Buổi sáng, Thẩm Thanh Lan lại bị tiếng khóc của cậu bạn nhỏ An An đánh thức, trước đây Phó Hoành Dật sẽ đến bế con đặt vào lòng cô, nhưng lần này lại không thấy anh làm vậy.
Thẩm Thanh Lan mở to mắt nhìn sang bên cạnh mình, chẳng thấy Phó Hoành Dật đầu, cô cũng không đoái hoài tới anh, vội vàng đứng dậy đến bế con.
Để tiện cho bú nên em bé không ngủ ở phòng trẻ em mà ngủ ngay trong phòng hai người họ.
Thẩm Thanh Lan nhìn đứa nhóc nào đó đang gào khóc, dáng vẻ vừa tươi cười cưng chiều vừa bó tay.
Cúi người bể nhóc con lên, hôn lên má một cái, “Thằng nhóc này, đói khóc, đi tè khóc, e cũng khóc, con cho mẹ tràng nước mắt trân châu đấy à.”
Miệng nói vậy nhưng tay lại nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu bạn nhỏ An An.
Cậu bạn nhỏ An An thấy có người đến bế mình thì ngưng khóc ngay, im lặng vùi vào ngực mẹ, chu chu cái miệng nhỏ, Thẩm Thanh Lan nhìn là biết con đói bụng, bèn bế nhóc rồi ngồi xuống bắt đầu cho ăn.
Đến khi cậu nhóc ăn no lại lần lữa không muốn rời khỏi ngực mẹ, trước đây cậu nhóc ăn no là ngủ, hôm nay lại hoạt bát khác thường.
Thẩm Thanh Lan vốn muốn đặt con vào nồi để nhóc con tự chơi nhưng chỉ cần có vừa đặt xuống là An An lại làm bộ muốn khóc, Thẩm Thanh Lan không còn cách nào khác, ôm An An tựa vào đầu giường, mệt mỏi muốn ngủ.
Tối qua cô thức cho con trai uống sữa ba lần nên hôm nay tinh thần không được tỉnh táo lắm.
Lúc Phó Hoành Dật đi vào, trông thấy dáng vẻ của Thẩm Thanh Lan thì định ôm lấy con, ai ngờ anh mới đụng vào An An thì thằng nhóc đã cau mày, lông mày nhỏ xíu cau chặt lại thành cái bánh quai chéo, cái tay nhỏ nhắn huơ huơ, rõ ràng là không muốn.
“Được rồi, để em bể nó.”
Thẩm Thanh Lan nói, hiếm khi con cô mới bám lấy cô một lần.
Nói thật ra thì An An rất ngoan, trừ lúc uống sữa đòi mẹ ra thì những lúc khác ai bế cũng được.
“Anh vừa đi đâu vậy?”
Thẩm Thanh Lan hỏi Phó Hoành Dật, anh cười, “Ra ngoài tản bộ một vòng.”
Thẩm Thanh Lan không nghi ngờ gì, mấy ngày nay ngoài những lúc phục hồi sức khỏe, thì ngày nào anh cũng ra ngoài tản bộ.
“Muốn ăn sáng ngay bây giờ không?”
Phó Hoành Dật hỏi.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, tối qua cô nghỉ ngơi không tốt, sáng nay khẩu vị lại càng kém, hiện giờ chẳng muốn ăn gì, Phó Hoành Dật cũng không ép cô, “Vậy thì chờ đói lại ăn.”
Nói cho cùng thì An An vẫn còn nhỏ, bám lấy mẹ chơi trong chốc lát đã ngủ mất, Phó Hoành Dật thấy thế thì nhẹ nhàng đặt nó vào nồi, cố gắng không đánh thức nó, “Con ngủ rồi, bây giờ em tranh thủ ngủ bù đi.”
Phó Hoành Dật thấy cô mỏi mệt thì đau lòng nói.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, vừa nằm xuống đã ngủ mất, Phó Hoành Dật ngồi bên giường yên lặng nhìn cô một hồi, đem chắn cẩn thận cho cô xong mới đi ra ngoài.
Lúc Thẩm Thanh Lan thức dậy, An An đã được Phó lão gia đưa ra phòng khách chơi, dì Triệu thấy cô đã thức liền đem cơm vào cho cô, Thẩm Thanh Lan không thấy Phó Hoành Dật đầu, dì Triệu nhận ra nỗi băn khoăn của cô, bèn nói: “Hoành Dật ra ngoài rồi, nói là sẽ về ngay.”
Mãi cho đến chiều Phó Hoành Dật mới về, lúc ấy Thẩm Thanh Lan đang chơi với An An, cô cầm một cái trống lắc nhỏ, lắc nhẹ để thu hút An An, thấy Phó Hoành Dật đi vào, cô vẫn không ngừng động tác trên tay mà chỉ hỏi, “Về rồi hả, ăn cơm chưa?”
Phó Hoành Dật gật đầu, “Chưa.”
“Vậy mau ăn cơm đi.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Không vội.”
Anh đưa cánh tay đang giấu sau lưng ra, lúc này Thẩm Thanh Lan mới nhận ra trên tay anh cầm một bó hoa tươi, chỉ có chín đóa hồng, xung quanh đầy hoa sao, Phó Hoành Dật tặng hoa cho Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhíu mày, “Hôm nay là ngày gì mà tặng hoa cho em vậy.”
Phó Hoành Dật bó tay nhìn cô, “Sinh nhật của mình mà cũng quên sao?”
Lúc này Thẩm Thanh Lan mới nhớ ra hôm nay là ngày mùng 1 tháng 6, là ngày sinh nhật của cô, cô vỗ đầu mình một cái, xem ra sau khi sinh con cô trở nên ngốc rồi, chẳng còn nhớ ngày tháng gì cả.
“Vợ, sinh nhật vui vẻ, chúc mừng em tròn hai mươi ba tuổi.”
Phó Hoành Dật hôn lên môi Thẩm Thanh Lan một cái, thâm tình nói.
Thẩm Thanh Lan nhận lấy hoa, “Cảm ơn, thiếu tướng đại nhân của em.”
Giọng điệu tình cảm pha chút dí dỏm, nghe vậy yếu hầu Phó Hoành Dật bỗng chuyển động một cái, bèn dời mắt đi.
Bạn nhỏ An An không biết ba mẹ đang làm gì, mở to mắt nhìn chằm chằm ba mẹ.
Thẩm Thanh Lan cúi xuống thấy ánh nhìn của con trai liền ngơ ngẩn.
Gì thế này, cô vừa mới quên mất sự tồn tại của con trai mình.
Phó Hoành Dật đưa lọ cắm hoa cho cô rồi ra ngoài, lát sau lại đi vào, lúc này trong tay bưng một chiếc bánh ga-tô rất nhỏ, cỡ chừng bàn tay anh, nhưng rất đẹp mắt.
Trên mặt bánh ga-tô là một ngôi nhà nhỏ hai tầng và một vườn hoa lớn, trong hoa viên trồng các loại hoa, cạnh đó là một cậu bạn nhỏ ngồi xổm dưới đất, tay cầm một chiếc xẻng nhỏ đang trồng hoa, cách đó không xa là một cái xích đu, một cô gái ngồi trên xích đu dịu dàng nhìn con trai, sau lưng cô là một người đàn ông, khoác tay lên bờ vai cô gái và cúi đầu nhìn cô.
“Cái này là anh tự làm?”
Thẩm Thanh Lan hỏi, bánh ga-tô tinh xảo thế này, nhất là gương mặt quen thuộc của người trên mặt bánh, rõ ràng là đặt làm theo yêu cầu, nhớ tới mấy ngày nay anh thường xuyên ra ngoài, hôm nay lại không ở nhà hơn nửa ngày, chỉ cần nghĩ một chút là biết.
“Quà cho sinh nhật em.”
Phó Hoành Dật dịu dàng nói, Thẩm Thanh Lan chẳng thiếu thứ gì, anh cũng chẳng nghĩ ra nên tặng gì, mấy ngày trước vô tình nhìn thấy một chiếc bánh ga-tô kẹo đường rất đẹp nên đã nảy ra ý nghĩ muốn tự làm cho cô một chiếc Sau nhiều lần thất bại thì chiếc hôm nay đã là chiếc thứ năm anh làm, tốn không ít thời gian của anh.
“Cảm ơn anh, Phó Hoành Dật.”
Mắt Thẩm Thanh Lan sáng lấp lánh, bánh ga-tô nhỏ như thế, muốn làm nó thật đẹp còn khó hơn làm bánh ga-tô lớn, mấy ngày nay người đàn ông trước mặt cô đã tốn không ít tâm huyết.
“Em thích là được rồi.”
Phó Hoành Dật nói.
Thẩm Thanh Lan ngoắc tay bảo Phó Hoành Dật cúi người xuống rồi nói nhỏ hai câu bên tai anh, ánh mắt Phó Hoành Dật lập tức tối lại, yên lặng nhìn cô, “Thật chứ?”
Tai Thẩm Thanh Lan ửng đỏ, gật gật đầu, “Vâng, thật.”
Phó Hoành Dật khẽ cười.
Hai vợ chồng đang nói chuyện thì Thẩm Quân Dục và ôn Hề Dao đến, Phó Hoành Dật ra ngoài nói chuyện với Thẩm Quân Dục, trông thấy trong phòng bày bánh ga-tô và hoa tươi thì không khỏi cười nói, “Ngài Phó nhà em lãng mạn ghê.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười không nói gì.
Ôn Hề Dao bế cậu bạn nhỏ An An lên, “ôi, hình như nặng hơn rồi, cục cưng An An nhà ta lớn rồi này.”
Cô không hề che giấu yêu thương trong ánh mắt.
Thẩm Thanh Lan thấy cô thích trẻ con, bèn nói: “Thích như thế thì mau cùng anh trai em sinh một đứa đi.”
“Không vội, bọn chị vẫn muốn hưởng thụ thế giới hai người thêm một thời gian nữa.”
Bây giờ cô và Thẩm Quân Dục đều bận rộn với công việc, tạm thời chưa muốn có con.
Lúc trước, khi về nước cô không nghĩ mình sẽ kết hôn sớm như thế, vừa ký hợp đồng ba năm với Tập đoàn quốc tế Tân Hòa.
Bây giờ mới chỉ qua một nửa thời gian thôi, dựa vào quan hệ của cô và Chủ tịch Tân Hòa thì hiện tại nếu muốn rời khỏi thì người ta cũng sẽ không làm khó cô.
Nhưng Ôn Hề Dao là người coi trọng chữ tín, đã nói sẽ giúp Chủ tịch Tân Hòa ba năm thì sẽ không nuốt lời.
“Đúng rồi, đã đặt tên cho An An chưa?”
Ôn Hề Dạo chơi với An An trong chốc lát bèn hỏi.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Vẫn chưa, em và Phó Hoành Dật đang định để hai ông đặt cho.”
Hai ông cụ lật hết cuốn từ điển đến giờ vẫn còn đang do dự, cuối cùng quyết định bây giờ cháu trai vẫn còn nhỏ, không vội.
“Hai ông nội do dự sao?”
ôn Hề Dao vừa cười vừa nói, sau đó lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi xách ra, “Đây là quà sinh nhật anh chị tặng em.”
Thẩm Thanh Lan nhận lấy cái hộp, mở ra nhìn qua, là một chiếc chìa khóa, “Nhà sao?”
“Ừm, nhà này vốn dĩ anh trai em định để đến lúc đầy tháng con em mới tặng, nhưng chị thấy không thích hợp nên lấy đó làm quà sinh nhật cho em.”
Ôn Hề Dao nói rồi nhớ lại ý định của Thẩm Quân Dục, đến giờ cô vẫn chẳng biết nói gì, có ai là người nhà mẹ đẻ lại tặng nhà vào lúc đầy tháng em bé chứ, nếu muốn tặng thì phải là nhà chồng tặng mới phải.
“Tế bào lãng mạn của anh trai em chắc chắn là dùng hết vào chị rồi.”
Thẩm Thanh Lan nhìn chìa khóa nhà, từ tốn nói, hai năm trước là xe, năm nay là nhà, thật sự tầm thường.
Ôn Hề Dao ngẩn ngơ, “Em cứ chế nhạo chị đi.
Anh trai em đương nhiên là kém lãng mạn hơn ngài Phó nhà em rồi.”
Vừa hoa tươi vừa bánh ga-tô kẹo đường.
Thẩm Thanh Lan không hề khách sáo gật đầu, “Ố, ngài Phó nhà em đúng là rất lãng mạn.”
Ôn Hề Dao lườm nguýt cô một cái, “Sau khi làm mẹ thì da mặt càng ngày càng dày nhỉ.”
Thẩm Thanh Lan cười tủm tỉm, “Em chấp nhận sự thật này.”
Ai mà ngờ trông Phó Hoành Dật lạnh lùng tự cao tự đại thế nhưng thực chất bên trong lại là người đàn ông ấm áp đến vậy.
*** Tại một nhà xưởng bỏ hoang vùng ngoại ô.
Sau khi Hứa Nặc tỉnh lại thì đầu óc quay cuồng, mơ mơ màng màng, không hề nhớ rõ trước đó mình đã nói gì với Kim Ân Hi, chỉ nhớ một điều là có người cứ liên tục hỏi mình điều gì đó, và hình như chính mình đã nói rất nhiều.
Cô ả nhìn xung quanh, không thấy Kim Ân Hi hay ai khác thì tinh thần vô cùng suy sụp.
Eden đi vào, liếc nhìn Hứa Nặc.
Cô ả bèn hỏi, “Các người định bao giờ mới biết tôi?”
Eden không trả lời mà chỉ ngồi xổm xuống, rút một ống máu trên người cô ả xong liền bỏ đi.
Anh còn muốn nghiên cứu trạng thái còn lại của chất gây ảo giác trong cơ thể con người.
Ánh mắt Hứa Nặc trống rỗng, cuối cùng cô ả cũng hiểu những người này hoàn toàn không có ý định giết mình, mà là muốn mình sống không bằng chết.
Suốt mấy ngày tiếp theo, Kim Ấn Hi cũng không xuất hiện.
Mấy ngày này cô luôn ở bên Daneil, mãi đến khi anh rời khỏi nhà thì cô mới quay trở lại nhà kho ở ngoại ô.
Vừa đến nơi, cô đã nghe giọng nói của Annie, hình như đang gọi Eden.
Cô nhướng mày đi tới.
Annie không ngờ lại gặp Eden ở đây.
Cô ta mở to mắt nhìn anh chằm chằm, ánh mắt đầy hy vọng, “Eden, anh đến cứu em sao? Em biết anh không bỏ mặc em mà.”
“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ tới đưa cơm cho cô thôi.”
Eden lạnh lùng nhìn Annie rồi ném hai cái bánh bao xuống trước mặt cô ta.
Cô ta nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin được, “Anh đã sớm biết em ở đây rồi sao?”
Eden im lặng, đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận.
“Vậy anh cũng biết bọn họ đã làm gì em phải không?”
Annie chất vấn.
Eden vẫn im lặng, Thật ra thì Sicily và Kim Ân Hi đối xử với Annie như vậy xem như đã rất nhẹ nhàng rồi.
“Tại sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Lẽ nào bởi vì em thích anh nên anh có thể tùy ý chà đạp lên tình cảm của em sao?”
Annie quát lên.
“Tôi chưa bao giờ yêu cầu cô thích tôi cả.”
Cuối cùng Eden cũng lên tiếng.
Annie bật cười, nhưng lại là nụ là cười cay đắng, “Đúng vậy, anh chưa từng yêu cầu em thích anh cả, là bản thân em không có lòng tự trọng, không chịu tin tưởng chuyện anh thật sự không thích em.
Eden, em muốn biết, nếu lần này em thật sự bắt con của Thẩm Thanh Lan đi thì anh sẽ làm thế nào?”
Đáy mắt Eden hiện lên vẻ chết chóc.
Annie liền hiểu ra, “Eden, anh thực sự là một người vô cùng tàn nhẫn, ngay cả một câu trả lời trái lòng cũng không muốn nói.
Em không hiểu, rốt cuộc người phụ nữ kia có gì tốt mà đáng để anh âm thầm làm nhiều việc vì cô ta như vậy.
Các người bắt cóc tôi là phạm pháp đấy.”
“Vậy thì sao?”
Eden hỏi ngược lại, chuyện phạm pháp bọn họ làm còn ít sao? “Ha ha, ha ha ha, Eden, anh lại sẵn lòng làm chuyện này vì Thẩm Thanh Lan.
Nhưng cô ta thì sao, cô ta đối xử với anh thế nào?”
Annie hoàn toàn tuyệt vọng.
Trước khi nhìn thấy Eden, tô ta còn có thể an ủi mình tất cả chỉ là hành động cá nhân của Kim Ân Hi, Eden nhất định sẽ không đối xử với mình như vậy.
Nhưng bây giờ Eden đã đứng sờ sờ trước mặt cô ta, chính miệng nói cho cô ta biết rằng anh biết rõ chuyện này, hơn nữa trong chuyện này anh cũng nhúng tay vào.
Eden đã đập nát chút hy vọng cuối cùng của cô ta.
Eden lạnh lùng nhìn cô ta, “Việc này là do tôi cam tâm tình nguyện, không liên quan tới Thẩm Thanh Lan.”
“Cam tâm tình nguyện, anh đối với cô ta là cam tâm tình nguyện, vậy tôi yêu anh thì là sai sao? Tôi chỉ yêu anh thôi mà, tôi thừa nhận mình ích kỷ, nhưng tôi cũng vì anh nên mới làm vậy.
Cô ta lợi dụng tình cảm anh dành cho cô, coi đó như một chuyện đương nhiên, so với tôi, cô ta lại càng ích kỷ hơn.”
Annie khóc lóc kể lể, những lời này cô ta đã muốn nói ra từ lâu, nhưng Eden chưa bao giờ cho cô ta cơ hội nói ra.
“Cho dù là vậy thì cô cũng không thể lấy nó làm cái cớ để làm hại cô ấy được, đặc biệt, đối tượng còn là một đứa bé.
Annie, yêu là ích kỷ, nhưng yêu chẳng phải là tàn nhẫn, cũng không phải là chiếm lấy.”
Hiếm khi nào mà Eden lại nói nhiều như vậy.
Mặt Annie đẫm nước mắt, kết hợp với bộ dạng hiện giờ của cô ta, thật sự là trông vô cùng khó coi.
“Ích kỷ, tàn nhẫn, đó chính là hình tượng của tôi trong lòng anh phải không? Eden, anh mới là người tàn nhẫn nhất.
Đời này, điều khiến tôi hối hận nhất chính là yêu anh, nếu thời gian có thể quay lại, tôi thà rằng cả đời không bao giờ gặp được anh.”
Annie khóc lóc, nếu không phải vì người đàn ông này thì bây giờ cô ta đã không chật vật đến thế, lại càng không phải có dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, thậm chí chẳng thể trở thành một người tàn nhẫn như trong miệng mười khác.
Annie bỗng nhớ lại quá khứ, trước khi gặp Eden, mình đã từng là một thiên kim cao quý dạo chơi bụi hoa mà không nhiễm phấn hoa.
Tuy rằng hơi tùy hứng, thích đùa giỡn với người khác, nhưng chí ít vẫn được xem là lương thiện.
Nhưng giờ thì sao, rốt cuộc tại sao mình lại trở thành thế này, chỉ vì không có được tình yêu của một người đàn ông mà rắp tâm muốn hại một đứa bé chỉ vừa chào đời được vài ngày.
Annie ôm lấy đầu mình, “Không, đây không phải là tôi, đây không phải là tôi, sao tôi lại thế này? A!”
Cô ta nằm dưới đất, ôm lấy đầu mình rồi đập xuống đất.
Những tiếng đập bịch bịch vang lên.
Eden thấy vậy, ánh mắt chợt thay đổi.
Nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì Kim Ân Hi đã đi vào, nhìn Annie, ung dung nói, “Ô, mới mấy ngày không gặp, cô Lương đối chiến thuật rồi sao?”
Annie bỗng dừng lại, vẻ mặt sợ hãi nhìn Kim Ân Hi, sau đó cúi đầu xuống cố gắng bình tĩnh lại.
“Đừng dừng lại chứ, khi có một mình tôi thì cô không gào không khóc, bây giờ lại tỏ ra dối trá biết bao.
Cô khóc tiếp đi, chưa biết chừng tôi sẽ mềm lòng rồi thả cô ra đấy.”
Kim Ân Hi cười tít mắt nói, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc lạnh.
Người phụ nữ này đúng là giỏi diễn kịch, dùng khổ nhục kế thật trôi chảy.
Annie bình tĩnh im lặng, dù cô ta rất muốn nói vừa rồi mình không giả vờ, mà xuất phát từ cảm xúc thật sự, nhưng nghĩ sơ qua cũng biết cô gái này nhất định sẽ không tin.
Kim Ân Hi ngồi xổm xuống, điềm nhiên nói, “Có biết mấy ngày qua tôi đi làm gì không? Tôi đi làm cô từ thiện cho cô, để chuộc tội cho cô đó.
Tôi cũng vất vả lắm đấy, phải cố ý bay ra nước ngoài mua mua mua, góp góp góp cho cô, thật sự đi muốn gãy chân luôn.
Có điều không thể không nói, cô làm thiên kim nhà giàu mà thật thất bại.
Không phải cô nói ba cô vừa gửi tiền cho cô sao, vậy mà tôi mới quẹt hơn ba trăm bảy mươi nghìn tệ thì cái thẻ này đã bị khóa rồi.”
Annie ngẩng đầu lên, nhìn Kim Ân Hi chằm chằm, “Cô muốn làm gì?”
“Ồ, cô hỏi sai rồi, không phải tôi muốn làm gì mà là Lương đại tiểu thư cô kìa.
Phạm tội rồi bỏ trốn ra nước ngoài, chẳng những không chịu hối cải mà còn ở bên ngoài mua sắm, cô muốn làm gì?”
Annie đột nhiên mở to mắt, lúc này cuối cùng cũng hiểu ra Kim Ân Hi đã lấy được thẻ và mật khẩu ngân hàng của cô ta.
“Lòng dạ cô thật độc ác!”
Annie thầm căm hận.
“Còn thua xa cô.”
Kim Ân Hi cười tít mắt đáp trả.
“Vậy nên cô định nhốt tôi ở đây, gán cho tôi tội danh lừa gạt buôn bán trẻ em rồi dàn dựng là tôi đã bỏ trốn, để mọi người không hoài nghi các người, có phải như thế không?”
Hiếm khi Annie lại thông minh đột xuất.
“Chúc mừng, cô trả lời đúng rồi đấy, nhưng mà không có phần thưởng cho cô.”
Kim Ân Hi vỗ tay một tiếng giòn giã.
Cô ả này quá ư đáng ghét, cô không muốn để cô ta trở về Lương gia làm mưa làm gió nữa.
“ Ân Hi, thả cô ta đi.”
Eden đột nhiên lên tiếng.
Kim Ân Hi khựng lại, ngoáy ngoáy lỗ tai, “Anh vừa nói gì vậy, lặp lại lần nữa đi, em nghe không rõ.”
“ Ân Hi, anh biết em nghe thấy rất rõ ràng, bây giờ hả cô ta ra đi.
Anh có một cách có thể khiến cho cô ta phải ghi nhớ suốt đời.”
Eden nói.
“Thả cô ta, đã được tôi cho phép chưa?”
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói khàn khàn.