Ngày 30 tháng Chín là tròn một trăm ngày của An An, cũng gần đại thọ chín mươi tuổi của Phó lão gia, nhà họ Phó quyết định tổ chức cùng một ngày.
Ngày trọng đại như thế tất nhiên phải làm lớn rồi, thế nên từ tháng Tám Thẩm Thanh Lan và Phó Tĩnh Đình trở nên bận rộn.
Để tiện hỗ trợ, Phó Tĩnh Đình đã chuyển về nhà ở, Cổ Bác Văn đương nhiên cũng muốn theo, hiện tại Cố Khải đã tiếp quản phần lớn công việc trong tập đoàn Cô Thị, không cần ông chỉ bảo cũng có thể hoàn thành công việc rất tốt.
Thẩm Thanh Lan chưa từng lo liệu chuyện lớn như vậy, có Phó Tĩnh Đình trợ giúp, do vậy mọi chuyện tiến hành cũng đâu ra đấy.
Mà lúc này, Phó Hoành Dật lúc trước quyết tâm bỏ tật xấu của An An cũng cho thấy làm như vậy là hoàn toàn đúng đắn, vì bây giờ, cho dù Thẩm Thanh Lan không ở bên cạnh thì An An cũng không khóc, cùng lắm là khi đói bụng sẽ theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Thẩm Thanh Lan, nếu không thấy thì ngoan ngoãn uống sữa mà ba chuẩn bị cho.
Thẩm Thanh Lan đi xem hội trường, Phó Tĩnh Đình và Sở Vân Dung cùng đi, ba người xem không ít nơi mới chọn được một khách sạn rồi thỏa thuận ngày, còn thực đơn thì hơi phiền phức, bèn quyết định về nhà bàn bạc sau.
“Cô Thẩm.”
Thẩm Thanh Lan nghe có tiếng người gọi mình bên dừng lại, nhìn người đang đi về phía mình, không ngờ là bà Đỗ.
Thẩm Thanh Lan chau mày: “Nếu vì chuyện của Đỗ Nam thì bà không cần nói, tôi sẽ không đồng ý với bà bất cứ chuyện gì.”
Bà Đỗ không hề có biểu hiện gì bất ngờ, chỉ yên lặng nhìn Thẩm Thanh Lan: “Cô Thẩm, tôi có mấy lời muốn nói riêng với cô.”
“Không cần, tôi không muốn nghe.”
“Nếu cô không nghe thì sẽ hối hận đấy, đến lúc nhà mấy người có việc vui lại gặp chuyện xui xẻo hay không, tôi cũng không đảm bảo đâu.”
Ánh mắt ba người khẽ thay đổi.
Sở Vân Dung đã nhận ra bà Đỗ, biết đây là mẹ của Đỗ Nam, sắc mặt liền trở nên khó coi: “Tôi biết bà, con trai bà lúc trước muốn phá hoại hôn lễ của con trai tôi, bây giờ bà còn nói vậy, người nhà mấy người đều như thế phải không, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn.”
Sắc mặt bà Đỗ cũng thay đổi, “Nếu không là con trai bà giở trò thì bây giờ con trai tôi sẽ trở thành như vậy sao? Nhà họ Thẩm các người ỷ thế hiếp người, mượn việc công trả thù riêng, hãm hại con trai tôi!”
Phó Tĩnh Đình nghe đến đây liền biết người này là ai, nhíu mày, lạnh giọng nói: “Này bà, mong mà nói chuyện chú ý một chút, nếu tôi nhớ không lầm thì vụ án kia là tự nhà mấy người nói tinh thần Đỗ Nam có vấn đề, phạm tội trong lúc không tỉnh táo, thế nên thẩm phán mới không truy cứu trách nhiệm cậu ta.
Nếu không phải vậy thì con bà bây giờ đang ngồi tù rồi đấy.”
“Tinh thần con trai tôi có vấn đề thì đã sao? Nó đã được trị liệu, nhưng mấy người dựa vào đâu mà không cho tôi thăm nó? Con trai tôi chữa bệnh chứ không phải ngồi tù.”
Phó Tĩnh Đình chỉ biết tinh thần Đỗ Nam có vấn đề nên bị đưa đến bệnh viện tâm thần trị liệu, còn những chuyện sau đó thì không biết, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Bà Đỗ dường như nhìn ra bà đang nghi hoặc, nhưng cũng không biết bà là ai, ra vẻ khuyên nhủ, “Thật lòng khuyên cô một câu, nếu cô là bạn của nhà họ Phó và nhà họ Thẩm thì nên tránh xa họ ra.
Hai nhà này nhìn qua thì có vẻ quân tử, nhưng thực chất chỉ là một đám ra vẻ đạo mạo mà thôi.
Không biết lúc nào sẽ bị cắn một miếng, còn làm cho cô không nói được một lời, chúng tôi là ví dụ tốt nhất.
Con trai tôi bị đưa vào bệnh viện tâm thần trị liệu, tôi muốn được gặp con, nhưng bệnh viện người ta nói là cấp trên ra chỉ thị tuyệt đối không cho chúng tôi gặp con.
Cô nói xem nếu không phải nhà họ Thẩm và nhà họ Phó ỷ vào quyền thế nói gì đó hay làm gì đó thì bệnh viện có thể không cho tôi gặp con trai tôi sao?”
Phó Tĩnh Đình nghe xong liền đen mặt, “Vậy thì thật ngại quá, tôi cũng là người họ Phó mà bà nói đấy, Thẩm Thanh Lan là cháu dâu của tôi.”
Mặt bà Đỗ cứng đờ.
Thẩm Thanh Lan lạnh lùng mở miệng, “Những lời tầm thường này không cần phải đáp lại.
Cô, mẹ, chúng ta đi thôi.”
Phó Tĩnh Đình gật đầu, ba người toan bỏ đi.
“Thẩm Thanh Lan, nếu cô không cho tôi gặp con trai, tôi sẽ nhảy xuống từ trên tầng cao nhất của tập đoàn Quân Lan hoặc Tập đoàn quốc tế Tân Hòa.
Tôi muốn xem xem sau khi báo chí đưa tin người nhà họ Thẩm bức tử người khác, các người còn có thể giữ hình tượng người tốt đẹp nữa không.
Tôi muốn các người biến thành con chuột đầu đường xó chợ.”
Phó Tĩnh Đình và Sở Vân Dung tức giận, vừa định mở miệng thì Thẩm Thanh Lan đã nói trước, “Nếu bà dám nhảy thì cứ nhảy đi, chờ bà nhảy lầu rồi, tôi sẽ tới bệnh viện nói cho con trai bà là mẹ anh ta vì muốn gặp anh ta nên đã nhảy lầu chết rồi, giống y đúc như việc trước đây anh ta muốn làm.
Tôi ngược lại còn muốn biết, rốt cuộc con trai bà là điên thật hay điện giả.”
“Cô! Thẩm Thanh Lan, cô thật độc ác!”
Vẻ mặt bà Đỗ dữ tợn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Thanh Lan vậy.
Thẩm Thanh Lan lạnh lùng không để ý bà ta, người như bà ta chỉ biết uy hiếp đe dọa người khác chứ tuyệt đối sẽ không dám chết.
“Chúng ta đi thôi.”
Thẩm Thanh Lan không để ý bà ta nữa, quay người đi.”
“Thanh Lan, vừa nãy con kích động bà ta như thế, liệu có xảy ra chuyện không?”
Trên đường về, Sở Vân Dung nhớ tới dáng vẻ kích động của bà Đỗ, cảm thấy không yên tâm.
“Không sao đâu mẹ, bà ta không dám.”
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói.
“Thanh Lan, bà ta vẫn luôn làm phiền cháu như vậy à?”
Phó Tỉnh Đình lại quan tâm đến chuyện khác.
“Không phải là vẫn luôn, trước đây có tìm gặp cháu một lần, đã bị cháu từ chối, đây là lần thứ hai.”
“Người như vậy sau này cháu thấy thì cứ mặc kệ, không cần dây dưa với họ, đúng là có bệnh mà.”
Phó Tĩnh Đình nhớ lại mấy lời bà Đỗ nói liền tức giận, người nhà họ còn lâu mới thèm làm những chuyện như vậy.
Nhưng Phó Tĩnh Đình hiểu lầm chuyện này rồi.
Người dặn bệnh viện tuyệt đối không cho vợ chồng nhà họ Đỗ gặp Đỗ Nam không phải Thẩm Thanh Lan mà là Phó Hoành Dật.
Anh đã đích thân gọi điện dặn dò viện trưởng như vậy.
Nói ra thì bà Đỗ nói nhà họ Phó cậy quyền làm chút chuyện riêng cũng không tính là sai.
“Dạ, cháu biết rồi, cô yên tâm.”
Ngày thứ hai và thứ ba sau đó đều bình thường, nhưng đến ngày thứ tư thì xảy ra chuyện.
Thẩm Thanh Lan đang bàn bạc với nhà thiết kế về lễ phục của Phó lão gia trong ngày đại thọ thì nhận được điện thoại của Thẩm Quân Dục: “Lan Lan, xảy ra chuyện rồi, mẹ Đỗ Nam nhảy từ tầng cao nhất của Tập đoàn Quân Lan xuống, chết rồi.”
Mặt Thẩm Thanh Lan biến sắc, cô đứng bật dậy: “Em biết rồi, em tới đó ngay.”
“Anh Quý, thật ngại quá, tôi có việc đột xuất phải đi trước, kiểu dáng quần áo là những kiểu ban nãy tôi chọn, còn chi tiết nhỏ thì do ông tự làm, một tuần nữa chúng ta xem đồ thể nào rồi bàn tiếp.”
“Được, nếu cô Thẩm bận thì cứ đi trước đi.”
Lúc Thẩm Thanh Lan chạy tới tập đoàn quân Lan thì cảnh sát đã đến, dưới lầu bị mọi người vây chặt như nêm.
Muốn đi vào nhưng bị ngăn cản, Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho Thẩm Quân Dục, để anh bảo trợ lý Dư Bân xuống đón cô.
Dưới lầu có rất nhiều phóng viên và cả camera đang đưa tin hiện trường, Thẩm Thanh Lan quay lại xe lấy kính râm và mũ đội lên, tránh né đám người để đi vào tòa nhà.
Dưới lầu có bảo vệ ngăn cản, phóng viên và đám người vây xem không thể vào được.
Trong văn phòng Tổng giám đốc, hai viên cảnh sát đang hỏi Thẩm Quân Dục, thái độ Thẩm Quân Dục rất phối hợp, mà chuyện lần này cũng là tình huống bất ngờ, anh cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Nửa tiếng trước, anh và quản lý cấp cao trong công ty đang họp bàn nhiệm vụ của quý tiếp theo thì bỗng nhiên có tiếng thét chói tai, nói có người té lầu, sau đó là tin bà Đỗ chết.
Thẩm Thanh Lan đi đến, cảnh sát nhìn sang, biết cô là em gái của Thẩm Quân Dục nên cũng không đuổi cô ra ngoài, tiếp tục hỏi.
Chỉ có điều, Thẩm Quân Dục không biết nhiều, cũng không nói được bao nhiêu, chẳng bao lâu sau cảnh sát liền rời khỏi.
“Anh, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Cảnh sát vừa đi, Thẩm Thanh Lan đã hỏi.
Thẩm Quân Dục nói lại những gì mình vừa nói với cảnh sát cho Thẩm Thanh Lan nghe, rồi bảo: “Anh cũng không rõ lắm, chuyện xảy ra thế nào đến giờ anh còn chưa hiểu đây.
Nhưng vừa nãy anh có nghe, trước khi mẹ Đỗ Nam chết có để lại một bức thư, nói nhà họ Thẩm và nhà họ Phó cậy quyền thế, không cho bà ta gặp con trai, thậm chí còn để bệnh viện ngược đãi anh ta, bà ta bị nhà họ Thẩm ép phải nhảy lầu.”
Mặt Thẩm Thanh Lan sa sầm: “Anh chắc chắn là do bà ta viết?”
“Không chắc, nhưng vừa nãy lúc cảnh sát hỏi chuyện có bất cẩn nói ra.”
Thẩm Thanh Lan cười nhạt, có vẻ là cô đã coi thường người ta rồi.
Không ngờ bà Đỗ lần này lại dám làm vậy, đúng là khiến cô mở rộng tầm mắt.
“Làm sao bà ta vào đây được?”
Thẩm Thanh Lan nghi ngờ.
Cả tòa nhà này đều là của tập đoàn quân Lan, đại sảnh có camera giám sát, có quầy lễ tân, trước cửa cũng có bảo vệ, vậy lúc bà ta đi vào phải có người biết chứ? Thẩm Quân Dục lắc đầu: “Anh hỏi rồi, không ai thấy bà ta vào, cứ như là bất thình lình xuất hiện trên sân thượng vậy.”
Mắt Thẩm Thanh Lan rất lạnh, bất thình lình là thế nào, đây đâu phải là phim giả tưởng: “Trước hết phải tra xem bà ta vào đây bằng cách nào, sau đó xem bức di thư kia là thật hay giả.”
Chuyện này rất kỳ lạ, bà Đỗ thật ra là người rất ích kỷ, cho dù là vì con trai cũng sẽ không bao giờ kéo mình vào, thế mà bây giờ lại dùng cái chết của mình để lôi kéo dư luận.
Bà ta chết rồi, cho dù sự thật có thể nào thì mọi người cũng vẫn sẽ thương xót bà ta, cho dù nhà họ Thẩm và nhà họ Phó không ỷ thế hiếp người, nếu không giải quyết nhanh thì chuyện này nhất định sẽ trở thành vết nhơ của hai nhà.
Lúc đó, hình tượng mà trước giờ hai nhà giữ gìn cũng sẽ bị tổn hại, đúng như mong muốn của bà Đỗ.
Thẩm Quân Dục gật đầu, gọi điện cho phòng bảo vệ, bảo bọn họ gửi đoạn bằng giám sát mới nhất để điều tra, sau đó để Dư Bân đi hỏi bảo vệ quần lễ tân và bảo vệ xem hôm nay có ai lạ mặt và công ty không.
Thẩm Thanh Lan và Thẩm Quân Dục chăm chú quan sát tất cả video giám sát ngày hôm nay.
Thẩm Thanh Lan bỗng chỉ vào một đoạn hình ảnh trong đó, nói: “Anh, dừng lại.”
Thẩm Quân Dục ấn nút tạm dừng, Thẩm Thanh Lan quan sát màn hình: “Lui về sau mấy giây.”
Thẩm Quân Dục làm theo lời cô, Thẩm Thanh Lan nhìn bóng lưng quen thuộc trên màn hình: “Anh, anh bảo trợ lý Dự điều tra xem hôm nay có những nhân viên nào không đến công ty, đừng tra thẻ, phải đi hỏi người phụ trách của từng phòng ấy.”
“Lan Lan, em phát hiện ra cái gì rồi sao?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, chỉ vào một người trên màn hình: “Đây chính là mẹ Đỗ Nam.
Anh xem, bà ta có thể quét thẻ để vào, rõ ràng là cầm thẻ của người khác.”
Thẩm Quân Dục nhìn người trong hình, mùa hè còn đội mũ đeo kính râm, quả thật ăn mặc hơi kỳ lạ.
Nhưng ngoài chuyện đó ra thì bà ra trông rất giống một nhân viên bình thường của tập đoàn quân Lan.
Ở trụ sở của tập đoàn quân Lan có đến mấy nghìn người, ngày nào đi làm cũng phải quẹt thẻ, cho nên nhân viên bảo vệ và lễ tân không nhận ra cũng bình thường.
“Được, bây giờ anh sẽ bảo Dư Bân đi điều tra.”
Lúc này, bên Dư Bân cũng đã có kết quả.
Đúng như Thẩm Thanh Lan đã đoán, lễ tân và bảo vệ không hề thấy có người lạ nào vào.
Dư Bân được Thẩm Quân Dục dặn dò, lập tức đi tìm người phụ trách của các phòng.
Thẩm Quân Dục thì gọi điện cho người phụ trách của các đài truyền hình lớn và mấy nhà ở thủ đô có ảnh hưởng lớn đến tạp chí và internet, cố gắng đè ép mấy tin tức xấu xuống.
Mặc dù bây giờ chuyện đã ầm ĩ trên mạng, nhưng tin xấu thì vẫn chưa có nhiều, sau này cũng dễ giải thích hon.
May là mấy trang web và tạp chí lớn ở thủ đô đều thuộc về tập đoàn Hàn Thị, Hàn Dịch biết chuyện cũng đã dặn dò người làm rồi.
“Lan Lan, em về trước đi, chuyện ở đây cứ giao cho anh”
Thẩm Quân Dục cúp điện thoại, nói với Thẩm Thanh Lan.
“Thật ra chuyện này nói ra thì em cũng có một phần trách nhiệm.”
Thẩm Thanh Lan cúi mặt, kể lại chuyện hai ngày trước cho Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục nghe xong, im lặng một lúc lâu mới nói: “Chuyện này không trách em được, chẳng ai ngờ được là bà ta dám làm thể cả.”
Dù sao cũng chẳng mấy ai dám vứt bỏ tính mạng của mình chỉ để trả thù như thế.
“Không, chuyện này thực sự có trách nhiệm của em, nếu em không kích thích thì bà ta cũng không đến mức làm ra chuyện cực đoan đến vậy, là em quá tự tin.”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan rất khó coi.
Nếu cô cân nhắc nhiều hơn một chút, thì có thể đã không xảy ra chuyện này rồi.
Thẩm Quân Dục mỉm cười an ủi: “Lan Lan, đừng có ôm hết chuyện về mình như thế, nếu thật sự bà ta muốn dùng cái chết để ép chúng ta, thì chúng ta có muốn ngăn cũng không được.”
Hiệu suất làm việc của Dự Bân rất cao, trước khi Thẩm Thanh Lan về đã điều tra rõ: “Tổng Giám đốc, cô Thẩm, mọi chuyện đã rõ, hôm nay ngoài mười người xin nghỉ thì đều đến đủ, đúng với danh sách quẹt thẻ từ.
Chỉ có điều, một nhân viên phòng thị trường hôm qua bị mất thẻ, hôm nay vẫn chưa kịp làm lại.”
“Nhưng máy quét thẻ thông báo là hôm nay anh ta quét thẻ rồi đúng không?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
Dư Bân gật đầu: “Đúng vậy, nhưng bây giờ vẫn chưa thể khẳng định được là thẻ từ của anh ta bị trộm, hay là anh ta làm mất rồi bị người ta nhặt được.”
Đánh mất rồi bị bà Đỗ nhặt được? Trên đời này có chuyện trùng hợp vậy sao? Phần lớn là bị người ta trộm mất, hoặc là chính nhân viên kia đưa cho người khác, sau đó nói dối là đánh mất.
“Lan Lan, chuyện ở đây rõ rồi cũng dễ giải quyết, em về trước đi, chuyện ở đây cứ giao cho anh, An An đang ở nhà chờ em đấy.”
Thẩm Quân Dục nhẹ nhàng nói.
Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Được, anh, em đi trước, nếu phía cảnh sát có tin tức gì thì nói cho em.”
“Ừm, mau về đi.”
Lúc Thẩm Thanh Lan về nhà thì Phó Hoành Dật đã biết chuyện rồi, anh thấy Thẩm Thanh Lan mãi không về thì cũng biết là cô đi giải quyết chuyện này.
“An An đâu?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
“Vừa cho nó uống sữa xong, bây giờ đang ngủ, em đi tìm Quân Dục rồi sao?”
“Vâng.”
Thẩm Thanh Lan ngồi xuống cạnh Phó Hoành Dật, nhận cốc nước từ tay anh, uống một ngụm: “Chuyện bây giờ hơi rắc rối, có phải mọi chuyện đã lan truyền trên mạng rồi không?”
Phó Hoành Dật gật đầu: “Có hiệu ứng dư luận rồi, dân mạng rất kích động, chủ yếu là vì bức di thư kia.”
“Di thư bị lan truyền trên mạng rồi sao?”
Thẩm Thanh Lan nhìn sang.
“Ừ, rất nhiều người nhìn thấy bức di thư kia, dư luận đang rất ồn ào, nhưng em cũng không cần lo lắng quá, anh đã gọi điện nhờ bạn giúp rồi, chắc không lâu nữa là mọi chuyện sẽ lắng xuống thôi.”
Thẩm Thanh Lan không nói gì, cô cảm thấy cái chết của bà Đỗ vô cùng kỳ lạ, khiến cô có cảm giác có một bàn tay ở phía sau điều khiến tất cả chuyện này.
Mọi chuyện quả nhiên không hề lạc quan, tuy rất nhiều bài đăng đã bị xóa, nhưng không thể cản bạn bè chia sẻ cho nhau được.
Cư dân mạng đăng đi đăng lại, một truyền mười, mười truyền trăm, ảnh hưởng của dư luận không hề giảm bớt mà ngày càng diễn ra trên phạm vi rộng.
Nếu cửa lớn không có bảo vệ trông coi thì sợ đã có người ném rau dưa trứng thối vào rồi.
Thẩm Thanh Lan ở trong nhà nhìn bình luận trên mạng, weibo của cô đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi.
Gần một triệu fan rút xuống chỉ còn hơn nửa, bình luận phía dưới đủ loại chửi rủa, thậm chí còn có người nguyền rủa con cô.
Lúc Thẩm Thanh Lan nhìn thấy bình luận ác ý này, ánh mắt rất lạnh, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, nhanh chóng tra ra địa chỉ IP của người đó.