Tầm mắt anh dừng ở một vị trí nào đó trên người Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan ngơ ngác, sau đó hồi hồn liền trừng Phó Hoành Dật, theo bản năng lùi về phía sau định tránh anh.
Anh khom người về phía trước, bước lên một bước, chống tay xuống giường, cố định Thấm Thanh Lan giữa mình và chiếc giường.
Phó Hoành Dật yên lặng nhìn Thẩm Thanh Lan, khóe môi hơi nhếch qua trái, tạo thành một độ cong quyến rũ.
Thẩm Thanh Lan chớp mắt, bị mê đắm bởi nụ cười của Phó Hoành Dật, đến khi kịp phản ứng lại thì đã bị người nào đó ngậm khẩu phần ăn của An An Thẩm Thanh Lan “ăm”
một tiếng, cơ thể Phó Hoành Dật lập tức nổi lên phản ứng.
Cô có thể nghe rõ ràng tiếng nuốt nước bọt của anh.
Cô vừa thẹn vừa giận, người này ấy vậy mà dám ăn thật! Anh buông cô ra, khóe môi anh còn dính một giọt chất lỏng.
Anh lè lưỡi liếm, ánh mắt sâu hun hút.
Hai mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên, cô dời ánh mắt xuống yết hầu Phó Hoành Dật.
Đúng thật là, đàn ông đẹp trai thật sự có thể phạm quy bất cứ lúc nào! Phó Hoành Dật cũng không định dễ dàng bỏ qua cho Thẩm Thanh Lan như vậy.
Anh cúi đầu hôn vành tai cô, cảm giác ẩm ướt khiến cơ thể cô nhanh chóng có phản ứng.
Cô đấy nhẹ lồng ngực anh, “Lát nữa sẽ có người vào đấy.”
“Sẽ không, anh đã khóa trái cửa rồi.”
Phó Hoành Dật bớt thời gian nói một câu, rồi lại tiếp tục cúi đầu bận rộn.
Thẩm Thanh Lan tiếp tục đẩy, “Con trai anh còn ở đây đấy.”
Phó Hoành Dật không dừng động tác, “Nó đang tự chơi một mình, không rảnh quan tâm đến chúng ta.”
Bạn nhỏ An An được ba mình nhắc đến đang mở to đôi mắt đen láy nhìn trần nhà, miệng ngậm ngón tay, thỉnh thoảng đạp đạp chân.
Đến khi Phó Hoành Dật buông Thẩm Thanh Lan ra, hai người đều thở hổn hển.
Anh ôm cô, nói: “Vợ, sao thời gian lâu trôi như vậy, sáu mươi ngày nữa mới đủ ba tháng.”
Thẩm Thanh Lan bị Phó Hoành Dật trêu chọc, hô hấp cũng rối loạn.
Cô lẳng lặng nằm trên giường để ổn định lại hơi thở.
Anh ôm cô, tựa đầu vào tóc cô, chóp mũi tràn ngập hương vị quen thuộc của cô.
Phó Hoành Dật nhắm mắt, chờ cơ thể bình thường trở lại, anh mới đứng dậy, sửa sang lại váy giúp Thẩm Thanh Lan, khi thấy dấu vết trên cổ cô, mắt anh lóe lên.
“Thanh Lan, em có cần trang điểm không?”
Phó Hoành Dật tốt bụng đề nghị.
Thẩm Thanh Lan nhìn anh đầy nghi hoặc, thấy vị trí mà anh nhìn, cô chợt hiểu ra, liếc anh một cái rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Lúc đi ra, dấu hôn trên cổ cô đã bị che lại, không còn nhìn ra dấu vết gì.
Thẩm Thanh Lan bế An An lên, cậu nhóc đang cầm chân mình muốn bỏ vào miệng, không hề biết khẩu phần ăn của mình đã bị ba ruột cướp mất.
“Hay là để anh bế con đi.”
Phó Hoành Dật đưa tay ra.
“Không cần đâu, anh ra ngoài chào hỏi khách trước, lát nữa em sẽ ra.”
Phó Hoành Dật đi ra ngoài, Thẩm Thanh Lan thay đồ cho An An, để cậu nhóc ăn mặc rất đáng yêu, lúc này mới ra ngoài.
“Cháu ngoại của bà, một ngày không gặp làm bà nhớ muốn chết.”
Thẩm Thanh Lan vừa ra ngoài, Sở Vân Dung bước lên đón cháu.
Bà nhìn lướt qua người cô rồi lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ.
“Thanh Lan, con đã cho An An ăn no chưa?”
Sở Vân Dung hỏi.
“Đã ăn no rồi ạ.”
“Vậy thì được, dù sao cũng không thể để cháu ngoại bà đói được, đúng không?”
Ánh mắt Sở Vân Dung nhìn An An tràn đầy yêu thương và chiều chuộng, không biết An An có nghe hiểu lời bà không mà cười toe toét, lộ ra nó răng xinh xắn.
Lòng Sở Vân Dung mềm nhũn, “Sao An An của chúng ta lại đáng yêu đến thế này chứ?”
Bà vừa nói vừa bế bé ra ngoài, để lại Thẩm Thanh Lan một mình đứng đó.
Thẩm Thanh Lan sở mũi, từ sau khi sinh An An, cô cảm nhận sâu sắc được rằng địa vị của mình trong lòng Sở Vân Dung đã đi xuống một cách nhanh chóng.
“Thanh Lan, con nuôi của tớ đâu?”
Vu Hiểu Huyên đi tới, vẻ mặt mong đợi hỏi.
Thẩm Thanh Lan: “...”
Cô chỉ tay về phía Sở Vân Dung, lúc này bà đang ở giữa một đám người, ai cũng muốn nhìn An An.
“Ôi chao, đứa nhỏ này giống như em bé trong tranh Tết vậy!”
“Nhìn xem, miệng này mũi này, giống hệt Hoành Dật khi còn bé.”
“Đôi mắt mới đẹp, như khắc ra cùng một khuôn với Thanh Lan nhà chúng ta.”
Bên tai vang đầy những tiếng cười nói vô cùng náo nhiệt, đều là khen đứa bé đáng yêu xinh đẹp.
Thanh Lan mỉm cười, bất cứ một người mẹ nào nghe người khác khen con trai mình tất nhiên đều sẽ vui vẻ, và cô cũng không ngoại lệ.
“Thanh Lan, con nuôi của tớ quá được yêu thích, tớ phải xếp hàng bao lâu mới được bế đây?”
Giọng Vu Hiểu Huyện u oán.
Thẩm Thanh Lan cười nhạt, “Chờ đi.”
Nếu An An không đói thì e rằng hôm nay cô cũng không có cơ hội bố thằng bé.
An An bị nhiều người vây xem, vậy mà không hề sợ người lạ chút nào.
Bé ngoan ngoãn vùi mình trong lòng bà ngoại, cầm núm vú cao su cho vào miệng ngậm, đây là thứ Phó Hoành Dật đưa cho cậu nhóc để bé bớt mút ngón tay.
Lần này mới không nhiều người, tổng cộng có hai bàn.
Tuy ít người nhưng vẫn rất náo nhiệt.
An An nằm trong lòng bà ngoại một lát thì ngủ, Sở Vân Dung vội bể vào phòng để con ngủ.
Hạo Hạo chủ động đề nghị vào thăm em trai, ngay cả cơm cũng không muốn ăn.
Bùi Nhất Ninh khuyên thế nào cũng không nghe, cậu bé mở to mắt nhìn Thẩm Thanh Lan, “Dì ơi, cháu có thể vào thăm em không?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Có thể, nhưng cháu phải ăn cơm trước đã, ăn no rồi mới có thể vào thăm em được.”
Hạo Hạo đồng ý, “Mẹ ơi, con muốn ăn cơm.”
Bây giờ còn chưa đến lúc ăn cơm, Bùi Nhất Ninh hỏi dì Triệu một bát mì sợi nhỏ, cho Hạo Hạo ăn no rồi để cậu bé vào trong An An.
Thẩm Thanh Lan không hề lo lắng hai bạn nhỏ ở cạnh nhau sẽ xảy ra chuyện gì.
Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan ở trong phòng khách trò chuyện cùng mọi người.
Mọi người thấy Thẩm Thanh Lan thì trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc không thôi.
“Thanh Lan, vóc người cháu thế này, nói cháu vừa mới sinh con có khi cũng không ai tin.”
Một người trong đó nói.
Thẩm Thanh Lan nhìn người vừa nói.
Người này từng dự hôn lễ của cô, là họ hàng bên nhà họ Phó, bình thường không qua lại nhiều, theo vai vế thì cô phải gọi một tiếng “cô ba”
Cô nhớ rõ lần này không mời bà ta, chắc là không mời mà tới.
“Thanh Lan, cháu chăm sóc thế nào vậy?”
Phó Hương Như không bỏ qua cơ hội bắt chuyện với Thẩm Thanh Lan.
Có ai không biết cô cháu dâu bảo bối này của Phó lão gia? Hơn nữa, gia thế của cô cháu dâu này vốn rất tốt, có thể nịnh nọt thì nên nịnh nọt, dù sao đây cũng là cơ hội do bà ta mặt dày tranh thủ được.
Thẩm Thanh Lan giữ nụ cười lễ phép, “Lúc cháu mang thai không mập, nên sinh con xong liền khôi phục như cũ.”
Cô nói thật nhưng Phó Hương Như lại không tin.
“Con gái cô cũng mang thai, nó mập hơn nhiều.
Mới mang thai ba tháng mà đã tăng hơn năm cân, mỗi ngày đều kêu la đói giảm cân.
Cháu nói xem, phụ nữ có thai đều cần dinh dưỡng, giảm cân chỉ là chuyện cười.
Cho nên, cháu có cách giảm cân tốt gì thì nhất định phải nói cho cô biết, để cô về nói với con cô, chờ nó sinh con xong lại giảm cân.”
Phó Hương Như lải nhải.
“Thực sự cháu cũng không có cách gì.
Cháu vốn đã rất gầy, lúc mang thai ăn nhiều thế nào cũng không mập.
Ông nội và Hoành Dật đã nghĩ rất nhiều cách, đều không hiệu quả.”
“Thanh Lan, cháu giấu nghề à?”
Phó Hương Như vừa cười vừa nói, chẳng qua là lời này nghe thể nào cũng thấy khó chịu, “Cháu nói một chút đi, dù sao cháu cũng không dựa vào việc này để kiếm tiền, nói cho cô thì cô cũng không nói ra ngoài đâu.”
Ý cười trong mắt Thẩm Thanh Lan dần biến mất, cô nhìn Phó Hương Như, không đợi cô nói thì Sở Vân Dung đã lên tiếng: “Đương nhiên là có cách, bà để con gái ăn ít một chút là được, đã lớn như vậy rồi mà còn không quản được cái miệng của mình sao?”
Câu cuối cùng ai cũng hiểu được là một lời hai nghĩa.
Phó Hương Như ngượng ngùng, không nói gì nữa.
Bà định đáp trả nhưng nghĩ lại là Sở Vân Dung nói nên đành nhìn xuống.
Sở Vân Dung liếc bà ta.
Lấy thân phận bề trên mà ra vẻ trước mặt con gái bà thì cũng phải xem bà có đồng ý không đã.
Khách không mời mà đến, khách khí thì cũng thôi, còn không khách khí thì...
Bước nhạc đệm này nhanh chóng trôi qua, không biết là ai đã chuyển đề tài sang tranh vẽ của Thẩm Thanh Lan.
Mọi người đang nói tranh của Thẩm Thanh Lan đáng giá cỡ nào, vẽ đẹp bao nhiêu, Phó Hương Như vừa im lặng được một chút lại chen lời: “Thanh Lan, cháu vẽ đẹp như vậy, cháu có thể tặng cô hai bức không? Cô sẽ treo trong phòng khách, trông thôi cũng nở mày nở mặt biết bao.”
Bà ta vừa dứt lời, mọi người đều nhìn nhau.
Người này ngốc thật hay giả vờ ngốc vậy? Bây giờ, tranh của Thẩm Thanh Lan đang rất hot.
Một bức giá thấp thì mấy trăm nghìn tệ, đắt thì hơn một triệu tệ.
Tuần trước, một hội đấu giá, một bức tranh của cô bán được cả chục triệu tệ.
Bà ta vừa mở miệng là muốn hai bức, rốt cuộc bà ta lấy đâu ra tự tin và da mặt thể: Phó Hương Như coi như không thấy ánh mắt của mọi người, bà ta nhìn Thẩm Thanh Lan với vẻ mong đợi.
Mấy người này thì biết cái gì, những người như Thẩm Thanh Lan đều muốn giữ thể diện và thân phận, nhất là lúc có nhiều người, họ càng sĩ diện.
Bà ta đã hỏi xin, nếu cô không cho thì chứng tỏ cô là người keo kiệt.
Hơn nữa, bà ta là cô ba của cô, dù mối quan hệ thân thích giữa nhà bà ta và nhà họ Phó có cách nhau năm đời, thì nó vẫn là quan hệ họ hàng.
Cho nên, không phải Phó Hương Như không biết, mà là bà quá hiểu rõ nên mới nói.
Nhưng mà, bà ta tự cho là mình nghĩ tới mọi chuyện, lại không nghĩ tới Thẩm Thanh Lan có nguyện ý làm theo kịch bản của bà không.
“Xin lỗi cô ba, đã mấy tháng rồi cháu không cầm bút vẽ, những bức vẽ trước của cháu đều giao cho người đại diện rồi.
Nếu cô thật sự muốn thì có thể tìm người đại diện Daniel của cháu, cháu sẽ gọi điện để anh ấy giảm giá cho cô.”
Khuôn mặt Phó Hương Như cứng đờ, bà ta vừa hỏi “tặng”
chứ không phải hỏi “mua”
Tuy nhà bà ta cũng khá giả, nhưng không phải loại có thể bỏ ra hàng trăm nghìn tệ chỉ vì mua một bức tranh treo trong phòng khách để ngắm.
“Thanh Lan, cháu xem chúng ta là thân thích, mua thì...”
Phó Hương Như lộ vẻ khó xử.
Không đợi bà ta nói xong, một người khác đã lên tiếng: “Thanh Lan, bọn cô tìm Daniel là có thể mua được tranh của cháu sao? Nếu vậy thì cô muốn mua một bức tặng khách hàng, người đó vô cùng thích tranh của cháu vẽ.”
Người vừa nói tên Phó Tướng Quân, là con gái của em trai Phó lão gia, Thẩm Thanh Lan phải gọi một tiếng “cô họ”
Lúc cô cưới và sinh con, lần nào bà cũng đến, quan hệ khá gần.
Biết đối phương đang giải vây cho mình, Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Lát nữa cháu sẽ gọi điện thoại cho Daniel, lúc nào cô đi lấy tranh cũng được.”
Người ta quan hệ họ hàng thân thiết hơn cả mình mà còn phải mua, dù da mặt Phó Hương Như có dày hơn nữa thì cũng không thể khăng khăng bảo Thẩm Thanh Lan tặng tranh được.
Phó Hương Như im lặng, bầu không khí lại hài hòa, mãi cho đến khi dì Triệu mời mọi người đi vào nhà nhập tiệc.
May mà nhà ăn của nhà họ Phó khá lớn, sắp xếp lại thì vẫn đủ chỗ cho ba bàn người.
Ngồi ăn được một lát, Phó Tương Quân nói: “Chú, chú đặt tên cho cục cưng là gì?”
Lúc nói chuyện phiếm, bà biết cục cưng mới chỉ có tên ở nhà mà chưa có tên chính thức.
Phó lão gia ngồi ở một bàn khác, cười ha ha, “Có tên rồi, Thần Hiên, Phó Thần Hiên.”
Đây là cái tên mà ông và Thảm lão gia chọn rất lâu mới quyết định được.
“Thần Hiên, cái tên này rất hay!”
Phó Tương Quân khen.
Thẩm Thanh Lan và Phó Hành Dật nhìn nhau, cũng rất hài lòng với cái tên này.
Tiễn khách xong, dì Triệu, chị Tống và dì Lưu thu dọn bát đũa, Thẩm Thanh Lan định giúp nhưng bị Sở Vân Dung và Phó Tĩnh Đình căn ngăn.
“Ở đây không có việc của con, con mau vào xem An An đi.
Lâu vậy rồi, chắc thằng bé đã thức”
Sở Vân Dung đẩy Thẩm Thanh Lan đi.
Thẩm Thanh Lan đành phải vào phòng.
Trong phòng, An An đã dậy, Hạo Hạo ghé vào rào chắn của giường nhỏ nói chuyện với bé.
Bé ê a đáp lại, không biết là nói gì.
Rõ ràng hai bên không hiểu ý nhau, vậy mà hai anh em lại nói chuyện rất vui vẻ.
Hạo Hạo thấy Thẩm Thanh Lan, cười híp mắt nói: “Dì ơi, em ngoan lắm, thức dậy cũng không khóc.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười nhìn con trai.
Lúc không đói, An An chưa từng đòi mẹ, thấy mẹ cũng không có chút phản ứng nào.
“Hạo Hạo đói không?”
Hạo Hạo lắc đầu, “Cháu không đói.”
Bùi Nhất Ninh đi tới, “Hạo Hạo, chúng ta phải về thôi.”
“Con không muốn, mẹ về nhà trước đi, con ở lại đây chơi với em.”
“Không được, con phải về nhà với mẹ, hôm khác chúng ta lại đến thăm em.”
“Con không muốn, con muốn ở lại đây.
Mẹ cho con ở đây với em nhé! Con bảo đảm sẽ nghe lời dì, ngày mai con về nhà được không?”
Hạo Hạo kéo tay Bùi Nhất Ninh, lắc qua lắc lại làm nũng.
Bùi Nhất Ninh kiên quyết không mềm lòng, “Con không nghe lời mẹ nói sao?”
Trước đây, Thẩm Thanh Lan không có con, chăm sóc một đứa bé cũng không có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ, An An còn nhỏ như vậy, chăm sóc một đứa đã đủ mệt rồi, cô không thể tăng thêm gánh nặng cho cô ấy nữa.
Thấy mẹ thật sự không đồng ý cho mình ở lại, Hạo Hạo đành phải lưu luyến nhìn An An, rồi nói với Thẩm Thanh Lan: “Dì, hôm nay cháu về nhà trước, ngày mai cháu quay lại thăm em.”