình cảm của hắn đã đâm sâu bén rễ rồi.
“Đỗ Nam, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, tôi rất yêu Thẩm Quân Dục, cũng bằng lòng lấy anh ấy, với anh chỉ là tình bạn, anh cần gì tự lừa mình dối người.”
Nét mặt Đỗ Nam đau thương, “Hề Dao, em thực sự không thể không lấy anh ta sao?”
Ôn Hề Dao kiên quyết lắc đầu.
Đỗ Nam cười khổ, “Anh có thể ôm em một cái không, một lần cuối cùng?”
“Xin lỗi, không được.”
Ôn Hề Dao từ chối, có một số việc không thể chỉ vì một lúc mềm lòng mà làm.
Nếu không hoàn toàn chặt đứt tình cảm của Đỗ Nam thì ai biết được hắn có thể làm ra chuyện điên rồ gì nữa.
Viền mắt Đỗ Nam đỏ hoe, lẳng lặng nhìn Ôn Hề Dao, “Hề Dao, em là người phụ nữ tàn nhẫn nhất anh từng gặp, nhưng anh lại không thể ngừng yêu em.”
Nói rồi, hắn lấy ra một hộp quà nhỏ, “Thật ra hôm nay anh tới đưa quà cưới cho em, chúc mừng em sắp kết hôn.
Chỉ là lúc nhìn thấy em lại muốn thử một lần, xem có thể giữ em lại không, hiện giờ xem ra là anh nghĩ nhiều rồi.”
Ôn Hề Dao nhìn hộp quà trước mặt, không nhận lấy, “Tấm lòng của anh, tôi nhận, còn đồ thì anh mang về đi.
Cảm ơn lời chúc phúc của anh.”
“Hề Dao, đây chỉ là một chiếc cài áo thôi, vốn định đưa vào sinh nhật em, nhưng mà bây giờ...
cứ đưa trước em vậy.
Anh nghĩ sau này chúng ta cũng không có cơ hội gặp lại.”
Đỗ Nam nhất quyết đưa tay ra, cuối cùng Ôn Hề Dao cũng đành nhận lấy, “Cảm ơn.”
Đỗ Nam cười cưng chiều và lưu luyến, “Hề Dao, anh đi đây.”
Chờ cho Đỗ Nam đi, ôn Hề Dao mở hộp ra, bên trong đúng như Đỗ Nam nói, chỉ là một chiếc cài áo hình lá phong.
Cô cầm lên nhìn qua, ở mặt sau của cài áo có khắc tên cô.
Ôn Hề Dao về nhà, bà Ôn thấy cô thì hỏi, “Không phải nửa tiếng trước đã tới cửa khu nhà rồi à? Sao giờ mới về tới?”
“Lúc nãy còn gặp một người quen dưới lầu nên nói chuyện vài câu.”
Bà Ôn cũng không để ý, chỉ nói, “Nhanh rửa tay ăn cơm đi, buổi chiều stylist và thợ trang điểm sẽ đem đồ đến cho con thử.”
Ôn Hề Dao gật đầu, xoay người đi vào nhà vệ sinh rửa tay.