Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 426



Buổi chiều, hướng gió trên Weibo lại thay đổi.

Ninh Kha công khai xin lỗi trên Weibo, nói rằng giữa cô ta và Hàn Dịch không hề có chuyện đính hôn, Hàn Dịch chưa từng đồng ý đính hôn với cô ta, tình cảm giữa anh và Vu Hiểu Huyên rất tốt, đây chỉ là một trò đùa.

Vừa đăng lên Weibo thì có hơn trăm nghìn người chia sẻ.

Đây đúng là một quả bom nổ dưới nước, người đầu tiên bị nổ đến choáng váng là Hàn Chính Sơn và cha mẹ của Ninh Kha.

Hàn Chính Sơn gọi điện cho Hàn Dịch nhưng không gọi được, biết số điện thoại của mình bị cho vào danh sách đen, ông ta nổi giận đùng đùng, bảo nhân viên lấy điện thoại gọi cho anh, lần này gọi được, nhưng đổ chuông được hai tiếng thì bị dập máy.

Hàn Chính Sơn tiếp tục gọi, cuối cùng bên kia dứt khoát tắt máy.

Hàn Chính Sơn tức đến mức thở không ra hơi, liền bị đưa đi cấp cứu.

Vì Hàn Dịch tắt điện thoại nên bệnh viện không thể liên lạc được với anh.

Cuối cùng, bọn họ đành phải liên lạc với trợ lý của Hàn Dịch.

May mà lúc để lại cách liên lạc, số điện thoại của trợ lý cũng được lưu lại.

Trợ lý cũng không liên lạc được với Hàn Dịch, đành phải vội vàng chạy từ trung tâm mua sắm đến bệnh viện.

Lúc anh ta đến, tình hình của Hàn Chính Sơn đã ổn.

Chẳng qua là bị huyết áp cao, chịu không nổi nên ngất xỉu mà thôi, tỉnh lại thì có thể xuất viện.

Trợ lý liền yên tâm, gửi một tin nhắn cho Hàn Dịch, rồi đóng viên phí cho Hàn Chính Sơn, xong xuôi liền rời đi.

Hàn Chính Sơn tỉnh dậy, vẫn không thấy Hàn Dịch, lại nổi cơn tam bành.

Nhưng rốt cuộc thì ở đây cũng không phải trong nhà mình, ông ta cố nén cơn nóng giận, ầm ĩ đòi xuất viện, rồi đón xe đến căn nhà hiện tại của Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên, biệt trang Sâm Hải.

Trong nhà chỉ có một mình Vu Hiểu Huyên, à không, còn có một dì phụ trách quét dọn vệ sinh.

Vu Hiểu Huyên thấy người ở ngoài cửa thì rất ngạc nhiên.

Cô ở đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Hàn Chính Sơn đến nhà.

Cô ngẫm nghĩ, vẫn gọi một tiếng: “Bác.”

Hàn Chính Sơn lạnh mặt đẩy Vu Hiểu Huyên ra, dùng lực không hề nhỏ.

Nếu không phải cô nhanh nhẹn vịn vào tủ giày ở cửa thì e rằng đã bị ngã.

Mặc dù không ngã, nhưng lưng lại đập phải tay nắm ngăn kéo của tủ giày.

Cô nhíu mày, chậm rãi giơ tay sờ.

Đau quá! Chắc là bị bầm tím rồi.

“Bác, Hàn Dịch đi làm, không có nhà.”

Vu Hiều Huyên theo sau, hòa nhã nói.

“Hừ, đi làm, làm cái quỷ gì?”

Hàn Chính Sơn hừ lạnh.

Ông ta đã gọi điện thoại đến công ty, Hàn Dịch không ở đó.

Nó cưng chiều Vu Hiếu Huyên đến thế, sao có thể không ở nhà được? Hàn Chính Sơn cho rằng Hàn Dịch đang trốn ông ta, nên ngồi xuống ghế sô pha, ra lệnh: “Gọi Hàn Dịch ra đây cho tôi!”

“Bác, Hàn Dịch thật sự không có nhà, sáng sớm hôm nay đã đi làm rồi, đến bây giờ vẫn chưa về.”

Vu Hiểu Huyện giải thích, giọng điệu khách sáo.

Mặc dù cô không thích ông già trước mặt này, nhưng dù sao ông ta cũng là bề trên, nên vẫn phải lễ phép.

Dì giúp việc nghe tiếng ồn ào ở trong phòng khách nên đi đến, “Cô Vu, cần tôi giúp gì không?”

“Dì, pha giúp cháu một ly trà.”

Vu Hiểu Huyên nói.

“Hừ, ngay cả ly trà cũng nhờ người làm, tự coi mình là thiếu phu nhân nhà giàu!”

Hàn Chính Sơn không thấy Hàn Dịch, bắt đầu châm chọc Vu Hiểu Huyên.

Vu Hiểu Huyên đứng lên, đi vào phòng bếp, tự mình pha trà cho Hàn Chính Sơn.

Cô thầm nói với mình, nhịn một chút, dù sao ông ta cũng là người thân của Hàn Dịch, cố nhịn một chút là được, chỉ là vài câu khó nghe mà thôi, nghe rồi coi như hết, đừng so đo, đừng so đo làm gì.

“Cô Vu, để tôi làm cho.”

Dì giúp việc đưa tay muốn làm.

“Không sao đâu.

Dì làm việc của dì đi, nơi này có cháu là được rồi.”

Vu Hiểu Huyên vừa cười vừa nói.

Dì giúp việc thấy Vu Hiểu Huyên thật sự có thể làm mới tiếp tục dọn dẹp vệ sinh.

Tiền lương của bà không ít, nhưng nhà rất rộng, quét dọn cũng rất tốn sức.

“Bác, mời bác uống trà.”

Vu Hiếu Hưng bưng ly trà đến bằng hai tay, đặt ở trước mặt Hàn Chính Sơn.

“Làm có chút chuyện mà chậm lề mề.

Nếu không muốn pha trà cho tôi thì cứ nói thẳng, tỏ thái độ không phục làm gì?”

Hàn Chính Sơn soi mói, moi móc ra một đống chuyện khiến mình phiền lòng.

Vu Hiểu Huyên cố gắng nhịn, nhưng không nhịn nổi nữa, “Bác, cháu nghĩ bác từ xa chạy đến đây không phải để tìm cháu.”

Hàn Chính Sơn sầm mặt, “Thế nào? Tôi vừa nói với cô hai câu, cô đã tỏ thái độ với tôi rồi hả.

Cô còn chưa qua cổng lớn của nhà họ Hàn mà đã dám như thế.

Khi vào nhà họ Hàn rồi, chẳng phải tôi liền không còn chỗ để dung thân sao?”

Vu Hiểu Huyên im lặng, lần đầu tiên cô gặp phải một người đàn ông như vậy.

Nếu ông ta là mẹ chồng ác độc thì cô cũng không quá ngạc nhiên.

Vấn đề là ông ta là một ông lớn, cảm giác này thật là khó nói nên lời.

Haizz.

“Bác, bác tìm Hàn Dịch, bây giờ Hàn Dịch chưa về, phiền bác ngồi ở đây chờ, cháu lên lầu gọi điện thoại giục anh ấy mau về.”

Vu Hiểu Huyên toàn đi.

Đã không thể trêu vào thì tránh đi vậy.

“Đứng lại!”

Hàn Chính Sơn gọi Vu Hiểu Huyên, “Ngồi xuống! Hàn Dịch không có ở đây, vậy tôi nói trước với cô vài câu.”

Vu Hiểu Huyên dừng bước, cô rất muốn bỏ đi, nhưng sau khi nghĩ thì vẫn ở lại.

Cô ngồi đối diện Hàn Chính Sơn, “Bác, mời nói.”

“Tôi đã chọn cho Hàn Dịch một đối tượng kết hôn, là thiên kim của Song Thành.

Dù là gia thế, trình độ hay là hình thức, cô ta đều rất xứng đối với Hàn Dịch nhà tôi.

Chúng nó sẽ kết hôn trong năm nay, cô chọn một ngày nào đó mà dọn ra ngoài đi.”

Hàn Chính Sơn hùng hồn nói như thế đó là chuyện đương nhiên.

Vu Hiểu Huyên còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy Hàn Chính Sơn tiếp tục: “Tôi biết cô mang thai.

Nếu cô đồng ý sinh thì nhà họ Hàn chúng tôi sẽ nuôi.

Còn nếu cô cảm thấy uất ức, muốn phá thai thì tôi cũng không có ý kiến.

Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ cho cô một khoản tiền, bao nhiêu thì tùy cô, coi như bồi thường cho cô, bởi cô cũng đã từng ở bên cạnh Hàn Dịch một thời gian.”

Vu Hiểu Huyên cúi đầu.

Hành Chính Sơn không thấy rõ ánh mắt của cô, chỉ nghe cô nói: “Bác, cháu kính trọng bác là bề trên, nên mới gọi một tiếng bác, nhưng bác không thể ỷ vào thân phận của mình mà xúc phạm cháu.

Đúng là gia thế của cháu không tốt bằng những thiên kim nhà giàu khác, nhưng cháu cũng được cha mẹ cưng chiều từ nhỏ, cháu cũng là bảo bối trong lòng cha mẹ cháu, bác sỉ nhục cháu như thế, cha mẹ cháu biết cũng sẽ đau lòng.”

“Không phải tôi sỉ nhục cô, mà là cô tự rước lấy nhục.

Ngay từ đầu, tôi đã nói rằng tôi phản đối hai đứa ở bên nhau.

Tự cô không chịu nghe lời, bây giờ cô trách tôi à? Cô nhìn lại bản thân mình đi, từ trên xuống dưới cả người cô có điểm nào hơn được người ta.

Được rồi, không nói đến người khác, chỉ nói Hàn Dịch.

Cô tự hỏi bản thân xem, cô có xứng với Hàn Dịch không?”

Vu Hiểu Huyên cảm thấy trong lòng đắng chát, bị người khác chỉ vào mũi mắng, nhất là ông già trước mặt này, cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng chưa lần nào khó chịu như lần này.

Ông ta không chỉ không ưa cô, mà ngay cả đứa bé trong bụng cô ông ta cũng ghét bỏ.

Cô ngẩng đầu nhìn Hàn Chính Sơn, “Nếu bác đã hỏi thì cháu sẽ nói cho bác biết, cháu xứng với Hàn Dịch.

Hàn Dịch yêu cháu, muốn kết hôn với cháu, vậy thì tất nhiên trên người cháu phải có điểm gì đó khiến anh ấy bị hấp dẫn, khiến anh ấy cảm thấy cháu xứng đáng.

Người cháu muốn lấy là Hàn Dịch, không phải là nhà họ Hàn của bác, việc bác có đồng ý hay không đã trở nên chẳng quan trọng đối với cháu.”

Hàn Chính Sơn nổi giận, “Đây là thái độ của cô đối với bề trên à? Giáo dưỡng của cô như thế, thì có thể dạy dỗ con cái thành cái gì? Một đứa con nhà giàu ăn chơi trác táng sao? Nhà họ Hàn chúng tôi đây đúng là không chứa nổi!”

Vu Hiểu Huyên nhìn Hàn Chính Sơn, trên mặt không có chút sợ sệt nào, “So với Hàn Dịch, cháu không đủ giỏi giang, không đủ xinh đẹp, có lẽ sau này cháu cũng không phải là một người mẹ đủ tiêu chuẩn, không thể cho con cái một cách giáo dục theo nhà quyển thể giống như mẹ Hàn Dịch, nhưng cháu sẽ cố gắng học tập, cố gắng trưởng thành, cố gắng làm một người vợ đủ tiêu chuẩn, một người mẹ đủ tiêu chuẩn.”

Cô dừng một chút rồi tiếp tục: “Có lẽ bác sẽ nói bất cứ một người phụ nữ nào cũng có thể làm được những điều này.

Nhưng cháu có một trái tim yêu Hàn Dịch, cho dù bây giờ anh ấy không phải là Tổng Giám đốc Hàn Thị, mà chỉ là một người bình thường, cháu cũng sẽ bên cạnh anh ấy, không rời bỏ anh ấy.”

“Chưa kết hôn, cô cho rằng tình yêu là tất cả.

Kết hôn rồi, cô sẽ biết tình yêu chẳng là gì khi đứng trước hôn nhân.

Người cô yêu là Hàn Dịch, nhưng cô sẽ gả cho cả nhà họ Hàn.

Một người đàn ông ưu tú ra sao, sự nghiệp thành công đến thế nào, mà không có một người phụ nữ xứng đôi đứng bên cạnh, thậm chí bởi vì một cô gái mà ảnh hưởng đến thế hệ tiếp theo của mình, mới là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc sống của người đàn ông đó.

Tôi biết cô và con gái nhà họ Thẩm có quan hệ tốt, vậy chắc cô cũng biết chú hai của cô ta là một ví dụ điển hình.”

Sắc mặt Vu Hiểu Huyên trở nên khó coi.

Nói qua nói lại, Hàn Chính Sơn không phải ghét bỏ xuất thân của cô, mà là lo lắng cô sẽ ảnh hưởng đến bộ gen xuất sắc của nhà họ Hàn.

“Đây là quan điểm của bác.

Bác có thể hỏi Hàn Dịch, xem anh ấy có đồng ý nghe theo sự sắp xếp của bác hay không.

Theo cháu được biết, thiên kim của Song Thành vừa tuyên bố vào xế chiều hôm nay, hôn sự của cô ấy và nhà họ Hàn chỉ là hiểu lầm.

Bây giờ bác lại đến nói với cháu những điều này, bác cảm thấy còn có ý nghĩa gì không?”

Vu Hiểu Huyên không nhẫn nhịn nữa.

Cô không biết Hàn Dịch đã thầm vì cô mà làm nhiều chuyện đến nhường nào, nhưng cô biết chắc chắn là nhiều hơn những điều cô đã làm.

Trong cuộc tình này, Hàn Dịch cố gắng nhiều hơn cô.

Bây giờ cô muốn dũng cảm một lần, không muốn trốn tránh nữa.

“Cô!”

Khuôn mặt Hàn Chính Sơn đen kịt, dường như ông ta không ngờ Vu Hiểu Huyên dám nói chuyện như thế với mình, “Là vì nó biết sự tồn tại của cô nên mới giận lẫy, chỉ cần cô rời khỏi Hàn Dịch, nó sẽ hết giận.”

“Cháu sẽ không rời khỏi Hàn Dịch, trừ khi anh ấy nói không cần cháu nữa.

Nếu bác thật sự muốn để cháu rời khỏi anh ấy, được thôi, rất đơn giản, bác chỉ cần bảo anh ấy tự mình nói với cháu, cháu bảo đảm sẽ không chút do dự mà rời khỏi.”

Vụ Hiểu Huyên nói chắc như đinh đóng cột.

“Hay lắm!”

Ngoài cửa vang lên tiếng vỗ tay, Vu Hiểu Huyên và Hàn Chính Sơn giật mình, sau đó mới nhận ra là Hàn Dịch, không biết anh đã về bao lâu, đã nghe được bao nhiêu.

“Hàn Dịch.”

Vu Hiếu Huyên nhẹ giọng gọi, không còn sự can đảm lúc đối mặt với Hàn Chính Sơn nữa.

Hàn Dịch nở một nụ cười khen ngợi với cô, “Hiểu Huyên, em nói hay lắm.

Trên thế giới này, em mới là người xứng đối với anh nhất, anh không cần bất kỳ người nào khác.”

Anh nhìn khuôn mặt thâm trầm của Hàn Chính Sơn và nói, “Ba yêu quý của tôi, để tôi nói thẳng luôn nhé.

Hoặc là ông đồng ý việc tối kết hôn với Vu Hiếu Huyền, đứa bé trong bụng của cô ấy chính là cháu trai của ông.

Hoặc là tôi xin rời khỏi nhà họ Hàn, rời khỏi Hàn Thị, sau này không liên quan gì đến nhà họ Hàn nữa.”

Vẻ mặt Vu Hiểu Huyên thay đổi, “Hàn Dịch!”

Hàn Dịch cười, “Hai con đường, ông chọn đi!”

Khuôn mặt Hàn Chính Sơn đã đen xì đến mức có thể vắt ra mực, “Hàn Dịch, mày vì một người phụ nữ mà muốn dẫm vào vết xe đổ của Thẩm Nhượng phải không?”

Hàn Dịch hờ hững đáp: “Phải thì sao, không phải thì thế nào?”

“Được lắm, được lắm! Tao sẽ chờ xem cuối cùng mày có hối hận hay không.

Đợi đến lúc hối hận, mày đừng có đến trước mặt tạo khóc lóc!”

Hàn Chính Sơn tức giận hất tay áo bỏ đi, ngay cả mục đích đến tìm Hàn Dịch cũng quên mất.

“Hàn Dịch, anh không cần hy sinh lớn như thế vì em”

Vu Hiểu Huyên ôm lấy Hàn Dịch từ phía sau.

Hàn Dịch quay người lại, đối mặt với Vu Hiểu Huyên, cúi đầu hôn lên trán cô, “Sao có thể gọi là hy sinh? Nếu thật sự có thể rời khỏi Hàn Thị, thì anh còn vui vẻ nữa là đằng khác.

Anh cũng đâu phải chỉ có Hàn Thị, dù có rời khỏi đó thì cũng sẽ không để em và cục cưng đói bụng.

Hiểu Huyên, biểu hiện hôm nay của em rất tuyệt vời, khiến anh nhìn em với cặp mắt khác xưa.”

“Anh nghe bao lâu rồi?”

Vu Hiểu Huyên hỏi.

“Không lâu lắm, nhưng anh có nghe được em nói yêu anh và...”

Anh nắm tay cô đặt lên ngực mình, “Và anh đã ghi khắc ở nơi này!”

Khuôn mặt Vu Hiểu Huyên đỏ ửng, “Hàn Dịch, sau này anh dạy dỗ cục cưng đi.”

Hàn Dịch nhướng mày, “Bị lời nói của ông ta ảnh hưởng?”

“Không phải.”

Vu Hiểu Huyên lắc đầu, “Là em tự hiểu sức của mình.

Dạng gia đình như bọn anh, thế hệ sau đều được dạy dỗ theo cách bồi dưỡng tinh anh.

Em biết tự lượng sức mình, em không làm nổi điều này.”

Hàn Dịch nhìn Vu Hiểu Huyên chằm chằm, bỗng nhiên bật cười thành tiếng, “Hiểu Huyên, không phải em định lén lút lười biếng đấy chứ? Vậy là không được đâu nhé!”

Vu Hiểu Huyên tức giận nhìn Hàn Dịch, “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!”

Hàn Dịch thở dài, nói: “Hiểu Huyên, đừng xem thường bản thân mình, sự tự tin vừa nãy của em đâu mất rồi.

Giống như em đã nói, em rất tốt, rất giỏi giang, nếu không phải thể thì anh đã không lựa chọn em.

Còn về vấn đề giáo dục tinh anh, ha ha, anh cũng không thích mấy thứ đó.

Khi anh còn nhỏ, mẹ anh không yêu cầu nghiêm khắc như thế với anh.

Mẹ chỉ yêu cầu ở anh một điều duy nhất, đó là vui vẻ hạnh phúc.

Anh cũng vậy, chỉ cần con mình khỏe mạnh và vui vẻ là được rồi.”

“Nhưng mà, sau này con mình sẽ thua ở vạch xuất phát.”

Vu Hiểu Huyên nói.

“Là con của chúng ta, bản thân nó đã đứng ở vạch đích, sao lại ở vạch xuất phát?”

Vu Hiểu Huyên nhìn Hàn Dịch, mãi một lúc sau mới nói: “Hàn Dịch, em cảm thấy sau này anh sẽ nuôi con mình trở nên lệch lạc.”

Rõ ràng anh chẳng đặt ra một yêu cầu nào đối với con, anh có chắc mình sẽ không nuôi con thành một nhị thế tố() không biết gì cả đấy chứ? () Nhị thế tổ: là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông, lấy từ tích vua Tần Nhị Thế Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Thực tế sau này đã chứng minh, con của Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên, mặc dù thỉnh thoảng cha mẹ có hơi không nghiêm túc, nhưng cũng rất đáng tin cậy, dạy dỗ con cái rất tốt.

Sự thật này hung hăng và Hàn Chính Sơn một bạt tai.

“Được rồi, Hiểu Huyên, đừng nghĩ đến chuyện này nữa.

Nếu em có thời gian, em nên nghĩ xem tối nay ăn món gì.”

Hàn Dịch dời đi sự chú ý của Vu Hiếu Huyên.

Vu Hiểu Huyên nhìn anh, “Hàn Dịch, anh đổi đề tài cũng lộ liễu quá rồi.

Có điều, sao thiên kim của Song Thành lại đột nhiên đăng bài làm rõ như thế?”

Đây là điều cô muốn biết nhất lúc này.

Hàn Dịch kể ngắn gọn lại những chuyện đã xảy ra.

Nghe xong, Vu Hiểu Huyên thở dài, “Cô Ninh này cũng thật đáng thương.”

“Ý của em là em muốn giúp cô ta?”

Vu Hiểu Huyên lắc đầu nguầy nguậy, “Em không có, anh tưởng em ngốc à? Anh là bạn trai của em, em sẽ không tặng anh cho bất cứ người phụ nữ nào khác, dù là giả cũng không được.

Em không phải thánh mẫu Maria.”

Trong mắt Hàn Dịch đong đầy niềm vui, hôn lên mặt cô, “Vậy mới đúng.

Hiểu Huyên, nhớ kỹ, anh là của một mình em, bất cứ người phụ nữ nào muốn ngấp nghé anh đều là người phụ nữ xấu, em phải có trách nhiệm đuổi bọn họ đi, biết chưa?”

“Vâng, em biết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.