Thẩm Thanh Lan không nghe thấy tiếng khóc từ phòng khách nữa, tâm trạng đang căng thẳng của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng cô cũng không đi ra ngoài mà ngồi đợi Phó Hoành Dật đi vào.
Sau khi đút sữa cho con xong, Phó Hoành Dật giữ lời bế con vào gặp mẹ.
An An nhìn thấy Thẩm Thanh Lan lại muốn khóc, Thẩm Thanh Lan vội ôm con vào lòng.
An An nắm vạt áo trước ngực Thẩm Thanh Lan, dùng ánh mắt trông mong nhìn mẹ.
Thẩm Thanh Lan cúi đầu hôn một cái lên mặt An An: “An An của mẹ giỏi quá!”
Thẩm Thanh Lan nhìn về phía chồng mình: “Phó Hoành Dật, cảm ơn anh, khiến anh vất vả rồi.
Ông nội có nói anh gì không?”
“Không sao đâu, ông nội nổi tính trẻ con thôi, tí lại quên ngay ấy mà.
Mấy ngày tiếp theo cứ như vậy đi, em giao con cho anh.”
Thẩm Thanh Lan không từ chối, Phó Hoành Dật đều đã bắt đầu việc này rồi, tất nhiên cô sẽ phối hợp.
Trong một gia đình, cha mẹ phải thống nhất vấn đề giáo dục con cái mới có thể dạy dỗ tốt con mình; chứ không nên thay đổi xoành xoạch, khiến con cái cảm thấy chỉ cần nghe lời ba hoặc mẹ là đủ.
Chẳng qua là người tức giận không chỉ có Phó lão gia, mà còn có cả bạn nhỏ An An nữa.
Mấy ngày tiếp theo, trừ lúc cho uống sữa, An An chẳng thích bị ba ôm tí nào.
Với ai bé cũng cười, chỉ có Phó Hoành Dật là không, dù Phó Hoành Dật có chọc cậu nhóc như thế nào thì cậu nhóc cũng không cười.
Phó lão gia chẳng thèm nhìn cháu trai một cái, giận lây cả Thẩm Thanh Lan.
Về việc này, Phó Hoành Dật cũng thấy bất đắc dĩ.
Mặc dù bị con trai và ông nội ghét bỏ những phương pháp của Phó Hoành Dật cũng có hiệu quả, ít nhất bây giờ An An đã chịu uống sữa bằng bình, mà những lúc không thấy Thẩm Thanh Lan cũng không gào khóc.
Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dệt một lần nữa đến phòng ông nội rồi lại quay về, bèn cười trừ, cầm lấy khay trà trong tay anh: “Thổi để em đi cho.”
Phó lão gia đang ở trong phòng luyện chữ, thấy Thẩm Thanh Lan đi vào cũng làm như không thấy.
Thẩm Thanh Lan đặt trà lên bàn, lẳng lặng nhìn ông viết: “Ông à, chữ hôm nay ông viết không đẹp bằng trước nữa rồi.”
Cô nói chuyện thẳng thắn, đổi lấy một cái liếc mắt của Phó lão gia.
“Bị mấy người làm tức chết rồi, tâm không tính, làm sao viết chữ đẹp được.”
Phó lão gia tức giận.
“Ông vẫn còn giận ạ?”
Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng hỏi.
“Hừ, chưa thấy cha mẹ nào nhẫn tâm như mấy người, thằng bé còn nhỏ như vậy, sau này tập dần cho nó thay đổi không được à, sao giờ cứ nhất quyết làm khổ nó, lỡ nó bị bệnh thì sao?”
Cơn giận của Phó lão gia còn chưa tắt.
“Ông nội, ông muốn giận thì cứ giận cháu đi ạ, đừng trách Hoành Dật, anh ấy cũng vì cháu mà thôi.”
Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nói.
Phó lão gia gác bút, ngồi xuống: “Các cháu nhìn lại mình xem, ông biết nuôi con nhỏ rất khổ cực, An An lại bám người, nhưng Thanh Lan à, ông thực sự đau lòng lắm.”
“Ông nội, ông đau lòng thì Hoành Dật cũng đau lòng lắm, ông không thấy đấy thôi, chứ tối nào anh ấy cũng tỉnh dậy mấy lần kiểm tra xem An An ngủ có ngon không, chăn đắp có kín hay không, có tè dầm không, còn cẩn thận hơn cháu nữa, anh ấy yêu con nhiều hơn bất kỳ ai.”
Thẩm Thanh Lan kể cho ông nghe những việc mà Phó Hoành Dật tỉ mỉ làm.
“Lần này anh ấy lo lắng như vậy cũng vì chuyện hôm đó, tính An An bướng bỉnh lại quá dựa dẫm cháu, anh ấy sợ sau này lỡ cháu có việc phải đi ra ngoài thì An An sẽ lại khóc quấy như hôm đó.”
Phó lão gia nghe vậy, trầm mặc một lúc lâu mới khẽ thở dài: “Được rồi, ông hiểu rồi, cháu đấy, chỉ biết đến đây nói tốt cho thằng nhóc thối kia.
Nhưng Thanh Lan à, dù sao An An vẫn còn nhỏ, muốn dạy cũng phải từ từ thôi, đừng quá vội.”
“Ông nội, chúng cháu biết rồi, thực ra mấy ngày nay trong lòng Hoành Dật cũng khó chịu lắm, An An không thèm để ý tới anh ấy.”
“Hừ, đáng đời nó.”
Phó lão gia không chút đồng cảm với Phó Hoành Dật.
Thẩm Thanh Lan nhìn ông nội giống lão ngoan đồng, không nhịn được mỉm cười: “Ông nội, ông không trách anh ấy nữa chứ?”
“Trách? Làm sao không trách chứ, nó chỉ biết làm khổ An An của ông, nếu không phải nể mặt cháu thì ông đã đuổi nó ra khỏi nhà rồi.”
Thẩm Thanh Lan khẽ cười, bưng trà cho ông: “Ông nội đừng giận, uống trà trước đã.”
Phó lão gia nhận ly trà, uống một hớp: “Được rồi được rồi, ông không tức giận, cháu mau đi xem thằng bé sao rồi, hình như ông nghe tiếng nó khóc.”
Thẩm Thanh Lan cũng nghe thấy: “Ông không đi thăm nó sao?”
“Ông không đi, thấy mấy người làm khổ chắt ông như thế ông đau lòng, mắt không thấy lòng thanh tịnh.”
Thẩm Thanh Lan không miễn cưỡng nữa, sau đó liền đi xuống lầu.
An An tè dầm nên vừa mở mắt đã khóc, Phó Hoành Dật đang thay tã cho nhóc con, để mông khỏi bị nổi rôm, anh còn cẩn thận bôi phấn rôm cho con.
An An nhìn thấy mẹ đi vào thì mắt liền sáng lên, vươn tay về phía Thẩm Thanh Lan, Thẩm Thanh Lan không tiến lại ôm cậu nhóc mà nhìn về phía Phó Hoành Dật.
Mấy ngày nay hai cha con vẫn đang giận dỗi, đừng nhìn An An còn bé, nhưng tính khí lại không nhỏ đâu, đến giờ vẫn còn giận.
Phó Hoành Dật thay tã cho con, Thẩm Thanh Lan nhặt tã bẩn lên: “Em đi giặt tã, anh chơi với con nhé.”
“Không cần, em bỏ đó đi, để anh giặt.”
“Phó Hoành Dật, thi thoảng anh cũng phải cho em lười một chút chứ, An An bây giờ ngày càng nặng, em bé mệt lắm.”
Thấm Thanh Lan nói.
Phó Hoành Dật biết cô đang muốn mình và con trai có nhiều thời gian gần nhau hơn để bồi đắp tình cảm nên cũng không từ chối, bế con trai lên.
An An không muốn ba bế, vẫn ê a ngoảnh về phía Thấm Thanh Lan a, muốn Thẩm Thanh Lan bế.
Nhưng Thẩm Thanh Lan đã đóng cửa phòng tắm lại, hoàn toàn ngăn cách tầm mắt của An An.
An An không nhìn thấy mẹ, đôi mắt to tròn tràn đầy nghi hoặc, dường như không hiểu tại sao mẹ lại không quan tâm mình nữa rồi.
Phó Hoành Dật bế con ra khỏi phòng ngủ, cầm theo một chiếc ô, bế con ra ngoài đi dạo.
Bên ngoài mặc dù hơi nóng, nhưng thỉnh thoảng đi ra ngoài cũng tốt, mà anh cũng đã làm biện pháp chống nắng rồi.
An An thấy được đi ra ngoài liền tỏ ra rất hưng phấn, tròn mắt trong lòng Phó Hoành Dật, cánh tay nhỏ vung vẩy.
“Bốp!”
Cánh tay nhỏ vung vẩy, đập vào mặt Phó Hoành Dật, Phó Hoành Dật sững sờ liếc mắt nhìn con trai, mà con trai không có cảm giác gì, đôi mắt to tròn tò mò nhìn quanh bốn phía, trong miệng ê a không biết đang nói gì.
“Con cố tình đúng không.”
Phó Hoành Dật nói.
“A!”
An An đáp lại.
Phó Hoành Dật bế An An lắc lư đến nhà họ Thẩm, Sở Vân Dung đang chuẩn bị đến nhà họ Phó chợt thấy hai cha con đến, vội vàng nhường đường: “Trời nóng vậy sao con lại bế An An ra đây?”
Phó Hoành Dật cười: “Bế nó ra ngoài dạo một lát, có che ô mà, không bị nắng.”
“Vậy cũng nóng, mau vào đi.”
Sở Vân Dung đóng cửa lại.
Trên người An An không hề có một giọt mồ hôi, nhưng Phó Hoành Dật lại lấm tấm mồ hôi.
Sở Vân Dung bể lấy cậu nhóc, đặt An An vào nồi, “Thanh Lan đâu?”
“Thanh Lan ở nhà, con bể thằng bé một lát, cô ấy chăm nó cả ngày mệt lắm rồi.”
Sở Vân Dung cũng từng chăm con nhỏ, mặc dù trong nhà nhiều người phụ giúp nhưng vẫn rất mệt, thấy Phó Hoành Dật quan tâm Thẩm Thanh Lan như vậy, trong lòng cảm thấy được an ủi phần nào.
“An An nhà chúng ta đến rồi.”
Thẩm lão gia biết Phó Hoành Dật đến, từ trên lầu đi xuống, tiến đến chỗ cậu nhóc.
An An nhìn thấy Thẩm lão gia liền cười tươi, bàn tay nhỏ bé vung vẩy.
Thảm lão gia cười đến híp mắt: “Nào, lại đây ông bế nào.”
An An nằm trong lòng Thảm lão gia, ngoan ngoãn hơn nằm trong lòng của ba nhiều.
Thẩm Thanh Lan nghe dì Triệu nói Phó Hoành Dật bể An An đi ra ngoài cũng không vội, xoay người về phòng vẽ tranh.
Hai ngày trước cô mới vẽ được một nửa bức tranh, bây giờ phải vẽ xong mới được.
Sau khi sinh An An, phần lớn thời gian cô đều dành cho con, rất ít khi cầm bút, trừ bức tranh lần trước ra thì đây mới chỉ là bức thứ hai.
Mấy tác phẩm hiện đang trong tay Daniel đều là cô vẽ hồi trước.
Phó Hoành Dật bế An An đến nhà họ Thẩm, không biết là vì có nhiều người chơi cùng hay sao mà An An lại không hề đói bụng, cũng không buồn ngủ, mãi đến tối Phó Hoành Dật mới bế con về.
Thẩm Thanh Lan vừa hoàn thành bức tranh, đi ra khỏi phòng vẽ, An An nhìn thấy mẹ lập tức nhào về phía Thẩm Thanh Lan, Thẩm Thanh Lan ôm lấy con, An An liền dụi dụi vào ngực cô, đói bụng rối.
“Em đi cho con bú sữa.”
Thẩm Thanh Lan nói với Phó Hoành Dật một tiếng rồi bước vào phòng ngủ.
Sau hôm đó, mỗi ngày Phó Hoành Dật đều bể con ra ngoài chơi, An An bây giờ vừa thấy Phó Hoành Dật đến bế mình liền có vẻ vô cùng hưng phấn, ê a không ngừng, chẳng còn nhớ chuyện Phó Hoành Dật không cho cậu nhóc bú sữa nữa.
Phó Hoành Dật cũng không bế con đi xa, chỉ đi dạo trong Đại Viện, có lúc sang nhà họ Thẩm, có lúc đi quanh sân nhà mình, đều là sáng sớm hoặc chiều tối, lúc trời không quá nóng bức.
Bạn nhỏ An An rất thích ra ngoài chơi, chỉ cần có người bế bé ra ngoài là vô cùng vui vẻ, cũng không cự tuyệt bình sữa Phó Hoành Dật đưa, tự mình ôm bình sữa vui vẻ uống.
Thẩm Thanh Lan thấy hai cha con ở chung hòa hợp như vậy, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, thừa dịp rảnh rỗi này vẽ xong mấy bức tranh.
Kim Ân Hi đã cùng Daniel đến thành phố Sydney, gần đây thành phố Sydney có tổ chức triển lãm nghệ thuật, Daniel mang theo bức tranh của Thẩm Thanh Lan đi tham gia triển lãm, Kim Ân Hi rảnh rỗi nên đi cùng, tiện đường cùng Daniel chơi khắp thành phố Sydney.
Thành phố Sydney, Kim Ân Hi nhớ tới Nhan Tịch cũng ở thành phố này, liền dự định sẽ đi thăm cô ấy, gọi điện cho Nhân Tịch hẹn buổi trưa gặp mặt.
Lúc tới nơi Nhan Tịch còn chưa đến, Kim Ân Hi tùy tiện tìm một chỗ ngồi chờ.
Mấy phút sau Nhan Tịch đến, Kim Ân Hi nhìn người xuất hiện trước mặt nhìn, khẽ nhíu mày, lại thấy hai người nắm tay nhau, nháy mắt liền hiểu rõ.
“Doug, không ngờ anh cũng ở đây.”
Kim Ân Hi lên tiếng chào.
“Ồ, hai người quen biết à?”
Nhan Tịch ngạc nhiên.
Kim Ân Hi gật đầu: “Doug là bạn của Eden, bọn chị trước đây từng gặp nhau.”
“Eden là ai?”
Nhan Tịch tò mò hỏi.
“Là bạn chung của chị và Doug.”
“Chị Ân Hi, chị em có tới đây không?”
Nhan Tịch hỏi.
“Thanh Lan không tới, con cậu ấy còn nhỏ, không đi được.”
Nghe vậy, Nhan Tịch thất vọng đôi chút, nhưng nhanh chóng vui vẻ trở lại: “Chị ấy cho em xem ảnh của cục cưng, cục cưng đáng yêu quá đi, mập mạp, lại còn hay cười nữa.”
Nhắc tới An An, đôi mắt Nhan Tịch liền bừng sáng, cô thích trẻ con, ngày thường nếu có thời gian rảnh cổ đều đến cô nhi viện làm từ thiện, chơi đùa với những đứa trẻ ở đó.
Cũng vì làm từ thiện nhiều nên tính cách của cô đã cởi mở hơn, cũng giảm bớt nỗi đau khi Triệu Giai Khanh qua đời.
Mấy tháng nay, Nhan An Bang đến hai lần, nhưng Nhan Tịch đều không gặp ông ta.
Nhan An Bang cũng không quấy rầy cô, chỉ đứng từ xa nhìn cô mà thôi.
“Chờ cháu nó tròn một trăm ngày rồi em sẽ về thăm chị ấy, em đã chuẩn bị quà cho cục cưng, do chính tay em làm đấy.”
Nhan Tịch cười híp mắt nói.
Trước đây, khi Thẩm Thanh Lan sinh cô cũng muốn đi thăm, nhưng Thẩm Thanh Lan từ chối, khi đó Tần Nghiên như hổ rình mồi, Thẩm Thanh Lan nào dám để cô xuất hiện trong tầm mắt Tần Nghiên chứ.
Doug ngồi cạnh Nhân Tịch nhìn hai người tán gẫu, yên lặng không nói gì.
Nhan Tịch và Kim Ân Hi nói chuyện vô cùng vui vẻ.
“À, em đi toilet một chút.”
Nhan Tịch nói.
Chờ cô đi rồi, Kim Ân Hi mới tò mò nhìn về phía Doug: “Không ngờ anh và Nhan Tịch lại ở bên nhau.
An có biết chuyện này không?”
“Anh chưa nói, có lẽ cô ấy còn chưa biết.”
Doug nói.
Không phải anh không muốn nói cho Thẩm Thanh Lan, mà là không biết nên giải thích thế nào với Thẩm Thanh Lan.
Anh và Nhân Tịch bên nhau, nghĩ đến việc đổi diện với Thẩm Thanh Lan, anh đều có cảm giác như trước mặt ba mẹ vợ mà bắt con gái nhà người ta đi vậy.
“Anh và Nhân Tịch bên nhau bao lâu rồi?”
“Cũng chưa lâu, sau khi Nhan Tịch từ thủ đô về đây.”
Doug uống một ngụm nước: “Anh biết em lo lắng điều gì, nhưng nếu anh đã quyết định ở bên cô ấy thì anh sẽ bảo vệ, trân trọng cô ấy.
Còn quá khứ của cô ấy, những thứ đó chỉ làm anh càng thêm yêu cô ấy mà thôi.”
Kim Ân Hi suy nghĩ một lát, “Ừm...
thực ra Nhan Tịch và anh bên nhau cũng tốt.”
Doug biết rõ những chuyện cô ấy trải qua, cả những tổn thương mà cô ấy phải gánh chịu, nếu như có ngày nào đó Nhan Tịch chợt nhớ lại chuyện buồn thì Doug cũng có thể ở bên giúp cô ấy.
Nếu đổi thành người đàn ông khác, lỡ như anh ta biết tới quá khứ rồi bỏ rơi Nhan Tịch thì càng khiến Nhan Tịch tổn thương hơn nữa.
“À đúng rồi, thời gian gần đây bọn em vẫn không có tin gì về Tần Nghiên cả, cũng không biết bà ta đang bày trò gì, anh nên cẩn thận một chút, em sợ bà ta không tìm được cơ hội ra tay với An thì sẽ quay sang ra tay với Nhân Tịch.”
Kim Ân Hi nhắc nhở anh.
Ánh mắt Doug lóe lạnh lùng: “Anh biết rồi, anh sẽ lưu ý.”
Hai người từ xa thấy Nhan Tịch quay lại, lập tức ngừng nói.
Sau khi tạm biệt Nhân Tịch, Kim Ân Hi về tới khách sạn, Daniel không có ở đó, Kim Ân Hi nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói chuyện Nhơn Tịch và Doug cho Thẩm Thanh Lan biết, Thẩm Thanh Lan không có phản ứng gì.
“An, cậu không muốn nói gì sao?”
Kim Ân Hi thấy Thẩm Thanh Lan phản ứng như vậy có chút kỳ lạ.
“Nhan Tịch lớn rồi, yêu ai là quyền tự do của con bé, tớ không có quyền can thiệp.”
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói: “Hơn nữa Doug là người lý trí, nếu anh ấy đã quyết định ở bên Nhan Tịch thì ắt hẳn đã suy nghĩ rõ ràng rồi, không có gì phải lo lắng.”
Kim Ân Hi thấy cũng đúng, Nhan Tịch không còn nhỏ nữa, chỉ có cô là cứ nghĩ cô ấy chưa lớn, nghĩ lại thấy người đang cười là mình.
“À, An này, cậu nói xem có phải tớ bị chuyện trước đây ảnh hưởng, nên đến giờ cứ coi Nhan Tịch như đứa bé không.”
Kim Ân Hi nói.
Không chỉ mình KimÂn Hi, mà trước đây Thẩm Thanh Lan cũng vậy.
“An, hình như tớ nghe thấy tiếng trẻ con khóc, đúng không?”
Kim Ân Hi lắng nghe một lát, phảng phất nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
“Ừ, An An tỉnh rồi, tớ đi xem nó đã, nói chuyện sau nhé.”
“Ừ, cậu đi đi.”
Thẩm Thanh Lan bước vào phòng ngủ, Phó Hoành Dật đã bế An An lên.
Mắt thằng bé trong veo, sạch sẽ, không hề có nước mắt, rõ ràng ban nãy chỉ giả vờ khóc vậy thôi.
Thẩm Thanh Lan không biết nên nói gì, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Con nghịch ngợm rồi đó.”
An An giờ tay nắm lấy ngón tay Thẩm Thanh Lan rồi bỏ vào miệng, Thẩm Thanh Lan rút tay về: “Không được mút tay, nói bao nhiêu lần rồi hả.”
“A, a.”
An An miệng ê a không biết nói gì, quay người nắm lấy áo Phó Hoành Dật, ý là muốn Phó Hoành Dật bể cậu nhóc ra ngoài chơi.
Phó Hoành Dật bế con ra ngoài đi dạo, Thẩm Thanh Lan tiếp tục đến phòng vẽ tranh.