Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 401



Mặc dù đã nói vậy, nhưng trong những ngày sau đó, Thẩm Thanh Lan vẫn cảm nhận được sự lo lắng của Phó Hoành Dật.

Mặc dù không thể hiện rõ, nhưng Thấm Thanh Lan lại có thể cảm nhận được, ví dụ như, thời gian luyện tập phục hồi của Phó Hoành Dật trở nên dài hơn, lúc phục hồi chức năng thường rất liều mạng, có lúc cũng khiến Thẩm Thanh Lan sợ rằng anh liều mạng như vậy liệu có phản tác dụng hay không, may là Eden vẫn luôn ở bên cạnh trông chừng, bảo đảm sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề nào.

Tuy những bài tập vận động đều ở mức độ vừa phải nhưng lại đạt đến cực hạn của cơ thể, chân Phó Hoành Dật khôi phục nhanh hơn một chút so với trước đây, bây giờ đã có thể đi mấy bước, đứng lên nửa giờ cũng không thành vấn đề.

Lại ví dụ như, Phó Hoành Dật sẽ thường xuyên nhìn bụng cô đến xuất thần, có lúc nửa đêm cũng sẽ giật mình tỉnh dậy, sờ bụng cô, miệng khẽ thì thầm điều gì đó, Thẩm Thanh Lan phát hiện ra tình trạng như vậy không chỉ một lần.

Thẩm Thanh Lan đã từng gọi điện hỏi ý kiến của bác sỹ, liệu tình trạng của Phó Hoành Dật có vấn đề hay không, bác sỹ nói đây là triệu chứng lo lắng trước khi sinh, Thẩm Thanh Lan nghe xong thì đầu đầy vạch đen, cô là phụ nữ có thai còn không như vậy, cuối cùng lại là Phó Hoành Dật lo âu trước.

Tối hôm đó, Thẩm Thanh Lan cơm nước xong, sau khi cùng Phó Hoành Dật ra ngoài tiêu thực trở về, lại không giống trước đây cứ thế vào nhà tắm, mà kéo Phó Hoành Dật tới phòng vẽ để vẽ tranh một tiếng đồng hồ.

Mỗi khi Phó Hoành Dật nhìn thấy Thẩm Thanh Lan vẽ tranh, tâm trạng sẽ trở nên bình tĩnh lạ thường, lúc cô vẽ tranh, luôn khiến cho anh nghĩ đến hai từ yên bình, ấm áp mà trầm tĩnh.

Ra khỏi phòng vẽ tranh, quả nhiên Phó Hoành Dật trở nên ôn hoà hơn, Thẩm Thanh Lan đi tắm trước.

Rồi mới giục Phó Hoành Dật đi tắm, bây giờ thân thể Phó Hoành Dật khoẻ mạnh hơn nhiều, lúc tắm đã không còn cần có hỗ trợ.

Chờ khi Phí Hoành Dật bước ra khỏi nhà tắm, Thẩm Thanh Lan đang hí hoáy nghịch máy tính xách tay, Phó Hoành Dật nhướng mày: “Đang làm gì vậy?”

Thẩm Thanh Lan ngoắc ngoắc tay với anh, tỏ ý bảo anh ngồi xuống.

Chờ khi Phí Hoành Dật ngồi, Thẩm Thanh Lan mới nhấn mở tệp, trên màn hình là một bộ phim tài liệu về sinh nở, ghi lại chân thật toàn bộ quá trình sinh nở của phụ nữ.

Thẩm Thanh Lan vừa xem, vừa không quên quan sát biểu tình của Phó Hoành Dật, thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, trong lòng hơi yên tâm: “Anh xem, thật ra thì sinh nở cũng chỉ có như vậy, không đến mức quá kinh khủng.”

Phó Hoành Dật không nói lời nào, mà chỉ nắm chặt tay Thẩm Thanh Lan, con ngươi rất đen, anh nói: “Đừng xem nữa, chúng ta đi ngủ thôi.”

Thẩm Thanh Lan ghé mắt nhìn, đánh giá vẻ mặt của anh, nhất thời không đoán được suy nghĩ của anh, Phó Hoành Dật cười khẽ: “Chồng em không có yếu ớt như vậy.”

Hai vợ chồng tắt đèn đi ngủ, ngủ đến nửa đêm, Thẩm Thanh Lan thức dậy đi vệ sinh, mới phát hiện Phó Hoành Dật lại không có ở đây, cô ngấn người, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh thì tới phòng khách nhìn thử, phòng khách yên tĩnh, không có ai, cô vừa định quay trở về phòng thì nhìn thấy trong phòng sách tầng một có ánh đèn hắt ra từ khe cửa, Thẩm Thanh Lan đi tới, đưa tay gõ cửa.

“Ai vậy?”

Là giọng của Phó Hoành Dật.

Thẩm Thanh Lan trực tiếp mở cửa đi vào, Phó Hoành Dật thấy là cô thì bình tĩnh khép máy vi tính lại, nhìn về phía cô: “Sao lại thức dậy?”

“Em đi vệ sinh, nửa đêm anh không ngủ, ở chỗ này làm gì vậy?”

Thẩm Thanh Lan hỏi.

Phó Hoành Dật cười, ấn một nút trên xe lăn: “Vừa rồi ngủ mơ, không ngủ được nữa nên dậy xem phim.”

Thẩm Thanh Lan nhìn anh nghi ngờ: “Phim gì vậy?”

“Hổ Khiếu Long Ngâm.”

Phó Hoành Dật nói tên một bộ phim, “Tìm đại ở trên mạng, không phải quá hay, đang định về ngủ thì em đi vào.

Đúng lúc cùng nhau trở về.”

Thẩm Thanh Lan nhìn máy vi tính bị khép lại, không nói gì, đi theo Phó Hoành Dật về phòng.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Eden đã tới cửa: “Eden, hôm nay tập phục hồi chức năng sớm như vậy sao?”

Thẩm Thanh Lan hỏi.

Eden khẽ mỉm cười, nói: “Hôm nay tạm thời không làm phục hồi chức năng, anh đưa anh ấy tới bệnh viện kiểm tra, sau đó mới điều chỉnh lại kế hoạch tập luyện.”

“Vậy được, anh chờ em thay quần áo, em đi cùng hai người.”

Thẩm Thanh Lan nói.

Eden ngăn cản: “Em không cần đi đâu, chỉ là làm kiểm tra thông thường mà thôi, rất nhanh sẽ xong, hay là em không yên tâm khi giao anh ấy cho anh?”

Giọng nói trêu đùa.

Thẩm Thanh Lan nhướng mày: “Thật sự không cần em đi cùng?”

“Ừ, em cứ ở nhà đợi đi, nếu như em đi, anh còn phải quan tâm thêm cả em nữa.”

Eden ám chỉ, nói xong còn nhìn lướt qua cái bụng bự của cô.

Thẩm Thanh Lan sờ sờ mũi: “Cũng được, vậy em ở nhà chờ hai người vậy.”

Eden đưa Phó Hoành Dật đi, Phó lão gia tập thể dục buổi sáng về nhà, không nhìn thấy Phó Hoành Dật đầu thì cất tiếng hỏi, biết được anh đi làm kiểm tra thì ổ lên một tiếng, không nói gì nữa.

Gần trưa Phó Hoành Dật mới trở về, lúc trở lại sắc mặt hơi tái, ánh mắt Thẩm Thanh Lan khẽ thay đổi, nhìn về phía Eden, Eden cho cô một ánh mắt an ủi: “Chân anh ấy không sao, kiểm tra xong vẫn còn nhiều thời gian, nên anh để cho anh ấy làm phục hồi chức năng luôn ở bệnh viện, hôm nay thời lượng và cường độ vận động hơi nhiều, đổ hơi nhiều mồ hôi.”

Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan mới yên tâm.

Chẳng qua là suốt một buổi chiều, Thẩm Thanh Lan luôn cảm thấy Phó Hoành Dật có tâm sự, nhân khoảng thời gian tiêu thực sau bữa cơm chiều, Thẩm Thanh Lan hỏi Phó Hoành Dật.

“Hôm nay anh với Eden đi đâu?”

“Đi làm kiểm tra.”

Phó Hoành Dật ôn tồn nói.

Thẩm Thanh Lan lắc đầu: “Không phải, anh không nói thật với em.”

Phó Hoành Dật cười khẽ: “Vợ anh đổi nghề làm thám tử từ bao giờ vậy?”

Thẩm Thanh Lan đánh nhẹ vào người anh: “Em đang nói nghiêm túc với anh đấy, có thật là buổi sáng anh chỉ đi đơn thuần làm kiểm tra hay không?”

Phó Hoành Dật gật đầu, nhưng lại lắc đầu: “Cũng không hoàn toàn, còn làm phục hồi chức năng nữa.”

Thẩm Thanh Lan nhìn anh không nói, Phó Hoành Dật cũng nhìn cô, ánh mắt vô tội.

Biết anh không muốn nói cho mình biết, Thẩm Thanh Lan cũng không hỏi nữa, mà chuyến đề tài: “Vu Hiểu Huyên với Hàn Dịch không tổ chức hôn lễ, nhưng dù sao bọn họ cũng chuẩn bị đi đăng ký kết hôn rồi, anh đã chuẩn bị quà tặng cho bọn họ chưa?”

Phó Hoành Dật khôi phục lại vẻ không hề bận tâm: “Một phong bao lì xì, bên trong nhét một tờ chi phiếu, số tiền do chính cậu ta tự điền.”

“Dù gì người ta cũng là anh em của anh, anh có thể dùng tâm chuẩn bị quà cưới chút được không?”

Thẩm Thanh Lan không nhịn được mà nói lại anh.

“Đưa chi phiếu còn không phải là tấm lòng sao, anh không biết cậu ta muốn cái gì, cho cậu ta tiền, để cậu ta tự đi mua là tốt nhất.”

Phó Hoành Dật lơ đễnh nói, đổi lấy là gương mặt đầy vạch đen của Thẩm Thanh Lan.

Buổi tối, Thẩm Thanh Lam thừa dịp Phó Hoành Dật đi tắm bèn gọi điện thoại cho Eden, truy hỏi chuyện ở bệnh viện buổi sáng, cô lẳng lặng lắng nghe lời của Eden ở đầu dây bên kia, ánh mắt dao động, chờ khi Phó Hoành Dật ra ngoài, đã thấy Thẩm Thanh Lan đang nhìn anh, vẻ mặt đầy trầm tư.

Phó Hoành Dật nhìn lại cô: “Sao vậy?”

Thẩm Thanh Lan nhìn anh: “Anh thật sự không có gì muốn nói với em sao?”

Vẻ nghi hoặc trong mắt Phó Hoành Dật càng rõ.

Thẩm Thanh Lan quơ quơ điện thoại di động trong tay, nhắc nhở anh: “Bệnh viện.”

Trong nháy mắt Phó Hoành Dật liền sáng tỏ: “Em biết cả rồi?”

“Đúng vậy, hừ.”

Thẩm Thanh Lan cho anh một câu trả lời khẳng định.

Phó Hoành Dật thầm mắng Eden, cũng biết là không nhờ vả gì được anh ta mà, lúc ở bệnh viện còn hứa, đảm bảo không nói ra, kết quả Thẩm Thanh Lan vừa hỏi liên cứ thế khai hết.

“Sao anh đi thể nghiệm cảm giác đau đẻ lại không nói với em?”

Thẩm Thanh Lan hỏi.

Phó Hoành Dật cười cười: “Chuyện này thì có gì mà phải nói, cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, chẳng qua là sau khi tự mình cảm nhận, anh càng thấy hối hận, thật ra thì chúng ta không sinh con cũng rất tốt, thế giới chỉ có hai người càng yên tĩnh.”

Phó Hoành Dật nói.

Buổi sáng anh tới bệnh viện thể nghiệm một lần đau đẻ, mức độ đau đớn khiến cho một người đàn ông như anh cũng cảm thấy đau đớn đến mức nổi đầy gân xanh, chỉ cần vừa nghĩ tới việc Thấm Thanh Lan sẽ phải trải qua cơn đau đớn còn lớn hơn thế này, thời gian bị hành hạ cũng dài hơn, trái tim Phó Hoành Dật liền đau đến co rút.

Anh đã tự mình hỏi bác sỹ, nếu như không phải bác sỹ cũng nói là sinh mổ càng phải chịu khổ hơn sinh thường, anh đã thật sự muốn cho Thẩm Thanh Lan sinh mổ, ít nhất là lúc sinh không phải chịu đau đớn.

“Phó Hoành Dật, không phải anh đang thật sự có triệu chứng lo âu thời tiền sản đấy chứ?”

Thẩm Thanh Lan trêu ghẹo anh.

“Có lẽ đúng là thật.”

Phó Hoành Dật nghiêm túc.

Thẩm Thanh Lan thấy anh như vậy, ngược lại không sao cười nổi, đang muốn mở miệng thì Phó Hoành Dật lại lên tiếng trước: “Không cần an ủi anh, anh sẽ đau lòng.”

Thẩm Thanh Lan chăm chú nhìn vào mắt anh, vẻ mặt dịu dàng: “Phó Hoành Dật, em cảm thấy rất ổn, bây giờ em đang rất hạnh phúc, vì có anh, có con của chúng ta.”

Lòng Phó Hoành Dật khẽ động, nhìn khoé môi Thẩm Thanh Lan mở ra đóng vào, đột nhiên cúi đầu hôn xuống.

Sau khi hôn xong, Thẩm Thanh Lan nhìn người đàn ông đang thở hổn hển, tỏ vẻ đầy tiếc nuối ở trước mặt mà nghiến răng, đúng là cô đã lo lắng vô ích rồi, theo như cô thấy thì, không phải là Phó Hoành Dật đang lo lắng trước sinh, mà là đang muốn tự khiến mình khó chịu.

Thành phố Sydney.

Sau khi Doug gửi tin nhắn kia, liền thật sự không tới đưa đón cô đi học nữa.

Liên tục hơn một tuần lễ, Doug cũng không hề xuất hiện, thậm chí ngay cả một cú điện thoại, một tin nhắn cũng không có.

Nhan Tịch buồn bực không vui, liên tục lấy điện thoại ra nhìn, chẳng qua là sau khi nhìn thì sắc mặt càng giống như đưa đám.

“Nhan Tịch, cả ngày cậu cứ nhìn điện thoại di động làm gì vậy?”

Một người bạn học hỏi.

Nhan Tịch nhếch môi, lắc đầu: “Không có gì, không phải lát nữa không có tiết sao? Chúng ta cùng đi ăn bánh ngọt đi.”

“Được thôi, lâu lắm rồi cậu không đi ăn bánh ngọt cùng mình.”

Người bạn đồng ý, quan hệ của cô ấy với Nhan Tịch coi như không tệ, trước kia thường xuyên cùng nhau ra ngoài đổi gió vào cuối tuần.

Sau khi hết giờ học, Nhan Tịch và người bạn cùng về, vừa đi ra tới cổng trường, đã nhìn thấy Tưởng Triết Hàm đang đứng chờ ở đó, Tưởng Triết Hàm mở cửa ghế sau ra: “Không biết hôm nay có vinh hạnh được chở hai mỹ nữ hay không?”

Cô bạn kia thấy là Tưởng Triết Hàm, nhìn cảnh này thì cười gian với Nhan Tịch, xua xua tay: “Anh cứ đưa Nhan Tịch đi đi, người bọn tôi hẹn lại có việc mất rồi, Nhan Tịch muốn ăn kem ly ở trung tâm thành phố, đúng lúc anh có xe có thể đưa cậu ấy đi.”

Nói xong, cô bạn liền đi trước, Tưởng Triết Hàm đóng cửa ở ghế sau, mở cửa ở vị trí lái phụ: “Mời lên xe.”

Nhan Tịch muốn từ chối, nhưng trong đầu bỗng hiện lên lời nói của Doug, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ ảm đạm, bèn ngồi lên.

Khoé miệng Tưởng Triết Hàm khẽ cong lên, tâm tình vô cùng tốt, chẳng qua là dọc đường đi Nhan Tịch luôn rất trầm mặc, Tưởng Triết Hàm nói mười câu, cô cũng chỉ đáp lại có một câu, nhưng Tưởng Triết Hàm hoàn toàn không ngại, dù sao thì bây giờ Nhân Tịch cũng đã nguyện ý ngồi lên xe của anh ta.

Đến nơi, Tưởng Triết Hàm cùng Nhan Tịch đi tới cửa hàng đồ ngọt mà bạn cùng lớp nói, cửa hàng đồ ngọt này nằm ở tầng một của trung tâm thương mại, rất đông người.

“Nhan Tịch, em muốn ăn loại nào để anh đi mua?”

Tưởng Triết Hàm nói.

“Tuỳ thôi, tôi không kén chọn.”

Nhan Tịch không mấy hứng thú.

Tưởng Triết Hàm khẽ mỉm cười, đi xếp hàng.

Nhan Tịch nhìn một vòng, không tìm được vị trí, vì vậy bèn tìm một chỗ ngồi ở khu vực chờ ngoài cửa.

Cô lại lấy điện thoại ra nhìn, điện thoại di động vẫn im lặng, không hề có tin tức gì.

“Nhan Tịch!”

Giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, mắt Nhan Tịch sáng lên, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là thấy Doug.

“Sao em lại ở chỗ này?”

Doug hỏi.

Nhưng ánh mắt Nhan Tịch lại rơi vào người phụ nữ ở bên cạnh Doug, người phụ nữ ấy mặc váy, tóc dài xoã trên vai, trang điểm tinh xảo, khí chất tao nhã, đứng cạnh Doug lại xứng đối đến bất ngờ.

Nhìn thấy ánh mắt của Nhan Tịch, người phụ nữ thân thiện cười một tiếng: “Xin chào.”

“Xin chào.”

Nhan Tịch nói, chỉ là giọng nói có chút buồn rầu.

Nhan Tịch không phải là một người giỏi che giấu cảm xúc, huống chi là ở trước mặt Doug, dĩ nhiên là Doug có thể nhìn ra rằng Nhan Tịch đang hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng lại không giải thích: “Em đi cùng với bạn sao?”

Doug đổi cách hỏi.

Nhan Tịch gật đầu, còn chưa kịp mở miệng thì Tưởng Triết Hàm đã trở về, trong tay cầm hai ly kem, đưa một chiếc cho Nhân Tịch: “Không biết em thích loại nào nên mua cho em vị hỗn hợp, trong này có bốn loại hương vị, em nếm thử xem sao.”

Tưởng Triết Hàm nhận ra Doug, tất nhiên cũng biết đây là người đàn ông thường xuyên đến đón Nhan Tịch, nhìn người phụ nữ bên cạnh anh ta, mỉm cười thân thiện, ánh mắt nhìn Nhan Tịch càng trở nên dịu dàng: “Nếu như em không thích cả bốn hương vị này, thì có thể nếm thử loại anh đang cầm, nghe bọn họ nói đây là hương vị bán chạy nhất trong tiệm.”

Nhan Tịch gật đầu qua loa, nhận lấy kem trong tay Tưởng Triết Hàm, Doug quan sát hai người, nói: “Hai người chơi vui vẻ nhé, buổi tối nhớ về nhà sớm, anh đi trước.”

Doug nói đi là đi, không chút lưu luyến nào, Nhan Tịch nhìn bóng lưng anh rời đi, đột nhiên cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị.

“Doug, cô bé vừa rồi chính là người anh thích đúng không?”

Trên đường trở về, người phụ nữ cười hỏi.

Doug trầm mặc, không nói gì.

Người phụ nữ tiếp tục nói: “Thật là không ngờ, một người luôn luôn lạnh lùng vô tâm như anh cũng có một ngày động lòng với một cô bé.

Tôi thấy cô bé kia cũng không phải là không có cảm tình với anh, sao anh không chủ động một chút, chẳng lẽ còn chờ người ta chủ động tới tìm anh hay sao? Doug à, nếu như anh thật sự nghĩ như vậy, thế là anh không đúng rồi, dù gì người ta cũng là con gái, sao anh có thể để cho cô ấy chủ động chứ.”

Thấy Doug vẫn không nói lời nào, người phụ nữ chậm rãi mở miệng: “Cậu thanh niên ở đi cùng cô ấy nhìn cũng không tệ, có lẽ là người theo đuổi cô ấy, nếu như anh chậm chân thì người sẽ bị người khác đoạt mất đấy.”

“Cô có thể ngậm miệng được rồi đấy.”

Doug lạnh giọng nói.

Người phụ nữ thấy Doug thẹn quá hoá giận thì lắc đầu bật cười: “Được rồi, tôi không nói nữa.

Nói về chính sự, chuyện lần trước tôi với chồng tôi nói anh đã suy nghĩ chưa? Vì anh mà tôi mới đặc biệt từ nước M tới đây đó.”

“Thật xin lỗi, tạm thời tôi không muốn đổi chỗ.”

Doug lên tiếng từ chối.

Người phụ nữ không hề bất ngờ, nếu như trước đó cô vẫn chưa rõ, nhưng từ những gì vừa thấy và cả cô bé Nhan Tịch kia thì sao có thể còn gì không hiểu nữa: “Là vì cô bé vừa gặp ban nãy chứ gì?”

Doug yên lặng, coi như là ngầm thừa nhận.

Người phụ nữ kinh ngạc: “Doug, anh nghiêm túc hả.”

“Cô trở thành cảnh sát Thái Bình Dương từ bao giờ vậy?”

Doug hỏi ngược lại.

Người phụ nữ nhún vai: “Thôi được, tôi không nói nữa, nhưng mà tôi vẫn muốn nói một câu cuối cùng, Doug, nếu như anh thích người ta thì hãy dũng cảm nói ra, đừng cứ âm thầm đứng sau lưng như không có chuyện gì xảy ra như vậy.”

“Cám ơn vì đã quan tâm, khi nào thì cô bay?”

“Hả?”

Người phụ nữ hơi sửng sốt, sau đó nhìn Doug, “Doug, anh đúng là...

Thôi, tôi không so đo với anh nữa, chồng tôi đã mua vé máy bay cho tôi vào ngày mai, sáng mai sẽ bay, mặc dù lần này anh không đồng ý, những vị trí kia vẫn sẽ luôn được giữ lại cho anh, bất cứ lúc nào anh cũng có thể tới.”

“Cám ơn.”

Doug nói, nhưng trong lòng lại có chút không yên lòng, cảnh tượng gặp Nhan Tịch ngày hôm nay cứ quanh quẩn trong đầu anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.