Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 517



Đổng Vận Thi đánh giá Phương Đông, lần trước gặp mặt quá vội vàng, cô ta còn chưa xem kỹ người mà Lý Bác Minh coi trọng có dáng vẻ như thế nào. Hôm nay, Phương Đồng đến công ty báo cáo công việc, cho nên mặc một bộ vest, chân mang giày cao gót, trang sức trang nhã, trông rất già dặn. Lý Bác Minh thích kiểu người thế này sao? Đồng Vận Thi hơi bất ngờ, cô ta vẫn cho là người đàn ông giống như Lý Bác Minh sẽ thích những cô gái như chim non nép vào2người, nhưng Phương Đồng lại không giống kiểu người này. “Rất xin lỗi, tôi đã quên cô tên là gì rồi.” Đồng Vận Thi áy náy nói.

Phương Đông cười nhạt, “Tôi họ Phương, tên là Phương Đông.” “À, chào cô Phương, tôi là bạn đại học của Bác Minh.” Đồng Vận Thi nói. Phương Đồng tùy ý ngồi một bên, cả người thả lỏng, thấy Đồng Vận Thi đến tìm Lý Bác Minh cũng không có phản ứng gì, rơi vào mắt cô ta thì biến thành Phương Đồng không hề tức giận khi có phụ nữ khác đến tìm chồng5mình, có thể vì không coi trọng Lý Bác Minh. Chẳng lẽ hôn nhân giữa Phương Đồng và Lý Bác Minh giống như cô ta đoán, là do trong nhà ép hôn, chứ trên thực tế hai người không hề có tình cảm với nhau, nếu không vì sao anh ấy kết hôn lại không thông báo cho bạn bè biết chứ. Đồng Vận Thi nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn Phương Đồng mang vẻ khinh thường, nếu Lý Bác Minh đã không thích người vợ này, vậy giữa cô ta và Phương Đồng ai thắng ai thua còn chưa biết6đâu. “Hình như cô Phương vừa mới tan tầm?” Đồng Vận Thi thăm dò.

Phương Đồng gật đầu, “Ừm, đúng lúc không bận chuyện gì nên đến tìm Bác Minh rồi cùng về nhà.” “Tôi ở lầu dưới nhà hai người, nhưng lại rất ít nhìn thấy cô, không biết cô Phương làm công việc gì, sao lại bận rộn như thế?” Cô ta hiểu kỳ, giống như chỉ thuận miệng hỏi thăm. Phương Đông lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, “Tôi thường xuyên làm việc ở nước ngoài.” Đồng Vận Thi càng khẳng định giữa Lý Bác Minh và Phương5Đồng là một cuộc hôn nhân vì lợi ích, nếu không thì vì sao một cặp vợ chồng tình cảm tốt đẹp sao lại sẵn sàng ở riêng chứ, đã vậy còn là một người ở trong nước, một người ở nước ngoài. Nghĩ tới đây, Đồng Vận Thi không khỏi mừng thầm, nếu vậy thì cơ hội của cô ta càng lớn rồi. Có thể sự vui vẻ trong mắt quá rõ ràng, Phương Đông nhìn bộ dạng của cô ta, nhếch miệng cười lạnh, nhưng cô còn chưa kịp nói gì, cửa văn phòng đã được mở ra, bóng3dáng Lý Bác Minh xuất hiện tại cửa ra vào.

“Đồng Đồng, em đã đến sao không gọi điện thoại cho anh để anh đi đón em.” Lý Bác Minh rất vui vì nhìn thấy Phương Đồng.

Sự lạnh lùng giữa chân mày Phương Đồng liền được xoa dịu, mỉm cười nhìn Lý Bác Minh, “Tiểu Trương nói anh đang họp, dù sao buổi chiều em cũng không bận, nên không muốn làm phiền anh.”

“Bác Minh” Thấy Lý Bác Minh vừa đi vào chỉ lo nói chuyện với Phương Đông, người bị coi như người tàng hình nhịn không được lên tiếng. Dường như bây giờ Lý Bác Minh mới phát hiện ra cô ta, hơi bất ngờ hỏi, “Cô Đồng.” Đồng Vận Thi cảm thấy uất ức vì cách xưng hô của Lý Bác Minh, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì, chỉ mỉm cười nói, “Bác Minh, hôm nay tớ đến đây rủ cậu đi ăn tối, dù sao chúng ta cũng là bạn học nhiều năm xa cách. Tớ về đây lâu rồi nhưng không có dịp ăn cơm với cậu, đúng lúc vợ cậu cũng ở đây, không biết tớ có vinh hạnh mời hai người cùng nhau ăn bữa cơm không?”

Lý Bác Minh muốn từ chối, nhưng Phương Đồng lại đồng ý trước, “Được.” Thật ra cô muốn xem thử cô gái này muốn làm gì, nếu như có suy nghĩ xấu xa, lại có hành động muốn biến ý nghĩ đó thành sự thật, vậy cũng đừng trách cô không làm người tốt, bị người khác cướp một lần có thể nói là do cô không biết dự liệu trước, nếu lại bị cướp thêm lần nữa thì đó là do cô ngu ngốc.

Buổi chiều Lý Bác Minh kết thúc công việc sớm, ba người cùng nhau rời khỏi công ty. Trong công ty có không ít người nhận ra Phương Đông, mà gần đây Đồng Vận Thi thường xuyên tới đây, cho nên rất nhiều người biết cô ta. Nhưng bây giờ nhìn thấy ba người đi ra, khiến ai cũng thấy kỳ lạ. Địa điểm là Phương Đông chọn, là một nhà hàng món Trung gần công ty Lý Bác Minh, cô đã tới đây ăn mấy lần cùng Lý Bác Minh rồi, hương vị không tệ lắm. “Cô Đồng thường xuyên ở nước ngoài, chắc rất nhớ hương vị quê hương, hương vị đồ ăn của nhà hàng này rất chính tông, cô có thể nếm thử.” Phương Đồng đưa thực đơn cho Đồng Vận Thi, ra dáng bà chủ. Lý Bác Minh ngồi bên cạnh Phương Đồng, im lặng không nói lời nào. Còn Đồng Vận Thi thì nhìn Lý Bác Minh một chút, không khách sáo nhận lấy thực đơn, “Cô Phương đã đề cử thì tôi sẽ nếm thử, nhưng tôi chỉ biết khẩu vị của Bác Minh, không biết cô Phương thích ăn cái gì, nếu như chọn không ngon thì mong cô Phương bỏ qua cho.”

Cái này rõ ràng là khiêu khích, trong lòng Lý Bác Minh hơi tức giận, đang định mở miệng thì Phương Đồng lại nắm tay anh ở dưới bàn, “Tôi không kén ăn, bình thường Bác Minh thích ăn cái gì tôi đều thích.” Đồng Vận Thi hơi cắn môi, nhìn thoáng qua Lý Bác Minh, kết quả anh lại không hề tỏ vẻ gì, dường như chấp nhận ý kiến của Phương Đông, trong lòng càng buồn bực. Có thể vì cảm nhận được sự tức giận của cô ta, rốt cuộc Lý Bác Minh cũng mở miệng, “Đồng Đồng thích ăn canh ba vị và cá hấp chưng ở đây.” Tay cầm thực đơn của Đồng Vận Thi chợt cứng đờ, còn chẳng bằng đừng nói. Món ăn được dọn lên, Đồng Vận Thi mới hiểu vừa rồi không đáng là gì, toàn bộ quá trình đều do Lý Bác Minh chăm chút cho Phương Đồng ăn cơm, không phải lấy xương cá thì là lột tôm cho cô, hoặc là thấy trong bát cô hết đồ ăn sẽ gắp thức ăn bỏ vào đó. Đồng Vận Thi nhìn thấy cảnh này không chỉ xấu hổ mà cơn tức giận còn bộc phát.

Trong mắt cô ta, Lý Bác Minh đang cố ý khoe mẽ tình cảm trước mặt cô ta, không, phải nói là giả vờ tỏ ra tình cảm mới đúng. Mục đích làm vậy là khiến cô ta ghen, sau đó sẽ chủ động hơn nữa.

Nếu Lý Bác Minh biết suy nghĩ của cô ta, nhất định sẽ nói cô nghĩ nhiều quá rồi, tốt nhất là nên tắm một cái rồi đi ngủ đi cô nương. Phương Đông nhìn đồ ăn trong bát chất như núi nhỏ, bất đắc dĩ nói, “Bác Minh, em thật sự không ăn hết.”

Vừa rồi cô đã uống một bát canh, còn ăn hơn nửa bát đồ ăn, bụng đã no rồi.

Lý Bác Minh mỉm cười dịu dàng, “Ăn nhiều chút, em xem gần đây em gầy đi nhiều rồi.”

Phương Đồng im lặng, cô gầy hồi nào chứ, rõ ràng là mập lên một cân rồi, nhưng mà... Khóe mắt liếc thấy cô gái ngồi đối diện sắp cắn nát bờ môi, cười lạnh nói, “Vậy em ăn hết chỗ này sẽ không ăn nữa.” “Ừm, nếu như thật sự ăn không hết thì đừng miễn cưỡng, nếu không tối nay dạ dày của em lại khó chịu.” Hai năm nay Phương Đồng say mê làm việc ở nước ngoài, thường xuyên không ăn uống đúng giờ giấc, có đôi khi bỏ cả bữa ăn, nện bị bệnh đau dạ dày, lúc trước cũng vì đau dạ dày mà vào bệnh viện một lần.

“Tớ rất tò mò hai cậu quen nhau thế nào? Chẳng lẽ là xem mắt?” Không muốn nhìn thấy dáng vẻ tình cảm của hai người, Đồng Vận Thi xen vào hỏi. Lý Bác Minh lắc đầu, “Không phải, tớ và Đồng Đồng biết nhau từ nhỏ, ba mẹ chúng tớ là bạn tốt của nhau.” Cái này khác xa sự mong đợi của cô ta, Đồng Vận Thi bất ngờ, “Hai người biết nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã?”

Lý Bác Minh mỉm cười, dịu dàng nhìn Phương Đông, “Ừm.”

Đồng Vận Thi vô cùng bất ngờ, sự thật này khiến cô ta khó mà chấp nhận được, cô ta còn tưởng hai người họ vì xem mắt mà biết nhau, là cuộc hôn nhân vì lợi ích điển hình, bây giờ họ lại nói với cô ta bọn họ là thanh mai trúc mã, tình cảm rất sâu đậm. “Là bạn học nhiều năm với cậu, sao tớ chưa từng nghe cậu nhắc tới vị thanh mai trúc mã này?” Tuy Đồng Vận Thi vẫn mỉm cười, nhưng lại rất miễn cưỡng. Lý Bác Minh là người thông minh nên tất nhiên đã nhìn ra, liền lạnh nhạt đáp, “Tớ và Đồng Đồng có mấy năm không liên lạc, sau khi về nước mới gặp lại nhau.”

Đồng Vận Thi ậm ừ, nhưng lại không biết nên nói gì, đành cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Ba người im lặng ăn xong bữa ăn, rời khỏi nhà hàng, Lý Bác Minh thấy Đồng Vận Thi không lái xe liền mở miệng nói, “Ngồi xe của vợ chồng chúng tớ về đi, đúng lúc chúng tớ cũng về nhà.”

Nếu là trước khi ăn bữa cơm này, Đồng Vận Thi nghe thấy lời này nhất định rất vui mừng, dù sao thì hôm nay cô ta không đi xe chính là vì mục đích này, nhưng bây giờ đã biết sự thật, cô ta không còn tâm tình tiếp tục đi cùng bọn họ, vì vậy mới mở miệng từ chối, “Không cần đâu, lát nữa tớ muốn đi tìm một người bạn, nên không chung đường với hai người, tớ đón xe là được rồi, hai cậu đi trước đi.”

Lý Bác Minh nghe lời, “Vậy chúng tớ đi trước, cậu đi một mình nhớ cẩn thận.” Nói xong liền ôm vai Phương Đồng đi về hướng công ty, xe của anh còn để trong ga-ra công ty. Trên đường trở về, Phương Đồng cười như không cười nhìn anh, “Đóa hoa đào này của anh cũng thật mạnh mẽ đấy.”

Lý Bác Minh cười khổ, anh đều dùng thái độ tránh xa những chuyện này, nhưng vẫn không ngăn chặn được, “Anh không hề cho người ta một chút xíu hy vọng nào.” Phương Đồng nhìn Lý Bác Minh, “Nếu không phải như vậy thì anh có thể về nhà quỳ bàn phím rồi.” Lý Bác Minh lau mồ hôi. Trong ấn tượng của anh, Phương Đông là một người dịu dàng, sao bây giờ cô lại có xu hướng mạnh mẽ thế này? Hình như Phương Đồng nhìn thấu ý nghĩ của Lý Bác Minh, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Bây giờ phát hiện em không dịu dàng, nên muốn trả lại hàng?” Biết cô đang nói đùa, nhưng anh vẫn trừng cô, nghiêm túc nói: “Đồng Đồng, anh không thích em đùa như thế. Dù em có biến thành bộ dạng gì thì anh vẫn sẽ yêu em. Cả đời này anh nhất định sẽ ở bên em.” Phương Đồng bật cười, “Được rồi, là lỗi của em, em không đùa như vậy nữa. Nói cho anh nghe một tin tốt, không bao lâu nữa em sẽ quay về trụ sở chính làm việc. “

Lý Bác Minh vui vẻ, “Thật sao?” Phương Đông trùng anh, “Em là loại người sẽ lấy chuyện này ra nói đùa à? Lần này em trở về để bàn giao công việc, chậm nhất là một tháng nữa em sẽ về trụ sở chính. Sau này em sẽ không chạy đi chạy lại giữa trong và ngoài nước nữa. Hơn nữa, khi về trụ sở chính, vị trí giám đốc bộ phận tiêu thụ sẽ là của em.”

“Đây đúng là một tin tốt, lát nữa chúng ta uống rượu chúc mừng.” Lý Bác Minh vui vẻ nói. Tuy anh có thể chấp nhận hai người ở xa nhau, nhưng nếu Phương Đồng có thể trở về thì tất nhiên là anh rất vui mừng. Cha mẹ Phương Đồng cũng vui vẻ khi nghe tin này, nhất là Phó Phương Hoa, vui vẻ đập tay vào chân bôm bốp. Trước đây bà luôn lo lắng cho cuộc hôn nhân của Phương Đông, hai vợ chồng vừa kết hôn liền ở xa nhau, dù có tình cảm nhưng về lâu dài cũng khó tránh nảy sinh vấn đề. Không liên quan đến yêu hay không yêu, có một số thời điểm, lạc lối không phải vì không còn yêu thương, mà là vì xúc động sinh lý. Không chỉ có đàn ông, mà phụ nữ cũng sẽ có.

Hai năm qua, bà thấy sự nghiệp của hai đứa dần đi vào quỹ đạo. Nhất là Lý Bác Minh, tiếp nhận doanh nghiệp của của gia tộc, giá trị con người tăng gấp bội, nếu không phải anh đã kết hôn rồi, thì đã bị nhiều phụ nữ nhào tới.

“Cuối cùng tôi cũng yên tâm rồi.” Phó Phương Hoa nói với chồng, khuôn mặt đầy ý cười mãn nguyện. Phương Thừa Chí bình tĩnh đọc báo, “Tình cảm của Bác Minh và Đồng Đồng rất tốt, vốn không cần bà lo lắng, đều là do bà suy nghĩ lung tung thôi.” “Tôi quan tâm mù quáng không được à? Ông cũng là đàn ông, chẳng lẽ ông không hiểu tâm tư của đàn ông? Tôi biết Bác Minh yêu Đồng Đồng, nhưng chẳng may có gì đó thì sao. Tục ngữ nói phụ nữ theo đuổi đàn ông chỉ cách một lớp vải mỏng, nếu có người phụ nữ nào đó theo đuổi Bác Minh không buông, cũng khó mà đảm bảo nó sẽ không động lòng.”

“Bà vừa nói mình quan tâm mù quáng, bây giờ lại nữa rồi. Tôi yên tâm về nhân phẩm của Bác Minh. Thay vì lo lắng, thì bà đi pha cho tôi tách trà đi.”

Phó Phương Hoa trừng chồng mình, “Là do ông quá thoáng. Mà thôi, tôi không nói nữa, hai cha con ông đứng trên một sợi dây, có nghe lời tôi đâu. Tôi đi giặt đồ, ông muốn uống trà thì tự mình pha đi.” Dứt lời, bà đứng dậy đi. Phương Thừa Chí cảm thấy buồn cười, lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.