Nghe quản gia báo cáo xong, Allen từ trên giường ngồi dậy: “Ông vừa nói là ai khó sinh?”
Quản gia cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt hắn lúc này: “Người chúng ta để lại thủ đô vừa truyền tin về, trong quá trình sinh con, Thẩm Thanh Lan đã mất máu quá nhiều, suýt chút nữa là không qua khỏi.”
“Chẳng phải bảo các người bảo vệ cô ấy cho tốt sao? Tại sao lại để xảy ra chuyện như vậy?”
Allen hung dữ.
Hắn vén chặn muốn xuống giường nhưng động đến vết thương trên cơ thể, máu liền thấm ướt cả bằng gạc.
Peter đứng bên thấy vậy vội ngăn Allen lại: “Tổ tông ơi, anh đừng giày vò mình nữa.
Cái mạng này đã vậy, anh còn chế không đủ à? Người phụ nữ ấy còn chưa chết, quản gia cũng đã nói là suýt thôi, anh kích động cái gì?”
Allen trợn mắt dữ dằn với Peter.
Peter đón nhận ánh mắt muốn giết người của hắn, căng da đầu nói: “Anh có trừng mắt với tôi, tôi cũng phải nói.
Giờ anh đã sống dở chết dở, nếu lăn qua lăn lại nữa là xong luôn đấy.
Đừng tưởng lần nào tôi cũng cứu được anh.
Lần này là Tần Nghiên không định lấy mạng anh nên bắn lệch.
Nếu bà ta tàn nhẫn hơn thì giờ anh đã đi gặp Thượng Đế rồi.”
Vẻ mặt Allen không hề khá hơn.
Hắn lạnh lùng nhìn quản gia: “Một đám ăn hại.
Lĩnh phạt hết cho tôi.”
“Allen à, anh thế này rất vô lý.
Phụ nữ mang thai vốn đã nguy hiểm rồi.
Thẩm Thanh Lan khó sinh, chứ có phải có người muốn giết cô ấy đâu.
Điều này sao liên quan tới thuộc hạ của anh được.
Anh không thể vì đau xót cô ấy mà không cần cả thuộc hạ của mình.”
Peter bất bình thay cho thuộc hạ của Allen.
Đôi khi, tính cách của Allen thật sự quá bạo lực, thủ đoạn trách phạt của hắn càng tàn nhẫn.
Nếu khả năng chịu đựng kém chút, không chừng sẽ tàn phế.
“Nếu anh thấy thương tiếc bọn họ thì có thể tự đi.”
Allen lạnh lùng nói.
Peter cười lạnh: “Ha, coi như tôi chưa nói gì.
Allen, anh rõ thật là chỉ vì một người phụ nữ mà phát điên.
Bây giờ tôi cảm thấy Thẩm Thanh Lan chính là tai họa đối với anh, chết đi cho rồi.”
Một tiếng súng nổ “hoàng”
, Peter ôm lấy bụng mình, một chân khuỵu xuống đất, nhìn Allen bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Anh điên thật rồi phải không?”
Ánh mắt Allen nhìn Peter như nhìn một người chết: “Đây là lần đầu tiên.
Còn có lần nữa thì nó sẽ xuyên thẳng vào tim anh.”
Trông thấy ánh mắt của Allen, Peter rùng mình bởi sát ý trong đó.
Anh ta sửng sốt, hơi cong môi, cười cay đắng: “Tôi biết rồi.”
Anh ta đứng dậy, lê bước ra khỏi phòng Allen, ra đến cửa thì dừng bước, mở miệng: “Allen, tôi tưởng chúng ta là bạn.”
Ánh mắt Allen âm u, hắn để khẩu súng về lại dưới gối đầu, nói với quản gia: “Ra ngoài.”
Quản gia lặng lẽ lui ra.
Lát sau quản gia lại bước vào, theo sau là một bác sĩ khác: “Thiếu gia, để bác sĩ băng bó vết thương cho cầu trước đã!”
Allen không từ chối.
Bác sĩ băng bó xong xuôi rời đi, hắn mới nói: “Đi điều tra xem chuyện Thẩm Thanh Lan khó sinh là thế nào.”
Quản gia đáp một tiếng rồi đi ra.
Allen dựa vào đầu giường, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, tay vẫn về miếng ngọc bội trên tay.
Xế chiều hôm đó, quản gia vào phòng lần nữa: “Thiếu gia, đã có tin tức.”
“Nói!”
Allen lạnh lùng cất lời.
“Thẩm Thanh Lan khó sinh là do có kẻ động tay.
Có kẻ bỏ thuốc lưu thông máu và thuốc khiến người ta mất hết sức lực vào trong thuốc của cô ấy, hàng khiến cô ấy một xác hai mạng trong lúc sinh.”
“Choang!”
Cốc nước bị ném xuống sàn vỡ tan tành.
Vẻ mặt Allen rất khủng khiếp: “Đào ba tấc đất cũng phải tìm ra Tần Nghiên cho tôi.
Sau khi dẫn về thì vứt thẳng vào chuồng thú.”
Quản gia ngẩn ra: “Thiếu gia, chuyện này chưa hẳn là do phu...
Tần Nghiên làm.”
“Thì thế nào? Tôi nói bà ta làm thì chính là bà ta.”
Quản gia không dám nói gì, lập tức ra ngoài làm việc.
Allen nhìn trân trân tác phẩm trên tường của Thẩm Thanh Lan, lẩm bẩm: “Tiểu Thất, tôi sẽ khiến tất cả những kẻ làm tổn thương em phải trả cái giá đau đớn.”
* Nước R.
Nhận được tin tức bên Allen truyền tới, Tần Nghiên mỉm cười: “Quả nhiên không hổ là con trai Carl, đủ tàn nhẫn.
Hứa Nặc đầu? Vết thương của cô ta hồi phục thế nào rồi?”
“Thưa phu nhân, đã gần khỏi rồi ạ.
Nhưng tay cô ấy xem như đã hỏng.
Muốn cầm súng, e rằng không được nữa.”
“Hỏng thì hỏng, dù sau cũng chỉ là một kẻ ăn hại.
Giờ cậu đi nói với cô ta, Thẩm Thanh Lan đang nằm trong bệnh viện không rõ sống chết.
Cô ta có thể đi châm thêm một mồi lửa nữa.
Tôi nghĩ hắn là cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này đâu.”
“Phu nhân, theo như tình trạng hiện tại của cô ta, sợ rằng khó mà thoát thân.”
“Ha, một kẻ ăn hại thôi mà.
Đối với cô ta mà nói, cho cơ hội cuối cùng để cô ta đi báo thù chính là ân huệ rồi.
Tôi tốn bao nhiêu công sức đưa cô ta ra, dù thế nào thì cũng phải phát huy chút năng lực còn lại.
Con người tôi đây xưa nay không thích làm ăn lỗ vốn.”
“Vâng, thưa phu nhân.
Tôi sẽ truyền đạt.”
“Nói với cô ta, làm việc phải dùng đến đầu óc, đừng có chỉ biết dùng mỗi tứ chi đã tàn phế của mình.”
Tần Nghiên lạnh lùng nói.
“Vâng, phu nhân.
Bà còn chuyện gì khác cần dặn dò không?”
“Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ rời khỏi đây.
Cậu bảo Keiko đến thay tối.
Kể từ hôm nay, cô ấy chính là Kim phu nhân.”
“Vâng.”
Tần Nghiên chạm vào vết thương của mình, cười lạnh một tiếng.
Allen muốn tìm bà ta, không dễ thể đầu.
Nếu không phải bà ta đã dùng trăm phương nghìn cách cũng không tìm thấy được tro cốt của Carl thì còn bị hắn đe dọa sao? Không phải bà ta chưa từng cho người đi tìm, mà lật tung hết những nơi có thể nhưng đều không thấy.
Thậm chí, bà ta từng nghĩ có phải Allen đã tiêu hủy tro cốt của Carl rồi không.
Nhưng ngẫm nghĩ lại cảm thấy không có khả năng.
Đó là thứ duy nhất để hắn uy hiếp mình, nếu không còn thì thật sự chẳng có thứ gì có thể ràng buộc mình nữa.
* Thủ đô.
Phó Hoành Dật và Eden rời khỏi bệnh viện, đi thẳng đến nhà Kim n Hi.
Kim n Hi đang đợi họ: “Các anh tới rồi.”
“Ai làm?”
Phó Hoành Dật không vòng vo.
Kim n Hi đáp: “Tôi đã xem video giám sát, nhìn thấy một bác sĩ và một y tá có hành vi rất đáng ngờ.”
Cô điều chỉnh hình ảnh: “Chính là hai người này.
Tôi đã kiểm tra, họ đều là bác sĩ và y tá của bệnh viện này, đã công tác tại bệnh viện nhiều năm.”
Đây cũng là một trong những nguyên nhân ban đầu họ không phát hiện ra sự bất thường.
Phó Hoành Dật nhìn hai người trên màn hình, nhớ kỹ khuôn mặt của họ: “Đưa tôi đoạn video này.”
Kim Ấn Hi gật đầu, đưa cho anh một chiếc USB: “Tôi vẫn đang điều tra kẻ đứng sau.
Đợi có tin tức sẽ thông báo cho anh.
Nếu anh có thể lấy được thông tin về kẻ đứng sau từ miệng hai người này, vậy là tốt nhất.”
Phó Hoành Dật “ừ”
một tiếng: “Cảm ơn các cô về chuyện lần này.”
“Lần này chúng tôi không bảo vệ tốt cho An, anh còn nói cảm ơn, khiến chúng tôi vô cùng hổ thẹn”
Kim n Hi nói.
Nếu cô để ý cẩn thận hơn, có lẽ đã tránh được chuyện ngoài ý muốn lần này.
Phó Hoành Dật không đổ lỗi chuyện lần này cho đám Kim n Hi.
Họ là bạn bè của Thẩm Thanh Lan, từ trước tới giờ đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Nếu thật sự cần trách thì phải trách người làm chồng là anh đây đã không bảo vệ tốt cho vợ mình.
“Chuyện này không phải lỗi của các cô.”
Phó Hoành Dật nói.
Eden biết chân anh bị thương không thể chịu đựng lâu, do vậy liền dẫn anh rời khỏi đây.
Trở lại bệnh viện, Phó Hoành Dật liền đi thẳng tới phòng làm việc của viện trưởng.
Không biết hai người nói chuyện gì trong đó, lúc viện trưởng tiễn anh ra ngoài thì sắc mặt rất khó coi: “Anh Phó, nếu những gì anh nói là thật, tôi nhất định sẽ cho anh câu trả lời thỏa đáng.”
Bằng không thì nhà họ Phó không chỉ tố cáo hai người kia, mà sẽ còn tố cáo cả viện trưởng ngài và bệnh viện này.”
“Vâng, vâng! Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
Viện trưởng Trần cúi người, thái độ rất phối hợp.
Tiễn Phó Hoành Dật đi xong, sắc mặt ông ta liền sa sầm, về phòng làm việc, lập tức gọi điện thoại bảo hai người kia đến.
Bởi vì không chắc chắn có phải hai người họ đổi thuốc không, nên Phó Hoành Dật không báo cảnh sát mà giao chuyện này cho viện trưởng.
Hồi còn trẻ, viện trưởng Trần từng là bác sĩ quân y trong quân đội, cũng có chút quen thân với cha của Phó Hoành Dật.
Nói chính xác ra thì lúc đầu ông ta rời khỏi quân đội, là cha của Phó Hoành Dật sắp xếp cho ông ta đến bệnh viện này.
Ông ta chịu ơn của nhà họ Phó.
Ông ta vốn tưởng nhân lần này Thẩm Thanh Lan sinh con ở bệnh viện mình quản lý, chăm sóc cô thật tốt để kéo gần khoảng cách với nhà họ Phó, không ngờ người ta suýt nữa thì một xác hai mạng.
Nếu nhà họ Phó thật sự muốn truy cứu trách nhiệm của bệnh viện vậy thì cũng chính là tính lên đầu viện trưởng ông ta đây.
Còn hai người được Phó Hoành Dật để ý là một cặp vợ chồng, chồng là bác sĩ khoa sản, tên Chu Hùng, ngày thường làm việc rất tận tụy.
Người vợ tên Bàng Giai, cũng xem như là một y tá có thâm niên trong bệnh viện.
Lần này họ chủ yếu chịu trách nhiệm kiểm tra thuốc của Thẩm Thanh Lan, ngày thường biểu hiện rất tốt nên mới được bố trí trong danh sách nhân viên chăm sóc sản phụ lần này.
Nhưng nhìn qua thì chỉ có hai người này là có khả năng làm ra chuyện tổn hại tính mạng, thật khiến viện trưởng Trần cảm thấy không thể tin được.
Vì vậy, mới đầu khi Phí Hoành Dật nói với ông ta, ông ta còn không tin, nhưng sau khi Phí Hoành Dật đưa video giám sát ra, viện trưởng Trần không thể thuyết phục được bản thân rằng hai người này hoàn toàn không có vấn đề.
Đây xem như là lần đầu tiên hai người nọ tới văn phòng của viện trưởng.
Lúc đi đến cửa gặp đối phương thì trong lòng đều hoảng sợ, thấp thỏm bước vào.
Thấy chỉ có mình viện trưởng, họ thầm thở phào.
“Viện trưởng, ông tìm chúng tôi?”
Bàng Giai mở miệng trước.
Viện trưởng Trần bảo họ ngồi xuống sô pha, chăm chú nhìn họ.
Hai người bị viện trưởng nhìn chằm chằm đến nỗi càng bất an.
Chu Hùng không chịu nổi áp lực, liền hỏi: “Viện trưởng Trần, lần này ông gọi chúng tôi tới có chuyện gì không?”
Viện trưởng Trần lạnh nhạt nói: “Đừng vội, trước tiên tôi muốn cho hai người xem thứ này.”
Ông xoay màn hình máy tính của mình qua, trên màn hình chính là hình ảnh trong camera giám sát, hai người họ đang nấp ở một góc của bệnh viện gọi điện thoại, dáng vẻ căng thẳng.
“Ai trong hai người có thể giải thích xem đây là thế nào?”
Viện trưởng Trần trầm giọng.
Ánh mắt Bàng Giai thoáng thay đổi, chẳng qua cô ta hơi cúi đầu nên viện trưởng Trần không chú ý.
Ánh mắt Chu Hùng cũng có chút khác lạ, nhưng so với vợ thì anh ta bình tĩnh hơn nhiều: “Viện trưởng, chỉ là gọi điện thoại thôi mà, có gì lạ lùng đâu.”
Viện trưởng Trần “ừ”
một tiếng, click chuột một cái: “Vậy xem tiếp đi!”
Hình ảnh tiếp sau được đổi sang một cảnh khác, là bên bồn hoa trong bệnh viện, Chu Hùng đang đưa thuốc cho Bàng Giai, Bàng Giai vội vàng nhét thuốc vào trong túi áo, còn nhìn xung quanh với vẻ mặt căng thẳng.
“Gần đây Bàng Giai không được thoải mái, tôi đưa cô ấy ít thuốc.
Chúng tôi là vợ chồng, chuyện này rất bình thường mà.”
Chu Hùng ra vẻ tự nhiên nói, chỉ là ánh mắt lại thoáng chột dạ, ngay chính hắn ta cũng không tin vào cái cớ đó.
“Đã như vậy thì Bàng Giai căng thẳng cái gì chứ? Hai người là vợ chồng, lại chẳng phải vụng trộm.”
Viện trưởng Trần lạnh lùng hỏi.
Chu Hùng mấp máy môi, cố gắng giải thích: “Chúng tôi...
chúng tôi.”
“Chính hai người cũng thấy không xuôi nhỉ.
Sở dĩ Thẩm Thanh Lan khó sinh là bởi có người đã bỏ thêm thuốc lưu thông máu và thuốc khiến người ta mất hết sức lực vào trong thuốc của cô ấy.
Nếu hai người thành khẩn, tôi còn có có thể đến trước mặt nhà họ Phó xin cho hai người, nếu hai người đã muốn chết thì không liên quan tới tối.
Cuối cùng bị nhà họ Phó điều tra ra, chuyện này sẽ không dễ dàng mà kết thúc đâu.”
Viện trường Trần trầm giọng.
Một tia hoảng hốt lướt qua mặt Bàng Giai, cô ta muốn mở miệng nhưng bị Chu Hùng nhéo tay một cái: “Viện trưởng, tôi không biết ông đang nói gì.
Cô Phó khó sinh, chúng tôi cũng rất buồn.
Nhưng chuyện này không liên quan tới chúng tôi.
Hành vi gần đây giữa hai vợ chồng tôi cũng chỉ có thể được coi là chút lạ mà thôi, không chứng minh được gì cả.
Ông không thể vì thế mà nói chuyện này là do vợ chồng tôi làm được.”
Viện trưởng Trần thu ánh mắt, nói: “Đã vậy, tôi chỉ có thể làm theo yêu cầu của nhà họ Phó, báo cảnh sát.
Tin rằng có cảnh sát vào cuộc, sự việc sẽ mau chóng được điều tra rõ ngọn ngành.”
Chu Hùng gật đầu: “Thật sự nên làm như vậy.
Đây cũng là có trách nhiệm với tôi và Bàng Giai.”
Nghe vậy, viện trưởng Trần lấy di động ra, toan gọi điện thoại: “Chuyện này không nên chậm trễ, giờ tôi sẽ báo cảnh sát, để họ nhanh chóng điều tra ra chân tướng.”
Mắt thấy viện trưởng Trần tính gọi điện thoại cho cảnh sát, Bàng Giai bỗng đứng lên, giơ tay hất di động của viện trưởng Trần: “Viện trưởng Trần, đừng báo cảnh sát.
Chuyện là do chúng tôi làm, chúng tôi xin thú nhận.”
Mọi thứ xảy ra chỉ trong chớp mắt, Chu Hùng còn chưa kịp phản ứng thì Bàng Giai đã nói xong.
Hắn ta nhắm mắt, lòng chìm xuống vực sâu.
Sắc mặt viện trưởng Trần chợt biến: “Rốt cuộc là thế nào? Nói!”
Bàng Giai ôm mặt, khẽ khóc: “Viện trưởng, chuyện này chúng tôi cũng có nỗi khổ tâm...”
*** Phó Hoành Dật quay lại phòng bệnh thì thấy Thẩm Quân Dục đúng lúc từ trong đi ra: “Hoành Dật, xong việc chưa?”
Phó Hoành Dật gật đầu: “Tình hình Thanh Lan thế nào rồi”
“Đã khá hơn nhiều.
Vừa rồi bác sĩ đến kiểm tra nói rằng đã hoàn toàn ổn định, đợi lát nữa là có thể chuyển sang phòng bệnh thường.”
“Tôi vào với cô ấy”
Phó Hoành Dật nói.
Thẩm Quân Dục giữ bả vai anh: “Hoành Dật, giờ cậu về nghỉ chút đã.
Hai ngày nữa là Lan Lan sẽ tỉnh lại thôi.
Để con bé nhìn thấy tình trạng hiện tại của cậu, chẳng phải sẽ khiến nó lo lắng sao?”
“Tôi chịu được.”
Phó Hoành Dật đáp.
Không ở bên Thẩm Thanh Lan, anh cũng không tài nào nghỉ ngơi được, còn chẳng bằng cứ ở cạnh nhìn cô, chí ít sẽ yên lòng.
“Cậu nghe tôi, giờ cậu về tắm rửa, thay quần áo.
Trông cậu lúc này chẳng khác gì kẻ lang thang cả.
Có khi Lan Lan tỉnh lại cũng chẳng nhận ra.
Lát nữa Lan Lan sẽ được chuyển đến phòng bệnh thường, tôi sẽ bảo người kê thêm một chiếc giường trong đó để cậu nghỉ ngơi.”
Phó Hoành Dật suy nghĩ một lát, không phản đối với đề nghị của Thẩm Quân Dục: “Được, Quân Dục, đỡ tôi lên xe đi!”
Bây giờ chân anh rất khó chịu.
Thẩm Quân Dục vội đi tới đỡ lấy anh, thở dài: “Hai người đúng là vợ chồng cùng chung hoạn nạn.
Hết người này đến người khác, không lúc nào khiến người ta yên tâm được.
Tôi đi cùng cậu về nhà trước, lúc này cậu không thể lại xảy ra chuyện được.”
“Cảm ơn cậu!”
“Người một nhà, cảm ơn cái gì, làm tôi ngượng đấy!”
Thẩm Thanh Lan tỉnh lại đã là hai ngày sau, và là ngày thứ ba sau khi sinh con.
Vừa mở mắt, cô liền cảm thấy tay mình bị ai đó nắm chặt.
Cô xoay đầu, nhìn thấy Phó Hoành Dật nằm trên giường bên cạnh, anh đang nắm lấy tay cô, nhắm mắt ngủ say, dưới cằm lún phún râu, mắt thâm quầng.
Trong mắt cô ngập tràn nụ cười dịu dàng, lặng lẽ ngắm khuôn mặt đang ngủ say của anh.
Khóe môi cô khẽ cong lên, đó là niềm vui sống sót sau cơn hoạn nạn.
Phó Hoành Dật ngủ không sâu, cảm giác có người đang nhìn mình, anh liên tỉnh giấc, anh ngẩn người nhìn người đang nở nụ cười với mình, “Thanh Lan.”
“Vâng, em đây.
Phó Hoành Dật, em tỉnh rồi.”
Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nói.
Phó Hoàng Dật ngồi dậy, lật người xuống giường, ôm Thẩm Thanh Lan vào lòng: “Thanh Lan.”
Anh ôm rất chặt, khiến Thẩm Thanh Lan suýt ngạt thở.
Nhưng cô không nói gì, chỉ ôm chặt lấy anh.
Cô biết, chắc chắn chuyện lần này đã khiến Phó Hoành Dệt sợ hãi, không chỉ anh, chính cô cũng sợ.
Nhất là khoảnh khắc cuối cùng, lúc đứa bé chui ra thì cô bị băng huyết.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng máu trong cơ thể chảy ra ào ạt.
Giây phút ấy, cô thật sự ngỡ rằng mình sẽ chết trong phòng sinh.
“Phó Hoành Dật, em ổn rồi.”
Thẩm Thanh Lan dịu giọng vỗ về Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật khàn giọng: “Lần này em thật sự đã dọa anh sợ đấy.”
“Vâng, em biết! Lần này chưa có kinh nghiệm, sau này sẽ không như vậy.”
“Không có lần sau.”
Phó Hoành Dật dứt khoát nói, “Chúng ta sinh một đứa là đủ rồi, không cần đứa thứ hai nữa.
Thanh Lan, nếu còn có lần nữa thật sự anh sẽ sụp đổ mất.”
Phó Hoành Dật nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ.
Anh hiểm khi để lộ cảm xúc như vậy.
Hiện giờ thấy dáng vẻ sợ hãi của anh, Thẩm Thanh Lan đâu dám kích thích anh nữa.
Cô gật đầu: “Được, chúng ta chỉ sinh một đứa thôi, sau này không sinh nữa.”
“Đợi em bình phục thì anh sẽ làm phẫu thuật.”
Phó Hoành Dật nói tiếp.
“Không được.”
Thẩm Thanh Lan phản đối.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Phó Hoành Dật, trái tim cô mềm nhũn.
Cô giải thích: “Nếu làm cũng là để em làm.
Có điều, hiện tại nói còn hơi sớm.
Chuyện này đợi em khỏe lại hẵng nói, được không anh?”
Phó Hoành Dật nhìn chăm chú nhìn cô.
Thẩm Thanh Lan xoa bụng: “Hoành Dật, em đói!”
Biết cô đang cố ý chuyển chủ đề, nhưng Phó Hoành Dật không nỡ để cô đói.
Anh đứng dậy: “Anh đi mua chút đồ ăn cho em.”
Anh đi được vài bước thì cô bỗng gọi anh lại: “Phó Hoành Dật, con chúng ta đâu?”