*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bùi Nhất Ninh do dự một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý ăn trưa cùng Thôi Trạch Vũ.
“Cô Bùi, có cần tôi đón cô không? Vừa vặn thuận đường.”
“Không cần, tôi tự lại xe tới.” “Được, vậy đến lúc đó gặp.” Bữa trưa hẹn ở một nhà hàng Cơm Tây, lúc Bùi Nhất Ninh đến thì Thôi Trạch Vũ đã có mặt. “Xin lỗi, tôi đến muộn.” Bùi Nhất Ninh nói, trên đường hơi kẹt xe.
Thôi Trạch Vũ mỉm cười, “Đến muộn là đặc quyền của phụ nữ. Nhất là người phụ nữ xinh đẹp như cô Bùi.”
Bùi Nhất Ninh ngồi xuồng đối diện anh ta, từ chối bình luận câu nói đó. Thôi Trạch Vũ đưa thực đơn cho Bùi Nhất Ninh. Cô nhận lấy gọi vài món.
“Tôi cũng2gọi giống như cô ấy.” Thôi Trạch Vũ nói với nhân viên phục vụ. “Tôi đã nghe thấy danh tiếng của cô Bùi từ lâu, nhưng đến bây giờ mới có cơ hội tiếp xúc, đúng là đáng tiếc.” Thời Trạch Vũ ôn hòa nói, nghe như đang trò chuyện với bạn thân, hoàn toàn không làm người khác thấy khó chịu. Bùi Nhất Ninh mỉm cười, “Tổng giám đốc Thôi nói đùa, nhân vật lớn như Tổng giám đốc Thôi sao có thể nghe được mấy lời bàn luận về một người vô danh như tôi.”
“Ôi, sao cô Bùi lại xem nhẹ mình như vậy, tôi thật sự đã nghe Tổng giám đốc Trâu nhắc về cô rất nhiều lần, nói cô làm việc rất tốt, rất có năng6lực.”
Bùi Nhất Ninh không cho rằng anh ta đang khen mình mà chỉ coi đây là lời khách sáo, nên chẳng để tâm. “Tổng giám đốc Thôi hôm nay đến đây không phải là để khen tôi chứ?”
Thôi Trạch Vũ cười thoải mái, “Ha ha, cô Bùi đúng là người thẳng thắn. Vậy tôi cũng không gạt cô nữa, ngoài bàn chuyện công việc ra tôi còn muốn thảo luận với cô về người anh em tốt của tôi, Đoạn Lăng.”
Ánh mặt của Bùi Nhất Ninh sầm xuống, nét mặt trở nên lạnh nhạt, “Không ngờ Tổng giám đốc Thôi còn có tiềm năng làm phóng viên giải trí.”
Bị người khác nói là nhiều chuyện ở ngay trước mặt nhưng Thối Trạch Vũ vẫn không giận, “Con người tôi không3có ưu điểm gì, chỉ là lòng hiếu kỳ vô cùng lớn. Có một số việc nếu không làm rõ thì tôi sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Cho nên không biết cô Bùi có thể giúp tôi giải đáp vài nghi vấn trong lòng được không?”
“Còn phải xem là nghi vấn về chuyện gì. Nếu về công việc thì tôi nhất định sẽ biết gì nói nấy.” Trên mặt Bùi Nhất Ninh mang nụ cười thờ ơ.
Thôi Trạch Vũ thầm than thở, quả nhiên là một người phụ nữ có thể một mình đảm đương một phía trong công ty, khả năng ứng biến thật sự rất lợi hại. “Cô Bùi đã làm ở công ty này mấy năm rồi?”
“Năm năm.”
“Vậy cô Bùi xem như là nhân viên9kỳ cựu trong công ty rồi, lại còn tài giỏi, khó trách Tổng giám đốc Trâu muốn bồi dưỡng cô.”
Bùi Nhất Ninh mím môi, khóe môi hơi nhếch lên, “Anh lại nói đùa, so với anh thì tôi có đáng là gì?
“Đúng rồi, cô Bùi, hôm qua nghe nói cô là bạn thời đại học của Đoạn Lăng sao?” Đến rồi, Bùi Nhất Ninh thầm nghĩ. Cô biết chắc Thối Trạch Vũ sẽ không tự nhiên mời cô dùng cơm.
“Tổng giám đốc Thôi, không phải anh nói chỉ bàn chuyện công việc thôi sao?” Sắc mặt Bùi Nhất Ninh lãnh đạm.
Thôi Trạch Vũ mỉm cười, “Chẳng phải đang bàn công việc sao. Cô Bùi, cô đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi vu vơ một chút thôi, nếu cô không tiện4trả lời thì thôi.” “Không có gì là không thể trả lời cả. Đoạn Lăng đúng là đàn anh của tôi, có điều tôi đã không liên lạc với anh ta nhiều năm rồi.”
“Tôi lại thấy hai người hình như khá thân, sao lại đột nhiên mất liên lạc vậy?” Thôi Trạch Vũ làm như không biết gì mà hỏi.
“Cũng chẳng thân thiết gì. Nếu thân thì không phải Tổng giám đốc anh đã biết được sự tồn tại của tôi rồi?” Bùi Nhất Ninh cắt một miếng bò bít tết, bỏ vào miệng, ung dung đáp. Thôi Trạch Vũ cười ha ha, “Cũng phải. Tôi chỉ biết trước đây Đoạn Lăng từng có một cô bạn gái bảo bối, nhưng giấu không cho tôi gặp, cứ sợ tôi bắt cóc bạn gái cậu ta.” Nghe vậy, Bùi Nhất Ninh siết chặt cái nĩa trong tay, những nét mặt vẫn không hề thay đổi, “Quan hệ của Tổng giám đốc Đoạn và bạn gái tốt như vậy, chắc họ đã kết hôn rồi nhỉ?”
Thối Trạch Vũ vẫn luôn quan sát nét mặt của Bùi Nhất Ninh, thầy cô vẫn ung dung, trong lòng không khỏi rối rắm. Chẳng lẽ mình đoán sai rồi?
“Không, về sau bọn họ đã chia tay, nguyên nhân vì sao thì tôi không rõ lắm. Cổ Bùi, trước kia cổ học chung trường với Đoạn Lăng, cô có biết không?” Bùi Nhất Ninh cười nhạt, “Tổng giám đốc Thôi lại đùa rồi, tôi và Tổng giám đốc Đoạn chỉ quen sơ sơ, không thân đến nỗi có thể tâm sự chuyện riêng tư.”
Thối Trạch Vũ thấy Bùi Nhất Ninh luôn vạch rõ giới hạn quan hệ với Đoạn Lăng thì ngược lại trong lòng càng khẳng định hơn. “Cô Bùi, tôi nghe nói cô có một đứa con phải không?” Thôi Trạch Vũ đột nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện. Bùi Nhất Ninh ngạc nhiên không kịp đề phòng, nghe vậy thì nét mặt liền thay đổi, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại. Có điều Thôi Trạch Vũ vẫn nhìn thấy, trong lòng càng khẳng định suy đoán của mình.
“Đúng vậy, quả thật tôi đã có con.” Chuyện này cả thủ đô ai cũng biết, dù cô muốn phủ nhận cũng không được.
“Cô Bùi cổ đừng hiểu lầm, tôi hỏi điều này không có ý xấu gì đâu.” Thấy nét mặt Bùi Nhất Ninh khó coi, Thôi Trạch Vũ vội vàng giải thích.
Bùi Nhất Ninh buông dao nĩa xuống, “Tổng giám đốc Thôi, nếu hôm nay anh đến thăm dò tôi chuyện con cái giúp Đoạn Lăng thì không cần đâu. Tôi cũng không muốn nói những chuyện không liên quan đến công việc với anh. Nếu Tổng giám đốc Thôi thật sự tìm tôi vì công việc, thì về sau chúng ta cũng sẽ chỉ nói về công việc, còn nếu Tổng giám đốc Thôi có mục đích khác, vậy thì xin lỗi tôi không thể tiếp chuyện được.” Cô đứng dậy ra về, nhưng Thối Trạch Vũ gọi cô lại, “Cố Bùi, cô cứ tránh né mọi chuyện về Đoạn Lăng, chắc không phải vì cô khó quên tình cũ với cậu ta chứ? Đoạn Lăng đã nói cho tôi biết hai người là người yêu cũ của nhau rồi.”
Ánh mắt của Bùi Nhất Ninh lập tức trở nên sắc bén, “Vậy Tổng giám đốc Thôi muốn nói gì?”
“Cô Bùi, tôi là một người thẳng thắn, xưa nay không thích vòng vo. Tôi chỉ muốn biết con trai cô và Đoạn Lăng có quan hệ thế nào.”
Câu này vô cùng thẳng thắn, thẳng thắn đến nỗi khiến Bùi Nhất Ninh bất ngờ không kịp đề phòng, “Không có quan hệ gì cả, giữa bọn họ không có bất cứ quan hệ gì.” Bùi Nhất Ninh bình tĩnh đáp, cứ như đang trần thuật một chuyện rất đỗi bình thường.
Thôi Trạch Vũ thấy cô ấy bình tĩnh như thế thì nhất thời cũng không biết nên phán đoán thể nào, chỉ cười áy náy, “Cô Bùi, là tôi đường đột. Xin lỗi, xin lỗi.”
Bùi Nhất Ninh vẫn thản nhiên nhìn Thôi Trạch Vũ, “Tôi hy vọng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nghe thấy điều này từ miệng Tổng giám đốc Thôi. Tôi không muốn con tôi vì điều này mà bị tổn thương.”
“Cô Bùi yên tâm, tôi là người có nguyên tắc, điều không nên nói tuyệt đối sẽ không nói.”
Bùi Nhất Ninh quay đi, từ từ rời khỏi nhà hàng cơm tây, bước đi ung dung. Có điều, vừa ra khỏi nhà hàng thì sắc mặt cô liền thay đổi.
Cô nhanh chóng bước vào xe mình, nắm tay lái thật chặt, đến nỗi nổi gân xanh.
Cô không biết Thôi Trạch Vũ đã biết được chuyện gì không mà đột nhiên lại nhắc tới Hạo Hạo. Chẳng lẽ Đoạn Lăng đã nghi ngờ Hạo Hạo là con mình sao? Không, không đâu. Nểu Đoạn Lăng thật sự nghi ngờ thì hôm nay người đến tìm cô đã không phải là Thôi Trạch Vũ.
Lúc này tâm trạng của Bùi Nhất Ninh rất phức tạp. Cô không biết nếu Đoạn Lăng biết đến sự tồn tại của Hạo Hạo thì cô phải làm gì đây?
Về đến nhà, Bùi Nhất Ninh đi thẳng vào phòng mình, ngay cả Sở Vân Cần nói chuyện với cô mà cô cũng không để ý đến. “Nhất Ninh, con sao vậy?” Sở Vân Cẩn cảm thấy kỳ lạ. Bùi Chấn không để tâm, “Có lẽ mấy ngày nay tăng ca nên mệt mỏi thôi. Chẳng phải em đang sắc thuốc cho Nhất Ninh trong bếp đấy sao?” Sở Vân Cẩn vô trán, “Đúng rồi, đúng rồi. Anh xem đầu óc của em này, nếu anh không nhắc thì em cũng quên luôn rồi.” Bà vội vàng đứng dậy đi vào phòng bếp rồi mang thuốc bổ cho Bùi Nhất Ninh. Bùi Nhất Ninh đang thẫn thờ nhìn ảnh lúc bé của Hạo Hạo. Từ khi Hạo Hạo sinh ra đến nay, Bùi Nhất Ninh đã lập được ba quyển album dày, tất cả đều là ảnh của Hạo Hạo. Những giai đoạn quan trọng của con, cô còn quay video lại, lưu giữ tất cả trong máy tính. Bùi Nhất Ninh định chờ sau này khi Hạo Hạo trưởng thành rồi kết hôn sẽ đưa cho thằng bé. Mỗi giai đoạn trưởng thành của con, cô đều ghi lại từng giây từng phút cho con. Đây là tình yêu lặng thầm của một người mẹ dành cho con cái. Hạo Hạo không có ba, Bùi Nhất Ninh luôn cảm thấy thằng bé bị thua thiệt, nên càng quan tâm con hơn. Nói Hạo Hạo là báu vật của cô cũng không nói quá. Nếu Đoạn Lăng biết đến sự tồn tại của Hạo Hạo, muốn mang thằng bé đi thì có nghĩ mình sẽ sụp đổ mất.
Nhưng cũng may điều kiện và khả năng tài chính của cô cũng không thua Đoạn Lăng, thậm chí còn tốt hơn một chút, cho nên không việc gì phải sợ anh ta dùng lý do này cướp Hạo Hạo đi.
“Nhất Ninh, làm việc mệt rồi phải không, mẹ sắc ít thuốc bổ cho con này. Mau uống đi.” Sở Vân Cần nói, rũ mắt xuống liền thấy album ảnh trong tay Bùi Nhất Ninh, “Sao lại xem ảnh vậy?” Bùi Nhất Ninh đặt album ảnh sang một bên, cười nói, “Hai ngày không gặp nên con hơi nhớ thằng bé.”
“Hạo Hạo đi cùng Thanh Lan, còn có cả Thần Hi nữa, không có chuyện gì đâu.” Sở Vân Cẩn nghĩ rằng cô đang lo cho Hạo Hạo nên an ủi.
Bùi Nhất Ninh nhận bát thuốc Sở Vân Cẩn đưa rồi uống, “Con không lo lắng điều này. Con chỉ nghĩ chắc thằng bé chơi đến quên trời quên đất rồi, cũng không nhớ gọi điện thoại cho con.” Vừa nói xong thì điện thoại đổ chuông, là Giang Thần Hi gọi tới. Sở Vân Cẩn tất nhiên thấy được nên mỉm cười đứng lên, “Hai đứa trò chuyện đi, mẹ ra ngoài đây.” Cô bắt máy, những giọng nói trong điện thoại không phải là của Giang Thần Hi mà là giọng Hạo Hạo, “Mẹ.” Nét mặt của Bùi Nhất Ninh lập tức trở nên dịu dàng, “Ừ, mẹ đây.”
“Mẹ, hôm nay mẹ có nhớ con không?” Giọng nói hớn hở của Hạo Hạo truyền từ đầu bên kia điện thoại đến.
“Nhớ, cục cưng, hôm nay chơi với dì có vui không?” “Vui lắm. Mẹ, hôm nay bọn con đi hái trái cây, trái cây ngon lắm, đỏ đỏ, chua chua ngọt ngọt.” Hạo Hạo líu ríu kể cho Bùi Nhất Ninh nghe hôm nay mình đã chơi những gì. Cô kiên nhẫn lắng nghe.
“Mẹ, sáng nay em trai không cẩn thận ngã xuống nước.” Hạo Hạo bỗng nói.
Bùi Nhất Ninh chợt giật mình, “Sao lại như thế?”