*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vu Hiểu Huyên ngồi xuống ghế sô-pha, thở dài, “Haiz, cũng không biết có phải do nghỉ ngơi quá lâu hay không mà trở lại công việc mãi vẫn không thích ứng nỗi, nhất là lúc làm việc, luôn nghĩ đến việc Quả Quả ngủ có ngon hay không, có ăn uống đầy đủ hay không, có nhớ tớ không, có khóc có gây rồi hay không. Than Lan, lần đầu tiên tớ cảm nhận được sau khi phụ nữ làm mẹ thật sự không giống trước, trong lòng lo lắng nhiều hơn, không có cách nào tập trung làm việc.”
“Muốn nghỉ ngơi à?”
Vu Hiểu Huyên lắc đầu, “Không phải thể, có thể là do Quả Quả còn nhỏ, nên không yên lòng, chờ con bé lớn một chút thì có lẽ sẽ ổn thôi. Tuần trước2tớ đi theo đoàn làm phim quay phim, lúc nửa đêm nằm mơ thấy quả Quả bị bệnh, gọi điện thoại về nhà, Hàn Dịch còn nói tớ nói vớ vẩn. Ôi, đàn ông...”
Thẩm Thanh Lan cười, “Hàn Dịch sợ trễ nải công việc của cậu.” Hàn Dịch cũng xem như là một người đàn ông rất tiến bộ, hoàn toàn ủng hộ sự nghiệp của Hiểu Huyên, Vu Hiểu Huyên muốn làm việc hay muốn nghỉ làm, anh đều tôn trọng mong muốn của cô. “Cái người trong nhà Hàn Dịch bây giờ thế nào? Thay đổi thái độ chưa?”
Nhắc đến Hàn Chính Sơn, Vu Hiểu Huyên đen mặt, khoát tay, “Đừng nói nữa, nhắc đến chuyện này là tớ lại muốn nổi điên. Sau khi Quả Quả được sinh ra, ông ấy đối xử với6Quả Quả không tồi, thường xuyên đến thăm con bé. Tới nghĩ nếu có thể nhờ Quả Quả mà làm cho quan hệ giữa hai cha con bọn họ dịu bớt một chút cũng là chuyện tốt. Kết quả, mỗi lần ông ấy đến thăm con bé là lại nói tớ làm mẹ không chu đáo, tớ nể ông ấy là bề trên nên cũng không nói lại. Chẳng qua là bị nói vài lời mà thôi, không đau không ngứa, vẫn nhịn được.” “Vậy cậu tức cái gì?” “Tớ tức giận là vì, tớ cũng chỉ là quay lại đi làm mà thôi, ấy vậy mà lần trước ông ấy tới nhà tớ cứ luôn lải nhải, nói gần nói xa chỉ nói tớ không xứng làm mẹ, cả ngày không có ở nhà. Nói rất7khó nghe, cuối cùng Hàn Dịch nghe không nổi nữa, hai cha con cãi vã, sau đó ông ấy chỉ vào cửa chính bảo tớ cút đi, nói tớ gieo tai và cho con của ông ấy còn gieo tai vạ cho cháu gái của ông ấy, với tính cách nóng nảy của tớ, nhịn không được, tranh cãi với ông ấy vài câu, làm ông ấy tức giận bỏ đi, sau đó ông ấy nói với tất cả mọi người rằng tớ ngược đãi ông ấy.” Thẩm Thanh Lan cũng cạn lời với Hàn Chỉnh Sơn, từ lúc Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên đến với nhau vẫn cứ thích gây chuyện dù chẳng có gì, bây giờ con cũng đã có rồi vẫn còn gây chuyện.
“Cố gắng giữ khoảng cách là được rồi.” Thẩm Thanh4Lan nhẹ nhàng nói.
“Ừ ừ, tớ cũng nghĩ vậy.” Vu Hiểu Huyên gật đầu, “Tớ thể hiện lòng tốt mù quáng quá, bây giờ xem như mình đã thấy rõ, không cần để ý ông ấy nữa, nếu không tớ sẽ mệt chết. Đúng rồi Thanh Lan, cậu còn nhớ đạo diễn Vương Bân không?” Thẩm Thanh Lan nghi hoặc, ngẫm nghĩ một lúc rốt cuộc nhớ Vương Bân là ai, “Sao vậy?” “Ông ấy có một kịch bản, muốn để cậu diễn vai nữ chính, tớ xem kịch bản kia rồi, đúng là phù hợp với tính cách của cậu, cậu có nghĩ đến việc đóng phim không?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Tớ không có hứng thú với ngành giải trí.” Nếu cô muốn tham gia đóng phim thì đã đồng ý từ lâu, nhưng6cô không ngờ Vương Bân vẫn giữ kịch bản kia suốt thời gian dài như vậy. “Tớ cũng đoán vậy, mấy ngày trước ông ấy tìm tớ, muốn nhờ tớ làm thuyết khách, tớ không đồng ý. Nhưng mà nói thật nhé Thanh Lan, với điều kiện ngoại hình của cậu không tiến vào ngành giải trí thật sự là đáng tiếc.”
“Cậu cảm thấy hứng thú với kịch bản này?”
“Không phải, mặc dù kịch bản này rất tốt, nhưng mà không phù hợp với tớ, tớ cảm thấy nữ chính trong đó hoàn toàn đo ni đóng giày cho cậu.” Vu Hiểu Huyên cầm một chùm nho trong tay, thỉnh thoảng ném một quả vào miệng. “Nếu kịch bản này thật sự là kịch bản hay, cậu cứ đề nghị với đạo diễn Vương Bân thử xem, tổ chức một buổi casting, cũng có thể tuyển chọn người mới cho Thanh Huyền.” Thẩm Thanh Lan đưa ra đề nghị. Hai mắt Vu Hiểu Huyên sáng ngời, ngồi thẳng người dậy, “Sao tớ không nghĩ ra ý này nhỉ. Được đấy, hai ngày trước tớ còn nghe chị Linda nói chất lượng người mới ký hợp đồng với Thánh Huyên năm nay không cao.” “Đây chỉ là kiến nghị của tớ thôi, cậu có thể thảo luận với đạo diễn Vương Bân xem sao. Dù sao kịch bản là của người ta, hơn nữa ông ấy đã cầm kịch bản lâu như vậy mà vẫn chưa có động tĩnh gì, rõ ràng là một người yêu cầu rất cao về chất lượng, kết quả lựa chọn chưa chắc đã làm ông ấy hài lòng.”
“Ông ấy chắc chắn rất khó mà hài lòng, ông ấy hài lòng nhất là cậu.” Vu Hiểu Huyên nói, cô đã hợp tác với đạo diễn Vương Bân nhiều lần, đương nhiên biết tính cách của ông ấy. Trong lòng Vu Hiểu Huyền tạm thời đã có tính toán với chuyện lựa chọn ứng cử viên.