Thẩm Thanh Lan vỗ vai cô, an ủi: “Không sao, như cậu đây mới là trạng thái mang thai bình thường.
Loại chỉ béo bụng như tớ mới là không bình thường.”
Vu Hiểu Huyên: “...”
“Thanh Lan, cậu đừng an ủi tớ thì hơn.
Mỗi lần cậu an ủi tớ thì tớ lại càng thêm hốt hoảng.”
Thẩm Thanh Lan ngại ngùng.
Được rồi, quả thật cô không giỏi an ủi người khác.
Ba người cùng ăn cơm trưa.
Biết An An không thể rời khỏi mẹ quá lâu, nên Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng cũng không giữ Thẩm Thanh Lan nữa, “Thanh Lan, cậu lái xe đến đây à?”
Phương Đồng hỏi.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ừ, nên cậu đưa Hiểu Huyên về nhé, tớ có xe.”
“Đi đi, vậy cậu về cẩn thận nhé, lái xe chậm một chút.”
“Ừ, mai nếu có thời gian thì đến nhà thăm An An nhé.
Từ khi An An sinh ra đến giờ, cậu còn chưa đến thăm nó đâu đấy.”
Thẩm Thanh Lan gửi lời mời.
Phương Đông cười gật đầu: “Cho dù cậu không nói thì tớ cũng nhất định đến.”
Thẩm Thanh Lan tạm biệt hai người rồi ra về.
Xe vừa đi đến Đại Viện thì đã thấy một người phụ nữ đang nói gì đó với cảnh vệ.
Sắc mặt cảnh vệ nghiêm túc, dường như không đồng ý với yêu cầu của người phụ nữ đó.
Người phụ nữ lại lôi kéo tay của cảnh vệ không buông.
Thẩm Thanh Lan nhìn qua rồi thu ánh mắt lại.
Cô đang định lái xe đi vào thì người phụ nữ kia vô tình nhìn thấy cô rồi bỗng nhiên buông cảnh vệ ra rồi chạy vọt đến trước xe cô.
Thẩm Thanh Lan nhìn thấy mặt bà ta, hơi nhíu mày, cô đã quên mất người này là ai.
“Cô Thẩm, tôi xin cô hãy tha cho con tôi, tôi cầu xin cô.”
Người tới chính là bà Đỗ đã lâu không gặp.
Thẩm Thanh Lan xuống xe, “Bà muốn làm gì?”
Đối diện với ánh nhìn lạnh lùng nhìn Thẩm Thanh Lan, bà Đỗ lập tức nói không nên lời, “Tôi xin cô hãy tha cho con tôi.”
“Sao bà lại nói thế, tôi đâu làm gì con trai bà.”
Thẩm Thanh Lan không khỏi mơ hồ, ánh mắt thoáng hiện vẻ nghiêm nghị.
“Cô Thẩm, con tôi đã ở bệnh viện tâm thần mấy tháng rồi.
Tôi đi thăm rất nhiều lần nhưng vẫn không gặp được.
Tôi cầu xin cô hãy để tôi gặp nó một chút.
Nó đang bị bệnh, tôi đưa nó về nhà dưỡng bệnh, sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa, như vậy cũng không được sao?”
Nghe vậy, vẻ lạnh lùng trong mắt Thẩm Thanh Lan càng đậm.
Đến bây giờ vẫn khăng khăng cho là tinh thần Đỗ Nam có vấn đề, chứng tỏ vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình.
“Đưa Đỗ Nam đến bệnh viện tâm thần điều trị là phán quyết của tòa án.
Bà có cầu xin tôi thì cũng vô dụng thôi, đến khi anh ta khỏi bệnh thì đương nhiên sẽ được thả ra thôi.
Thay vì ở đây cầu xin tôi, chi bằng bà hãy tìm một bác sĩ tâm thần tốt một chút.”
Thẩm Thanh Lan bình thản nói.
“Cô Thẩm, tôi biết cô nhất định có cách.
Con tôi bị bệnh nhưng tôi lại không trông chừng nó thật kỹ, để nó suýt chút nữa thì làm tổn thương anh trai và chị dâu cô.
Nhưng dù sao cũng chưa làm tổn thương đến ai mà đúng không? Con tôi đã ở bệnh viện tâm thần mấy tháng, nếu còn ở đó nữa thì nó sẽ phát điên mất.”
“Lẽ nào bây giờ không phải anh ta điên thật mà là giả điên sao?”
Thẩm Thanh Lan hỏi lại.
Bà Đỗ nín thở, đương nhiên không dám nói là Đỗ Nam giả điên: “Đương nhiên không phải.
Ý tôi là dù sao bác sĩ trong bệnh viện cũng không chăm sóc chu đáo bằng người nhà.
Nó ở bệnh viện không có người thân, không có bạn bè.
Tôi lo như thế sẽ không giúp cho bệnh tình tiến triển tốt mà ngược lại bệnh sẽ nặng thêm.”
“Bà lo lắng quá mức rồi.
Bác sĩ chuyên nghiệp chắc chắn sẽ biết làm gì tốt cho bệnh nhân.
Tôi hiểu tâm trạng người làm mẹ, nhưng đó cũng không nên là nguyên nhân để bà thương nhớ con trai nhưng lại không quan tâm tình trạng của anh ta được.”
Bà Đỗ nghe vậy, tim như rỉ máu, nói đi nói lại thì Thẩm Thanh Lan vẫn không muốn thả Đỗ Nam, “Cô Thẩm, cô để tôi đi thăm con được không?”
Thẩm Thanh Lan ngạc nhiên, “Chuyện này bà nên nói với bệnh viện.
Bệnh viện cũng không phải do tôi mở, bà nói với tôi cũng không có tác dụng gì đâu.”
“Cô Thẩm, cô là thiên kim Thẩm gia, lại là cháu dâu nhà họ Phó, chỉ cần có chịu giúp thì nhất định sẽ có cách.
Tôi cầu xin cô để tôi gặp con đi, cô muốn gì cũng được.”
Thẩm Thanh Lan như cười như không, “Tôi nghĩ bà đã hiểu lầm rồi.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Phó cũng gia đình bình thường, bà nói lời này, nếu để người không biết nghe được, còn cho là chúng tôi lấy việc công làm việc riêng đấy.”
Lẽ nào các người không như vậy sao? Bà Đỗ oán thầm trong lòng.
Trước đây bà ta thu xếp cho Đỗ Nam một bệnh viện tâm thần khác, đã tốn rất nhiều tiền để mua chuộc bác sĩ ở đó, chỉ cần ra tay chút là có thể để họ thả Đỗ Nam ra.
Ấy vậy mà không ngờ cuối cùng Đỗ Nam lại bị đưa đến bệnh viện tâm thần bây giờ.
Ngay cả gặp mặt con cũng khó, bà ta không tin là nhà họ Thẩm không nhúng tay vào.
Thế nhưng dù biết đây là kiệt tác của nhà họ Thẩm thì bà ta cũng không có cách nào cả, dưới mái hiên nhà người ta thì phải cúi đầu, huống hồ nhà họ vốn không sánh được với nhà họ Thẩm.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi nói sai rồi, xin cô Thẩm bỏ qua cho.
Là tôi quá lo lắng cho Đỗ Nam, cô đừng chấp tôi.
Cô Thẩm, tôi thực sự muốn gặp con tôi một lần, cầu xin cô hãy giúp một tay.”
“Xin lỗi, tôi không giúp được.”
Thẩm Thanh Lan từ chối rồi toan xoay người lên xe.
“Thẩm Thanh Lan, cô làm chuyện độc ác như vậy, không sợ con cô gặp báo ứng sao?”
Bà Đỗ tức giận nói.
Bước chân Thẩm Thanh Lan chợt dừng lại, xoay người yên lặng nhìn bà Đỗ, ánh mắt lạnh thấu xương, sự lạnh lẽo lập tức bao trùm lấy bà Đỗ.
Bà ta sợ hãi lui về sau một bước, “Cô muốn làm gì?”
Thẩm Thanh Lan nhìn khuôn mặt bà Đỗ sợ hãi lại phòng bị, không nhịn được mà cười.
Những người này thú vị thật đấy, rõ ràng chính mình làm sai nhưng lại thích oán trách và đổ lỗi lên đầu người khác, cứ như thế làm vậy có thể giảm bớt tội nghiệt của bọn họ vậy, mong muốn rằng tốt nhất là người khác có thể gánh chịu tất cả mọi tội lỗi, hoặc là lấy dáng vẻ yếu ớt xuất hiện trước mặt người khác để tranh thủ sự đồng tình.
Trước kia là Thấm Hi Đồng, Annie, bây giờ lại là bà Đỗ.
Thẩm Thanh Lan nhìn sang cảnh vệ cách đó không xa vẫn chú ý đến bên này, cô đến gần bà Đỗ, nói khẽ: “Đã biết là người nào không thể chọc vào thì thông minh chút đi, như thế có lẽ con bà sẽ được ra ngoài sớm hơn đấy.
Nếu bà còn làm chuyện ngu ngốc gì thì...
biết đâu con bà sẽ ở trong đó cả đời.
Đúng rồi, nghe nói bác sĩ bệnh viện tâm thần thường dùng một số cách không bình thường với những bệnh nhân không nghe lời, cũng không biết Đỗ Nam có thuộc loại không nghe lời không.”
Khóe miệng cô chứa ý cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng.
Bà Đỗ bỗng nhiên mở to hai mắt, “Quả nhiên là cô.
Đồ ác độc, cô sẽ không được chết tử tế!”
Bà ta giơ tay lên, lại bị Thẩm Thanh Lan nắm lấy.
Cảnh vệ gần đó thấy thế liền hô lên với Thẩm Thanh Lan, “Cô Thẩm, cô không sao chứ?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, giọng điệu ôn hòa, “Tôi không sao.”
Tay cô hơi dùng sức, sắc mặt bà Đỗ trắng bệch, vẻ hoảng sợ trong mắt càng đậm hơn, “Cô buông ra!”
Thẩm Thanh Lan không buông tay mà càng ra sức, “Con trai là giới hạn cuối cùng của tôi.
Nếu bà dám làm tổn thương đến con trai tôi dù chỉ một sợi tóc thì tôi sẽ cho con trai bà chôn cùng.
Bà có thể thử xem tôi có năng lực thần không biết quỷ không hay khiến con bà biến mất trên thế giới này hay không.
Tốt nhất là bà hãy về cầu nguyện kiếp này con tôi bình an vui vẻ, hạnh phúc khỏe mạnh.”
Cô cố ý thấp giọng, cho nên chỉ bà Đỗ nghe được những lời này.
Cảm nhận được cổ tay đau đớn như bị kim châm, ánh mắt bà ta nhìn Thẩm Thanh Lan vừa sợ hãi vừa phẫn hận.
Thẩm Thanh Lan cười nhẹ, thả tay bà ta ra, còn giúp bà ta chỉnh trang lại quần áo rồi cô mới xoay người rời đi.
Bà Đỗ trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Lan lái xe vào Đại Viện nhưng không còn dũng cảm xông lên chặn trước xe cổ nữa.
Bà ta ngồi co quắp dưới đất, một lúc lâu sau mới đưa tay sờ gáy mình thì thấy ấm ướt.
Bà ta bò từ dưới đất lên, vội vã rời khỏi đây.
Thẩm Thanh Lan vừa về đến nhà, chưa đến cổng chính đã nghe thấy tiếng khóc của An An, cậu nhóc đang gào rát cổ họng.
Sắc mặt cô chợt biến, không kịp khóa xe đã chạy ngay vào phòng.
Trong phòng khách, Phó Hoành Dật bể An An, nhẹ nhàng đung đưa.
Phó lão gia đứng bên cạnh, miệng liên tục gọi cục cưng, vẻ mặt yêu thương.
Dì Triệu cầm bình sữa luống cuống nhìn.
“Sao vậy?”
Thẩm Thanh Lan sốt ruột hỏi.
Thấy cô đã về, ba người cùng thở phào một hơi.
Phó Hoành Dật liền vội vàng đưa con trai cho cô, cứ như đang ném một củ khoai lang nóng bỏng tay.
An An đến lòng mẹ vẫn còn đang khóc.
Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng vỗ về con trai, “Ngoan, đừng khóc, mẹ về rồi.
Con còn khóc nữa thì mẹ đau lòng lắm đấy.”
Cô cúi đầu hôn lên trán An An một cái, ấy vậy mà cậu nhóc thật sự nín, không khóc nữa, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi.
Có lẽ do khóc lâu nên mặt, mũi cậu nhóc đều đỏ bừng, càng lộ ra vẻ ấm ức.
Thẩm Thanh Lan thấy vậy càng đau lòng hơn.
“An An sao vậy?”
Dì Triệu giải thích, “Nó tỉnh lại thì đói, mọi người cho ăn nhưng nó lại sống chết không chịu uống lấy một hợp, không thấy cháu thì bắt đầu khóc.”
“Nó khóc như vậy bao lâu rồi?”
Giọng Thẩm Thanh Lan lạnh tanh.
“Khoảng nửa giờ, dỗ thế nào cũng không chịu nín”
“Sao anh không gọi điện cho em, chẳng lẽ cứ nhìn con khóc như vậy sao? Phó Hoành Dật, anh đã nói sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Bỗng nhiên Thẩm Thanh Lan nổi giận, quay ra quát Phó Hoành Dật.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn, Thẩm Thanh Lan nói với Phó Hoành Dật bằng giọng điệu như vậy.
Vừa dứt lời, ngay cả chính cô cũng ngẩn người.
“Em đi cho con uống sữa.”
Thẩm Thanh Lan nói rồi bế An An vào phòng.
Trong phòng khách, ba người nhìn nhau.
Một lúc lâu mới nhận ra là Thẩm Thanh Lan vừa nổi giận, đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra.
Phó lão gia vỗ vai Phó Hoành Dật, “Con bé Thanh Lan chỉ nóng nảy chút thôi.
Người làm mẹ thấy con mình khóc thế kia thì tất nhiên là lo lắng, cháu làm chồng thì hãy hiểu cho, rộng lượng chút, không nên tức giận, chờ lát nữa rồi vào dỗ nó đi.”
Phó Hoành Dật gật đầu, “Cháu biết rồi.
Ông nội yên tâm, cháu không để bụng đâu.”
Trong phòng, Thẩm Thanh Lan đang cho An An uống sữa, mắt cậu nhóc vẫn sưng lên, vương nước mắt.
Miệng cậu nhóc mút mạnh, rõ ràng là vô cùng đói, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo trước ngực Thẩm Thanh Lan, mắt nhìn cô không rời.
Nhìn đôi mắt hồng hồng và dáng vẻ ỷ lại của con trai, Thẩm Thanh Lan cực kỳ hối hận, “Là mẹ không tốt, mẹ không nên rời đi, để An An của chúng ta đói.
Mẹ sai rồi, sau này mẹ đi đâu đều đưa An An đi cùng được không?”
Cô cúi đầu hôn lên trán An An một cái.
An An trước kia ăn no chỉ thích chơi mà hôm nay lại đặc biệt dính người.
Thay tã mà cậu nhóc cũng không muốn, chỉ cần Thẩm Thanh Lan định đặt xuống là cậu nhóc sẽ mếu máo sắp khóc.
Thấm Thanh Lan không còn cách nào khác là đành phải bế con trai.
Mãi cho đến khi An An ngủ say thì cô mới đặt bé lên giường nhỏ.
Cô ngồi cạnh, lẳng lặng nhìn con trai đang ngủ say, nhưng ánh mắt cô lại không có tiêu cự mà nhìn vào khoảng không.
Phó Hoành Dật ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ cửa phòng một cái, “Thanh Lan, anh vào nhé.”
Cửa mở ra, Phó Hoành Dật xuất hiện trong tầm mắt Thẩm Thanh Lan.
Anh nhìn qua con trai đang ngủ say rồi cúi đầu nhìn sang Thầm Thanh Lan, giọng ôn hòa, “Thanh Lan, chúng ta nói chuyện chút nhé.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, theo Phó Hoành Dật đi ra ban công.
Phó Hoành Dật cúi đầu nhìn cô, “Hôm nay ra ngoài có chuyện gì sao?”
“Phó Hoành Dật, xin lỗi, em không nên nổi giận với anh.”
Thẩm Thanh Lan nói thầm, tầm mắt rơi trên mặt đất.
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Có thể nói cho anh biết vì sao tâm trạng không tốt không?”
Từ trước đến nay, Thẩm Thanh Lan không phải là người tâm trạng thất thường, cô vẫn luôn kiềm chế cảm xúc của mình.
Tình huống phát giận với người khác như hôm nay là lần đầu tiên, làm cho Phó Hoành Dệt nhận ra có điều bất thường.
Thẩm Thanh Lan kể chuyện gặp bà Đỗ cho Phó Hoành Dật nghe, “Phó Hoành Dật, em không biết mình làm sao nữa.
Nghe thấy tiếng An An khóc là em lại không nhịn được mà nhớ đến lời bà ta, sau đó không kịp nghĩ gì mà nói ra những lời đó.”
Giọng cô đầy ảo não và tự trách, cô cúi đầu không dám nhìn thẳng Phó Hoành Dật, lúc này trông cô mới giống bao cô gái bình thường khác.
“Thanh Lan, nhìn anh này.”
Phó Hoành Dật dịu dàng nói.
Thẩm Thanh Lan ngẩng đầu, nhìn vào mắt Phó Hoành Dật, “Thanh Lan, em không cần phải giải thích với anh, cũng đừng xin lỗi anh.
Tâm trạng của em không tốt thì đều có thể giận dỗi với anh, ngay cả động tay cũng có thể.
Chỉ cần em bằng lòng nói với anh, chia sẻ với anh mọi chuyện là được rồi.
Chúng ta là vợ chồng, mà vợ chồng thì như một.”
“Phó Hoành Dật, anh có thể trách em, dù sao cũng là em cố tình gây sự.
Anh không gọi điện thoại cho em là muốn em có thể yên tâm mà gặp mặt nói chuyện với bạn bè, vậy mà em lại nổi giận với anh.”
Thẩm Thanh Lan thẳng thắn nói.
Cô không phải là người không dám nhận sai, đặc biệt cô và Phó Hoành Dật còn là vợ chồng, không thể vì chuyện nhỏ như vậy mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.
Giữa vợ chồng quan trọng nhất là làm rõ ràng mọi chuyện và hiểu nhau.
Có thể đối với người khác, đây là việc nhỏ nhặt không đáng kể, dù sao răng và lưỡi còn có lúc va vào nhau thì vợ chồng cãi nhau cũng là bình thường.
Nhưng thứ tình cảm này lại thường bị những nhỏ bé, vặt vãnh trong cuộc sống bình thường làm phai nhạt dần.
Thẩm Thanh Lan tin tưởng tình cảm của cô và Phó Hoành Dật, nhưng cô cũng không muốn để chuyện nhỏ này ảnh hưởng đến tình cảm của anh.
Giải thích và xin lỗi là sự tôn trọng tình cảm này.
Phó Hoành Dật cười khẽ, “Anh không để bụng, ai mà chẳng có lúc tâm trạng không tốt chứ.”
Thẩm Thanh Lan yên lặng nhìn hình bóng của mình trong mắt Phó Hoành Dật, giọng điệu yếu ớt: “Phó Hoành Dật, anh sẽ chiều hư em mất, thật đấy.”
So với trước kia thì bây giờ cô càng lúc càng tuỳ hứng.
Phó Hoành Dật ôm cô: “Chiều hư thì chiều hư, đã chiều chuộng rồi thì đành tiếp tục thôi, muốn anh đánh mắng em thì anh không nỡ, không có cách nào cả.”
Thẩm Thanh Lan vòng tay ôm hông Phó Hoành Dật, tựa đầu vào lòng anh, hít hà hơi thở làm người khác an tâm trên người anh: “Ừ, tiếp tục chiều chuộng.
Nếu một ngày nào đó anh không chiều chuộng nữa thì em sẽ đánh anh.”
“Ha ha, được.”
Phó Hoành Dật bị Thẩm Thanh Lan chọc cười, dụi cằm vào đỉnh đầu cô: “Em thật đúng là bảo bối của anh mà.”