Tất cả mọi người vừa mới bình tĩnh lại sau tin phát hiện bom trong bệnh viện thì hôm nay, thủ đô lại xảy ra một chuyện lớn.
Sáng sớm, các tuần sau giải trí ở thủ đô đưa tin Hàn Dịch, Tổng Giám đốc tập đoàn Hàn Thị, đính hôn với Ninh Kha, thiên kim tập đoàn Song Thành.
Kết quả, chưa được nửa ngày, người phụ trách bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Hàn Thị đã đứng ra tuyên bố tin đính hôn là bịa đặt, vợ chưa cưới của tổng giám đốc tập đoàn Hàn Thị là cô Vu Hiểu Huyên.
Chuyện này như một quả bom nặng ký nện vào lòng người ở thủ đô.
Mọi người còn đang nghĩ không biết bao giờ Vu Hiếu Huyền và Hàn Dịch mới kết hôn thì thiên kim Song Thành, Ninh Kha lại đăng lên weibo nói rằng tin tức cô ta và Hàn Dịch đính hôn là thật, Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên đã chia tay từ lâu, chứng cứ chứng minh rõ nhất là trong khoảng thời gian này Vu Hiểu Huyên không hề xuất hiện trước công chúng.
Hồn sự của cô ta và Hàn Dịch được người lớn hai bên gia đình bàn bạc và được sự đồng ý của bọn họ nên mới quyết định.
Ninh Kha không phải là người nổi tiếng, số người hâm mộ trên weibo không nhiều, nhưng cô ta quen biết khá nhiều người.
Dưới sự chia sẻ của những người đó, hiệu ứng cũng lớn như weibo V.
Sau khi cô ta đăng bài lên Weibo, có người tin, cũng có người không tin.
Dù sao thì thời gian trước, Hàn Dịch còn công khai thể hiện tình yêu trên weibo của mình.
Quan trọng hơn là người phụ trách bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Hàn Thị cũng đã đứng ra làm rõ tin đồn.
Ninh Kha còn đăng weibo như thế, đây không phải là tự vả thì là gì? Không, cũng không thể xem là tự vả.
Dù sao cũng là do Hàn Thị lên tiếng trước, Ninh Kha chỉ đáp lại mà thôi.
Về nhóm người tin, họ tin là vì trong khoảng thời gian này thật sự không thấy Vu Hiểu Huyên xuất hiện trước công chúng.
Những lần cô xuất hiện trên màn ảnh, đều là các tác phẩm đã quay vào thời gian trước đó.
Gần đây, cô như mai danh ẩn tích.
Nói cô suy sụp vì thất tình cũng rất hợp tình hợp lý.
Còn một loại nữa, đó là antifan của Vu Hiểu Huyên, một số nghệ sĩ ghét cô và fan cuồng của bọn họ.
Suy cho cùng, tốc độ nổi tiếng của cô quá nhanh nên khó tránh khỏi việc bị người khác ghen ghét đố kỵ.
Hai nhóm người tin và không tin cãi vã ầm ĩ trên weibo, còn nhóm người thứ ba là quần chúng thích xem chuyện náo nhiệt, ôm lòng hóng hớt chuyện vui, vẽ ra một vở kịch máu chó về chuyện tình tay ba của giới nhà giàu.
Người trong cuộc là Vu Hiểu Huyên thì lại đang cùng Thẩm Thanh Lan trò chuyện ở trong phòng, hoàn toàn không hề hay biết thế giới bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
“Thanh Lan, sao An An lại đáng yêu đến vậy, ngay cả dáng vẻ gặm tay cũng yêu chết mất thôi.”
Vu Hiểu Huyên nhìn An An mà hai mắt tỏa sáng, cô thật sự rất muốn ôm bé về nhà nuôi.
Thẩm Thanh Lan cười nói: “Cậu ngắm hai tiếng rồi mà vẫn chưa đủ à?”
“Chưa đủ, có hai tiếng sao đủ.
Thanh Lan, cho tớ ôm An An về nhà nuôi hai ngày đi.”
Vu Hiểu Huyên buột miệng nói thẳng ra suy nghĩ của mình, sau đó háo hức mong đợi nhìn Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhún vai, “Được thôi, chỉ cần cậu có thể cho An An uống sữa.
Đúng rồi, thằng bé chưa uống sữa bột được.”
Vu Hiểu Huyên xu vai xuống, quay lại nhìn An An, vuốt ve bàn tay nho nhỏ mềm mại của bé, nói bằng giọng điệu vô cùng tiếc nuối: “An An à, sao con lại kén ăn như vậy chứ?”
“An An, con mau lớn đi, đến lúc đó con có thể đến nhà mẹ nuôi chơi rồi.”
Thẩm Thanh Lan nhìn dáng vẻ Vu Hiểu Huyên, nghe mấy lời ngây thơ của cô ấy mà không biết nói gì, bèn dứt khoát chuyển đề tài câu chuyện: “Dạo này cậu có đi khám thai không?”
Vu Hiểu Huyên lắc đầu, “Không, lần trước đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì cả.
Bác sĩ nói phải đến tháng thứ ba mới khám lần nữa.”
Vu Hiểu Huyên ủ rũ xoa gương mặt đã béo lên một lớp của mình, “Ăn nhiều có tính không? Thanh Lan, cậu không biết đâu, chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà tớ đã tăng năm cân rồi.
Đến khi sinh con xong, có khi nào tớ sẽ béo như một quả bóng luôn không?”
Khi Thẩm Thanh Lan vừa thấy Vu Hiểu Huyên thì đã phát hiện cô nàng có vẻ tăng cân.
Nhìn kỹ lại, thật ra dáng người cô ấy vẫn cân đối, không khác trước kia là bao, chỉ có gương mặt tròn ra trông thấy thôi.
“Thanh Lan, nếu tớ được như cậu, ăn bao nhiêu cũng không béo thì hay biết mấy.
Hôm qua, chị Linda đến thăm tớ, vừa nhìn thấy tớ, ánh mắt của chị ấy trở nên vô cùng kỳ lạ.
Khi đó, tớ còn nghi ngờ rằng chị ấy định nhào lên ăn thịt tớ luôn ấy chứ.”
Nhắc đến thể chất cứ tăng cân là gương mặt lại béo, Vu Hiểu Huyên lặng lẽ lau nước mắt chua xót cho mình.
“Ăn được là phúc.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Vừa nhìn dáng vẻ của Vu Hiểu Huyên là biết ngay cô ấy có cái phúc này.
Ngay cả hai ông nội của cô cũng nói Vu Hiểu Huyên vui vẻ lạc quan, có số hưởng phúc.
So ra thì tâm tư của Phương Đồng nặng hơn một chút, có lẽ là do liên quan đến hoàn cảnh sống.
Phương Đông làm việc dè dặt cẩn thận, phải cân nhắc khá nhiều.
Vu Hiểu Huyên là một người thần kinh thô, làm việc có hơi bộp chộp.
“Thanh Lan, cậu đang an ủi tớ sao? Nếu tớ còn béo nữa thì sau khi tớ sinh xong, tớ sẽ phải giảm cân rất lâu mới có thể lấy lại vóc dáng được.”
“Vậy thì bây giờ cậu ăn ít lại một chút là được.”
Thẩm Thanh Lan nói.
“Tớ nhịn không được, chỉ cần thấy thức ăn là tớ không quản được cái miệng của mình.
Nếu không ăn, tớ sẽ vô cùng khó chịu, vò đầu bứt tóc, ngay cả ngủ cũng ngủ không được.”
Nhắc tới chuyện này, trong lòng Vụ Hiểu Huyên lại thấy đau khổ.
Cô hoài nghi mình đang mang thai một đứa bé tham ăn, cái gì cũng muốn ăn.
Trước đây, tuy cô thích ăn ngon, nhưng sức ăn cũng không lớn thế này.
Thẩm Thanh Lan cau mày, “Hiểu Huyên, cậu cần phải điều chỉnh chế độ ăn uống của mình, bảo đảm đầy đủ dinh dưỡng là được rồi.
Thừa dinh dưỡng, thai nhi sẽ phát triển quá lớn, đến khi sinh người chịu khổ sẽ là cậu đấy.”
“Ừ, tớ biết.
Hôm qua Hàn Dịch nói sẽ mời một chuyên gia dinh dưỡng, phụ trách riêng chuyện ăn uống của tớ trong thời gian mang thai.
Tớ cũng đã đăng ký một khóa học yoga, cuối tuần sẽ bắt đầu đi học.”
Thẩm Thanh Lan thấy Vu Hiểu Huyên cũng hiểu được thì không băn khoăn về đề tài này nữa, mà hỏi sang chuyện khác: “Lần trước cậu và Hàn Dịch chưa đăng ký kết hôn, vậy bao giờ mới đi đăng ký?”
Ban đầu Vu Hiểu Huyên và Hàn Dịch quyết định ngày 20 tháng 5 sẽ đi đăng ký kết hôn, nhưng vì Thẩm Thanh Lan khó sinh, nên họ vội vã vào bệnh viện, lỡ mất chuyện đăng ký.
“Hàn Dịch nói đến lễ Thất Tịch sẽ đi đăng ký.”
Vu Hiểu Huyên nhìn An An đã ngủ say, thuận miệng trả lời.
Thẩm Thanh Lan thầm tính nhẩm, từ đây đến ngày lễ Thất Tịch còn hơn một tháng, khi đó Vụ Hiểu Huyên mang thai cũng gần ba tháng, có thể công bố ra ngoài rồi, xem như là song hỷ lâm môn, cũng vừa hay.
“Thật sự không định tổ chức hôn lễ à?”
“Ừ, không tổ chức.
So với tổ chức hôn lễ, tớ càng muốn kết hôn du lịch hơn.
Tớ và Hàn Dịch đã bàn bạc rồi, đến lúc đó bọn tớ sẽ đi du lịch một tháng mới về.”
Khi nói về chuyện này, ánh mắt Vu Hiểu Huyên sáng lấp lánh, hoàn toàn chẳng hề hay biết bên ngoài dư luận đã ầm ĩ đến ngất trời.
Thẩm Thanh Lan vốn định cầm điện thoại lên xem giờ, lại không cẩn thận bấm nhầm weibo, tin tức nhảy lên.
Ánh mắt cô tối sầm lại, lướt nhanh tin tức, sau đó nhìn Vu Hiểu Huyên.
Thấy cô ấy hoàn toàn không biết gì, cô cũng làm như không biết, bình thản đặt điện thoại xuống.
“Gần đây, quan hệ của hai cha con Hàn Dịch thế nào rồi?”
Thẩm Thanh Lan giả vờ như vô ý hỏi.
Vu Hiểu Huyên bĩu môi, “Vẫn vậy thôi.
Bây giờ ba Hàn Dịch đang ở trong viện dưỡng lão.
Tớ đã đến xem chỗ đó rồi, điều kiện rất tốt, rất thích hợp để dưỡng lão.
Có điều, Hàn Dịch hoàn toàn không đến thăm ba anh ấy.
Tớ có đến hai lần, ông ta không muốn gặp tớ nên tớ không đến nữa.”
Thẩm Thanh Lan hiểu ra, “Ông ta vẫn không đồng ý chuyện của cậu và Hàn Dịch à?”
“Không đồng ý.
Nếu ông ta đồng ý thì tốt rồi.
Trước đó, khi biết tớ mang thai, ông ta nói có thể cho tớ một khoản tiền, bảo tớ sau khi sinh xong thì phải rời xa Hàn Dịch, nhà bọn họ sẽ nuôi dưỡng đứa bé.”
Cũng vì lý do này nên về sau Vu Hiểu Huyên không đến thăm Hàn Chính Sơn nữa.
Vu Hiểu Huyên vốn nghĩ rằng Hàn Chính Sơn là ba của Hàn Dịch, là người thân cuối cùng trên thế giới này của anh, dù cô không thể làm quan hệ giữa cha con họ trở nên hòa thuận, thì ít nhất cũng làm dịu lại, đến lễ, Tết còn có thể ngồi xuống ăn chung bữa cơm.
“Cậu đừng xen vào chuyện của cha con họ.”
Thẩm Thanh Lan hững hờ nói.
Cô đã đoán được trận sóng gió đính hôn này là do Hàn Chính Sơn gây ra.
Vu Hiểu Huyên gật đầu “Ừ, tớ biết rồi, tớ đã không định xen vào nữa.
Đúng rồi, Thanh Lan, ở cữ xong thì cậu sẽ dọn đến nhà mới à?”
“Không phải, đợi khi nào Hoành Dật về quân khu thì tớ sẽ xin theo quân”
Vu Hiểu Huyên thất vọng nói: “Vậy à.
Tớ định khi nào cậu dọn đến nhà mới, tớ và Hàn Dịch cũng dọn đến đó, vậy thì chúng ta có thể làm hàng xóm rồi, tớ muốn gặp con nuôi cũng dễ dàng hơn.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười không nói gì.
Bọn họ chỉ ở căn hộ đó vài ngày khi mới kết hôn, sau này vẫn luôn ở trong Đại Viện.
Tính ra, nhà cũng đã để trống hơn mấy tháng rồi.
“Thanh Lan, cháu có chuyển phát nhanh.
Từ nước Y gửi tới, không biết bên trong là cái gì.”
Dì Triệu cầm một gói đồ đi vào.
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Thanh Lan lóe lên, nhìn thoáng qua gói đồ, cầm lấy rồi mở ra, bên trong là một cái hộp nhỏ rất đẹp.
Cô mở cái hộp, trong đó có một cái khóa trường thọ tinh xảo, đúc bằng vàng thật, vàng óng ánh, bên cạnh là hai cái vòng vàng, kèm theo một tấm thiệp, là của Austin gửi tới.
Thẩm Thanh Lan cười khẽ, cầm khóa trường thọ và vòng vàng lên xem.
Vu Hiểu Huyên tò mò sáp lại, “Wow, cái khóa và vòng tay này xinh đẹp tinh xảo quá! Thanh Lan, cậu có bạn ở nước Y à?”
“Ừ, có vài người bạn khá thân ở nước Y”
Thẩm Thanh Lan trả lời.
Thẩm Thanh Lan định gọi điện thoại cho Austin, nhưng xem giờ thì bỏ qua ý nghĩ này, để khi khác lại gọi vậy.
Vu Hiểu Huyên ăn cơm tối ở nhà họ Phó, khi Hàn Dịch tới thì cả nhà đang ăn cơm.
Nói là cả nhà chứ trên bàn ăn chỉ có Phó lão gia, dì Triệu và Vu Hiểu Huyên.
Vì Thẩm Thanh Lan đang ở cữ nên Phó Hoành Dật cùng cô ăn cơm riêng trong phòng.
Buổi trưa, sau khi Vu Hiếu Huyên ăn một bữa cơm như thế với Thẩm Thanh Lan thì không bao giờ muốn ăn lần nữa.
Mấy món ăn đó trông thì có vẻ rất ngon, nhưng lại không có mùi vị gì cả.
Vu Hiểu Huyên mặt mày ủ ê ăn, thấy Thẩm Thanh Lan vô cùng bình tĩnh ăn mà không kìm lòng được mà hỏi: “Thanh Lan, mấy món này không có mùi vị gì cả, cậu không cảm thấy rất khó ăn sao? “Cũng được.”
Thẩm Thanh Lan trả lời.
Trước kia, khi bị ném vào sa mạc hoặc huấn luyện trong những hoàn cảnh khắc nghiệt, thường thì sẽ không có thức ăn, ngay cả cỏ và chuột mà bọn họ cũng ăn, mấy món này có tính là gì đâu.
Vu Hiểu Huyên vừa nghĩ tới tương lai mình cũng sẽ phải sống thế này thì thầm tuyệt vọng, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan càng tỏ ra sùng bái hơn.
Không biết Vu Hiểu Huyên và Phó lão gia đang nói gì mà cười rất vui vẻ.
Thấy Hàn Dịch, ông gọi anh lại ăn cơm.
Hàn Dịch cũng đói nên ngồi xuống bên cạnh Vu Hiểu Huyên.
Cô gắp một miếng sườn bỏ vào trong bát của anh, cười tít mắt nói: “Dì Triệu nấu món sườn ngon lắm, anh ăn thử xem.”
Hàn Dịch nhìn đống xương trước mặt Vu Hiểu Huyên, như cười như không nói: “Một mình em đã ăn hết nửa phần sườn rồi.
Không biết hôm qua ai nói với anh muốn khống chế khẩu phần ăn của mình nữa.”
Vu Hiểu Huyên ấm ức kể lể: “Không phải lỗi của em, là do đi Triệu nấu món sườn ngon quá, làm em không thể dừng ăn được.”
Phó lão gia cười ha ha, kéo dĩa sườn tới trước mặt Vu Hiểu Huyên, “Ăn được là phúc.
Thanh Lan nhà chúng ta ăn quá ít nên trên người không có chút thịt nào, trông mà xót.”
Vu Hiểu Huyên cười tủm tỉm, “Cảm ơn ông Phó ạ.”
Hàn Dịch nhìn Vu Hiểu Huyên đầy cưng chiều, rồi nhìn sang Phó lão gia, “Ông Phó, ông như vậy sẽ làm cô ấy có lý do ăn nữa ăn mãi mất.”