“Tiểu Thất, muốn biết chuyện xưa giữa Tần Nghiên và cha tôi không?”
Allen dịu dàng hỏi.
Thẩm Thanh Lan nhìn hắn, nhưng Allen không chờ Thẩm Thanh Lan trả lời, tiếp tục nói: “Tần Nghiên là người vợ cuối cùng của cha tôi, biệt này em biết rồi, nhưng em không biết, cô ta cũng là do cha tôi nuôi lớn, cũng là người mà mẹ tôi coi như con gái nuôi lớn.”
Allen lần nữa ném một quả bom lớn vào lòng Thẩm Thanh Lan.
“Cha tôi có nhiều nhân tình, những người này mẹ tôi đều biết hết, cũng đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua, mãi đến khi Tần Nghiên trở thành người của cha tôi, mẹ tôi mới thật sự bị sốc.”
Thẩm Thanh Lan có thể hiểu được cảm xúc của mẹ Allen.
Người mình tự tay nuôi lớn, yêu thương như con gái, cuối cùng lại qua lại với chồng mình.
“Cha tôi thì hay rồi, ngay trước mặt mẹ tôi cũng không kiêng kỵ thể hiện tình cảm với Tần Nghiên, khiến mẹ tôi ngã bệnh.
Sau khi khỏi bệnh, tính tình mẹ tôi thay đổi rất nhiều, trước kia bà rất dịu dàng.
Là một người mẹ, bà đối với tôi và Tần Nghiên rất tốt.
Nhưng từ đó về sau, thái độ của bà đối với tôi cũng thay đổi.
Bởi vì ngoại hình của tôi giống cha tôi, bà thường xuyên không mắng thì đánh.
Nhưng đối với kẻ lớn lên từ đòn roi và huấn luyện khắc nghiệt mà nói thì những chuyện này chẳng đáng kể chút nào.”
Thẩm Thanh Lan lẳng lặng nghe, nghe hắn bình tĩnh lấy giọng như kể chuyện xưa của người khác để kể chuyện của mình.
“Mẹ tôi bị cha tôi tự tay giết chết, chỉ vì cha tôi thấy mẹ tôi thân mật với kẻ khác.
Tôi tận mắt nhìn thấy mẹ tôi bị mấy gã đàn ông tra tấn, còn cha tôi đứng bên cạnh lạnh lùng theo dõi.
Tôi đau khổ cầu xin ông ta hãy để mẹ tôi chết thanh thản, nhưng ông ta không thèm để ý.
Tôi muốn rời khỏi đó, ông ta cũng không cho, còn bắt đàn em giữ tôi lại, để tôi nhìn mẹ tôi bị tra tấn mãi cho đến lúc chết.
Mẹ tôi đã chết như vậy đấy, chết không nhắm mắt.”
“Khi ấy Tần Nghiên cũng ở đó?”
Thẩm Thanh Lan khàn giọng.
“Phải, bà ta cũng ở đó.
Bà ta muốn cha tôi tự tay giết chết mẹ tôi.
Cũng chỉ vì một câu nói của bà ta mà cha tôi đã tự tay kết thúc hơi tàn của mẹ tôi.”
Allen cười, có điều ý cười này trong mắt Thẩm Thanh Lan lại mang vẻ đau thương và tàn nhẫn.
“Biết cha tôi chết thế nào không? Chuyện này ngoại trừ tôi, không ai biết.
Tiểu Thất, để tôi nói cho em biết nhé?”
Bỗng Allen nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, trong mắt dường như hiện lên tia sáng quái dị.
Thẩm Thanh Lan như đoán được điều gì đó, khiếp sợ nhìn về phía Allen.
“Ô, Tiểu Thất của tôi thật thông minh, tôi mới nói một câu mà em đã hiểu được ý tôi rồi.
Không sai, là tôi tự tay giết chết ông ta, còn ả đàn bà ngu xuẩn Tần Nghiên kia, vẫn cho rằng cha tôi bị cha em và Nhan An Bang giết.
Thật ra lúc đó tôi cũng ở đấy, chẳng qua là mọi người không ai biết.”
“Cha tôi là người cực kỳ tự tin, cũng cực kỳ tàn nhẫn, điều này hắn là em cũng biết.
Khi đó, vì quan hệ của tôi và cha tôi không tốt, ông ta không giao lại tổ chức cho tôi.
Mà tôi cũng vì chuyện của mẹ nên chỉ hận không thể giết ông ta.
Ngày đó, biết ông ta có hành động, chờ sau khi ông ta xuất phát, tôi lén lút đi theo, tận mắt nhìn thấy ông ta bị cha em và Nhan An Bang bắn chết.
Nhưng điều bọn họ không biết là lúc đó cha tôi chưa chết, chỉ đang hấp hối, tim vẫn còn đập, mặc dù yếu nhưng vẫn còn sống.
Tôi sai một thuộc hạ của cha tôi có vóc dáng gần giống cha tôi giả làm ông ta, Tần Nghiên vẫn cho rằng đó là cha tôi, nhưng người thật đã bị tôi đưa đi rồi.”
“Tôi tìm bác sĩ giỏi nhất để cứu sống ông ta, sau đó từng dao từng dao lăng trì ông ta.
Ha ha, bây giờ nghĩ lại đúng là khoái chí.
Tiểu Thất, em biết ánh mắt ông ta nhìn tôi thế nào không? Phẫn nộ, sợ hãi, cầu khẩn.
Ha ha ha, một kẻ tự tin không ai bì nổi như cha tôi, vậy mà lại cầu xin tôi đừng giết ông ta, thực sự là buồn cười.
Lúc trước tôi đau khổ cầu xin thế nào ông ta cũng không để mẹ tôi ra đi thanh thản, bây giờ lại cầu xin tôi giải thoát cho ông ta, trên thế giới ở đâu ra chuyện tốt như thế.”
Allen nhếch mép nở nụ cười tàn nhẫn, độc ác.
“Nhìn cha tôi cầu xin tôi tha thứ, trong lòng tôi cực kỳ thỏa mãn.
Tôi thật muốn để Tần Nghiên nhìn thấy bộ dạng của ông ta lúc đó.”
“Vậy nên anh đã hành hạ cha anh đến chết?”
“Đúng vậy, ông ta thực sự không chịu được tra tấn, mới bảy ngày đã không chịu nổi, thật đáng tiếc.
Tối thiểu thi thể của ông ta, sau đó giữ tro cốt của ông ta lại.”
Allen vuốt ve chiếc nhẫn trên tay hắn.
Thẩm Thanh Lan nhìn xuống tay hắn, thấy chiếc nhẫn rất bình thường kia, trong lòng hiểu rõ, chỉ sợ đây chính là tro cốt của cha hắn.
Nói cũng đúng thôi, cho dù cất ở đâu cũng không an toàn bằng để bên người.
Nhưng hơn thế nữa, có lẽ Allen còn muốn trả thù Carl.
Chú ý tới ánh mắt của Thẩm Thanh Lan, sắc mặt Allen trở nên dịu dàng: “Tiểu Thất, em đoán rất đúng.
Đây chính là tro cốt người cha đáng chết của tôi.
Nhưng hiện giờ tôi không đưa nó cho em được.”
“Tôi vẫn còn một chuyện muốn hỏi anh”
Thẩm Thanh Lan nói.
Cho dù đã biết bí mật lớn nhất của Allen, nhưng ánh mắt cô vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn thẳng vào mắt Allen không chút sợ sệt, khiến Allen rất hài lòng.
“Em cứ hỏi, chỉ cần là điều em muốn biết, tôi sẽ nói với em.”
“Nếu đã hận Tần Nghiên như thế, vì sao không giết bà ta? Chuyện này đâu phải việc khó đối với anh?”
Đây là thắc mắc lớn nhất trong lòng Thẩm Thanh Lan.
Nếu nói Allen mềm lòng thì cô không tin.
Người đàn ông này đến cha ruột mình còn không mềm lòng, nói gì đến Tần Nghiên.
“Tiểu Thất, em chắc chắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng một người khi đau khổ, tuyệt vọng, thậm chí điên cuồng là như thế nào.
Nếu như người đó là kẻ thù của em, cảnh tượng đó càng là cảnh đẹp ý vui.”
Allen cười đến là dịu dàng, nhưng sâu trong đáy mắt lại ẩn giấu vẻ nguy hiểm.
Việc lúc trước giữ Tần Nghiên lại đúng là vì muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ điên cuồng của bà ta.
Nhưng về sau Tần Nghiên cứu hắn cũng là thật.
Vì thế Allen mới giữ bà ta lại, nếu không chỉ có một mình hắn nhớ đến quá khứ đau khổ kia thì còn gì là thú vị nữa.
Thẩm Thanh Lan trầm mặc, khiến Allen không biết nên nói gì.
“Tiểu Thất, em muốn mượn đồ để dụ Tần Nghiên lộ diện đúng không?”
Thẩm Thanh Lan không phủ nhận: “Đúng, anh sẽ giúp tôi sao?”
“Đương nhiên, chỉ cần em muốn, tôi đều sẽ cho em.
Nhưng Tiểu Thất, tôi có một điều kiện.”
Thẩm Thanh Lan cũng biết không đơn giản như vậy, “Điều kiện gì?”
“Quay về cùng tôi, bảy ngày.
Chỉ cần bảy ngày, tôi sẽ đưa em trở lại, đồng thời cam đoan tuyệt đối không làm gì em.”
Sắc mặt Thẩm Thanh Lan nặng nề: “Tôi đi với anh còn có thể trở về sao?”
Allen lẳng lặng nhìn Thẩm Thanh Lan, bỗng nhiên cười: “Ha ha, Tiểu Thất, em thực sự khó lừa.
Đúng thế, tôi không có ý định thả em về.
Nếu thật sự như vậy, chỉ e em sẽ sống chết với tôi đúng không?”
Mặc dù là đang hỏi Thẩm Thanh Lan, nhưng trong lòng Allen đã sớm có đáp án.
“Tiểu Thất, bây giờ em không nên chọc vào Tần Nghiên.”
Tiểu Thất, nếu đã ra khỏi địa ngục thì đừng quay về đó nữa.
“Anh muốn thế nào mới đồng ý cho tôi mượn?”
Thẩm Thanh Lan nhìn vào tay Allen rồi hỏi.
Allen lắc đầu: “Không phải tôi không muốn cho em, mà là thứ này nằm trong tay em cũng không có tác dụng.
Tiểu Thất, Tân Nghiên sẽ không tin em.”
Thẩm Thanh Lan sững sờ.
Vừa rồi cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Cho dù cô lấy được chiếc nhẫn có tro cốt của Carl thì Tần Nghiên cũng sẽ không tin.
“Allen, anh chạy từ xa đến đây không phải chỉ để từ chối tôi chứ?”
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt hỏi.
“Ồ, đương nhiên không phải.
Tôi đã nói rồi, những thứ em muốn, tôi đều sẽ cho em.
Nhưng Tiểu Thất à, trong tình hình bây giờ, không phải tôi xem thường mấy người các em, nhưng với thể lực của Tấn Nghiên hiện nay thì bọn em chẳng thể đối phó được.”
Ngay cả hắn còn không nắm chắc.
“Cho nên, anh muốn hợp tác với bọn tôi?”
“Không, không phải các em, mà là bọn họ, ngoại trừ em.
Tôi có thể giúp em trừ bỏ Tần Nghiên, nhưng em không được tham gia.”
Allen nói, cho dù mấy người Kim Ân Hi có chết thì hắn cũng không đau lòng, nhưng Thẩm Thanh Lan tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, nếu không hắn sợ mình sẽ không kiềm chế được mà phá hủy tất cả.
“Không được, tôi nhất định phải cùng hành động với bọn họ.”
Thẩm thanh Lan lạnh giọng nói.
Lúc trước, mấy người bọn họ đối xử với Allen như thế, chắc chắn Allen sẽ không thèm để ý đến tính mạng của bọn họ.
Allen cười khẽ, “Tiểu Thất, em vẫn không tin tối.
Em hẳn là hiểu rõ, người phản bội tôi chưa từng có kết cục tốt.
Mấy người bọn họ có thể sống đến bây giờ đều là nhờ em, bây giờ nếu vì em mà chết thì cũng là vinh hạnh của bọn họ, bọn họ nên cảm ơn em.”
Thẩm Thanh Lan trầm mặt: “Allen, bọn họ không phải đàn em của tôi, mà là bạn đồng sinh cộng tử với tôi, nếu anh dám động đến họ...”
“Nếu tôi dám động đến họ thì em sẽ thề sống mái với tôi đúng không? Tiểu Thất, vậy con em phải làm thế nào? Còn cả người chồng em luôn miệng nói yêu thương và người nhà em nữa, bọn họ phải làm thế nào? Ha ha.
Tiểu Thất, bây giờ em có quá nhiều điểm yếu, mà thứ duy nhất em có thể dùng để uy hiếp tôi chỉ có cái mạng của mình.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lạnh lẽo, mắt cô híp lại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, đây là điềm báo cho sự phẫn nộ của cô: “Allen, anh quên tôi còn cách khác, đó là bây giờ tôi giết anh, sau đó tìm bừa tro cổ một kẻ khác nói đó là của Carl, dụ Tần Nghiên ra, đỡ tốn thời gian công sức.”
Allen nở nụ cười: “Ha ha ha.
Tiểu Thất, em điên rồi, nhưng tôi thích.
Tôi thích dáng vẻ tàn nhẫn của em.
Em không biết dáng vẻ này của em đẹp đến thế nào đâu, khiến người ta muốn ngừng mà không được.”
“Tiểu Thất, em biết lúc nào mình quyến rũ nhất không? Chính là khi tay em dính đầy máu tươi.
Vẻ lạnh lẽo, đáy mắt không chút gợn sóng, hệt như bông hoa anh túc, mang theo vẻ hấp dẫn trí mạng.”