Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 535



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thôi Trạch Vũ nhìn Đoạn Lăng, bỗng nhiên không biết nên nói chuyện của Hạo Hạo thế nào với anh ta. Thấy dáng vẻ của Đoạn Lăng, chắc anh ta cũng không biết mình lại có một đứa con đã được năm tuổi rồi.

“Đoạn Lăng, bây giờ ông đây ngưỡng mộ cậu, cũng rất muốn đánh cậu.” Đoạn Lăng cạn lời, “Thôi Trạch Vũ, cậu phát điện gì vậy?”

Thối Trạch Vũ bình tĩnh nhìn Đoạn Lăng, “Trước đây, tại sao cậu lại chia tay với Bùi Nhất Ninh? Chẳng phải cậu rất yêu người bạn gái này sao? Đến gặp mặt mà cậu cũng không cho tôi gặp.” Nếu không chia tay thì hai người đã kết hôn từ lâu, bây giờ đã là một nhà ba người vô cùng hạnh phúc. Bùi Nhất Ninh cũng sẽ không bị những lời đàm tiếu làm tổn thương suốt nhiều năm qua. Nghĩ2đến đây, dù chỉ là người ngoài cuộc nhưng Thối Trạch Vũ cũng cảm thấy thương thay Bùi Nhất Ninh.

Đoàn Lăng mím môi, “Trạch Vũ, chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa. Năm đó là tớ có lỗi với Nhất Ninh, nhưng bây giờ cô ấy đã có người yêu thương ở bên cạnh, điều tốt nhất tớ có thể làm chỉ là không quấy rầy cô ấy, để cô ấy được hạnh phúc.” “Ha ha, chuyện đã qua... qua thể nào được? Đoạn Lăng, là một người đàn ông, tôi xem thường cậu, cậu có biết không?” Thôi Trạch Vũ cười lạnh. Bỏ rơi người phụ nữ của mình và con mình để kết hôn với người phụ nữ khác, một Đoạn Lăng thế này còn là Đoạn Lăng có trách nhiệm mà anh biết sao?

Vẻ mặt Đoạn Lăng hoàn toàn sa sầm. Thầy Thôi Trạch Vũ lại đưa tay6muốn lấy ly rượu, anh ta liền đoạt lại, “Tớ coi như câu nói vừa rồi là do cậu say, không tính toán với cậu. Bây giờ đừng uống nữa, về nhà thôi.”

“Tớ không say. Cậu tự xem chuyện tốt cậu gây ra đi.” Ánh mắt Thôi Trạch Vũ rất sáng, bây giờ đầu óc vô cùng tỉnh táo. Anh ném một tờ giấy xuống trước mặt Đoạn Lăng. Đoạn Lăng khó hiểu nhặt tờ giấy lên. Tuy đèn trong quán bar hơi mờ, nhưng anh ta vẫn thấy rõ chữ viết bên trên. Cả người anh ta như bị sét đánh, không thể tin được nhìn Thôi Trạch Vũ, “Từ đâu mà cậu có được bản báo cáo này?”

“Tôi lấy mẫu tóc của cậu và con trai Bùi Nhất Ninh đi làm xét nghiệm.” Thôi Trạch Vũ buồn bực nói.

Vẻ mặt Đoạn Lăng dại ra, “Nhất Ninh có con sao?”

Thôi3Trạch Vũ lạnh lùng nhìn anh ta, “Cậu không biết sao? Bùi Nhất Ninh không những có con, mà đứa bé này cũng đã năm tuổi rồi. Trước kia vì sinh đứa bé này mà cô ấy gần như đã bị toàn bộ người ở thủ đô phỉ nhổ.”

Đoạn Lăng không biết mình đã rời khỏi quán bar như thế nào, đến khi anh ta tỉnh táo lại thì đã đứng trước cửa nhà họ Bùi. Anh ta thẫn thờ nhìn đại viện cao lớn kìa, cửa đại viện khép chặt, không thể nhìn rõ bên trong.

Anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Nhất Ninh. Cô đang dạy con trai luyện thư pháp, nhìn thấy dãy số trên điện thoại thì ngắt máy không chút do dự.

Đoạn Lăng vẫn tiếp tục gọi. “Mẹ, sao mẹ lại không nghe điện thoại?” Hạo Hạo lấy làm lạ hỏi mẹ. Bùi Nhất9Ninh mím môi, xoa đầu con trai, “Vậy mẹ đi nghe điện thoại. Con tự viết đi nhé.”

“Vâng ạ.”

Bùi Nhất Ninh cầm điện thoại đi ra khỏi phòng, “Đoạn Lãng, anh muốn gì?” “Nhất Ninh, anh muốn gặp em. Bây giờ anh đang ở trước cửa nhà em, em ra đây, chúng ta nói chuyện một chút.” “Giữa chúng ta không có gì để nói cả. Bây giờ đã muộn, tôi buồn ngủ rồi. Anh về đi.” “Nhất Ninh, đừng vội cúp máy. Anh biết anh không nên tùy tiện quấy rầy em. Nhưng em thật sự không muốn nói gì với anh về Hạo Hạo sao?” Đoạn Lăng gấp gáp nói.

Bàn tay cầm điện thoại của Bùi Nhất Ninh cứng đơ, suýt chút nữa đã làm rớt điện thoại xuống đất, “Anh...” “Nhất Ninh, anh đã biết rồi, Hạo Hạo là con trai anh, có phải không?” Bùi Nhất Ninh4nhìn về phía phòng, Hạo Hạo đang đứng trước bàn nhỏ chuyên dụng của mình chăm chú viết chữ, “Bây giờ tôi ra ngay.”

Đoạn Lăng đứng trước cửa lớn nhà họ Bùi. Bùi Nhất Ninh vừa ra đã nhìn thấy. Cô lạnh lùng nhìn anh ta, “Rốt cuộc anh muốn gì?”

Đoạn Lăng lẳng lặng nhìn Bùi Nhất Ninh, “Nhất Ninh, vì sao năm đó em lại không nói cho anh biết mình mang thai?” Ánh mắt Bùi Nhất Ninh đầy mỉa mai, là cố không nói gì hay tại người trước mắt hoàn toàn không cho cô cơ hội để nói? “Con trai của tôi với anh không có bất kỳ quan hệ gì cả. Nó là con của người đàn ông khác.” Bùi Nhất Ninh lạnh lùng nói.

“Nhất Ninh, em còn gạt anh sao?” Đoạn Lăng lấy tờ giấy giám định ra. “Trên này ghi rõ nó là con trai anh. Sao em lại không thừa nhận?”

Bùi Nhất Ninh biến sắc, giật lấy tờ giấy trong tay Đoạn Lăng, “Tại sao anh lại có thể làm như vậy? Không có sự cho phép của tôi mà tự ý làm giám định thế này. Tôi sẽ kiện anh.”

“Nhất Ninh, em đừng kích động. Anh đến không phải là để giành con với em.” Đoạn Lăng thấy Bùi Nhất Ninh kích động thì vội nói.

Bùi Nhất Ninh không thể bình tĩnh nổi. Nghe Đoạn Lăng nói vậy, cô liền cười khẩy, “Giành con? Anh có tư cách này sao? Thằng bé là đứa con tôi đã mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, là do một tay tôi nuôi lớn. Còn anh, ngay cả sự tồn tại của nó anh còn không biết, anh có tư cách gì mà cướp nó khỏi tôi.”

“Nhất Ninh, anh biết năm đó là lỗi của anh. Anh không nên bỏ đi không lời từ biệt. Bây giờ anh đã biết rõ sự thật, anh chỉ mong em cho anh một cơ hội để bù đắp cho mẹ con em, có được không?” Bùi Nhất Ninh gần như phát điên lên, “Không. Tôi không cần sự bù đắp chó má của anh. Tôi chỉ muốn anh cút khỏi cuộc đời tối, tránh xa cuộc sống của tôi ra. Hạo Hạo là con trai của một mình tôi, trước đây là vậy, bây giờ cũng thế, sau này cũng như vậy. Anh đừng làm phiền chúng tôi nữa, đó chính là sự bù đắp tốt nhất.”

“Nhất Ninh, em đừng như vậy.” Vẻ mặt Đoạn Lăng đầy khổ sở. “Cút, anh cút đi cho tôi. Bây giờ lập tức cút ngay cho tôi.” Bùi Nhất Ninh chỉ ra cổng lớn. “Nhất Ninh, anh thật lòng muốn bù đắp cho em mà.”

Bùi Nhất Ninh không muốn nghe anh ta nói nữa. Bây giờ cô không muốn nhìn thấy người này, thấy anh ta chưa chịu đi, cô liền đẩy anh ta, “Anh đi đi. Nếu anh còn không đi thì tôi sẽ gọi người đến.”

“Được được được, bây giờ anh đi ngay. Nhất Ninh, em đừng kích động.” Đoạn Lăng liên tục khuyên nhủ cô. Bùi Nhất Ninh lạnh lùng nhìn anh ta. Cho đến khi anh ta khuất khỏi tầm mắt cô, cô mới như mất hết sức lực ngồi xổm xuống đất. Từ khi Thôi Trạch Vũ bắt đầu dò hỏi thân thể Hạo Hạo, cô đã biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng khi ngày này thật sự đến, cô vẫn vô cùng hoảng loạn. Có phải làm gì đây?

Một lúc lâu sau, Bùi Nhất Ninh mới đứng dậy, chậm rãi trở vào nhà. “Mẹ, mẹ nhìn xem con viết có đẹp không?” Hạo Hạo thấy mẹ thì đôi mắt liền cong lên.

Bùi Nhất Ninh mỉm cười, đi đến bên cạnh con trai, “Hạo Hạo viết đẹp lắm, còn đẹp hơn chữ của mẹ nữa.”

“Mẹ, mẹ không vui à?” Hạo Hạo đặt bút xuống, ân cần hỏi. Cậu bé là một đứa trẻ vô cùng nhạy cảm, tâm trạng của người khác thay đổi thế nào, cậu bé rất dễ cảm nhận được.” Bùi Nhất Ninh mỉm cười, xoa đầu con trai, “Mẹ đâu có. Thấy con giỏi như thế, mẹ rất vui. Ngày mai mẹ sẽ đưa con đến nhà dì ở vài ngày, có được không?”

Hạo Hạo thấy lạ, “Mẹ, ngày mai con còn phải đi học mà.” “Mẹ xin nghỉ cho con. Em trai An An nhớ con, con chơi với em trai vài ngày nhé, được không?” “Vâng ạ.” Hạo Hạo vừa nghe em trai nhớ mình liền đồng ý ngay.

Trước khi Bùi Nhất Ninh vào thì đã gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan, nói ngày mai sẽ đưa Hạo Hạo đến ở với cô vài ngày. Thẩm Thanh Lan chỉ đồng ý chứ không hỏi gì thêm.

Ngày hôm sau, quả nhiên Đoạn Lăng xuất hiện ở nhà trẻ của Hạo Hạo. Anh ta tìm giáo viên chủ nhiệm của cậu bé rồi lịch sự hỏi, “Xin hỏi Bùi Hạo có ở đây không?” Giáo viên chủ nhiệm chưa từng gặp người đàn ông này, “Hôm nay mẹ của Hạo Hạo đã xin nghỉ cho bé.” Đoạn Lăng hơi thất vọng, anh ta cứ nghĩ hôm nay sẽ có thể gặp được Hạo Hạo. Từ khi biết mình có con thì anh ta cứ nóng lòng muốn gặp. Khó khăn lắm mới chờ đến sáng, kết quả Bùi Nhất Ninh lại dứt khoát không cho Hạo Hạo đến trường. “Cô có biết vì sao Hạo Hạo lại xin nghỉ không?” “Xin hỏi anh là ai vậy?” Giáo viên chủ nhiệm chưa từng gặp Đoạn Lăng nên tỏ ra hơi đề phòng anh ta. Lần trước, sau khi Thôi Trạch Vũ đến tìm Hạo Hạo, cô liền nhận được điện thoại của Bùi Nhất Ninh. “Tôi là... chú của Hạo Hạo.” Chữ ba đến chót lưỡi Đoạn Lăng, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra. “À, vậy anh gọi điện thoại cho mẹ Hạo Hạo đi. Cô ấy xin cho Hạo Hạo nghỉ mấy ngày liền rồi.” Giáo viên chủ nhiệm nói. Đoạn Lăng thất vọng rời khỏi nhà trẻ. Anh ta muốn đi tìm Bùi Nhất Ninh, nhưng tối hôm qua có kích động như thể khiến anh ta không dám kích thích cô nữa. Thổi Trạch Vũ đã kể cho anh ta nghe những tủi khổ, uất ức mà Bùi Nhất Ninh phải gánh chịu suốt mấy năm qua, “Có gặp được không?” Thôi Trạch Vũ hỏi.

Đoạn Lăng lắc đầu, “Nhất Ninh xin cho thằng bé nghỉ học rồi, thằng bé không đến trường.” “Nghĩ cũng phải. Bây giờ chắc cô ấy hận cậu đến chết đi được, bằng lòng cho cậu gặp con mới là lạ.” Thôi Trạch Vũ không chút lưu tình đâm vào chỗ đau của Đoạn Lăng.

“Cậu gặp thằng bé chưa? Trông nó thế nào?” Đoạn Lăng không quan tâm đến lời châm chọc của bạn tốt mà hỏi.

“Là một đứa bé rất thông minh, có thể thấy được rất có giáo dưỡng, mẹ thằng bé đã dạy dỗ nó rất tốt.” Thôi Trạch Vũ không đả kích bạn mình nữa, nghiêm túc nói, “Lần trước tớ đến nhà trẻ gặp thằng bé...” Thôi Trạch Vũ kể gặp tỉ mỉ tình huống khi gặp mặt Hạo Hạo. Đoạn Lăng chăm chú lắng nghe, cứ sợ bỏ sót lời nào. Sau khi nghe xong, ánh mắt anh ta nhuộm đầy ý cười, “Tốt quá.” “Đúng là rất tốt. Nếu cậu gặp thằng bé thì chắc chắn cũng sẽ thích.”

“Nhưng Nhất Ninh không chịu tha thứ cho tớ.” Đoạn Lăng ủ rũ nói. Anh ta chưa từng nhìn thấy ảnh của Hạo Hạo, nên tất nhiên không biết thật ra mình đã từng gặp Hạo Hạo, hơn nữa còn không chỉ một lần.

“Cô ấy có thể tha thứ cho cậu mới là chuyện lạ đấy.” Thôi Trạch Vũ cười nhạo. Anh không phải là phụ nữ, nhưng nếu anh là Bùi Nhất Ninh thì chuyện đầu tiên khi gặp lại Đoạn Lăng là sẽ đánh cho anh ta một trận.

“Cậu có giải thích nguyên nhân trước đây vì sao cậu lại bỏ đi cho Bùi Nhất Ninh nghe chưa?”

“Chưa, cô ấy không cho tớ cơ hội giải thích.” Đoạn Lăng lắc đầu.

“Điều này cũng rất dễ hiểu thôi. Trước đây cậu không từ mà biệt, bỏ mặc người ta lúc đang mang thai, một mình chờ đợi cậu trở về. Kết quả, cậu thì hay rồi, bỏ đi nhiều năm mà không hề có tin tức gì. Bây giờ khó khăn lắm cô ấy mới tìm được một người muốn nắm tay thì cậu lại đột nhiên xuất hiện. Người ta làm sao có thể tha thứ cho cậu được?” Nét mặt Đoạn Lăng đầy cay đắng, “Bây giờ tớ phải làm gì đây?” Thối Trạch Vũ trợn mắt, “Anh hai à, đó là con của cậu, người phụ nữ của cậu, cậu hỏi tớ phải làm gì, có phải hỏi nhầm người rồi không?” “Tớ muốn xin Nhất Ninh tha thứ. Nếu có thể, tớ muốn dùng hết khả năng của mình bù đắp cho hai mẹ con cô ấy.”

“Sau đó thì thế nào? Bùi Nhất Ninh tha thứ cho cậu rồi thì cậu muốn bù đắp thế nào? Cho cô ấy một cuộc hôn nhân hay cho cô ấy một số tiền lớn?” “Nếu cô ấy đồng ý, tớ sẽ cho cô ấy một gia đình.”

“Đoạn Lăng, không phải tớ đả kích cậu, nhưng cậu nên từ bỏ ý định này ngay đi. Dựa vào tính cách của Bùi nhất Ninh thì cô ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu. Dù là vì Hạo Hạo, cô ấy cũng sẽ không đồng ý.” Tuy chỉ tiếp xúc với Bùi Nhất Ninh vài lần, nhưng Thổi Trạch Vũ vẫn có thể nhìn ra cô là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, không nói hai lời, thẳng thắn dứt khoát. Đoạn Lăng muốn có được sự tha thứ của cô, theo anh thấy thì thật sự vô cùng khó khăn.

Đoạn Lăng như mất hết hồn vía, “Bây giờ tớ cũng không biết phải làm gì nữa. Trong lòng tớ rất rồi.” “Đoạn Lăng, là bạn tốt, tớ nên ủng hộ cậu, không đả kích cậu nữa. Nếu cậu muốn được Bùi Nhất Ninh tha thứ thì trước tiên cậu phải nói ra lý do vì sao năm năm trước cậu bỏ đi không lời từ biệt cho cô ấy biết. Cậu cứ giấu giếm như vậy chẳng những không phải là vì tốt cho cô ấy, mà chỉ làm cô ấy hận cậu thêm thôi.”

Đoạn Lăng im lặng, chuyện năm năm trước không phải chỉ vài ba câu là có thể nói rõ ràng, “Chuyện này tớ sẽ suy nghĩ kỹ.” Thôi Trạch Vũ thở dài một hơi, không nói gì nữa.

Bùi Nhất Ninh nhất quyết không cho Đoạn Lăng biết Hạo Hạo đang ở đâu. Mấy ngày nay cũng không đến nhà họ Phó thăm con trai. Nếu nhở con thì cũng chỉ gọi điện thoại cho Hạo Hạo.

“Mẹ, sao mẹ không đến đón con về nhà?” Hạo Hạo đã ở nhà họ Phó ba ngày nên đã muốn về nhà.

Bùi Nhất Ninh dịu dàng cười nói, “Mấy ngày nay mẹ phải đi công tác, tạm thời con cứ ở nhà dì nhé. Mấy ngày nữa mẹ sẽ đến đón con về, có được không?”

“Được ạ.” Tâm trạng Hạo Hạo có chút sa sút. Bùi Nhất Ninh nghe vậy liền nhận ra, “Hạo Hạo, sao lại không vui?”

“Mẹ, con nhớ mẹ.” Hạo Hạo nói nhỏ. Tim Bùi Nhất Ninh đau nhói, “Mẹ cũng rất nhớ con. Mấy ngày nữa mẹ sẽ đón con về. Mấy ngày qua con ở nhà dì làm gì vậy?” Cô dứt khoát dời trọng tâm câu chuyện để cậu bé không buồn nữa.

Nhắc đến chuyện này, quả nhiên tâm trạng của Hạo Hạo tốt lên, “Dì dẫn con và em trai đi học bơi. Mẹ, bơi thật sự rất vui. Dì còn dẫn con đi xem phim nữa. Có điều, lần này em trai không đi cùng. Dì nói em trai còn nhỏ quá, chờ khi nào em trai lớn lên mới có thể đi cùng.”

“Ồ, dì dẫn con đi xem phim gì vậy?”

“Coco - Hành trình theo đuổi giấc mơ. Mẹ, phim này rất hay. Khi nào mẹ trở về mẹ lại dẫn con đi xem nữa nhé, có được không?”

“Được, khi nào mẹ trở về sẽ dẫn con đi xem.”

Bùi Nhất Ninh trò chuyện với con trai nửa tiếng, lúc này mới cúp máy, sau đó gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan. “Chị họ, mọi chuyện giải quyết thế nào rồi?”. Bùi Nhất Ninh trầm mặc, “Thanh Lan, em biết rồi à?” “Em đoán thôi.” Thẩm Thanh Lan đáp. Sau khi Hạo Hạo đến, cô có hỏi cậu bé mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì. Từ lời kể của Hạo Hạo và hành động của Bùi Nhất Ninh thì chuyện cũng không khó đoán.

“Chị họ, chị định giấu Hạo Hạo chuyện này cả đời sao?” “Chị không biết. Chị chỉ biết bây giờ chị chưa muốn nói cho Hạo Hạo biết chuyện này. Thanh Lan à, em nói có phải chị ích kỷ lắm không?” Bùi Nhất Ninh khẽ nói. Mấy ngày qua cô ấy vẫn luôn băn khoăn.

“Chị, chuyện này dù chị có lựa chọn thể nào thì em cũng có thể hiểu được.” Bất cứ người phụ nữ nào ở trong hoàn cảnh này thì cũng sẽ không thể dễ dàng tha thứ.

Bùi Nhất Ninh trầm ngâm, thật ra cô cũng rất hoang mang, Thanh Lan, em nói chị nên làm sao bây giờ?”

“Chị, chị còn yêu ba của Hạo Hạo không?”

“Không yêu, chị đã quên anh ta từ lâu rồi.” Bùi Nhất Ninh trả lời không chút do dự. Những chuyện khác cô không rõ, nhưng chuyện này lại rất chắc chắn, “Thanh Lan, chị cũng không giấu gì em, chị chưa bao giờ nghĩ sẽ quay lại với anh ta cả.”

“Chị à, thật ra em đã gặp người đàn ông đó rồi. Anh ta tên Đoạn Lăng, có đúng không?”

“Em gặp anh ta khi nào?” Bùi Nhất Ninh ngạc nhiên.

“Lần trước em tham gia một buổi tiệc với anh trai em, hình như anh ta đã kết hôn rồi. Vừa rồi em lo chị còn tình cảm với anh ta nên mới khó chịu như vậy. Bây giờ biết chị đã quên anh ta, em cũng yên tâm.” Bùi Nhất Ninh thở dài, “Chị chỉ không cam lòng thôi. Trước đây anh ta không nói với chị lời nào đã bỏ đi, bỏ lại một mình chị. Một mình chị phải trải qua nhiều chuyện như vậy, đối mặt với nhiều lời dè bỉu, còn liên lụy đến Hạo Hạo. Anh ta dựa vào đâu vừa trở về thì đã muốn dùng thân phận ba của Hạo Hạo để xuất hiện trước mặt thằng bé. Anh ta đã làm được gì cho Hạo Hạo chứ?”

Thẩm Thanh Lan nhíu mày. Cô chưa bao giờ trải qua chuyện này nên không biết nên nói thế nào, “Chị à, nhưng anh ta thật sự là ba ruột của Hạo Hạo, khách quan mà nói thì không thể nào phủ nhận được. Nhất là khi bây giờ đổi phương cũng đã biết chuyện này.”

“Chị biết, nếu có thể lựa chọn thì cả đời này chị cũng không muốn để anh ta gặp Hạo Hạo. Chị cũng không muốn để cho thằng bé biết ba mình đã bỏ mình đi theo người phụ nữ khác. Nhưng nếu không nói cho thằng bé biết, chị lại sợ sau này Hạo Hạo lớn lên sẽ trách chị. Thanh Lan à, chị rất bối rối.” Bùi Nhất Ninh nói ra những lo nghĩ tận đáy lòng. “Chị à, Hạo Hạo là một đứa bé hiểu chuyện. Dù bây giờ chị không nói cho thằng bé biết thì sau này thằng bé cũng sẽ thông cảm cho chị, tuyệt đối sẽ không trách chị đâu.” Điều này Thẩm Thanh Lan rất chắc chắn.

“Cũng bởi vì vậy, chị mới càng lo lắng hơn. Hạo Hạo càng hiểu chuyện thì chị càng cảm thấy nợ thằng bé. Thanh Lan à, tạm thời để Hạo Hạo ở lại nhà em vài ngày nhé. Chị muốn một mình bình tĩnh lại, suy nghĩ thật kỹ.” Bùi Nhất Ninh nói khẽ.

“Được rồi mà chị, Hạo Hạo muốn ở lại đây bao lâu cũng được mà.” Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Lan vừa quay người đã thấy Hạo Hạo đứng ở cửa, im lặng nhìn cô. Cô giật mình, không biết thằng bé đã đứng ở đây từ khi nào, có phải đã nghe được mấy lời cô vừa nói rồi không và nghe được bao nhiêu.

“Hạo Hạo.” Lần đầu tiên cô thấy cổ họng mình khô khốc. Hạo Hạo cúi đầu, không nói gì. Thẩm Thanh Lan đi đến, ngồi xuống trước mặt cậu bé, bình tĩnh nhìn cậu bé, “Hạo Hạo, sao vậy?”

“Dì ơi, vừa rồi cháu đã nghe được hết rồi. Dì nói với mẹ, mẹ cháu để cháu ở đây là vì ba cháu đã trở về, có phải không?” Cậu bé nói rất nhỏ, gần như là lí nhí. Thẩm Thanh Lan thở dài, quả nhiên đã nghe được, “Hạo Hạo.”

“Dì, dì muốn gạt cháu sao?” Hạo Hạo ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thanh Lan, khiến cô không nói lên lời, “Hạo Hạo, dì có thể nói thật với cháu. Cháu có muốn nghe không?” Cô vẫn biết Hạo Hạo là một đứa bé trưởng thành sớm, cho nên cô chưa bao giờ xem thằng bé là một đứa bé bình thường, ngây thơ không hiểu chuyện gì.

“Cháu muốn nghe.” Hạo Hạo nghiêm túc nói. Thẩm Thanh Lan bế Hạo Hạo ngồi lên đùi mình, “Hạo Hạo, năm nay cháu năm tuổi rồi, đã là một đứa bé lớn. Dì cũng biết cháu là một đứa bé hiểu chuyện. Lần này mẹ cháu đưa cháu đến nhà dì ở đúng là vì ba cháu đã trở về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.